Chương 18: Quả thật rất độc đáo!
Cửu Lộ Phi Hương
12/07/2013
Đúng bảy giờ tối tôi xuất hiện ở nhà Tần Mạch, trong nhà đèn đuốc tối thui, hiển nhiên là chủ nhà vẫn chưa đến.
Tôi mở đèn, thưởng thức đứa con tinh thần của mình một lần nữa, thật sự thiết kế của mình đẹp quá! Chỉ tiếc sau này chỉ có thể nhìn lại trong ảnh hoặc đồ hình thiết kế mà thôi.
Tôi nhìn mê mải một hồi vẫn không thấy Tần Mạch đâu. Tôi ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường thì nhận ra anh ta đã muộn hơn mười phút. Trong lòng tôi thầm than thở: không phải nói người làm ăn, giữ chữ tín là quan trọng nhất sao? Hay bởi vì người chờ anh là tôi nên anh cố ý đến muộn?
Tôi ngồi trên trên sô pha nghịch di động.
Bảy giờ hai mươi, bảy giờ bốn mươi…
Nổi giận, tôi lập tức gọi điện cho anh ta, có tiếng chuông vang lên nhưng bị ngắt luôn. Có lẽ… đang bận việc gì đó.
Đợi đến tám giờ, tôi đã không thể ngồi yên được nữa, lại gọi tiếp một cú điện thoại, chuông vẫn reo nhưng không ai bắt máy. Chẳng lẽ việc chưa xong? Trong lòng tôi vô cùng tức giận, chẳng lẽ hôm qua tôi nói không rõ thời gian hẹn sao!
Một phút sau, tôi nghiêm mặt, tiếp tục gọi một cuộc điện thoại nữa, vẫn không ai bắt máy.
Không đến thì thôi, tôi túm lấy giỏ xách, bực bội mở cửa đi ra.
Sau khi ra khỏi thang máy, bước ra ngoài một đợt gió lạnh thốc tới làm tôi rùng mình, nhìn khung cảnh mùa đông tiêu điều xơ xác dưới ánh đèn đường vàng vọt, bước chân tôi vô thức chậm lại, đột nhiên có một mong muốn nho nhỏ: nếu có ai cùng đi với tôi đến chờ xe buýt thì tốt biết bao.
Đương nhiên, tôi rất nhanh thoát khỏi ảo tưởng này. Muốn ra cửa tiểu khu, tôi phải đi qua một cái đường cái, rẽ trái khoảng hai trăm thước sau đó đi qua một ngõ nhỏ, rồi lại qua một con đường nữa là tới bến xe buýt. Lộ trình mỗi ngày đều như thế nên tôi theo thói quen đi rất nhẹ nhàng.
Khi đến gần ngõ nhỏ tôi bỗng dưng ngây người.
Có người… Có người đánh nhau… là ba đánh một.
Tôi há miệng thở dốc, nhìn quanh chốc lát mới phát hiện xung quanh đây trừ xe hơi chạy ào ào qua, có rất ít người đi bộ. Dù sao người đã có tiền mua nhà ở đây thì có ai lại chịu đi bộ để đi xe buýt chứ.
Tôi cân nhắc một phen, rốt cuộc phải thừa nhận: năng lực của tôi không thể chọi lại ba người đàn ông khỏe mạnh, lực lưỡng như thế kia. Tôi vừa chuẩn bị nhấc gót bỏ chạy vừa quét mắt qua đám hỗn độn kia lần cuối, đột nhiên tôi phát hiện người bị vây đánh kia nhìn rất quen mắt.
Tần… Tần Mạch!
Tôi kinh ngạc há miệng không khép được: “Bảo vệ!” tôi không kiềm được hướng về cổng bảo vệ cách đó khoảng hai trăm mét hô hoán lên: “Bảo vệ đâu! Có người đánh chủ nhà của các anh kìa!”
Tôi hô to như vậy để bảo vệ khu nhà nghe, dĩ nhiên âm thanh lớn hết cỡ này cũng đánh động luôn cả bốn người đang ở trong ngõ nhỏ.
Ba tên lưu manh trong ngõ hiển nhiên đã phát hiện ra tôi, tôi còn ngây thơ nghĩ bọn chúng sẽ hoảng hốt bỏ chạy lấy người, không ngờ cả ba nhìn nhau trao đổi ý tứ rồi một tên tách ra tiến từng bước về phía tôi.
Tôi lại thầm cân nhắc một phen, với trình độ của mình thì đánh với một thằng lưu manh đầu gấu như vầy chắc là…cũng không được…
Tôi xoay người bỏ chạy rất nhanh nhưng tên kia còn nhanh hơn, trong nháy mắt hắn đã nắm được tóc tôi, không hề thương hương tiếc ngọc kéo tôi ngã nhào ra đất, cha mẹ ơi, lưng và mông tôi tiếp đất cái bộp, đau điếng!
Thằng khốn này … Chị mày lớn tới chừng này còn chưa ai dám ăn hiếp như vậy!
Tên kia thấy tôi ngã sát đường cái quá bèn định kéo tôi vào ngõ nhỏ. Trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ độc địa, tay tôi túm chặt áo hắn còn chân thì tung một cước vào “hai quả trứng nhỏ” của hắn, không hổ là lưu manh, tên này phản ứng cũng rất nhanh, lập tức khép chặt hai đùi kẹp chân tôi lại ngăn đòn công kích của tôi.
Nhưng hắn đã quên, tôi đang mang giày cao gót nha…
Tôi nhấc gót chân chếch lên trên, nhấn mạnh vào một chút, cái gót giày nhọn hoắt của tôi sém chút nữa là vinh quang hoàn thành nhiệm vụ bạo cúc hắn. Cả người hắn chấn động, trừng mắt chửi: “Mẹ kiếp!” rồi hung hăng giáng cho tôi một cái tát.
Ngay lập tức đầu tôi choáng váng, muốn thoát khỏi cánh tay đang túm chặt tôi nhưng có giãy dụa, cào cấu thế nào cũng không thoát ra được.
Lần đầu tiên trong đời tôi ý thức được rằng sự chênh lệch về thể lực giữa đàn ông và đàn bà lại lớn đến thế.
Cho nên… đàn bà chỉ còn cách phải nắm lấy yếu điểm của đàn ông.
Trong đầu vẫn đầy những suy nghĩ hỗn loạn khi tôi mới tóm được “yếu điểm” của hắn, thì nghe thấy tiếng thét đau đớn của hắn cùng với tiếng gầm giận dữ: “Cút!”
Mặt hắn ta bị đấm một cái thật mạnh, đổ vật qua một bên, nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ chặt “yếu điểm” của hắn không buông, trong lòng chỉ có một ý niệm: bóp nát nó, bóp nát nó, bóp không nát thì bứt nó ra luôn cũng được.
“Buông ra!” Ngay thời điểm tôi còn đang đắm chìm trong do dự thì một hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, tôi nghiêng đầu nhìn, miệng tôi sượt nhẹ qua khoé môi anh ta, trong lòng chợt dội lên một cảm giác kỳ lạ. Chợt tôi thấy hai tên đồng bọn kia ở trong ngõ nhỏ đứng bật dậy, dường như vừa rồi bọn chúng cũng bị Tần Mạch đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng, mặt đầy sát khí chạy về phía này.
Tần Mạch kéo tôi đứng lên đẩy ra khỏi ngõ nhỏ: “Gọi người đến đây!”
Tôi chạy được hai bước thì quay đầu nhìn lại, một tên đang nằm bẹp dưới đất, còn tên kia đang đè Tần Mạch xuống đất mà đánh đấm liên tục, còn tên còn lại hằm hằm tiến về phía tôi.
Không kịp suy nghĩ, tôi thét lên chói tai:
“Bảo vệ! Chết đâu hết rồi!”
Tôi xoay người vọt nhanh ra đường cái, tên kia thấy tôi bỏ chạy bắt đầu đuổi theo, tôi hoảng hốt ngây người đứng giữa đường cái, không ngừng hét chói tai, hoàn toàn quên mất xấu hổ, trong lòng chỉ thầm khấn thu hút được sự chú ý của các xe đang qua lại và bảo vệ của khu nhà.
Cuối cùng tiếng hét chói tai của tôi cũng mang lại kết quả: một chiếc xe dừng lại ven đường, tài xế thò đầu ra hỏi có chuyện gì, tôi chỉ chỉ vào ngõ nhỏ tối đen kia, rồi thêm vài chiếc xe dừng lại cùng sự xuất hiện của hai bảo vệ tòa nhà.
Cuối cùng ba bóng đen trong ngõ cũng đã bỏ đi.
Nỗi lo lắng, sợ hãi trong lòng tôi vừa được buông xuống đã bị treo lại lên tức thì khi thấy bóng dáng đang chật vật, cố gắng ngồi dậy trong ngõ kia, tôi vội vàng chạy vọt qua.
“Tần Mạch.” Vừa rồi hét nhiều quá nên cổ họng bị thương một chút, giọng nói có vẻ khàn khàn. Tôi nhẹ nhàng gọi tên của anh ta, và bước đến gần, “Anh không sao chứ?”
“Hà Tịch…”
Tôi nghe anh gọi mình bèn ngồi xổm xuống kế bên, vừa nhìn thấy gương mặt bị đánh bầm xanh, bầm tím của anh ta, mắt tôi bỗng nóng lên, mũi nghèn nghẹt, trên mặt đã thê thảm thế kia thì trên người không biết còn bao nhiêu thương tích nữa đây.
Anh cũng lặng yên nhìn tôi, tôi nghĩ bộ dáng lúc này của tôi chắc cũng thảm không kém gì anh đâu.
“Đồ ngốc.” Anh ta mắng tôi.
“Đồ ngốc!” Tôi mắng anh ta.
Rồi cùng im lặng. Lúc lâu sau, nhìn bộ mặt đủ màu của anh ta, tôi bỗng bật cười dù mắt vẫn hoe hoe đỏ: “Tần Mạch, anh cũng có ngày hôm nay, bị đánh như con nít vậy.”
“Hừ, cô đánh nhau cũng giỏi lắm, y chang đồ điên.”
Tôi ủ rũ: “Sao anh lại ngốc vậy chứ! Không biết bỏ chạy à! Không biết kêu cứu à! Về gần đến nhà mà còn bị người ta chặn đường đánh.”
“Di động bị cướp rồi.” Anh ta cũng nổi giận, “Nếu chạy được thì tôi còn ngốc như cô nhào vô chỗ này để bị đánh à?”
“Không phải tại tôi thấy anh bị người ta đánh mới nhào vô giúp sao? Đúng là làm ơn mắc oán! Đồ vô lương tâm!”
Lời vừa thốt ra, anh ta hơi chựng lại, lập tức có chút không được tự nhiên quay đầu nhìn lên ngọn đèn đường nói: “Mặt… Ngoài mặt ra còn có chỗ nào bị đánh nữa không?”
“Cũng “cá mè một lứa” thôi, hỏi tôi làm gì, so với tôi, anh bị thương còn nặng hơn kìa”
“Không giống nhau.” Anh ta chau mày nhìn tôi, nhưng trong mắt có nét lo lắng, phảng phất vẻ dịu dàng.
Trong lòng tôi nảy lên một cái, hai gò má không biết vì bị đánh hay vì lý do gì mà đột nhiên nóng ran: “Đương… đương nhiên không giống.” Tôi cười pha trò, “Thịt của anh cũng đâu có mọc trên người tôi nên anh bị đánh dĩ nhiên tôi chẳng đau gì.” Tôi muốn đưa tay ra đỡ anh ta, nhưng lại sợ chạm vào chỗ bị thương, nên hỏi: ” Bây giờ phải làm sao? Đến bệnh viện? Gọi 120 trước hay 110 trước? (120: cấp cứu, 110: công an)”
“Tùy cô.” Anh ta trả lời, rồi cười lạnh lùng, “Tôi đã biết kẻ nào gây ra chuyện này. Nợ này tôi sẽ nhớ, sớm muộn gì cũng trả lại cả vốn lẫn lời.”
Tôi lập tức phụ họa: “Lúc đó nhớ kêu tôi đến coi nha…. tiếc quá, suýt chút nữa là bóp nát được tiểu đệ đệ của tên kia rồi…”
Tần Mạch liếc tôi một cái nhưng không nói gì.
Lát sau xe cứu thương đến, hai người chúng tôi bị người ta đưa lên xe đến bệnh viện kiểm tra và băng bó sơ bộ, sau đó cả hai đều nhập viện theo dõi, tôi một phòng, Tần Mạch một phòng. Thật ra mà nói, tôi cảm thấy các vết thương ngoài da này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của tôi hết nhưng Tần Mạch lại kiên quyết bắt tôi cùng anh kiểm tra toàn thân, rồi còn xét nghiệm thương tổn để làm chứng cớ.
Trong lúc cảnh sát đến lấy lời khai, nói rằng không bị cướp tiền mà chỉ bị hành hung, điều này chứng tỏ có người cố tình gây thương tích cho tôi, họ còn hỏi tôi gần đây có mâu thuẫn với ai không rồi còn khuyên tôi sau này ra ngoài nên cẩn thận hơn.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, những lời này phải dành cho Tần Mạch mới đúng chứ, còn tôi chỉ là người qua đường Giáp vô tội bị liên lụy mà thôi.
Cảnh sát đi rồi tôi mới có cơ hội nhìn đến Tần Mạch, trên người anh ta thương tích không ít nên bị băng bó y như cái xác ướp Ai Cập nhưng thần trí vẫn tỉnh táo như thường, anh ta đang nói chuyện điện thoại, thấy tôi vào anh ta chỉ trao đổi thêm vài câu rồi cúp máy.
“Ách… Không làm phiền anh chứ?”
Anh ta khẽ lắc đầu, không nói lời nào chỉ chăm chú nhìn tôi. Tôi vào phòng, ngồi xuống xong lại không biết nói gì bèn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Dạo này tần suất vào bệnh viện của chúng ta hơi nhiều à nha….. Ha ha…”
Anh ta cười khẽ một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ dán trên mặt tôi, sau đó dùng giọng nói trầm ổn như mọi ngày nói: “Hôm nay Hội đồng quản trị họp đột xuất, có việc gấp”
Tôi ngẩn ngơ, không biết tự dưng anh ta nói chuyện này với tôi làm gì.
“Lần trước bị giam xe, tôi vẫn chưa có thời gian đi lấy về. Lúc tối khi về thì đường kẹt xe, tôi chỉ nghĩ đi xe buýt sẽ nhanh hơn một chút, không ngờ đến cái ngõ kia…”
Tôi đã hiểu ý anh ta, thế nên hôm nay anh đến trễ là vì…Khoan, đợi chút, anh ta đang giải thích với tôi sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, dưới ánh sáng trắng của đèn bệnh viện, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn không che được nét anh tuấn ngời ngời kia. Anh ta lại liếc tôi một cái, lúc này tôi vẫn thất thần nhìn anh ta không chớp mắt, anh ho khan vài tiếng rồi lại liếc tôi một cái, không nóng không lạnh gắt nhỏ: “Nhìn cái gì!”
Tôi buột miệng: “Hôm nay tôi đột nhiên phát hiện, thì ra anh vẫn còn có nhân tính nha …”
Gương mặt vốn tái nhợt của anh lại xanh thêm một chút.
Tôi ôm ngực nói tiếp: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Thiếu chút nữa tôi bị anh quyến rũ rồi”
Anh ta ngẩn người, xoay người nhìn ra cửa sổ, màn đêm bên ngoài làm nền cho hình bóng của hai chúng tôi đang phản chiếu trên cánh cửa sổ bằng thủy tinh, anh ta nói: “Chỉ sợ cô đang quyến rũ tôi thì có”
“Tần tiên sinh…” Khóe miệng tôi giật giật “Ánh mắt anh cũng thật độc đáo, anh đã thấy phụ nữ nào dùng cách đánh nhau với người khác để quyến rũ đàn ông chưa?”
“Quả thật rất độc đáo!” Anh ta híp mắt đánh giá tôi một lượt, “Đúng là đây là lần đầu tiên trong đời có phụ nữ đánh nhau vì tôi.”
Tôi mở đèn, thưởng thức đứa con tinh thần của mình một lần nữa, thật sự thiết kế của mình đẹp quá! Chỉ tiếc sau này chỉ có thể nhìn lại trong ảnh hoặc đồ hình thiết kế mà thôi.
Tôi nhìn mê mải một hồi vẫn không thấy Tần Mạch đâu. Tôi ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường thì nhận ra anh ta đã muộn hơn mười phút. Trong lòng tôi thầm than thở: không phải nói người làm ăn, giữ chữ tín là quan trọng nhất sao? Hay bởi vì người chờ anh là tôi nên anh cố ý đến muộn?
Tôi ngồi trên trên sô pha nghịch di động.
Bảy giờ hai mươi, bảy giờ bốn mươi…
Nổi giận, tôi lập tức gọi điện cho anh ta, có tiếng chuông vang lên nhưng bị ngắt luôn. Có lẽ… đang bận việc gì đó.
Đợi đến tám giờ, tôi đã không thể ngồi yên được nữa, lại gọi tiếp một cú điện thoại, chuông vẫn reo nhưng không ai bắt máy. Chẳng lẽ việc chưa xong? Trong lòng tôi vô cùng tức giận, chẳng lẽ hôm qua tôi nói không rõ thời gian hẹn sao!
Một phút sau, tôi nghiêm mặt, tiếp tục gọi một cuộc điện thoại nữa, vẫn không ai bắt máy.
Không đến thì thôi, tôi túm lấy giỏ xách, bực bội mở cửa đi ra.
Sau khi ra khỏi thang máy, bước ra ngoài một đợt gió lạnh thốc tới làm tôi rùng mình, nhìn khung cảnh mùa đông tiêu điều xơ xác dưới ánh đèn đường vàng vọt, bước chân tôi vô thức chậm lại, đột nhiên có một mong muốn nho nhỏ: nếu có ai cùng đi với tôi đến chờ xe buýt thì tốt biết bao.
Đương nhiên, tôi rất nhanh thoát khỏi ảo tưởng này. Muốn ra cửa tiểu khu, tôi phải đi qua một cái đường cái, rẽ trái khoảng hai trăm thước sau đó đi qua một ngõ nhỏ, rồi lại qua một con đường nữa là tới bến xe buýt. Lộ trình mỗi ngày đều như thế nên tôi theo thói quen đi rất nhẹ nhàng.
Khi đến gần ngõ nhỏ tôi bỗng dưng ngây người.
Có người… Có người đánh nhau… là ba đánh một.
Tôi há miệng thở dốc, nhìn quanh chốc lát mới phát hiện xung quanh đây trừ xe hơi chạy ào ào qua, có rất ít người đi bộ. Dù sao người đã có tiền mua nhà ở đây thì có ai lại chịu đi bộ để đi xe buýt chứ.
Tôi cân nhắc một phen, rốt cuộc phải thừa nhận: năng lực của tôi không thể chọi lại ba người đàn ông khỏe mạnh, lực lưỡng như thế kia. Tôi vừa chuẩn bị nhấc gót bỏ chạy vừa quét mắt qua đám hỗn độn kia lần cuối, đột nhiên tôi phát hiện người bị vây đánh kia nhìn rất quen mắt.
Tần… Tần Mạch!
Tôi kinh ngạc há miệng không khép được: “Bảo vệ!” tôi không kiềm được hướng về cổng bảo vệ cách đó khoảng hai trăm mét hô hoán lên: “Bảo vệ đâu! Có người đánh chủ nhà của các anh kìa!”
Tôi hô to như vậy để bảo vệ khu nhà nghe, dĩ nhiên âm thanh lớn hết cỡ này cũng đánh động luôn cả bốn người đang ở trong ngõ nhỏ.
Ba tên lưu manh trong ngõ hiển nhiên đã phát hiện ra tôi, tôi còn ngây thơ nghĩ bọn chúng sẽ hoảng hốt bỏ chạy lấy người, không ngờ cả ba nhìn nhau trao đổi ý tứ rồi một tên tách ra tiến từng bước về phía tôi.
Tôi lại thầm cân nhắc một phen, với trình độ của mình thì đánh với một thằng lưu manh đầu gấu như vầy chắc là…cũng không được…
Tôi xoay người bỏ chạy rất nhanh nhưng tên kia còn nhanh hơn, trong nháy mắt hắn đã nắm được tóc tôi, không hề thương hương tiếc ngọc kéo tôi ngã nhào ra đất, cha mẹ ơi, lưng và mông tôi tiếp đất cái bộp, đau điếng!
Thằng khốn này … Chị mày lớn tới chừng này còn chưa ai dám ăn hiếp như vậy!
Tên kia thấy tôi ngã sát đường cái quá bèn định kéo tôi vào ngõ nhỏ. Trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ độc địa, tay tôi túm chặt áo hắn còn chân thì tung một cước vào “hai quả trứng nhỏ” của hắn, không hổ là lưu manh, tên này phản ứng cũng rất nhanh, lập tức khép chặt hai đùi kẹp chân tôi lại ngăn đòn công kích của tôi.
Nhưng hắn đã quên, tôi đang mang giày cao gót nha…
Tôi nhấc gót chân chếch lên trên, nhấn mạnh vào một chút, cái gót giày nhọn hoắt của tôi sém chút nữa là vinh quang hoàn thành nhiệm vụ bạo cúc hắn. Cả người hắn chấn động, trừng mắt chửi: “Mẹ kiếp!” rồi hung hăng giáng cho tôi một cái tát.
Ngay lập tức đầu tôi choáng váng, muốn thoát khỏi cánh tay đang túm chặt tôi nhưng có giãy dụa, cào cấu thế nào cũng không thoát ra được.
Lần đầu tiên trong đời tôi ý thức được rằng sự chênh lệch về thể lực giữa đàn ông và đàn bà lại lớn đến thế.
Cho nên… đàn bà chỉ còn cách phải nắm lấy yếu điểm của đàn ông.
Trong đầu vẫn đầy những suy nghĩ hỗn loạn khi tôi mới tóm được “yếu điểm” của hắn, thì nghe thấy tiếng thét đau đớn của hắn cùng với tiếng gầm giận dữ: “Cút!”
Mặt hắn ta bị đấm một cái thật mạnh, đổ vật qua một bên, nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ chặt “yếu điểm” của hắn không buông, trong lòng chỉ có một ý niệm: bóp nát nó, bóp nát nó, bóp không nát thì bứt nó ra luôn cũng được.
“Buông ra!” Ngay thời điểm tôi còn đang đắm chìm trong do dự thì một hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, tôi nghiêng đầu nhìn, miệng tôi sượt nhẹ qua khoé môi anh ta, trong lòng chợt dội lên một cảm giác kỳ lạ. Chợt tôi thấy hai tên đồng bọn kia ở trong ngõ nhỏ đứng bật dậy, dường như vừa rồi bọn chúng cũng bị Tần Mạch đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng, mặt đầy sát khí chạy về phía này.
Tần Mạch kéo tôi đứng lên đẩy ra khỏi ngõ nhỏ: “Gọi người đến đây!”
Tôi chạy được hai bước thì quay đầu nhìn lại, một tên đang nằm bẹp dưới đất, còn tên kia đang đè Tần Mạch xuống đất mà đánh đấm liên tục, còn tên còn lại hằm hằm tiến về phía tôi.
Không kịp suy nghĩ, tôi thét lên chói tai:
“Bảo vệ! Chết đâu hết rồi!”
Tôi xoay người vọt nhanh ra đường cái, tên kia thấy tôi bỏ chạy bắt đầu đuổi theo, tôi hoảng hốt ngây người đứng giữa đường cái, không ngừng hét chói tai, hoàn toàn quên mất xấu hổ, trong lòng chỉ thầm khấn thu hút được sự chú ý của các xe đang qua lại và bảo vệ của khu nhà.
Cuối cùng tiếng hét chói tai của tôi cũng mang lại kết quả: một chiếc xe dừng lại ven đường, tài xế thò đầu ra hỏi có chuyện gì, tôi chỉ chỉ vào ngõ nhỏ tối đen kia, rồi thêm vài chiếc xe dừng lại cùng sự xuất hiện của hai bảo vệ tòa nhà.
Cuối cùng ba bóng đen trong ngõ cũng đã bỏ đi.
Nỗi lo lắng, sợ hãi trong lòng tôi vừa được buông xuống đã bị treo lại lên tức thì khi thấy bóng dáng đang chật vật, cố gắng ngồi dậy trong ngõ kia, tôi vội vàng chạy vọt qua.
“Tần Mạch.” Vừa rồi hét nhiều quá nên cổ họng bị thương một chút, giọng nói có vẻ khàn khàn. Tôi nhẹ nhàng gọi tên của anh ta, và bước đến gần, “Anh không sao chứ?”
“Hà Tịch…”
Tôi nghe anh gọi mình bèn ngồi xổm xuống kế bên, vừa nhìn thấy gương mặt bị đánh bầm xanh, bầm tím của anh ta, mắt tôi bỗng nóng lên, mũi nghèn nghẹt, trên mặt đã thê thảm thế kia thì trên người không biết còn bao nhiêu thương tích nữa đây.
Anh cũng lặng yên nhìn tôi, tôi nghĩ bộ dáng lúc này của tôi chắc cũng thảm không kém gì anh đâu.
“Đồ ngốc.” Anh ta mắng tôi.
“Đồ ngốc!” Tôi mắng anh ta.
Rồi cùng im lặng. Lúc lâu sau, nhìn bộ mặt đủ màu của anh ta, tôi bỗng bật cười dù mắt vẫn hoe hoe đỏ: “Tần Mạch, anh cũng có ngày hôm nay, bị đánh như con nít vậy.”
“Hừ, cô đánh nhau cũng giỏi lắm, y chang đồ điên.”
Tôi ủ rũ: “Sao anh lại ngốc vậy chứ! Không biết bỏ chạy à! Không biết kêu cứu à! Về gần đến nhà mà còn bị người ta chặn đường đánh.”
“Di động bị cướp rồi.” Anh ta cũng nổi giận, “Nếu chạy được thì tôi còn ngốc như cô nhào vô chỗ này để bị đánh à?”
“Không phải tại tôi thấy anh bị người ta đánh mới nhào vô giúp sao? Đúng là làm ơn mắc oán! Đồ vô lương tâm!”
Lời vừa thốt ra, anh ta hơi chựng lại, lập tức có chút không được tự nhiên quay đầu nhìn lên ngọn đèn đường nói: “Mặt… Ngoài mặt ra còn có chỗ nào bị đánh nữa không?”
“Cũng “cá mè một lứa” thôi, hỏi tôi làm gì, so với tôi, anh bị thương còn nặng hơn kìa”
“Không giống nhau.” Anh ta chau mày nhìn tôi, nhưng trong mắt có nét lo lắng, phảng phất vẻ dịu dàng.
Trong lòng tôi nảy lên một cái, hai gò má không biết vì bị đánh hay vì lý do gì mà đột nhiên nóng ran: “Đương… đương nhiên không giống.” Tôi cười pha trò, “Thịt của anh cũng đâu có mọc trên người tôi nên anh bị đánh dĩ nhiên tôi chẳng đau gì.” Tôi muốn đưa tay ra đỡ anh ta, nhưng lại sợ chạm vào chỗ bị thương, nên hỏi: ” Bây giờ phải làm sao? Đến bệnh viện? Gọi 120 trước hay 110 trước? (120: cấp cứu, 110: công an)”
“Tùy cô.” Anh ta trả lời, rồi cười lạnh lùng, “Tôi đã biết kẻ nào gây ra chuyện này. Nợ này tôi sẽ nhớ, sớm muộn gì cũng trả lại cả vốn lẫn lời.”
Tôi lập tức phụ họa: “Lúc đó nhớ kêu tôi đến coi nha…. tiếc quá, suýt chút nữa là bóp nát được tiểu đệ đệ của tên kia rồi…”
Tần Mạch liếc tôi một cái nhưng không nói gì.
Lát sau xe cứu thương đến, hai người chúng tôi bị người ta đưa lên xe đến bệnh viện kiểm tra và băng bó sơ bộ, sau đó cả hai đều nhập viện theo dõi, tôi một phòng, Tần Mạch một phòng. Thật ra mà nói, tôi cảm thấy các vết thương ngoài da này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của tôi hết nhưng Tần Mạch lại kiên quyết bắt tôi cùng anh kiểm tra toàn thân, rồi còn xét nghiệm thương tổn để làm chứng cớ.
Trong lúc cảnh sát đến lấy lời khai, nói rằng không bị cướp tiền mà chỉ bị hành hung, điều này chứng tỏ có người cố tình gây thương tích cho tôi, họ còn hỏi tôi gần đây có mâu thuẫn với ai không rồi còn khuyên tôi sau này ra ngoài nên cẩn thận hơn.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, những lời này phải dành cho Tần Mạch mới đúng chứ, còn tôi chỉ là người qua đường Giáp vô tội bị liên lụy mà thôi.
Cảnh sát đi rồi tôi mới có cơ hội nhìn đến Tần Mạch, trên người anh ta thương tích không ít nên bị băng bó y như cái xác ướp Ai Cập nhưng thần trí vẫn tỉnh táo như thường, anh ta đang nói chuyện điện thoại, thấy tôi vào anh ta chỉ trao đổi thêm vài câu rồi cúp máy.
“Ách… Không làm phiền anh chứ?”
Anh ta khẽ lắc đầu, không nói lời nào chỉ chăm chú nhìn tôi. Tôi vào phòng, ngồi xuống xong lại không biết nói gì bèn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Dạo này tần suất vào bệnh viện của chúng ta hơi nhiều à nha….. Ha ha…”
Anh ta cười khẽ một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ dán trên mặt tôi, sau đó dùng giọng nói trầm ổn như mọi ngày nói: “Hôm nay Hội đồng quản trị họp đột xuất, có việc gấp”
Tôi ngẩn ngơ, không biết tự dưng anh ta nói chuyện này với tôi làm gì.
“Lần trước bị giam xe, tôi vẫn chưa có thời gian đi lấy về. Lúc tối khi về thì đường kẹt xe, tôi chỉ nghĩ đi xe buýt sẽ nhanh hơn một chút, không ngờ đến cái ngõ kia…”
Tôi đã hiểu ý anh ta, thế nên hôm nay anh đến trễ là vì…Khoan, đợi chút, anh ta đang giải thích với tôi sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, dưới ánh sáng trắng của đèn bệnh viện, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn không che được nét anh tuấn ngời ngời kia. Anh ta lại liếc tôi một cái, lúc này tôi vẫn thất thần nhìn anh ta không chớp mắt, anh ho khan vài tiếng rồi lại liếc tôi một cái, không nóng không lạnh gắt nhỏ: “Nhìn cái gì!”
Tôi buột miệng: “Hôm nay tôi đột nhiên phát hiện, thì ra anh vẫn còn có nhân tính nha …”
Gương mặt vốn tái nhợt của anh lại xanh thêm một chút.
Tôi ôm ngực nói tiếp: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Thiếu chút nữa tôi bị anh quyến rũ rồi”
Anh ta ngẩn người, xoay người nhìn ra cửa sổ, màn đêm bên ngoài làm nền cho hình bóng của hai chúng tôi đang phản chiếu trên cánh cửa sổ bằng thủy tinh, anh ta nói: “Chỉ sợ cô đang quyến rũ tôi thì có”
“Tần tiên sinh…” Khóe miệng tôi giật giật “Ánh mắt anh cũng thật độc đáo, anh đã thấy phụ nữ nào dùng cách đánh nhau với người khác để quyến rũ đàn ông chưa?”
“Quả thật rất độc đáo!” Anh ta híp mắt đánh giá tôi một lượt, “Đúng là đây là lần đầu tiên trong đời có phụ nữ đánh nhau vì tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.