Chương 2: Chuẩn Bị Đồng Phục
Tâm Như
22/02/2016
Còn 2 ngày nữa là nhập học nên tôi với Huyền rủ nhau đi mua một số đồ dùng học tập- Để coi.. sách giáo khoa lớp 11, bút bi, bìa bao hình như đủ hết rồi.
- Bây giờ là phần quan trọng nhất: ĐI MUA ĐỒNG PHỤC!
HẦY, nói ra thì cũng đau lòng. Không biết hôm qua con Huyền ăn trúng cái gì mà đề nghị một chuyện chấn động: LẤY TIỀN TIẾT KIỆM MUA ĐỒ!
- Cái gì?- tôi kinh hãi
Nó gật đầu :
- Có phải tụi mình đã 17 tuổi rồi không?
- Phải.
- Đã tới tuổi phải tự lập rồi đúng không?
- Ờ.... đúng!
- Bởi vậy chúng ta hạn chế dựa vào ba mẹ mà tự chủ những việc nhỏ nhất. Lấy tiền tiết kiệm mua đồng phục cũng là điều hiển nhiên thôi.
Vậy là tôi giơ tay đầu hàng trước lí lẽ của nó. Hậu quả là ngân khố của tôi bị hao hụt nặng nề. Hic hic T_T
Lúc đầu tôi cứ nghĩ đồng phục là chiếc áo dài trắng tinh khôi như trường cũ nhưng lầm to:
- Đẹp quá Nguyên ơi!
Huyền reo lên, chính tôi cũng khá ngạc nhiên. Đúng là trường đặc biệt thì cái gì nó cũng đặc biệt. Chiếc áo hao hao kiểu crop top có viền màu xanh dương đậm ở cổ áo, tay áo và vạt áo. Đi kèm là cái khăn quàng cũng màu xanh dương. Chiếc váy xếp pli cũng màu xanh nốt, dài qua đầu gối. Nhìn kín đáo và đúng chất tuổi teen. Con Huyền hí hửng đi thử đồ, lúc trở ra nó vân vê lọn tóc rồi hỏi tôi:
- Mày thấy tao có đẹp không Nguyên?
Đang uống nước mà nghe nó hỏi tôi mém sặc:
- Tao thấy mày mặc gì cũng y chang Thị Nở
- Ờ mày nên nhớ, cũng nhờ có nhan sắc Thị Nở của tao mà mày mới thắng thế cái vụ cà phê ở quán bento đó nha.- Nó lườm tôi muốn cháy mặt.
Hầy, bữa đó đúng là có công lớn của nó. Thôi thì xuống nước một chút vậy
- Ái chà, phải công nhận là mày mặc đồng phục đẹp thiệt đó.
- Quá khen quá khen! - nó vỗ vai tôi
- Mà nhắc lại tao vẫn còn thấy bực mình, cái tên đó thật quá ngang ngược. Muốn đấm một cái cho bay luôn hàm răng.
- Thôi giận hoài mau già. Giờ về đi tao đói lắm rồi
Hic hic. Hết tốn tiền mua đồ rồi phải chở con nhỏ này về. Đúng là số nô tì mà !
- Bây giờ là phần quan trọng nhất: ĐI MUA ĐỒNG PHỤC!
HẦY, nói ra thì cũng đau lòng. Không biết hôm qua con Huyền ăn trúng cái gì mà đề nghị một chuyện chấn động: LẤY TIỀN TIẾT KIỆM MUA ĐỒ!
- Cái gì?- tôi kinh hãi
Nó gật đầu :
- Có phải tụi mình đã 17 tuổi rồi không?
- Phải.
- Đã tới tuổi phải tự lập rồi đúng không?
- Ờ.... đúng!
- Bởi vậy chúng ta hạn chế dựa vào ba mẹ mà tự chủ những việc nhỏ nhất. Lấy tiền tiết kiệm mua đồng phục cũng là điều hiển nhiên thôi.
Vậy là tôi giơ tay đầu hàng trước lí lẽ của nó. Hậu quả là ngân khố của tôi bị hao hụt nặng nề. Hic hic T_T
Lúc đầu tôi cứ nghĩ đồng phục là chiếc áo dài trắng tinh khôi như trường cũ nhưng lầm to:
- Đẹp quá Nguyên ơi!
Huyền reo lên, chính tôi cũng khá ngạc nhiên. Đúng là trường đặc biệt thì cái gì nó cũng đặc biệt. Chiếc áo hao hao kiểu crop top có viền màu xanh dương đậm ở cổ áo, tay áo và vạt áo. Đi kèm là cái khăn quàng cũng màu xanh dương. Chiếc váy xếp pli cũng màu xanh nốt, dài qua đầu gối. Nhìn kín đáo và đúng chất tuổi teen. Con Huyền hí hửng đi thử đồ, lúc trở ra nó vân vê lọn tóc rồi hỏi tôi:
- Mày thấy tao có đẹp không Nguyên?
Đang uống nước mà nghe nó hỏi tôi mém sặc:
- Tao thấy mày mặc gì cũng y chang Thị Nở
- Ờ mày nên nhớ, cũng nhờ có nhan sắc Thị Nở của tao mà mày mới thắng thế cái vụ cà phê ở quán bento đó nha.- Nó lườm tôi muốn cháy mặt.
Hầy, bữa đó đúng là có công lớn của nó. Thôi thì xuống nước một chút vậy
- Ái chà, phải công nhận là mày mặc đồng phục đẹp thiệt đó.
- Quá khen quá khen! - nó vỗ vai tôi
- Mà nhắc lại tao vẫn còn thấy bực mình, cái tên đó thật quá ngang ngược. Muốn đấm một cái cho bay luôn hàm răng.
- Thôi giận hoài mau già. Giờ về đi tao đói lắm rồi
Hic hic. Hết tốn tiền mua đồ rồi phải chở con nhỏ này về. Đúng là số nô tì mà !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.