Có Một Tổng Tài Yêu Em Cuồng Si
Chương 42
Sư Tử Bạch
06/03/2023
Ánh đèn nhàn nhạt tỏa khắp nơi, không gian như được hong ấm trong màu đen vàng ủy mị.
Bức tường kính chạy dọc khắp căn phòng phản chiếu cảnh sắc thành phố về đêm.
Hải Thiên đưa mắt nhìn ra bên ngoài, trời đang mưa, khách sạn này cách âm khá tốt, dù không nghe thấy tiếng mưa nhưng nhìn bầu trời u ám cùng những tia chớp chói lóa, hắn đoán cơn mưa này không hề nhỏ.
Dương như nhớ đến điều gì đó, hắn đột nhiên ngồi thẳng người dậy, đôi con ngươi lóe lên sự hoảng hốt.
Mưa lớn thế này...
Nguyệt Vy lại đang hoảng loạn...
Cô còn đang trên đường đến đây.
Nghĩ đến điều này, lông mày hắn nhíu sâu, khẩn trương lấy điện thoại gọi cho cô.
Bàn tay hản có chút run rẩy, từ trước tới nay hắn chưa từng có cảm giác nôn nóng gấp gáp thế này.
Thật may là..
chưa đến hồi chuông thứ hai, người con gái làm hắn lo lắng đã bắt máy.
Tiếng khóc của Nguyệt Vy lọt vào tai hắn: "Tôi đây...
Tôi sắp đến rồi.
Anh chờ chút...
Chờ chút"
Tiếng khóc hoảng loạn của Nguyệt Vy khiến hắn cảm giác cực kì khó chịu, tựa như mũi dao từng chút đâm sâu vào tim, đau, khổ sở, nhưng không thể rút ra.
Đè nén cảm giác đau lòng, hắn dịu giọng: "Em đang ở đâu, ở yên đó.
Tôi đến đón"
"Không..
Không cần đâu.
Tôi tự đến.
Anh chuyển tiền cho bệnh viện chưa? Mẹ tôi..."
Nói đến đây, cô lại không kìm được mà bật khóc.
Trong đầu cô lúc này chỉ còn có mẹ, mẹ mà thôi.
Nếu bà ấy có chuyện gì, cô thực sự không sống nổi.
Tiếng nói nghẹn ngào thống khổ của Nguyệt Vy truyền đến tai hẳn: "Cầu xin anh, hãy giúp mẹ tôi.
Xin anh, Hải Thiên."
Nghe thấy câu này, cảm giác đau lòng tội lỗi trong lòng hắn lập tức tan biến.
Đôi mắt u ám đến đáng sợ.
Hản quên mất cô đến đây tất cả đều vì số tiền phẫu thuật cho mẹ mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn lại không kìm được bực bội, lạnh giọng đáp: "Chuyện tôi nói làm thì sẽ làm.
Không cần nhắc lại"
"Cảm ơn anh"
Cô khóc thút thít.
Hắn thở mạnh ra một hơi: "Đang ở đâu? Tại sao lại ôn như vậy? "Tôi đang...
đang ở ngoài đường"
"Ngoài đường?"
Hắn cao giọng: "Đừng nói với tôi là em đang đi bộ?"
"Tôi...
tôi gọi taxi nhưng..."
Điên rồi? Hải Thiên hít mạnh một hơi nặng nề.
Từ nhà cô đến đây không biết bao xa, nhưng mưa lớn thế này lại đi bộ, chưa kể đường xá xe cộ nguy hiểm, lẽ nào cô không biết dầm mưa sẽ bị cảm hay sao? Hải Thiên đứng bật dậy khỏi ghế, gấp gáp nói: "Em đang ở đâu.
Đứng nguyên ở đó.
Gửi địa chỉ chỗ em đang đứng ngay cho tôi.
Đừng có đi lung tung"
Hắn lớn tiếng.
Hệt như đang răn dạy một đứa trẻ nghịch ngợm, Hải Thiên không nói gì thêm, nhanh chóng ngắt máy.
Nghĩ đến hình ảnh Nguyệt Vy đứng run run dưới mưa, đôi mắt hắn không giấu được sự lo lắng.
Xe ô tô lao nhanh trên đường lớn, những vũng nước bị bánh xe xé ngang tóe lên văng bốn phía.
Hắn lái xe rất nhanh, cần gạt chuyển động liên tục trên kính xe, đôi mắt hẳn liên tục tìm kiếm bóng dáng Nguyệt Vy.
Cô nhóc này gửi địa chỉ cho hắn cũng thật hay ho.
"Tôi đang ở trạm xe buýt số 2"
Hản về đây chưa đến một ngày, chắc sẽ biết trạm xe buýt số 2 nằm ở đâu? Hản dò bản đồ, lại phát hiện có tới năm cái trạm xe buýt số 2.
Như vậy thì tìm kiểu gì? Hải Thiên vừa nôn nóng vừa bực bội, gọi điện cô thêm một lần nữa nhưng trong loa lại truyền đến cái giọng nói chết tiệt của tổng đài.
Cứ như thế này đến bao giờ mới tìm ra Nguyệt Vy cơ chứ? Đang lúc Hải Thiên lo lắng sắp phát điên thì bỗng nhiên hẳn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn thoi thóp dưới mái che trạm xe buýt đằng trước.
Trạm dừng ngay cột đèn đỏ, đầu đường là tấm biển ghi rõ tên đường.
Hải Thiên không biết vì cái lí do gì, cô không thể gửi tên đường qua cho hắn.
Nếu như thế, hắn có cần phải chạy đôn chạy đáo nãy giờ không.
Hăn thấy đầu mình sắp vì cô mà nổ tung rồi.
Mưa lớn thế này, ra ngoài cũng không mang ô, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh.
Nhìn đi? Có ai tùy hứng như em không hả? Nguyệt Vy? Nội tâm hắn gào thét vì bực bội.
Hải Thiên chẳng đợi thêm một giây nào nữa.
Hắn lập tức đạp phanh, dừng cách trạm một đoạn.
"Két".
Tiếng bánh xe va chạm trên mặt đường, rít lên một thanh âm chói tai.
Hải Thiên bước xuống xe, mỗi nước chân giẫm trên từng vũng nước, phát ra thanh âm "táp táp", hắn vội vàng gấp gáp đi đến chỗ Nguyệt Vy.
Mỗi bước đi đều mang theo sát khí đuổi cùng giết tận.
Đôi mắt hắn nheo lại nhìn cô gái nhỏ nhắn đứng cách đó không xa, đang run rẩy xoa xoa hai vai.
Nhìn thấy cảnh này, hắn càng không nén được bực bội.
Còn biết lạnh cơ đây? Ra ngoài không thèm mang áo ấm, cũng không che ô? Còn biết lạnh.
Đáng đời em.
Nguyệt Vy đứng run run dưới mái che, đầu cúi thấp, không hề nhìn thấy sự xuất hiện của Hải Thiên.
Đến khi trước mặt xuất hiện một đôi giày da đen bóng, mũi giày bị vấn nước cô mới ngẩng đầu lên.
Đập vài mắt là gương mặt tuấn tú của Hải Thiên, đôi mắt hắn sáng rực nhìn cô chuyên chú, cô có thể nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đó.
Chiếc ô trên đầu che kín ánh đèn đường, cô và anh đứng dưới ô, hai người yên lặng nhìn nhau.
Vài giọt nước mưa nhỏ xuống trên mặt cô, mái tóc đen mượt bây giờ đã ướt mem dính sát vào gương mặt tái nhợt, đôi mắt ướt sũng tràn đầy hoang mang hoảng loạn, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, xuyên thẳng vào lòng anh từng chút từng chút một.
Hản thấy tim mình như rách toạc ra, bao nhiêu lời chất vấn bực bội đều nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt lên lời nào.
Hăn thấy cổ họng mình nghẹn lại, bức bối như có tảng đá đè nặng.
Cô gái hắn yêu thương đến tận xương tủy nhìn hẳn bằng đôi mắt bị thương tràn đầy sợ hãi, vẻ mặt hoang mang ấy, sự khổ Sở tuyệt vọng ấy từ trước đến nay hắn còn chưa thấy bao giờ.
Cô yếu ớt như đóa hoa đại bị người ta dẫm nát, tả tơi không chút sức sống.
Đôi môi tái nhợt mấp máy, thốt ra vài thanh âm thều thào như hơi thở: "Xin anh, giúp mẹ tôi...
bà ấy..."
Nửa lời sau, cô không thể thốt được nữa.
Hải Thiên đã ôm chặt cô vào lòng, rõ ràng chỉ một cánh tay nhưng sức lực không nhẹ.
Tựa như muốn khảm cô vào tận xương tủy, cả đời không dứt ra được.
Đến cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, ngay lúc Nguyệt Vy tưởng chừng như mình sắp ngạt thở đến nơi thì Hải Thiên bất ngờ buông ra.
Một nụ hôn mềm mại rơi xuống trước trán cô, môi anh rất lạnh, lạnh đến mức làm Nguyệt Vy phát run.
Anh hôn rất lâu, một nụ hôn gửi gắm bao tâm tình và yêu thương.
Thật lâu sau đó, cô mới nghe thấy tiếng nói anh thì thầm bên tai, trầm ổn ấm áp như hơi thở của anh: "Đừng lo lắng gì nữa.
Mọi chuyện đều đã có anh ở đây rồi."
Phút giây này, anh thực sự muốn dành cả cuộc đời mình để che chở cho cô gái này.
Anh thực sự muốn dành tất cả những gì mình đang có để bảo vệ cô, để yêu thương cô.
Hải Thiên thực sự bị dáng vẻ yếu đuối bi thương này của Nguyệt Vy làm cho đau lòng.
Lần đầu tiên trong đời, hản biết đến một loại đau đớn không cân lóc da xẻ thịt này.
Thì ra, khi yêu một người, nhìn thấy họ khổ sở mình lại có cảm giác khó chịu đến cùng cực thế này.
Bây giờ thì hắn đã biết hắn yêu Nguyệt Vy đến mức nào cô.
Hẳn yêu cô còn hơn cả yêu cả chính bản thân mình.
Yêu đến mức khiến bản thân mình sợ hãi.
Để biết bản thân mình đã yêu người đó nhiều đến bao nhiêu? Hãy thử nghĩ xem khi nhìn người đó bi thương cùng quẫn trong khổ sở, bạn đau đớn đến mức độ nào.
Nếu đã đạt đến mức muốn gánh vác chịu đựng giùm nỗi đau của người kia, nếu đã đau đến mức tâm can như bị xé toạc, thì có lế bạn đã yêu họ quá nhiều nhiều đến mức vượt qua cả sự ích kỷ tình yêu hẹp hòi bản thân.
Một tình yêu như thế vừa đáng trân trọng...
xong cũng thật đáng sợ.
Bởi vì, sẽ không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như nửa kia ra đi.
Đến lúc đó, bản thân sẽ điên cuồng đến mức nào chứ?
Bức tường kính chạy dọc khắp căn phòng phản chiếu cảnh sắc thành phố về đêm.
Hải Thiên đưa mắt nhìn ra bên ngoài, trời đang mưa, khách sạn này cách âm khá tốt, dù không nghe thấy tiếng mưa nhưng nhìn bầu trời u ám cùng những tia chớp chói lóa, hắn đoán cơn mưa này không hề nhỏ.
Dương như nhớ đến điều gì đó, hắn đột nhiên ngồi thẳng người dậy, đôi con ngươi lóe lên sự hoảng hốt.
Mưa lớn thế này...
Nguyệt Vy lại đang hoảng loạn...
Cô còn đang trên đường đến đây.
Nghĩ đến điều này, lông mày hắn nhíu sâu, khẩn trương lấy điện thoại gọi cho cô.
Bàn tay hản có chút run rẩy, từ trước tới nay hắn chưa từng có cảm giác nôn nóng gấp gáp thế này.
Thật may là..
chưa đến hồi chuông thứ hai, người con gái làm hắn lo lắng đã bắt máy.
Tiếng khóc của Nguyệt Vy lọt vào tai hắn: "Tôi đây...
Tôi sắp đến rồi.
Anh chờ chút...
Chờ chút"
Tiếng khóc hoảng loạn của Nguyệt Vy khiến hắn cảm giác cực kì khó chịu, tựa như mũi dao từng chút đâm sâu vào tim, đau, khổ sở, nhưng không thể rút ra.
Đè nén cảm giác đau lòng, hắn dịu giọng: "Em đang ở đâu, ở yên đó.
Tôi đến đón"
"Không..
Không cần đâu.
Tôi tự đến.
Anh chuyển tiền cho bệnh viện chưa? Mẹ tôi..."
Nói đến đây, cô lại không kìm được mà bật khóc.
Trong đầu cô lúc này chỉ còn có mẹ, mẹ mà thôi.
Nếu bà ấy có chuyện gì, cô thực sự không sống nổi.
Tiếng nói nghẹn ngào thống khổ của Nguyệt Vy truyền đến tai hẳn: "Cầu xin anh, hãy giúp mẹ tôi.
Xin anh, Hải Thiên."
Nghe thấy câu này, cảm giác đau lòng tội lỗi trong lòng hắn lập tức tan biến.
Đôi mắt u ám đến đáng sợ.
Hản quên mất cô đến đây tất cả đều vì số tiền phẫu thuật cho mẹ mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn lại không kìm được bực bội, lạnh giọng đáp: "Chuyện tôi nói làm thì sẽ làm.
Không cần nhắc lại"
"Cảm ơn anh"
Cô khóc thút thít.
Hắn thở mạnh ra một hơi: "Đang ở đâu? Tại sao lại ôn như vậy? "Tôi đang...
đang ở ngoài đường"
"Ngoài đường?"
Hắn cao giọng: "Đừng nói với tôi là em đang đi bộ?"
"Tôi...
tôi gọi taxi nhưng..."
Điên rồi? Hải Thiên hít mạnh một hơi nặng nề.
Từ nhà cô đến đây không biết bao xa, nhưng mưa lớn thế này lại đi bộ, chưa kể đường xá xe cộ nguy hiểm, lẽ nào cô không biết dầm mưa sẽ bị cảm hay sao? Hải Thiên đứng bật dậy khỏi ghế, gấp gáp nói: "Em đang ở đâu.
Đứng nguyên ở đó.
Gửi địa chỉ chỗ em đang đứng ngay cho tôi.
Đừng có đi lung tung"
Hắn lớn tiếng.
Hệt như đang răn dạy một đứa trẻ nghịch ngợm, Hải Thiên không nói gì thêm, nhanh chóng ngắt máy.
Nghĩ đến hình ảnh Nguyệt Vy đứng run run dưới mưa, đôi mắt hắn không giấu được sự lo lắng.
Xe ô tô lao nhanh trên đường lớn, những vũng nước bị bánh xe xé ngang tóe lên văng bốn phía.
Hắn lái xe rất nhanh, cần gạt chuyển động liên tục trên kính xe, đôi mắt hẳn liên tục tìm kiếm bóng dáng Nguyệt Vy.
Cô nhóc này gửi địa chỉ cho hắn cũng thật hay ho.
"Tôi đang ở trạm xe buýt số 2"
Hản về đây chưa đến một ngày, chắc sẽ biết trạm xe buýt số 2 nằm ở đâu? Hản dò bản đồ, lại phát hiện có tới năm cái trạm xe buýt số 2.
Như vậy thì tìm kiểu gì? Hải Thiên vừa nôn nóng vừa bực bội, gọi điện cô thêm một lần nữa nhưng trong loa lại truyền đến cái giọng nói chết tiệt của tổng đài.
Cứ như thế này đến bao giờ mới tìm ra Nguyệt Vy cơ chứ? Đang lúc Hải Thiên lo lắng sắp phát điên thì bỗng nhiên hẳn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn thoi thóp dưới mái che trạm xe buýt đằng trước.
Trạm dừng ngay cột đèn đỏ, đầu đường là tấm biển ghi rõ tên đường.
Hải Thiên không biết vì cái lí do gì, cô không thể gửi tên đường qua cho hắn.
Nếu như thế, hắn có cần phải chạy đôn chạy đáo nãy giờ không.
Hăn thấy đầu mình sắp vì cô mà nổ tung rồi.
Mưa lớn thế này, ra ngoài cũng không mang ô, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh.
Nhìn đi? Có ai tùy hứng như em không hả? Nguyệt Vy? Nội tâm hắn gào thét vì bực bội.
Hải Thiên chẳng đợi thêm một giây nào nữa.
Hắn lập tức đạp phanh, dừng cách trạm một đoạn.
"Két".
Tiếng bánh xe va chạm trên mặt đường, rít lên một thanh âm chói tai.
Hải Thiên bước xuống xe, mỗi nước chân giẫm trên từng vũng nước, phát ra thanh âm "táp táp", hắn vội vàng gấp gáp đi đến chỗ Nguyệt Vy.
Mỗi bước đi đều mang theo sát khí đuổi cùng giết tận.
Đôi mắt hắn nheo lại nhìn cô gái nhỏ nhắn đứng cách đó không xa, đang run rẩy xoa xoa hai vai.
Nhìn thấy cảnh này, hắn càng không nén được bực bội.
Còn biết lạnh cơ đây? Ra ngoài không thèm mang áo ấm, cũng không che ô? Còn biết lạnh.
Đáng đời em.
Nguyệt Vy đứng run run dưới mái che, đầu cúi thấp, không hề nhìn thấy sự xuất hiện của Hải Thiên.
Đến khi trước mặt xuất hiện một đôi giày da đen bóng, mũi giày bị vấn nước cô mới ngẩng đầu lên.
Đập vài mắt là gương mặt tuấn tú của Hải Thiên, đôi mắt hắn sáng rực nhìn cô chuyên chú, cô có thể nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đó.
Chiếc ô trên đầu che kín ánh đèn đường, cô và anh đứng dưới ô, hai người yên lặng nhìn nhau.
Vài giọt nước mưa nhỏ xuống trên mặt cô, mái tóc đen mượt bây giờ đã ướt mem dính sát vào gương mặt tái nhợt, đôi mắt ướt sũng tràn đầy hoang mang hoảng loạn, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, xuyên thẳng vào lòng anh từng chút từng chút một.
Hản thấy tim mình như rách toạc ra, bao nhiêu lời chất vấn bực bội đều nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt lên lời nào.
Hăn thấy cổ họng mình nghẹn lại, bức bối như có tảng đá đè nặng.
Cô gái hắn yêu thương đến tận xương tủy nhìn hẳn bằng đôi mắt bị thương tràn đầy sợ hãi, vẻ mặt hoang mang ấy, sự khổ Sở tuyệt vọng ấy từ trước đến nay hắn còn chưa thấy bao giờ.
Cô yếu ớt như đóa hoa đại bị người ta dẫm nát, tả tơi không chút sức sống.
Đôi môi tái nhợt mấp máy, thốt ra vài thanh âm thều thào như hơi thở: "Xin anh, giúp mẹ tôi...
bà ấy..."
Nửa lời sau, cô không thể thốt được nữa.
Hải Thiên đã ôm chặt cô vào lòng, rõ ràng chỉ một cánh tay nhưng sức lực không nhẹ.
Tựa như muốn khảm cô vào tận xương tủy, cả đời không dứt ra được.
Đến cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, ngay lúc Nguyệt Vy tưởng chừng như mình sắp ngạt thở đến nơi thì Hải Thiên bất ngờ buông ra.
Một nụ hôn mềm mại rơi xuống trước trán cô, môi anh rất lạnh, lạnh đến mức làm Nguyệt Vy phát run.
Anh hôn rất lâu, một nụ hôn gửi gắm bao tâm tình và yêu thương.
Thật lâu sau đó, cô mới nghe thấy tiếng nói anh thì thầm bên tai, trầm ổn ấm áp như hơi thở của anh: "Đừng lo lắng gì nữa.
Mọi chuyện đều đã có anh ở đây rồi."
Phút giây này, anh thực sự muốn dành cả cuộc đời mình để che chở cho cô gái này.
Anh thực sự muốn dành tất cả những gì mình đang có để bảo vệ cô, để yêu thương cô.
Hải Thiên thực sự bị dáng vẻ yếu đuối bi thương này của Nguyệt Vy làm cho đau lòng.
Lần đầu tiên trong đời, hản biết đến một loại đau đớn không cân lóc da xẻ thịt này.
Thì ra, khi yêu một người, nhìn thấy họ khổ sở mình lại có cảm giác khó chịu đến cùng cực thế này.
Bây giờ thì hắn đã biết hắn yêu Nguyệt Vy đến mức nào cô.
Hẳn yêu cô còn hơn cả yêu cả chính bản thân mình.
Yêu đến mức khiến bản thân mình sợ hãi.
Để biết bản thân mình đã yêu người đó nhiều đến bao nhiêu? Hãy thử nghĩ xem khi nhìn người đó bi thương cùng quẫn trong khổ sở, bạn đau đớn đến mức độ nào.
Nếu đã đạt đến mức muốn gánh vác chịu đựng giùm nỗi đau của người kia, nếu đã đau đến mức tâm can như bị xé toạc, thì có lế bạn đã yêu họ quá nhiều nhiều đến mức vượt qua cả sự ích kỷ tình yêu hẹp hòi bản thân.
Một tình yêu như thế vừa đáng trân trọng...
xong cũng thật đáng sợ.
Bởi vì, sẽ không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như nửa kia ra đi.
Đến lúc đó, bản thân sẽ điên cuồng đến mức nào chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.