Có Một Tổng Tài Yêu Em Cuồng Si
Chương 59
Sư Tử Bạch
10/03/2023
Lời muốn nói nhất thời mắc cứng trong cổ họng.
Nụ cười trên môi Chu Thiệu Khiêm chợt tắt.
Trong khi đó, Hải Thiên lại tỏ ra rất vui vẻ, ý cười giễu cợt trong mắt càng thêm đậm, hẳn nghiêng người thì thầm vào tai Nguyệt Vy điều gì đó, cô gái nhỏ run cầm cập.
Dường như chẳng bận tâm vẻ mặt đen kìn kịt của Chu Thiệu Khiêm, hắn tự nhiên đứng dậy, xoa xoa đầu Nguyệt Vy, cười như gió xuân tràn qua: "Bảo bối, anh về nha.Thương em"
Thân ảnh Hải Thiên vừa đứng dậy, Chu Thiệu Khiêm mới nhìn rõ bộ dạng của Nguyệt Vy lúc này.
Cô như con thú nhỏ bị thương, co rúm lại một chỗ, lông mi ướt nhẹp, vẻ mặt khắp nơi đều là ấm ức sợ hãi.
Đôi môi của Nguyệt Vy vừa sưng đỏ khóe môi còn có vết máu ứ, nhìn kĩ còn thấy dấu cản rõ ràng.
Dùng ngón chân cũng có thể biết Hải Thiên vừa làm chuyện tốt đẹp gì.
"Bịch."
Hộp cơm trên tay rơi ngay xuống sàn.
Máu nóng bốc lên tận đầu.
Thiệu Khiêm dường như chẳng thể nhịn được nữa hệt như con ngựa đứt cương, anh lao vào Hải Thiên như con thú dữ, nắm chặt cổ áo Hải Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu từng chữ: "Dương Hải Thiên, anh còn không bằng cầm thú, anh đã làm gì cô ấy, anh đã làm gì cô ấy rồi? Hả?"
Hải Thiên cười nhàn nhạt, hắn nhướn mày, ngả ngớn liếm liếm khóe môi: "Anh đi hơn một tiếng đồng hồ, nghĩ thử xem, một tiếng đó tôi có thể làm cái gì?"
"Tên điên này...Khốn nạn"
Chu Thiệu Khiêm hung hăng nhìn Hải Thiên: "Anh có còn là người hay không?"
Chu Thiệu Khiêm siết chặt tay thành quyên, cánh tay hữu lực vung lên, chỉ là nắm đấm còn chưa dán xuống gương mặt ngả ngớn của Hải Thiên, thì bàn tay hẳn nhanh chóng chặn lại.
Nắm đấm Thiệu Khiêm nằm gọn trong lòng bàn tay Hải Thiên, bộ dạng Hải Thiên rất nhàn nhã nhưng lực trên tay không hề nhẹ.
Hắn là người học võ từ nhỏ, nắm đấm của Thiệu Khiêm cơ bản chỉ là con kiến nhỏ cản trên chân.
Hắn nắm lấy tay Thiệu Khiêm, ngang ngược hất văng ra rất nhẹ nhàng và tình cảm: "Nói cho anh biết, cô ấy là bạn gái của tôi, là người phụ của tôi, tôi khốn nạn với cô ấy là quyền của tôi.Còn nữa chuyện khốn nạn mà anh đang nghĩ trong đầu, thật ra..."
Hắn cười rất vô lại: "Tôi đã làm rất nhiều lần với Nguyệt Vy rồi.Anh hiểu chứ? Đơn giản là cô ấy là người của tôi"
Từng câu từng chữ nghiến vào tai Thiệu Khiêm.
Khuôn mặt anh đỏ lên, ánh mắt cũng mất đi nét điềm tĩnh bình thản ngày thường: "Dương Hải Thiên, anh có xứng đáng là đàn ông hay không? Anh không..."
Hải Thiên phủi phủi vai áo, nhàn hãy cắt lời Chu Thiệu Khiêm: "Có phải đàn ông hay không anh hỏi Nguyệt Vy là biết?"
Con mẹ nó, câu hỏi ngu ngốc này cũng nói ra được.
Hải Thiên ném lại một ánh nhìn chán chường.
Dứt lời, Hải Thiên cắm tay vào túi quần, thong dong bước ra khỏi phòng bệnh.
Trước khi đi vẫn lưu luyến nhìn cô gái nhỏ đang run cầm cập trên giường.
Ánh mắt hắn vừa bén nhọn vừa thâm sâu không biết có ý tứ gì, chỉ biết rằng ánh nhìn của anh ta khiến da đầu cô tê dại.
Mãi đến khi Hải Thiên ra khỏi căn phòng này rồi, cô vẫn quên được cảm giác áp bức khi cô Hải Thiên.
Nguyệt Vy không nhịn được mà rơi nước mắt.
Chu Thiệu Khiêm vội vã ngồi xuống giường, anh đau lòng ôm Nguyệt Vy vào ngực, xót xa theo từng tiếng khóc của cô.
"Ngoan nào, Vy ngoan đừng sợ.Không sao nữa rồi.Không sao nữa rồi."
Giọng Thiệu Khiêm rất ấm lại nhẹ nhàng như tiếng đàn cello vỗ về con tim đang nhảy loạn trong ngực.
Nguyệt Vy càng cố nép mình vào lồng ngực ấm áp của Chu Thiệu Khiêm, hệt như chim non nép mình vào lòng mẹ, chỉ hận không thể dán chặt vào người anh.
Tiếng khóc cô vỡ vụn trong lòng Thiệu Khiêm, bao nhiêu ấm ức nghẹn ngào tuôn trào theo dòng nước mắt: "Hức...Người xấu....Người xấu..., em sợ, anh đừng đi nữa.Đừng đi nữa.Em sợ lắm"
Ôm cố thể này, Thiệu Khiêm có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của cô, hệt như con én nhỏ nức nở giữa mùa đông, thân thể co rúm lại run lấy bấy.
Chu Thiệu Khiêm càng ra sức ôm chặt cô vào lòng dỗ dành: "Anh không đi nữa.Anh không đi nữa.Là tại anh, anh xin lỗi"
"Căn em...cắn em...đau...đau lắm."
Cô kể lể, trong đầu lại hồi tưởng người đàn ông hãi hùng kia, ngấu nghiến như muốn nuốt cô vào bụng.
Bây giờ môi vẫn còn rất đau.
Nghe đến đây, Thiệu Khiêm như ý thức được điều gì, anh vội vã buông cô ra, ánh mắt quét khắp người cô, đến khi nhìn thấy cúc áo gài chéo trên ngực cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhớ trước khi đi, vì quá vội vàng nên gài cúc áo cho Nguyệt Vy bị lệch.
Nếu như xảy ra chuyện, sẽ không có khả năng cúc áo vẫn giữ nguyên vị trí cũ như vậy.
Nhưng những câu nói khó nghe của Hải Thiên, đến giờ vẫn như gai nhọn đâm sâu vào lòng anh, bức thế nào cũng không ra.
"Cô ấy là bạn gái của tôi, là người phụ nữ của tôi.
Tôi khốn nạn với cô ấy cũng là quyền của tôi"
"Chuyện khốn nạn mà anh đang nghĩ trong đầu, tôi đã làm rất nhiều lần với cô ấy.
Hiểu chứ?"
Nhìn khóe môi sưng đỏ của Nguyệt Vy đáy lòng Chu Thiệu như dậy sóng.
Anh vuốt ve mái tóc cô, ánh mắt chùng xuống một màu ảm đạm.
Có lẽ, trước khi mọi chuyện đi quá xa, anh phải đưa Nguyệt Vy đi khỏi đây tránh xa Hải Thiên càng nhanh càng tốt.
Đôi mắt Hải Thiên nhìn Nguyệt Vy thực sự khiến bất kì ai cũng phải phát run, nông đậm dục vọng chiếm giữ, đó không chỉ là yêu mà còn là ham muốn là độc chiếm kinh người.
Để Nguyệt Vy bên cạnh một người đàn ông đáng sợ như vậy không sớm thì muộn Nguyệt Vy cũng bị nhai nát thành xương.
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, một thanh âm mền yếu nhẹ nhàng vang lên đánh thức thần trí Thiệu Khiêm.
"Anh đừng đi nữa, đừng đi.Em sợ...em không muốn.Không muốn.Hải Thiên...nói...sẽ đưa em đi.Em không muốn, anh Khiêm đừng đi nữa"
Cô níu lấy vạt áo anh, nói năng loạn xạ.
Cái mũi đỏ hồng không ngừng thút thít, đáng yêu vô cùng.
Chu Thiệu Khiêm nghe chữ được chữ mất nhưng cũng đoán được ý tứ trong lời nói của cô, ánh mắt dịu dàng đi nhiều lần, anh hôn lên cái trán trảng mịn của cô: "Được rồi.Anh sẽ không để ai đưa Vy đi.Không sao hết.Em đừng sợ, biết không?"
Cô gật đầu, dụi dụi trên ngực Thiệu Khiêm nói một câu mềm nhũn khiến tâm can anh rối bời: "Anh Khiêm phải thương em"
Vẻ mặt Thiệu Khiêm thoáng ngây ngẩn, trong lòng như dòng nước ấm lướt qua.
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng, bỗng nhiên thấy lòng an ổn lạ kì, lông mi như cánh quạt nhỏ, môi anh đào không ngừng hút khí ngoan ngoan như con mèo đang làm nũng.
Anh chợt nhận ra, từ khi Nguyệt Vy mất trí nhớ cô trở nên đáng yêu vô cùng, mặc dù trước khi cũng đáng yêu nhưng bây giờ cô ngoan ngoãn hơn rất nhiều, mềm mềm yếu ớt như giọt nước.
Mỗi lần cô nhìn anh đều như đặt hết tâm tư nguyện vọng, giống như xem anh là tất cả, dựa dẫm anh, bám lấy anh hệt như ngày còn bé.
Thiệu Khiêm bỗng dưng muốn cô cứ như thế này mãi, để anh sủng ái yêu thương che chắn cả đời.
Nhưng anh biết, nếu còn để coi ở đây ngày nào Hải Thiên sẽ còn tìm đến cô ngày đó.
Xem ra, nếu không hành động sớm sẽ đêm dài lắm mộng.
Ngay sáng hôm sau, Chu Thiệu Khiêm sang xin phép Hà Nguyệt Dương đưa Nguyệt Vy lên bệnh viện tỉnh để chữa trị.
Bà Nguyệt Dương chẳng có lí do gì từ chối, Thiệu Khiêm không khác nào người trong nhà, Thiệu Khiêm chăm sóc Nguyệt Vy còn tốt hơn cả bà.
Lại nói bây giờ Hà Nguyệt Dương lại đang bệnh tật chưa hồi phục làm sao có thể đảm đương việc trông nuôi Nguyệt Vy.
Tự nhủ đau thương nào rồi cũng sẽ qua.
Ngay sáng hôm ấy, hai mẹ con bùi ngùi chia tay ở bệnh viện.
Hà Nguyệt Dương nhìn bộ dạng ngây ngốc của Nguyệt Vy khóc đến say sẩm mặt mày.
Bà nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của con gái, nghẹn ngào cay đảng thốt ra những lời tận câm: "Ráng khỏi bệnh rồi về với mẹ nghen con, nhất định phải khỏe mạnh, chỉ cần con khỏe lại mẹ chẳng cần gì nữ, con muốn lấy chồng cũng được, không muốn cũng được, ở với mẹ mãi luôn cũng được.
Nhưng nhất định phải khỏe mạnh"
Nguyệt Vy cũng nước mắt giọt dài giọt ngắn, cô thút thít nói: "Mẹ chờ con nha.Anh Khiêm sẽ đưa con về sớm thôi.Mẹ đừng buồn.Con thương mẹ lắm"
Hà Nguyệt Dương nghe xong khóc càng lợi hại hơn.
Đứa con gái của bà ngày trước chả bao giờ nói những lời ngọt ngào mùi mẫn, bà còn trách nó, còn mắng nó nhưng cớ sao bây giờ nghe những lời nói này bà chẳng thấy vui vẻ mà đau đến tận tâm can.
Ông trời sợ hai mẹ con bà chưa đủ khổ hay sao, vì cớ gì còn gieo thêm nhân buồn nhân khổ này.
Dì Hai nhìn hai mẹ con như vậy cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Lát sau, chẳng thể chần chừ thêm nữa, Thiệu Khiêm và Nguyệt Vy chào mẹ và dì Hai, nhanh chóng lên xe ô tô.
Đến khi lên xe rồi, có cô bé nào đó vẫn lưu luyến ngóng đầu da cửa xe, buồn bã vẫy tay chào mẹ.
Cái vẫy tay thay cho lời tạm biệt.
Hà Nguyệt Dương đứng lặng người nhìn theo, trên môi nở nụ cười đẫm nước mắt.
Mãi đến khi chiếc xe ô tô đi xa tít rồi mất hút trong tâm mắt, dì Hai mới đưa Nguyệt Dương vào trong bệnh viện.
Bầu trời vẫn nhuộm vàng một màu nắng rực rỡ, rải xuống con đường đại lộ còn loáng thoáng lớp bụi chưa tan.
Một ngày chia xa nhưng nắng lại đẹp đẽ như thế.
Không ai biết rằng những hôm trời đẹp đều xuất hiện trong những kí ức đau thương của nhiều người.
Hắn là bạn từng nghe rất nhiều lần, những câu chuyện buồn bã luôn mở đầu với một câu nói quen thuộc muôn thuở.
Đó là một ngày đẹp trời...
Nụ cười trên môi Chu Thiệu Khiêm chợt tắt.
Trong khi đó, Hải Thiên lại tỏ ra rất vui vẻ, ý cười giễu cợt trong mắt càng thêm đậm, hẳn nghiêng người thì thầm vào tai Nguyệt Vy điều gì đó, cô gái nhỏ run cầm cập.
Dường như chẳng bận tâm vẻ mặt đen kìn kịt của Chu Thiệu Khiêm, hắn tự nhiên đứng dậy, xoa xoa đầu Nguyệt Vy, cười như gió xuân tràn qua: "Bảo bối, anh về nha.Thương em"
Thân ảnh Hải Thiên vừa đứng dậy, Chu Thiệu Khiêm mới nhìn rõ bộ dạng của Nguyệt Vy lúc này.
Cô như con thú nhỏ bị thương, co rúm lại một chỗ, lông mi ướt nhẹp, vẻ mặt khắp nơi đều là ấm ức sợ hãi.
Đôi môi của Nguyệt Vy vừa sưng đỏ khóe môi còn có vết máu ứ, nhìn kĩ còn thấy dấu cản rõ ràng.
Dùng ngón chân cũng có thể biết Hải Thiên vừa làm chuyện tốt đẹp gì.
"Bịch."
Hộp cơm trên tay rơi ngay xuống sàn.
Máu nóng bốc lên tận đầu.
Thiệu Khiêm dường như chẳng thể nhịn được nữa hệt như con ngựa đứt cương, anh lao vào Hải Thiên như con thú dữ, nắm chặt cổ áo Hải Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu từng chữ: "Dương Hải Thiên, anh còn không bằng cầm thú, anh đã làm gì cô ấy, anh đã làm gì cô ấy rồi? Hả?"
Hải Thiên cười nhàn nhạt, hắn nhướn mày, ngả ngớn liếm liếm khóe môi: "Anh đi hơn một tiếng đồng hồ, nghĩ thử xem, một tiếng đó tôi có thể làm cái gì?"
"Tên điên này...Khốn nạn"
Chu Thiệu Khiêm hung hăng nhìn Hải Thiên: "Anh có còn là người hay không?"
Chu Thiệu Khiêm siết chặt tay thành quyên, cánh tay hữu lực vung lên, chỉ là nắm đấm còn chưa dán xuống gương mặt ngả ngớn của Hải Thiên, thì bàn tay hẳn nhanh chóng chặn lại.
Nắm đấm Thiệu Khiêm nằm gọn trong lòng bàn tay Hải Thiên, bộ dạng Hải Thiên rất nhàn nhã nhưng lực trên tay không hề nhẹ.
Hắn là người học võ từ nhỏ, nắm đấm của Thiệu Khiêm cơ bản chỉ là con kiến nhỏ cản trên chân.
Hắn nắm lấy tay Thiệu Khiêm, ngang ngược hất văng ra rất nhẹ nhàng và tình cảm: "Nói cho anh biết, cô ấy là bạn gái của tôi, là người phụ của tôi, tôi khốn nạn với cô ấy là quyền của tôi.Còn nữa chuyện khốn nạn mà anh đang nghĩ trong đầu, thật ra..."
Hắn cười rất vô lại: "Tôi đã làm rất nhiều lần với Nguyệt Vy rồi.Anh hiểu chứ? Đơn giản là cô ấy là người của tôi"
Từng câu từng chữ nghiến vào tai Thiệu Khiêm.
Khuôn mặt anh đỏ lên, ánh mắt cũng mất đi nét điềm tĩnh bình thản ngày thường: "Dương Hải Thiên, anh có xứng đáng là đàn ông hay không? Anh không..."
Hải Thiên phủi phủi vai áo, nhàn hãy cắt lời Chu Thiệu Khiêm: "Có phải đàn ông hay không anh hỏi Nguyệt Vy là biết?"
Con mẹ nó, câu hỏi ngu ngốc này cũng nói ra được.
Hải Thiên ném lại một ánh nhìn chán chường.
Dứt lời, Hải Thiên cắm tay vào túi quần, thong dong bước ra khỏi phòng bệnh.
Trước khi đi vẫn lưu luyến nhìn cô gái nhỏ đang run cầm cập trên giường.
Ánh mắt hắn vừa bén nhọn vừa thâm sâu không biết có ý tứ gì, chỉ biết rằng ánh nhìn của anh ta khiến da đầu cô tê dại.
Mãi đến khi Hải Thiên ra khỏi căn phòng này rồi, cô vẫn quên được cảm giác áp bức khi cô Hải Thiên.
Nguyệt Vy không nhịn được mà rơi nước mắt.
Chu Thiệu Khiêm vội vã ngồi xuống giường, anh đau lòng ôm Nguyệt Vy vào ngực, xót xa theo từng tiếng khóc của cô.
"Ngoan nào, Vy ngoan đừng sợ.Không sao nữa rồi.Không sao nữa rồi."
Giọng Thiệu Khiêm rất ấm lại nhẹ nhàng như tiếng đàn cello vỗ về con tim đang nhảy loạn trong ngực.
Nguyệt Vy càng cố nép mình vào lồng ngực ấm áp của Chu Thiệu Khiêm, hệt như chim non nép mình vào lòng mẹ, chỉ hận không thể dán chặt vào người anh.
Tiếng khóc cô vỡ vụn trong lòng Thiệu Khiêm, bao nhiêu ấm ức nghẹn ngào tuôn trào theo dòng nước mắt: "Hức...Người xấu....Người xấu..., em sợ, anh đừng đi nữa.Đừng đi nữa.Em sợ lắm"
Ôm cố thể này, Thiệu Khiêm có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của cô, hệt như con én nhỏ nức nở giữa mùa đông, thân thể co rúm lại run lấy bấy.
Chu Thiệu Khiêm càng ra sức ôm chặt cô vào lòng dỗ dành: "Anh không đi nữa.Anh không đi nữa.Là tại anh, anh xin lỗi"
"Căn em...cắn em...đau...đau lắm."
Cô kể lể, trong đầu lại hồi tưởng người đàn ông hãi hùng kia, ngấu nghiến như muốn nuốt cô vào bụng.
Bây giờ môi vẫn còn rất đau.
Nghe đến đây, Thiệu Khiêm như ý thức được điều gì, anh vội vã buông cô ra, ánh mắt quét khắp người cô, đến khi nhìn thấy cúc áo gài chéo trên ngực cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhớ trước khi đi, vì quá vội vàng nên gài cúc áo cho Nguyệt Vy bị lệch.
Nếu như xảy ra chuyện, sẽ không có khả năng cúc áo vẫn giữ nguyên vị trí cũ như vậy.
Nhưng những câu nói khó nghe của Hải Thiên, đến giờ vẫn như gai nhọn đâm sâu vào lòng anh, bức thế nào cũng không ra.
"Cô ấy là bạn gái của tôi, là người phụ nữ của tôi.
Tôi khốn nạn với cô ấy cũng là quyền của tôi"
"Chuyện khốn nạn mà anh đang nghĩ trong đầu, tôi đã làm rất nhiều lần với cô ấy.
Hiểu chứ?"
Nhìn khóe môi sưng đỏ của Nguyệt Vy đáy lòng Chu Thiệu như dậy sóng.
Anh vuốt ve mái tóc cô, ánh mắt chùng xuống một màu ảm đạm.
Có lẽ, trước khi mọi chuyện đi quá xa, anh phải đưa Nguyệt Vy đi khỏi đây tránh xa Hải Thiên càng nhanh càng tốt.
Đôi mắt Hải Thiên nhìn Nguyệt Vy thực sự khiến bất kì ai cũng phải phát run, nông đậm dục vọng chiếm giữ, đó không chỉ là yêu mà còn là ham muốn là độc chiếm kinh người.
Để Nguyệt Vy bên cạnh một người đàn ông đáng sợ như vậy không sớm thì muộn Nguyệt Vy cũng bị nhai nát thành xương.
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, một thanh âm mền yếu nhẹ nhàng vang lên đánh thức thần trí Thiệu Khiêm.
"Anh đừng đi nữa, đừng đi.Em sợ...em không muốn.Không muốn.Hải Thiên...nói...sẽ đưa em đi.Em không muốn, anh Khiêm đừng đi nữa"
Cô níu lấy vạt áo anh, nói năng loạn xạ.
Cái mũi đỏ hồng không ngừng thút thít, đáng yêu vô cùng.
Chu Thiệu Khiêm nghe chữ được chữ mất nhưng cũng đoán được ý tứ trong lời nói của cô, ánh mắt dịu dàng đi nhiều lần, anh hôn lên cái trán trảng mịn của cô: "Được rồi.Anh sẽ không để ai đưa Vy đi.Không sao hết.Em đừng sợ, biết không?"
Cô gật đầu, dụi dụi trên ngực Thiệu Khiêm nói một câu mềm nhũn khiến tâm can anh rối bời: "Anh Khiêm phải thương em"
Vẻ mặt Thiệu Khiêm thoáng ngây ngẩn, trong lòng như dòng nước ấm lướt qua.
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng, bỗng nhiên thấy lòng an ổn lạ kì, lông mi như cánh quạt nhỏ, môi anh đào không ngừng hút khí ngoan ngoan như con mèo đang làm nũng.
Anh chợt nhận ra, từ khi Nguyệt Vy mất trí nhớ cô trở nên đáng yêu vô cùng, mặc dù trước khi cũng đáng yêu nhưng bây giờ cô ngoan ngoãn hơn rất nhiều, mềm mềm yếu ớt như giọt nước.
Mỗi lần cô nhìn anh đều như đặt hết tâm tư nguyện vọng, giống như xem anh là tất cả, dựa dẫm anh, bám lấy anh hệt như ngày còn bé.
Thiệu Khiêm bỗng dưng muốn cô cứ như thế này mãi, để anh sủng ái yêu thương che chắn cả đời.
Nhưng anh biết, nếu còn để coi ở đây ngày nào Hải Thiên sẽ còn tìm đến cô ngày đó.
Xem ra, nếu không hành động sớm sẽ đêm dài lắm mộng.
Ngay sáng hôm sau, Chu Thiệu Khiêm sang xin phép Hà Nguyệt Dương đưa Nguyệt Vy lên bệnh viện tỉnh để chữa trị.
Bà Nguyệt Dương chẳng có lí do gì từ chối, Thiệu Khiêm không khác nào người trong nhà, Thiệu Khiêm chăm sóc Nguyệt Vy còn tốt hơn cả bà.
Lại nói bây giờ Hà Nguyệt Dương lại đang bệnh tật chưa hồi phục làm sao có thể đảm đương việc trông nuôi Nguyệt Vy.
Tự nhủ đau thương nào rồi cũng sẽ qua.
Ngay sáng hôm ấy, hai mẹ con bùi ngùi chia tay ở bệnh viện.
Hà Nguyệt Dương nhìn bộ dạng ngây ngốc của Nguyệt Vy khóc đến say sẩm mặt mày.
Bà nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của con gái, nghẹn ngào cay đảng thốt ra những lời tận câm: "Ráng khỏi bệnh rồi về với mẹ nghen con, nhất định phải khỏe mạnh, chỉ cần con khỏe lại mẹ chẳng cần gì nữ, con muốn lấy chồng cũng được, không muốn cũng được, ở với mẹ mãi luôn cũng được.
Nhưng nhất định phải khỏe mạnh"
Nguyệt Vy cũng nước mắt giọt dài giọt ngắn, cô thút thít nói: "Mẹ chờ con nha.Anh Khiêm sẽ đưa con về sớm thôi.Mẹ đừng buồn.Con thương mẹ lắm"
Hà Nguyệt Dương nghe xong khóc càng lợi hại hơn.
Đứa con gái của bà ngày trước chả bao giờ nói những lời ngọt ngào mùi mẫn, bà còn trách nó, còn mắng nó nhưng cớ sao bây giờ nghe những lời nói này bà chẳng thấy vui vẻ mà đau đến tận tâm can.
Ông trời sợ hai mẹ con bà chưa đủ khổ hay sao, vì cớ gì còn gieo thêm nhân buồn nhân khổ này.
Dì Hai nhìn hai mẹ con như vậy cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Lát sau, chẳng thể chần chừ thêm nữa, Thiệu Khiêm và Nguyệt Vy chào mẹ và dì Hai, nhanh chóng lên xe ô tô.
Đến khi lên xe rồi, có cô bé nào đó vẫn lưu luyến ngóng đầu da cửa xe, buồn bã vẫy tay chào mẹ.
Cái vẫy tay thay cho lời tạm biệt.
Hà Nguyệt Dương đứng lặng người nhìn theo, trên môi nở nụ cười đẫm nước mắt.
Mãi đến khi chiếc xe ô tô đi xa tít rồi mất hút trong tâm mắt, dì Hai mới đưa Nguyệt Dương vào trong bệnh viện.
Bầu trời vẫn nhuộm vàng một màu nắng rực rỡ, rải xuống con đường đại lộ còn loáng thoáng lớp bụi chưa tan.
Một ngày chia xa nhưng nắng lại đẹp đẽ như thế.
Không ai biết rằng những hôm trời đẹp đều xuất hiện trong những kí ức đau thương của nhiều người.
Hắn là bạn từng nghe rất nhiều lần, những câu chuyện buồn bã luôn mở đầu với một câu nói quen thuộc muôn thuở.
Đó là một ngày đẹp trời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.