Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn
Chương 65: Chương ngoại truyện 3 Thử yêu em - Nguyễn Văn Lâm
Chi Ri Đại Đại Ngốc
28/06/2017
Chương ngoại truyện 3 Thử yêu em - Nguyễn Văn Lâm
Từ khi cô nhóc đó bước vào cuộc sống của tôi, những tẻ nhạt cùng đau thương trong mấy tháng qua đã bị những trò hề của con bé này làm tan biến.
Em có một khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ nhắn xin xắn, miệng lúc nào cũng nhe răng cười để lộ hai núm đồng tiền.
Làn da trắng trẻo nên em mặc bộ váy nào cũng đẹp, chính vì thế mà mỗi lần nhìn thấy trái tim cứ loạn xạ cả lên, cho dù khuôn mặt lạnh lùng ngấm bản chất của cha cũng sẽ ửng đỏ lên vì em.
Tôi biết những chiêu trò mà em hãy gây ra trong lớp dạy trẻ mẫu giáo này, tôi cũng rất muốn tham gia cùng em cho nên chủ động lời mời, cô nhóc này như thế nào nhìn tôi ngây ngô... Thật đáng yêu.
Mặc dù tôi không hứng thú cho lắm nhưng nơi nào có em tôi đều xuất hiện ở đó, đơn giản là ngắm em từ xa, từng chút từng chút một, cho đến khi em phát hiện ra tôi sẽ mừng rỡ mà chạy lại kéo tôi vào trò vui.
Tôi bắt đầu phát hiện mình thích em từ khi nào nhỉ? Từ cái lúc em xin lỗi tôi vì đã lỡ lời nhắc đến chuyện buồn của mình hay vì em đã dùng nụ cười kia an ủi tôi, cùng tôi đi câu cá, cùng tôi trò chuyện? Hay là... Vì sự xuất hiện của một người khác?
Anh ta tên Hoàng Bách Tùng, cực kì dễ thương, cho dù tôi là con trai nhưng không thể không công nhận mình rất ấn tượng với khuôn mặt baby của anh ta.
Lúc nhìn thấy emvà anh ta cùng nhau đến nhà tôi, trong lòng tôi đã nhen nhóm cảm giác bất an.
Em đã hứa... Sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi rồi mà?
Tôi sợ một lần nữa mình lại bị tổn thương, cuối cùng chôn sâu tình cảm vào trong lòng, chỉ muốn lạnh nhạt với em, không muốn quan tâm đến em nữa.
Nhưng... Tôi không làm được.
Có một lần, em chạy đến ôm tôi, nước mắt nước mũi rơi đầy mặt, em nói... Anh ta bỏ em đi rồi.
Tôi khó khăn lắc lắc đầu, cô nhóc này rất ngây thơ, đến độ bị người ta lừa lúc nào cũng không biết.
Tôi liền nói:- Có tao ở đây rồi, hãy quên tên đó đi.
Thấy em gật gật đầu những vẫn còn khóc, tôi thấy khó chịu ở ngực, nhưng cũng từ đó, không thấy em nhắc đến người đó nữa.
Cứ nghĩ cuộc sống sẽ bình yên như vậy, không ngờ anh ta trở lại, một lần nữa lại tiếp cận em.
Tôi rất tức giận, nhưng em nhìn anh ta như người mới quen, cũng không biết nhưng em lại luôn có cảm giác thân thuộc với anh ta như vậy, tôi rất khó chịu.
Tôi biết bản thân mình tính cách không tốt, hay cáu giận, nhưng tuyệt đối sẽ không chuốc giận lên những người không liên can, nhưng toàn bộ những thứ đó lại sụp đổ chỉ vì vài cử chỉ nhẹ nhàng của anh ta dành cho em.
Tôi bắt đầu ghét việc em gọi tôi là đại ca này, đại ca nọ, tôi ghét cách em tôn sùng tôi, càng ghét việc em coi tôi như anh trai của mình.
Vậy còn tôi? Em có nghĩ tôi dành cho em là loại tình cảm nào không?
Tôi buồn cũng không nói nên lời, chỉ muốn kìm nén, kìm nén hết tất cả, nhưng trong một lần, không thể kiềm chế được mà hôn em.
Môi rất mềm, rất ngọt, lại có hơi thở em đọng lại ở đó, tôi không thể kiềm chế mà muốn nghiền nát em ra, nhưng lí trí kéo lại, tôi phải buông em trở lại.
Không biết cách nào tháo bỏ lớp thờ ơ biếng nhác bên ngoài, tôi thật ra... Luôn muốn dịu dàng với em.
Khi người mình đơn phương nói thích mình, cảm giác không biết là như thế nào?
Tôi đã tưởng tượng cảnh đó hàng nghìn lần, diễn tập trong đêm hàng triệu lần, thế nhưng, không bằng một cái hôn cuồng nhiệt hôm đó tôi dành cho em.
Bao nhiêu tâm tư chỉ muốn chiếm giữ em làm của riêng mình lại bộc phát, tôi không ngại nếu được ở bên cạnh em, chỉ cần em không ngại, cho dù như thế nào tôi cũng sẽ làm.
Một người ghét hát hò như tôi vì em mà hát cho nhiều người nghe, nếu ước, tôi chỉ ước mình hát cho một mình em nghe thôi.
Nhưng tâm trạng em ngày càng ủ dột, tôi không biết và nhiều khi nghĩ, mình có phải đã ép em quá đáng? Có phải tôi nên cho em một chút thời gian hay không?
Nhưng suy nghĩ đó rất nhanh biến mất, tôi sợ trong khi tôi không ở bên cạnh, em sẽ bị người khác cướp đi, nhất là anh ta.
Có một hôm, tôi thấy em rất nực cười, đột nhiên hỏi tôi thích em lắm hả?
Cảm giác lúc đó của tôi thế nào nhỉ? Nên hạnh phúc hay buồn khổ khi mình đã quen em nhiều ngày như thế? Không phải câu hỏi này em nên hỏi tôi ngay khi bắt đầu sao?
Vậy mà em sau đó lại những lời nói làm buốt tim tôi, chỉ cảm thấy lòng mình thật lạnh lẽo, giống như năm đó ba mẹ mất vậy.
Lúc đó không nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn cho em lựa chọn đối với tôi và em đều thích hợp.
Đúng vậy, tôi không thể không có em, nếu không có được, tôi cũng coi như chưa từng có vậy.
Tôi còn tưởng, thời gian sẽ khiến cho em yêu tôi, nhưng xem ra, nó càng làm cho tôi và em ngày một xa cách, lại khiến em nhận định đúng tình cảm của bản thân.
Tôi như người từ trên vực rơi xuống.
Nghe những lời nói tàn nhẫn của em vào chính ngày sinh nhật, những lời nói đầy dối trá kia lại là sự thật. Nực cười... Thật nực cười...
Tôi cười lạnh mấy cái, toàn thân lạnh toát.
Cũng may, em vẫn sẽ coi tôi như đại ca, coi tôi như anh trai của mình.
Không như những người tình khác, một khi đã đi sẽ không quay lại.
Tôi còn tưởng mình không còn thích được thêm một ai nữa.
Nghĩ mình sẽ mãi mãi giữ hình bóng đấy trong lòng, nhìn em cùng người khác hạnh phúc.
Nhưng mà...
- Jerry, cậu đi với nhóc kia đi, tớ với bé Tâm đi căn tin trước đã, bé Tâm đang đói meo bụng rên miết. - Hoàng Bách Tùng nắm chặt tay em, như tuyên bố chủ quyền cho toàn trường biết em là của anh ta.
Tôi cố gắng bày ra khuôn mặt bình thản dễ nhìn nhất có thể, chỉ sợ khi em nhìn tôi sẽ mang đầy cảm giác tội lỗi, tôi không muốn em như vậy, chỉ muốn em vui vẻ là được.
Biếng nhác đi thụt lùi về phía sau, không ngờ bả vai tôi bị giữ lại:
- Hey, kid, handsome, for me went with!
Tôi đưa mắt lên đã chạm phải đôi mắt màu xanh biếc rất đẹp, đặc biệt người này có mái tóc đen dài, vừa giống người Việt vừa giống ngoại quốc.
Thấy ánh mắt của tôi, cô ta cũng giải thích:
- Ba chị là người Mĩ, mẹ là người Việt.
Khóe miệng cong một chút, tôi chép miệng đi trước, lãnh đạm một câu:
- Không quan tâm.
Nhưng cô ta vẫn bám theo tôi, không chỉ một ngày, mà là nhiều ngày sau đó.
- Hey, kid, có thể đừng làm lơ chị nữa không?
Lần ở sân bay đó, thật tình cảm ơn chị ta đã an ủi tôi, nhưng mà không nhất thiết cứ phải bám theo thế này.
Cơ mà cái nắm tay đó, cũng thật mang lại chút cảm giác ấm áp.
Tôi nghĩ, ngay lập tức nhăn mặt cóc đầu mình một cái.
Phải cắt đuổi, nếu không sẽ trở tay không kịp, tôi chỉ còn cách sử dụng chiêu bỉ ổi trước nay chưa từng xài.
Cô ta theo tôi từ sáng đến tôi, buổi đêm lại ở quán ăn bánh.
Quán hôm đó không có khách, tôi nhìn cô ta một lúc thấp giọng đuổi khách:
- Muộn rồi, bà chị, về giùm đi.
Tôi nhìn, cô ta ngồi yên lặng trên ghế, hai tay chống lên cằm, tay vẫn khuấy khuấy ly cà phê, bên cạnh là đĩa bánh răm bông tôi mới làm.
Cô ta nhìn như vậy thật đẹp, phải công nhận người lai có khác, dáng người thật đẹp.
Tôi nhìn từ mặt vòng xuống cổ đến ngực rồi dừng lại, tôi cảm giác mặt tôi đỏ lên bèn quay mặt đi chỗ khác.
Cô ta thế nào lại đi đến chỗ tôi, đã vậy còn dựa sát vào người, tôi ngửi thấy mùi rượu quay đầu nhíu mày nhìn cô ta đã bị một đôi môi mềm mại giữ lấy.
Cô ta đang giữ chặt người tôi...
Thấy khuôn mặt xinh đẹp kia đang sát lại gần mình, nụ hôn lại hút người như vậy, tôi lại muốn chống cự.
Đẩy cô ta ra, tôi quay mặt đi quát:
- Ra khỏi đây nhanh!
Không thấy tiếng giày cao gót vang lên, cũng không thấy động tĩnh gì, tôi thoáng mặt nhìn, cô ta đang nhìn tôi ngây ngốc.
Rốt cuộc không biết mình bị cô ta truyền men hay gì, tôi bình tĩnh nhếch môi cười một cái, nhìn cô ta, đi ra đứng trước cửa tiệm, một lần nữa nhìn dáng người kia vẫn không nhúc nhích:- Nếu chị không đi, tôi sẽ đóng cửa.
Cô ta vẫn đứng đó, tôi muốn cho cô ta thấy, phải hối hận vì hành động hôm nay của mình.
Cả người tôi nóng lên, tôi đóng cửa chốt cửa cẩn thận, đi vào trong phòng nằm xuống giường.
Một lúc sau khi tôi đang ngủ lại cảm thấy bên cạnh giường mình lún xuống, một bàn tay mềm mại ôm lấy người tôi, giọng nói thỏ thẻ đó vang lên bên tai:
- Nhóc đẹp trai, em lạnh lùng bao nhiêu chị càng thích em bấy nhiêu.
Sau đó môi tôi lại bị bao phủ, từ trước đến giờ chỉ có tôi chủ động với con gái, không ngờ có một ngày, mình lại bị bà chị này lấn át.
Tôi thở dài một hơi, ôm cả người cô ta đặt dưới người mình, thô bạo mà hôn lấy cô ta.
Cho dù tôi cố gắng kiềm chế để giảm thiểu tình huống xảy ra, nhưng cô ta như châm lửa, chủ động dẹp tan mọi phòng thủ đó, tôi cuối cùng đành nhắm mắt lại.
Đưa thứ dục vọng thiêu đốt vào nơi bí ẩn đó, không ngờ mới xuống được một chút đã phát hiện người bên dưới rên rỉ đau đớn.
Tôi sợ hãi mím chặt môi nhìn, chỉ thấy nụ cười xuất hiện, hai hàng nước mắt rơi.
Tôi lau nước mắt, lần đầu tiên cảm thấy tội lỗi với một người, thấy hối hận vì một chuyện, hình ảnh người con gái với nụ cười thuần khiết kia đã biết mất, thay vào là hình bóng xinh đẹp đẫm nước mắt kia.
- Đừng khóc, tôi sẽ thử.
Đó như một lời nhận định bước ngoặt tình yêu mới của tôi...
Cô gái xinh đẹp này mỉm cười, bàn tay kia ôm chặt lấy vai tôi, đôi môi lại quấn lấy tôi, một thoáng thủ thỉ:
- Chị yêu nhóc!
Đêm đó, tôi không biết mình đã làm với cô ấy bao nhiêu lần, dày vò thân hình ấy biết bao nhiêu lần, chỉ đến khi tôi tỉnh lại, nhìn thấy cô ấy, lần đầu tiên ở bên cạnh một người con gái... Lại bình yên đến vậy.
---------------------The end ngoại truyện 3----------------------------
Hoàn thành
15:00 ngày 16 tháng 6 năm 2016 +1
p/s: ahuhu, viết xong rồi, cuối cùng cũng viết xong rồi, Ri thấy vui vì cuối cùng cũng có một cái kết thật vui vẻ, các bạn có thấy thế không?
Câu chuyện này đối với tôi mà nói là tâm huyết cả quãng thời gian dài, có bạn đọc cho hay tình yêu của Hoàng Bách Tùng đối với cô lại nặng lòng như vậy? Thật ra câu hỏi này tôi cũng không biết câu trả lời, khi tôi đánh máy, cảm xúc dâng lên hòa vào câu chuyện, cho nên viết theo tâm trí của tôi, có lẽ tôi đang mong tưởng có một người yêu tôi chừng ấy năm?
Có bạn đọc hỏi tôi vì sao không phải Nguyễn Văn Lâm mà lại là Hoàng Bách Tùng?
Theo tôi nghĩ tình cảm mà Nguyễn Văn Lâm dành cho cô không hẳn là tình yêu, cũng không hẳn là tình cảm bạn bè đơn thuần, cậu nhóc này đã mất cha mẹ từ khi bốn tuổi, đối với cậu ta mà nói đây là một cú sốc, đột nhiên một cô nhóc xuất hiện làm cuộc sống của cậu khác đi, không tẻ nhạt, không cô đơn, cậu muốn bảo vệ cô, không muốn cô buồn, cũng không muốn rời xa cô mà muốn chăm sóc cho cô suốt đời. Các bạn đoán xem đây có phải là tình cảm của một người anh đối với em gái không?
Cũng không hẳn, đó là suy nghĩ của riêng các bạn đọc.
Trước đây có bạn nói có một số chi tiết không hợp lí, tôi cũng nghĩ vậy, chẳng hạn như vì sao Bạch Băng Tâm lại bày đủ trò như vậy khi cô nhóc chỉ mới bốn tuổi? Cả những câu nói hài hước?
Ừm, giờ thì mình xin giải đáp vì lúc đó, tôi muốn câu chuyện hài hước một chút, có thể các bạn không cảm nhận được bởi vì tay viết của tôi còn cứng, chưa bộc lộ được cái hài.
Cũng qua câu chuyện trên, tuy nó không có những bài học bổ ích nhưng tôi mong các bạn xem đó như một thứ để giải trí, thư giãn đầu óc sau những lúc căng thẳng mệt mỏi, tôi cũng rất vui nếu được các bạn đọc đến hết câu chuyện này.
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện. >_.
Bây giờ, mình sẽ tập trung viết truyện "Châu Lệ Băng, quá khứ đã qua hãy để nó chôn vùi!"
Từ khi cô nhóc đó bước vào cuộc sống của tôi, những tẻ nhạt cùng đau thương trong mấy tháng qua đã bị những trò hề của con bé này làm tan biến.
Em có một khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ nhắn xin xắn, miệng lúc nào cũng nhe răng cười để lộ hai núm đồng tiền.
Làn da trắng trẻo nên em mặc bộ váy nào cũng đẹp, chính vì thế mà mỗi lần nhìn thấy trái tim cứ loạn xạ cả lên, cho dù khuôn mặt lạnh lùng ngấm bản chất của cha cũng sẽ ửng đỏ lên vì em.
Tôi biết những chiêu trò mà em hãy gây ra trong lớp dạy trẻ mẫu giáo này, tôi cũng rất muốn tham gia cùng em cho nên chủ động lời mời, cô nhóc này như thế nào nhìn tôi ngây ngô... Thật đáng yêu.
Mặc dù tôi không hứng thú cho lắm nhưng nơi nào có em tôi đều xuất hiện ở đó, đơn giản là ngắm em từ xa, từng chút từng chút một, cho đến khi em phát hiện ra tôi sẽ mừng rỡ mà chạy lại kéo tôi vào trò vui.
Tôi bắt đầu phát hiện mình thích em từ khi nào nhỉ? Từ cái lúc em xin lỗi tôi vì đã lỡ lời nhắc đến chuyện buồn của mình hay vì em đã dùng nụ cười kia an ủi tôi, cùng tôi đi câu cá, cùng tôi trò chuyện? Hay là... Vì sự xuất hiện của một người khác?
Anh ta tên Hoàng Bách Tùng, cực kì dễ thương, cho dù tôi là con trai nhưng không thể không công nhận mình rất ấn tượng với khuôn mặt baby của anh ta.
Lúc nhìn thấy emvà anh ta cùng nhau đến nhà tôi, trong lòng tôi đã nhen nhóm cảm giác bất an.
Em đã hứa... Sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi rồi mà?
Tôi sợ một lần nữa mình lại bị tổn thương, cuối cùng chôn sâu tình cảm vào trong lòng, chỉ muốn lạnh nhạt với em, không muốn quan tâm đến em nữa.
Nhưng... Tôi không làm được.
Có một lần, em chạy đến ôm tôi, nước mắt nước mũi rơi đầy mặt, em nói... Anh ta bỏ em đi rồi.
Tôi khó khăn lắc lắc đầu, cô nhóc này rất ngây thơ, đến độ bị người ta lừa lúc nào cũng không biết.
Tôi liền nói:- Có tao ở đây rồi, hãy quên tên đó đi.
Thấy em gật gật đầu những vẫn còn khóc, tôi thấy khó chịu ở ngực, nhưng cũng từ đó, không thấy em nhắc đến người đó nữa.
Cứ nghĩ cuộc sống sẽ bình yên như vậy, không ngờ anh ta trở lại, một lần nữa lại tiếp cận em.
Tôi rất tức giận, nhưng em nhìn anh ta như người mới quen, cũng không biết nhưng em lại luôn có cảm giác thân thuộc với anh ta như vậy, tôi rất khó chịu.
Tôi biết bản thân mình tính cách không tốt, hay cáu giận, nhưng tuyệt đối sẽ không chuốc giận lên những người không liên can, nhưng toàn bộ những thứ đó lại sụp đổ chỉ vì vài cử chỉ nhẹ nhàng của anh ta dành cho em.
Tôi bắt đầu ghét việc em gọi tôi là đại ca này, đại ca nọ, tôi ghét cách em tôn sùng tôi, càng ghét việc em coi tôi như anh trai của mình.
Vậy còn tôi? Em có nghĩ tôi dành cho em là loại tình cảm nào không?
Tôi buồn cũng không nói nên lời, chỉ muốn kìm nén, kìm nén hết tất cả, nhưng trong một lần, không thể kiềm chế được mà hôn em.
Môi rất mềm, rất ngọt, lại có hơi thở em đọng lại ở đó, tôi không thể kiềm chế mà muốn nghiền nát em ra, nhưng lí trí kéo lại, tôi phải buông em trở lại.
Không biết cách nào tháo bỏ lớp thờ ơ biếng nhác bên ngoài, tôi thật ra... Luôn muốn dịu dàng với em.
Khi người mình đơn phương nói thích mình, cảm giác không biết là như thế nào?
Tôi đã tưởng tượng cảnh đó hàng nghìn lần, diễn tập trong đêm hàng triệu lần, thế nhưng, không bằng một cái hôn cuồng nhiệt hôm đó tôi dành cho em.
Bao nhiêu tâm tư chỉ muốn chiếm giữ em làm của riêng mình lại bộc phát, tôi không ngại nếu được ở bên cạnh em, chỉ cần em không ngại, cho dù như thế nào tôi cũng sẽ làm.
Một người ghét hát hò như tôi vì em mà hát cho nhiều người nghe, nếu ước, tôi chỉ ước mình hát cho một mình em nghe thôi.
Nhưng tâm trạng em ngày càng ủ dột, tôi không biết và nhiều khi nghĩ, mình có phải đã ép em quá đáng? Có phải tôi nên cho em một chút thời gian hay không?
Nhưng suy nghĩ đó rất nhanh biến mất, tôi sợ trong khi tôi không ở bên cạnh, em sẽ bị người khác cướp đi, nhất là anh ta.
Có một hôm, tôi thấy em rất nực cười, đột nhiên hỏi tôi thích em lắm hả?
Cảm giác lúc đó của tôi thế nào nhỉ? Nên hạnh phúc hay buồn khổ khi mình đã quen em nhiều ngày như thế? Không phải câu hỏi này em nên hỏi tôi ngay khi bắt đầu sao?
Vậy mà em sau đó lại những lời nói làm buốt tim tôi, chỉ cảm thấy lòng mình thật lạnh lẽo, giống như năm đó ba mẹ mất vậy.
Lúc đó không nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn cho em lựa chọn đối với tôi và em đều thích hợp.
Đúng vậy, tôi không thể không có em, nếu không có được, tôi cũng coi như chưa từng có vậy.
Tôi còn tưởng, thời gian sẽ khiến cho em yêu tôi, nhưng xem ra, nó càng làm cho tôi và em ngày một xa cách, lại khiến em nhận định đúng tình cảm của bản thân.
Tôi như người từ trên vực rơi xuống.
Nghe những lời nói tàn nhẫn của em vào chính ngày sinh nhật, những lời nói đầy dối trá kia lại là sự thật. Nực cười... Thật nực cười...
Tôi cười lạnh mấy cái, toàn thân lạnh toát.
Cũng may, em vẫn sẽ coi tôi như đại ca, coi tôi như anh trai của mình.
Không như những người tình khác, một khi đã đi sẽ không quay lại.
Tôi còn tưởng mình không còn thích được thêm một ai nữa.
Nghĩ mình sẽ mãi mãi giữ hình bóng đấy trong lòng, nhìn em cùng người khác hạnh phúc.
Nhưng mà...
- Jerry, cậu đi với nhóc kia đi, tớ với bé Tâm đi căn tin trước đã, bé Tâm đang đói meo bụng rên miết. - Hoàng Bách Tùng nắm chặt tay em, như tuyên bố chủ quyền cho toàn trường biết em là của anh ta.
Tôi cố gắng bày ra khuôn mặt bình thản dễ nhìn nhất có thể, chỉ sợ khi em nhìn tôi sẽ mang đầy cảm giác tội lỗi, tôi không muốn em như vậy, chỉ muốn em vui vẻ là được.
Biếng nhác đi thụt lùi về phía sau, không ngờ bả vai tôi bị giữ lại:
- Hey, kid, handsome, for me went with!
Tôi đưa mắt lên đã chạm phải đôi mắt màu xanh biếc rất đẹp, đặc biệt người này có mái tóc đen dài, vừa giống người Việt vừa giống ngoại quốc.
Thấy ánh mắt của tôi, cô ta cũng giải thích:
- Ba chị là người Mĩ, mẹ là người Việt.
Khóe miệng cong một chút, tôi chép miệng đi trước, lãnh đạm một câu:
- Không quan tâm.
Nhưng cô ta vẫn bám theo tôi, không chỉ một ngày, mà là nhiều ngày sau đó.
- Hey, kid, có thể đừng làm lơ chị nữa không?
Lần ở sân bay đó, thật tình cảm ơn chị ta đã an ủi tôi, nhưng mà không nhất thiết cứ phải bám theo thế này.
Cơ mà cái nắm tay đó, cũng thật mang lại chút cảm giác ấm áp.
Tôi nghĩ, ngay lập tức nhăn mặt cóc đầu mình một cái.
Phải cắt đuổi, nếu không sẽ trở tay không kịp, tôi chỉ còn cách sử dụng chiêu bỉ ổi trước nay chưa từng xài.
Cô ta theo tôi từ sáng đến tôi, buổi đêm lại ở quán ăn bánh.
Quán hôm đó không có khách, tôi nhìn cô ta một lúc thấp giọng đuổi khách:
- Muộn rồi, bà chị, về giùm đi.
Tôi nhìn, cô ta ngồi yên lặng trên ghế, hai tay chống lên cằm, tay vẫn khuấy khuấy ly cà phê, bên cạnh là đĩa bánh răm bông tôi mới làm.
Cô ta nhìn như vậy thật đẹp, phải công nhận người lai có khác, dáng người thật đẹp.
Tôi nhìn từ mặt vòng xuống cổ đến ngực rồi dừng lại, tôi cảm giác mặt tôi đỏ lên bèn quay mặt đi chỗ khác.
Cô ta thế nào lại đi đến chỗ tôi, đã vậy còn dựa sát vào người, tôi ngửi thấy mùi rượu quay đầu nhíu mày nhìn cô ta đã bị một đôi môi mềm mại giữ lấy.
Cô ta đang giữ chặt người tôi...
Thấy khuôn mặt xinh đẹp kia đang sát lại gần mình, nụ hôn lại hút người như vậy, tôi lại muốn chống cự.
Đẩy cô ta ra, tôi quay mặt đi quát:
- Ra khỏi đây nhanh!
Không thấy tiếng giày cao gót vang lên, cũng không thấy động tĩnh gì, tôi thoáng mặt nhìn, cô ta đang nhìn tôi ngây ngốc.
Rốt cuộc không biết mình bị cô ta truyền men hay gì, tôi bình tĩnh nhếch môi cười một cái, nhìn cô ta, đi ra đứng trước cửa tiệm, một lần nữa nhìn dáng người kia vẫn không nhúc nhích:- Nếu chị không đi, tôi sẽ đóng cửa.
Cô ta vẫn đứng đó, tôi muốn cho cô ta thấy, phải hối hận vì hành động hôm nay của mình.
Cả người tôi nóng lên, tôi đóng cửa chốt cửa cẩn thận, đi vào trong phòng nằm xuống giường.
Một lúc sau khi tôi đang ngủ lại cảm thấy bên cạnh giường mình lún xuống, một bàn tay mềm mại ôm lấy người tôi, giọng nói thỏ thẻ đó vang lên bên tai:
- Nhóc đẹp trai, em lạnh lùng bao nhiêu chị càng thích em bấy nhiêu.
Sau đó môi tôi lại bị bao phủ, từ trước đến giờ chỉ có tôi chủ động với con gái, không ngờ có một ngày, mình lại bị bà chị này lấn át.
Tôi thở dài một hơi, ôm cả người cô ta đặt dưới người mình, thô bạo mà hôn lấy cô ta.
Cho dù tôi cố gắng kiềm chế để giảm thiểu tình huống xảy ra, nhưng cô ta như châm lửa, chủ động dẹp tan mọi phòng thủ đó, tôi cuối cùng đành nhắm mắt lại.
Đưa thứ dục vọng thiêu đốt vào nơi bí ẩn đó, không ngờ mới xuống được một chút đã phát hiện người bên dưới rên rỉ đau đớn.
Tôi sợ hãi mím chặt môi nhìn, chỉ thấy nụ cười xuất hiện, hai hàng nước mắt rơi.
Tôi lau nước mắt, lần đầu tiên cảm thấy tội lỗi với một người, thấy hối hận vì một chuyện, hình ảnh người con gái với nụ cười thuần khiết kia đã biết mất, thay vào là hình bóng xinh đẹp đẫm nước mắt kia.
- Đừng khóc, tôi sẽ thử.
Đó như một lời nhận định bước ngoặt tình yêu mới của tôi...
Cô gái xinh đẹp này mỉm cười, bàn tay kia ôm chặt lấy vai tôi, đôi môi lại quấn lấy tôi, một thoáng thủ thỉ:
- Chị yêu nhóc!
Đêm đó, tôi không biết mình đã làm với cô ấy bao nhiêu lần, dày vò thân hình ấy biết bao nhiêu lần, chỉ đến khi tôi tỉnh lại, nhìn thấy cô ấy, lần đầu tiên ở bên cạnh một người con gái... Lại bình yên đến vậy.
---------------------The end ngoại truyện 3----------------------------
Hoàn thành
15:00 ngày 16 tháng 6 năm 2016 +1
p/s: ahuhu, viết xong rồi, cuối cùng cũng viết xong rồi, Ri thấy vui vì cuối cùng cũng có một cái kết thật vui vẻ, các bạn có thấy thế không?
Câu chuyện này đối với tôi mà nói là tâm huyết cả quãng thời gian dài, có bạn đọc cho hay tình yêu của Hoàng Bách Tùng đối với cô lại nặng lòng như vậy? Thật ra câu hỏi này tôi cũng không biết câu trả lời, khi tôi đánh máy, cảm xúc dâng lên hòa vào câu chuyện, cho nên viết theo tâm trí của tôi, có lẽ tôi đang mong tưởng có một người yêu tôi chừng ấy năm?
Có bạn đọc hỏi tôi vì sao không phải Nguyễn Văn Lâm mà lại là Hoàng Bách Tùng?
Theo tôi nghĩ tình cảm mà Nguyễn Văn Lâm dành cho cô không hẳn là tình yêu, cũng không hẳn là tình cảm bạn bè đơn thuần, cậu nhóc này đã mất cha mẹ từ khi bốn tuổi, đối với cậu ta mà nói đây là một cú sốc, đột nhiên một cô nhóc xuất hiện làm cuộc sống của cậu khác đi, không tẻ nhạt, không cô đơn, cậu muốn bảo vệ cô, không muốn cô buồn, cũng không muốn rời xa cô mà muốn chăm sóc cho cô suốt đời. Các bạn đoán xem đây có phải là tình cảm của một người anh đối với em gái không?
Cũng không hẳn, đó là suy nghĩ của riêng các bạn đọc.
Trước đây có bạn nói có một số chi tiết không hợp lí, tôi cũng nghĩ vậy, chẳng hạn như vì sao Bạch Băng Tâm lại bày đủ trò như vậy khi cô nhóc chỉ mới bốn tuổi? Cả những câu nói hài hước?
Ừm, giờ thì mình xin giải đáp vì lúc đó, tôi muốn câu chuyện hài hước một chút, có thể các bạn không cảm nhận được bởi vì tay viết của tôi còn cứng, chưa bộc lộ được cái hài.
Cũng qua câu chuyện trên, tuy nó không có những bài học bổ ích nhưng tôi mong các bạn xem đó như một thứ để giải trí, thư giãn đầu óc sau những lúc căng thẳng mệt mỏi, tôi cũng rất vui nếu được các bạn đọc đến hết câu chuyện này.
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện. >_.
Bây giờ, mình sẽ tập trung viết truyện "Châu Lệ Băng, quá khứ đã qua hãy để nó chôn vùi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.