Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi
Chương 60: Nếu chúng ta kết hôn - THẢO LUẬN VỀ TIỀN RIÊNG......
Đa Kim Thiếu Nữ Miêu
16/03/2022
Lần này Tạ Trọng Tinh thi cực kỳ tốt, giành được không ít tiền thưởng.
Bởi vì trường học cũ của y là trường mới xây lại ba năm nay nên rất coi trọng thành tích đợt này của y, cho tiền thưởng ước chừng khoảng 60 vạn, cộng với thành phố cũng khen thưởng thêm hai mươi vạn, trong huyện mười vạn, trấn Vân Thủy mà y sinh ra lớn lên cũng khen thưởng mười vạn tệ.
Tổng số tiền thưởng lên tới một trăm vạn.
Khi hiệu trưởng trao giải cho y đã cười đến mức đôi mắt cong lên hết, còn tự bỏ thêm vốn riêng 5000 tệ làm tiền thưởng cá nhân nữa, tuy ông chỉ được mời đến đây nhưng trong lúc ông quản lý lại đào tạo ra được một Thủ khoa tỉnh, tiền thưởng của ông chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.
Tạ Trọng Tinh nhận hết toàn bộ, đây là vinh quang y xứng đáng được nhận.
Về những người thi đậu đại học hàng đầu khác thì trường cũng đã phát tiền thưởng năm vạn tệ cho mỗi người, tài đại khí thô như thế, truyền ra ngoài sẽ giúp cho số người ghi danh ngôi trường cấp 3 này càng ngày càng nhiều, mua bán không hề lỗ chút nào.
Tần Chung Việt cũng nhận được năm vạn tệ, cộng thêm thành phố phát tiền thưởng ba vạn bèn có chút hoảng hốt.
Tạ Trọng Tinh hỏi hắn làm sao vậy, Tần Chung Việt nói: "Tôi tự mình kiếm tiền được rồi nè!"
Ánh mắt Tạ Trọng Tinh chớp chớp, hỏi: "Chút tiền ấy đối với cậu mà nói, chắc là không nhiều lắm đâu ha?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt đau đớn kịch liệt, "Không giống nhau mà, tám vạn tệ thường là giá một chai rượu vang đỏ trong hầm rượu của nhà tôi, nhưng bây giờ vậy mà tôi có thể dựa vào chính mình kiếm được tám vạn, tự một mình tôi thôi đó!"
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, "So với việc cậu làm vịt cả đêm mới được có 300 tệ mà nói, đúng là kiếm lời bằng máu."
"......" Không nên nói làm việc bán thời gian là làm vịt mà, nếu mai sau Tạ Trọng Tinh biết nó có ý gì thì chẳng phải là xong đời rồi sao, Tần Chung Việt mạnh mẽ cảm thán: "Tri thức chính là lực lượng! Tri thức chính là tiền tài!"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Vậy cậu muốn xài tám vạn này như thế nào?"
Tần Chung Việt đáp: "Tôi muốn bắt đầu tiết kiệm tiền."
Giác ngộ tư tưởng cao như vậy à? Tạ Trọng Tinh hơi kinh ngạc, lại có chút cao hứng, "Cậu không xài hả? Chẳng hạn như mua quà gì đó cho anh em cậu."
Tần Chung Việt lắc đầu, "Số tiền này có ý nghĩa phi phàm, tôi sẽ không tiêu xài phung phí, tôi muốn giữ lại để thời thời khắc khắc báo cho chính bản thân rằng, tôi rất tuyệt! Tôi có thể dựa vào đôi tay của mình kiếm được tám vạn!"
Rồi nói tiếp với Tạ Trọng Tinh: "Cậu thật sự rất đỉnh đó nha, dựa vào đọc sách thôi là có thể kiếm được một trăm vạn luôn, cậu mạnh hơn tôi nhiều lắm á!"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Chỉ là thiên thời địa lợi nhân hoà thôi, thành phố chúng ta đã lâu rồi chưa từng xuất hiện Thủ khoa tỉnh."
Tần Chung Việt: "May mắn cũng là một loại thực lực mà!"
Hắn đột nhiên lại vô cùng không tin mình có thể làm tốt hơn Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh nhạy bén phát giác sắc mặt Tần Chung Việt ảm đạm dần, dừng một chút mới hỏi: "Cậu đang suy nghĩ cái gì?"
Tần Chung Việt theo bản năng mà nói: "Tôi sợ tôi không xứng với cậu."
Tạ Trọng Tinh: "?"
Lại tới nữa rồi, Tạ Trọng Tinh: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"
Tần Chung Việt phản ứng lại mới lập tức che giấu: "Tôi nói bừa á mà."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói: "Mặc kệ cậu nói xứng hay không xứng là có ý gì, tôi phải nói cho cậu biết, nếu không có cậu thì sẽ không có tôi bây giờ. Cho dù tôi có bay được bao nhiêu cao, đi bao nhiêu xa, tôi cũng hy vọng người ở bên cạnh tôi là cậu." Dừng một chút rồi nói: "Cậu không biết chính cậu xuất sắc bao nhiêu đâu, ít nhất trong mắt tôi, cậu tựa như ánh sáng vậy, ấm áp và sáng ngời."
Tần Chung Việt nhìn ánh mắt ôn nhu của Tạ Trọng Tinh, trái tim đập nhanh, hắn cầm lòng không đặng hỏi: "Nếu hai ta kết hôn, tiền tiêu vặt mỗi ngày cậu có nguyện ý cho tôi một ngàn tệ không?"
Tạ Trọng Tinh: "?"
Ánh mắt y cùng Tần Chung Việt chạm nhau, tựa hồ cảm giác được cảm xúc nào đó mà tim y đập nhanh hơn, giọng điệu lại phá lệ bình tĩnh, "Một ngàn tệ có quá nhiều rồi không? "
Tần Chung Việt nói: "...... Vậy 500 tệ nha?"
Tạ Trọng Tinh nói: "500 cũng nhiều."
Tần Chung Việt: "......"
Tạ Trọng Tinh thấy hắn không nói lời nào bèn hơi thắc mắc, hỏi thử: "Một ngày tôi chỉ tiêu bảy tệ, tôi nghĩ 30 tệ là có thể đủ cho cậu dùng rồi chứ?"
Tần Chung Việt: "......"
Sao không giống như hắn tưởng tượng vầy nè?! Rõ ràng hiện giờ Tạ Trọng Tinh đã ôn nhu hơn rồi mà!
Tạ Trọng Tinh nói: "Nhưng cậu chỉ nói giỡn thôi đúng không? Kết hôn với tôi hửm?"
Tần Chung Việt lại rén, "Tôi thấy 30 tệ quá ít, tôi cần phải xã giao nữa, con trai thành niên cần bầu không khí lắm đó."
Tạ Trọng Tinh cảm thấy nghiêm túc trò chuyện với Tần Chung Việt về kiểu đề tài này thật sự có hơi buồn cười, nhưng một lần tiếp một lần y cứ bị hắn hấp dẫn, thế nên tim vẫn luôn đập rất nhanh, cơ hồ muốn phá tan lồng ngực luôn vậy, y như thể không có việc gì mà đem câu hỏi của Tần Chung Việt trở thành giả thiết không tính là vấn đề cho mình, "...... Có lẽ cậu có thể thử lén giấu tiền thuê nhà, chỉ cần không bị vợ cậu biết là được, nhưng mà cậu mới 17 tuổi đã nghĩ tới chuyện kết hôn rồi sao?"
Tần Chung Việt buồn bực đáp: "Tôi phải trung thành với vợ, em ấy cho bao nhiêu thì tôi xài bấy nhiêu, nếu lén giấu riêng tiền nhà, em ấy mà biết khẳng định sẽ tức giận. Nhưng cậu nói có 30 tệ thôi à, cậu thật quá đáng, tôi không vui."
Không biết vì sao, Tạ Trọng Tinh vậy mà có một cảm giác rất vớ vẩn, giống như chỉ cần mình nói tiền tiêu vặt nhiều hơn một chút là Tần Chung Việt có thể nói ra những lời bấy giờ mà mình muốn nghe vậy.
Nhưng y lại có chút sợ hãi khi nghe được câu trả lời mà mình muốn.
Bởi Tần Chung Việt chỉ mới 17 tuổi, bọn họ đều còn quá trẻ tuổi, cho dù là câu trả lời y muốn thì cũng có khả năng vì quá mức bồng bột, theo thời gian trôi qua sẽ quên mất, thương hải tang điền.
Đạo lý này y luôn hiểu, nhưng Tạ Trọng Tinh không cách nào khống chế bản thân không cắn lấy mồi câu này được.
Y dường như không có việc gì mà nở nụ cười, mặc cả với Tần Chung Việt, "Nếu cậu cảm thấy 30 không đủ xài, vậy 50 ha."
Tần Chung Việt đau đớn kịch liệt: "Quá ít, 50 tệ, ngay cả tiêu phí thấp nhất trong quán bar cũng không đủ."
Quán bar? Khóe miệng tươi cười của Tạ Trọng Tinh biến mất, "Cậu còn muốn đi quán bar?"
Tần Chung Việt: "......"
Hắn có chút sợ hãi mà nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, đệch, cái giọng điệu này!?
Tạ Trọng Tinh nói: "Vậy thì không được tốt lắm với người yêu cậu thì phải?"
Tần Chung Việt ren rén hỏi: "Không tốt chỗ nào?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Có người yêu còn đi quán bar? Cậu cảm thấy tốt lắm à?"
Tần Chung Việt: "...... Chỉ uống chút rượu thôi, người pha rượu ở nhà tôi không biết pha rượu trong quán bar, hơn nữa mấy đồ kiểu này phải cần có bầu không khí."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Ừ, bầu không khí, vừa uống chút rượu vừa ngắm trai xinh gái đẹp."
Tần Chung Việt: "...... Tôi không có thiệt mà, trong mắt tôi chỉ có vợ tôi thôi, người khác tôi không thèm nhìn."
Tạ Trọng Tinh: "Tôi cảm thấy nếu cậu kết hôn, người yêu cậu nên cho cậu mười đồng tiền mỗi ngày."
Tần Chung Việt: "......"
Định con mệnh, Tạ Trọng Tinh nguyên nước nguyên vị đây rồi.
Nếu thật sự kết hôn, hắn nhất định phải phục hồi ngai vị đế vương thời phong kiến, trở lại trước giai đoạn giải phóng sớm một chút mới được!
Tạ Trọng Tinh nói: "Có lẽ lúc này cậu nên giếm chút tiền riêng đi."
Tần Chung Việt suy sụp trưng cái bản mặt chù ụ, kiên cường rằng: "Tôi không thể giấu tiền riêng của nhà, vợ biết vợ sẽ giận đó."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, Tạ Trọng Tinh đáp: "Tôi sẽ không giận."
Ánh mắt Tần Chung Việt sáng lên, Tạ Trọng Tinh nói tiếp: "Tôi sẽ tịch thu toàn bộ."
Tần Chung Việt: "......"
Đậu xanh, đúng là cái cách thức đó của Tạ Trọng Tinh.
Đề tài kết hôn vẫn không giải quyết được gì, Tạ Trọng Tinh cũng không cho rằng con trai và con trai có thể kết hôn.
Nhưng có một điều y hơi tò mò, nam và nam ở bên nhau, giải quyết dục vọng như thế nào? Bọn họ có thể sinh hoạt về mặt tình dục sao?
Đây là lĩnh vực y chưa từng tìm hiểu nên vào buổi tối cầm lấy điện thoại rồi buông điện thoại mấy lần, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên tiến hành tìm tòi.
Ngoài dự đoán chính là, mấy thông tin này vậy mà có thể tìm ra được dễ như trở bàn tay.
Tạ Trọng Tinh cau mày, nhìn giao diện tràn đầy những tấm ảnh đàn ông kh.ỏa thân, đột nhiên rời khỏi trang web.
Hơi phản cảm, cùng với kháng cự.
Tạ Trọng Tinh thở chậm một hơi, xóa lịch sử tìm kiếm trên web đi.
Đến bây giờ y đã vô cùng tin tưởng, bản thân mình chỉ có phản ứng mặt đỏ tim đập đối với Tần Chung Việt mà thôi.
Chỉ có hắn.
Tạ Trọng Tinh ngồi ở trên giường suy nghĩ hồi lâu, mới đi tìm tòi A.V.
Lúc này tin tức trên internet lung tung hỗn loạn, giao diện khiêu d.âm chỗ nào cũng có, thế nhưng Tạ Trọng Tinh cũng có thể tìm được một cách dễ như ăn cháo.
Nhìn giao diện, có thể là do chưa từng tiếp xúc với mấy chuyện kiểu này nên Tạ Trọng Tinh không những không phản ứng, mà là cảm thấy hơi chán ghét và cự tuyệt.
Y hít một hơi, bấm nút tạm dừng, đúng ngay lúc này có tiếng đập cửa vang lên.
Tuy trên mặt Tạ Trọng Tinh bình tĩnh, song động tác lại hoảng loạn nhét điện thoại vào trong ổ chăn.
Làm xong, y mới đi mở cửa. Là Tần Chung Việt, hắn bưng mâm đựng trái cây đi vào, nói với Tạ Trọng Tinh: "Tôi nói dì cắt táo đỏ với bưởi tươi ra cho cậu đây, có thanh long, xoài nữa, đều ngọt hết, cậu nếm thử đi nè."
Tạ Trọng Tinh nhận mâm đựng trái cây, đáp lời với Tần Chung Việt: "Ừ, cảm ơn, cậu có thể đi rồi."
Tần Chung Việt tủi thân: "Sao đuổi tôi đi liền vậy? Cùng nhau ăn mới đúng chớ."
Tạ Trọng Tinh cảm giác giọng điệu của mình không đúng lắm bèn lập tức nói chậm lại, thấp giọng bảo: "Vậy ăn cùng đi."
Tần Chung Việt ngồi xuống trên giường Tạ Trọng Tinh, vỗ vỗ thảm lụa lạnh lẽo, "Cậu ở phòng này có thấy nóng không á?"
Hắn nhìn Tạ Trọng Tinh, ánh mắt lấp lánh: "Nếu nóng thì tốt hơn hết cậu nên chuyển đến chỗ của tôi ngủ cho ngon hơn."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Cũng được, mát mẻ lắm."
Tần Chung Việt thất vọng mà nói: "Sao cậu không sợ nóng chớ, điều hòa đã hỏng rồi mà."
Tạ Trọng Tinh: "À, cái điều hòa này tôi sửa được rồi."
Y nói xong, duỗi tay mở điều hòa ra, "Bình thường không cần mà thôi."
Tần Chung Việt: "......"
Lần sau mình lấy cây búa đập rớt cái điều hòa này xem cậu ấy sửa như thế nào.
Hắn lại giơ tay kéo chăn, "Vậy chăn có lạnh không? Buổi tối sẽ lạnh lắm đó."
Sắc mặt Tạ Trọng Tinh không thay đổi, động tác lại rất nhanh nhẹn mà kéo lấy phía bên kia của chăn, "Không lạnh đâu."
Tần Chung Việt buông chăn, ngượng ngùng rằng: "Như vậy à."
Lần nữa giơ tay cầm lấy tăm xỉa răng, kẹp một miếng táo hình con thỏ đưa đến bên miệng Tạ Trọng Tinh, ân cần nói: "Nào, ăn táo."
Tạ Trọng Tinh dừng một chút mới há miệng cắn miếng táo ấy, cũng duỗi tay cầm một cây tăm xỉa răng chọc một miếng xoài đưa đến bên miệng Tần Chung Việt, "Cậu cũng ăn đi."
Tần Chung Việt được sủng mà sợ, "Í, sao tôi không biết xấu hổ vậy chớ."
Tuy nói như vậy nhưng vẫn vô cùng vui vẻ há miệng, cắn miếng xoài nọ vào miệng, trong lòng nghĩ, Tạ Trọng Tinh tự mình đút hắn ăn, ngọt ơi là ngọt luôn.
Vào đúng ngay lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên một trận thét chói tai vang cao của phụ nữ.
Tạ Trọng Tinh sững sờ tại chỗ, khuôn mặt luôn luôn trấn tĩnh nhanh chóng đỏ lên.
Tần Chung Việt cũng ngây ngẩn cả người, hắn nhìn nhìn Tạ Trọng Tinh rồi cúi đầu, duỗi tay xốc chăn lên, điện thoại Tạ Trọng Tinh rớt ra, vừa lúc đối diện Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt cúi đầu nhìn động tác không thể miêu tả trong video kia, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng Tạ Trọng Tinh.
Giọng điệu Tạ Trọng Tinh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong âm thanh đã run run chút chút, "Tôi chỉ tò mò thôi."
Y vừa dứt lời đã nghe Tần Chung Việt nói: "Cậu tò mò à."
Tạ Trọng Tinh cảm giác giọng hắn hơi kỳ quái, trong lòng cũng có chút cảm giác áy náy không rõ, "Ừm, chỉ là tò mò thôi."
Đây là nói thật.
Vẻ mặt Tần Chung Việt nghiêm túc: "Lần sau không nên tìm ở trang web nữa nha, dễ dính virus lắm, cậu muốn hiểu thêm thì tìm tôi nè."
Tạ Trọng Tinh: "...... Tìm cậu?"
Tần Chung Việt đáp: "Trong máy tính nhà tôi có tận 10T phim nhựa kiểu này lận, tìm tôi sẽ an toàn hơn đó."
Tạ Trọng Tinh chớp đôi mắt một chút, chậm rãi hiện ra "?"
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Đàn ông không khóc, không thể khóc!
Việt nhãi con: Huhuhuhuhu đm nó
Tinh Tinh: Chăn cũng mềm thật ha
Bởi vì trường học cũ của y là trường mới xây lại ba năm nay nên rất coi trọng thành tích đợt này của y, cho tiền thưởng ước chừng khoảng 60 vạn, cộng với thành phố cũng khen thưởng thêm hai mươi vạn, trong huyện mười vạn, trấn Vân Thủy mà y sinh ra lớn lên cũng khen thưởng mười vạn tệ.
Tổng số tiền thưởng lên tới một trăm vạn.
Khi hiệu trưởng trao giải cho y đã cười đến mức đôi mắt cong lên hết, còn tự bỏ thêm vốn riêng 5000 tệ làm tiền thưởng cá nhân nữa, tuy ông chỉ được mời đến đây nhưng trong lúc ông quản lý lại đào tạo ra được một Thủ khoa tỉnh, tiền thưởng của ông chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.
Tạ Trọng Tinh nhận hết toàn bộ, đây là vinh quang y xứng đáng được nhận.
Về những người thi đậu đại học hàng đầu khác thì trường cũng đã phát tiền thưởng năm vạn tệ cho mỗi người, tài đại khí thô như thế, truyền ra ngoài sẽ giúp cho số người ghi danh ngôi trường cấp 3 này càng ngày càng nhiều, mua bán không hề lỗ chút nào.
Tần Chung Việt cũng nhận được năm vạn tệ, cộng thêm thành phố phát tiền thưởng ba vạn bèn có chút hoảng hốt.
Tạ Trọng Tinh hỏi hắn làm sao vậy, Tần Chung Việt nói: "Tôi tự mình kiếm tiền được rồi nè!"
Ánh mắt Tạ Trọng Tinh chớp chớp, hỏi: "Chút tiền ấy đối với cậu mà nói, chắc là không nhiều lắm đâu ha?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt đau đớn kịch liệt, "Không giống nhau mà, tám vạn tệ thường là giá một chai rượu vang đỏ trong hầm rượu của nhà tôi, nhưng bây giờ vậy mà tôi có thể dựa vào chính mình kiếm được tám vạn, tự một mình tôi thôi đó!"
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, "So với việc cậu làm vịt cả đêm mới được có 300 tệ mà nói, đúng là kiếm lời bằng máu."
"......" Không nên nói làm việc bán thời gian là làm vịt mà, nếu mai sau Tạ Trọng Tinh biết nó có ý gì thì chẳng phải là xong đời rồi sao, Tần Chung Việt mạnh mẽ cảm thán: "Tri thức chính là lực lượng! Tri thức chính là tiền tài!"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Vậy cậu muốn xài tám vạn này như thế nào?"
Tần Chung Việt đáp: "Tôi muốn bắt đầu tiết kiệm tiền."
Giác ngộ tư tưởng cao như vậy à? Tạ Trọng Tinh hơi kinh ngạc, lại có chút cao hứng, "Cậu không xài hả? Chẳng hạn như mua quà gì đó cho anh em cậu."
Tần Chung Việt lắc đầu, "Số tiền này có ý nghĩa phi phàm, tôi sẽ không tiêu xài phung phí, tôi muốn giữ lại để thời thời khắc khắc báo cho chính bản thân rằng, tôi rất tuyệt! Tôi có thể dựa vào đôi tay của mình kiếm được tám vạn!"
Rồi nói tiếp với Tạ Trọng Tinh: "Cậu thật sự rất đỉnh đó nha, dựa vào đọc sách thôi là có thể kiếm được một trăm vạn luôn, cậu mạnh hơn tôi nhiều lắm á!"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Chỉ là thiên thời địa lợi nhân hoà thôi, thành phố chúng ta đã lâu rồi chưa từng xuất hiện Thủ khoa tỉnh."
Tần Chung Việt: "May mắn cũng là một loại thực lực mà!"
Hắn đột nhiên lại vô cùng không tin mình có thể làm tốt hơn Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh nhạy bén phát giác sắc mặt Tần Chung Việt ảm đạm dần, dừng một chút mới hỏi: "Cậu đang suy nghĩ cái gì?"
Tần Chung Việt theo bản năng mà nói: "Tôi sợ tôi không xứng với cậu."
Tạ Trọng Tinh: "?"
Lại tới nữa rồi, Tạ Trọng Tinh: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"
Tần Chung Việt phản ứng lại mới lập tức che giấu: "Tôi nói bừa á mà."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói: "Mặc kệ cậu nói xứng hay không xứng là có ý gì, tôi phải nói cho cậu biết, nếu không có cậu thì sẽ không có tôi bây giờ. Cho dù tôi có bay được bao nhiêu cao, đi bao nhiêu xa, tôi cũng hy vọng người ở bên cạnh tôi là cậu." Dừng một chút rồi nói: "Cậu không biết chính cậu xuất sắc bao nhiêu đâu, ít nhất trong mắt tôi, cậu tựa như ánh sáng vậy, ấm áp và sáng ngời."
Tần Chung Việt nhìn ánh mắt ôn nhu của Tạ Trọng Tinh, trái tim đập nhanh, hắn cầm lòng không đặng hỏi: "Nếu hai ta kết hôn, tiền tiêu vặt mỗi ngày cậu có nguyện ý cho tôi một ngàn tệ không?"
Tạ Trọng Tinh: "?"
Ánh mắt y cùng Tần Chung Việt chạm nhau, tựa hồ cảm giác được cảm xúc nào đó mà tim y đập nhanh hơn, giọng điệu lại phá lệ bình tĩnh, "Một ngàn tệ có quá nhiều rồi không? "
Tần Chung Việt nói: "...... Vậy 500 tệ nha?"
Tạ Trọng Tinh nói: "500 cũng nhiều."
Tần Chung Việt: "......"
Tạ Trọng Tinh thấy hắn không nói lời nào bèn hơi thắc mắc, hỏi thử: "Một ngày tôi chỉ tiêu bảy tệ, tôi nghĩ 30 tệ là có thể đủ cho cậu dùng rồi chứ?"
Tần Chung Việt: "......"
Sao không giống như hắn tưởng tượng vầy nè?! Rõ ràng hiện giờ Tạ Trọng Tinh đã ôn nhu hơn rồi mà!
Tạ Trọng Tinh nói: "Nhưng cậu chỉ nói giỡn thôi đúng không? Kết hôn với tôi hửm?"
Tần Chung Việt lại rén, "Tôi thấy 30 tệ quá ít, tôi cần phải xã giao nữa, con trai thành niên cần bầu không khí lắm đó."
Tạ Trọng Tinh cảm thấy nghiêm túc trò chuyện với Tần Chung Việt về kiểu đề tài này thật sự có hơi buồn cười, nhưng một lần tiếp một lần y cứ bị hắn hấp dẫn, thế nên tim vẫn luôn đập rất nhanh, cơ hồ muốn phá tan lồng ngực luôn vậy, y như thể không có việc gì mà đem câu hỏi của Tần Chung Việt trở thành giả thiết không tính là vấn đề cho mình, "...... Có lẽ cậu có thể thử lén giấu tiền thuê nhà, chỉ cần không bị vợ cậu biết là được, nhưng mà cậu mới 17 tuổi đã nghĩ tới chuyện kết hôn rồi sao?"
Tần Chung Việt buồn bực đáp: "Tôi phải trung thành với vợ, em ấy cho bao nhiêu thì tôi xài bấy nhiêu, nếu lén giấu riêng tiền nhà, em ấy mà biết khẳng định sẽ tức giận. Nhưng cậu nói có 30 tệ thôi à, cậu thật quá đáng, tôi không vui."
Không biết vì sao, Tạ Trọng Tinh vậy mà có một cảm giác rất vớ vẩn, giống như chỉ cần mình nói tiền tiêu vặt nhiều hơn một chút là Tần Chung Việt có thể nói ra những lời bấy giờ mà mình muốn nghe vậy.
Nhưng y lại có chút sợ hãi khi nghe được câu trả lời mà mình muốn.
Bởi Tần Chung Việt chỉ mới 17 tuổi, bọn họ đều còn quá trẻ tuổi, cho dù là câu trả lời y muốn thì cũng có khả năng vì quá mức bồng bột, theo thời gian trôi qua sẽ quên mất, thương hải tang điền.
Đạo lý này y luôn hiểu, nhưng Tạ Trọng Tinh không cách nào khống chế bản thân không cắn lấy mồi câu này được.
Y dường như không có việc gì mà nở nụ cười, mặc cả với Tần Chung Việt, "Nếu cậu cảm thấy 30 không đủ xài, vậy 50 ha."
Tần Chung Việt đau đớn kịch liệt: "Quá ít, 50 tệ, ngay cả tiêu phí thấp nhất trong quán bar cũng không đủ."
Quán bar? Khóe miệng tươi cười của Tạ Trọng Tinh biến mất, "Cậu còn muốn đi quán bar?"
Tần Chung Việt: "......"
Hắn có chút sợ hãi mà nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, đệch, cái giọng điệu này!?
Tạ Trọng Tinh nói: "Vậy thì không được tốt lắm với người yêu cậu thì phải?"
Tần Chung Việt ren rén hỏi: "Không tốt chỗ nào?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Có người yêu còn đi quán bar? Cậu cảm thấy tốt lắm à?"
Tần Chung Việt: "...... Chỉ uống chút rượu thôi, người pha rượu ở nhà tôi không biết pha rượu trong quán bar, hơn nữa mấy đồ kiểu này phải cần có bầu không khí."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Ừ, bầu không khí, vừa uống chút rượu vừa ngắm trai xinh gái đẹp."
Tần Chung Việt: "...... Tôi không có thiệt mà, trong mắt tôi chỉ có vợ tôi thôi, người khác tôi không thèm nhìn."
Tạ Trọng Tinh: "Tôi cảm thấy nếu cậu kết hôn, người yêu cậu nên cho cậu mười đồng tiền mỗi ngày."
Tần Chung Việt: "......"
Định con mệnh, Tạ Trọng Tinh nguyên nước nguyên vị đây rồi.
Nếu thật sự kết hôn, hắn nhất định phải phục hồi ngai vị đế vương thời phong kiến, trở lại trước giai đoạn giải phóng sớm một chút mới được!
Tạ Trọng Tinh nói: "Có lẽ lúc này cậu nên giếm chút tiền riêng đi."
Tần Chung Việt suy sụp trưng cái bản mặt chù ụ, kiên cường rằng: "Tôi không thể giấu tiền riêng của nhà, vợ biết vợ sẽ giận đó."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, Tạ Trọng Tinh đáp: "Tôi sẽ không giận."
Ánh mắt Tần Chung Việt sáng lên, Tạ Trọng Tinh nói tiếp: "Tôi sẽ tịch thu toàn bộ."
Tần Chung Việt: "......"
Đậu xanh, đúng là cái cách thức đó của Tạ Trọng Tinh.
Đề tài kết hôn vẫn không giải quyết được gì, Tạ Trọng Tinh cũng không cho rằng con trai và con trai có thể kết hôn.
Nhưng có một điều y hơi tò mò, nam và nam ở bên nhau, giải quyết dục vọng như thế nào? Bọn họ có thể sinh hoạt về mặt tình dục sao?
Đây là lĩnh vực y chưa từng tìm hiểu nên vào buổi tối cầm lấy điện thoại rồi buông điện thoại mấy lần, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên tiến hành tìm tòi.
Ngoài dự đoán chính là, mấy thông tin này vậy mà có thể tìm ra được dễ như trở bàn tay.
Tạ Trọng Tinh cau mày, nhìn giao diện tràn đầy những tấm ảnh đàn ông kh.ỏa thân, đột nhiên rời khỏi trang web.
Hơi phản cảm, cùng với kháng cự.
Tạ Trọng Tinh thở chậm một hơi, xóa lịch sử tìm kiếm trên web đi.
Đến bây giờ y đã vô cùng tin tưởng, bản thân mình chỉ có phản ứng mặt đỏ tim đập đối với Tần Chung Việt mà thôi.
Chỉ có hắn.
Tạ Trọng Tinh ngồi ở trên giường suy nghĩ hồi lâu, mới đi tìm tòi A.V.
Lúc này tin tức trên internet lung tung hỗn loạn, giao diện khiêu d.âm chỗ nào cũng có, thế nhưng Tạ Trọng Tinh cũng có thể tìm được một cách dễ như ăn cháo.
Nhìn giao diện, có thể là do chưa từng tiếp xúc với mấy chuyện kiểu này nên Tạ Trọng Tinh không những không phản ứng, mà là cảm thấy hơi chán ghét và cự tuyệt.
Y hít một hơi, bấm nút tạm dừng, đúng ngay lúc này có tiếng đập cửa vang lên.
Tuy trên mặt Tạ Trọng Tinh bình tĩnh, song động tác lại hoảng loạn nhét điện thoại vào trong ổ chăn.
Làm xong, y mới đi mở cửa. Là Tần Chung Việt, hắn bưng mâm đựng trái cây đi vào, nói với Tạ Trọng Tinh: "Tôi nói dì cắt táo đỏ với bưởi tươi ra cho cậu đây, có thanh long, xoài nữa, đều ngọt hết, cậu nếm thử đi nè."
Tạ Trọng Tinh nhận mâm đựng trái cây, đáp lời với Tần Chung Việt: "Ừ, cảm ơn, cậu có thể đi rồi."
Tần Chung Việt tủi thân: "Sao đuổi tôi đi liền vậy? Cùng nhau ăn mới đúng chớ."
Tạ Trọng Tinh cảm giác giọng điệu của mình không đúng lắm bèn lập tức nói chậm lại, thấp giọng bảo: "Vậy ăn cùng đi."
Tần Chung Việt ngồi xuống trên giường Tạ Trọng Tinh, vỗ vỗ thảm lụa lạnh lẽo, "Cậu ở phòng này có thấy nóng không á?"
Hắn nhìn Tạ Trọng Tinh, ánh mắt lấp lánh: "Nếu nóng thì tốt hơn hết cậu nên chuyển đến chỗ của tôi ngủ cho ngon hơn."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Cũng được, mát mẻ lắm."
Tần Chung Việt thất vọng mà nói: "Sao cậu không sợ nóng chớ, điều hòa đã hỏng rồi mà."
Tạ Trọng Tinh: "À, cái điều hòa này tôi sửa được rồi."
Y nói xong, duỗi tay mở điều hòa ra, "Bình thường không cần mà thôi."
Tần Chung Việt: "......"
Lần sau mình lấy cây búa đập rớt cái điều hòa này xem cậu ấy sửa như thế nào.
Hắn lại giơ tay kéo chăn, "Vậy chăn có lạnh không? Buổi tối sẽ lạnh lắm đó."
Sắc mặt Tạ Trọng Tinh không thay đổi, động tác lại rất nhanh nhẹn mà kéo lấy phía bên kia của chăn, "Không lạnh đâu."
Tần Chung Việt buông chăn, ngượng ngùng rằng: "Như vậy à."
Lần nữa giơ tay cầm lấy tăm xỉa răng, kẹp một miếng táo hình con thỏ đưa đến bên miệng Tạ Trọng Tinh, ân cần nói: "Nào, ăn táo."
Tạ Trọng Tinh dừng một chút mới há miệng cắn miếng táo ấy, cũng duỗi tay cầm một cây tăm xỉa răng chọc một miếng xoài đưa đến bên miệng Tần Chung Việt, "Cậu cũng ăn đi."
Tần Chung Việt được sủng mà sợ, "Í, sao tôi không biết xấu hổ vậy chớ."
Tuy nói như vậy nhưng vẫn vô cùng vui vẻ há miệng, cắn miếng xoài nọ vào miệng, trong lòng nghĩ, Tạ Trọng Tinh tự mình đút hắn ăn, ngọt ơi là ngọt luôn.
Vào đúng ngay lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên một trận thét chói tai vang cao của phụ nữ.
Tạ Trọng Tinh sững sờ tại chỗ, khuôn mặt luôn luôn trấn tĩnh nhanh chóng đỏ lên.
Tần Chung Việt cũng ngây ngẩn cả người, hắn nhìn nhìn Tạ Trọng Tinh rồi cúi đầu, duỗi tay xốc chăn lên, điện thoại Tạ Trọng Tinh rớt ra, vừa lúc đối diện Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt cúi đầu nhìn động tác không thể miêu tả trong video kia, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng Tạ Trọng Tinh.
Giọng điệu Tạ Trọng Tinh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong âm thanh đã run run chút chút, "Tôi chỉ tò mò thôi."
Y vừa dứt lời đã nghe Tần Chung Việt nói: "Cậu tò mò à."
Tạ Trọng Tinh cảm giác giọng hắn hơi kỳ quái, trong lòng cũng có chút cảm giác áy náy không rõ, "Ừm, chỉ là tò mò thôi."
Đây là nói thật.
Vẻ mặt Tần Chung Việt nghiêm túc: "Lần sau không nên tìm ở trang web nữa nha, dễ dính virus lắm, cậu muốn hiểu thêm thì tìm tôi nè."
Tạ Trọng Tinh: "...... Tìm cậu?"
Tần Chung Việt đáp: "Trong máy tính nhà tôi có tận 10T phim nhựa kiểu này lận, tìm tôi sẽ an toàn hơn đó."
Tạ Trọng Tinh chớp đôi mắt một chút, chậm rãi hiện ra "?"
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Đàn ông không khóc, không thể khóc!
Việt nhãi con: Huhuhuhuhu đm nó
Tinh Tinh: Chăn cũng mềm thật ha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.