Có Một Tổng Tài Yêu Em Cuồng Si
Chương 38
Sư Tử Bạch
06/03/2023
Anh cười: "Thì anh tự mình gặp vậy, dù sao, anh cũng nên nhận lỗi trước mắt mẹ, vì đã lỡ làm chuyện đó với em.Sao nào, em muốn vậy không?"
Đôi mắt Nguyệt Vy ngập tràn sự hoảng loạn, cô lắc đầu xin tha: "Anh đừng nói, đừng nói với mẹ"
Anh cười ôn hòa, xoa đầu cô đầy cưng chiều: "Đừng khóc.Anh sẽ không nói, vậy lát nữa.."
Anh cúi người thì thầm bên tai cô: "Em nhớ mình phải nói gì trước mặt mẹ chưa?"
Cô không nhìn anh, nén lệ trong mắt, cắn môi gật đầu.
"Dùng miệng trả lời?"
Nguyệt Vy nhỏ tiếng trả lời: "Em biết rồi."
Hải Thiên hài lòng, không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh mà hôn nhẹ lên má cô: "Ngoan quá."
Hai tay Nguyệt Vy nắm chặt thành quyền, cô tức giận nhưng chẳng làm gì được Bây giờ, mạng sống của cô đều nằm trong tay Hải Thiên.
Anh không nói, nhưng cô rất sợ nếu anh nổi giận, số tiền 700 triệu kia cũng sẽ có không có, đến lúc đó cô có năm đầu sáu tay cũng không cứu được mẹ.
Những lời Hải Thiên nói với cô trong khuôn viên thật sự làm cô rất sợ hãi.
Cô biết anh không nói đùa, cô cảm nhận rõ ràng sát ý và sự tà ác trong đôi mắt kia, sáng rực như đuốc, man rợ như ác quỷ chực chờ nuốt chửng cô.
Cô chưa từng thấy bộ dạng điên cuồng của anh như thế bao giờ? Hải Thiên bây giờ khiến Nguyệt Vy vừa căm ghét vừa sợ hãi.
Bước vào phòng bệnh, Hải Thiên không kiêng dè gì mà vẫn nắm tay cô.
Nguyệt Vy rút ra mấy lần nhưng không được, càng phản kháng, xương ngón tay càng bị bóp chặt.
Hà Nguyệt Dương ngồi trên giường bệnh, lưng tựa vào mép giường.
Gương mặt bà tái nhợt, trắng xanh, nhưng khi nhìn thấy Hải Thiên và người kia nắm tay nhau bước vào, ánh mắt bà sáng lên như tiếp thêm sinh khí.
Vừa ngạc nhiên vừa mờ mịt cứ chăm chăm lên người Hải Thiên Dì Hai đứng bên cũng không tránh khỏi bất ngờ khi thấy Hải Thiên nắm tay Nguyệt Vy, rõ ràng vừa nãy con bé nói với bà chàng trai này chỉ là bạn, bạn lại nắm tay thân mật như vậy sao? Ánh nắng ngoài cửa hắt lên thân ảnh cao ngất của Hải Thiên, đứng bên cạnh Nguyệt Vy, chiêu cao vượt trội của anh càng thêm nổi bật.
Anh đứng trước mặt Hà Nguyệt Dương, kính cẩn cúi người, chân thành lễ độ: "Con chào bác."
Hà Nguyệt Dương vẫn chưa hết ngạc nhiên, đôi mắt hiện rõ sự mông lung bàng hoàng.
Đứa con gái của bà bấy lâu nay hối thúc nó tìm bạn trai, bao giờ cũng nói câu "con không muốn, con còn trẻ", hại bà lo lắng tìm hết người này đến người nọ bây giờ đùng một cái lại mang một chàng trai đến trước mặt bà.
Đáng nói là, chàng trai này ngoại hình khí chất đều không thể dùng một từ vượt trội để diễn tả.
Mày rậm, mắt to, trán rộng khôi ngô, sống mũi cao thẳng, cả gương mặt bừng lên nét tuấn tú rạng rỡ, nhìn thôi đã thấy công danh rộng mở, nhân tướng cực kì tốt.
Bà Hai đứng bên cạnh thấy Hà Nguyệt Dương cứ ngây người, bèn lay lay tay bà, đánh tiếng gọi khẽ.
Lúc này, Nguyệt Vy mới hoàng hồn vội vã nói với Hải Thiên: "Chào cháu.Ừm...
cháu là bạn của Nguyệt Vy sao?"Khi nói câu này, đôi mắt bà như có như không nhìn về Nguyệt Vy.
Hải Thiên mỉm cười, ôn hòa nhìn Nguyệt Vy.
Cô đang cúi đầu, trên mặt hiện rõ sự rối rắm.
Anh đột nhiên xoa xoa đầu cô, lực không mạnh không nhẹ, động tác rất nhẹ nhàng ôn nhu nhưng Nguyệt Vy lại run rẩy, cô biết anh đang dùng hành động để nhắc nhở cô.
Mẹ Dương và di Hai nhìn thấy cử chỉ thân mật này của Hải Thiên, đôi đồng tử như muốn rớt ra ngoài, hai người sững sờ nhìn chăm chăm đôi trẻ.
Nguyệt Vy biết mình trốn không được, cô ngẩng đầu, nhưng không nhìn thẳng vào mắt mẹ, ngập ngừng nói: "Mẹ...anh ấy..là...là..."
Ba người sáu mắt đồng loạt nhìn về phía cô, hồi hộp chờ đợi câu trả lời, hai người phụ nữ căng thẳng như chờ đợi quả penalty cuối cùng.
Còn Hải Thiên, anh chỉ mỉm cười rất dịu dàng rất nhã nhặn, nhưng đôi mắt kia, cô ngu si đến mức nào cũng nhận ra anh đang không vui trước thái độ chần chừ của cô.
Nguyệt Vy hít nhẹ một hơi, thanh thanh thốt ra bốn từ: "Bạn trai của con."
Một câu nói khiến không gian phút chốc yên lặng như tờ.
Mỗi người mỗi cảm xúc.
Ba người hân hoan, một người buồn bã.
Khỏi phải nói mẹ cô và dì Hai như thế nào? Mẹ cô đang bệnh nhưng mặt mày vui như tết, cứ như vừa nghe tin mình trúng số độc đắc đến nơi.
Tiếp đó, trong phòng bệnh nhộn nhạo tiếng nói cười.
Nguyệt Vy trở thành người thừa, cô ngồi gọt táo cho mẹ mà mặt mày buồn hiu.
Trong khi đó, Hải Thiên, mẹ Dương, dì Hai, ba người đó cứ như người thân đã lâu không gặp.
Nhất là mẹ cô, ban đầu còn dè dặt một chút đến khi nhận thấy Hải Thiên cũng xởi lởi vui vẻ tiếp chuyện, hỏi gì cũng ngoan ngoãn trả lời, đã thế còn nhiều tình lễ phép.
Càng nói càng hăng, Nguyệt Vy nghe mà mệt mỏi giùm.
Cô nhìn Hải Thiên cười cười trước mặt mẹ, bộ dạng ôn hòa nhã nhặn, khác hắn với vẻ mặt hung ác khi ở khuôn viên bệnh viện với cô, trong lòng cô không khỏi tán dương khả năng diễn kịch của anh.
Là anh diễn quá giỏi hay thật tâm vui vẻ như bên ngoài.
Hải Thiên càng lúc càng khó đánh giá, cô không biết con người của anh có bao nhiêu mặt, khi ôn hòa điềm tĩnh, khi nhã nhặn lịch sự, khi ngoan ngoãn hiền lành khi lại như ác mơ từ âm phủ, nhìn cô bằng đôi mắt đục ngầu, những lúc đó, Nguyệt Vy can đảm đến đâu cũng không tránh khỏi sợ hãi.
Yêu là một dạng cảm xúc khó nói tháng lời.
Tựa như độc dược một khi đã nếm thì khó lòng dứt ra, tựa như mê cung một khi đã vào thì khó lòng tìm lối thoát.
Nhưng độc dược cũng có thuốc giải, mê cung khó khăn đến mấy cũng tìm lấy lối ra, chẳng qua là bản thân mình có muốn tìm hay không? Trong cuộc tình này, Hải Thiên như kẻ điên tình, chấp niệm với cô quá lớn khiến anh đánh mất lý trí không chút từ thủ đoạn nào ép buộc cô bên cạnh.
Cưỡng bức? Uy hiếp? Ép buộc? Cô như con cá nằm trong lưới, càng vẫy vùng càng bị mắc kẹt.
"Gân một năm?"
Giọng nói cao vút của mẹ cô kéo Nguyệt Vy thoát khỏi đống suy nghĩ hỗn độn.
Ba người đột nhiên nhìn chằm chằm về phía cô.
"Có...có chuyện gì vậy à?"Cô chớp chớp mắt nhìn mẹ.
Hà Nguyệt Dương nhíu chặt chân mày nhìn Nguyệt Vy, cất giọng trách móc: "Hai đứa quen nhau một năm rồi tại sao bây giờ mẹ mới biết?"
Hải Thiên cũng nhìn Nguyệt Vy, ánh nhìn chuyên chú lại mang ý tứ đò xét.
Thì ra từ lúc quen anh, cô cũng không hề thông báo với gia đình.
Thậm chí mẹ cô còn không biết cô có bạn trai.
Thì ra ngay từ đầu, cô nhóc này đã không có ý định yêu đương lâu dài với anh.
Thì ra từ đầu đến cuối chỉ mình anh là nhiệt tình với mối quan hệ này.
Đang lúc Nguyệt Vy rối rắm không biết trả lời thế nào thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Nguyệt Vy nhân cơ hội bèn lấy lí do nghe điện thoại rồi chạy nhanh ra ngoài.
Ba người ngồi lại trong phòng mỗi người mỗi vẻ mặt đuổi theo những suy nghĩ riêng.
Hải Thiên nhìn theo bóng lưng vội vã của Nguyệt Vy, đôi mắt hiện lên một tầng mây u ám, anh đứng lên lễ độ nói: "Hai bác nghỉ ngơi, cũng trễ rồi, để con ra ngoài đi mua cơm trưa cho hai bác ạ.
Lát con quay lại"
Rất ôn hòa, rất nhẹ nhàng, nhưng khi vừa quay mặt đi, vẻ ôn hòa nhã nhặn nhường chỗ cho sự u ám, rét lạnh.
Hà Nguyệt Dương không nhìn thấy vẻ mặt này của anh, vì thế trong lòng tán dương không ngừng.
Còn vui vẻ nói với bà Hai: "Nguyệt Vy nhà tôi đúng là may mắn khi gặp được chàng trai này?"
Bà Hai cười cười: "Đúng là may thật."
May mắn thật.
Đôi mắt Nguyệt Vy ngập tràn sự hoảng loạn, cô lắc đầu xin tha: "Anh đừng nói, đừng nói với mẹ"
Anh cười ôn hòa, xoa đầu cô đầy cưng chiều: "Đừng khóc.Anh sẽ không nói, vậy lát nữa.."
Anh cúi người thì thầm bên tai cô: "Em nhớ mình phải nói gì trước mặt mẹ chưa?"
Cô không nhìn anh, nén lệ trong mắt, cắn môi gật đầu.
"Dùng miệng trả lời?"
Nguyệt Vy nhỏ tiếng trả lời: "Em biết rồi."
Hải Thiên hài lòng, không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh mà hôn nhẹ lên má cô: "Ngoan quá."
Hai tay Nguyệt Vy nắm chặt thành quyền, cô tức giận nhưng chẳng làm gì được Bây giờ, mạng sống của cô đều nằm trong tay Hải Thiên.
Anh không nói, nhưng cô rất sợ nếu anh nổi giận, số tiền 700 triệu kia cũng sẽ có không có, đến lúc đó cô có năm đầu sáu tay cũng không cứu được mẹ.
Những lời Hải Thiên nói với cô trong khuôn viên thật sự làm cô rất sợ hãi.
Cô biết anh không nói đùa, cô cảm nhận rõ ràng sát ý và sự tà ác trong đôi mắt kia, sáng rực như đuốc, man rợ như ác quỷ chực chờ nuốt chửng cô.
Cô chưa từng thấy bộ dạng điên cuồng của anh như thế bao giờ? Hải Thiên bây giờ khiến Nguyệt Vy vừa căm ghét vừa sợ hãi.
Bước vào phòng bệnh, Hải Thiên không kiêng dè gì mà vẫn nắm tay cô.
Nguyệt Vy rút ra mấy lần nhưng không được, càng phản kháng, xương ngón tay càng bị bóp chặt.
Hà Nguyệt Dương ngồi trên giường bệnh, lưng tựa vào mép giường.
Gương mặt bà tái nhợt, trắng xanh, nhưng khi nhìn thấy Hải Thiên và người kia nắm tay nhau bước vào, ánh mắt bà sáng lên như tiếp thêm sinh khí.
Vừa ngạc nhiên vừa mờ mịt cứ chăm chăm lên người Hải Thiên Dì Hai đứng bên cũng không tránh khỏi bất ngờ khi thấy Hải Thiên nắm tay Nguyệt Vy, rõ ràng vừa nãy con bé nói với bà chàng trai này chỉ là bạn, bạn lại nắm tay thân mật như vậy sao? Ánh nắng ngoài cửa hắt lên thân ảnh cao ngất của Hải Thiên, đứng bên cạnh Nguyệt Vy, chiêu cao vượt trội của anh càng thêm nổi bật.
Anh đứng trước mặt Hà Nguyệt Dương, kính cẩn cúi người, chân thành lễ độ: "Con chào bác."
Hà Nguyệt Dương vẫn chưa hết ngạc nhiên, đôi mắt hiện rõ sự mông lung bàng hoàng.
Đứa con gái của bà bấy lâu nay hối thúc nó tìm bạn trai, bao giờ cũng nói câu "con không muốn, con còn trẻ", hại bà lo lắng tìm hết người này đến người nọ bây giờ đùng một cái lại mang một chàng trai đến trước mặt bà.
Đáng nói là, chàng trai này ngoại hình khí chất đều không thể dùng một từ vượt trội để diễn tả.
Mày rậm, mắt to, trán rộng khôi ngô, sống mũi cao thẳng, cả gương mặt bừng lên nét tuấn tú rạng rỡ, nhìn thôi đã thấy công danh rộng mở, nhân tướng cực kì tốt.
Bà Hai đứng bên cạnh thấy Hà Nguyệt Dương cứ ngây người, bèn lay lay tay bà, đánh tiếng gọi khẽ.
Lúc này, Nguyệt Vy mới hoàng hồn vội vã nói với Hải Thiên: "Chào cháu.Ừm...
cháu là bạn của Nguyệt Vy sao?"Khi nói câu này, đôi mắt bà như có như không nhìn về Nguyệt Vy.
Hải Thiên mỉm cười, ôn hòa nhìn Nguyệt Vy.
Cô đang cúi đầu, trên mặt hiện rõ sự rối rắm.
Anh đột nhiên xoa xoa đầu cô, lực không mạnh không nhẹ, động tác rất nhẹ nhàng ôn nhu nhưng Nguyệt Vy lại run rẩy, cô biết anh đang dùng hành động để nhắc nhở cô.
Mẹ Dương và di Hai nhìn thấy cử chỉ thân mật này của Hải Thiên, đôi đồng tử như muốn rớt ra ngoài, hai người sững sờ nhìn chăm chăm đôi trẻ.
Nguyệt Vy biết mình trốn không được, cô ngẩng đầu, nhưng không nhìn thẳng vào mắt mẹ, ngập ngừng nói: "Mẹ...anh ấy..là...là..."
Ba người sáu mắt đồng loạt nhìn về phía cô, hồi hộp chờ đợi câu trả lời, hai người phụ nữ căng thẳng như chờ đợi quả penalty cuối cùng.
Còn Hải Thiên, anh chỉ mỉm cười rất dịu dàng rất nhã nhặn, nhưng đôi mắt kia, cô ngu si đến mức nào cũng nhận ra anh đang không vui trước thái độ chần chừ của cô.
Nguyệt Vy hít nhẹ một hơi, thanh thanh thốt ra bốn từ: "Bạn trai của con."
Một câu nói khiến không gian phút chốc yên lặng như tờ.
Mỗi người mỗi cảm xúc.
Ba người hân hoan, một người buồn bã.
Khỏi phải nói mẹ cô và dì Hai như thế nào? Mẹ cô đang bệnh nhưng mặt mày vui như tết, cứ như vừa nghe tin mình trúng số độc đắc đến nơi.
Tiếp đó, trong phòng bệnh nhộn nhạo tiếng nói cười.
Nguyệt Vy trở thành người thừa, cô ngồi gọt táo cho mẹ mà mặt mày buồn hiu.
Trong khi đó, Hải Thiên, mẹ Dương, dì Hai, ba người đó cứ như người thân đã lâu không gặp.
Nhất là mẹ cô, ban đầu còn dè dặt một chút đến khi nhận thấy Hải Thiên cũng xởi lởi vui vẻ tiếp chuyện, hỏi gì cũng ngoan ngoãn trả lời, đã thế còn nhiều tình lễ phép.
Càng nói càng hăng, Nguyệt Vy nghe mà mệt mỏi giùm.
Cô nhìn Hải Thiên cười cười trước mặt mẹ, bộ dạng ôn hòa nhã nhặn, khác hắn với vẻ mặt hung ác khi ở khuôn viên bệnh viện với cô, trong lòng cô không khỏi tán dương khả năng diễn kịch của anh.
Là anh diễn quá giỏi hay thật tâm vui vẻ như bên ngoài.
Hải Thiên càng lúc càng khó đánh giá, cô không biết con người của anh có bao nhiêu mặt, khi ôn hòa điềm tĩnh, khi nhã nhặn lịch sự, khi ngoan ngoãn hiền lành khi lại như ác mơ từ âm phủ, nhìn cô bằng đôi mắt đục ngầu, những lúc đó, Nguyệt Vy can đảm đến đâu cũng không tránh khỏi sợ hãi.
Yêu là một dạng cảm xúc khó nói tháng lời.
Tựa như độc dược một khi đã nếm thì khó lòng dứt ra, tựa như mê cung một khi đã vào thì khó lòng tìm lối thoát.
Nhưng độc dược cũng có thuốc giải, mê cung khó khăn đến mấy cũng tìm lấy lối ra, chẳng qua là bản thân mình có muốn tìm hay không? Trong cuộc tình này, Hải Thiên như kẻ điên tình, chấp niệm với cô quá lớn khiến anh đánh mất lý trí không chút từ thủ đoạn nào ép buộc cô bên cạnh.
Cưỡng bức? Uy hiếp? Ép buộc? Cô như con cá nằm trong lưới, càng vẫy vùng càng bị mắc kẹt.
"Gân một năm?"
Giọng nói cao vút của mẹ cô kéo Nguyệt Vy thoát khỏi đống suy nghĩ hỗn độn.
Ba người đột nhiên nhìn chằm chằm về phía cô.
"Có...có chuyện gì vậy à?"Cô chớp chớp mắt nhìn mẹ.
Hà Nguyệt Dương nhíu chặt chân mày nhìn Nguyệt Vy, cất giọng trách móc: "Hai đứa quen nhau một năm rồi tại sao bây giờ mẹ mới biết?"
Hải Thiên cũng nhìn Nguyệt Vy, ánh nhìn chuyên chú lại mang ý tứ đò xét.
Thì ra từ lúc quen anh, cô cũng không hề thông báo với gia đình.
Thậm chí mẹ cô còn không biết cô có bạn trai.
Thì ra ngay từ đầu, cô nhóc này đã không có ý định yêu đương lâu dài với anh.
Thì ra từ đầu đến cuối chỉ mình anh là nhiệt tình với mối quan hệ này.
Đang lúc Nguyệt Vy rối rắm không biết trả lời thế nào thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Nguyệt Vy nhân cơ hội bèn lấy lí do nghe điện thoại rồi chạy nhanh ra ngoài.
Ba người ngồi lại trong phòng mỗi người mỗi vẻ mặt đuổi theo những suy nghĩ riêng.
Hải Thiên nhìn theo bóng lưng vội vã của Nguyệt Vy, đôi mắt hiện lên một tầng mây u ám, anh đứng lên lễ độ nói: "Hai bác nghỉ ngơi, cũng trễ rồi, để con ra ngoài đi mua cơm trưa cho hai bác ạ.
Lát con quay lại"
Rất ôn hòa, rất nhẹ nhàng, nhưng khi vừa quay mặt đi, vẻ ôn hòa nhã nhặn nhường chỗ cho sự u ám, rét lạnh.
Hà Nguyệt Dương không nhìn thấy vẻ mặt này của anh, vì thế trong lòng tán dương không ngừng.
Còn vui vẻ nói với bà Hai: "Nguyệt Vy nhà tôi đúng là may mắn khi gặp được chàng trai này?"
Bà Hai cười cười: "Đúng là may thật."
May mắn thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.