Cô Nàng Báo Tuyết Không Muốn Trở Thành Bia Đỡ Đạn
Chương 13:
Bá Đạo Chủng Thái
24/06/2024
Tại bộ tộc Tát Đạt, người thú trưởng thành không được phép tặng thịt nướng cho giống cái chưa trưởng thành hóa hình.
Ni Nhĩ Sâm lại nhịn không được thở dài một tiếng.
Nếu các cô còn chưa có giống đực yêu thích thì anh ấy cũng muốn đi tranh thủ một phen, ai lại không thích bạn đời vừa đẹp vừa mạnh chứ?
Tâm trạng Ni Nhĩ Sâm rơi vào sa sút, hoàn toàn không chú tới bạn tốt khi nghe được câu này thì cơ thể căng chặt, đôi mắt xanh thẳm cũng ảm đạm không ít.
“A!” Ni Nhĩ Sâm còn chưa buồn bã bao lâu rất nhanh đã kích động trở lại: “Qua một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ thành niên, đến lúc đó số con mồi hai ta săn được chắc chắn phải nhiều hơn Bá Cách và Cáp Duy! Dù cho không được hai cô chú ý thì chúng ta cũng hấp dẫn được giống cái khác chủ động tới tìm đúng không?”
Ni Nhĩ Sâm mơ rất đẹp, đôi mắt màu lục chứa đầy ánh sáng hưng phấn, cái đuôi sau lưng cũng hất lên hất xuống liên hồi.
“Nhất là Vưu Kim cậu đấy! Tôi cảm thấy thực lực của cậu không thua kém gì Bá Cách cả!”
Vưu Kim không trả lời Ni Nhĩ Sâm mà nhớ tới câu trước đó anh ấy nói.
Như vậy có thể làm Ngải Vi Lạp chú ý tới mình sao?
Ngải Vi Lạp chào tạm biệt Lạc Lan xong thì ngậm hươu sừng nhọn về nhà.
Lúc cô trở về, bà đang chuẩn bị làm cơm, thấy cô ngậm hươu sừng nhọn về bà sững sờ, sau đó nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt nâu cũng chan chứa niềm vui.
“Ngải Vi Lạp về rồi à.”
Ngải Vi Lạp nhìn thấy nụ cười trên mặt bà khẽ vung vẫy đuôi giữa không trung, cô biết thế nào bà cũng vui mà.
Cô thả hươu sừng nhọn xuống rồi ngồi xổm dưới đất, lưng thẳng tắm như đang chờ được bà khích lệ.
Tang Tịch sao có thể không biết cháu gái đang nghĩ gì, bà ấy đi tới xem xét hươu sừng nhọn nhìn thấy vết thương nứt toạc trên cổ nó thì biết đây là một kích toi mạng.
“Ngải Vi Lạp nhà chúng ta ngày càng lợi hại, cả hươu sừng nhọn cũng có thể săn được.” Tang Tịch như khen thưởng mà vuốt vuốt đầu Ngải Vi Lạp.
Có lẽ do độ mạnh yếu vừa phải hợp ý, Ngải Vi Lạp phát ra tiếng gru gru từ trong cổ họng, cặp mắt xanh vàng cũng hơi híp lại lộ ra vẻ thỏa mãn, cái đuôi rủ dưới đất cũng không khỏi hơi lắc lư.
Không lâu sau dường như Ngải Vi Lạp nhớ tới gì đó, cô mở mắt nhìn khuôn mặt hiền lành của bà, trong giọng nói mềm mại của cô mang theo chút chờ mong: “Bà ơi, cháu bây giờ có lợi hai như mẹ năm đó không?”
Cha Ngải Vi Lạp là dũng sĩ đệ nhất của bộ tộc Tát Đạt năm đó, mẹ cô là giống cái xinh đẹp mạnh mẽ nhất bộ tộc khi ấy, được ảnh hưởng từ họ Ngải Vi Lạp luôn muốn bản thân trở thành người thú mạnh mẽ như cha mẹ.
Tang Tịch sững sờ, trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ hiên ngang của con gái năm xưa, bà ấy lấy lại tinh thần đối diện với cặp mắt xanh vàng tương tự như mẹ mình của Ngải Vi Lạp, bà ấy không khỏi cười cười, giọng nói mang theo kiêu ngạo: “Đương nhiên, Ngải Vi Lạp bây giờ cũng có phong thái của mẹ cháu năm xưa rồi.”
Ngải Vi Lạp nhận được lời khẳng định từ bà thì càng vui vẻ, chóp đuôi cũng vì thế mà phe phẩy mạnh hơn.
“Bà ơi, hôm nay chúng ta ăn hươu sừng nhọn đi ạ!”
May mà cô về kịp bà còn chưa kịp làm cơm trưa.”
“Được, để bà đi lột da hươu trước đã.”
“Cháu tới giúp bà.”
“Không cần đâu, cháu đi tắm rửa chút đi.”
Ni Nhĩ Sâm lại nhịn không được thở dài một tiếng.
Nếu các cô còn chưa có giống đực yêu thích thì anh ấy cũng muốn đi tranh thủ một phen, ai lại không thích bạn đời vừa đẹp vừa mạnh chứ?
Tâm trạng Ni Nhĩ Sâm rơi vào sa sút, hoàn toàn không chú tới bạn tốt khi nghe được câu này thì cơ thể căng chặt, đôi mắt xanh thẳm cũng ảm đạm không ít.
“A!” Ni Nhĩ Sâm còn chưa buồn bã bao lâu rất nhanh đã kích động trở lại: “Qua một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ thành niên, đến lúc đó số con mồi hai ta săn được chắc chắn phải nhiều hơn Bá Cách và Cáp Duy! Dù cho không được hai cô chú ý thì chúng ta cũng hấp dẫn được giống cái khác chủ động tới tìm đúng không?”
Ni Nhĩ Sâm mơ rất đẹp, đôi mắt màu lục chứa đầy ánh sáng hưng phấn, cái đuôi sau lưng cũng hất lên hất xuống liên hồi.
“Nhất là Vưu Kim cậu đấy! Tôi cảm thấy thực lực của cậu không thua kém gì Bá Cách cả!”
Vưu Kim không trả lời Ni Nhĩ Sâm mà nhớ tới câu trước đó anh ấy nói.
Như vậy có thể làm Ngải Vi Lạp chú ý tới mình sao?
Ngải Vi Lạp chào tạm biệt Lạc Lan xong thì ngậm hươu sừng nhọn về nhà.
Lúc cô trở về, bà đang chuẩn bị làm cơm, thấy cô ngậm hươu sừng nhọn về bà sững sờ, sau đó nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt nâu cũng chan chứa niềm vui.
“Ngải Vi Lạp về rồi à.”
Ngải Vi Lạp nhìn thấy nụ cười trên mặt bà khẽ vung vẫy đuôi giữa không trung, cô biết thế nào bà cũng vui mà.
Cô thả hươu sừng nhọn xuống rồi ngồi xổm dưới đất, lưng thẳng tắm như đang chờ được bà khích lệ.
Tang Tịch sao có thể không biết cháu gái đang nghĩ gì, bà ấy đi tới xem xét hươu sừng nhọn nhìn thấy vết thương nứt toạc trên cổ nó thì biết đây là một kích toi mạng.
“Ngải Vi Lạp nhà chúng ta ngày càng lợi hại, cả hươu sừng nhọn cũng có thể săn được.” Tang Tịch như khen thưởng mà vuốt vuốt đầu Ngải Vi Lạp.
Có lẽ do độ mạnh yếu vừa phải hợp ý, Ngải Vi Lạp phát ra tiếng gru gru từ trong cổ họng, cặp mắt xanh vàng cũng hơi híp lại lộ ra vẻ thỏa mãn, cái đuôi rủ dưới đất cũng không khỏi hơi lắc lư.
Không lâu sau dường như Ngải Vi Lạp nhớ tới gì đó, cô mở mắt nhìn khuôn mặt hiền lành của bà, trong giọng nói mềm mại của cô mang theo chút chờ mong: “Bà ơi, cháu bây giờ có lợi hai như mẹ năm đó không?”
Cha Ngải Vi Lạp là dũng sĩ đệ nhất của bộ tộc Tát Đạt năm đó, mẹ cô là giống cái xinh đẹp mạnh mẽ nhất bộ tộc khi ấy, được ảnh hưởng từ họ Ngải Vi Lạp luôn muốn bản thân trở thành người thú mạnh mẽ như cha mẹ.
Tang Tịch sững sờ, trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ hiên ngang của con gái năm xưa, bà ấy lấy lại tinh thần đối diện với cặp mắt xanh vàng tương tự như mẹ mình của Ngải Vi Lạp, bà ấy không khỏi cười cười, giọng nói mang theo kiêu ngạo: “Đương nhiên, Ngải Vi Lạp bây giờ cũng có phong thái của mẹ cháu năm xưa rồi.”
Ngải Vi Lạp nhận được lời khẳng định từ bà thì càng vui vẻ, chóp đuôi cũng vì thế mà phe phẩy mạnh hơn.
“Bà ơi, hôm nay chúng ta ăn hươu sừng nhọn đi ạ!”
May mà cô về kịp bà còn chưa kịp làm cơm trưa.”
“Được, để bà đi lột da hươu trước đã.”
“Cháu tới giúp bà.”
“Không cần đâu, cháu đi tắm rửa chút đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.