Chương 17: Cơn ác mộng của quá khứ
Moon
04/06/2014
Đêm hôm đó, mang niềm vui vào trong giấc mơ, cô chợt mơ thấy hình ảnh cô nhóc 8 tuổi lẽo đẽo theo anh trai, miệng luôn í ới gọi
- Anh Huy, đợi em với- Cô bé kêu to
- Em nhanh lên – Cậu nhóc nói. – ko thì quản gia phát hiện ra đấy
Một ngày đẹp trời, 2 anh em nhà họ Lâm trốn ra ngoài, G.Huy định đưa cô em gái của mình trốn ra biển chơi..
- Chúng ta sẽ làm mọi thứ ở biển nha anh! – Tiếng Linh lanh lảnh
- Umk, - cậu bé đồng ý – và tiểu Linh phải nghe lời anh nha.
- Vâng, -Cô bé cười tươi, điệu cười như thiên sứ...
Cô bé đã có những phút giây hạnh phúc với anh trai mình như thế đó, ngày ngày ca hát, vui vẻ, cô nghĩ chỉ cần có anh cô sẽ có tất cả, cô sẽ có mọi hạnh phúc trên thế giới này.
- Lâm Gia Huy – tiếng 1 ng phụ nữ vang lên – con định đi đâu ?
2 cô cậu bé sợ hãi định bỏ chạy nhưng đám vệ sĩ đã vây quanh họ, cậu bé đứng chắn phía trước, giơ tay ra định bảo vệ cô bé con, ng đàn bà tiến lại gần :
- Mày... – bà đay nghiến - ...mày, Gia Linh, mày có phải con tao ko ? mày biết thừa Gia Huy phải học hành để trở thành ng thừa kế tập đoàn này cơ mà sao mày lại dụ dỗ nó theo mấy trò vô bổ thế...
Bà ta túm lấy tóc của Linh, giật mạnh, miệng vẫn ko ngừng đay nghiến cô con gái ruột thịt.
- Hu.. hu.. mẹ ơi... đừng đừng... – Cô bé gào lên, tay nắm lấy bàn tay mẹ, đau đớn mong bà nhẹ tay.
- Bà bỏ tay tiểu Linh ra – Huy chạy lại xô bà ra thật mạnh – đừng chạm bàn tay bẩn thỉu của bà vào em tôi.
- Đấy, mày thấy điều tốt mà mày làm chưa ? – Bà ta đay nghiến – giờ thì con trai tao theo mày rồi đó, con khốn nạn – Bà buông tay ra khỏi tóc Linh, mái tóc mượt mà giờ đã rối tung lên.
- Nhưng con là con mẹ mà- Linh dụi mắt, khóc to hơn – con yêu mẹ, yêu anh nhiều lắm... con muốn ra biển, 1 lần thôi.
- Mày là con tao mà suốt ngày mày khiến cả gia đình bận tâm về mày à ? – Bà ta gào lên – ai bảo lần trước mày ốm liệt nên ko đi đc thì kệ mày chứ, hôm đó còn khiến G.Huy vì mày, đêm tối nó phải chạy đi tìm bác sĩ chữa cho mày đến mức kiệt sức... mày có biết ko ? hả ? hả ? G.Huy cũng muốn đi biển lắm chứ...nhưng vì mày..vì mày mà nó ko đc đi...
- Con xin lỗi...hức ...hức... – Linh đau đớn, tuyệt vọng. – tại con,...
- Bà im đi.. – Cậu bé nhìn bà ánh mắt thù hận – nếu bà ko bỏ rơi tiểu Linh thì làm sao em ốm nhiều thế ? Bà là 1 mụ rắn độc, tôi ko cho bà làm hại em tôi đâu...tôi ko cần bà – Cậu bé nắm chặt vào tay em.
- Đc – Bà ta phất tay, đám vệ sĩ bế Linh kéo Linh dứt ra khỏi bàn tay anh. – tao sẽ cho mày sang Mỹ, nghe chưa ? sang Mỹ, xem mày còn giở chứng đc nữa ko ?
- Tiểu Linh – Huy gào lên, lũ vệ sĩ giữ Huy lại – thả em tôi ra, anh sẽ bảo vệ em, hứa đấy, lời hứa danh dự của anh...hãy hứa luôn cười và chỉ khóc khi có anh bên cạnh.. hứa lời hứa danh dự...của em...
- Anh Huy – Linh giãy giụa trong nước mắt – em sẽ cười, sẽ cười...em sẽ nhớ anh...
Cô bé cười tươi nhưng nước mắt vẫn chảy, ng anh trai cất tiếng hát :
« Kìa con cào cào.. – Cô bé cũng hát trong tiếng nấc.
Nó đậu bờ rào
Nó nhảy xuống hào
Bị bà mụ bắt..... »
- Hát quái quỷ gì ? – Bà ta đến tát cho Linh 1 cái – Câm mồm...
- Cấm bà đánh em tôi, tôi sẽ cho bà ăn lại cái tát đó – Cậu bé hét lên...
Bóng dáng cô bé khuất ra xa, cậu nhóc vội chạy theo nhưng ko kịp, cậu gọi tên cô bé và cậu bắt đầu khóc...
- Tiểu Linh , anh hứa, sẽ bảo vệ em....
Và từ xa cô bé nhìn lại...
- Anh Huy mạnh mẽ nhé, đừng khóc... anh mãi là ng mà em yêu nhất, anh đừng quên em nhé ! hức...
Trong suốt thời gian xa cách, Linh học thật chăm để đợi đến ngày cô đc gặp lại anh, cho tới 4 năm về trước, ông quản gia sang Mỹ có gửi lời nhắn của Gia Huy cho cô kèm theo bức ảnh cậu đã lớn
‘Tiểu Linh thân, em biết ko, bên Đài Loan có nhiều cảnh khác cực luôn, có nhiều chỗ cho anh em mình đi chơi cực, bà già vẫn thế, ba cũng khỏe, lời hứa của chúng ta e vẫn nhớ chứ ? đôi mắt em vẫn long lanh, trong sáng, nụ cười của em vẫn thế chứ, 2 má em vẫn ửng hồng khi nghe anh nói chuyện chứ ? anh thì vẫn thế nè, anh vẫn vui vẻ, sống tốt, anh ko cô đơn đâu, e cũng thế chứ ? khi anh nghĩ mình ko làm đc, thì anh lại nghĩ tới tiểu Linh của anh, nụ cười trong trẻo như thiên thần của em là anh quên hết mọi chuyện buồn, anh nhớ ngày trước em sang Hàn học thì phải, ng ở bên đó nói với anh, em còn quen cô bạn tên Như nữa nhỉ, anh cũng gặp cô bé ấy, cô ấy nói nhiều thật, cô ấy tưởng anh là em đó, vì chúng ta giống nhau quá mà... em hãy sống vui nhé. Gửi cho anh 1 tấm ảnh của em nếu có thể nhé, vì anh muốn trông thấy em, muốn nhớ tới em hàng ngày...anh muốn nói nhiều, thật nhiều nữa nhưng có lẽ ko đc nữa, bà già đó mà thấy anh viết thư cho em thế này bà ta sẽ ghét em mất...’
Linh đọc bức thư mà khuôn mặt ko biểu lộ cảm xúc gì. Ông quản gia cũng đọc đc.
- Chà, - Ông khẽ chép miệng – chỉ riêng với tiểu thư, cậu chủ mới vậy nhỉ ? Cậu chủ cô đơn lắm, cậu nói ít, tính tình trầm hẳn từ lúc cô đi, bà chủ bảo nếu cậu học tốt và nghe lời bà thì bà sẽ đưa tiểu thư về, cậu đã ngây thơ làm theo, nhưng bà chủ ko muốn cô về nữa, bà muốn cô mãi mãi xa cậu chủ, ông chủ thì ko có ý kiến gì rồi... cậu chủ làm gì cũng chỉ nói 1 chữ duy nhất và hiếm khi cậu chủ nói lắm, càng ít cười nữa, cậu luôn ko vui, hay nổi nóng, và ngang tàn lắm, cậu chủ chả quan tâm tới ai cả, trái tim cậu đóng băng rùi..
Linh ngước nhìn ông quản gia,...cô buồn khi nghe ông nói vậy..anh đã rất cô đơn, rất rất cô đơn... cô cũng vậy...và cô chỉ kịp đưa chiếc ảnh cho ông quản gia trc khi ông về mà chưa kịp viết thư gì cả, cô tự nhủ cô sẽ viết thư sau... và chờ ngày ông quản gia đến sẽ đưa bức thư cho anh..nhưng bức thư ấy chưa kịp đưa thì...
4 năm sau... Reng...
- T..iể...u ...th...ư ? – đường dây bên kia - Cậu chủ và ông chủ mất rồi, họ bị tai nạn xe, nghe đâu do cố tình, 1 chiếc xe contenor đã cố tình đè vào xe của cậu chủ ? Họ ko qua khỏi,...
- ... – Linh vẫn lạnh lùng lắng nghe, điềm tĩnh nghe nốt ông quản gia nói
- Cậu chủ trc khi chết tay vẫn nắm chặt bức ảnh của cô và nói : ‘hãy cố cười lên nhé, tia nắng của anh, em mãi mãi là ng anh yêu nhất !’, đó là lời mà cậu chủ đã nói, đó là câu nói đầu tiên dài nhất suốt những năm ko gặp cô chủ... ánh mắt cậu chủ luyến tiếc lắm...bà chủ ko muốn cho cô chủ về, nên tôi gọi điện để báo tin...
Chiếc điện thoại đã rơi khỏi tay tự lúc nào...
- Em.. sẽ.. ko ... khóc.. lời hứa ...danh dự,... – nước mắt đã chảy, cô vội quệt ngang giọt nước mắt - ...chết tiệt...ko đc khóc...mình đã hứa sẽ ko khóc... sẽ cười.... – Linh cười, nụ cười đau đớn, tuyệt vọng...- ...anh Huy...Gia Huy...em cô đơn lắm... đừng bỏ em...hu hu hu... – Linh gào tên anh mình trong tiếng nấc, cô khóc to lắm... – em.. ngoan lắm... nè...., sao ...anh ko giữ ...lời hứa ?... hức... hức... có anh là em có tất cả mà....ko có...anh...em.. chả.. còn.. gì nữa... 1 nửa ...của em... mất rồi... sao ? anh đã hứa rồi cơ mà... sao anh.. ko giữ lời... sao anh... bỏ em cô... đơn.... ? – Linh tuyệt vọng, cô muốn đến bên anh mình ngay lập tức nhưng cô chợt khựng lại, cô biết, nếu cô ko nhìn thấy anh thì niềm tin anh cô còn sống sẽ thắp lên cô ngọn lửa hi vọng...anh cô chỉ ngủ thôi,..anh cô ko chết...Gia Huy – 1 nửa của cô ko chết...
Linh nín khóc, cô buồn bã bước tới bên chiếc giường, lau nước mắt...cô nhìn vào chiếc gương...nơi có khuôn mặt anh cô kia..nước mắt cô lại rơi, nước mắt của sự cô đơn,... trống trải...mất anh rồi...cô ko biết mình sống để chờ đợi cái gì nữa... cho đến ngày, mẹ cô gọi cô về...
Quay trở về hiện tại, Linh nấc lên đau đớn khi mơ thấy những hình ảnh ấy.. NT đã bên cô, ôm cô tự lúc nào...và giờ Linh mới tỉnh, chợt cô thấy vòng tay ấm áp của ai đó..
- Ko sao, ko sao, em đừng khóc.,... – NT ôm chặt cô vào lòng...
- C..á..i...g...ì ? – Linh lắp bắp
Cảm giác vừa mất hình tượng quá... Linh chợt lấy cùi trỏ thúc 1 cái trúng cằm NT, anh buông cô ra..ôm cằm lùi lại (lại thế nữa, quá đáng ghê)
- C..ậu.. – NT nhăn nhó – thấy cậu khóc nên tôi chỉ giúp cậu trấn an cơ mà.
- Cơ hội – Linh nhìn NT, những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt, cô lạnh lùng quay đi trùm chăn và ko quên ném cho NT mấy câu vô tình – biến thái, háo sắc...
Trong lòng cô tự nhủ ‘e ko cô đơn nữa anh nhỉ ? E luôn có ng ấy bên em’ . Còn NT thì đứng vơi khuôn mặt tội nghiệp nhìn Linh...(híc tội anh này ghê) ‘Em ghét anh thế sao ? anh làm gì sai nào ?’
- Anh Huy, đợi em với- Cô bé kêu to
- Em nhanh lên – Cậu nhóc nói. – ko thì quản gia phát hiện ra đấy
Một ngày đẹp trời, 2 anh em nhà họ Lâm trốn ra ngoài, G.Huy định đưa cô em gái của mình trốn ra biển chơi..
- Chúng ta sẽ làm mọi thứ ở biển nha anh! – Tiếng Linh lanh lảnh
- Umk, - cậu bé đồng ý – và tiểu Linh phải nghe lời anh nha.
- Vâng, -Cô bé cười tươi, điệu cười như thiên sứ...
Cô bé đã có những phút giây hạnh phúc với anh trai mình như thế đó, ngày ngày ca hát, vui vẻ, cô nghĩ chỉ cần có anh cô sẽ có tất cả, cô sẽ có mọi hạnh phúc trên thế giới này.
- Lâm Gia Huy – tiếng 1 ng phụ nữ vang lên – con định đi đâu ?
2 cô cậu bé sợ hãi định bỏ chạy nhưng đám vệ sĩ đã vây quanh họ, cậu bé đứng chắn phía trước, giơ tay ra định bảo vệ cô bé con, ng đàn bà tiến lại gần :
- Mày... – bà đay nghiến - ...mày, Gia Linh, mày có phải con tao ko ? mày biết thừa Gia Huy phải học hành để trở thành ng thừa kế tập đoàn này cơ mà sao mày lại dụ dỗ nó theo mấy trò vô bổ thế...
Bà ta túm lấy tóc của Linh, giật mạnh, miệng vẫn ko ngừng đay nghiến cô con gái ruột thịt.
- Hu.. hu.. mẹ ơi... đừng đừng... – Cô bé gào lên, tay nắm lấy bàn tay mẹ, đau đớn mong bà nhẹ tay.
- Bà bỏ tay tiểu Linh ra – Huy chạy lại xô bà ra thật mạnh – đừng chạm bàn tay bẩn thỉu của bà vào em tôi.
- Đấy, mày thấy điều tốt mà mày làm chưa ? – Bà ta đay nghiến – giờ thì con trai tao theo mày rồi đó, con khốn nạn – Bà buông tay ra khỏi tóc Linh, mái tóc mượt mà giờ đã rối tung lên.
- Nhưng con là con mẹ mà- Linh dụi mắt, khóc to hơn – con yêu mẹ, yêu anh nhiều lắm... con muốn ra biển, 1 lần thôi.
- Mày là con tao mà suốt ngày mày khiến cả gia đình bận tâm về mày à ? – Bà ta gào lên – ai bảo lần trước mày ốm liệt nên ko đi đc thì kệ mày chứ, hôm đó còn khiến G.Huy vì mày, đêm tối nó phải chạy đi tìm bác sĩ chữa cho mày đến mức kiệt sức... mày có biết ko ? hả ? hả ? G.Huy cũng muốn đi biển lắm chứ...nhưng vì mày..vì mày mà nó ko đc đi...
- Con xin lỗi...hức ...hức... – Linh đau đớn, tuyệt vọng. – tại con,...
- Bà im đi.. – Cậu bé nhìn bà ánh mắt thù hận – nếu bà ko bỏ rơi tiểu Linh thì làm sao em ốm nhiều thế ? Bà là 1 mụ rắn độc, tôi ko cho bà làm hại em tôi đâu...tôi ko cần bà – Cậu bé nắm chặt vào tay em.
- Đc – Bà ta phất tay, đám vệ sĩ bế Linh kéo Linh dứt ra khỏi bàn tay anh. – tao sẽ cho mày sang Mỹ, nghe chưa ? sang Mỹ, xem mày còn giở chứng đc nữa ko ?
- Tiểu Linh – Huy gào lên, lũ vệ sĩ giữ Huy lại – thả em tôi ra, anh sẽ bảo vệ em, hứa đấy, lời hứa danh dự của anh...hãy hứa luôn cười và chỉ khóc khi có anh bên cạnh.. hứa lời hứa danh dự...của em...
- Anh Huy – Linh giãy giụa trong nước mắt – em sẽ cười, sẽ cười...em sẽ nhớ anh...
Cô bé cười tươi nhưng nước mắt vẫn chảy, ng anh trai cất tiếng hát :
« Kìa con cào cào.. – Cô bé cũng hát trong tiếng nấc.
Nó đậu bờ rào
Nó nhảy xuống hào
Bị bà mụ bắt..... »
- Hát quái quỷ gì ? – Bà ta đến tát cho Linh 1 cái – Câm mồm...
- Cấm bà đánh em tôi, tôi sẽ cho bà ăn lại cái tát đó – Cậu bé hét lên...
Bóng dáng cô bé khuất ra xa, cậu nhóc vội chạy theo nhưng ko kịp, cậu gọi tên cô bé và cậu bắt đầu khóc...
- Tiểu Linh , anh hứa, sẽ bảo vệ em....
Và từ xa cô bé nhìn lại...
- Anh Huy mạnh mẽ nhé, đừng khóc... anh mãi là ng mà em yêu nhất, anh đừng quên em nhé ! hức...
Trong suốt thời gian xa cách, Linh học thật chăm để đợi đến ngày cô đc gặp lại anh, cho tới 4 năm về trước, ông quản gia sang Mỹ có gửi lời nhắn của Gia Huy cho cô kèm theo bức ảnh cậu đã lớn
‘Tiểu Linh thân, em biết ko, bên Đài Loan có nhiều cảnh khác cực luôn, có nhiều chỗ cho anh em mình đi chơi cực, bà già vẫn thế, ba cũng khỏe, lời hứa của chúng ta e vẫn nhớ chứ ? đôi mắt em vẫn long lanh, trong sáng, nụ cười của em vẫn thế chứ, 2 má em vẫn ửng hồng khi nghe anh nói chuyện chứ ? anh thì vẫn thế nè, anh vẫn vui vẻ, sống tốt, anh ko cô đơn đâu, e cũng thế chứ ? khi anh nghĩ mình ko làm đc, thì anh lại nghĩ tới tiểu Linh của anh, nụ cười trong trẻo như thiên thần của em là anh quên hết mọi chuyện buồn, anh nhớ ngày trước em sang Hàn học thì phải, ng ở bên đó nói với anh, em còn quen cô bạn tên Như nữa nhỉ, anh cũng gặp cô bé ấy, cô ấy nói nhiều thật, cô ấy tưởng anh là em đó, vì chúng ta giống nhau quá mà... em hãy sống vui nhé. Gửi cho anh 1 tấm ảnh của em nếu có thể nhé, vì anh muốn trông thấy em, muốn nhớ tới em hàng ngày...anh muốn nói nhiều, thật nhiều nữa nhưng có lẽ ko đc nữa, bà già đó mà thấy anh viết thư cho em thế này bà ta sẽ ghét em mất...’
Linh đọc bức thư mà khuôn mặt ko biểu lộ cảm xúc gì. Ông quản gia cũng đọc đc.
- Chà, - Ông khẽ chép miệng – chỉ riêng với tiểu thư, cậu chủ mới vậy nhỉ ? Cậu chủ cô đơn lắm, cậu nói ít, tính tình trầm hẳn từ lúc cô đi, bà chủ bảo nếu cậu học tốt và nghe lời bà thì bà sẽ đưa tiểu thư về, cậu đã ngây thơ làm theo, nhưng bà chủ ko muốn cô về nữa, bà muốn cô mãi mãi xa cậu chủ, ông chủ thì ko có ý kiến gì rồi... cậu chủ làm gì cũng chỉ nói 1 chữ duy nhất và hiếm khi cậu chủ nói lắm, càng ít cười nữa, cậu luôn ko vui, hay nổi nóng, và ngang tàn lắm, cậu chủ chả quan tâm tới ai cả, trái tim cậu đóng băng rùi..
Linh ngước nhìn ông quản gia,...cô buồn khi nghe ông nói vậy..anh đã rất cô đơn, rất rất cô đơn... cô cũng vậy...và cô chỉ kịp đưa chiếc ảnh cho ông quản gia trc khi ông về mà chưa kịp viết thư gì cả, cô tự nhủ cô sẽ viết thư sau... và chờ ngày ông quản gia đến sẽ đưa bức thư cho anh..nhưng bức thư ấy chưa kịp đưa thì...
4 năm sau... Reng...
- T..iể...u ...th...ư ? – đường dây bên kia - Cậu chủ và ông chủ mất rồi, họ bị tai nạn xe, nghe đâu do cố tình, 1 chiếc xe contenor đã cố tình đè vào xe của cậu chủ ? Họ ko qua khỏi,...
- ... – Linh vẫn lạnh lùng lắng nghe, điềm tĩnh nghe nốt ông quản gia nói
- Cậu chủ trc khi chết tay vẫn nắm chặt bức ảnh của cô và nói : ‘hãy cố cười lên nhé, tia nắng của anh, em mãi mãi là ng anh yêu nhất !’, đó là lời mà cậu chủ đã nói, đó là câu nói đầu tiên dài nhất suốt những năm ko gặp cô chủ... ánh mắt cậu chủ luyến tiếc lắm...bà chủ ko muốn cho cô chủ về, nên tôi gọi điện để báo tin...
Chiếc điện thoại đã rơi khỏi tay tự lúc nào...
- Em.. sẽ.. ko ... khóc.. lời hứa ...danh dự,... – nước mắt đã chảy, cô vội quệt ngang giọt nước mắt - ...chết tiệt...ko đc khóc...mình đã hứa sẽ ko khóc... sẽ cười.... – Linh cười, nụ cười đau đớn, tuyệt vọng...- ...anh Huy...Gia Huy...em cô đơn lắm... đừng bỏ em...hu hu hu... – Linh gào tên anh mình trong tiếng nấc, cô khóc to lắm... – em.. ngoan lắm... nè...., sao ...anh ko giữ ...lời hứa ?... hức... hức... có anh là em có tất cả mà....ko có...anh...em.. chả.. còn.. gì nữa... 1 nửa ...của em... mất rồi... sao ? anh đã hứa rồi cơ mà... sao anh.. ko giữ lời... sao anh... bỏ em cô... đơn.... ? – Linh tuyệt vọng, cô muốn đến bên anh mình ngay lập tức nhưng cô chợt khựng lại, cô biết, nếu cô ko nhìn thấy anh thì niềm tin anh cô còn sống sẽ thắp lên cô ngọn lửa hi vọng...anh cô chỉ ngủ thôi,..anh cô ko chết...Gia Huy – 1 nửa của cô ko chết...
Linh nín khóc, cô buồn bã bước tới bên chiếc giường, lau nước mắt...cô nhìn vào chiếc gương...nơi có khuôn mặt anh cô kia..nước mắt cô lại rơi, nước mắt của sự cô đơn,... trống trải...mất anh rồi...cô ko biết mình sống để chờ đợi cái gì nữa... cho đến ngày, mẹ cô gọi cô về...
Quay trở về hiện tại, Linh nấc lên đau đớn khi mơ thấy những hình ảnh ấy.. NT đã bên cô, ôm cô tự lúc nào...và giờ Linh mới tỉnh, chợt cô thấy vòng tay ấm áp của ai đó..
- Ko sao, ko sao, em đừng khóc.,... – NT ôm chặt cô vào lòng...
- C..á..i...g...ì ? – Linh lắp bắp
Cảm giác vừa mất hình tượng quá... Linh chợt lấy cùi trỏ thúc 1 cái trúng cằm NT, anh buông cô ra..ôm cằm lùi lại (lại thế nữa, quá đáng ghê)
- C..ậu.. – NT nhăn nhó – thấy cậu khóc nên tôi chỉ giúp cậu trấn an cơ mà.
- Cơ hội – Linh nhìn NT, những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt, cô lạnh lùng quay đi trùm chăn và ko quên ném cho NT mấy câu vô tình – biến thái, háo sắc...
Trong lòng cô tự nhủ ‘e ko cô đơn nữa anh nhỉ ? E luôn có ng ấy bên em’ . Còn NT thì đứng vơi khuôn mặt tội nghiệp nhìn Linh...(híc tội anh này ghê) ‘Em ghét anh thế sao ? anh làm gì sai nào ?’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.