Chương 33: Mùa xuân về hoa nở
Đại Ôn
29/07/2015
Mùa xuân về hoa nở, Điền Phong(*) sinh được hai quả trứng.
Một quả là đực, tên là Tiêu Dục.
Một quả là cái, tên là Dương Úc.
Con trai theo họ bố, con gái theo họ mẹ.
Chỉ là tên này, dù thế nào, cũng đều là “ngư”.
(Dục, Úc và Ngư đều phát âm là yu)
Lại nói về nguồn gốc cái tên của hai cô cậu —
Lúc Điền Phong còn nằm viện, ăn táo Tiêu Mộc gọt cho, vô cùng happy…
Tiêu Mộc hỏi: “Con mình đặt tên là gì?”
Điền Phong đang xem ti vi, ti vi đang làm canh cá, cô thuận miệng nói: “Ngày mai em muốn ăn canh cá.”
Tiêu Mộc lại hỏi tiếp: “Con mình đặt tên là gì?”
Điền Phong đang xem ti vi, ậm ờ bảo: “Con cá này sao nhìn ngon thế nhỉ.”
Tiêu Mộc vẫn hỏi: “Con mình đặt tên là gì?”
Điền Phong cau mày nói: “Không bằng ngày mai lại cho em một cái đầu cá đi.”
Tiêu Mộc: “… Hiểu rồi, tên là cá.”
Và thế là, hai bánh bao cứ thế được đặt tên.
Hồi còn bé, anh trai khá là yên tĩnh, tính cách rất giống Tiêu Mộc, mà em gái rất hoạt bát, chính xác là phiên bản của Điền Phong.
Cho nên Điền Phong lúc nào cũng nói: “Cá lớn ngoan, cá nhỏ nghịch lắm.”
Cá nhỏ sẽ nói: “Mẹ, bố bảo con giống mẹ nhất, mẹ nói thế không phải là mẹ cũng nghịch sao?” mắt nhỏ vô tội.
Điền Phong: “…”
Mỗi lấn như thế, Cá lớn lại mỉm cười.
…
Ở nhà trẻ, hầu như chẳng ai nghĩ Cá lớn và Cá nhỏ là sinh đôi cả.
Vì, nếu nói Cá lớn là dạng trầm ổn, khá là xa cách, không thích thân thiết với người khác.
Mà Cá nhỏ lại cầm đầu bọn trẻ con, ở trong vườn trẻ cũng xưng bá một phương.
Thế nhưng, đại ca cũng sẽ có lúc thua, vào một hôm nào đấy, một bạn nhỏ mới chuyển tới.
Tên là Tề Hách, béo ú, to cao, nhưng mà thái độ rất khiêm tốn, luôn luôn nhường nhịn tặng quà cho các bạn, chẳng mất mấy ngày, cậu bé nhanh chóng thành đại ca mới.
Cá nhỏ không cam lòng.
Cô bé là nữ bá vương nhé, bố đã bảo vậy mà.
Cho nên, cô bé khiêu chiến Tề Hách.
Cuối cùng, áo bông xinh đẹp của cô bé, bị Tề Hách xé rách mất.
Cá lớn nhìn thấy, chạy ra, một nhát đẩy Tề Hách ngã ra đất, nói: “Không cho bắt nạt em gái tớ.”
Cuối cùng, phụ huynh hai bên gặp nhau.
Tề Tín cười híp mắt nói: “Tề Hách, mau xin lỗi đi.”
Điền Phong nói: “Cá nhỏ Cá lớn nhanh xin lỗi bạn.”
Hóa ra Tề Hách là con Tề Tín.
Có điều, Điền Phong vẫn nói: “Mình nói cậu nghe Tề Tín ạ, cậu á, phong lưu bao nhiêu, thế nào mà sinh ra được một quả bóng thế này.”
Tề Tín cười híp mắt trả lời: “Thật ra mình lại thấy rất đáng yêu, có điều, Điền Phong cậu cũng xem như giai nhân, thế nào lại sinh được nữ bá vương vậy.”
Hai người tuy cười, nhưng mùi thuốc súng vẫn đặc nghẹt.
Cuối cùng, Tề Hách trả lại vương vị cho Cá lớn.
Cá lớn chẳng quan tâm.
Cá nhỏ hận.
Từ đó, Cá nhỏ thề, nếu không thắng được Tề Hách, cô sẽ không gọi là nữ bá vương!
Vậy là, Cá nhỏ và Tề Hách bắt đầu cạnh tranh.
Tề Hách đi học Taekwondo giảm béo, Cá nhỏ cũng đi.
Người trước từ từ gầy đi, người sau vì phấn đấu hết sức cuối cùng thành béo.
Tề Hách học giỏi, Cá nhỏ thề phải xếp thứ nhất.
Người trước qua năm lớp vẫn luôn ở nhóm 10 người giỏi nhất, người sau trung thành với vị trí thứ nhất, có điều là từ dưới lên.
Mười bốn xuân xanh, Cá nhỏ Cá lớn và Tề Hách đều đã nhớn.
Tề Hách đã hoàn toàn thoát khỏi dáng phục phịch, còn Cá nhỏ thành công thành gấu mẹ vĩ đại 150 cân (aka chừng 75kg).
Cá lớn thì vẫn thế, lạnh lùng cao quý, và đẹp.
Tề Hách bây giờ vô cùng được rào đón.
Nhưng, cậu vẫn có một phiền não.
Cá nhỏ gào: “Tề Hách, hôm nay, xem tôi có gạt được cậu ngã không.”
Kết quả, Tề Hách cho Cá nhỏ cảm nhận cái sự bị gạt ngã.
Cá nhỏ ạ, con tự rước lấy nhục vậy làm gì?
Cá nhỏ quyết định đóng cửa tu luyện, chờ tu luyện được chiêu mới đi đánh Tề Hách, lần này nhất định phải đánh bại nó.
Đến khi cô bé phơi phới đi tìm Tề Hách, lại thấy Tề Hách ngồi dưới tàng cây cạnh một bạn nữ mềm mại còn hơn nước, hôn hôn.
Cô bé không có chút cốt khí, bỏ chạy.
Trong lòng cô đầy khó chịu, nhưng không rõ vì sao?
Trở về kể với Cá lớn, Cá lớn bình thản nói: “Em thích Tề Hách.”
“Anh! Anh, anh không được nói lung tung, làm sao em thích nó được!” Cá nhỏ lu loa.
Cá lớn chỉ đúng trọng tâm: “Vậy sao em phải buồn?”
Cá nhỏ im lặng.
Suốt nửa năm sau, cô bé cũng không đi tìm Tề Hách nữa.
Bây giờ cậu ấy có người thích nhất rồi, bó cải trắng như cô, còn cần gì nữa?
Cá nhỏ đi thi Taekwondo quốc gia, những ngày không được ở nhà, ăn ở rất khổ sở, thường một ngày đêm chỉ được ăn một bữa cơm, sau đó là huấn luyện, huấn luyện, huấn luyện.
Chờ đến lúc cô đi soi gương, mới phát hiện mình gầy đi, hẳn hai mươi cân.
Cá nhỏ vốn đã cao, người cũng có cơ, da màu hơi rám nắng, bây giờ gầy đi, nhìn cũng không tệ.
Càng ngạc nhiên hơn, cô bé phát hiện ra mình thật ra giống bố Tiêu Mộc, có một đôi mắt phượng.
Thỉnh thoảng trong lúc huấn luyện cô bé sẽ nhớ đến Tề Hách.
Tên kia có lẽ đã quên cô mất rồi.
Quên đi, dù sao cũng tại cô vẫn tạo ấn tượng không tốt với Tề Hách, đành chịu vậy thôi.
Cô một lèo đấu đến chung kết, vào đêm đấu chung kết đó, cô bé nhận được tin nhắn của Tề Hách, hắn nói: “Cố lên!”
Cá nhỏ lập tức cảm giác một trận lửa cháy trong ngực.
Đêm đó kết quả là, cá nhỏ trở thành “nhà vô địch” trẻ nhất.
Ở trong giới Taekwondo coi như cũng có chút nổi tiếng.
Trở về rồi, hoa đào của cô bé hơn nhiều, Tề Hách cũng nghe đâu đã chia tay bạn gái.
Hai người bỏ qua hiềm khích khi trước, bắt đầu chơi với nhau.
Chỉ là, chỉ được hơn một năm, thể trọng Cá nhỏ lại về như cũ.
Chậc, bộ dạng bây giờ Tề Hách chắc chắn sẽ không thích.
Coi như xong rồi, đời này, đối với Tề Hách, cô không còn cửa đâu.
Nghe nói Tề Hách chuẩn bị cầu hôn bạn gái.
Cá nhỏ nghe được tin đó, không ngừng nói, đến lúc đó phải mời mình nha.
Kỳ thực, sau lưng, đang khóc hu hu.
Đến ngày cầu hôn, cô bé đỏ hoe mắt đi vào nơi Tề Hách cầu hôn người ta.
Ơ ơ ơ, sao không có ai?
Trong bóng tối có tiếng người nói.
“Một năm em đi tập huấn thi đấu, anh cảm giác cuộc sống trở nên trống rỗng, giống như bị người ta hút hết không khí, một một lần trận đấu của em được quay lại, anh đề tìm xem, anh cũng không biết anh bị sao nữa…”
“Nhìn em càng ngày càng gầy đi, bên người dần xuất hiện người theo đuổi, anh đột nhiên cảm thấy dáng em béo như trước đây thực ra rất tốt.”
“Giờ em lại béo lại rồi, chỉ còn anh muốn em thôi, cho nên gả cho anh đi.”
Cá nhỏ che miệng.
Mợ cậu, bất ngờ gì đâu.
Cá nhỏ nói: “Mình nhận lời cậu… Có điều… Bao lâu này vì sao, mình hoàn toàn không có cảm giác… Cậu thích mình…”
Tề Hách nói: “Vì… Em ngốc quá.”
Cá nhỏ: “Bây giờ tôi là quán quân Taekwondo rồi đấy, chết này!”
Tề Hách máu mũi ròng ròng!
Tình yêu mà, chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra.
Một quả là đực, tên là Tiêu Dục.
Một quả là cái, tên là Dương Úc.
Con trai theo họ bố, con gái theo họ mẹ.
Chỉ là tên này, dù thế nào, cũng đều là “ngư”.
(Dục, Úc và Ngư đều phát âm là yu)
Lại nói về nguồn gốc cái tên của hai cô cậu —
Lúc Điền Phong còn nằm viện, ăn táo Tiêu Mộc gọt cho, vô cùng happy…
Tiêu Mộc hỏi: “Con mình đặt tên là gì?”
Điền Phong đang xem ti vi, ti vi đang làm canh cá, cô thuận miệng nói: “Ngày mai em muốn ăn canh cá.”
Tiêu Mộc lại hỏi tiếp: “Con mình đặt tên là gì?”
Điền Phong đang xem ti vi, ậm ờ bảo: “Con cá này sao nhìn ngon thế nhỉ.”
Tiêu Mộc vẫn hỏi: “Con mình đặt tên là gì?”
Điền Phong cau mày nói: “Không bằng ngày mai lại cho em một cái đầu cá đi.”
Tiêu Mộc: “… Hiểu rồi, tên là cá.”
Và thế là, hai bánh bao cứ thế được đặt tên.
Hồi còn bé, anh trai khá là yên tĩnh, tính cách rất giống Tiêu Mộc, mà em gái rất hoạt bát, chính xác là phiên bản của Điền Phong.
Cho nên Điền Phong lúc nào cũng nói: “Cá lớn ngoan, cá nhỏ nghịch lắm.”
Cá nhỏ sẽ nói: “Mẹ, bố bảo con giống mẹ nhất, mẹ nói thế không phải là mẹ cũng nghịch sao?” mắt nhỏ vô tội.
Điền Phong: “…”
Mỗi lấn như thế, Cá lớn lại mỉm cười.
…
Ở nhà trẻ, hầu như chẳng ai nghĩ Cá lớn và Cá nhỏ là sinh đôi cả.
Vì, nếu nói Cá lớn là dạng trầm ổn, khá là xa cách, không thích thân thiết với người khác.
Mà Cá nhỏ lại cầm đầu bọn trẻ con, ở trong vườn trẻ cũng xưng bá một phương.
Thế nhưng, đại ca cũng sẽ có lúc thua, vào một hôm nào đấy, một bạn nhỏ mới chuyển tới.
Tên là Tề Hách, béo ú, to cao, nhưng mà thái độ rất khiêm tốn, luôn luôn nhường nhịn tặng quà cho các bạn, chẳng mất mấy ngày, cậu bé nhanh chóng thành đại ca mới.
Cá nhỏ không cam lòng.
Cô bé là nữ bá vương nhé, bố đã bảo vậy mà.
Cho nên, cô bé khiêu chiến Tề Hách.
Cuối cùng, áo bông xinh đẹp của cô bé, bị Tề Hách xé rách mất.
Cá lớn nhìn thấy, chạy ra, một nhát đẩy Tề Hách ngã ra đất, nói: “Không cho bắt nạt em gái tớ.”
Cuối cùng, phụ huynh hai bên gặp nhau.
Tề Tín cười híp mắt nói: “Tề Hách, mau xin lỗi đi.”
Điền Phong nói: “Cá nhỏ Cá lớn nhanh xin lỗi bạn.”
Hóa ra Tề Hách là con Tề Tín.
Có điều, Điền Phong vẫn nói: “Mình nói cậu nghe Tề Tín ạ, cậu á, phong lưu bao nhiêu, thế nào mà sinh ra được một quả bóng thế này.”
Tề Tín cười híp mắt trả lời: “Thật ra mình lại thấy rất đáng yêu, có điều, Điền Phong cậu cũng xem như giai nhân, thế nào lại sinh được nữ bá vương vậy.”
Hai người tuy cười, nhưng mùi thuốc súng vẫn đặc nghẹt.
Cuối cùng, Tề Hách trả lại vương vị cho Cá lớn.
Cá lớn chẳng quan tâm.
Cá nhỏ hận.
Từ đó, Cá nhỏ thề, nếu không thắng được Tề Hách, cô sẽ không gọi là nữ bá vương!
Vậy là, Cá nhỏ và Tề Hách bắt đầu cạnh tranh.
Tề Hách đi học Taekwondo giảm béo, Cá nhỏ cũng đi.
Người trước từ từ gầy đi, người sau vì phấn đấu hết sức cuối cùng thành béo.
Tề Hách học giỏi, Cá nhỏ thề phải xếp thứ nhất.
Người trước qua năm lớp vẫn luôn ở nhóm 10 người giỏi nhất, người sau trung thành với vị trí thứ nhất, có điều là từ dưới lên.
Mười bốn xuân xanh, Cá nhỏ Cá lớn và Tề Hách đều đã nhớn.
Tề Hách đã hoàn toàn thoát khỏi dáng phục phịch, còn Cá nhỏ thành công thành gấu mẹ vĩ đại 150 cân (aka chừng 75kg).
Cá lớn thì vẫn thế, lạnh lùng cao quý, và đẹp.
Tề Hách bây giờ vô cùng được rào đón.
Nhưng, cậu vẫn có một phiền não.
Cá nhỏ gào: “Tề Hách, hôm nay, xem tôi có gạt được cậu ngã không.”
Kết quả, Tề Hách cho Cá nhỏ cảm nhận cái sự bị gạt ngã.
Cá nhỏ ạ, con tự rước lấy nhục vậy làm gì?
Cá nhỏ quyết định đóng cửa tu luyện, chờ tu luyện được chiêu mới đi đánh Tề Hách, lần này nhất định phải đánh bại nó.
Đến khi cô bé phơi phới đi tìm Tề Hách, lại thấy Tề Hách ngồi dưới tàng cây cạnh một bạn nữ mềm mại còn hơn nước, hôn hôn.
Cô bé không có chút cốt khí, bỏ chạy.
Trong lòng cô đầy khó chịu, nhưng không rõ vì sao?
Trở về kể với Cá lớn, Cá lớn bình thản nói: “Em thích Tề Hách.”
“Anh! Anh, anh không được nói lung tung, làm sao em thích nó được!” Cá nhỏ lu loa.
Cá lớn chỉ đúng trọng tâm: “Vậy sao em phải buồn?”
Cá nhỏ im lặng.
Suốt nửa năm sau, cô bé cũng không đi tìm Tề Hách nữa.
Bây giờ cậu ấy có người thích nhất rồi, bó cải trắng như cô, còn cần gì nữa?
Cá nhỏ đi thi Taekwondo quốc gia, những ngày không được ở nhà, ăn ở rất khổ sở, thường một ngày đêm chỉ được ăn một bữa cơm, sau đó là huấn luyện, huấn luyện, huấn luyện.
Chờ đến lúc cô đi soi gương, mới phát hiện mình gầy đi, hẳn hai mươi cân.
Cá nhỏ vốn đã cao, người cũng có cơ, da màu hơi rám nắng, bây giờ gầy đi, nhìn cũng không tệ.
Càng ngạc nhiên hơn, cô bé phát hiện ra mình thật ra giống bố Tiêu Mộc, có một đôi mắt phượng.
Thỉnh thoảng trong lúc huấn luyện cô bé sẽ nhớ đến Tề Hách.
Tên kia có lẽ đã quên cô mất rồi.
Quên đi, dù sao cũng tại cô vẫn tạo ấn tượng không tốt với Tề Hách, đành chịu vậy thôi.
Cô một lèo đấu đến chung kết, vào đêm đấu chung kết đó, cô bé nhận được tin nhắn của Tề Hách, hắn nói: “Cố lên!”
Cá nhỏ lập tức cảm giác một trận lửa cháy trong ngực.
Đêm đó kết quả là, cá nhỏ trở thành “nhà vô địch” trẻ nhất.
Ở trong giới Taekwondo coi như cũng có chút nổi tiếng.
Trở về rồi, hoa đào của cô bé hơn nhiều, Tề Hách cũng nghe đâu đã chia tay bạn gái.
Hai người bỏ qua hiềm khích khi trước, bắt đầu chơi với nhau.
Chỉ là, chỉ được hơn một năm, thể trọng Cá nhỏ lại về như cũ.
Chậc, bộ dạng bây giờ Tề Hách chắc chắn sẽ không thích.
Coi như xong rồi, đời này, đối với Tề Hách, cô không còn cửa đâu.
Nghe nói Tề Hách chuẩn bị cầu hôn bạn gái.
Cá nhỏ nghe được tin đó, không ngừng nói, đến lúc đó phải mời mình nha.
Kỳ thực, sau lưng, đang khóc hu hu.
Đến ngày cầu hôn, cô bé đỏ hoe mắt đi vào nơi Tề Hách cầu hôn người ta.
Ơ ơ ơ, sao không có ai?
Trong bóng tối có tiếng người nói.
“Một năm em đi tập huấn thi đấu, anh cảm giác cuộc sống trở nên trống rỗng, giống như bị người ta hút hết không khí, một một lần trận đấu của em được quay lại, anh đề tìm xem, anh cũng không biết anh bị sao nữa…”
“Nhìn em càng ngày càng gầy đi, bên người dần xuất hiện người theo đuổi, anh đột nhiên cảm thấy dáng em béo như trước đây thực ra rất tốt.”
“Giờ em lại béo lại rồi, chỉ còn anh muốn em thôi, cho nên gả cho anh đi.”
Cá nhỏ che miệng.
Mợ cậu, bất ngờ gì đâu.
Cá nhỏ nói: “Mình nhận lời cậu… Có điều… Bao lâu này vì sao, mình hoàn toàn không có cảm giác… Cậu thích mình…”
Tề Hách nói: “Vì… Em ngốc quá.”
Cá nhỏ: “Bây giờ tôi là quán quân Taekwondo rồi đấy, chết này!”
Tề Hách máu mũi ròng ròng!
Tình yêu mà, chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.