Chương 20: Hương Trà
Tâm Như
11/04/2016
Reng! Reng! Reng "BỐP, BỊCH!"
- Ái da!
Trời ạ, đau quá đi mất! Cái đồng hồ báo thức chết tiệt, hôm nay mắc cái chứng gì mà kêu to vậy hả? Làm tôi đang ngủ ngon lành thì bị rớt xuống giường! Haizzz, ngày nào cũng như thế này thì thân thể cha mẹ ban cho chắc te tua quá, tối nay phải rút kinh nghiệm vặn nhỏ tiếng đồng hồ lại mới được!
Đấy, buổi sáng hôm nay của tôi được " mở màn " bằng kiểu" khởi động "không mấy thú vị đó. Mắt nhắm mắt mở nhìn ba cây kim trong đồng hồ, nhìn xong thì rõ tỉnh ngủ luôn ấy chứ...
- ÔI TRỜI ƠI, TRỄ GIỜ RỒIIIIIIIII
Tôi hoảng hốt bật dậy, phóng thẳng vào nhà vệ sinh với tốc độ nhanh hơn ánh sáng để làm vệ sinh cá nhân. Cũng tại mớ bài tập hôm qua báo hại tôi thức khuya để rồi dậy trễ như thế này đây. Mẹ thì sáng hôm nay có tiết dạy nên chắc đã đi rồi, rõ khổ! Kiểu này chắc cũng không ăn kịp bữa sáng mất, đã vậy xe tôi còn là xe đạp mới đau chứ! Khoác xong bộ đồng phục là tôi chạy tót xuống nhà mang giày nữa là xong. Chết tiệt, chỉ còn có 10 phút, giờ có mà đến trường bằng máy bay thì may ra mới kịp.
- Hey girl!
Đang chuẩn bị leo lên xe thì nghe một giọng nói quen thuộc cất lên. Anh Ju đang đỗ xe hơi ngoài cửa nhìn tôi hiền hòa qua tấm kính. Tôi mừng muốn khóc, vội chạy ra, chẳng nói chẳng rằng mở cửa xe ngồi vào trong sự ngạc nhiên của anh.
- Em sẽ giải thích sau, giờ anh chở em đến trường Hồng Hà đi!! - Tôi sốt ruột giục
Hiểu ra vấn đề, anh liền đạp phanh, chiếc xe lao đi vun vút khiến người đi đường lộ rõ sự khiếp sợ, tôi ban đầu cũng hơi ớn nhưng nỗi lo trễ giờ đã át đi tốc độ đáng sợ của chếc xe. Liếc mắt nhìn cái chấm xanh trên máy chỉ đường, anh lắc đầu:
- Dậy trễ hả nhóc?
Tôi đau khổ gật đầu, sau hấp tấp hỏi:
- Giờ đến trường kịp không anh? Em lo quá!
- Em nhắm mắt lại, đếm từ một đến hai mươi đi - anh mỉm cười đầy tự tin, tôi cũng ngoan ngoãn làm theo
- 1, 2, 3, 4, 5,.... 11, 12, 13,...
KITSSSSSS!!!!!!
Chiếc xe phanh gấp lại khiến tôi đang đếm thì giật mình mở mắt. Thấy cổng trường hiện ra sừng sững trước mặt, tôi mừng kinh khủng, liền nắm lấy tay anh Ju lắc điên cuồng:
- Công ơn này của anh em thề sẽ khắc cốt ghi tâm, cảm ơn anh nhiều nhiều nhiều lắm!!!!!
Tôi vội vã bước xuống xe rồi dùng hết sức bình sinh lao về phía lớp, vừa mới đặt chân đến cửa thì chuông vào lớp cũng vừa reo! Ôi quả là một giây phút " vượt lên chính mình" đầy ngoạn mục! Lê lết đến chỗ ngồi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người trong lớp ( dĩ nhiên, tự dưng từ đâu lại có một vật thể phi vào lớp với tốc độ đáng kinh ngạc thế cơ mà ), thả phịch chiếc cặp xuống ghế, tôi nằm dài ra bàn mà hổn hển thở. Huyền thấy vậy thì tò mò hỏi:
- Dậy trễ hả?
- Ừ, khổ ghê!
- Tối qua thức canh ăn trộm hả?
- Ừ, sợ mày qua ăn trộm!
Biết nó giỡn, tôi cũng gian manh đáp lại. Nàng nghe thấy vậy thì liếc tôi một cái cháy mặt, rồi chăm chú vào cuốn vở trên bàn. Đấy, tối qua nó cũng thức canh ăn trộm nên giờ phải ôn lại bài đây mà, vừa lắm! Quay mặt qua chỗ khác, tôi ngạc nhiên khi thấy người bên cạnh đang hướng ánh mắt về phía mình, đó rồi cũng ham hố mở to mắt ra nhìn lại. Thế là tự nhiên trong khung cảnh ồn ào của lớp học lại có hai đứa rảnh rỗi ngồi nhìn nhau " đắm đuối ". Ái chà, cái này hình như văn học gọi là " lãng xẹt " thì phải! Nhìn một hồi cũng mất kiên nhẫn, tôi vặn hỏi:
- Mặt tôi có nhọ à?
Hắn không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười. Tôi như đứng hình trước nụ cười ấy. Hắn cười rất đẹp! Dù chỉ là cười nhẹ nhưng cũng đủ sức làm " đổ ngã " biết bao trái tim thiếu nữ, nhưng nụ cười ấy thoáng qua rất nhanh, tuyệt nhiên không đọng lại chút gì trên môi hắn.
Lớp vẫn ồn ào, sao hôm nay cô vào trễ thế nhỉ?
Tôi tranh thủ chợp mắt một chút, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Trong vô thức, tôi chợt nhận thấy một mùi hương rất nhẹ thoang thoảng bên mình. Một hương thơm thật thanh và dễ chịu biết bao! Nhưng nó lại rất nhẹ, như muốn hòa tan vào không khí vậy. Bỗng chốc, mùi hương ấy hóa thành làn khói hồng, cuốn tôi đến một nơi rất đẹp: xung quanh tôi là những áng mây trôi bồng bềnh đầy màu sắc, phía xa xa kia là ánh mặt trời lấp lánh, đẹp đến mê hồn. Ánh sáng ấy tỏa ra khắp muôn nơi. Trên cây sồi già ở đám mây gần đó, có một người con trai đang ngồi vắt vẻo trên cành, mái tóc nâu bay bồng bềnh trong làn gió. Tính tò mò nổi lên, tôi bèn bước đến để có thể nhìn rõ mặt chàng trai kia. Nhưng ánh mặt trời lại quá chói, tôi chẳng thể nhìn thấy gì cả. Chợt, đám mây tôi đang đứng bị rung lắc dữ dội và... người tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng... ngườ con trai ấy cũng biến mất theo làn gió..
Choàng tỉnh dậy, tôi kinh ngạc khi thấy lớp học vắng hoe, chẳng còn ai trong lớp cả. Trời đất, không lẽ tôi ngủ lâu đến mức đó sao? Đến giờ ra về luôn rồi hả trời??
- Trống tiết, cô giáo bị bệnh, mọi người xuống sân chơi hết rồi.
Tôi giật thót mình, suýt tí hét lên nhưng may kìm lại kịp. Hắn nhìn thấy bộ dạng của tôi thì nhếch môi vẻ châm chọc. Tức điên người, tôi lườm người bên cạnh muốn rớt con con mắt. Mùi hương khi nãy bất chợt lại thoảng qua mũi, nhưng lần này có vẻ rõ ràng hơn chứ không mơ hồ như hồi này. Và tôi đã lờ mờ đoán ra: đây hình như là hương trà xanh thì phải, và nó tỏa ra từ... người hắn?!
- Cậu uống trà đấy hả?
Đôi mắt hắn hơi nheo lại, sau thì hiểu ý, gật nhẹ đầu
Ọt ọt#####
Cái bụng chết tiệt, tự dưng lại kêu vào lúc này. Giờ mới nhớ, khi nãy vội quá có kịp ăn gì đâu, hình như tối hôm qua cũng vậy, xảy ra nhiều chuyện quá nên cũng quên khuấy mất việc ăn tối. Trời ạ, ngượng chết đi được ấy!!
Một thanh socola được đẩy đến trước mặt, cậu ta đánh ánh mắt qua ý bảo dùng.
Thế thì tôi không khách sáo đâu đấy nhé!
Bóc một miếng bỏ vào miệng nhấm nháp, mắt tôi sáng rực lên : kẹo ngon dã man!
Ăn ngon lành mà không biết có người đang nhìn mình nãy giờ. Chậc, thật vô ý quá, người ta đã có lòng giúp đỡ thì cũng nên cảm ơn một tiếng chứ, vô tư ghê
- Ừm.. ờ... cảm ơn cậu nhé!
-...
- Vì thanh kẹo... và vì món quà hôm qua nữa, tôi rất thích! Mà sao cậu biết tôi thích cuốn nào mà mua vậy?
Hắn lấy ngón trỏ vạch một đường nằm ngang trên không trung, rồi đáp gọn:
- Đoán
À, ra là đoán. Mà sao lại đoán trúng thế nhỉ? Thật khó tin!?
Không khí chợt im bặt đến kì cục, tôi bèn bâng quơ hỏi một câu để phá vỡ bầu không khí tẻ nhạt này
- Socola ngon quá, cậu mua ở đâu vậy?
Câu trả lời của cậu ta làm tôi suýt nghẹn:
- Fan tặng
WHAT THE HELL?? Cậu ta lấy đồ fan tặng ra cho tôi ăn sao? Quỷ đất thần ơi, cái tên tàn nhẫn này, bộ hắn muốn tôi bị fan của hắn treo cổ lên hay sao vậy trời??? Cậu ta nhìn tôi với vẻ " I don't care " càng làm tôi ức muốn nghẹn! Đồ dã man, cậu cứ đợi đó, rồi tôi sẽ không tha cho cậu đâu!
- Cậu đúng là heo, cho gì ăn nấy! - hắn nói xong thì thong thả bước khỏi lớp, để lại tôi với cái biểu cảm ngu không tả nổi
- MINH KHÔI, CẬU ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI, DÁM NÓI TÔI LÀ HEO HẢ???
- Ái da!
Trời ạ, đau quá đi mất! Cái đồng hồ báo thức chết tiệt, hôm nay mắc cái chứng gì mà kêu to vậy hả? Làm tôi đang ngủ ngon lành thì bị rớt xuống giường! Haizzz, ngày nào cũng như thế này thì thân thể cha mẹ ban cho chắc te tua quá, tối nay phải rút kinh nghiệm vặn nhỏ tiếng đồng hồ lại mới được!
Đấy, buổi sáng hôm nay của tôi được " mở màn " bằng kiểu" khởi động "không mấy thú vị đó. Mắt nhắm mắt mở nhìn ba cây kim trong đồng hồ, nhìn xong thì rõ tỉnh ngủ luôn ấy chứ...
- ÔI TRỜI ƠI, TRỄ GIỜ RỒIIIIIIIII
Tôi hoảng hốt bật dậy, phóng thẳng vào nhà vệ sinh với tốc độ nhanh hơn ánh sáng để làm vệ sinh cá nhân. Cũng tại mớ bài tập hôm qua báo hại tôi thức khuya để rồi dậy trễ như thế này đây. Mẹ thì sáng hôm nay có tiết dạy nên chắc đã đi rồi, rõ khổ! Kiểu này chắc cũng không ăn kịp bữa sáng mất, đã vậy xe tôi còn là xe đạp mới đau chứ! Khoác xong bộ đồng phục là tôi chạy tót xuống nhà mang giày nữa là xong. Chết tiệt, chỉ còn có 10 phút, giờ có mà đến trường bằng máy bay thì may ra mới kịp.
- Hey girl!
Đang chuẩn bị leo lên xe thì nghe một giọng nói quen thuộc cất lên. Anh Ju đang đỗ xe hơi ngoài cửa nhìn tôi hiền hòa qua tấm kính. Tôi mừng muốn khóc, vội chạy ra, chẳng nói chẳng rằng mở cửa xe ngồi vào trong sự ngạc nhiên của anh.
- Em sẽ giải thích sau, giờ anh chở em đến trường Hồng Hà đi!! - Tôi sốt ruột giục
Hiểu ra vấn đề, anh liền đạp phanh, chiếc xe lao đi vun vút khiến người đi đường lộ rõ sự khiếp sợ, tôi ban đầu cũng hơi ớn nhưng nỗi lo trễ giờ đã át đi tốc độ đáng sợ của chếc xe. Liếc mắt nhìn cái chấm xanh trên máy chỉ đường, anh lắc đầu:
- Dậy trễ hả nhóc?
Tôi đau khổ gật đầu, sau hấp tấp hỏi:
- Giờ đến trường kịp không anh? Em lo quá!
- Em nhắm mắt lại, đếm từ một đến hai mươi đi - anh mỉm cười đầy tự tin, tôi cũng ngoan ngoãn làm theo
- 1, 2, 3, 4, 5,.... 11, 12, 13,...
KITSSSSSS!!!!!!
Chiếc xe phanh gấp lại khiến tôi đang đếm thì giật mình mở mắt. Thấy cổng trường hiện ra sừng sững trước mặt, tôi mừng kinh khủng, liền nắm lấy tay anh Ju lắc điên cuồng:
- Công ơn này của anh em thề sẽ khắc cốt ghi tâm, cảm ơn anh nhiều nhiều nhiều lắm!!!!!
Tôi vội vã bước xuống xe rồi dùng hết sức bình sinh lao về phía lớp, vừa mới đặt chân đến cửa thì chuông vào lớp cũng vừa reo! Ôi quả là một giây phút " vượt lên chính mình" đầy ngoạn mục! Lê lết đến chỗ ngồi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người trong lớp ( dĩ nhiên, tự dưng từ đâu lại có một vật thể phi vào lớp với tốc độ đáng kinh ngạc thế cơ mà ), thả phịch chiếc cặp xuống ghế, tôi nằm dài ra bàn mà hổn hển thở. Huyền thấy vậy thì tò mò hỏi:
- Dậy trễ hả?
- Ừ, khổ ghê!
- Tối qua thức canh ăn trộm hả?
- Ừ, sợ mày qua ăn trộm!
Biết nó giỡn, tôi cũng gian manh đáp lại. Nàng nghe thấy vậy thì liếc tôi một cái cháy mặt, rồi chăm chú vào cuốn vở trên bàn. Đấy, tối qua nó cũng thức canh ăn trộm nên giờ phải ôn lại bài đây mà, vừa lắm! Quay mặt qua chỗ khác, tôi ngạc nhiên khi thấy người bên cạnh đang hướng ánh mắt về phía mình, đó rồi cũng ham hố mở to mắt ra nhìn lại. Thế là tự nhiên trong khung cảnh ồn ào của lớp học lại có hai đứa rảnh rỗi ngồi nhìn nhau " đắm đuối ". Ái chà, cái này hình như văn học gọi là " lãng xẹt " thì phải! Nhìn một hồi cũng mất kiên nhẫn, tôi vặn hỏi:
- Mặt tôi có nhọ à?
Hắn không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười. Tôi như đứng hình trước nụ cười ấy. Hắn cười rất đẹp! Dù chỉ là cười nhẹ nhưng cũng đủ sức làm " đổ ngã " biết bao trái tim thiếu nữ, nhưng nụ cười ấy thoáng qua rất nhanh, tuyệt nhiên không đọng lại chút gì trên môi hắn.
Lớp vẫn ồn ào, sao hôm nay cô vào trễ thế nhỉ?
Tôi tranh thủ chợp mắt một chút, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Trong vô thức, tôi chợt nhận thấy một mùi hương rất nhẹ thoang thoảng bên mình. Một hương thơm thật thanh và dễ chịu biết bao! Nhưng nó lại rất nhẹ, như muốn hòa tan vào không khí vậy. Bỗng chốc, mùi hương ấy hóa thành làn khói hồng, cuốn tôi đến một nơi rất đẹp: xung quanh tôi là những áng mây trôi bồng bềnh đầy màu sắc, phía xa xa kia là ánh mặt trời lấp lánh, đẹp đến mê hồn. Ánh sáng ấy tỏa ra khắp muôn nơi. Trên cây sồi già ở đám mây gần đó, có một người con trai đang ngồi vắt vẻo trên cành, mái tóc nâu bay bồng bềnh trong làn gió. Tính tò mò nổi lên, tôi bèn bước đến để có thể nhìn rõ mặt chàng trai kia. Nhưng ánh mặt trời lại quá chói, tôi chẳng thể nhìn thấy gì cả. Chợt, đám mây tôi đang đứng bị rung lắc dữ dội và... người tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng... ngườ con trai ấy cũng biến mất theo làn gió..
Choàng tỉnh dậy, tôi kinh ngạc khi thấy lớp học vắng hoe, chẳng còn ai trong lớp cả. Trời đất, không lẽ tôi ngủ lâu đến mức đó sao? Đến giờ ra về luôn rồi hả trời??
- Trống tiết, cô giáo bị bệnh, mọi người xuống sân chơi hết rồi.
Tôi giật thót mình, suýt tí hét lên nhưng may kìm lại kịp. Hắn nhìn thấy bộ dạng của tôi thì nhếch môi vẻ châm chọc. Tức điên người, tôi lườm người bên cạnh muốn rớt con con mắt. Mùi hương khi nãy bất chợt lại thoảng qua mũi, nhưng lần này có vẻ rõ ràng hơn chứ không mơ hồ như hồi này. Và tôi đã lờ mờ đoán ra: đây hình như là hương trà xanh thì phải, và nó tỏa ra từ... người hắn?!
- Cậu uống trà đấy hả?
Đôi mắt hắn hơi nheo lại, sau thì hiểu ý, gật nhẹ đầu
Ọt ọt#####
Cái bụng chết tiệt, tự dưng lại kêu vào lúc này. Giờ mới nhớ, khi nãy vội quá có kịp ăn gì đâu, hình như tối hôm qua cũng vậy, xảy ra nhiều chuyện quá nên cũng quên khuấy mất việc ăn tối. Trời ạ, ngượng chết đi được ấy!!
Một thanh socola được đẩy đến trước mặt, cậu ta đánh ánh mắt qua ý bảo dùng.
Thế thì tôi không khách sáo đâu đấy nhé!
Bóc một miếng bỏ vào miệng nhấm nháp, mắt tôi sáng rực lên : kẹo ngon dã man!
Ăn ngon lành mà không biết có người đang nhìn mình nãy giờ. Chậc, thật vô ý quá, người ta đã có lòng giúp đỡ thì cũng nên cảm ơn một tiếng chứ, vô tư ghê
- Ừm.. ờ... cảm ơn cậu nhé!
-...
- Vì thanh kẹo... và vì món quà hôm qua nữa, tôi rất thích! Mà sao cậu biết tôi thích cuốn nào mà mua vậy?
Hắn lấy ngón trỏ vạch một đường nằm ngang trên không trung, rồi đáp gọn:
- Đoán
À, ra là đoán. Mà sao lại đoán trúng thế nhỉ? Thật khó tin!?
Không khí chợt im bặt đến kì cục, tôi bèn bâng quơ hỏi một câu để phá vỡ bầu không khí tẻ nhạt này
- Socola ngon quá, cậu mua ở đâu vậy?
Câu trả lời của cậu ta làm tôi suýt nghẹn:
- Fan tặng
WHAT THE HELL?? Cậu ta lấy đồ fan tặng ra cho tôi ăn sao? Quỷ đất thần ơi, cái tên tàn nhẫn này, bộ hắn muốn tôi bị fan của hắn treo cổ lên hay sao vậy trời??? Cậu ta nhìn tôi với vẻ " I don't care " càng làm tôi ức muốn nghẹn! Đồ dã man, cậu cứ đợi đó, rồi tôi sẽ không tha cho cậu đâu!
- Cậu đúng là heo, cho gì ăn nấy! - hắn nói xong thì thong thả bước khỏi lớp, để lại tôi với cái biểu cảm ngu không tả nổi
- MINH KHÔI, CẬU ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI, DÁM NÓI TÔI LÀ HEO HẢ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.