Có Một Tổng Tài Yêu Em Cuồng Si
Chương 9
Sư Tử Bạch
04/03/2023
Nguyệt Vy cảm thấy vô cùng rối rắm, cô mím môi, lo lắng nhìn anh: "Hải Thiên, anh đừng giận có được không?"
Hải Thiên thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô, bèn nhẹ giọng lại: "Anh không giận.Được rồi, cởi đồ ra.Anh giúp.."
Còn chưa nói xong, Nguyệt Vy đã vội vã lên tiếng: "Không được"
Cô còn ra sức túm chặt áo, lắc đầu nói: "Em không muốn, không muốn"
Trên mặt Hải Thiên hiện rõ một mảng ngây ngẩn, vẫn là không hiểu tại sao cô nhóc này lại phản ứng gay gắt như vậy.
Nguyệt Vy cắn môi dưới, ấp úng nhìn anh: "Hải Thiên...em thật sự không quen.Em...em...vẫn chưa sẵn sàng.Em...Lần này, Hải Thiên rút cuộc đã hiểu ra chuyện gì.
Anh không những không giận, mà còn mỉm cười dịu dàng, đôi mắt ánh lên vẻ ôn nhu chiều chuộng.
Hải Thiên nắm hai tay cô, ân cần nói: "Bảo bối, anh hiểu là em đang lo sợ điều gì.Nhưng mà, cưng à, em lo quá xa rồi đấy.
Anh chỉ muốn giúp vệ sinh thân thể thôi, hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác"
Ngừng một chút, anh áp tay cô lên má mình, nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ đợi đến khi em đồng ý.Đợi đến khi em cam tâm tình nguyện "
Nguyệt Vy nghe đến đây, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Nhưng bỗng nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh bóng đen tối qua, cả hơi thở nặng nề gấp gáp, những chiếc hôn nóng rực rơi đầy trước ngực, bất giác mặt cô hồng lên một mảng: "Anh...anh...rõ ràng tối qua.Anh..."
Nhắc đến chuyện tối qua, khóe môi Hải Thiên hơi cong lên, vỗ vỗ mu bàn tay cô, cất giọng dỗ dành: "Anh biết rồi.Anh biết rồi.Đừng giận anh có được không? Là tối qua anh say không tự chủ được hành vi của mình."
Nguyệt Vy ấm ức nói: "Sau này, nếu uống rượu anh đừng làm như vậy"
Cô nói thêm: "Em...sợ."
Hải Thiên gật đầu, nhéo má cô đầy cưng chiều: "Anh hứa, sẽ không có lần sau"
Rất lâu sau này, Nguyệt Vy vẫn nhớ mãi câu nói này, nhớ mãi nụ cười ôn nhu dịu dàng này.
"Không có lần sau"
"Anh sẽ không làm gì em đâu?"
"Anh thê"
"Anh hứa"
Vâng...
cứ tin đi, thực chất chỉ là lời nói dối mà thôi.
Nhưng bây giờ, Nguyệt Vy vã cứ tin những lời này.
Cô mỉm cười.
Người đàn ông trước mặt cô cũng đang cười, nụ cười lan tận đến khóe môi, chiếc răng khểnh nhỏ xíu lấp ló, cả khuôn mặt Hải Thiên bừng lên sức sống rạng ngời.
Sau đó, Nguyệt Vy cũng không dùng dẳng thêm nữa, mặc dù rất ngại ngùng nhưng Hải Thiên lại tỏ ra rất thản nhiên, nên về sau, một tuần đều đặn những việc như vệ sinh cá nhân, thay áo quần Nguyệt Vy đều tự nguyện để Hải Thiên làm giúp.
Buổi tối anh sẽ đến nhà cô ở lại.
Sáng sớm sau khi làm bữa sáng cho cô xong, sẽ đến công ty.
Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi đi.
Một tuần thấm thoäắt qua mau, chân Nguyệt Vy đã bình phục.
Hình như sau những ngày tháng tĩnh dưỡng ở nhà, nhờ sự chăm sóc của Hải Thiên mà cô béo lên vài cân.
Khuôn mặt bây giờ đã tròn trịa hơn, người cũng đầy đặn hơn.
Sáng nay đi làm lại, nhiều đồng nghiệp trêu rằng: "Nghe nói em bị tai nạn thế nào lại béo lên trông thấy thế nhỉ? Bạn trai chăm khéo quá à?"
Vài phụ huynh gặp lại cô cũng bảo rằng: "Cô mập lên hẳn nhỉ.Trông đầy đặn có sức sống hơn đấy"
Nguyên Vy chỉ cười cười khéo léo đáp lại lời khen.
Thật ra, bình thường Nguyệt Vy cũng không quá gây, nhưng từ khi giữa cô và Hải Thiên xảy ra lủng củng rối ren thì Nguyệt Vy gầy sọp đi trông thấy.
Bây giờ hẳn là một phần chuyện tình cảm đã được giải quyết, hơn nữa Hải Thiên lại chăm cô ấy khéo, nên Nguyệt Vy mới tăng cân như vậy.
Một tuần nằm trên giường, cơm cháo đều dâng đến tận miệng, ngay cả tắm giặt cũng có người làm giúp, không mập lên mới là lạ.
Giữa trưa, khi Nguyệt Vy đang ăn cơm cùng các giáo viên khác trong trường thì điện thoại reo lên.
Nguyệt Vy đang ăn không tiện nghe máy nên vội tắt đi, còn chưa kịp cấy điện thoại vào túi thì tin nhắn đã tới.
Các đồng nghiệp xung quanh nhìn cô đầy ái muội: "Ai thế? Bạn trai à?"
Nguyệt Vy cười cười: "Không phải.Mình làm gì có bạn trai cơ chứ?"
Thật ra, ở trường vẫn không ai biết Hải Thiên là bạn trai của cô.
Hải Thiên là em trai của Dương Nhã Thy-mẹ của Men- phụ huynh học sinh của lớp mầm non mà cô đang phụ trách, nhiều lần Hải Thiên đưa đón Men nên một vài đồng nghiệp trong trường cũng biết anh.
Nguyệt Vy lại không muốn người khác đàm tiếu về mối quan hệ của cô, nên từ trước tới nay vẫn chưa công khai.
Ngoại trừ bạn thân là Hồng Nhung ra, chẳng ai biết Hải Thiên là bạn trai của cô cả.
Đợi đến khi hai người chính thức trở thành của nhau, thật sự gắn bó với nhau bằng một tờ giấy hôn thú thì lúc đó người khác biết vẫn chưa muộn.
Bây giờ có lẽ cô và Hải Thiên vẫn còn đang ngọt ngào, nhưng những thử thách phía trước vẫn còn dài lắm.
Nguyệt Vy thở dài, cố át đi nỗi buồn lo trong lòng, bắt đầu ăn cơm tiếp.
Nhưng Hải Thiên dường như không để cho cô được toại nguyện.
Điện thoại đã cho về chế độ rung, cứ phát ra tiếng rù rù liên tục.
Nguyệt Vy không còn cách nào khác, cô đứng lên đi ra ngoài hành lang để nghe điện thoại.
"Alo, em đây."
Hải Thiên dường như đang cười, nghe giọng anh có vẻ rất vui: "Cưng à, anh vừa mới gặp đối tác ở sân trường em, tiện đường nên ghé qua mang cơm cho em luôn.
Anh đang đứng trước cổng, em ra lấy nhé.
Cổng trường khóa rồi, còn bác bảo vệ cũng không thấy đâu? Anh không vào được?"
Nguyệt Vy thầm cảm ơn bác bảo vệ đã đi đâu lúc này.
Nếu không, Hải Thiên thật sự vào đây, còn đưa cơm cho cô, thì thật sự không dám nghĩ đến chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Thể là Nguyệt Vy dặn anh đứng yên ở đó, còn cô thì vội vội vàng vàng chạy xuống.
Giờ này phần lớn giáo viên đều đang ăn cơm, Nguyệt Vy hi vọng rằng sẽ không ai thấy cảnh này.
Hải Thiên đứng trước cổng trường mầm non, anh tựa lưng vào chiếc xe Mercedes.
Dáng người thập phần ung dung phóng khoáng, một người đàn ông chỉ đơn giản là đứng yên một chỗ cũng toát lên sự sức hút chí mạng.
Chiếc xe ô tô sang trọng sau lưng anh càng khiến Hải Thiên trở nên lịch lãm, tuấn tú.
Người đàn ông này thật khiến người ta liên tưởng đến câu nói "bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền "
Khi Nguyệt Vy ra đến nơi, nhìn thấy cô Hải Thiên nở nụ cười ôn nhu.
Nguyệt Vy còn chưa bước tới, Hải Thiên đã lại gần.
Hải Thiên đưa hộp cơm đến trước mặt cô, mỉm cười nói: "Là cơm sườn em thích nhé? Thể nào, có phải cảm kích đến mức muốn hôn anh luôn đúng không?"
Nguyệt Vy cũng cười nhưng nụ cười không mấy tự nhiên, cô nhận lấy hộp cơm trên tay anh rồi vội vàng nói: "Cảm ơn anh, nhưng lần sau anh đừng làm thế này nữa, ở trường cũng chuẩn bị cơm cho giáo viên rồi.Anh không cần mất công thế đâu."
Dứt lời, cô xoay người bước đi, bộ dạng như ăn trộm sợ bị phát hiện vậy, sau đó như nhớ ra điều gì, cô quay lại, vẫy vẫy tay với Hải Thiên: "Anh về đi.Bye bye"
Hải Thiên đứng bất động tại chỗ, ánh mắt không giấu được sự hụt hẫng, nhưng rồi cũng tươi cười vẫy vẫy tay với cô.
Nguyệt Vy loay hoay lúi húi mở cống mãi mà chẳng được.
Lúc này Lan Anh từ trong lớp A1 bước ra, thấy Nguyệt Vy đang lúng túng với khóa cổng bèn chạy nhanh ra giúp.
Cùng lúc đó, Hải Thiên cũng bước đến định giúp cô một tay.
Và rồi, giây phút sáu mắt chạm nhau, một chuyện không mấy vui vẻ đã diễn ra.
Lan Anh nhìn Hải Thiên, rồi lại nhìn Nguyệt Vy, ánh mắt rộ lên tia dò xét: "Cô Nguyệt Vy, đây là..."
Nguyệt Vy rối rắm không dám nhìn Hải Thiên, cô cắn môi: "À..ừm...là là phụ huynh...của học sinh lớp tôi"
Lan Anh gật đầu, không nói gì thêm.
Hải Thiên cũng không nói tiếng nào.
Chỉ là khi Nguyệt Vy đã lên đến lâu hai, nhìn xuống bên dưới, cô vẫn thấy anh đứng yên một chỗ không rời đi.
Khoảng chừng vài giây sau, anh mới bước vào xe, đóng rầm cửa lại.
Tiếng đóng cửa to đến mức dù không đứng gần nhưng Nguyệt Vy vẫn bị giật mình.
Chiếc xe Mercedes lao đi với vận tốc kinh người.
Nguyệt Vy câm hộp cơm trên tay mà lòng thoáng run rấy.
Hải Thiên thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô, bèn nhẹ giọng lại: "Anh không giận.Được rồi, cởi đồ ra.Anh giúp.."
Còn chưa nói xong, Nguyệt Vy đã vội vã lên tiếng: "Không được"
Cô còn ra sức túm chặt áo, lắc đầu nói: "Em không muốn, không muốn"
Trên mặt Hải Thiên hiện rõ một mảng ngây ngẩn, vẫn là không hiểu tại sao cô nhóc này lại phản ứng gay gắt như vậy.
Nguyệt Vy cắn môi dưới, ấp úng nhìn anh: "Hải Thiên...em thật sự không quen.Em...em...vẫn chưa sẵn sàng.Em...Lần này, Hải Thiên rút cuộc đã hiểu ra chuyện gì.
Anh không những không giận, mà còn mỉm cười dịu dàng, đôi mắt ánh lên vẻ ôn nhu chiều chuộng.
Hải Thiên nắm hai tay cô, ân cần nói: "Bảo bối, anh hiểu là em đang lo sợ điều gì.Nhưng mà, cưng à, em lo quá xa rồi đấy.
Anh chỉ muốn giúp vệ sinh thân thể thôi, hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác"
Ngừng một chút, anh áp tay cô lên má mình, nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ đợi đến khi em đồng ý.Đợi đến khi em cam tâm tình nguyện "
Nguyệt Vy nghe đến đây, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Nhưng bỗng nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh bóng đen tối qua, cả hơi thở nặng nề gấp gáp, những chiếc hôn nóng rực rơi đầy trước ngực, bất giác mặt cô hồng lên một mảng: "Anh...anh...rõ ràng tối qua.Anh..."
Nhắc đến chuyện tối qua, khóe môi Hải Thiên hơi cong lên, vỗ vỗ mu bàn tay cô, cất giọng dỗ dành: "Anh biết rồi.Anh biết rồi.Đừng giận anh có được không? Là tối qua anh say không tự chủ được hành vi của mình."
Nguyệt Vy ấm ức nói: "Sau này, nếu uống rượu anh đừng làm như vậy"
Cô nói thêm: "Em...sợ."
Hải Thiên gật đầu, nhéo má cô đầy cưng chiều: "Anh hứa, sẽ không có lần sau"
Rất lâu sau này, Nguyệt Vy vẫn nhớ mãi câu nói này, nhớ mãi nụ cười ôn nhu dịu dàng này.
"Không có lần sau"
"Anh sẽ không làm gì em đâu?"
"Anh thê"
"Anh hứa"
Vâng...
cứ tin đi, thực chất chỉ là lời nói dối mà thôi.
Nhưng bây giờ, Nguyệt Vy vã cứ tin những lời này.
Cô mỉm cười.
Người đàn ông trước mặt cô cũng đang cười, nụ cười lan tận đến khóe môi, chiếc răng khểnh nhỏ xíu lấp ló, cả khuôn mặt Hải Thiên bừng lên sức sống rạng ngời.
Sau đó, Nguyệt Vy cũng không dùng dẳng thêm nữa, mặc dù rất ngại ngùng nhưng Hải Thiên lại tỏ ra rất thản nhiên, nên về sau, một tuần đều đặn những việc như vệ sinh cá nhân, thay áo quần Nguyệt Vy đều tự nguyện để Hải Thiên làm giúp.
Buổi tối anh sẽ đến nhà cô ở lại.
Sáng sớm sau khi làm bữa sáng cho cô xong, sẽ đến công ty.
Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi đi.
Một tuần thấm thoäắt qua mau, chân Nguyệt Vy đã bình phục.
Hình như sau những ngày tháng tĩnh dưỡng ở nhà, nhờ sự chăm sóc của Hải Thiên mà cô béo lên vài cân.
Khuôn mặt bây giờ đã tròn trịa hơn, người cũng đầy đặn hơn.
Sáng nay đi làm lại, nhiều đồng nghiệp trêu rằng: "Nghe nói em bị tai nạn thế nào lại béo lên trông thấy thế nhỉ? Bạn trai chăm khéo quá à?"
Vài phụ huynh gặp lại cô cũng bảo rằng: "Cô mập lên hẳn nhỉ.Trông đầy đặn có sức sống hơn đấy"
Nguyên Vy chỉ cười cười khéo léo đáp lại lời khen.
Thật ra, bình thường Nguyệt Vy cũng không quá gây, nhưng từ khi giữa cô và Hải Thiên xảy ra lủng củng rối ren thì Nguyệt Vy gầy sọp đi trông thấy.
Bây giờ hẳn là một phần chuyện tình cảm đã được giải quyết, hơn nữa Hải Thiên lại chăm cô ấy khéo, nên Nguyệt Vy mới tăng cân như vậy.
Một tuần nằm trên giường, cơm cháo đều dâng đến tận miệng, ngay cả tắm giặt cũng có người làm giúp, không mập lên mới là lạ.
Giữa trưa, khi Nguyệt Vy đang ăn cơm cùng các giáo viên khác trong trường thì điện thoại reo lên.
Nguyệt Vy đang ăn không tiện nghe máy nên vội tắt đi, còn chưa kịp cấy điện thoại vào túi thì tin nhắn đã tới.
Các đồng nghiệp xung quanh nhìn cô đầy ái muội: "Ai thế? Bạn trai à?"
Nguyệt Vy cười cười: "Không phải.Mình làm gì có bạn trai cơ chứ?"
Thật ra, ở trường vẫn không ai biết Hải Thiên là bạn trai của cô.
Hải Thiên là em trai của Dương Nhã Thy-mẹ của Men- phụ huynh học sinh của lớp mầm non mà cô đang phụ trách, nhiều lần Hải Thiên đưa đón Men nên một vài đồng nghiệp trong trường cũng biết anh.
Nguyệt Vy lại không muốn người khác đàm tiếu về mối quan hệ của cô, nên từ trước tới nay vẫn chưa công khai.
Ngoại trừ bạn thân là Hồng Nhung ra, chẳng ai biết Hải Thiên là bạn trai của cô cả.
Đợi đến khi hai người chính thức trở thành của nhau, thật sự gắn bó với nhau bằng một tờ giấy hôn thú thì lúc đó người khác biết vẫn chưa muộn.
Bây giờ có lẽ cô và Hải Thiên vẫn còn đang ngọt ngào, nhưng những thử thách phía trước vẫn còn dài lắm.
Nguyệt Vy thở dài, cố át đi nỗi buồn lo trong lòng, bắt đầu ăn cơm tiếp.
Nhưng Hải Thiên dường như không để cho cô được toại nguyện.
Điện thoại đã cho về chế độ rung, cứ phát ra tiếng rù rù liên tục.
Nguyệt Vy không còn cách nào khác, cô đứng lên đi ra ngoài hành lang để nghe điện thoại.
"Alo, em đây."
Hải Thiên dường như đang cười, nghe giọng anh có vẻ rất vui: "Cưng à, anh vừa mới gặp đối tác ở sân trường em, tiện đường nên ghé qua mang cơm cho em luôn.
Anh đang đứng trước cổng, em ra lấy nhé.
Cổng trường khóa rồi, còn bác bảo vệ cũng không thấy đâu? Anh không vào được?"
Nguyệt Vy thầm cảm ơn bác bảo vệ đã đi đâu lúc này.
Nếu không, Hải Thiên thật sự vào đây, còn đưa cơm cho cô, thì thật sự không dám nghĩ đến chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Thể là Nguyệt Vy dặn anh đứng yên ở đó, còn cô thì vội vội vàng vàng chạy xuống.
Giờ này phần lớn giáo viên đều đang ăn cơm, Nguyệt Vy hi vọng rằng sẽ không ai thấy cảnh này.
Hải Thiên đứng trước cổng trường mầm non, anh tựa lưng vào chiếc xe Mercedes.
Dáng người thập phần ung dung phóng khoáng, một người đàn ông chỉ đơn giản là đứng yên một chỗ cũng toát lên sự sức hút chí mạng.
Chiếc xe ô tô sang trọng sau lưng anh càng khiến Hải Thiên trở nên lịch lãm, tuấn tú.
Người đàn ông này thật khiến người ta liên tưởng đến câu nói "bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền "
Khi Nguyệt Vy ra đến nơi, nhìn thấy cô Hải Thiên nở nụ cười ôn nhu.
Nguyệt Vy còn chưa bước tới, Hải Thiên đã lại gần.
Hải Thiên đưa hộp cơm đến trước mặt cô, mỉm cười nói: "Là cơm sườn em thích nhé? Thể nào, có phải cảm kích đến mức muốn hôn anh luôn đúng không?"
Nguyệt Vy cũng cười nhưng nụ cười không mấy tự nhiên, cô nhận lấy hộp cơm trên tay anh rồi vội vàng nói: "Cảm ơn anh, nhưng lần sau anh đừng làm thế này nữa, ở trường cũng chuẩn bị cơm cho giáo viên rồi.Anh không cần mất công thế đâu."
Dứt lời, cô xoay người bước đi, bộ dạng như ăn trộm sợ bị phát hiện vậy, sau đó như nhớ ra điều gì, cô quay lại, vẫy vẫy tay với Hải Thiên: "Anh về đi.Bye bye"
Hải Thiên đứng bất động tại chỗ, ánh mắt không giấu được sự hụt hẫng, nhưng rồi cũng tươi cười vẫy vẫy tay với cô.
Nguyệt Vy loay hoay lúi húi mở cống mãi mà chẳng được.
Lúc này Lan Anh từ trong lớp A1 bước ra, thấy Nguyệt Vy đang lúng túng với khóa cổng bèn chạy nhanh ra giúp.
Cùng lúc đó, Hải Thiên cũng bước đến định giúp cô một tay.
Và rồi, giây phút sáu mắt chạm nhau, một chuyện không mấy vui vẻ đã diễn ra.
Lan Anh nhìn Hải Thiên, rồi lại nhìn Nguyệt Vy, ánh mắt rộ lên tia dò xét: "Cô Nguyệt Vy, đây là..."
Nguyệt Vy rối rắm không dám nhìn Hải Thiên, cô cắn môi: "À..ừm...là là phụ huynh...của học sinh lớp tôi"
Lan Anh gật đầu, không nói gì thêm.
Hải Thiên cũng không nói tiếng nào.
Chỉ là khi Nguyệt Vy đã lên đến lâu hai, nhìn xuống bên dưới, cô vẫn thấy anh đứng yên một chỗ không rời đi.
Khoảng chừng vài giây sau, anh mới bước vào xe, đóng rầm cửa lại.
Tiếng đóng cửa to đến mức dù không đứng gần nhưng Nguyệt Vy vẫn bị giật mình.
Chiếc xe Mercedes lao đi với vận tốc kinh người.
Nguyệt Vy câm hộp cơm trên tay mà lòng thoáng run rấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.