Chương 14
Quỳnh Thy
22/08/2013
Vào đại học, năm đầu nên việc học của tôi cũng khá nhàn. Có lẽ, việc làm quen với môi trường và cách học mới tôi không mất nhiều thời gian lắm. Nếu như ở cấp 3 việc học là phải do các thầy cô đốc thúc thì khi học đại học, việc học ấy là do chính bản thân người học phải tự ý thức được. Không cần biết học vào lúc nào, cũng có thể không cần phải đi học, nhưng lúc đi thi, có thể vượt qua và có kết quả tốt, đó mới là điều quan trọng. Quả thực, điều này tôi thấy khá hợp với mình, sau bao nhiêu năm bị người khác đốc thúc, hoặc phải tự đặt ra mục tiêu này nọ vì bố mẹ, vì thầy cô, vì không muốn một ai đó chê mình dốt nát…cuối cùng, tôi cũng đã có thể để cái việc học để liên quan tới cảm xúc của mình. Điều này có nghĩa là, việc học như thế nào không quan trọng, miễn là kết quả. Đúng, tôi cũng cần kết quả chứ không cần biết mọi chuyện đã xảy ra như thế nào cả ! Tôi có thể lười, tôi có thể thờ ơ, nhưng miễn là kết quả cuối cùng vẫn tuyệt vời !
Tôi tất bật với quán gà rán, công việc hiện tại chiếm nhiều thời gian của tôi và cũng đem lại cho tôi tiền bạc. Quán gà rán cuối tuần đông đúc, phải nhanh nhẹn di chuyển cũng như làm hài lòng tất cả mọi khách hàng, phải dọn dẹp sạch sẽ khi khách vừa đứng lên thanh toán để chuẩn bị cho đợt khách và đặc biệt phải luôn tươi cười. Tôi luôn ghi nhớ những điều này và cố gắng để mọi thứ thật nhanh và thật hoàn hảo.
- Bàn số 15, ba suất BBQ, hai nước chanh, 1 sinh tố bơ, 1 salat và 3 cánh xiên nướng.
- Rõ ! Tôi đáp lời quản lý và nhanh nhẹn di chuyển ra quầy chuyển đồ cho khác và di chuyển ra bàn phục vụ.
- Của các chị đây ạ. Ba suất BBQ, hai nước chanh…. Tôi nhắc lại từng thứ một và cầm khay bê đồ quay lưng đi.
- Khoan đã ! Có tiếng nói con gái phía sau tôi !- Nước chanh này có bụi bẩn ! Phục vụ như thế à ? Con nhỏ tóc vàng hoe gằn giọng lên với tôi.
« Jenny ? » Đúng là đã là oan gia thì ở đâu cũng gặp nhau. Tôi hậm hực nhưng vẫn mỉm cười niềm nở.
- Xin lỗi quý khách, chúng tôi sẽ kiểm tra lại và sẽ phục vụ bằng một cốc khác !
- Gọi quản lý ra đây ! Jenny đắc thắng
- Xin lỗi cô, tôi sẽ đem cốc khác cho cô !
- Ai là quản lý cái nhà hàng này ? Ai ? Jenny làm ầm ĩ lên, cô nàng hất cốc nước chanh trên tay tôi rơi xuống đất vỡ tan.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi và Jenny. Mụ Nam lạch bạch chạy đến rối rít. Anh ta đẩy tôi sang một bên rồi cất giọng đon đả
- ôi, chị xinh đẹp, đến sao không nói cho em một tiếng ?
- Nhà hàng làm ăn như thế này thì đóng cửa sớm thôi ! Jenny khoanh tay lên giọng
- Chị…. kìa, bình tĩnh. Để em lấy cốc khác cho nhé. Con bé này mới làm chưa không cẩn thận ấy mà ! Mụ Nam lấy hai tay vỗ vỗ vào vai Jenny ra chiều thân mật và đẩy cô ta ngồi xuống.
- Lấy ở đâu ra con nhà quê này thế ? Jenny trợn mắt nhìn tôi.
- À, nhân viên mới, nhân viên mới…. Mụ Nam lại xoắn xít.
- Đuổi việc đi ! Cô ta quắc mắt.
- Hả ? Mụ Nam tròn mắt.
Tôi nến nước này thì không thể nào chịu đựng được nữa, cô nàng luôn kiếm chuyện gây sự với người khác. Vốn dĩ trong chuyện này, tôi đâu phải là người có lỗi, cốc nước có chút bụi là do nhân viên pha chế chứ đâu phải do người bưng bê. Thật vô lý.
- Em hạch sách người khác thế là đủ rồi đấy !
Tôi đang định cất tiếng thì Huy xuất hiện ngay phía sau tôi. Anh mắt Huy nhìn Jenny có phần nào đó cương quyết.
- Hóa ra anh trốn mãi ở đây. Em gọi mà anh vẫn không muốn gặp em, phải đích thân em gây sự mới gặp được anh cơ đấy ! Jenny mỉa mai Huy.
- Em còn nhiều việc khác và anh cũng đang làm việc. Đừng có đến làm phiền anh ! Và đừng có đến đây tìm anh !
- Em không làm phiền anh ! Jenny hét lên. – Tôi đến đây để ăn, tôi đến đây để được phục vụ, anh là cái thá gì mà cấm tôi không được đến ! Jenny thay đổi thái độ.
- Anh cấm em, nghe chưa ! Huy gầm lên và nắm hai vai Jenny, tôi nhìn thấy ánh mắt cậu long lên sòng sọc và thật đáng sợ. Cảnh tượng tôi chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhà hàng nhốn nháo lên, những vị khách bàn gần đó ăn nhanh và đứng dậy thanh toán rồi rời đi. Jenny ngồi xuống và khóc lóc. Huy bỏ tay cậu ra và rồi bỏ đi. Tôi sững sờ nhìn mọi thứ xung quanh, cô nàng tóc vàng hoe vênh váo thì khóc lóc, Huy nổi nóng và gầm lên như một con thú. Tôi đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra và trong đầu tôi là một mớ câu hỏi to đùng về mối quan hệ của Huy và Jenny Trần.
Tôi xin mụ Nam nghỉ làm sau khi dọn dẹp đống đổ vỡ và ổn định lại tình hình của nhà hàng. Jenny sau khi Huy bỏ đi cũng đứng dậy ra về sau khi ngồi than khóc với mụ Nam một hồi. Jenny nhìn tôi với vẻ mặt thù hận. Tôi ngó lơ rồi làm việc nốt cho xong. Tôi phải đi tìm Huy.
Huy đứng đợi tôi ở cuối con phố. Cậu trầm ngâm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tàn thuốc rơi xuống đất, Huy khẽ lấy chân di di.
- Ê ! Tôi lên tiếng, rồi khẽ cười. Tôi thăm dò xem thái độ Huy giờ ra sao
Huy ngẩng mặt lên nhìn tôi không chút biểu cảm.
. Tôi leo lên đằng sau xe Huy, cậu ấy phóng đi vun vút rồi dừng chân lại một con đường đầy lá vàng rơi…
…..
Tháng 9 rồi, , Thu bắt đầu chớm vàng trên từng tán cây. Lần đầu tiên đón cái cảm giác lá vàng rơi xao xác giữa Hà Nội đông đúc. Tôi nhìn thấy vẻ mặt Huy vẫn trầm ngâm và khó hiểu xen chút gì đó yếu mềm. Dựng xe bên đường, Huy ngồi xuống, rồi ngả lưng, cậu gối tay lên cỏ và nhắm mắt nhìn trời. Tôi lơ đãng nhìn từng đợt lá rơi xuống.
« Jenny đúng ra là em gái Huy. Nó là con gái riêng của vợ mới của bố mình. Mẹ mình và mình đã sống từ rất lâu mà không có sự xuất hiện của ông ấy. Cũng vì bà ta và Jenny… Jenny và mình ngày nhỏ đã rất thân thiết, nhưng giờ không thể.. » Huy bắt đầu kể.
« Cô ấy thích Huy à ? »
« Không biết, nhưng lúc nào cũng lẵng nhẵng đòi theo. Tính khí thất thường, chẳng ai nói được nó, trừ mình »
« Thật ra, ngoài tính khí kiêu ngạo ấy, cô ấy cũng đáng thương ! »
« Đúng vậy, ai cũng đem trong mình một trái tim đáng thương »
Tôi và Huy không nói với nhau thêm câu nào nữa. Huy nhắm mắt lại, tôi đoán cậy ấy ngủ. Tôi lấy tay bứt đám cỏ rồi ngước mắt lên.
Lá vàng rơi !
Giống như nắng !
Nắng tím chiều chiếu xiên qua từng kẽ lá !
Trái tim bé bỏng của tôi bỗng dưng đau nhức khó tả. Một cái gì đó lại nhen nhóm lên, một kí ức xa xăm lại ào ạt như gió thổi. Dường như, tôi đã quên… từ rất lâu rồi…
Và trái tim ấy, ở một nơi xa xôi có còn nhớ ?
- Về thôi, Huy đưa Phương đi ăn !
Tôi giật mình quay trở lại thực tại. Tôi đứng dậy, phủi lại quần dính đầy đất và cỏ khôi. Tôi chớp mắt rồi khẽ lấy tay giấu đi những giọt nước mắt suýt nữa đã rơi xuống. Tôi không phải đứa yếu mềm, và tôi cũng muốn đã muốn quên đi những chuyện cũ rồi. Chỉ là, một chút yếu mềm mà thôi. Tôi của ngày hôm nay đã khác.
* * *
Việc đi học và đến lớp của tôi vẫn đều đặn, tôi vẫn chấp hành mọi quy định mặc dù chẳng có quy tắc nào bắt buộc tôi phải như thế. Lớp trưởng tóc vàng Jenny Trần dường như cả tuần không thấy có mặt, cô ta chỉ xuất hiện vào những lúc môn học chính hoặc có giờ thuyết trình. Tất cả những vấn đề còn lại là nhận lịch, sắp xếp lớp, liên hệ với giáo viên, photo tài liệu… tôi phải đảm nhiệm hết. Mặc dù, tôi chỉ là lớp phó, xong giờ trọng trách của tôi chẳng thua kém gì Jenny, thậm chí, nắm tình hình rõ nhất trong lớp hiện tại là tôi.
Cô ta có vẻ hậm hực sau vụ biết tôi làm thêm ở chỗ làm của Huy, thỉnh thỏang, Huy rảnh rỗi vẫn đợi tôi ở cổng trường và dường như mỗi lần như thế tôi có cảm giác Jenny đứng từ phía xa và chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi mà thôi.
- Tôi có việc muốn nói ! Jenny đến trước mặt tôi rồi kéo tôi ra một góc ở khu giảng đường. Thái độ của cô nàng tóc vàng hoe này đúng là chẳng ra gì hết nhưng tôi cũng mặc kệ xem cô ta muốn nói điều gì.
- Cô… cô là thế nào với anh Huy ? Jenny vênh mặt lên và cất giọng thăm dò.
- Nếu tôi nói đó là người yêu của tôi thì sao ?
- ĐỒ T….ỒI !!! Jenny toan giơ tay lên tát vào mặt nhưng tôi nhanh tay đỡ được bàn tay của cô nàng.
- Đừng có hống hách và coi thường người khác như thế. Từ bé tới giờ, ngòai bố mẹ tôi, chưa có ai dám giơ tay đánh tôi đâu, cô rõ chưa ? Chuyện của cô và Huy hãy tự tìm nhau giải quyết, tôi không can dự !
Tôi buông tay ra và rồi bỏ đi, mặc cho Jenny tha hồ hậm hực. Tôi về nhà và lên nhà Huy. Tôi đóan giờ này cậu ta có nhà, dù sao, tôi cũng phải nói chuyện rõ ràng. Tôi không thể để Jenny cứ làm loạn cuộc sống của tôi lên được.
KÍNG COONG !
Người mở cửa không phải là Huy mà là- anh- chàng- giám- thị- ngạo- mạn- đáng- ghét !
Hả ?
Tôi trố mắt và há hốc mồm. Anh ta cũng ngạc nhiên không kém, xong sau hai giây trấn tĩnh, anh ta lại cười đắc thắng.
- Chúng ta có khách đấy ! Anh chàng ngạo mạn quay ra nói.
- Vào đi Phương ! Huy ngó ra cửa rồi ra hiệu cho tôi.
- Chào em, Phương Phương ! Có tiếng nói của một nhân vật nữa cất lên
Tôi sững sờ rồi quay lại phía sau mình, Đình Văn đang cầm cây đàn ghi ta và đang cười với tôi. Quái thật, anh ấy đang làm gì trong nhà Huy thế này, và đang đứng trước tôi ?
Cả ba chàng trai đang cười với tôi. Một là bạch mã hòang tử tôi đã ao ước được sở hữu, một là chàng trai thân thiết vẫn làm bạn với tôi và một là anh chàng giám thị ngạo mạn. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây không biết !
Tôi tất bật với quán gà rán, công việc hiện tại chiếm nhiều thời gian của tôi và cũng đem lại cho tôi tiền bạc. Quán gà rán cuối tuần đông đúc, phải nhanh nhẹn di chuyển cũng như làm hài lòng tất cả mọi khách hàng, phải dọn dẹp sạch sẽ khi khách vừa đứng lên thanh toán để chuẩn bị cho đợt khách và đặc biệt phải luôn tươi cười. Tôi luôn ghi nhớ những điều này và cố gắng để mọi thứ thật nhanh và thật hoàn hảo.
- Bàn số 15, ba suất BBQ, hai nước chanh, 1 sinh tố bơ, 1 salat và 3 cánh xiên nướng.
- Rõ ! Tôi đáp lời quản lý và nhanh nhẹn di chuyển ra quầy chuyển đồ cho khác và di chuyển ra bàn phục vụ.
- Của các chị đây ạ. Ba suất BBQ, hai nước chanh…. Tôi nhắc lại từng thứ một và cầm khay bê đồ quay lưng đi.
- Khoan đã ! Có tiếng nói con gái phía sau tôi !- Nước chanh này có bụi bẩn ! Phục vụ như thế à ? Con nhỏ tóc vàng hoe gằn giọng lên với tôi.
« Jenny ? » Đúng là đã là oan gia thì ở đâu cũng gặp nhau. Tôi hậm hực nhưng vẫn mỉm cười niềm nở.
- Xin lỗi quý khách, chúng tôi sẽ kiểm tra lại và sẽ phục vụ bằng một cốc khác !
- Gọi quản lý ra đây ! Jenny đắc thắng
- Xin lỗi cô, tôi sẽ đem cốc khác cho cô !
- Ai là quản lý cái nhà hàng này ? Ai ? Jenny làm ầm ĩ lên, cô nàng hất cốc nước chanh trên tay tôi rơi xuống đất vỡ tan.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi và Jenny. Mụ Nam lạch bạch chạy đến rối rít. Anh ta đẩy tôi sang một bên rồi cất giọng đon đả
- ôi, chị xinh đẹp, đến sao không nói cho em một tiếng ?
- Nhà hàng làm ăn như thế này thì đóng cửa sớm thôi ! Jenny khoanh tay lên giọng
- Chị…. kìa, bình tĩnh. Để em lấy cốc khác cho nhé. Con bé này mới làm chưa không cẩn thận ấy mà ! Mụ Nam lấy hai tay vỗ vỗ vào vai Jenny ra chiều thân mật và đẩy cô ta ngồi xuống.
- Lấy ở đâu ra con nhà quê này thế ? Jenny trợn mắt nhìn tôi.
- À, nhân viên mới, nhân viên mới…. Mụ Nam lại xoắn xít.
- Đuổi việc đi ! Cô ta quắc mắt.
- Hả ? Mụ Nam tròn mắt.
Tôi nến nước này thì không thể nào chịu đựng được nữa, cô nàng luôn kiếm chuyện gây sự với người khác. Vốn dĩ trong chuyện này, tôi đâu phải là người có lỗi, cốc nước có chút bụi là do nhân viên pha chế chứ đâu phải do người bưng bê. Thật vô lý.
- Em hạch sách người khác thế là đủ rồi đấy !
Tôi đang định cất tiếng thì Huy xuất hiện ngay phía sau tôi. Anh mắt Huy nhìn Jenny có phần nào đó cương quyết.
- Hóa ra anh trốn mãi ở đây. Em gọi mà anh vẫn không muốn gặp em, phải đích thân em gây sự mới gặp được anh cơ đấy ! Jenny mỉa mai Huy.
- Em còn nhiều việc khác và anh cũng đang làm việc. Đừng có đến làm phiền anh ! Và đừng có đến đây tìm anh !
- Em không làm phiền anh ! Jenny hét lên. – Tôi đến đây để ăn, tôi đến đây để được phục vụ, anh là cái thá gì mà cấm tôi không được đến ! Jenny thay đổi thái độ.
- Anh cấm em, nghe chưa ! Huy gầm lên và nắm hai vai Jenny, tôi nhìn thấy ánh mắt cậu long lên sòng sọc và thật đáng sợ. Cảnh tượng tôi chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhà hàng nhốn nháo lên, những vị khách bàn gần đó ăn nhanh và đứng dậy thanh toán rồi rời đi. Jenny ngồi xuống và khóc lóc. Huy bỏ tay cậu ra và rồi bỏ đi. Tôi sững sờ nhìn mọi thứ xung quanh, cô nàng tóc vàng hoe vênh váo thì khóc lóc, Huy nổi nóng và gầm lên như một con thú. Tôi đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra và trong đầu tôi là một mớ câu hỏi to đùng về mối quan hệ của Huy và Jenny Trần.
Tôi xin mụ Nam nghỉ làm sau khi dọn dẹp đống đổ vỡ và ổn định lại tình hình của nhà hàng. Jenny sau khi Huy bỏ đi cũng đứng dậy ra về sau khi ngồi than khóc với mụ Nam một hồi. Jenny nhìn tôi với vẻ mặt thù hận. Tôi ngó lơ rồi làm việc nốt cho xong. Tôi phải đi tìm Huy.
Huy đứng đợi tôi ở cuối con phố. Cậu trầm ngâm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tàn thuốc rơi xuống đất, Huy khẽ lấy chân di di.
- Ê ! Tôi lên tiếng, rồi khẽ cười. Tôi thăm dò xem thái độ Huy giờ ra sao
Huy ngẩng mặt lên nhìn tôi không chút biểu cảm.
. Tôi leo lên đằng sau xe Huy, cậu ấy phóng đi vun vút rồi dừng chân lại một con đường đầy lá vàng rơi…
…..
Tháng 9 rồi, , Thu bắt đầu chớm vàng trên từng tán cây. Lần đầu tiên đón cái cảm giác lá vàng rơi xao xác giữa Hà Nội đông đúc. Tôi nhìn thấy vẻ mặt Huy vẫn trầm ngâm và khó hiểu xen chút gì đó yếu mềm. Dựng xe bên đường, Huy ngồi xuống, rồi ngả lưng, cậu gối tay lên cỏ và nhắm mắt nhìn trời. Tôi lơ đãng nhìn từng đợt lá rơi xuống.
« Jenny đúng ra là em gái Huy. Nó là con gái riêng của vợ mới của bố mình. Mẹ mình và mình đã sống từ rất lâu mà không có sự xuất hiện của ông ấy. Cũng vì bà ta và Jenny… Jenny và mình ngày nhỏ đã rất thân thiết, nhưng giờ không thể.. » Huy bắt đầu kể.
« Cô ấy thích Huy à ? »
« Không biết, nhưng lúc nào cũng lẵng nhẵng đòi theo. Tính khí thất thường, chẳng ai nói được nó, trừ mình »
« Thật ra, ngoài tính khí kiêu ngạo ấy, cô ấy cũng đáng thương ! »
« Đúng vậy, ai cũng đem trong mình một trái tim đáng thương »
Tôi và Huy không nói với nhau thêm câu nào nữa. Huy nhắm mắt lại, tôi đoán cậy ấy ngủ. Tôi lấy tay bứt đám cỏ rồi ngước mắt lên.
Lá vàng rơi !
Giống như nắng !
Nắng tím chiều chiếu xiên qua từng kẽ lá !
Trái tim bé bỏng của tôi bỗng dưng đau nhức khó tả. Một cái gì đó lại nhen nhóm lên, một kí ức xa xăm lại ào ạt như gió thổi. Dường như, tôi đã quên… từ rất lâu rồi…
Và trái tim ấy, ở một nơi xa xôi có còn nhớ ?
- Về thôi, Huy đưa Phương đi ăn !
Tôi giật mình quay trở lại thực tại. Tôi đứng dậy, phủi lại quần dính đầy đất và cỏ khôi. Tôi chớp mắt rồi khẽ lấy tay giấu đi những giọt nước mắt suýt nữa đã rơi xuống. Tôi không phải đứa yếu mềm, và tôi cũng muốn đã muốn quên đi những chuyện cũ rồi. Chỉ là, một chút yếu mềm mà thôi. Tôi của ngày hôm nay đã khác.
* * *
Việc đi học và đến lớp của tôi vẫn đều đặn, tôi vẫn chấp hành mọi quy định mặc dù chẳng có quy tắc nào bắt buộc tôi phải như thế. Lớp trưởng tóc vàng Jenny Trần dường như cả tuần không thấy có mặt, cô ta chỉ xuất hiện vào những lúc môn học chính hoặc có giờ thuyết trình. Tất cả những vấn đề còn lại là nhận lịch, sắp xếp lớp, liên hệ với giáo viên, photo tài liệu… tôi phải đảm nhiệm hết. Mặc dù, tôi chỉ là lớp phó, xong giờ trọng trách của tôi chẳng thua kém gì Jenny, thậm chí, nắm tình hình rõ nhất trong lớp hiện tại là tôi.
Cô ta có vẻ hậm hực sau vụ biết tôi làm thêm ở chỗ làm của Huy, thỉnh thỏang, Huy rảnh rỗi vẫn đợi tôi ở cổng trường và dường như mỗi lần như thế tôi có cảm giác Jenny đứng từ phía xa và chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi mà thôi.
- Tôi có việc muốn nói ! Jenny đến trước mặt tôi rồi kéo tôi ra một góc ở khu giảng đường. Thái độ của cô nàng tóc vàng hoe này đúng là chẳng ra gì hết nhưng tôi cũng mặc kệ xem cô ta muốn nói điều gì.
- Cô… cô là thế nào với anh Huy ? Jenny vênh mặt lên và cất giọng thăm dò.
- Nếu tôi nói đó là người yêu của tôi thì sao ?
- ĐỒ T….ỒI !!! Jenny toan giơ tay lên tát vào mặt nhưng tôi nhanh tay đỡ được bàn tay của cô nàng.
- Đừng có hống hách và coi thường người khác như thế. Từ bé tới giờ, ngòai bố mẹ tôi, chưa có ai dám giơ tay đánh tôi đâu, cô rõ chưa ? Chuyện của cô và Huy hãy tự tìm nhau giải quyết, tôi không can dự !
Tôi buông tay ra và rồi bỏ đi, mặc cho Jenny tha hồ hậm hực. Tôi về nhà và lên nhà Huy. Tôi đóan giờ này cậu ta có nhà, dù sao, tôi cũng phải nói chuyện rõ ràng. Tôi không thể để Jenny cứ làm loạn cuộc sống của tôi lên được.
KÍNG COONG !
Người mở cửa không phải là Huy mà là- anh- chàng- giám- thị- ngạo- mạn- đáng- ghét !
Hả ?
Tôi trố mắt và há hốc mồm. Anh ta cũng ngạc nhiên không kém, xong sau hai giây trấn tĩnh, anh ta lại cười đắc thắng.
- Chúng ta có khách đấy ! Anh chàng ngạo mạn quay ra nói.
- Vào đi Phương ! Huy ngó ra cửa rồi ra hiệu cho tôi.
- Chào em, Phương Phương ! Có tiếng nói của một nhân vật nữa cất lên
Tôi sững sờ rồi quay lại phía sau mình, Đình Văn đang cầm cây đàn ghi ta và đang cười với tôi. Quái thật, anh ấy đang làm gì trong nhà Huy thế này, và đang đứng trước tôi ?
Cả ba chàng trai đang cười với tôi. Một là bạch mã hòang tử tôi đã ao ước được sở hữu, một là chàng trai thân thiết vẫn làm bạn với tôi và một là anh chàng giám thị ngạo mạn. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây không biết !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.