Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi
Chương 35
Trí Ninh M
30/07/2024
Trên đường về hai người cũng không nói chuyện, mãi đến khi trông thấy cổng chính có thiết kế tham chiếu Khải Hoàn Môn ở tiểu khu nhà Viên Tư Ý, Lý Quân Nguyện lập tức sững người, cô ấy không ngờ gia cảnh Viên Tư Ý lại tốt đến vậy, ở một khu căn hộ cao cấp số một số hai toàn thành phố.
Cô ấy còn tưởng rằng Viên Tư Ý đến từ một gia đình khá giả, cha mẹ đều làm công việc kỹ thuật đơn giản, bảo vệ cô quá mức, mới dưỡng ra cá tính thế này.
Hiện giờ trong lòng Lý Quân Nguyện có phần phức tạp, khi vừa mới lên xe cũng không nghiêm túc nhìn rõ rốt cuộc chị Lâm chuẩn bị thứ gì, không biết cô chú có để ý chút quà tết này của cô ấy hay không.
Dù sao...
Lý Quân Nguyện có chút chột dạ sờ chóp mũi bản thân, bản thân đã bắt cóc con gái bảo bối nhà người ta trong đêm giao thừa.
Theo hướng dẫn của Viên Tư Ý đỗ xe ở gara xong, để Viên Tư Ý giúp cô ấy cầm vali nhỏ chứa quần áo thay, Lý Quân Nguyện mở cốp xe sau cẩn thận xem những thứ chị Lâm chuẩn bị, vẫn ổn vẫn ổn, trông đều hợp lý cả, lúc về có thể phát tiền thưởng cho chị Lâm.
Viên Tư Ý thấy Lý Quân Nguyện xách ra túi lớn túi bé từ cốp xe, cặp mắt rủ xuống vốn đã có phần buồn ngủ cũng trợn tròn, "Sao chị mang nhiều đồ vậy?"
"Đều là tặng cho cô chú." Lý Quân Nguyện nói, "Tết nhất chạy sang nhà em, tay không tới cửa cũng không tốt lắm."
Ồ, Viên Tư Ý hiểu rồi, đây có lẽ là một phần trong đạo lý đối nhân xử thế chăng?
Sau khi hiểu rõ cô cũng không ngăn Lý Quân Nguyện nữa, dẫn Lý Quân Nguyện quét mở cửa đi thẳng vào thang máy đến cửa nhà, mở cửa thang máy chính là huyền quan nhà cô.
Hai người nhẹ tay nhẹ chân thay giày ở huyền quan, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại ánh đèn tường đón giao thừa còn sáng.
Viên Tư Ý chỉ vị trí ở huyền quan, để cô ấy đặt đồ ở đó, rồi dẫn Lý Quân Nguyện về phòng mình.
"Bình thường trong nhà không có khách, chị lại mới quyết định tới đây nên chưa kịp giặt chăn ga, tối nay chị chen chút với tôi được chứ?" Viên Tư Ý dẫn người vào phòng mình sau khi đóng cửa nói, trong nhà cách âm không tệ, đóng cửa phòng không nghe được gì cả.
"Ừm." Lý Quân Nguyện nhìn quanh phòng, không hổ là căn hộ cao cấp, ngay cả một căn phòng của Viên Tư Ý cũng giống như một phòng trọ nhỏ, phòng sách phòng tắm phòng khách nhỏ đều ở cùng gian phòng, đóng cửa lại căn bản là cảm giác một ngôi nhà.
"Muốn tôi dẫn chị đi tham quan chút không?" Viên Tư Ý căn cứ theo nguyên tắc lịch sự nói một câu, giây tiếp theo đã bị buồn ngủ đánh bại ngáp một cái thật to.
Lý Quân Nguyện thấy cô đã buồn ngủ không chịu được, nhanh chóng nhét người vào phòng, "Được rồi, không cần tham quan, em ngủ đi. Chị đi tắm rửa một lát rồi sẽ đến."
Viên Tư Ý quả thật đã buồn ngủ mơ hồ, cũng không khách sáo nữa, hơn nữa không biết tại sao cô cảm thấy sau khi tiếp xúc thân mật với Lý Quân Nguyện thì như ngay cả chút khách sáo xa lạ cuối cùng cũng đều biến mất, trở nên cực kỳ tin tưởng đối phương.
Thậm chí cô còn không khóa cửa phòng sách, cũng không dặn dò Lý Quân Nguyện không được bước vào, cô chợt ý thức được, bản thân đã vô cùng tin tưởng đối phương.
Thì ra tiếp xúc thân mật còn có dạng công hiệu này sao?
"Nghĩ gì thế?" Lý Quân Nguyện thấy dáng vẻ đứng tại chỗ bất động mắt khép hờ của cô còn tưởng rằng cô đang ngủ, "Đi ngủ đi?"
"Ừ, được." Suy nghĩ bị cắt ngang, Viên Tư Ý vốn đã buồn ngủ dứt khoát không nghĩ, đi vào trong phòng, "Vậy chị tắm rửa xong ngủ sớm chút."
"Được." Lý Quân Nguyện buồn cười nhìn cô, thật là, đã buồn ngủ như vậy còn nhớ dặn dò cô ấy.
Lý Quân Nguyện thu dọn đồ đạc đơn giản, cầm quần áo đi tắm rửa.
Lần này biết phải ở nhà Viên Tư Ý, váy ngủ hai dây cô ấy thường mặc cũng không mang một bộ, vô cùng đứng đắn mang một bộ đồ ngủ, đứng đắn tới nỗi nếu trực tiếp mặc ra ngoài người khác đều sẽ cảm thấy đó có thể chỉ là mốt đường phố mới, không hề biết nó là một dạng áo ngủ.
Sau khi cô ấy sửa sang sạch sẽ thì rón ra rón rén đi vào phòng, cô gái nằm một bên giường đang ngủ say, một bên vẫn chừa đèn đầu giường cho cô ấy, phát ra ánh sáng lờ mờ mà ấm áp trong phòng.
Lý Quân Nguyện nhẹ nhàng xốc chăn lên, nhét bản thân vào trong chăn, nghiêng người nhìn người bên cạnh, im lặng ba giây, vẫn không nhịn được cúi người cho đối phương một nụ hôn, "Ngủ ngon, chúc mừng năm mới, A Ý."
"Chúc mừng năm mới."
Viên Tư Ý vốn phải ngủ say lẩm bẩm trả lời một câu, Lý Quân Nguyện còn tưởng đánh thức cô, sau đó quan sát mới phát hiện cô chỉ trả lời trong vô thức mà thôi.
Cô ấy nhẹ nhàng thở ra, nhét lì xì bản thân đã chuẩn bị trước đó vào dưới gối Viên Tư Ý, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Gió đêm lạnh lẽo, năm mới này tuyết rơi ngoài cửa sổ, cũng là năm mới ấm áp nhất mà cô ấy trải qua.
Ngày hôm sau, cô gái nhỏ tối qua chạy ra ngoài chơi ngủ thẳng tới giữa trưa mười hai giờ mới bị ánh mặt trời xuyên qua bức rèm chắn sáng đánh thức, Viên Tư Ý che mắt không muốn thức dậy, nghiêng người đã thấy Lý Quân Nguyện đang ngủ bên cạnh bản thân.
Ánh nắng chiếu lên nửa khuôn mặt Lý Quân Nguyện, rõ ràng cực kỳ giống dáng vẻ lần đầu tiên gặp cô ấy ở ngõ nhỏ tối hôm đó, nhưng Viên Tư Ý lại cảm thấy cô ấy còn đẹp hơn khi đó.
Khi đó người mà cô nhìn xuyên qua Lý Quân Nguyện trông thấy chỉ là Úc Ly, mà hiện tại cô đã không thể quan sát Lý Quân Nguyện ở bên ngoài phim, xem cô ấy trở thành một phân thân tồn tại ngoài hiện thực của Úc Ly nữa.
Lý Quân Nguyện chính là Lý Quân Nguyện.
Đầu mũi rất cao, tóc dài tản mát, trong lúc ngủ mang theo vẻ an nhàn, là bạn tốt của cô.
Cô nhớ tới tối qua khi cầu nguyện Lý Quân Nguyện tìm được nửa kia trong lòng đột nhiên dâng lên một chút khó chịu, lại nghĩ tới hai nụ hôn kia, thật ra Viên Tư Ý không hiểu được là thế nào.
Rõ ràng kiểm tra sức khỏe tất cả đều bình thường, tại sao mỗi lần gặp Lý Quân Nguyện lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp?
Cô nghĩ mãi không ra, vừa lúc trông thấy một sợi tóc dài rơi trên mặt Lý Quân Nguyện, đưa tay muốn vén giúp cô ấy, không ngờ vừa mới đưa tay tới, đã bị cánh tay kia bắt lấy.
Lý Quân Nguyện mở mắt trong ánh sáng, ánh mặt trời rọi vào đồng tử nhạt màu của cô ấy, như yêu nữ trong thần thoại tỉnh lại từ giấc mộng mang theo vẻ quyến rũ, giọng nói còn mang theo khàn khàn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, bắt lấy cánh tay Viên Tư Ý, "A Ý, chào em."
Viên Tư Ý bị một màn xinh đẹp này khiến cho sửng sốt mới nói một câu, "Chào."
Lý Quân Nguyện đặt tay cô bên môi bản thân nhẹ nhàng hôn lấy, "Mấy giờ rồi?"
Viên Tư Ý quay sang nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, "Mười hai giờ mười phút."
Lý Quân Nguyện tức khắc tỉnh táo lại, làm vãn bối thình lình chạy đến nhà người khác đón năm mới cũng đã không có lễ phép, ấy thế mà bản thân còn ngủ thẳng tới mười hai giờ trưa, vậy cũng quá đáng lắm rồi...
"Không phải chứ, sao em không gọi chị sớm chút?" Lý Quân Nguyện nói.
"Sao phải gọi chị?" Viên Tư Ý cũng không hiểu được logic trong đó, ngày nghỉ không phải nên ngủ cho ngon, ngủ đến khi tự nhiên thức dậy sao?
"A?" Lý Quân Nguyện nhìn vẻ mặt mơ màng của Viên Tư Ý phản ứng lại, được rồi, không hổ là bạn gái nhỏ của cô ấy, ngốc nghếch, "Lần đầu chị đến nhà em, ngủ đến muộn vậy không tốt lắm, lẽ ra phải rời giường chào hỏi cô chú."
"À." Viên Tư Ý đã hiểu, "Không sao, bây giờ họ cũng không ở nhà, phải đến tối mới về."
"A?" Lý Quân Nguyện lại phát ra âm thanh bối rối, không ra chiêu theo lẽ thường à, năm mới không ở nhà thì ở đâu?
Viên Tư Ý thuyết minh bổ sung một chút, "Cha mẹ tôi tin Phật, nên mồng một thường sẽ đến chùa, ăn cơm chay buổi tối xong mới về nhà."
"Vậy bình thường em..."
"Bình thường tôi cũng không đi, tôi là người kiên định với chủ nghĩa duy vật." Viên Tư Ý nói, "Hơn nữa tôi thích ăn thịt."
Lý Quân Nguyện bị câu thích ăn thịt như đinh đóng cột của cô làm tức cười, nói theo lời cô, "Vậy tí nữa bọn mình ăn thịt nhé?"
Viên Tư Ý gật đầu thật mạnh, "Ăn thịt kho tàu đi."
"Được." Lý Quân Nguyện cười đáp, "Vậy bọn mình dậy thay quần áo, sau đó ra ngoài ăn."
Hai người mồng một đầu năm ngủ thẳng đến giữa trưa rời giường, dùng nửa giờ rửa mặt xong ra cửa ăn thịt kho tàu, nghĩ đến vấn đề Lý Quân Nguyện bị chụp phải, cuối cùng món thịt kho tàu này vẫn do Viên Tư Ý xuống lầu đóng gói cuối cùng mang về nhà ăn.
Sau khi ăn cơm trưa xong hai người một vì ngày hôm qua tiếp xúc thân mật có linh cảm đang yên lặng viết kịch bản, một lại nằm bên cạnh người kia lật kịch bản tiếp theo.
Lộ Ý và Viên Gia Dữ hôm nay về có hơi sớm, nghĩ trong nhà có khách chỉ gói ít cơm chay rồi về nhà, sợ đánh thức hai người hôm qua chơi đến nửa đêm mới về còn cố ý thả nhẹ động tác, không tiếng động vào cửa.
Không ngờ vừa rẽ qua huyền quan đã trông thấy một hình ảnh ở phòng khách, con gái không giỏi giao tiếp lại càng không thích tiếp xúc với người khác nhà mình giờ phút này đang dựa sát nhau cùng một cô gái diện mạo xinh đẹp lộng lẫy trong phòng khách mỗi người làm việc riêng của bản thân.
Lộ Ý và Viên Gia Dữ hai người đưa mắt nhìn nhau, yên lặng lui ra ngoài, đóng cửa huyền quan lần nữa tạo ra chút tiếng động.
Giây phút Lý Quân Nguyện nghe thấy tiếng đóng cửa huyền quan lập tức bật thẳng dậy khỏi người Viên Tư Ý, ngồi ngay ngắn, đoan trang cầm kịch bản trong tay hận không thể như người cổ đại đọc sách, toàn thân đều tràn đầy căng thẳng.
Viên Tư Ý ngẩng đầu nhìn thoáng về phía huyền quan, liền trông thấy Lộ Ý và Viên Gia Dữ chậm rãi đi vào, còn có chút kinh ngạc, lúc này còn chưa tới bốn giờ, "Cha mẹ, sao hai người về sớm vậy?"
Khi Lý Quân Nguyện thấy người tới mắt đều mở to, nhoáng cái đã đứng dậy lộ ra dáng vẻ vô cùng cung kính, còn mang theo chút cảm giác cẩn thận dè dặt, "Thầy Viên!?"
Viên Gia Dữ lúc này mới nhìn rõ hóa ra người bạn có quan hệ khá tốt với con gái mình chính là bạn nhỏ này, ông ấy khách sáo nói một câu, "Xin chào."
"Cha mẹ, đây là nữ chính phim của con Lý Quân Nguyện." Viên Tư Ý giới thiệu với cha mẹ.
"Chào cô chú ạ." Nếu không sợ bản thân quá khoa trương, Lý Quân Nguyện đã hận không thể cúi đầu chín mươi độ, ai mà ngờ được cha ruột bạn gái nhỏ của mình lại là tiền bối Viên Gia Dữ trong bộ phim đầu tiên bản thân đóng chứ!
Tuy Lý Quân Nguyện đã rất cố gắng duy trì tư thái của bản thân, nhưng Viên Tư Ý vẫn nhìn ra sự căng thẳng cùng cứng nhắc của cô ấy, sau ót dần hiện lên một dấu chấm hỏi, cha mẹ cô đáng sợ vậy sao?
_____________
Cô ấy còn tưởng rằng Viên Tư Ý đến từ một gia đình khá giả, cha mẹ đều làm công việc kỹ thuật đơn giản, bảo vệ cô quá mức, mới dưỡng ra cá tính thế này.
Hiện giờ trong lòng Lý Quân Nguyện có phần phức tạp, khi vừa mới lên xe cũng không nghiêm túc nhìn rõ rốt cuộc chị Lâm chuẩn bị thứ gì, không biết cô chú có để ý chút quà tết này của cô ấy hay không.
Dù sao...
Lý Quân Nguyện có chút chột dạ sờ chóp mũi bản thân, bản thân đã bắt cóc con gái bảo bối nhà người ta trong đêm giao thừa.
Theo hướng dẫn của Viên Tư Ý đỗ xe ở gara xong, để Viên Tư Ý giúp cô ấy cầm vali nhỏ chứa quần áo thay, Lý Quân Nguyện mở cốp xe sau cẩn thận xem những thứ chị Lâm chuẩn bị, vẫn ổn vẫn ổn, trông đều hợp lý cả, lúc về có thể phát tiền thưởng cho chị Lâm.
Viên Tư Ý thấy Lý Quân Nguyện xách ra túi lớn túi bé từ cốp xe, cặp mắt rủ xuống vốn đã có phần buồn ngủ cũng trợn tròn, "Sao chị mang nhiều đồ vậy?"
"Đều là tặng cho cô chú." Lý Quân Nguyện nói, "Tết nhất chạy sang nhà em, tay không tới cửa cũng không tốt lắm."
Ồ, Viên Tư Ý hiểu rồi, đây có lẽ là một phần trong đạo lý đối nhân xử thế chăng?
Sau khi hiểu rõ cô cũng không ngăn Lý Quân Nguyện nữa, dẫn Lý Quân Nguyện quét mở cửa đi thẳng vào thang máy đến cửa nhà, mở cửa thang máy chính là huyền quan nhà cô.
Hai người nhẹ tay nhẹ chân thay giày ở huyền quan, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại ánh đèn tường đón giao thừa còn sáng.
Viên Tư Ý chỉ vị trí ở huyền quan, để cô ấy đặt đồ ở đó, rồi dẫn Lý Quân Nguyện về phòng mình.
"Bình thường trong nhà không có khách, chị lại mới quyết định tới đây nên chưa kịp giặt chăn ga, tối nay chị chen chút với tôi được chứ?" Viên Tư Ý dẫn người vào phòng mình sau khi đóng cửa nói, trong nhà cách âm không tệ, đóng cửa phòng không nghe được gì cả.
"Ừm." Lý Quân Nguyện nhìn quanh phòng, không hổ là căn hộ cao cấp, ngay cả một căn phòng của Viên Tư Ý cũng giống như một phòng trọ nhỏ, phòng sách phòng tắm phòng khách nhỏ đều ở cùng gian phòng, đóng cửa lại căn bản là cảm giác một ngôi nhà.
"Muốn tôi dẫn chị đi tham quan chút không?" Viên Tư Ý căn cứ theo nguyên tắc lịch sự nói một câu, giây tiếp theo đã bị buồn ngủ đánh bại ngáp một cái thật to.
Lý Quân Nguyện thấy cô đã buồn ngủ không chịu được, nhanh chóng nhét người vào phòng, "Được rồi, không cần tham quan, em ngủ đi. Chị đi tắm rửa một lát rồi sẽ đến."
Viên Tư Ý quả thật đã buồn ngủ mơ hồ, cũng không khách sáo nữa, hơn nữa không biết tại sao cô cảm thấy sau khi tiếp xúc thân mật với Lý Quân Nguyện thì như ngay cả chút khách sáo xa lạ cuối cùng cũng đều biến mất, trở nên cực kỳ tin tưởng đối phương.
Thậm chí cô còn không khóa cửa phòng sách, cũng không dặn dò Lý Quân Nguyện không được bước vào, cô chợt ý thức được, bản thân đã vô cùng tin tưởng đối phương.
Thì ra tiếp xúc thân mật còn có dạng công hiệu này sao?
"Nghĩ gì thế?" Lý Quân Nguyện thấy dáng vẻ đứng tại chỗ bất động mắt khép hờ của cô còn tưởng rằng cô đang ngủ, "Đi ngủ đi?"
"Ừ, được." Suy nghĩ bị cắt ngang, Viên Tư Ý vốn đã buồn ngủ dứt khoát không nghĩ, đi vào trong phòng, "Vậy chị tắm rửa xong ngủ sớm chút."
"Được." Lý Quân Nguyện buồn cười nhìn cô, thật là, đã buồn ngủ như vậy còn nhớ dặn dò cô ấy.
Lý Quân Nguyện thu dọn đồ đạc đơn giản, cầm quần áo đi tắm rửa.
Lần này biết phải ở nhà Viên Tư Ý, váy ngủ hai dây cô ấy thường mặc cũng không mang một bộ, vô cùng đứng đắn mang một bộ đồ ngủ, đứng đắn tới nỗi nếu trực tiếp mặc ra ngoài người khác đều sẽ cảm thấy đó có thể chỉ là mốt đường phố mới, không hề biết nó là một dạng áo ngủ.
Sau khi cô ấy sửa sang sạch sẽ thì rón ra rón rén đi vào phòng, cô gái nằm một bên giường đang ngủ say, một bên vẫn chừa đèn đầu giường cho cô ấy, phát ra ánh sáng lờ mờ mà ấm áp trong phòng.
Lý Quân Nguyện nhẹ nhàng xốc chăn lên, nhét bản thân vào trong chăn, nghiêng người nhìn người bên cạnh, im lặng ba giây, vẫn không nhịn được cúi người cho đối phương một nụ hôn, "Ngủ ngon, chúc mừng năm mới, A Ý."
"Chúc mừng năm mới."
Viên Tư Ý vốn phải ngủ say lẩm bẩm trả lời một câu, Lý Quân Nguyện còn tưởng đánh thức cô, sau đó quan sát mới phát hiện cô chỉ trả lời trong vô thức mà thôi.
Cô ấy nhẹ nhàng thở ra, nhét lì xì bản thân đã chuẩn bị trước đó vào dưới gối Viên Tư Ý, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Gió đêm lạnh lẽo, năm mới này tuyết rơi ngoài cửa sổ, cũng là năm mới ấm áp nhất mà cô ấy trải qua.
Ngày hôm sau, cô gái nhỏ tối qua chạy ra ngoài chơi ngủ thẳng tới giữa trưa mười hai giờ mới bị ánh mặt trời xuyên qua bức rèm chắn sáng đánh thức, Viên Tư Ý che mắt không muốn thức dậy, nghiêng người đã thấy Lý Quân Nguyện đang ngủ bên cạnh bản thân.
Ánh nắng chiếu lên nửa khuôn mặt Lý Quân Nguyện, rõ ràng cực kỳ giống dáng vẻ lần đầu tiên gặp cô ấy ở ngõ nhỏ tối hôm đó, nhưng Viên Tư Ý lại cảm thấy cô ấy còn đẹp hơn khi đó.
Khi đó người mà cô nhìn xuyên qua Lý Quân Nguyện trông thấy chỉ là Úc Ly, mà hiện tại cô đã không thể quan sát Lý Quân Nguyện ở bên ngoài phim, xem cô ấy trở thành một phân thân tồn tại ngoài hiện thực của Úc Ly nữa.
Lý Quân Nguyện chính là Lý Quân Nguyện.
Đầu mũi rất cao, tóc dài tản mát, trong lúc ngủ mang theo vẻ an nhàn, là bạn tốt của cô.
Cô nhớ tới tối qua khi cầu nguyện Lý Quân Nguyện tìm được nửa kia trong lòng đột nhiên dâng lên một chút khó chịu, lại nghĩ tới hai nụ hôn kia, thật ra Viên Tư Ý không hiểu được là thế nào.
Rõ ràng kiểm tra sức khỏe tất cả đều bình thường, tại sao mỗi lần gặp Lý Quân Nguyện lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp?
Cô nghĩ mãi không ra, vừa lúc trông thấy một sợi tóc dài rơi trên mặt Lý Quân Nguyện, đưa tay muốn vén giúp cô ấy, không ngờ vừa mới đưa tay tới, đã bị cánh tay kia bắt lấy.
Lý Quân Nguyện mở mắt trong ánh sáng, ánh mặt trời rọi vào đồng tử nhạt màu của cô ấy, như yêu nữ trong thần thoại tỉnh lại từ giấc mộng mang theo vẻ quyến rũ, giọng nói còn mang theo khàn khàn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, bắt lấy cánh tay Viên Tư Ý, "A Ý, chào em."
Viên Tư Ý bị một màn xinh đẹp này khiến cho sửng sốt mới nói một câu, "Chào."
Lý Quân Nguyện đặt tay cô bên môi bản thân nhẹ nhàng hôn lấy, "Mấy giờ rồi?"
Viên Tư Ý quay sang nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, "Mười hai giờ mười phút."
Lý Quân Nguyện tức khắc tỉnh táo lại, làm vãn bối thình lình chạy đến nhà người khác đón năm mới cũng đã không có lễ phép, ấy thế mà bản thân còn ngủ thẳng tới mười hai giờ trưa, vậy cũng quá đáng lắm rồi...
"Không phải chứ, sao em không gọi chị sớm chút?" Lý Quân Nguyện nói.
"Sao phải gọi chị?" Viên Tư Ý cũng không hiểu được logic trong đó, ngày nghỉ không phải nên ngủ cho ngon, ngủ đến khi tự nhiên thức dậy sao?
"A?" Lý Quân Nguyện nhìn vẻ mặt mơ màng của Viên Tư Ý phản ứng lại, được rồi, không hổ là bạn gái nhỏ của cô ấy, ngốc nghếch, "Lần đầu chị đến nhà em, ngủ đến muộn vậy không tốt lắm, lẽ ra phải rời giường chào hỏi cô chú."
"À." Viên Tư Ý đã hiểu, "Không sao, bây giờ họ cũng không ở nhà, phải đến tối mới về."
"A?" Lý Quân Nguyện lại phát ra âm thanh bối rối, không ra chiêu theo lẽ thường à, năm mới không ở nhà thì ở đâu?
Viên Tư Ý thuyết minh bổ sung một chút, "Cha mẹ tôi tin Phật, nên mồng một thường sẽ đến chùa, ăn cơm chay buổi tối xong mới về nhà."
"Vậy bình thường em..."
"Bình thường tôi cũng không đi, tôi là người kiên định với chủ nghĩa duy vật." Viên Tư Ý nói, "Hơn nữa tôi thích ăn thịt."
Lý Quân Nguyện bị câu thích ăn thịt như đinh đóng cột của cô làm tức cười, nói theo lời cô, "Vậy tí nữa bọn mình ăn thịt nhé?"
Viên Tư Ý gật đầu thật mạnh, "Ăn thịt kho tàu đi."
"Được." Lý Quân Nguyện cười đáp, "Vậy bọn mình dậy thay quần áo, sau đó ra ngoài ăn."
Hai người mồng một đầu năm ngủ thẳng đến giữa trưa rời giường, dùng nửa giờ rửa mặt xong ra cửa ăn thịt kho tàu, nghĩ đến vấn đề Lý Quân Nguyện bị chụp phải, cuối cùng món thịt kho tàu này vẫn do Viên Tư Ý xuống lầu đóng gói cuối cùng mang về nhà ăn.
Sau khi ăn cơm trưa xong hai người một vì ngày hôm qua tiếp xúc thân mật có linh cảm đang yên lặng viết kịch bản, một lại nằm bên cạnh người kia lật kịch bản tiếp theo.
Lộ Ý và Viên Gia Dữ hôm nay về có hơi sớm, nghĩ trong nhà có khách chỉ gói ít cơm chay rồi về nhà, sợ đánh thức hai người hôm qua chơi đến nửa đêm mới về còn cố ý thả nhẹ động tác, không tiếng động vào cửa.
Không ngờ vừa rẽ qua huyền quan đã trông thấy một hình ảnh ở phòng khách, con gái không giỏi giao tiếp lại càng không thích tiếp xúc với người khác nhà mình giờ phút này đang dựa sát nhau cùng một cô gái diện mạo xinh đẹp lộng lẫy trong phòng khách mỗi người làm việc riêng của bản thân.
Lộ Ý và Viên Gia Dữ hai người đưa mắt nhìn nhau, yên lặng lui ra ngoài, đóng cửa huyền quan lần nữa tạo ra chút tiếng động.
Giây phút Lý Quân Nguyện nghe thấy tiếng đóng cửa huyền quan lập tức bật thẳng dậy khỏi người Viên Tư Ý, ngồi ngay ngắn, đoan trang cầm kịch bản trong tay hận không thể như người cổ đại đọc sách, toàn thân đều tràn đầy căng thẳng.
Viên Tư Ý ngẩng đầu nhìn thoáng về phía huyền quan, liền trông thấy Lộ Ý và Viên Gia Dữ chậm rãi đi vào, còn có chút kinh ngạc, lúc này còn chưa tới bốn giờ, "Cha mẹ, sao hai người về sớm vậy?"
Khi Lý Quân Nguyện thấy người tới mắt đều mở to, nhoáng cái đã đứng dậy lộ ra dáng vẻ vô cùng cung kính, còn mang theo chút cảm giác cẩn thận dè dặt, "Thầy Viên!?"
Viên Gia Dữ lúc này mới nhìn rõ hóa ra người bạn có quan hệ khá tốt với con gái mình chính là bạn nhỏ này, ông ấy khách sáo nói một câu, "Xin chào."
"Cha mẹ, đây là nữ chính phim của con Lý Quân Nguyện." Viên Tư Ý giới thiệu với cha mẹ.
"Chào cô chú ạ." Nếu không sợ bản thân quá khoa trương, Lý Quân Nguyện đã hận không thể cúi đầu chín mươi độ, ai mà ngờ được cha ruột bạn gái nhỏ của mình lại là tiền bối Viên Gia Dữ trong bộ phim đầu tiên bản thân đóng chứ!
Tuy Lý Quân Nguyện đã rất cố gắng duy trì tư thái của bản thân, nhưng Viên Tư Ý vẫn nhìn ra sự căng thẳng cùng cứng nhắc của cô ấy, sau ót dần hiện lên một dấu chấm hỏi, cha mẹ cô đáng sợ vậy sao?
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.