Cô Nàng Báo Tuyết Không Muốn Trở Thành Bia Đỡ Đạn
Chương 37:
Bá Đạo Chủng Thái
26/06/2024
Tựa như để xác minh tính chân thực trong lời nói của mình, cái đuôi của Lạc Lan còn vỗ bộp bộp xuống mặt đất, bụi bặm bị cuốn lên làm Ngải Vi Lạp nhạy bén nhanh chóng lùi ra sau mấy bước.
“Được được được, mình biết rồi.”
Lạc Lan khẽ hừ một tiếng, nhân lúc Ngải Vi Lạp lùi ra xa, nhanh tay nhanh mắt cuốn lấy toàn bộ thịt khô vào lòng mình, vui vẻ hớn hở liếm lông bên mép.
“Những thứ này đều là của mình nha!”
Trong nhà Ngải Vi Lạp vẫn còn rất nhiều thít khô, vì thế cô cũng không có ý định tranh giành với bạn mình, mà chỉ lặng lẽ nhìn cô nàng.
Việc này ngược lại khiến Lạc Lan cảm thấy ngại ngùng, cô nàng xoắn xuýt một hồi rồi hỏi: “Ngải Vi Lạp nè, bạn có muốn ăn không?”
“Không đâu, bạn ăn đi.”
“Ngao ngao, Ngải Vi Lạp bạn tốt quá đi!”
Thấy Lạc Lan thích như thế, cô bỗng nhiên muốn mang theo một ít thịt khô đến khu rừng Lục Vụ, nói không chừng sẽ có người thú thích thì sao?
...
Rất nhanh, thời gian đã đến ngày lên đường.
Hôm nay, một con voi to lớn đứng ở trước sân của Ngải Vi Lạp, đó là người thú voi của bộ tộc Tát Đạt. Trên người đối phương đeo mấy sợi dây thừng được đan từ cây mây, đằng sau những sợi dây đó là một tấm ván được mài phẳng từ gỗ lớn, bên dưới tấm ván còn lắp ráp mấy vật hình tròn để tấm ván di chuyển thuận lợi hơn.
Đây không phải lần đầu tiên cô trông thấy những thứ như vậy, nghe nói đây là người thú vượn chế tạo ra, chuyên dùng để đựng đồ đạc mà bọn họ không thể mang theo, còn đặt tên cho chúng là “xe đẩy tay”.
“Ấy tôi đang hỏi cậu lần này định đổi thứ gì, da của hươu ba màu là hàng hiếm có thể đổi được không ít thứ đâu.”
Thật ra Ni Nhĩ Sâm không quá tán thành việc Vưu Kim đổi da hươu ba màu ra ngoài, bởi thứ này quá quý hiếm nếu để lại tặng cho giống cái mình thích cũng không tệ.
Đáng tiếc Vưu Kim không có giống cái yêu thích, nên mới định lấy ra đổi đồ vật.
Đương nhiên, việc Vưu Kim không có giống cái yêu thích là do Ni Nhĩ Sâm tự nhận định là vậy, Vưu Kim quyết định đổi da hươu ba màu đi là vì anh biết Ngải Vi Lạp không thích da của hươu ba màu, nên mới không định giữ lại.
“Đến lúc đó xem thử rồi tính.”
“Cũng đúng, đây vẫn là lần đầu tiên tôi tham gia ngày trao đổi đó, không biết tình huống bên đó sẽ như thế nào. Nghe người thú khác nói chỗ đó có rất nhiều người thú, nhộn nhịp lắm!” Ni Nhĩ Sâm càng nói càng hưng phấn, đuôi sói cũng theo đó vẫy vẫy.
Vưu Kim hùa theo hai câu lại lén lút liếc nhìn Ngải Vi Lạp, thấy cô không có dấu hiệu nhìn sang nữa, lòng anh lại cảm giác mất mát khó tả.
Chỉ chốc lát sau, người thú tham gia ngày trao đổi ở khu rừng Lục Vụ đã đến đông đủ.
Ốc Luân ra lện một tiếng, mọi người cùng nhau xuất phát.
Người thú cơ thể khỏe mạnh chia làm hai đội, một trước một sau bảo vệ các người thú không có lực công kích, người thú kéo xe và các con non vào bên trong.
Ngải Vi Lạp sóng vai đi cùng Lạc Lan, dọc theo đường đi Lạc Lan đều vô cùng hưng phấn, cô nàng vẫn luôn ríu rít nói không ngơi miệng, Ngải Vi Lạp đã quen với sự lảm nhảm của cô nàng thỉnh thoảng còn đáp lại hai câu. Ngược lại Phi Nhĩ Đức đi theo bảo vệ hai người lại có hơi bất đắc dĩ, anh ta giơ bàn tay to lên xoa xoa giữa mày bị em gái nhà mình ồn ào đến đau nhức.
“Lạc Lan em nghỉ mệt chút được không, khu rừng Lục Vụ còn xa lắm đến lúc đó em đừng có kêu mệt đi không nổi đấy.”
“Hả? Phi Nhĩ Đức anh đang khinh thường em đó hả?” Lạc Lan thờ phì phì nhìn anh trai nhà mình.
“Không phải, anh chỉ muốn em bảo trì thể lực thôi.” Thấy Ngải Vi Lạp cũng nhìn qua theo Phi Nhĩ Đức không muốn cô nghĩ mình là một giống đực không tốt, anh ta hơi mỉm cười với Lạc Lan, giọng nói mang theo chút dịu dàng: “Lạc Lan em nói nhiều vậy chắc là khát nước rồi, em muốn uống nước không?”
Noi xong Phi Nhĩ Đức chuẩn bị cởi túi nước đeo trên người xuống.
“Không cần em tự có.” Lạc Lan mới không bị dáng vẻ này của Phi Nhĩ Đức qua mặt, cô nàng quay đầu về phía Ngải Vi Lạp: “Ngải Vi Lạp đừng để ý tới anh ấy, bạn khát không muốn uống nước không?”
Phi Nhĩ Đức: “...”
Lời này không phải nên để anh ta hỏi sao?
Trong một khoảnh khắc Phi Nhĩ Đức cảm thấy thật ra Lạc Lan không phải là một giống cái, cô nàng phải là giống đực mới đúng!
“Không khát, bạn uống đi.”
Hai cô mỗi người đều đeo một túi nước trên lưng, đã hứng đầy nước từ trước trên đường khi nào khát có thể lấy ra uống.
“Được rồi.”
Lạc Lan dừng lại uống nước, Ngải Vi Lạp và Phi Nhĩ Đức cùng dừng lại chờ cô nàng.
Uống nước xong bọn họ tiếp tục đuổi theo đoàn người.
Cũng nhờ Phi Nhĩ Đức ngắt lời Lạc Lan đã bớt hưng phấn đi một chút, nhưng cô nàng vẫn tò mò hỏi: “Phi Nhĩ Đức chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”
“Được được được, mình biết rồi.”
Lạc Lan khẽ hừ một tiếng, nhân lúc Ngải Vi Lạp lùi ra xa, nhanh tay nhanh mắt cuốn lấy toàn bộ thịt khô vào lòng mình, vui vẻ hớn hở liếm lông bên mép.
“Những thứ này đều là của mình nha!”
Trong nhà Ngải Vi Lạp vẫn còn rất nhiều thít khô, vì thế cô cũng không có ý định tranh giành với bạn mình, mà chỉ lặng lẽ nhìn cô nàng.
Việc này ngược lại khiến Lạc Lan cảm thấy ngại ngùng, cô nàng xoắn xuýt một hồi rồi hỏi: “Ngải Vi Lạp nè, bạn có muốn ăn không?”
“Không đâu, bạn ăn đi.”
“Ngao ngao, Ngải Vi Lạp bạn tốt quá đi!”
Thấy Lạc Lan thích như thế, cô bỗng nhiên muốn mang theo một ít thịt khô đến khu rừng Lục Vụ, nói không chừng sẽ có người thú thích thì sao?
...
Rất nhanh, thời gian đã đến ngày lên đường.
Hôm nay, một con voi to lớn đứng ở trước sân của Ngải Vi Lạp, đó là người thú voi của bộ tộc Tát Đạt. Trên người đối phương đeo mấy sợi dây thừng được đan từ cây mây, đằng sau những sợi dây đó là một tấm ván được mài phẳng từ gỗ lớn, bên dưới tấm ván còn lắp ráp mấy vật hình tròn để tấm ván di chuyển thuận lợi hơn.
Đây không phải lần đầu tiên cô trông thấy những thứ như vậy, nghe nói đây là người thú vượn chế tạo ra, chuyên dùng để đựng đồ đạc mà bọn họ không thể mang theo, còn đặt tên cho chúng là “xe đẩy tay”.
“Ấy tôi đang hỏi cậu lần này định đổi thứ gì, da của hươu ba màu là hàng hiếm có thể đổi được không ít thứ đâu.”
Thật ra Ni Nhĩ Sâm không quá tán thành việc Vưu Kim đổi da hươu ba màu ra ngoài, bởi thứ này quá quý hiếm nếu để lại tặng cho giống cái mình thích cũng không tệ.
Đáng tiếc Vưu Kim không có giống cái yêu thích, nên mới định lấy ra đổi đồ vật.
Đương nhiên, việc Vưu Kim không có giống cái yêu thích là do Ni Nhĩ Sâm tự nhận định là vậy, Vưu Kim quyết định đổi da hươu ba màu đi là vì anh biết Ngải Vi Lạp không thích da của hươu ba màu, nên mới không định giữ lại.
“Đến lúc đó xem thử rồi tính.”
“Cũng đúng, đây vẫn là lần đầu tiên tôi tham gia ngày trao đổi đó, không biết tình huống bên đó sẽ như thế nào. Nghe người thú khác nói chỗ đó có rất nhiều người thú, nhộn nhịp lắm!” Ni Nhĩ Sâm càng nói càng hưng phấn, đuôi sói cũng theo đó vẫy vẫy.
Vưu Kim hùa theo hai câu lại lén lút liếc nhìn Ngải Vi Lạp, thấy cô không có dấu hiệu nhìn sang nữa, lòng anh lại cảm giác mất mát khó tả.
Chỉ chốc lát sau, người thú tham gia ngày trao đổi ở khu rừng Lục Vụ đã đến đông đủ.
Ốc Luân ra lện một tiếng, mọi người cùng nhau xuất phát.
Người thú cơ thể khỏe mạnh chia làm hai đội, một trước một sau bảo vệ các người thú không có lực công kích, người thú kéo xe và các con non vào bên trong.
Ngải Vi Lạp sóng vai đi cùng Lạc Lan, dọc theo đường đi Lạc Lan đều vô cùng hưng phấn, cô nàng vẫn luôn ríu rít nói không ngơi miệng, Ngải Vi Lạp đã quen với sự lảm nhảm của cô nàng thỉnh thoảng còn đáp lại hai câu. Ngược lại Phi Nhĩ Đức đi theo bảo vệ hai người lại có hơi bất đắc dĩ, anh ta giơ bàn tay to lên xoa xoa giữa mày bị em gái nhà mình ồn ào đến đau nhức.
“Lạc Lan em nghỉ mệt chút được không, khu rừng Lục Vụ còn xa lắm đến lúc đó em đừng có kêu mệt đi không nổi đấy.”
“Hả? Phi Nhĩ Đức anh đang khinh thường em đó hả?” Lạc Lan thờ phì phì nhìn anh trai nhà mình.
“Không phải, anh chỉ muốn em bảo trì thể lực thôi.” Thấy Ngải Vi Lạp cũng nhìn qua theo Phi Nhĩ Đức không muốn cô nghĩ mình là một giống đực không tốt, anh ta hơi mỉm cười với Lạc Lan, giọng nói mang theo chút dịu dàng: “Lạc Lan em nói nhiều vậy chắc là khát nước rồi, em muốn uống nước không?”
Noi xong Phi Nhĩ Đức chuẩn bị cởi túi nước đeo trên người xuống.
“Không cần em tự có.” Lạc Lan mới không bị dáng vẻ này của Phi Nhĩ Đức qua mặt, cô nàng quay đầu về phía Ngải Vi Lạp: “Ngải Vi Lạp đừng để ý tới anh ấy, bạn khát không muốn uống nước không?”
Phi Nhĩ Đức: “...”
Lời này không phải nên để anh ta hỏi sao?
Trong một khoảnh khắc Phi Nhĩ Đức cảm thấy thật ra Lạc Lan không phải là một giống cái, cô nàng phải là giống đực mới đúng!
“Không khát, bạn uống đi.”
Hai cô mỗi người đều đeo một túi nước trên lưng, đã hứng đầy nước từ trước trên đường khi nào khát có thể lấy ra uống.
“Được rồi.”
Lạc Lan dừng lại uống nước, Ngải Vi Lạp và Phi Nhĩ Đức cùng dừng lại chờ cô nàng.
Uống nước xong bọn họ tiếp tục đuổi theo đoàn người.
Cũng nhờ Phi Nhĩ Đức ngắt lời Lạc Lan đã bớt hưng phấn đi một chút, nhưng cô nàng vẫn tò mò hỏi: “Phi Nhĩ Đức chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.