Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói
Chương 156
Ni Nam Đê Ngữ
09/05/2017
Edit: ღDuღ
Beta: ViVu
"Bà nội đã mở miệng, về chuyện lão Tam, tôi một chữ cũng không thể nói." Anh hai cầm lên một điếu xì gà, như muốn hút, nhưng ánh mắt lướt qua bụng cao ngất của tôi thì lại buông xuống.
Trong ba anh em, anh hai là tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt nhất, không muốn để cho bà nội quan tâm nhất, anh đã nói như vậy, tôi ngoại trừ buông tha, cũng không có lựa chọn khác. Lúc tôi quay đầu sắp rời đi, anh hai chợt nhỏ giọng nói: "Đi hỏi ba, đừng để cho mẹ biết. Mẹ và bà nội là người chung chiến tuyến ."
Tôi ngoái đầu lại nhìn anh hai, không nhịn được cười, anh hai rất ít dễ kích động như thế, càng sẽ không làm trái với bà nội, đã tiết lộ tin tức cho tôi, chỉ có thể nói anh hiểu rõ, quá đau lòng em trai thứ ba của anh rồi.
Đêm đó, đêm khuya yên tĩnh, tôi ôm điện thoại nói chuyện phiếm với cha nuôi, nói nhăn nói cuội thật lâu, tôi mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Cha nuôi sửng sốt một chút, mới cười ha hả nói: "Lão Tam đi nghỉ phép."
Mặc dù tính chân thật của câu trả lời này còn cần phải xem xét lại, nhưng cha nuôi cũng nói như vậy, tôi cũng không nên hỏi tiếp.
"Vậy không sao, con chỉ tùy tiện hỏi một chút." Tôi ngượng ngùng nói.
Cha nuôi cũng không có để ý, chỉ nói ông và mẹ nuôi rất nhớ tôi, nhưng công việc lại rất bận rộn, trong thời gian ngắn không cách nào trở về nước thăm tôi, nói chuyện thêm một lát, cha nuôi tâm huyết dâng trào nói: "Con có muốn đi nghĩ phép hay không? Năm ngoái cha nuôi mua một hải đảo rất đẹp, nếu con muốn tới, cha sắp xếp giúp con."
Tôi vuốt bụng tròn vo cười: "Bây giờ tình hình cơ thể con không thích hợp đi xa nhà."
"Cha nuôi giúp con." Cha nuôi không đáng tin cậy rất nóng lòng đề nghị: "Cha để cho Thiên Vũ đưa con tới Úc, giúp con sắp xếp máy bay qua biển, trời xanh biển xanh, chim hót hoa nở, thích hợp dưỡng thai rồi."
Thật sự tôi có chút động lòng, trở lại gần nửa tháng, mặc kệ tôi đi tới đâu cũng có một đống người đi theo, tất cả mọi người xem tôi như thủy tinh, còn kém dán chữ ở sau lưng tôi "Đồ dễ bể, xin cầm nhẹ để nhẹ" đi quảng cáo rồi. Hơn nữa, bà nội còn mở miệng, làm cho không khí trong nhà là lạ, mọi người không chỉ cố ý không đề cập tới chủ đề liên quan đến Âm Hạng Thiên, ngay cả món ăn Âm Hạng Thiên thích ăn cũng sẽ không xuất hiện ở trên bàn cơm.
Tôi không phải đứa ngốc, tự nhiên có cảm giác, kiểu cố ý tạo hoàn cảnh "Vô khuẩn" này để cho tôi vô cùng không được tự nhiên. Cũng có thể nói, bọn họ càng cố ý, tôi càng sẽ nhớ tới người kia, cảm giác này rất không tự nhiên.
"Hoàn cảnh trên đảo rất tốt, nhà gỗ nhỏ cũng rất đáng yêu, một chút bóng dáng thành phố cũng không có. Nếu không phải công việc bận rộn, cha và mẹ nuôi của con đã sớm đi đến đó dưỡng lão rồi." Cha nuôi vẫn còn đang thao thao bất tuyệt tán dương hải đảo của mình, không biết, tôi đã bắt đầu rục rịch.
"Cha nuôi, cha và bà nội thương lượng một chút trước đi?"
Cha nuôi sửng sốt một chút, kích động nói: "Con muốn đi sao?"
"Dạ."
"Được, được, con muốn đi, cha nuôi nhất định không màng sống chết cũng giúp con đạt thành nguyện vọng." Tôi nhẹ nhàng trả lời một tiếng kia hình như đốt lên tất cả nhiệt tình của cha nuôi, ông vội vàng đáp lời, thậm chí bây giờ tôi có thể thấy cha nuôi từ trước đến giờ luôn trầm ổn nội liễm cười như một nhân viên nghiệp vụ chào hàng thành công.
Một tuần lễ sau, sáng sớm, không, chính xác là rạng sáng bốn giờ, trong lúc ngủ mơ tôi bị Thiên Vũ đánh thức, anh giống như tên trộm, nhẹ giọng khẽ bước gõ mở cửa, nhìn hành lang không ai, chợt chui vào, tiếp theo nhẹ nhàng khóa cửa phòng, cầm giấy thông hành và vé máy bay của tôi nói: "Mau thay quần áo, chúng ta đi Úc."
Tôi kinh ngạc ngơ ngẩn: "Anh đang nói đùa sao?"
"Cô gặp qua ai lấy mạng đùa giỡn sao?" Thiên Vũ nhíu mày nói: "Là cha nuôi thân ái của cô, chủ tử kính yêu của tôi muốn tôi hộ tống cô qua đó, nếu để cho phu nhân phát hiện, không phải lột da tôi không đâu."
Chóng mặt ~ đây chính là "Sắp xếp" cha nuôi nói hay sao? Quá không đáng tin rồi!
"Hành lý gì cũng đừng mang, chúng ta cứ mặc quần áo gọn nhẹ rồi xuất phát." Thiên Vũ làm một thủ thế rời đi trước, tiếp theo giống như con chuột bự chạy ra khỏi cửa.
Tôi ngơ ngác đổi áo ngủ, vừa mặc quần áo vừa nghĩ, mặc dù phụ lòng cha nuôi khổ tâm thật không đúng, nhưng để bà nội phát hiện tôi chuồn êm, tất cả mọi người sẽ bị hại. Vì vậy, sau khi xuống lầu dưới, tôi nhìn Thiên Vũ nói: "Tôi không thể đi."
"Cô đừng kích thích tôi." Thiên Vũ nhanh chóng vò đầu: "Tôi phí nhiều công sức lắm mới lấy được hộ chiếu của cô, giúp cô làm hộ chiếu công tác, đây chính là hộ chiếu công tác đó! Không có một tháng cũng không làm được, tôi dùng một tháng, tốn không ít tiền đâu. Dù cô không nhìn mặt mũi của tôi, cũng nhìn mặt mũi tiền một chút, nhìn mặt mũi của người cha thân ái của cô cũng được!"
"Nhưng bà nội. . . . . ."
"Tôi sẽ kêu cô là bà nội, bà nội, ngài nhanh lên xe thôi." Thiên Vũ đẩy tôi vào trong xe.
Tôi dở khóc dở cười nói: "Anh sờ bụng của tôi làm gì?"
Thiên Vũ nhét tôi lên xe mới nói: "Đây không phải sờ, là bảo vệ, chủ tử nói rồi, dù đầu tôi có bị thương, cũng không thể làm bụng cô bị thương ."
Tôi buồn cười nói: "Anh cũng đừng gọi cha nuôi tôi là chủ tử, cảm giác giống như đang ở thời bối lặc gia triều Thanh."
Thiên Vũ ngồi vào chỗ tài xế, vừa đánh lửa vừa nói: "Cô có điều không biết. Lúc tôi và Thiên Hoa tới Âm gia, lão gia tử vẫn còn sống, chủ tử thì ở nước ngoài khai thác thị trường. Người giới thiệu chúng ta xưng hô Lão gia tiên sinh, tôi và Thiên Âm cũng gọi theo, sau đó tết âm lịch chủ tử trở về nước, tôi và Thiên Hoa gặp khó khăn, cũng không thể cùng gọi chủ tử là thiếu gia?"
"Vì cái gì không thể?"
"Tôi và Thiên Hoa là thư đồng Tam Thiếu, nếu gọi chủ tử là thiếu gia chẳng phải sẽ sai bối phận sao?" Nói xong lời này, Thiên Vũ giật mình, đoán chừng nhớ tới mệnh lệnh của bà nội rồi.
Tôi cười nói: "Tuổi của hai người và Âm Hạng Thiên không chênh lệch nhau lắm, kêu tên không được sao."
Nghe giọng tôi như không thèm để ý nói tới Âm Hạng Thiên, Lúc này Thiên Vũ mới hoàn toàn thả lỏng phòng bị."Lúc mới tới không quen thuộc, sao chúng tôi dám càn rỡ như vậy? Sau lại thân quen, xưng hô muốn sửa cũng sửa không được. Lại nói, chủ tử rất hiền hòa , muốn bọn tiểu bối chúng tôi kêu ông bằng chú, cho nên, ở trước người ngoài chúng tôi gọi ông là hú, khi bí mật thì gọi ông là chủ tử, cảm thấy rất thân thiết ."
"Cha nuôi rất hiền hòa, chính là đánh bất ngờ thôi." Tôi cười khổ nói: "Nếu như bị bà nội phát hiện, nửa đêm tôi chuồn êm, tất cả mọi người phải gặp tai họa."
"Sẽ không, chỉ cần trốn đi nước ngoài, phu nhân có tức giận cũng sẽ không tìm chúng ta xả giận."
"Dù sao chúng ta cũng phải về? Tôi còn có bảo bảo che chở, anh…" Tôi thở dài: "Tiền đồ có thể mất."
Tay của Thiên Vũ run lên, tiếp tục tự an ủi mình: "Không có chuyện gì, tin chủ tử sẽ được sống mãi."
Lời tuy như thế, nhưng trước khi lên máy bay Thiên Vũ vẫn nhìn chung quanh, hình như sợ bà nội đuổi theo, rốt cuộc lên máy bay, anh thở dài một hơi: "Hữu kinh vô hiểm, da của tôi được giữ lại rồi."
Tôi cười ha ha: "Thiên Vũ, anh làm quá rồi."
Thiên Vũ lắc đầu thở dài : "Tôi mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng dẫn cô đi... cô lấy chuyện này chê cười tôi thấy được sao?"
Tôi ngáp một cái, thuận miệng hỏi: "Thiên Hoa và Âm Hạng Thiên đi du lịch sao?"
Từ lúc tôi trở về đại trạch thì không có gặp Thiên Hoa, hỏi Tiểu Tần, Tiểu Tần chỉ nói qua loa, Thiên Hoa đang bận công việc. Cho đến khi cha nuôi nói Âm Hạng Thiên đi du lịch, tôi mới nhớ tới, công việc của Thiên Hoa đều là quay quanh bên cạnh Âm Hạng Thiên, Âm Hạng Thiên không có ở đây, Thiên Hoa tự nhiên không có ở đây.
Thiên Vũ sửng sốt: "Thiên Hoa đi cùng với Tam thiếu, chẳng qua, cô nghe ai nói bọn họ đi du lịch?"
"Cha nuôi."
Thiên Vũ thở dài, kéo chăn đắp lên trên người tôi: "Ngủ một giấc đi, đến Úc cũng phải mười mấy tiếng đấy." Thấy anh khó mở miệng trả lời, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Beta: ViVu
"Bà nội đã mở miệng, về chuyện lão Tam, tôi một chữ cũng không thể nói." Anh hai cầm lên một điếu xì gà, như muốn hút, nhưng ánh mắt lướt qua bụng cao ngất của tôi thì lại buông xuống.
Trong ba anh em, anh hai là tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt nhất, không muốn để cho bà nội quan tâm nhất, anh đã nói như vậy, tôi ngoại trừ buông tha, cũng không có lựa chọn khác. Lúc tôi quay đầu sắp rời đi, anh hai chợt nhỏ giọng nói: "Đi hỏi ba, đừng để cho mẹ biết. Mẹ và bà nội là người chung chiến tuyến ."
Tôi ngoái đầu lại nhìn anh hai, không nhịn được cười, anh hai rất ít dễ kích động như thế, càng sẽ không làm trái với bà nội, đã tiết lộ tin tức cho tôi, chỉ có thể nói anh hiểu rõ, quá đau lòng em trai thứ ba của anh rồi.
Đêm đó, đêm khuya yên tĩnh, tôi ôm điện thoại nói chuyện phiếm với cha nuôi, nói nhăn nói cuội thật lâu, tôi mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Cha nuôi sửng sốt một chút, mới cười ha hả nói: "Lão Tam đi nghỉ phép."
Mặc dù tính chân thật của câu trả lời này còn cần phải xem xét lại, nhưng cha nuôi cũng nói như vậy, tôi cũng không nên hỏi tiếp.
"Vậy không sao, con chỉ tùy tiện hỏi một chút." Tôi ngượng ngùng nói.
Cha nuôi cũng không có để ý, chỉ nói ông và mẹ nuôi rất nhớ tôi, nhưng công việc lại rất bận rộn, trong thời gian ngắn không cách nào trở về nước thăm tôi, nói chuyện thêm một lát, cha nuôi tâm huyết dâng trào nói: "Con có muốn đi nghĩ phép hay không? Năm ngoái cha nuôi mua một hải đảo rất đẹp, nếu con muốn tới, cha sắp xếp giúp con."
Tôi vuốt bụng tròn vo cười: "Bây giờ tình hình cơ thể con không thích hợp đi xa nhà."
"Cha nuôi giúp con." Cha nuôi không đáng tin cậy rất nóng lòng đề nghị: "Cha để cho Thiên Vũ đưa con tới Úc, giúp con sắp xếp máy bay qua biển, trời xanh biển xanh, chim hót hoa nở, thích hợp dưỡng thai rồi."
Thật sự tôi có chút động lòng, trở lại gần nửa tháng, mặc kệ tôi đi tới đâu cũng có một đống người đi theo, tất cả mọi người xem tôi như thủy tinh, còn kém dán chữ ở sau lưng tôi "Đồ dễ bể, xin cầm nhẹ để nhẹ" đi quảng cáo rồi. Hơn nữa, bà nội còn mở miệng, làm cho không khí trong nhà là lạ, mọi người không chỉ cố ý không đề cập tới chủ đề liên quan đến Âm Hạng Thiên, ngay cả món ăn Âm Hạng Thiên thích ăn cũng sẽ không xuất hiện ở trên bàn cơm.
Tôi không phải đứa ngốc, tự nhiên có cảm giác, kiểu cố ý tạo hoàn cảnh "Vô khuẩn" này để cho tôi vô cùng không được tự nhiên. Cũng có thể nói, bọn họ càng cố ý, tôi càng sẽ nhớ tới người kia, cảm giác này rất không tự nhiên.
"Hoàn cảnh trên đảo rất tốt, nhà gỗ nhỏ cũng rất đáng yêu, một chút bóng dáng thành phố cũng không có. Nếu không phải công việc bận rộn, cha và mẹ nuôi của con đã sớm đi đến đó dưỡng lão rồi." Cha nuôi vẫn còn đang thao thao bất tuyệt tán dương hải đảo của mình, không biết, tôi đã bắt đầu rục rịch.
"Cha nuôi, cha và bà nội thương lượng một chút trước đi?"
Cha nuôi sửng sốt một chút, kích động nói: "Con muốn đi sao?"
"Dạ."
"Được, được, con muốn đi, cha nuôi nhất định không màng sống chết cũng giúp con đạt thành nguyện vọng." Tôi nhẹ nhàng trả lời một tiếng kia hình như đốt lên tất cả nhiệt tình của cha nuôi, ông vội vàng đáp lời, thậm chí bây giờ tôi có thể thấy cha nuôi từ trước đến giờ luôn trầm ổn nội liễm cười như một nhân viên nghiệp vụ chào hàng thành công.
Một tuần lễ sau, sáng sớm, không, chính xác là rạng sáng bốn giờ, trong lúc ngủ mơ tôi bị Thiên Vũ đánh thức, anh giống như tên trộm, nhẹ giọng khẽ bước gõ mở cửa, nhìn hành lang không ai, chợt chui vào, tiếp theo nhẹ nhàng khóa cửa phòng, cầm giấy thông hành và vé máy bay của tôi nói: "Mau thay quần áo, chúng ta đi Úc."
Tôi kinh ngạc ngơ ngẩn: "Anh đang nói đùa sao?"
"Cô gặp qua ai lấy mạng đùa giỡn sao?" Thiên Vũ nhíu mày nói: "Là cha nuôi thân ái của cô, chủ tử kính yêu của tôi muốn tôi hộ tống cô qua đó, nếu để cho phu nhân phát hiện, không phải lột da tôi không đâu."
Chóng mặt ~ đây chính là "Sắp xếp" cha nuôi nói hay sao? Quá không đáng tin rồi!
"Hành lý gì cũng đừng mang, chúng ta cứ mặc quần áo gọn nhẹ rồi xuất phát." Thiên Vũ làm một thủ thế rời đi trước, tiếp theo giống như con chuột bự chạy ra khỏi cửa.
Tôi ngơ ngác đổi áo ngủ, vừa mặc quần áo vừa nghĩ, mặc dù phụ lòng cha nuôi khổ tâm thật không đúng, nhưng để bà nội phát hiện tôi chuồn êm, tất cả mọi người sẽ bị hại. Vì vậy, sau khi xuống lầu dưới, tôi nhìn Thiên Vũ nói: "Tôi không thể đi."
"Cô đừng kích thích tôi." Thiên Vũ nhanh chóng vò đầu: "Tôi phí nhiều công sức lắm mới lấy được hộ chiếu của cô, giúp cô làm hộ chiếu công tác, đây chính là hộ chiếu công tác đó! Không có một tháng cũng không làm được, tôi dùng một tháng, tốn không ít tiền đâu. Dù cô không nhìn mặt mũi của tôi, cũng nhìn mặt mũi tiền một chút, nhìn mặt mũi của người cha thân ái của cô cũng được!"
"Nhưng bà nội. . . . . ."
"Tôi sẽ kêu cô là bà nội, bà nội, ngài nhanh lên xe thôi." Thiên Vũ đẩy tôi vào trong xe.
Tôi dở khóc dở cười nói: "Anh sờ bụng của tôi làm gì?"
Thiên Vũ nhét tôi lên xe mới nói: "Đây không phải sờ, là bảo vệ, chủ tử nói rồi, dù đầu tôi có bị thương, cũng không thể làm bụng cô bị thương ."
Tôi buồn cười nói: "Anh cũng đừng gọi cha nuôi tôi là chủ tử, cảm giác giống như đang ở thời bối lặc gia triều Thanh."
Thiên Vũ ngồi vào chỗ tài xế, vừa đánh lửa vừa nói: "Cô có điều không biết. Lúc tôi và Thiên Hoa tới Âm gia, lão gia tử vẫn còn sống, chủ tử thì ở nước ngoài khai thác thị trường. Người giới thiệu chúng ta xưng hô Lão gia tiên sinh, tôi và Thiên Âm cũng gọi theo, sau đó tết âm lịch chủ tử trở về nước, tôi và Thiên Hoa gặp khó khăn, cũng không thể cùng gọi chủ tử là thiếu gia?"
"Vì cái gì không thể?"
"Tôi và Thiên Hoa là thư đồng Tam Thiếu, nếu gọi chủ tử là thiếu gia chẳng phải sẽ sai bối phận sao?" Nói xong lời này, Thiên Vũ giật mình, đoán chừng nhớ tới mệnh lệnh của bà nội rồi.
Tôi cười nói: "Tuổi của hai người và Âm Hạng Thiên không chênh lệch nhau lắm, kêu tên không được sao."
Nghe giọng tôi như không thèm để ý nói tới Âm Hạng Thiên, Lúc này Thiên Vũ mới hoàn toàn thả lỏng phòng bị."Lúc mới tới không quen thuộc, sao chúng tôi dám càn rỡ như vậy? Sau lại thân quen, xưng hô muốn sửa cũng sửa không được. Lại nói, chủ tử rất hiền hòa , muốn bọn tiểu bối chúng tôi kêu ông bằng chú, cho nên, ở trước người ngoài chúng tôi gọi ông là hú, khi bí mật thì gọi ông là chủ tử, cảm thấy rất thân thiết ."
"Cha nuôi rất hiền hòa, chính là đánh bất ngờ thôi." Tôi cười khổ nói: "Nếu như bị bà nội phát hiện, nửa đêm tôi chuồn êm, tất cả mọi người phải gặp tai họa."
"Sẽ không, chỉ cần trốn đi nước ngoài, phu nhân có tức giận cũng sẽ không tìm chúng ta xả giận."
"Dù sao chúng ta cũng phải về? Tôi còn có bảo bảo che chở, anh…" Tôi thở dài: "Tiền đồ có thể mất."
Tay của Thiên Vũ run lên, tiếp tục tự an ủi mình: "Không có chuyện gì, tin chủ tử sẽ được sống mãi."
Lời tuy như thế, nhưng trước khi lên máy bay Thiên Vũ vẫn nhìn chung quanh, hình như sợ bà nội đuổi theo, rốt cuộc lên máy bay, anh thở dài một hơi: "Hữu kinh vô hiểm, da của tôi được giữ lại rồi."
Tôi cười ha ha: "Thiên Vũ, anh làm quá rồi."
Thiên Vũ lắc đầu thở dài : "Tôi mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng dẫn cô đi... cô lấy chuyện này chê cười tôi thấy được sao?"
Tôi ngáp một cái, thuận miệng hỏi: "Thiên Hoa và Âm Hạng Thiên đi du lịch sao?"
Từ lúc tôi trở về đại trạch thì không có gặp Thiên Hoa, hỏi Tiểu Tần, Tiểu Tần chỉ nói qua loa, Thiên Hoa đang bận công việc. Cho đến khi cha nuôi nói Âm Hạng Thiên đi du lịch, tôi mới nhớ tới, công việc của Thiên Hoa đều là quay quanh bên cạnh Âm Hạng Thiên, Âm Hạng Thiên không có ở đây, Thiên Hoa tự nhiên không có ở đây.
Thiên Vũ sửng sốt: "Thiên Hoa đi cùng với Tam thiếu, chẳng qua, cô nghe ai nói bọn họ đi du lịch?"
"Cha nuôi."
Thiên Vũ thở dài, kéo chăn đắp lên trên người tôi: "Ngủ một giấc đi, đến Úc cũng phải mười mấy tiếng đấy." Thấy anh khó mở miệng trả lời, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.