Có Một Tổng Tài Yêu Em Cuồng Si
Chương 15
Sư Tử Bạch
04/03/2023
Mỹ Nhi không thể giữ được bình tĩnh thêm nữa.
Hai tay Mỹ Nhi run lẩy bẩy, máu huyết trên mặt không còn một giọt.
Cô nhìn chằm chằm anh, từ khóe mắt rỉ ra một giọt lệ mặn chát.
"Anh không cần những thứ này, em không cần tiên, không cần điều gì cả.Em...em chỉ cần anh thôi.Anh không thể đối xử với em như vậy? Không thể!!!"
Mỹ Nhi gần như mất hết kiểm soát, cô bật khóc tức tưởi.
Sáng sớm, người trong quán cà phê khá đông, ai nhìn thấy cảnh này cũng không kìm được mà nhìn chằm chằm vào họ.
Người đàn ông khôi ngô tuấn tú cùng một cô gái nước mắt bù lu bù loa.
Chì vậy thôi, đã đủ để viết lên một chuỗi câu chuyện cẩu huyết nhiều drama.
Những tờ tiền rơi đầy trên sàn nhà, đã đủ để người ta gán mác đểu cáng cho Hải Thiên.
Ngủ với con người ta xong lại chơi trò ăn bánh trả tiền.
Ai lại nhờ, ngọn nguồn thực hư câu chuyện lại trái ngược đệ vậy.
Không ai nghĩ Mỹ Nhi là người bỏ thuốc, làm xảy ra cơ sợ tình một đêm giữa hai người.
Trong câu chuyện này, nếu xét sai hay đúng thì chắc chắc anh không phải là người sai.
Nếu xét anh ở vai trò nào, bị hại hay bị cáo, thì chắc chắn anh là người bị hại.
Nhưng trong mắt người ta bây giờ, Hải Thiên vẫn là kẻ sở khanh xấu xa đê hèn.
Anh nén lại bực bội trong lòng, lại nghĩ đến nụ cười Nguyệt Vy một chút, tưởng tượng như cô gái anh yêu đang ở gần bên, anh không thể bộc lộ tâm tính nóng giận của mình.
Không thể.
Nguyệt Vy của anh, trước giờ ưa mềm không ưa cứng, cô thích đàn ông ôm hòa nhã nhặn, anh không phải nhưng sẽ cố điều tiết.
Hải Thiên hít sâu một hơi, mặc dù đang cười nhưng đáy mắt đã hắn đầy tia máu đỏ.
Mỹ Nhi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cả người không tự giác mà run rẩy, khí thế ngông cuồng bỗng chốc bốc hơi không còn một mảnh.
Hải Thiên nhìn cô đăm đăm, một bên lông mày hơi nhướn lên, anh nhếch môi cười đến quỷ dị: "Ngồi xuống đi em.Ngoan, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.Được chứ?"
Tiếng xì xầm bàn tán xung quanh càng lúc càng to, Mỹ Nhi cuối cùng cũng đã ÿ thức được mình vừa làm ra loại chuyện tày trời gì.
Cô run run ngồi xuống ghế, hai tay đặt trên đùi không tự chủ mà nhắm chặt.
Hải Thiên nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, mỉm cười dịu dàng: "Khoan đã, em nhặt tiền lên trước đi em"
Mỹ Nhi nhịn không được run rẩy, ngước đôi mắt ngập nước nhìn anh xin tha.
Hải Thiên cười: "Anh nói nhặt lên, có nghe không?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng rất dịu dàng.
Đôi mắt sáng nhìn cô chăm chú, không hề chớp mắt, thậm chí Mỹ Nhi còn có thể thấy được hình bóng sợ sệt của mình trong mắt anh.
Cô không dám không nghe lời, lầm lũi cúi người nhặt từng tờ tiền lên.
Cúi xuống bàn, cô nhìn thấy mũi giày bóng loáng của anh, dáng vẻ khúm núm của cô thấp thoáng trên mũi giày.
Hai chân anh vắt chéo thon dài đối diện cô, Mỹ Nhi bỗng nhiên cảm thấy có một loại đê hèn nhục nhã vây lấy toàn thân, hệt như vũng bùn bu bám trên người nhơn nhớt khó chịu nhưng không thể làm gì.
Mặc cho ánh mắt người ta đang chĩa về phía cô, mặc cho sự xấu hổ đang ngự trị, Mỹ Nhi vẫn khom người nhặt từng tờ tiền mình vừa hùng hổ ném xuống.
Nước mắt trào ra khỏi khóe mi, cô tự hỏi, nếu như ngày hôm nay, đổi lại là Nguyệt Vy, anh có tàn nhẫn lạnh lùng như thế không.
Một tờ tiền màu xanh lam nằm dưới đôi giày da, hệt như tự tôn của cô bây giờ bị anh giẫm nát vụn.
Mỹ Nhi đang lưỡng lự không biết có nên nhặt lên không, thì bỗng nhiên chân anh nhấc lên một nửa, giống như nhìn thấy hành động trốn tránh của cô, anh không cho cự tuyệt.
Mỹ Nhi nén nước mắt, cô đưa tay với lấy tờ tiền nằm dưới chân anh, tờ tiền mới cứng nguyên vẹn cuối cùng được nhặt lên.
Tựa như trải qua một chỗ cực hình kéo dài cả thế kỷ, cô chống tay lên gối lảo đảo đứng lên, vừa định đưa đến trước mặt anh thì anh đã hất cảm, thong dong nói: "Cầm lấy.
Trả lại anh làm gì? Mỹ Nhi rơi nước mắt, môi run run: "Em không muốn"
Hải Thiên vỗ vỗ mu bàn tay cô, đem ngón tay cô cụp lại nằm chặt lấy những tờ tiền mới cứng trong tay, không nhanh không chậm nói: "Anh đã nói là câm lấy.Giấy giới thiệu trung tâm tiếng anh và thời trang anh sẽ cho người gửi lại cho em.Học phí đã đóng rồi.Còn số tiền này là để..."
Mỹ Nhi bỗng dưng có dự cảm chẳng lành, cô nghẹn ngào nói: "Để...để làm gì?"
Anh cười ôn hoa, mắt đen như mực nhìn cô: "Cứ xem như là bồi thường tổn thất cho em.Còn nữa, anh không hi vọng có gì phát sinh giữa hai chúng ta.Em giải quyết cho gọn, hiểu ý anh chứ? Nhi?"
Chữ Nhi anh gọi rất hiên, nhưng lại đầu sự cảnh cáo nhắc nhở.
Thanh âm cực thấp âm lãnh khiến người ta phát run.
Mỹ Nhi không ngốc đến nỗi không nhận ra ý tứ của anh.
Giải quyết gọn gàng? Còn không phải nói đến chuyện có thai sao? Hiện tại, cô vẫn không biết mình đã có thai hay chưa? Nhưng nghe thấy lời này của anh, tâm can ruột gan như đứt ra từng đoạn.
Anh tuyệt tình như vậy sao? Vì một người phụ nữ anh yêu mà tàn nhắn đến nỗi con mình cũng chẳng cần sao? Mỹ Nhi càng nghĩ càng căm hận Nguyệt Vy, cô nói như rít qua từng kẽ răng: "Anh yêu cô ta đến vậy sao? Yêu đến con mình cũng không cần sao? Nếu như em có thai thì sao? Lễ nào anh nhẫn tâm giết con của mình?"
Từ trong tiềm thức của cô, Hải Thiên không phải là con người máu lạnh đến vậy, anh ôn hòa, anh dịu dàng, nhã nhặn, nhưng từ khi anh bên cạnh Nguyệt Vy, dường như những thứ đó đang dần biến chất.
Anh vì cô ta mà sẵn sàng làm bất cứ thứ gì.
Hải Thiên nghe cô hỏi, chậm rãi trả lời: "Không phải anh không cân con mà là anh chỉ cần những đứa con của anh và Vy thôi.Đời này, ngoại trừ cô ấy ra, anh không cân người phụ nữ nào sinh con cho anh.Em...đừng cố chấp, nếu không người khổ sở chỉ là em thôi"
"Anh...anh...cô ta có gì tốt, cô ta có gì hơn em? Một con nhỏ nhà quê rách rưới, địa vị thấp hèn, cô ta chỉ là một giáo viên quèn mà thôi.Nhan sắc tầm thường, nghề nghiệp kém cỏi.Cô ta...cô ta không xứng với anh."
Hải Thiên lặng yên nghe cô nói, đợi đến khi mb phát tiết xong, anh mới điềm tĩnh hỏi một câu: "Em nói xong chưa? Nếu xong rồi thì anh đi"
Mỹ Nhi á khẩu, trơ mắt nhìn anh.
Hải Thiên nhìn bộ dạng của cô, khó khăn lắm mới kìm nén được giận dữ như thủy triều dâng lên trong ngực.
Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng nói: "Những lời em vừa nói đừng để anh nghe được thêm một lần nào nữa.Cô ấy là vợ chưa cưới của anh.Em chừng mực một chút"
Vợ chưa cưới!!! Ba từ như sét đánh ngang tai.
Mỹ Nhi không tin nổi vào tai của mình.
Hải Thiên sẽ cưới con nhóc nhà quê đó sao? Khi cô định thần lại, thì Hải Thiên đã đi ra khỏi quán cà phê.
Xe ô tô đậu bên ngoài, tài xế khom người mở cửa cho anh, một thân tây trang thẳng tắp mất hút sau tiếng rầm, cửa xe đóng chặt.
Chẳng mấy chốc, chiếc Audi đã lao đi, biến mất hoàn toàn.
Mỹ Nhi trơ mắt nhìn theo, cứng đơ người với ba chữ "vợ chưa cưới".
Lồng ngực tức tối như bị một tảng đá đè nặng.
Nhịp thở thoi thóp từng cơn.
Cô siết chặt bàn tay thành quyền, ngón tay đâm sâu vào da thịt.
Trong đầu liên tục hiện lên cảnh tượng Hải Thiên dỗ dành Nguyệt Vy, ánh mắt Mỹ Nhi lộ rõ tia hung ác.
Không được, không được, cho dù có chết cô cũng không để con nhóc thua kém mình làm vợ Hải Thiên, làm dâu Dương gia.
Cô ta không xứng, không xứng, ngàn lần không xứng.
Hai tay Mỹ Nhi run lẩy bẩy, máu huyết trên mặt không còn một giọt.
Cô nhìn chằm chằm anh, từ khóe mắt rỉ ra một giọt lệ mặn chát.
"Anh không cần những thứ này, em không cần tiên, không cần điều gì cả.Em...em chỉ cần anh thôi.Anh không thể đối xử với em như vậy? Không thể!!!"
Mỹ Nhi gần như mất hết kiểm soát, cô bật khóc tức tưởi.
Sáng sớm, người trong quán cà phê khá đông, ai nhìn thấy cảnh này cũng không kìm được mà nhìn chằm chằm vào họ.
Người đàn ông khôi ngô tuấn tú cùng một cô gái nước mắt bù lu bù loa.
Chì vậy thôi, đã đủ để viết lên một chuỗi câu chuyện cẩu huyết nhiều drama.
Những tờ tiền rơi đầy trên sàn nhà, đã đủ để người ta gán mác đểu cáng cho Hải Thiên.
Ngủ với con người ta xong lại chơi trò ăn bánh trả tiền.
Ai lại nhờ, ngọn nguồn thực hư câu chuyện lại trái ngược đệ vậy.
Không ai nghĩ Mỹ Nhi là người bỏ thuốc, làm xảy ra cơ sợ tình một đêm giữa hai người.
Trong câu chuyện này, nếu xét sai hay đúng thì chắc chắc anh không phải là người sai.
Nếu xét anh ở vai trò nào, bị hại hay bị cáo, thì chắc chắn anh là người bị hại.
Nhưng trong mắt người ta bây giờ, Hải Thiên vẫn là kẻ sở khanh xấu xa đê hèn.
Anh nén lại bực bội trong lòng, lại nghĩ đến nụ cười Nguyệt Vy một chút, tưởng tượng như cô gái anh yêu đang ở gần bên, anh không thể bộc lộ tâm tính nóng giận của mình.
Không thể.
Nguyệt Vy của anh, trước giờ ưa mềm không ưa cứng, cô thích đàn ông ôm hòa nhã nhặn, anh không phải nhưng sẽ cố điều tiết.
Hải Thiên hít sâu một hơi, mặc dù đang cười nhưng đáy mắt đã hắn đầy tia máu đỏ.
Mỹ Nhi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cả người không tự giác mà run rẩy, khí thế ngông cuồng bỗng chốc bốc hơi không còn một mảnh.
Hải Thiên nhìn cô đăm đăm, một bên lông mày hơi nhướn lên, anh nhếch môi cười đến quỷ dị: "Ngồi xuống đi em.Ngoan, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.Được chứ?"
Tiếng xì xầm bàn tán xung quanh càng lúc càng to, Mỹ Nhi cuối cùng cũng đã ÿ thức được mình vừa làm ra loại chuyện tày trời gì.
Cô run run ngồi xuống ghế, hai tay đặt trên đùi không tự chủ mà nhắm chặt.
Hải Thiên nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, mỉm cười dịu dàng: "Khoan đã, em nhặt tiền lên trước đi em"
Mỹ Nhi nhịn không được run rẩy, ngước đôi mắt ngập nước nhìn anh xin tha.
Hải Thiên cười: "Anh nói nhặt lên, có nghe không?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng rất dịu dàng.
Đôi mắt sáng nhìn cô chăm chú, không hề chớp mắt, thậm chí Mỹ Nhi còn có thể thấy được hình bóng sợ sệt của mình trong mắt anh.
Cô không dám không nghe lời, lầm lũi cúi người nhặt từng tờ tiền lên.
Cúi xuống bàn, cô nhìn thấy mũi giày bóng loáng của anh, dáng vẻ khúm núm của cô thấp thoáng trên mũi giày.
Hai chân anh vắt chéo thon dài đối diện cô, Mỹ Nhi bỗng nhiên cảm thấy có một loại đê hèn nhục nhã vây lấy toàn thân, hệt như vũng bùn bu bám trên người nhơn nhớt khó chịu nhưng không thể làm gì.
Mặc cho ánh mắt người ta đang chĩa về phía cô, mặc cho sự xấu hổ đang ngự trị, Mỹ Nhi vẫn khom người nhặt từng tờ tiền mình vừa hùng hổ ném xuống.
Nước mắt trào ra khỏi khóe mi, cô tự hỏi, nếu như ngày hôm nay, đổi lại là Nguyệt Vy, anh có tàn nhẫn lạnh lùng như thế không.
Một tờ tiền màu xanh lam nằm dưới đôi giày da, hệt như tự tôn của cô bây giờ bị anh giẫm nát vụn.
Mỹ Nhi đang lưỡng lự không biết có nên nhặt lên không, thì bỗng nhiên chân anh nhấc lên một nửa, giống như nhìn thấy hành động trốn tránh của cô, anh không cho cự tuyệt.
Mỹ Nhi nén nước mắt, cô đưa tay với lấy tờ tiền nằm dưới chân anh, tờ tiền mới cứng nguyên vẹn cuối cùng được nhặt lên.
Tựa như trải qua một chỗ cực hình kéo dài cả thế kỷ, cô chống tay lên gối lảo đảo đứng lên, vừa định đưa đến trước mặt anh thì anh đã hất cảm, thong dong nói: "Cầm lấy.
Trả lại anh làm gì? Mỹ Nhi rơi nước mắt, môi run run: "Em không muốn"
Hải Thiên vỗ vỗ mu bàn tay cô, đem ngón tay cô cụp lại nằm chặt lấy những tờ tiền mới cứng trong tay, không nhanh không chậm nói: "Anh đã nói là câm lấy.Giấy giới thiệu trung tâm tiếng anh và thời trang anh sẽ cho người gửi lại cho em.Học phí đã đóng rồi.Còn số tiền này là để..."
Mỹ Nhi bỗng dưng có dự cảm chẳng lành, cô nghẹn ngào nói: "Để...để làm gì?"
Anh cười ôn hoa, mắt đen như mực nhìn cô: "Cứ xem như là bồi thường tổn thất cho em.Còn nữa, anh không hi vọng có gì phát sinh giữa hai chúng ta.Em giải quyết cho gọn, hiểu ý anh chứ? Nhi?"
Chữ Nhi anh gọi rất hiên, nhưng lại đầu sự cảnh cáo nhắc nhở.
Thanh âm cực thấp âm lãnh khiến người ta phát run.
Mỹ Nhi không ngốc đến nỗi không nhận ra ý tứ của anh.
Giải quyết gọn gàng? Còn không phải nói đến chuyện có thai sao? Hiện tại, cô vẫn không biết mình đã có thai hay chưa? Nhưng nghe thấy lời này của anh, tâm can ruột gan như đứt ra từng đoạn.
Anh tuyệt tình như vậy sao? Vì một người phụ nữ anh yêu mà tàn nhắn đến nỗi con mình cũng chẳng cần sao? Mỹ Nhi càng nghĩ càng căm hận Nguyệt Vy, cô nói như rít qua từng kẽ răng: "Anh yêu cô ta đến vậy sao? Yêu đến con mình cũng không cần sao? Nếu như em có thai thì sao? Lễ nào anh nhẫn tâm giết con của mình?"
Từ trong tiềm thức của cô, Hải Thiên không phải là con người máu lạnh đến vậy, anh ôn hòa, anh dịu dàng, nhã nhặn, nhưng từ khi anh bên cạnh Nguyệt Vy, dường như những thứ đó đang dần biến chất.
Anh vì cô ta mà sẵn sàng làm bất cứ thứ gì.
Hải Thiên nghe cô hỏi, chậm rãi trả lời: "Không phải anh không cân con mà là anh chỉ cần những đứa con của anh và Vy thôi.Đời này, ngoại trừ cô ấy ra, anh không cân người phụ nữ nào sinh con cho anh.Em...đừng cố chấp, nếu không người khổ sở chỉ là em thôi"
"Anh...anh...cô ta có gì tốt, cô ta có gì hơn em? Một con nhỏ nhà quê rách rưới, địa vị thấp hèn, cô ta chỉ là một giáo viên quèn mà thôi.Nhan sắc tầm thường, nghề nghiệp kém cỏi.Cô ta...cô ta không xứng với anh."
Hải Thiên lặng yên nghe cô nói, đợi đến khi mb phát tiết xong, anh mới điềm tĩnh hỏi một câu: "Em nói xong chưa? Nếu xong rồi thì anh đi"
Mỹ Nhi á khẩu, trơ mắt nhìn anh.
Hải Thiên nhìn bộ dạng của cô, khó khăn lắm mới kìm nén được giận dữ như thủy triều dâng lên trong ngực.
Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng nói: "Những lời em vừa nói đừng để anh nghe được thêm một lần nào nữa.Cô ấy là vợ chưa cưới của anh.Em chừng mực một chút"
Vợ chưa cưới!!! Ba từ như sét đánh ngang tai.
Mỹ Nhi không tin nổi vào tai của mình.
Hải Thiên sẽ cưới con nhóc nhà quê đó sao? Khi cô định thần lại, thì Hải Thiên đã đi ra khỏi quán cà phê.
Xe ô tô đậu bên ngoài, tài xế khom người mở cửa cho anh, một thân tây trang thẳng tắp mất hút sau tiếng rầm, cửa xe đóng chặt.
Chẳng mấy chốc, chiếc Audi đã lao đi, biến mất hoàn toàn.
Mỹ Nhi trơ mắt nhìn theo, cứng đơ người với ba chữ "vợ chưa cưới".
Lồng ngực tức tối như bị một tảng đá đè nặng.
Nhịp thở thoi thóp từng cơn.
Cô siết chặt bàn tay thành quyền, ngón tay đâm sâu vào da thịt.
Trong đầu liên tục hiện lên cảnh tượng Hải Thiên dỗ dành Nguyệt Vy, ánh mắt Mỹ Nhi lộ rõ tia hung ác.
Không được, không được, cho dù có chết cô cũng không để con nhóc thua kém mình làm vợ Hải Thiên, làm dâu Dương gia.
Cô ta không xứng, không xứng, ngàn lần không xứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.