Chương 2
LTTT205
25/05/2023
Sáng hôm sau, tất cả nữ hầu bị gọi đến phòng ăn. Cậu chủ chính là người triệu tập bọn họ tới.
"Chủ nhân của nó… là ai?"
Một chiếc quần ló.t nữ màu đen đang nằm yên vị trên bàn ăn.
Miên nhìn thấy nó thì bị doạ cho tới đỏ mặt tía tai. Vì đó chính là đồ của cô. Hôm qua trong lúc dọn dẹp, có lẽ cô đã sơ ý mà để sót lại.
Các nữ hầu nhìn nhau bàn tán. Đồ ló.t sau khi làm tìn.h lại bị trưng ra trước mặt mọi người. Đã vậy còn nằm trên bàn ăn.
Miên nắm chặt gấu váy để kìm nén lại nỗi xấu hổ bên trong lòng. Cô tự trấn an bản thân, cậu chủ đã hỏi như vậy thì có lẽ không biết người đêm qua là cô.
Thấy không ai dám đứng lên nhận, anh nhắc lại:
"Nữ hầu hôm qua ngủ với tôi, là ai?"
Nghe câu này, mọi người lại còn càng xôn xao hơn, còn Miên thì giật mình sợ hãi.
Cậu chủ thường ngày rất hay mắng cô, nào là đồ xấu xí, đô vô dụng. Chắc là cậu ghét cô lắm. Vì cô theo cậu cũng được 6 năm rồi, từ lúc cô 13 tuổi. Tất cả tật xấu của cậu cô đều biết hết. Nhiều khi còn mách tội của cậu cho bà chủ. Những lần như vậy, cậu tức lắm.
Nếu như cậu biết hôm qua là cô, không chừng sẽ còn mắng cô nữa. Cả bà chủ, bà đánh cô mất.
Miên vì vụ đêm qua, cô nhất thời không biết có nên nhận hay không. Nhưng mà cậu chủ không biết là cô. Hay là thôi, cứ để kệ vậy. Dù sao cũng sẽ chẳng có ai nhận, chắc cậu cũng sẽ chẳng hỏi mãi một chuyện đâu.
Khi cô đang đấu tranh tâm lý giữ việc nên nói thật hay giấu giẹm chuyện sai trái đó. Thì bỗng nhiên có một giọng nữ vang lên.
"Thưa… thưa câu, là em. Chiếc quần đó là của em."
Miên giật mình, đưa tay che mặt. Cô lỡ miệng sao?
Không! Không phải cô nói.
Mà là An - nữ hầu gái xinh đẹp nhất trong biệt phủ. Cậu chủ cũng khá mến cô ấy. Nếu như cô không nhớ nhầm thì ngày xưa cậu còn bắt cô viết thư để tỏ tình chị An. Nhưng mà lúc đó chị An từ chối vì đã có bạn trai rồi.
Chị An nói dối.
Sao chị ấy phải làm như vậy.
Lãng từ nãy đến giờ vẫn chăm chú để ý đến biểu cảm của Miên. Đúng như anh dự liệu, còn mèo xấu tính này dám làm không dám nhận.
Vậy anh có nên trừng phạt cô một chút không?
An nói xong câu đó, mặt chị ta liền đỏ ửng lên. Lãng không nói gì. Hay là biết cô ta đang nói dối.
Nỗi sợ bỗng dưng dấy lên trong lòng. Nhưng rất may, nó đã bị anh dập tắt ngay sau đó.
Lãng nhàn nhã vỗ tay, sau đó tiến lên nắm lấy tay cô ta.
"Lỡ cũng đã lỡ rồi. Có lẽ tôi nên chịu trách nghiệm chứ nhỉ?" Nói rồi anh vuốt má cô ta.
"Từ giờ em sẽ là bạn gái anh, không cần phải làm những việc thấp kém này nữa."
Mặc dù đang nói chuyện với An, nhưng ánh mắt của anh ta lại hướng về phía Miên.
An cũng nhận ra điều này. Chắc chắn là có chuyện gì đó bất thường ở đây.
"Chủ nhân của nó… là ai?"
Một chiếc quần ló.t nữ màu đen đang nằm yên vị trên bàn ăn.
Miên nhìn thấy nó thì bị doạ cho tới đỏ mặt tía tai. Vì đó chính là đồ của cô. Hôm qua trong lúc dọn dẹp, có lẽ cô đã sơ ý mà để sót lại.
Các nữ hầu nhìn nhau bàn tán. Đồ ló.t sau khi làm tìn.h lại bị trưng ra trước mặt mọi người. Đã vậy còn nằm trên bàn ăn.
Miên nắm chặt gấu váy để kìm nén lại nỗi xấu hổ bên trong lòng. Cô tự trấn an bản thân, cậu chủ đã hỏi như vậy thì có lẽ không biết người đêm qua là cô.
Thấy không ai dám đứng lên nhận, anh nhắc lại:
"Nữ hầu hôm qua ngủ với tôi, là ai?"
Nghe câu này, mọi người lại còn càng xôn xao hơn, còn Miên thì giật mình sợ hãi.
Cậu chủ thường ngày rất hay mắng cô, nào là đồ xấu xí, đô vô dụng. Chắc là cậu ghét cô lắm. Vì cô theo cậu cũng được 6 năm rồi, từ lúc cô 13 tuổi. Tất cả tật xấu của cậu cô đều biết hết. Nhiều khi còn mách tội của cậu cho bà chủ. Những lần như vậy, cậu tức lắm.
Nếu như cậu biết hôm qua là cô, không chừng sẽ còn mắng cô nữa. Cả bà chủ, bà đánh cô mất.
Miên vì vụ đêm qua, cô nhất thời không biết có nên nhận hay không. Nhưng mà cậu chủ không biết là cô. Hay là thôi, cứ để kệ vậy. Dù sao cũng sẽ chẳng có ai nhận, chắc cậu cũng sẽ chẳng hỏi mãi một chuyện đâu.
Khi cô đang đấu tranh tâm lý giữ việc nên nói thật hay giấu giẹm chuyện sai trái đó. Thì bỗng nhiên có một giọng nữ vang lên.
"Thưa… thưa câu, là em. Chiếc quần đó là của em."
Miên giật mình, đưa tay che mặt. Cô lỡ miệng sao?
Không! Không phải cô nói.
Mà là An - nữ hầu gái xinh đẹp nhất trong biệt phủ. Cậu chủ cũng khá mến cô ấy. Nếu như cô không nhớ nhầm thì ngày xưa cậu còn bắt cô viết thư để tỏ tình chị An. Nhưng mà lúc đó chị An từ chối vì đã có bạn trai rồi.
Chị An nói dối.
Sao chị ấy phải làm như vậy.
Lãng từ nãy đến giờ vẫn chăm chú để ý đến biểu cảm của Miên. Đúng như anh dự liệu, còn mèo xấu tính này dám làm không dám nhận.
Vậy anh có nên trừng phạt cô một chút không?
An nói xong câu đó, mặt chị ta liền đỏ ửng lên. Lãng không nói gì. Hay là biết cô ta đang nói dối.
Nỗi sợ bỗng dưng dấy lên trong lòng. Nhưng rất may, nó đã bị anh dập tắt ngay sau đó.
Lãng nhàn nhã vỗ tay, sau đó tiến lên nắm lấy tay cô ta.
"Lỡ cũng đã lỡ rồi. Có lẽ tôi nên chịu trách nghiệm chứ nhỉ?" Nói rồi anh vuốt má cô ta.
"Từ giờ em sẽ là bạn gái anh, không cần phải làm những việc thấp kém này nữa."
Mặc dù đang nói chuyện với An, nhưng ánh mắt của anh ta lại hướng về phía Miên.
An cũng nhận ra điều này. Chắc chắn là có chuyện gì đó bất thường ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.