Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi
Chương 25
Trí Ninh M
30/07/2024
Dập lửa xong, nhìn đốm lửa đã tắt hoàn toàn, ngay cả tro tàn cũng gạt ra xem, Viên Tư Ý mới yên tâm lên xe, nơi này đẹp như vậy, nếu bị cháy rất đáng tiếc.
Mới vừa lên xe, hệ thống sưởi liền trực tiếp vây lấy cô, ngồi trên ghế phó lái với làn gió ấm xoa lấy khuôn mặt đông cứng, khụt khịt chiếc mũi có hơi ngứa, "Ấm thật."
Vừa rồi Lý Quân Nguyện cứ luôn bảo cô lên xe chờ trước, nhưng cô lại không muốn, nói muốn đứng đó nhìn đống lửa tắt mới xem như hoàn thành trọn vẹn quy trình trải nghiệm cắm trại. Kết quả chính là hai người cùng đứng phơi trong gió lạnh hơn mười phút, không lạnh mới là lạ.
May mà khi cô ấy làm nóng máy đã bật máy sưởi, còn sợ ngộ độc cacbon oxit mà mở cửa kính xe ra một khe hở.
Thấy dáng vẻ cô hong gió ấm không muốn động đậy, Lý Quân Nguyện dứt khoát ngồi dậy kéo dây an toàn của cô cột người vào chỗ ngồi, "Đi thôi, về nào."
Viên Tư Ý ngoan ngoãn ngồi hưởng thụ phục vụ thắt dây an toàn cúi đầu ừ một tiếng, lại nhăn mũi ngăn hai cái hắt hơi, xe liền khởi động biến mất trong bóng đêm.
Trời đã khuya, đường núi ngoài các cô cũng không xe khác, bên ngoài đều có thể nghe thấy tiếng rít gió lạnh thổi qua giữa núi, trăng lạnh treo trên bầu trời, thêm chút ý lạnh cho đêm đông này.
Thế giới bên ngoài lạnh như vậy, Viên Tư Ý tựa vào cửa xe nhìn, toàn thân lại được bao bọc trong làn gió ấm từ từ thổi tới trong xe, dần trở nên buồn ngủ mơ màng.
Cô có hơi buồn ngủ, nhưng đường núi tối như mực, trời lại khuya, Viên Tư Ý thật sự lo lắng để một mình Lý Quân Nguyện tỉnh táo lái xe, vì thế vẫn ép bản thân không được ngủ.
Khóe mắt nhác thấy viên tròn nhỏ ở ghế phó lái dường như bắt đầu gật gà gật gù, cô ấy cười thầm, mở nhạc trong xe, nhạc jazz êm dịu truyền đến, như khúc hát ru, trực tiếp đưa Viên Tư Ý vẫn đang nghiêm túc đấu tranh vào mộng đẹp, hoàn toàn ngủ mất.
Đến khi cô vừa tỉnh ngủ, xe đã vững vàng dừng trong garage ngầm khách sạn, Lý Quân Nguyện đang ở bên cạnh cầm kịch bản xem phân đoạn diễn ngày mai, phát hiện cô thức mới khép kịch bản lại, "Tỉnh rồi?"
"Lý Quân Nguyện," Viên Tư Ý không muốn động đậy cho lắm, làm ổ trên chỗ ngồi yếu ớt nói, "Chị nỗ lực thế này, tôi cảm thấy tôi giống như một con lợn."
Lý Quân Nguyện bị hình dung bất ngờ của cô chọc cười, "Sao vậy?"
"Buổi chiều tôi ngủ nhiều hơn chị, buổi tối lúc tôi tránh gió lại ngủ một chút, trên xe lại ngủ một đường đến khi về," Viên Tư Ý đếm lại thời gian ngủ của bản thân, "Chị nhóm lửa lái xe đọc kịch bản, đều không buồn ngủ sao?"
"Không có." Quay chụp ở đoàn phim hàng năm không có chút tinh lực sao được, cô ấy đột nhiên có tâm tư trêu Viên Tư Ý ở đề tài này, một tay đặt trên ghế dựa của Viên Tư Ý, mặt để sát vào, "Em biết đây có nghĩa gì không?"
"Có nghĩa gì?" Viên Tư Ý không lùi cũng không trốn tránh, một đôi mắt nai tròn xoe nhìn chằm chằm Lý Quân Nguyện, đầy dáng vẻ tò mò.
Trông thấy cặp mắt kia, những lời cợt nhả hơi có phần 18+ Lý Quân Nguyện vừa mới định nói đột nhiên nói không nên lời, lỡ dở nghẹn trong họng, cuối cùng như bị cô ấy đầu hàng mà nuốt xuống.
Cô ấy mở khóa dây an toàn cho Viên Tư Ý, "Có nghĩa em nên trở về đi ngủ, nếu không ngày mai không có tinh thần làm việc không có tinh thần đưa cơm cho tôi."
Viên Tư Ý trông thấy dáng vẻ từ từ ngồi thẳng dậy của Lý Quân Nguyện, cứ cảm thấy lời cô ấy vừa định nói không phải chuyện này.
Nhưng vẫn phải mau trở về ngủ thôi, ngày mai còn có công việc.
"Tôi lên trước nhé." Vì không để đoàn phim rước lấy phiền phức hai người quyết định tách ra đi lên, trước khi Viên Tư Ý giẫm vào bậc đi xuống lại như nghĩ tới điều gì lui về trong xe, "Cảm ơn chị, hôm nay tôi rất vui."
"Em vui là tốt rồi." Lý Quân Nguyện nói.
"Ngủ ngon." Viên Tư Ý nói.
"Ngủ ngon." Lý Quân Nguyện chứa ý cười trả lời.
Sáng sớm hôm sau ở phim trường, Lý Quân Nguyện liền trông thấy nhóc biên kịch mơ mơ màng màng đi đến, như là ngủ một đêm vẫn chưa được đẫy giấc, khập khà khập khiễng suốt đường đi suýt nữa đã ngã xuống đất bằng.
Ngay giây phút Viên Tư Ý thật sự suýt nữa ngã xuống, Lý Quân Nguyện nhanh chóng ba bước thành hai đi lên trước giữ cô lại, "Vẫn chưa tỉnh ngủ à?"
Viên Tư Ý ngẩng đầu nhìn người tới, che miệng đánh một cái ngáp, "Chào..."
"Em lại không quay phim, tới đây sớm vậy làm gì?" Lý Quân Nguyện có hơi xót, "Buồn ngủ thì ngủ thêm một lúc đi."
"Không được, xin nghỉ một ngày, phải thức sớm chút mới có trạng thái làm việc." Viên Tư Ý nói xong lại ngáp một cái ngáp nho nhỏ, vỗ tay Lý Quân Nguyện, "Chị nhanh đi làm việc đi, tôi đi tìm chỗ sau màn hình giám sát ngồi."
"Ừ, lát nữa cùng ăn cơm trưa." Lý Quân Nguyện có phần lo lắng buông tay.
Viên Tư Ý gật đầu chậm rì rì đi về phía màn hình giám sát, tìm một nơi gần đạo diễn ngồi xuống lấy sổ ghi chép bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Lý Quân Nguyện nhìn chằm chằm cô đi rồi mới dời mắt, mệt như vậy sao?
Một tuần kế tiếp Viên Tư Ý đều như chưa hồi phục lại, vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn này, nhưng kịch bản trong tay lại nhờ vào linh cảm từ ngày hẹn hò hôm đó vẫn viết rất trôi chảy.
Một ngày nào đó của tuần sau, sáng sớm Lý Quân Nguyện thức dậy nhận được tin nhắn Viên Tư Ý gửi cô ấy [Trưa nay không thể ăn cơm với chị thật có lỗi, một ngày cuối cùng, xin chị cố lên.]
Lý Quân Nguyện nhìn thoáng qua thời gian nhắn tin, rạng sáng ba giờ, thế mà vẫn chưa ngủ.
Cô ấy cũng không nghĩ nhiều, cho rằng một ngày trước Viên Tư Ý thức đêm viết kịch bản mệt, vẫn đi phim trường quay chụp như thường. Ngày đó cảnh diễn nhiều, quay từ sớm đến muộn, quay mãi đến khi mặt trời xuống núi không còn ánh sáng mới xem như xong.
Sau khi Lý Quân Nguyện tẩy trang thay trang phục hàng ngày, cầm điện thoại nhìn qua tin nhắn, tin nhắn cô ấy hỏi Viên Tư Ý đã ăn chưa lúc trưa vẫn treo ở đó không ai trả lời.
Không phải chứ, cho dù ngủ thì giữa chừng cũng phải thức dậy ăn cơm chứ?
"Chị, tối nay bọn mình ăn gì?" Tiểu Tiếu ôm đồ đạc đi tới, hai người cùng vào thang máy "Tối nay biên kịch không đi ăn cơm với chúng ta sao?"
"Em tự ăn đi." Lý Quân Nguyện nói xong ấn vào tầng của Viên Tư Ý, "Tôi đi thăm cô ấy."
"A?" Tiểu Tiếu mở to mắt nhìn, "Thăm biên kịch? Em với chị cùng đi đi."
Lý Quân Nguyện liếc mắt nhìn cô nàng một cái, "Em đi làm gì?"
"Chị đi làm gì thì em đi làm nấy." Tiểu Tiếu nói như đương nhiên.
Tôi đi thăm bạn gái em đi làm gì chứ đồ bóng đèn, Lý Quân Nguyện lặng lẽ mắng trong lòng, nhưng không thể nói ra, cũng không thể để cho tên to mồm Tiểu Tiếu này biết nhanh như vậy, cô nàng biết rồi thì Lâm Đông cũng sẽ đến làm phiền.
Vừa khéo thang máy đã tới, Lý Quân Nguyện bước nửa bước, sau đó lại đẩy Tiểu Tiếu đang định đi ra theo về lại thang máy, "Được rồi, em về trước đi. Không được đi theo."
Tiểu Tiếu chỉ có thể nhìn Lý Quân Nguyện chạy đi mất, cũng không có cách nào, cô nàng chỉ là một người làm công! Sếp muốn làm gì cô nàng có thể quản sao! Cô nàng dám sao!
Lý Quân Nguyện nhấn chuông cửa phòng Viên Tư Ý, không ai mở.
Cô ấy nhíu mày, lại gõ cửa, vẫn không ai mở cửa.
Không phải chứ, dù sao cũng không thể không ở đoàn được...
Cô ấy vừa định đi xuống hỏi lễ tân thử xem, cửa phòng đã được mở ra, Viên Tư Ý mặc áo ngủ mang khăn quàng cổ và mũ xuất hiện trước mắt cô ấy, có lẽ bị ngọn đèn hành lang chói mắt nên đưa tay che lại, híp mắt mới nhìn rõ người tới, giọng khàn khàn, "Sao chị lại tới đây?"
"Em bị sao vậy?" Lý Quân Nguyện hỏi, "Bệnh rồi?"
Viên Tư Ý ừ một tiếng, họng có hơi khó chịu lại ho hai tiếng, "Bị sốt."
Lý Quân Nguyện vừa nghe chuyện nghiêm trọng, nhanh chóng đẩy Viên Tư Ý về phòng, "Vào trước rồi nói, đừng để tí nữa bị trúng gió."
Chiếc đèn tường lờ mờ yếu ớt ở huyền quan là nguồn sáng duy nhất trong phòng này, Viên Tư Ý như cái xác không hồn đi mấy bước trở lại trên giường nằm vào trong chăn, ngả đầu lên gối ngay.
Lý Quân Nguyện đi qua theo, phát hiện một chiếc nhiệt kế thủy ngân ở đầu giường Viên Tư Ý, cô ấy cầm nhiệt kế đi đến dưới đèn xem, đã sốt tới ba mươi tám độ.
Chắc chắn là ngày đó đã cảm lạnh, kết quả một tuần này còn liều mạng như vậy nên ngã bệnh rồi.
Rõ ràng bản thân cũng là một người cuồng công việc bất chấp tình trạng sức khỏe, nhưng lần đầu tiên cô ấy nảy sinh một dạng cảm giác chẳng biết làm thế nào đối với thái độ làm việc liều mạng của Viên Tư Ý.
Lý Quân Nguyện để nhiệt kế lại đầu giường, ngồi bên giường Viên Tư Ý xốc chiếc mũ che trán cô lên, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ một chút, có lẽ vẫn là nhiệt độ kia, may mà vấn đề không lớn.
"Hôm nay em ăn gì chưa?" Lý Quân Nguyện hỏi, vừa rồi cô ấy bước vào chỉ trông thấy đầu giường bày mấy chai nước điện giải, cũng không thấy có đồ ăn ngoài đã được ăn qua.
"Vẫn chưa." Viên Tư Ý nói, "Không muốn ngồi dậy."
"Ăn một chút đi, tôi đi làm." Lý Quân Nguyện nói.
Viên Tư Ý dù đang phát sốt cũng lập tức cảnh giác, người này rau còn chẳng biết rửa thì nấu gì chứ, "Đừng."
Lý Quân Nguyện liếc mắt một cái đã nhìn thấu lo lắng của cô, tức đến cười, "Tôi nói là tôi đi gọi điện thoại gọi mang lên cho em một bát cháo, không phải muốn làm tổn hại phòng bếp của em, em yên tâm đi."
Viên Tư Ý lúc này mới yên tâm, có phần chột dạ rút vào trong chăn, phản ứng vừa rồi của bản thân có phải quá kịch liệt không, có đả kích cô ấy không?
"Được rồi." Lý Quân Nguyện thấy cô cố gắng lên tinh thần mở mắt nhìn bản thân, đưa tay che mắt cô lại, "Ngủ đi, khi nào cháo đến tôi gọi em."
Viên Tư Ý nghe theo nhắm mắt lại, nhiệt độ lòng bàn tay đối phương vững vàng truyền đến, đôi mắt được bàn tay sưởi ấm dễ chịu hơn nhiều, như đeo bịt mắt có phát nhiệt, lại còn dễ chịu hơn vật chết kia.
Lý Quân Nguyện vốn chỉ muốn để cô ngủ cho ngon, không ngờ mắt Viên Tư Ý cũng không an phận lắm, lông mi dài mảnh trượt tới lui trong lòng bàn tay cô ấy như đang gãi ngứa.
Lý Quân Nguyện nhắm mắt khiển trách bản thân, lúc này mà mi còn suy nghĩ gì vậy! Mi là lưu manh sao!
Cũng may có lẽ Viên Tư Ý thật sự mệt mỏi, chẳng bao lâu đã ngủ, lông mi cũng cứ thế mà trở nên an phận.
Lý Quân Nguyện nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi buông tay.
Khuôn mặt Viên Tư Ý ngủ cũng không quá an ổn, có lẽ là không dễ chịu mấy nên cau mày, mái tóc mềm mại giờ phút này cũng lộn xộn, lớp dầu trên mặt trông ít nhất cũng là hôm nay chưa rửa mặt.
Ấy vậy mà Lý Quân Nguyện lại chẳng thấy chán ghét chút nào.
Cô ấy ngồi nhìn một hồi, cuối cùng cúi xuống để lại một nụ hôn khẽ trên trán Viên Tư Ý.
Vất vả rồi, nhóc biên kịch.
___________
Mới vừa lên xe, hệ thống sưởi liền trực tiếp vây lấy cô, ngồi trên ghế phó lái với làn gió ấm xoa lấy khuôn mặt đông cứng, khụt khịt chiếc mũi có hơi ngứa, "Ấm thật."
Vừa rồi Lý Quân Nguyện cứ luôn bảo cô lên xe chờ trước, nhưng cô lại không muốn, nói muốn đứng đó nhìn đống lửa tắt mới xem như hoàn thành trọn vẹn quy trình trải nghiệm cắm trại. Kết quả chính là hai người cùng đứng phơi trong gió lạnh hơn mười phút, không lạnh mới là lạ.
May mà khi cô ấy làm nóng máy đã bật máy sưởi, còn sợ ngộ độc cacbon oxit mà mở cửa kính xe ra một khe hở.
Thấy dáng vẻ cô hong gió ấm không muốn động đậy, Lý Quân Nguyện dứt khoát ngồi dậy kéo dây an toàn của cô cột người vào chỗ ngồi, "Đi thôi, về nào."
Viên Tư Ý ngoan ngoãn ngồi hưởng thụ phục vụ thắt dây an toàn cúi đầu ừ một tiếng, lại nhăn mũi ngăn hai cái hắt hơi, xe liền khởi động biến mất trong bóng đêm.
Trời đã khuya, đường núi ngoài các cô cũng không xe khác, bên ngoài đều có thể nghe thấy tiếng rít gió lạnh thổi qua giữa núi, trăng lạnh treo trên bầu trời, thêm chút ý lạnh cho đêm đông này.
Thế giới bên ngoài lạnh như vậy, Viên Tư Ý tựa vào cửa xe nhìn, toàn thân lại được bao bọc trong làn gió ấm từ từ thổi tới trong xe, dần trở nên buồn ngủ mơ màng.
Cô có hơi buồn ngủ, nhưng đường núi tối như mực, trời lại khuya, Viên Tư Ý thật sự lo lắng để một mình Lý Quân Nguyện tỉnh táo lái xe, vì thế vẫn ép bản thân không được ngủ.
Khóe mắt nhác thấy viên tròn nhỏ ở ghế phó lái dường như bắt đầu gật gà gật gù, cô ấy cười thầm, mở nhạc trong xe, nhạc jazz êm dịu truyền đến, như khúc hát ru, trực tiếp đưa Viên Tư Ý vẫn đang nghiêm túc đấu tranh vào mộng đẹp, hoàn toàn ngủ mất.
Đến khi cô vừa tỉnh ngủ, xe đã vững vàng dừng trong garage ngầm khách sạn, Lý Quân Nguyện đang ở bên cạnh cầm kịch bản xem phân đoạn diễn ngày mai, phát hiện cô thức mới khép kịch bản lại, "Tỉnh rồi?"
"Lý Quân Nguyện," Viên Tư Ý không muốn động đậy cho lắm, làm ổ trên chỗ ngồi yếu ớt nói, "Chị nỗ lực thế này, tôi cảm thấy tôi giống như một con lợn."
Lý Quân Nguyện bị hình dung bất ngờ của cô chọc cười, "Sao vậy?"
"Buổi chiều tôi ngủ nhiều hơn chị, buổi tối lúc tôi tránh gió lại ngủ một chút, trên xe lại ngủ một đường đến khi về," Viên Tư Ý đếm lại thời gian ngủ của bản thân, "Chị nhóm lửa lái xe đọc kịch bản, đều không buồn ngủ sao?"
"Không có." Quay chụp ở đoàn phim hàng năm không có chút tinh lực sao được, cô ấy đột nhiên có tâm tư trêu Viên Tư Ý ở đề tài này, một tay đặt trên ghế dựa của Viên Tư Ý, mặt để sát vào, "Em biết đây có nghĩa gì không?"
"Có nghĩa gì?" Viên Tư Ý không lùi cũng không trốn tránh, một đôi mắt nai tròn xoe nhìn chằm chằm Lý Quân Nguyện, đầy dáng vẻ tò mò.
Trông thấy cặp mắt kia, những lời cợt nhả hơi có phần 18+ Lý Quân Nguyện vừa mới định nói đột nhiên nói không nên lời, lỡ dở nghẹn trong họng, cuối cùng như bị cô ấy đầu hàng mà nuốt xuống.
Cô ấy mở khóa dây an toàn cho Viên Tư Ý, "Có nghĩa em nên trở về đi ngủ, nếu không ngày mai không có tinh thần làm việc không có tinh thần đưa cơm cho tôi."
Viên Tư Ý trông thấy dáng vẻ từ từ ngồi thẳng dậy của Lý Quân Nguyện, cứ cảm thấy lời cô ấy vừa định nói không phải chuyện này.
Nhưng vẫn phải mau trở về ngủ thôi, ngày mai còn có công việc.
"Tôi lên trước nhé." Vì không để đoàn phim rước lấy phiền phức hai người quyết định tách ra đi lên, trước khi Viên Tư Ý giẫm vào bậc đi xuống lại như nghĩ tới điều gì lui về trong xe, "Cảm ơn chị, hôm nay tôi rất vui."
"Em vui là tốt rồi." Lý Quân Nguyện nói.
"Ngủ ngon." Viên Tư Ý nói.
"Ngủ ngon." Lý Quân Nguyện chứa ý cười trả lời.
Sáng sớm hôm sau ở phim trường, Lý Quân Nguyện liền trông thấy nhóc biên kịch mơ mơ màng màng đi đến, như là ngủ một đêm vẫn chưa được đẫy giấc, khập khà khập khiễng suốt đường đi suýt nữa đã ngã xuống đất bằng.
Ngay giây phút Viên Tư Ý thật sự suýt nữa ngã xuống, Lý Quân Nguyện nhanh chóng ba bước thành hai đi lên trước giữ cô lại, "Vẫn chưa tỉnh ngủ à?"
Viên Tư Ý ngẩng đầu nhìn người tới, che miệng đánh một cái ngáp, "Chào..."
"Em lại không quay phim, tới đây sớm vậy làm gì?" Lý Quân Nguyện có hơi xót, "Buồn ngủ thì ngủ thêm một lúc đi."
"Không được, xin nghỉ một ngày, phải thức sớm chút mới có trạng thái làm việc." Viên Tư Ý nói xong lại ngáp một cái ngáp nho nhỏ, vỗ tay Lý Quân Nguyện, "Chị nhanh đi làm việc đi, tôi đi tìm chỗ sau màn hình giám sát ngồi."
"Ừ, lát nữa cùng ăn cơm trưa." Lý Quân Nguyện có phần lo lắng buông tay.
Viên Tư Ý gật đầu chậm rì rì đi về phía màn hình giám sát, tìm một nơi gần đạo diễn ngồi xuống lấy sổ ghi chép bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Lý Quân Nguyện nhìn chằm chằm cô đi rồi mới dời mắt, mệt như vậy sao?
Một tuần kế tiếp Viên Tư Ý đều như chưa hồi phục lại, vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn này, nhưng kịch bản trong tay lại nhờ vào linh cảm từ ngày hẹn hò hôm đó vẫn viết rất trôi chảy.
Một ngày nào đó của tuần sau, sáng sớm Lý Quân Nguyện thức dậy nhận được tin nhắn Viên Tư Ý gửi cô ấy [Trưa nay không thể ăn cơm với chị thật có lỗi, một ngày cuối cùng, xin chị cố lên.]
Lý Quân Nguyện nhìn thoáng qua thời gian nhắn tin, rạng sáng ba giờ, thế mà vẫn chưa ngủ.
Cô ấy cũng không nghĩ nhiều, cho rằng một ngày trước Viên Tư Ý thức đêm viết kịch bản mệt, vẫn đi phim trường quay chụp như thường. Ngày đó cảnh diễn nhiều, quay từ sớm đến muộn, quay mãi đến khi mặt trời xuống núi không còn ánh sáng mới xem như xong.
Sau khi Lý Quân Nguyện tẩy trang thay trang phục hàng ngày, cầm điện thoại nhìn qua tin nhắn, tin nhắn cô ấy hỏi Viên Tư Ý đã ăn chưa lúc trưa vẫn treo ở đó không ai trả lời.
Không phải chứ, cho dù ngủ thì giữa chừng cũng phải thức dậy ăn cơm chứ?
"Chị, tối nay bọn mình ăn gì?" Tiểu Tiếu ôm đồ đạc đi tới, hai người cùng vào thang máy "Tối nay biên kịch không đi ăn cơm với chúng ta sao?"
"Em tự ăn đi." Lý Quân Nguyện nói xong ấn vào tầng của Viên Tư Ý, "Tôi đi thăm cô ấy."
"A?" Tiểu Tiếu mở to mắt nhìn, "Thăm biên kịch? Em với chị cùng đi đi."
Lý Quân Nguyện liếc mắt nhìn cô nàng một cái, "Em đi làm gì?"
"Chị đi làm gì thì em đi làm nấy." Tiểu Tiếu nói như đương nhiên.
Tôi đi thăm bạn gái em đi làm gì chứ đồ bóng đèn, Lý Quân Nguyện lặng lẽ mắng trong lòng, nhưng không thể nói ra, cũng không thể để cho tên to mồm Tiểu Tiếu này biết nhanh như vậy, cô nàng biết rồi thì Lâm Đông cũng sẽ đến làm phiền.
Vừa khéo thang máy đã tới, Lý Quân Nguyện bước nửa bước, sau đó lại đẩy Tiểu Tiếu đang định đi ra theo về lại thang máy, "Được rồi, em về trước đi. Không được đi theo."
Tiểu Tiếu chỉ có thể nhìn Lý Quân Nguyện chạy đi mất, cũng không có cách nào, cô nàng chỉ là một người làm công! Sếp muốn làm gì cô nàng có thể quản sao! Cô nàng dám sao!
Lý Quân Nguyện nhấn chuông cửa phòng Viên Tư Ý, không ai mở.
Cô ấy nhíu mày, lại gõ cửa, vẫn không ai mở cửa.
Không phải chứ, dù sao cũng không thể không ở đoàn được...
Cô ấy vừa định đi xuống hỏi lễ tân thử xem, cửa phòng đã được mở ra, Viên Tư Ý mặc áo ngủ mang khăn quàng cổ và mũ xuất hiện trước mắt cô ấy, có lẽ bị ngọn đèn hành lang chói mắt nên đưa tay che lại, híp mắt mới nhìn rõ người tới, giọng khàn khàn, "Sao chị lại tới đây?"
"Em bị sao vậy?" Lý Quân Nguyện hỏi, "Bệnh rồi?"
Viên Tư Ý ừ một tiếng, họng có hơi khó chịu lại ho hai tiếng, "Bị sốt."
Lý Quân Nguyện vừa nghe chuyện nghiêm trọng, nhanh chóng đẩy Viên Tư Ý về phòng, "Vào trước rồi nói, đừng để tí nữa bị trúng gió."
Chiếc đèn tường lờ mờ yếu ớt ở huyền quan là nguồn sáng duy nhất trong phòng này, Viên Tư Ý như cái xác không hồn đi mấy bước trở lại trên giường nằm vào trong chăn, ngả đầu lên gối ngay.
Lý Quân Nguyện đi qua theo, phát hiện một chiếc nhiệt kế thủy ngân ở đầu giường Viên Tư Ý, cô ấy cầm nhiệt kế đi đến dưới đèn xem, đã sốt tới ba mươi tám độ.
Chắc chắn là ngày đó đã cảm lạnh, kết quả một tuần này còn liều mạng như vậy nên ngã bệnh rồi.
Rõ ràng bản thân cũng là một người cuồng công việc bất chấp tình trạng sức khỏe, nhưng lần đầu tiên cô ấy nảy sinh một dạng cảm giác chẳng biết làm thế nào đối với thái độ làm việc liều mạng của Viên Tư Ý.
Lý Quân Nguyện để nhiệt kế lại đầu giường, ngồi bên giường Viên Tư Ý xốc chiếc mũ che trán cô lên, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ một chút, có lẽ vẫn là nhiệt độ kia, may mà vấn đề không lớn.
"Hôm nay em ăn gì chưa?" Lý Quân Nguyện hỏi, vừa rồi cô ấy bước vào chỉ trông thấy đầu giường bày mấy chai nước điện giải, cũng không thấy có đồ ăn ngoài đã được ăn qua.
"Vẫn chưa." Viên Tư Ý nói, "Không muốn ngồi dậy."
"Ăn một chút đi, tôi đi làm." Lý Quân Nguyện nói.
Viên Tư Ý dù đang phát sốt cũng lập tức cảnh giác, người này rau còn chẳng biết rửa thì nấu gì chứ, "Đừng."
Lý Quân Nguyện liếc mắt một cái đã nhìn thấu lo lắng của cô, tức đến cười, "Tôi nói là tôi đi gọi điện thoại gọi mang lên cho em một bát cháo, không phải muốn làm tổn hại phòng bếp của em, em yên tâm đi."
Viên Tư Ý lúc này mới yên tâm, có phần chột dạ rút vào trong chăn, phản ứng vừa rồi của bản thân có phải quá kịch liệt không, có đả kích cô ấy không?
"Được rồi." Lý Quân Nguyện thấy cô cố gắng lên tinh thần mở mắt nhìn bản thân, đưa tay che mắt cô lại, "Ngủ đi, khi nào cháo đến tôi gọi em."
Viên Tư Ý nghe theo nhắm mắt lại, nhiệt độ lòng bàn tay đối phương vững vàng truyền đến, đôi mắt được bàn tay sưởi ấm dễ chịu hơn nhiều, như đeo bịt mắt có phát nhiệt, lại còn dễ chịu hơn vật chết kia.
Lý Quân Nguyện vốn chỉ muốn để cô ngủ cho ngon, không ngờ mắt Viên Tư Ý cũng không an phận lắm, lông mi dài mảnh trượt tới lui trong lòng bàn tay cô ấy như đang gãi ngứa.
Lý Quân Nguyện nhắm mắt khiển trách bản thân, lúc này mà mi còn suy nghĩ gì vậy! Mi là lưu manh sao!
Cũng may có lẽ Viên Tư Ý thật sự mệt mỏi, chẳng bao lâu đã ngủ, lông mi cũng cứ thế mà trở nên an phận.
Lý Quân Nguyện nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi buông tay.
Khuôn mặt Viên Tư Ý ngủ cũng không quá an ổn, có lẽ là không dễ chịu mấy nên cau mày, mái tóc mềm mại giờ phút này cũng lộn xộn, lớp dầu trên mặt trông ít nhất cũng là hôm nay chưa rửa mặt.
Ấy vậy mà Lý Quân Nguyện lại chẳng thấy chán ghét chút nào.
Cô ấy ngồi nhìn một hồi, cuối cùng cúi xuống để lại một nụ hôn khẽ trên trán Viên Tư Ý.
Vất vả rồi, nhóc biên kịch.
___________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.