Cô Nàng Báo Tuyết Không Muốn Trở Thành Bia Đỡ Đạn
Chương 17:
Bá Đạo Chủng Thái
24/06/2024
Bá Cách cảm thấy một cơn tức giận dồn nén trong lòng. Tuy anh ta không thể hiện ra ngoài nhưng quai hàm căng ra, vẻ mặt cũng lạnh lùng hơn ngày thường.
“Cảm ơn bà Tang Tịch.”
"Không cần cảm ơn, lần sau cẩn thận một chút là được."
Bá Cách vâng một tiếng rồi mang thảo dược, rời khỏi nhà đá không hề lưu luyến.
Tang Tịch nhìn theo bóng lưng hơi cứng ngắc của anh ta, đôi mắt màu nâu có chút tang thương lộ ra vẻ bối rối.
Bá Cách bị làm sao thế nhỉ? Sao bà ấy cảm thấy anh ta có vẻ không được vui cho lắm?
Bá Cách cầm thảo dược được bọc kỹ trong lá cây, sải bước rời khỏi ngôi nhà đá của Tang Tịch. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện cơ thể cao lớn của anh ta cứng đờ, thậm chí vẻ mặt cũng lạnh như băng, cả người đều tỏa ra áp suất không khí thấp.
Anh ta hoàn toàn không để ý tới có một con sói tuyết thân hình trắng như tuyết, không có một sợi lông lạc đang đứng sau một cái cây đại thụ to lớn, ở phía trước nhà đá không xa.
Đôi mắt của anh sinh ra đã rất đẹp, xanh thẳm như bầu trời xanh quang đãng.
Lúc này, anh đang nhìn chằm chằm vào Bá Cách rời đi, khuôn mặt sói đầy lông không nhìn ra biểu cảm nhưng cơ thể lại căng cứng.
Bá Cách lại đến gặp Ngải Vi Lạp.
Nghĩ tới việc tối qua Bá Cách không đưa thịt nướng cho giống cái khác, bây giờ anh ta lại tới tận nơi, xem ra là muốn giải thích rõ ràng với Ngải Vi Lạp, sẽ đợi cô trưởng thành.
Nếu thật sự như vậy thì anh có còn cần phải nỗ lực trong ngày đi săn trưởng thành không?
Vưu Kim vừa nghĩ như vậy, trong lòng lập tức vang lên một tiếng nói…
Muốn chứ, tại sao lại không muốn?
Nếu anh thể hiện được mình mạnh mẽ và dũng mãnh hơn Bá Cách thì biết đâu Ngải Vi Lạp sẽ chú ý tới mình giống như Ni Nhĩ Sâm nói thì sao?
Đúng lúc đó, lại có một giọng nói ngập ngừng khác vang lên.
Nhưng mà Ngải Vi Lạp thích Bá Cách mà…
Giọng nói thứ nhất nhanh chóng phản bác lại nó.
Thích thì đã sao, chẳng ảnh hưởng gì khiến Ngải Vi Lạp để ý đến mình cả!
Dần dần, hai giọng nói choảng nhau ủm tỏi trong đầu Vưu Kim làm anh thấy đầu óc rối bời, cái đuôi lông xù trắng như tuyết phía sau ra sức vung vẩy.
Cuối cùng, giọng nói bảo Vưu Kim thể hiện vào ngày đi săn trưởng thành đã chiếm ưu thế.
Anh chậm rãi thở ra một hơi, trong đôi mắt xanh hiện lên vẻ quyết tâm.
…
Phù…
Cuối cùng cũng đi rồi.
Sau khi xác định Bá Cách đã đi xa, Ngải Vi Lạp mới mở mắt ra, nhưng đập vào mắt cô là đôi mắt màu nâu mang theo nụ cười.
Cô không khỏi sửng sốt: “Bà?”
Sao bà lại nhìn cô như vậy?
“Tại sao Ngải Vi Lạp thấy Bá Cách tới lại giả vờ ngủ thế?” Tuy Tang Tịch đã già nhưng vẫn chưa già đến mức không phát hiện ra cử chỉ nhỏ nhặt của Ngải Vi Lạp.
Ngải Vi Lạp: “…”
Cô hơi chột dạ, tứ chi cũng vô thức ôm chặt lấy cái đuôi to lớn bông xù của mình. Nếu không phải biết bà đang nhìn mình thì cô còn muốn há miệng cắn vào chóp đuôi, đây là thói quen của cô từ nhỏ đến nay.
“Đâu có đâu ạ.”
“Không có thật hả?”
Ngải Vi Lạp ngập ngừng hé miệng rồi ngậm lại, cuối cùng hơi tức giận nói: “Vâng vâng, là cháu giả vờ ngủ.”
Cô giả vờ ngủ chỉ vì không muốn gặp Bá Cách thôi.
Bây giờ Ngải Vi Lạp chỉ cần thấy gương mặt của Bá Cách sẽ nhớ tới giấc mơ thái quá đến mức làm Báo Báo phẫn nộ kia!
Cho nên cô giả vờ ngủ luôn cho xong, mắt không thấy thì tim không phiền!
“Cảm ơn bà Tang Tịch.”
"Không cần cảm ơn, lần sau cẩn thận một chút là được."
Bá Cách vâng một tiếng rồi mang thảo dược, rời khỏi nhà đá không hề lưu luyến.
Tang Tịch nhìn theo bóng lưng hơi cứng ngắc của anh ta, đôi mắt màu nâu có chút tang thương lộ ra vẻ bối rối.
Bá Cách bị làm sao thế nhỉ? Sao bà ấy cảm thấy anh ta có vẻ không được vui cho lắm?
Bá Cách cầm thảo dược được bọc kỹ trong lá cây, sải bước rời khỏi ngôi nhà đá của Tang Tịch. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện cơ thể cao lớn của anh ta cứng đờ, thậm chí vẻ mặt cũng lạnh như băng, cả người đều tỏa ra áp suất không khí thấp.
Anh ta hoàn toàn không để ý tới có một con sói tuyết thân hình trắng như tuyết, không có một sợi lông lạc đang đứng sau một cái cây đại thụ to lớn, ở phía trước nhà đá không xa.
Đôi mắt của anh sinh ra đã rất đẹp, xanh thẳm như bầu trời xanh quang đãng.
Lúc này, anh đang nhìn chằm chằm vào Bá Cách rời đi, khuôn mặt sói đầy lông không nhìn ra biểu cảm nhưng cơ thể lại căng cứng.
Bá Cách lại đến gặp Ngải Vi Lạp.
Nghĩ tới việc tối qua Bá Cách không đưa thịt nướng cho giống cái khác, bây giờ anh ta lại tới tận nơi, xem ra là muốn giải thích rõ ràng với Ngải Vi Lạp, sẽ đợi cô trưởng thành.
Nếu thật sự như vậy thì anh có còn cần phải nỗ lực trong ngày đi săn trưởng thành không?
Vưu Kim vừa nghĩ như vậy, trong lòng lập tức vang lên một tiếng nói…
Muốn chứ, tại sao lại không muốn?
Nếu anh thể hiện được mình mạnh mẽ và dũng mãnh hơn Bá Cách thì biết đâu Ngải Vi Lạp sẽ chú ý tới mình giống như Ni Nhĩ Sâm nói thì sao?
Đúng lúc đó, lại có một giọng nói ngập ngừng khác vang lên.
Nhưng mà Ngải Vi Lạp thích Bá Cách mà…
Giọng nói thứ nhất nhanh chóng phản bác lại nó.
Thích thì đã sao, chẳng ảnh hưởng gì khiến Ngải Vi Lạp để ý đến mình cả!
Dần dần, hai giọng nói choảng nhau ủm tỏi trong đầu Vưu Kim làm anh thấy đầu óc rối bời, cái đuôi lông xù trắng như tuyết phía sau ra sức vung vẩy.
Cuối cùng, giọng nói bảo Vưu Kim thể hiện vào ngày đi săn trưởng thành đã chiếm ưu thế.
Anh chậm rãi thở ra một hơi, trong đôi mắt xanh hiện lên vẻ quyết tâm.
…
Phù…
Cuối cùng cũng đi rồi.
Sau khi xác định Bá Cách đã đi xa, Ngải Vi Lạp mới mở mắt ra, nhưng đập vào mắt cô là đôi mắt màu nâu mang theo nụ cười.
Cô không khỏi sửng sốt: “Bà?”
Sao bà lại nhìn cô như vậy?
“Tại sao Ngải Vi Lạp thấy Bá Cách tới lại giả vờ ngủ thế?” Tuy Tang Tịch đã già nhưng vẫn chưa già đến mức không phát hiện ra cử chỉ nhỏ nhặt của Ngải Vi Lạp.
Ngải Vi Lạp: “…”
Cô hơi chột dạ, tứ chi cũng vô thức ôm chặt lấy cái đuôi to lớn bông xù của mình. Nếu không phải biết bà đang nhìn mình thì cô còn muốn há miệng cắn vào chóp đuôi, đây là thói quen của cô từ nhỏ đến nay.
“Đâu có đâu ạ.”
“Không có thật hả?”
Ngải Vi Lạp ngập ngừng hé miệng rồi ngậm lại, cuối cùng hơi tức giận nói: “Vâng vâng, là cháu giả vờ ngủ.”
Cô giả vờ ngủ chỉ vì không muốn gặp Bá Cách thôi.
Bây giờ Ngải Vi Lạp chỉ cần thấy gương mặt của Bá Cách sẽ nhớ tới giấc mơ thái quá đến mức làm Báo Báo phẫn nộ kia!
Cho nên cô giả vờ ngủ luôn cho xong, mắt không thấy thì tim không phiền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.