Chương 96
zen li lom
27/07/2015
Hiện tại bây giờ Hà Gia của nó đã chết gần hết rồi, chỉ còn thắt mắt là chú 3 và thím 3 đang giờ nơi nào thôi, vì sau khi cứu được thím 3 tụi nó cho thím ở bệnh viện nhưng hôm đó đến thì không thấy thím nữa và bây giờ tụi nó lại phải bắt đầu tìm lại từ đầu.
Hà Gia, nhà mẹ nó:
Ánh mặt trời len lõi qua từng tán lá xanh kia, mẹ nó hôm nay có lẽ hơi buồn một tý, không buồn cũng uổng, bây giờ Hà Gia chỉ còn bà, là con dâu cả, Chú thím 3 thì mất tích, Khánh, nó và Minh Minh. Từ một gia đình đầy đủ người bây giờ chỉ còn 4 người vì chú thím 3 không biết sống hay chết nên không tính vào, ngồi ngoài ban công của căn phòng, bà nhấp một ngụm trà nóng, để trà tan vào lưỡi, cảm nhận sự đắng của trà nhưng cũng ngọt ngọt khi nuốt vào. Cảm thấy thời gian trôi chậm và khung cảnh thêm yên bình, chợt một chiếc xe chạy vào nhà mẹ nó, mẹ nó đi xuống thì thấy Minh Minh, Minh Minh nhàn nhã chào bà một tiếng rồi nói:
-Lâu rồi chưa thăm dì! Dì khoẻ chứ ạ? – mẹ nó đưa tay tới ghế sofa mời Minh Minh ngồi, Minh Minh ngồi xong nói:
-Ừ! Cũng khoẻ! Con thì sao? – bà rót ly trà mời Minh Minh, nhận lấy tách trà Minh Minh nói:
-Dạ! Con khoẻ! Mà chị Thư có hay về thăm bác không ạ? – nhìn lễ phép thế thôi chứ mục đích Minh Minh tới ngày hôm nay là …………Mẹ hắn nhìn Minh Minh rồi cười nói:
-Nó lâu lâu mới về con à! Giờ nó có chồng rồi thì phải ở bên chồng chứ! – Minh Minh cười cười gật đầu, cô củng nên nói chuyện vs mẹ nó một chút cho vui ấy mà. Minh Minh bắt đầu hỏi vòng vo:
-Nghe nói Hà Gia có báo vật à? Con thì không có tin vì Hà Gia mình có nhiều bảo vật lắm đúng không chứ đâu phải một thứ đâu dì há? – mẹ nó nghe Minh Minh nói thế thì thầm khen con bé hiểu chuyện, không nên biết tới bảo vật là tốt vì nếu biết thì sẽ có nhiều thứ mà ta không lườn trước sẽ xảy ra. Thấy mẹ nó chỉ gật đầu không nói nên Minh Minh cũng khó mà mở miệng hỏi, cô nói chuyện vs mẹ nó một lúc thì đi xem xét xung quanh nhà vì nghe nói là báu vật chung quanh ngôi nhà này, đi được một lúc thì mẹ nó tự nhiên phát hiên Minh Minh có gì đó là lạ và đi theo sau, bà chợt nhìn thấy Minh Minh đào bới đất ngoài vườn, bà đi lại hỏi:
-Con tìm gì à? – bà nghi là Minh Minh tìm báu vật chứ đâu? Minh Minh giật thoát mình quay qua nở một nụ cười nói:
-Con tìm đồ thôi! – mẹ nó suy cho cùng cũng không phải kẽ ngốc, bà nói:
-Tìm chi không có đâu! – Minh Minh nghe câu đó thì đứng lên, cười một nụ cười chết chóc nói:
-Vậy chứ nó ở đâu? – mẹ nó thấy câu hỏi trực tiếp của Minh Minh thì buồn cười, bà nhìn Minh Minh nói:
-Hà Gia không có báo vật! – tưởng chừng là Minh Minh sẽ từ bỏ ai ngờ Minh Minh đi tới bóp lấy cổ bà nói:
-Nó ở đâu? – ánh mắt hằng lên đáng sợ Minh Minh nói, mẹ nó thì sắp chết ngạc tới nơi nên không ngừng vủng vẫy đập tay mình vào tay Minh Minh, lấy tay mình gỡ tay Minh Minh ra nhưng vô vọng, bà có cô thế nào thì Minh Minh ra, tự nhiên Minh Minh buông lỏng ra nói:
-Bà chưa chết được! – mẹ nó liền lấy bình hoa gần đó định đập chết Minh Minh nhưng Minh Minh biết được và lấy bình hoa đó đập lại, Minh Minh thật là không muốn giết mẹ nó vì bà còn giá trị để cô lợi dụng nhưng mà vì lực quá mạnh nên mẹ nó liền té xuống và máu lên lán, từ trên trán máu chảy ra không ngừng, mẹ nó dù bị thế nhưng vẫn kéo Minh Minh lại nhưng cô không muốn ở đây thêm giây phút nào cô đá mạnh me nó vào mấy chậu hoa gần đó, vì bị đẩy vào nên máu trên tarn1 chảy ra nhiều hơn vì va chạm mạnh vào chậu hoa. Minh Minh liền chạy đi khi người hầu không có ở đó nhưng cô không biết cô đã rớt một thứ rất quan trọng. Khoảng 5’ sau người làm vườn đi ra thấy mẹ nó đang nằm đó thì hốt hoàng chạy lại đỡ bà và gọi xe cấp cứu, gọi liền ngay cho nó. Nó nghe tin đó xong thì như người mất hồn, nó lao nhanh ra đường, bất chấp xe cộ, nó phóng nhanh chạy tới bệnh viện, Khánh, Trang và Trúc đuổi theo nó. Thật không biết trời xui đất khiến thế nào mà hôm nay tụi hắn không có ở nhà, Khánh rượt theo nó mà chả biết chuyện gì đang xảy ra, đang băng qua đường thì một chiếc xe lao nhanh tới nó, nó cũng chả quan tâm mà chạy qua, chiếc xe thăng gấp khi thấy nó tạo nên tiếng thắng xe đinh tai gai óc, Khánh liền ôm chầm lấy nó và nhảy vào lề, nó vẩn chưa hoàn hồn, nó khóc, nó lại khóc, càng ngày nó thấy nó yếu đuối sao ấy, Khánh giật mình nhìn nó, Trang và Trúc vỗ nó nín, ông tài xế vừa định chửi nhưng thấy nó khóc thì không nói gì nữa mà lẳng lặng bỏ đi, mọi người xung quanh nhìn nó rất nhiều, Khánh nói:
-Nín đi! Có gì đâu phải khóc? – nó đứng dậy chạy tiếp, nó nói trong tiếng nấc:
-Mẹ! Mẹ bị đang cấp cứu ở bệnh viện! – Khánh nghe tin này thì càng thất thần hơn nó, anh vụt nhanh đi nó cũng vụt đi, hai con abn5 cũng không ngoại lệ.
Hắn vừa bị triệu tập bởi mẹ hắn nên nhanh chóng về nhà, nhìn cái cảnh hoàn tàn ở nhà mà hắn cảm giác có gì đó không tốt lành vừa xảy ra, hắn chạy lên lầu, hắn chạy khắp nơi nhưng chẳng thấy ai, cho tới khi hắn mở cửa phòng ra thì hắn chợt bất tỉnh vì làn khói không màu không mùi kia làm hắn mất hết sức lực và tạm thời cho là bất tỉnh. Từ trong phòng tắm bước ra một cô gái có mái tóc màu tím và màu trà, cô quấn khăn ngang người, cô nhàn nhã đi tới người con trai đó nói:
-Hà Minh Thư à Hà Minh Thư! Chồng của mày sẽ cho mày biết thế nào là phản bội! – nói rồi cô ta lôi hắn lên giường, cởi hết quần áo và cô ta cũng vụt khăn trên người và rồi cô ta tạo cảnh chụp hình tặng cho nó vài tấm thôi!!!! (t/g: Càng ngày mình thấy mình ác ác thế nào ấy! Thôi kệ! Gần hết rồi nên thoả sức mà hại mấy người này!! Hahahaha)
Hà Gia, nhà mẹ nó:
Ánh mặt trời len lõi qua từng tán lá xanh kia, mẹ nó hôm nay có lẽ hơi buồn một tý, không buồn cũng uổng, bây giờ Hà Gia chỉ còn bà, là con dâu cả, Chú thím 3 thì mất tích, Khánh, nó và Minh Minh. Từ một gia đình đầy đủ người bây giờ chỉ còn 4 người vì chú thím 3 không biết sống hay chết nên không tính vào, ngồi ngoài ban công của căn phòng, bà nhấp một ngụm trà nóng, để trà tan vào lưỡi, cảm nhận sự đắng của trà nhưng cũng ngọt ngọt khi nuốt vào. Cảm thấy thời gian trôi chậm và khung cảnh thêm yên bình, chợt một chiếc xe chạy vào nhà mẹ nó, mẹ nó đi xuống thì thấy Minh Minh, Minh Minh nhàn nhã chào bà một tiếng rồi nói:
-Lâu rồi chưa thăm dì! Dì khoẻ chứ ạ? – mẹ nó đưa tay tới ghế sofa mời Minh Minh ngồi, Minh Minh ngồi xong nói:
-Ừ! Cũng khoẻ! Con thì sao? – bà rót ly trà mời Minh Minh, nhận lấy tách trà Minh Minh nói:
-Dạ! Con khoẻ! Mà chị Thư có hay về thăm bác không ạ? – nhìn lễ phép thế thôi chứ mục đích Minh Minh tới ngày hôm nay là …………Mẹ hắn nhìn Minh Minh rồi cười nói:
-Nó lâu lâu mới về con à! Giờ nó có chồng rồi thì phải ở bên chồng chứ! – Minh Minh cười cười gật đầu, cô củng nên nói chuyện vs mẹ nó một chút cho vui ấy mà. Minh Minh bắt đầu hỏi vòng vo:
-Nghe nói Hà Gia có báo vật à? Con thì không có tin vì Hà Gia mình có nhiều bảo vật lắm đúng không chứ đâu phải một thứ đâu dì há? – mẹ nó nghe Minh Minh nói thế thì thầm khen con bé hiểu chuyện, không nên biết tới bảo vật là tốt vì nếu biết thì sẽ có nhiều thứ mà ta không lườn trước sẽ xảy ra. Thấy mẹ nó chỉ gật đầu không nói nên Minh Minh cũng khó mà mở miệng hỏi, cô nói chuyện vs mẹ nó một lúc thì đi xem xét xung quanh nhà vì nghe nói là báu vật chung quanh ngôi nhà này, đi được một lúc thì mẹ nó tự nhiên phát hiên Minh Minh có gì đó là lạ và đi theo sau, bà chợt nhìn thấy Minh Minh đào bới đất ngoài vườn, bà đi lại hỏi:
-Con tìm gì à? – bà nghi là Minh Minh tìm báu vật chứ đâu? Minh Minh giật thoát mình quay qua nở một nụ cười nói:
-Con tìm đồ thôi! – mẹ nó suy cho cùng cũng không phải kẽ ngốc, bà nói:
-Tìm chi không có đâu! – Minh Minh nghe câu đó thì đứng lên, cười một nụ cười chết chóc nói:
-Vậy chứ nó ở đâu? – mẹ nó thấy câu hỏi trực tiếp của Minh Minh thì buồn cười, bà nhìn Minh Minh nói:
-Hà Gia không có báo vật! – tưởng chừng là Minh Minh sẽ từ bỏ ai ngờ Minh Minh đi tới bóp lấy cổ bà nói:
-Nó ở đâu? – ánh mắt hằng lên đáng sợ Minh Minh nói, mẹ nó thì sắp chết ngạc tới nơi nên không ngừng vủng vẫy đập tay mình vào tay Minh Minh, lấy tay mình gỡ tay Minh Minh ra nhưng vô vọng, bà có cô thế nào thì Minh Minh ra, tự nhiên Minh Minh buông lỏng ra nói:
-Bà chưa chết được! – mẹ nó liền lấy bình hoa gần đó định đập chết Minh Minh nhưng Minh Minh biết được và lấy bình hoa đó đập lại, Minh Minh thật là không muốn giết mẹ nó vì bà còn giá trị để cô lợi dụng nhưng mà vì lực quá mạnh nên mẹ nó liền té xuống và máu lên lán, từ trên trán máu chảy ra không ngừng, mẹ nó dù bị thế nhưng vẫn kéo Minh Minh lại nhưng cô không muốn ở đây thêm giây phút nào cô đá mạnh me nó vào mấy chậu hoa gần đó, vì bị đẩy vào nên máu trên tarn1 chảy ra nhiều hơn vì va chạm mạnh vào chậu hoa. Minh Minh liền chạy đi khi người hầu không có ở đó nhưng cô không biết cô đã rớt một thứ rất quan trọng. Khoảng 5’ sau người làm vườn đi ra thấy mẹ nó đang nằm đó thì hốt hoàng chạy lại đỡ bà và gọi xe cấp cứu, gọi liền ngay cho nó. Nó nghe tin đó xong thì như người mất hồn, nó lao nhanh ra đường, bất chấp xe cộ, nó phóng nhanh chạy tới bệnh viện, Khánh, Trang và Trúc đuổi theo nó. Thật không biết trời xui đất khiến thế nào mà hôm nay tụi hắn không có ở nhà, Khánh rượt theo nó mà chả biết chuyện gì đang xảy ra, đang băng qua đường thì một chiếc xe lao nhanh tới nó, nó cũng chả quan tâm mà chạy qua, chiếc xe thăng gấp khi thấy nó tạo nên tiếng thắng xe đinh tai gai óc, Khánh liền ôm chầm lấy nó và nhảy vào lề, nó vẩn chưa hoàn hồn, nó khóc, nó lại khóc, càng ngày nó thấy nó yếu đuối sao ấy, Khánh giật mình nhìn nó, Trang và Trúc vỗ nó nín, ông tài xế vừa định chửi nhưng thấy nó khóc thì không nói gì nữa mà lẳng lặng bỏ đi, mọi người xung quanh nhìn nó rất nhiều, Khánh nói:
-Nín đi! Có gì đâu phải khóc? – nó đứng dậy chạy tiếp, nó nói trong tiếng nấc:
-Mẹ! Mẹ bị đang cấp cứu ở bệnh viện! – Khánh nghe tin này thì càng thất thần hơn nó, anh vụt nhanh đi nó cũng vụt đi, hai con abn5 cũng không ngoại lệ.
Hắn vừa bị triệu tập bởi mẹ hắn nên nhanh chóng về nhà, nhìn cái cảnh hoàn tàn ở nhà mà hắn cảm giác có gì đó không tốt lành vừa xảy ra, hắn chạy lên lầu, hắn chạy khắp nơi nhưng chẳng thấy ai, cho tới khi hắn mở cửa phòng ra thì hắn chợt bất tỉnh vì làn khói không màu không mùi kia làm hắn mất hết sức lực và tạm thời cho là bất tỉnh. Từ trong phòng tắm bước ra một cô gái có mái tóc màu tím và màu trà, cô quấn khăn ngang người, cô nhàn nhã đi tới người con trai đó nói:
-Hà Minh Thư à Hà Minh Thư! Chồng của mày sẽ cho mày biết thế nào là phản bội! – nói rồi cô ta lôi hắn lên giường, cởi hết quần áo và cô ta cũng vụt khăn trên người và rồi cô ta tạo cảnh chụp hình tặng cho nó vài tấm thôi!!!! (t/g: Càng ngày mình thấy mình ác ác thế nào ấy! Thôi kệ! Gần hết rồi nên thoả sức mà hại mấy người này!! Hahahaha)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.