Chương 25: Về nhà
Cửu Lộ Phi Hương
12/07/2013
A thành cách C thành không xa nên tôi không mất nhiều thời gian để
trở về. Hồi mới ra trường đi làm thì mỗi tháng tôi còn về nhà một lần,
sau đó Dương Tử ra nước ngoài, cha mẹ lại lo lắng về việc hôn nhân nên
mỗi lần thấy mặt đều hỏi tôi về chuyện này, rồi bà mẹ tính nết thất
thường do ảnh hưởng thời kỳ tiền mãn kinh của tôi bất cần biết tôi và
Dương Tử đã chia tay hay chưa cũng kéo tôi đi coi mắt.
Ngày qua ngày, công việc đã đi vào quỹ đạo mà tôi cũng không dại gì về nhà nghe mẹ lải nhải nên thường trốn đến tết t mới mò về nhà.
Năm nay…
Tôi tay xách nách mang gõ cửa nhà, mắt mèo trên cửa bị ai đó che tối thui, giọng mẹ tôi từ trong vọng ra: “Ai vậy? Còn biết đường về nhà à.”
“Mẹ, con nè.” Tôi thành thành thật thật lên tiếng.
Có tiếng lục đục mở cửa, mẹ tôi khoanh tay đứng trước cửa: “Cả năm không ló mặt về đây, cô mặc kệ hai vợ chồng già này chết sống như thế nào phải không?”
Tôi trơ mặt nhào đến làm nũng: “Hắc hắc, mẹ, tại con bận nhiều việc mà, mẹ xem tiền thưởng cuối năm của con nè, nếu con không cày cực khổ thì làm gì ông chủ thưởng con nhiều vậy? Con về ăn tết với mẹ cho vui cửa vui nhà nha.”
Nét mặt của Trịnh nữ sĩ cũng là mẹ hiền của tôi hơi dịu lại, vỗ vỗ vào tay tôi: “Xem như con có lộc ăn, vào nhà đi. Đêm nay nhà mình ăn bánh chẻo, ba con nhào bột, ba mẹ cùng gói.”
“Ngon quá, con về nhà thích nhất là ăn bánh chẻo của mẹ.”
“Tịch Tịch, về rồi hả con??” Ba tôi cười hì hì, từ phòng bếp đi ra, miệng vẫn nhai nhóp nhép.
Mẹ già vừa thấy liền phát hỏa: “Hà Đại Đông, con gái còn chưa về mà anh cũng không chờ nổi’ sao?”
Ba tôi tiếp tục cười: “Không phải đã về sao, lúc anh nghe tiếng em mở cửa mới ăn miếng đầu tiên thôi.”
“Để tôi coi anh ăn gì ?”
“Vỏ bánh .”
“Anh dám gạt tôi? Mỡ chảy đầy miệng kìa! Hà Tịch, con về rồi thì ráng khuyên ba con, đã bị cao huyết áp còn thích ăn nhiều thịt! Hà Đại Đông! Anh còn ăn nữa hả, nhìn cái bụng anh kìa, giống như bà bầu mấy tháng vậy.”
“Nhìn rất phúc hậu phải không.”
Tôi nghe bọn họ cãi nhau rồi rửa tay bước vào bếp bưng nồi bánh chẻo ra, lúc tôi bày biện ra bàn xong xuôi thì mẹ tôi vẫn đang chọt chọt bụng ba tôi mà cằn nhằn, còn ba vừa nuốt bánh vừa cười ha hả.
“Mẹ, ăn cơm, ăn cơm, đói bụng rồi.”
Bữa cơm thứ nhất sau khi về nhà trôi qua trong không khí vô cùng náo nhiệt. Hôm sau tôi hộ tống hai vị đi sắm tết đến chiều thì đến nhà ông nội dùng bữa cơm tất niên.
Nhà ông nội của tôi ở tại một khu tập thể, diện tích không lớn lắm, mà gia đình mấy đời đều sinh con trai nên hàng năm các gia đình đều tề tựu về đây nên càng đông đúc. Gia đình tôi có truyền thống đón giao thừa ở nhà ông nội, ông cụ lại sợ vắng vẻ nên cứ mỗi tối giao thừa ở đây rất đông vui và ầm ĩ.
Bên ngoài đang đốt pháo, nhóc trai anh họ lớn của tôi năm nay ba tuổi, đang bước vào giai đoạn khủng hoảng tuổi lên ba, vì tranh xem ai đốt pháo nổ to hơn mà la hét ầm ỹ, gào rống chói tay, một nhà anh họ không ai có thể trấn áp được mà đứa nhỏ càng la càng hăng. Tôi chịu không nổi, nhét hai cái kẹo que vào miệng nó rồi hăm dọa nếu nó tiếp tục la lối thì tôi sẽ nhét luôn hai cục đường vào mũi cho nó biết tay. Tiếng thét ngưng bặt, nhóc con có vẻ khiếp sợ khi nhìn bộ mặt hung ác của tôi.
Mọi người đều đồng tình với hành động của tôi sau đó hùa theo cùng uy hiếp đứa nhỏ không cho nó gây náo loạn nữa.
“Vẫn là Tịch Tịch có cách trị mấy đứa nhỏ này.” Chị dâu tôi cười nó “Thằng quỷ nhỏ này ở nhà không ai trị được, hôm nay gặp phải khắc tinh rồi.”
Tôi cười gượng, quệt mồ hôi.
Chị dâu cười phe phé rồi ngồi xuống cạnh tôi: “Tịch Tịch, năm nay em đã hai lăm chưa?”
“Ách… Ha ha, năm trước đã hai mươi lăm rồi.”
“Này, cũng hai mươi lăm, có bạn trai chưa sao chị không nghe gì hết vậy?”
Đến rồi, đến rồi! Tôi thở dài trong dạ, rốt cuộc cũng tránh không được kiếp này…
“Ha ha.” Tôi nặn ra một nụ cười thật tươi ” Cũng còn sớm mà, em bận rộn công việc nên không có thời gian quen bạn.”
“Làm việc thì làm việc nhưng không thể trì hoãn chung thân đại sự được.” Chị dâu nói, “Tuy là ở tuổi em kết hôn thì hơi sớm nhưng tốt xấu gì cũng phải có bạn trai, hai người tiếp xúc lâu ngày rồi sau này về ở cùng nhà thôi.”
“Ha ha, không vội, không vội.” Tôi lau mồ hôi, chột dạ nhìn mẹ đang lườm mình.
Trước khi ăn bữa cơm tất niên này, tâm trạng tôi thấp thỏm không yên, chỉ sợ lâu lâu lại có người họ hàng rảnh chuyện nào đó nhảy ra nói câu “Chà, Tịch Tịch, cô/dì/chú/bác có biết một người cũng được lắm, định giới thiệu cho con quen biết.” Nhưng sau khi ngồi vào bàn tôi mới nhận ra, tiêu điểm của buổi tiệc tất niên năm nay là một người khác.
Đó là chị họ, con ruột của cô tôi, chị ấy lớn hơn tôi nửa tuổi, lúc nhỏ cũng có chơi chung, tình cảm coi như thân thiết nhưng khi lớn lên, hai nhà đều chuyển đi thì việc liên lạc dần trở nên thưa thớt, thêm vào đó sau khi tôi ra trường, làm việc ở thành phố khác thì việc liên lạc với nhau càng hiếm hoi..
Nguyên nhân chị ấy trở thành tiêu điểm là vì chị vừa thông báo sẽ kết hôn với bạn trai sau hai năm tìm hiểu, lễ cưới sẽ được tổ chức vào tháng ba năm sau. Nghe tin này tôi buồn vui lẫn lộn, thậm chí kích động sém chút không thở nổi, vui là vì tết này mọi người sẽ quên sự tồn tại của tôi còn buồn vì trong Hà gia còn độc nhất mình tôi là chưa ai đến rước….
Tôi nắm chặt chiếc đũa, vùi đầu gắp thịt ăn, không để ý ánh mắt mang lực sát thương cực lớn của mẹ mình, không cần đoán cũng biết, hôm nay lại phải về nghe một trận cằn nhằn rồi.
Áp lực gia đình đối với phụ nữ Trung Quốc thật lớn, không cần thân bằng quyến thuộc đến “Ân cần thăm hỏi”, chỉ với ánh mắt cực kỳ ai oán của mẹ tôi cũng đã làm tôi đứng ngồi không yên rồi.
Về đến nhà, mẹ tôi không nói lời nào, chỉ chằm chằm nhìn tôi rồi thở dài quay đi. Lòng tôi càng hoảng, tự giải thích: “Không phải con không chịu tìm mà thật sự là tìm không ra! Chuyện này vẫn tùy thuộc vào duyên phận thôi, có phải không, ba?” Tôi nhìn ba cầu cứu, ông cười ha ha đáp, “Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này không thể gấp được.” vừa nói vừa kéo mẹ tôi:
“Em cũng đừng gây áp lực cho con nữa, lỡ nó tìm đại một người rồi lấy thì cả đời phải chịu khổ”
“Ai kêu nó lấy chồng đại đâu?” Mẹ đã hết giận, quay đầu nhìn tôi thật đáng thương rồi lại thê lương thở dài nói, “Đàn ông bây giờ bị nắng chiếu mù mắt hay sao mà không thấy con gái tốt đẹp của tôi chứ?”
Lần đầu nghe mẹ khen thú thật là tôi có chút thụ sủng nhược kinh. Bà cũng không nói gì thêm, rửa mặt rồi vào phòng bật ti vi lên xem. Tôi gãi gãi đầu, rồi cũng về phòng mình.
Mẹ già thương cảm so với mẹ già cằn nhằn càng làm tôi phiền não, nghĩ đến bà khổ cực sinh mình ra rồi nuôi lớn đến từng này, bà cứ nghĩ con bà là cổ phiếu blue chip, ai dè đưa lên sàn mới cay đắng phát hiện ra hình như chỉ có một mình bà nghĩ như vậy. Thật là đả kích lớn mà!
Tôi cầm di động trên tay, dò tìm trong danh bạ và ngừng ở tên “cầm thú”, tôi do dự thật lâu nhưng rồi cũng vẫn không có can đảm ấn phím gọi nhưng trong đầu bất giác lại nhớ đến Tần Mạch, hiện giờ anh đang ở đâu? Cùng gia đình đón năm mới? Không biết bọn họ đón năm mới như thế nào? Lúc anh bị người khác hỏi việc riêng có nhớ đến tôi không…
Rất lâu sau tôi mới biết, năm này tôi còn do dự không biết có nên hẹn hò với Tần Mạch hay không thì người nào đó đã tuyên bố với gia đình chuyện sắp kết hôn, hơn nữa còn dùng việc này từ chối thành công vô số mối làm mai, xem mặt, trải qua một cái tết vô cùng thoải mái…
Đương nhiên, khi tôi biết chuyện thì tôi cũng nổi bão một phen nhưng bây giờ thì tôi đang sầu trăm mối. Về lý trí, tôi biết mình phải dứt khoát nói không với Tần Mạch. Tình tình tôi và anh khác biệt rất nhiều, hoàn cảnh sống khác nhau thậm chí một số quan điểm sống cũng trái ngược. Hơn nữa, đúng như Dương Tử nói, tôi và anh đều là người kiêu ngạo, khi xảy ra chuyện đều sẽ kiên quyết đối đầu nhau, mà hai người yêu nhau lại sợ nhất là ai nấy cũng cứng đầu. Nếu cùng với anh ấy, một khi tình yêu của tôi suy giảm mà sự kiên nhẫn của anh cũng dần cạn kiệt thì mối quan hệ của chúng tôi cũng đi tong. Tôi không nên đồng ý .
Bỏ đi lý trí thì tình cảm trong tôi cùng áp lực từ gia đình trở thành một sự dục hoặc rất lớn để tôi đồng ý, chẳng lẽ mi không thấy Tần Mạch có cảm tình với mi sao? Chỉ là với tính cách của anh đến giờ vẫn chưa nhận ra mình động lòng với người khác. Mi nhìn thử đám đàn ông xung quanh mi có ai sánh được với Tần Mạch? Có ai nguyện ý chỉ cần mi gật đầu liền trở thành người đàn ông bên cạnh mi? Mi nên đồng ý bởi vì mi thích anh ấy, nếu không ở bên anh ấy vậy thì phần tình cảm này của mi biết chôn ở đâu?
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến nếu không có anh ấy, thì kết thúc của sự rung động mà tôi dành cho anh cũng coi như chết tức tưởi mà không có chỗ chôn.
Vậy liều một phen… Đồng ý đi…
Ngón tay cứng đờ trên màn hình điện thoại, bấm… không bấm…
“Đạt kéo đạt kéo.” Bỗng nhiên di động run bần bật, chuông reo inh ỏi làm tôi sợ tới mức cả người cũng run lên, lập tức quăng ngay điện thoại xuống. Một lúc sau, khi tôi ổn định lại hơi thở, bình tĩnh hơn mới nhặt điện thoại lên xem xét, may mà không có hư hao gì nhưng vừa thấy tên người gọi đến, tôi ngây người chớp mắt một cái. Tiếng chuông đã im bặt.
Cảm giác khó nói trong lòng bỗng biến thành mất mát, trong bụng vừa thầm ca thán sao người kia không kiên trì thêm một lát vừa tự trách mình tay chân vụng về!
“Đạt kéo đạt kéo!”
Chuông điện thoại lại vang lên, tôi nhanh chóng nhìn tên người gọi rồi nín thở, thấp giọng tiếp điện thoại: “A lô ?”
“Lúc nãy sao không nghe điện thoại?” Âm thanh vẫn lãnh đạm không khác mọi ngày, không chút hờn giận.
“Vừa rồi, vừa rồi…” Dĩ nhiên tôi đâu có ngu mà khai vừa rồi tôi đang suy nghĩ có nên đồng ý yêu đương với anh không, dưới dưới tình thế cấp bách tôi bịa ra một lý do mà nói xong tôi cũng muốn bóp chết mình cho rồi, “Tôi thải đâu, di động để quên trong nhà tắm.”
“… Cho nên…” Bên kia im lặng một chút rồi tôi nghe anh cười khẽ qua điện thoại, tiếng cười mang theo vài phần trêu chọc: “Cho nên em mới chạy vào nhà tắm lấy điện thoại ra nói chuyện với anh sao?”
Tôi im lặng.
“Chỉ có em mới tìm ra lý do ngu ngốc như vậy.”
Ngày qua ngày, công việc đã đi vào quỹ đạo mà tôi cũng không dại gì về nhà nghe mẹ lải nhải nên thường trốn đến tết t mới mò về nhà.
Năm nay…
Tôi tay xách nách mang gõ cửa nhà, mắt mèo trên cửa bị ai đó che tối thui, giọng mẹ tôi từ trong vọng ra: “Ai vậy? Còn biết đường về nhà à.”
“Mẹ, con nè.” Tôi thành thành thật thật lên tiếng.
Có tiếng lục đục mở cửa, mẹ tôi khoanh tay đứng trước cửa: “Cả năm không ló mặt về đây, cô mặc kệ hai vợ chồng già này chết sống như thế nào phải không?”
Tôi trơ mặt nhào đến làm nũng: “Hắc hắc, mẹ, tại con bận nhiều việc mà, mẹ xem tiền thưởng cuối năm của con nè, nếu con không cày cực khổ thì làm gì ông chủ thưởng con nhiều vậy? Con về ăn tết với mẹ cho vui cửa vui nhà nha.”
Nét mặt của Trịnh nữ sĩ cũng là mẹ hiền của tôi hơi dịu lại, vỗ vỗ vào tay tôi: “Xem như con có lộc ăn, vào nhà đi. Đêm nay nhà mình ăn bánh chẻo, ba con nhào bột, ba mẹ cùng gói.”
“Ngon quá, con về nhà thích nhất là ăn bánh chẻo của mẹ.”
“Tịch Tịch, về rồi hả con??” Ba tôi cười hì hì, từ phòng bếp đi ra, miệng vẫn nhai nhóp nhép.
Mẹ già vừa thấy liền phát hỏa: “Hà Đại Đông, con gái còn chưa về mà anh cũng không chờ nổi’ sao?”
Ba tôi tiếp tục cười: “Không phải đã về sao, lúc anh nghe tiếng em mở cửa mới ăn miếng đầu tiên thôi.”
“Để tôi coi anh ăn gì ?”
“Vỏ bánh .”
“Anh dám gạt tôi? Mỡ chảy đầy miệng kìa! Hà Tịch, con về rồi thì ráng khuyên ba con, đã bị cao huyết áp còn thích ăn nhiều thịt! Hà Đại Đông! Anh còn ăn nữa hả, nhìn cái bụng anh kìa, giống như bà bầu mấy tháng vậy.”
“Nhìn rất phúc hậu phải không.”
Tôi nghe bọn họ cãi nhau rồi rửa tay bước vào bếp bưng nồi bánh chẻo ra, lúc tôi bày biện ra bàn xong xuôi thì mẹ tôi vẫn đang chọt chọt bụng ba tôi mà cằn nhằn, còn ba vừa nuốt bánh vừa cười ha hả.
“Mẹ, ăn cơm, ăn cơm, đói bụng rồi.”
Bữa cơm thứ nhất sau khi về nhà trôi qua trong không khí vô cùng náo nhiệt. Hôm sau tôi hộ tống hai vị đi sắm tết đến chiều thì đến nhà ông nội dùng bữa cơm tất niên.
Nhà ông nội của tôi ở tại một khu tập thể, diện tích không lớn lắm, mà gia đình mấy đời đều sinh con trai nên hàng năm các gia đình đều tề tựu về đây nên càng đông đúc. Gia đình tôi có truyền thống đón giao thừa ở nhà ông nội, ông cụ lại sợ vắng vẻ nên cứ mỗi tối giao thừa ở đây rất đông vui và ầm ĩ.
Bên ngoài đang đốt pháo, nhóc trai anh họ lớn của tôi năm nay ba tuổi, đang bước vào giai đoạn khủng hoảng tuổi lên ba, vì tranh xem ai đốt pháo nổ to hơn mà la hét ầm ỹ, gào rống chói tay, một nhà anh họ không ai có thể trấn áp được mà đứa nhỏ càng la càng hăng. Tôi chịu không nổi, nhét hai cái kẹo que vào miệng nó rồi hăm dọa nếu nó tiếp tục la lối thì tôi sẽ nhét luôn hai cục đường vào mũi cho nó biết tay. Tiếng thét ngưng bặt, nhóc con có vẻ khiếp sợ khi nhìn bộ mặt hung ác của tôi.
Mọi người đều đồng tình với hành động của tôi sau đó hùa theo cùng uy hiếp đứa nhỏ không cho nó gây náo loạn nữa.
“Vẫn là Tịch Tịch có cách trị mấy đứa nhỏ này.” Chị dâu tôi cười nó “Thằng quỷ nhỏ này ở nhà không ai trị được, hôm nay gặp phải khắc tinh rồi.”
Tôi cười gượng, quệt mồ hôi.
Chị dâu cười phe phé rồi ngồi xuống cạnh tôi: “Tịch Tịch, năm nay em đã hai lăm chưa?”
“Ách… Ha ha, năm trước đã hai mươi lăm rồi.”
“Này, cũng hai mươi lăm, có bạn trai chưa sao chị không nghe gì hết vậy?”
Đến rồi, đến rồi! Tôi thở dài trong dạ, rốt cuộc cũng tránh không được kiếp này…
“Ha ha.” Tôi nặn ra một nụ cười thật tươi ” Cũng còn sớm mà, em bận rộn công việc nên không có thời gian quen bạn.”
“Làm việc thì làm việc nhưng không thể trì hoãn chung thân đại sự được.” Chị dâu nói, “Tuy là ở tuổi em kết hôn thì hơi sớm nhưng tốt xấu gì cũng phải có bạn trai, hai người tiếp xúc lâu ngày rồi sau này về ở cùng nhà thôi.”
“Ha ha, không vội, không vội.” Tôi lau mồ hôi, chột dạ nhìn mẹ đang lườm mình.
Trước khi ăn bữa cơm tất niên này, tâm trạng tôi thấp thỏm không yên, chỉ sợ lâu lâu lại có người họ hàng rảnh chuyện nào đó nhảy ra nói câu “Chà, Tịch Tịch, cô/dì/chú/bác có biết một người cũng được lắm, định giới thiệu cho con quen biết.” Nhưng sau khi ngồi vào bàn tôi mới nhận ra, tiêu điểm của buổi tiệc tất niên năm nay là một người khác.
Đó là chị họ, con ruột của cô tôi, chị ấy lớn hơn tôi nửa tuổi, lúc nhỏ cũng có chơi chung, tình cảm coi như thân thiết nhưng khi lớn lên, hai nhà đều chuyển đi thì việc liên lạc dần trở nên thưa thớt, thêm vào đó sau khi tôi ra trường, làm việc ở thành phố khác thì việc liên lạc với nhau càng hiếm hoi..
Nguyên nhân chị ấy trở thành tiêu điểm là vì chị vừa thông báo sẽ kết hôn với bạn trai sau hai năm tìm hiểu, lễ cưới sẽ được tổ chức vào tháng ba năm sau. Nghe tin này tôi buồn vui lẫn lộn, thậm chí kích động sém chút không thở nổi, vui là vì tết này mọi người sẽ quên sự tồn tại của tôi còn buồn vì trong Hà gia còn độc nhất mình tôi là chưa ai đến rước….
Tôi nắm chặt chiếc đũa, vùi đầu gắp thịt ăn, không để ý ánh mắt mang lực sát thương cực lớn của mẹ mình, không cần đoán cũng biết, hôm nay lại phải về nghe một trận cằn nhằn rồi.
Áp lực gia đình đối với phụ nữ Trung Quốc thật lớn, không cần thân bằng quyến thuộc đến “Ân cần thăm hỏi”, chỉ với ánh mắt cực kỳ ai oán của mẹ tôi cũng đã làm tôi đứng ngồi không yên rồi.
Về đến nhà, mẹ tôi không nói lời nào, chỉ chằm chằm nhìn tôi rồi thở dài quay đi. Lòng tôi càng hoảng, tự giải thích: “Không phải con không chịu tìm mà thật sự là tìm không ra! Chuyện này vẫn tùy thuộc vào duyên phận thôi, có phải không, ba?” Tôi nhìn ba cầu cứu, ông cười ha ha đáp, “Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này không thể gấp được.” vừa nói vừa kéo mẹ tôi:
“Em cũng đừng gây áp lực cho con nữa, lỡ nó tìm đại một người rồi lấy thì cả đời phải chịu khổ”
“Ai kêu nó lấy chồng đại đâu?” Mẹ đã hết giận, quay đầu nhìn tôi thật đáng thương rồi lại thê lương thở dài nói, “Đàn ông bây giờ bị nắng chiếu mù mắt hay sao mà không thấy con gái tốt đẹp của tôi chứ?”
Lần đầu nghe mẹ khen thú thật là tôi có chút thụ sủng nhược kinh. Bà cũng không nói gì thêm, rửa mặt rồi vào phòng bật ti vi lên xem. Tôi gãi gãi đầu, rồi cũng về phòng mình.
Mẹ già thương cảm so với mẹ già cằn nhằn càng làm tôi phiền não, nghĩ đến bà khổ cực sinh mình ra rồi nuôi lớn đến từng này, bà cứ nghĩ con bà là cổ phiếu blue chip, ai dè đưa lên sàn mới cay đắng phát hiện ra hình như chỉ có một mình bà nghĩ như vậy. Thật là đả kích lớn mà!
Tôi cầm di động trên tay, dò tìm trong danh bạ và ngừng ở tên “cầm thú”, tôi do dự thật lâu nhưng rồi cũng vẫn không có can đảm ấn phím gọi nhưng trong đầu bất giác lại nhớ đến Tần Mạch, hiện giờ anh đang ở đâu? Cùng gia đình đón năm mới? Không biết bọn họ đón năm mới như thế nào? Lúc anh bị người khác hỏi việc riêng có nhớ đến tôi không…
Rất lâu sau tôi mới biết, năm này tôi còn do dự không biết có nên hẹn hò với Tần Mạch hay không thì người nào đó đã tuyên bố với gia đình chuyện sắp kết hôn, hơn nữa còn dùng việc này từ chối thành công vô số mối làm mai, xem mặt, trải qua một cái tết vô cùng thoải mái…
Đương nhiên, khi tôi biết chuyện thì tôi cũng nổi bão một phen nhưng bây giờ thì tôi đang sầu trăm mối. Về lý trí, tôi biết mình phải dứt khoát nói không với Tần Mạch. Tình tình tôi và anh khác biệt rất nhiều, hoàn cảnh sống khác nhau thậm chí một số quan điểm sống cũng trái ngược. Hơn nữa, đúng như Dương Tử nói, tôi và anh đều là người kiêu ngạo, khi xảy ra chuyện đều sẽ kiên quyết đối đầu nhau, mà hai người yêu nhau lại sợ nhất là ai nấy cũng cứng đầu. Nếu cùng với anh ấy, một khi tình yêu của tôi suy giảm mà sự kiên nhẫn của anh cũng dần cạn kiệt thì mối quan hệ của chúng tôi cũng đi tong. Tôi không nên đồng ý .
Bỏ đi lý trí thì tình cảm trong tôi cùng áp lực từ gia đình trở thành một sự dục hoặc rất lớn để tôi đồng ý, chẳng lẽ mi không thấy Tần Mạch có cảm tình với mi sao? Chỉ là với tính cách của anh đến giờ vẫn chưa nhận ra mình động lòng với người khác. Mi nhìn thử đám đàn ông xung quanh mi có ai sánh được với Tần Mạch? Có ai nguyện ý chỉ cần mi gật đầu liền trở thành người đàn ông bên cạnh mi? Mi nên đồng ý bởi vì mi thích anh ấy, nếu không ở bên anh ấy vậy thì phần tình cảm này của mi biết chôn ở đâu?
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến nếu không có anh ấy, thì kết thúc của sự rung động mà tôi dành cho anh cũng coi như chết tức tưởi mà không có chỗ chôn.
Vậy liều một phen… Đồng ý đi…
Ngón tay cứng đờ trên màn hình điện thoại, bấm… không bấm…
“Đạt kéo đạt kéo.” Bỗng nhiên di động run bần bật, chuông reo inh ỏi làm tôi sợ tới mức cả người cũng run lên, lập tức quăng ngay điện thoại xuống. Một lúc sau, khi tôi ổn định lại hơi thở, bình tĩnh hơn mới nhặt điện thoại lên xem xét, may mà không có hư hao gì nhưng vừa thấy tên người gọi đến, tôi ngây người chớp mắt một cái. Tiếng chuông đã im bặt.
Cảm giác khó nói trong lòng bỗng biến thành mất mát, trong bụng vừa thầm ca thán sao người kia không kiên trì thêm một lát vừa tự trách mình tay chân vụng về!
“Đạt kéo đạt kéo!”
Chuông điện thoại lại vang lên, tôi nhanh chóng nhìn tên người gọi rồi nín thở, thấp giọng tiếp điện thoại: “A lô ?”
“Lúc nãy sao không nghe điện thoại?” Âm thanh vẫn lãnh đạm không khác mọi ngày, không chút hờn giận.
“Vừa rồi, vừa rồi…” Dĩ nhiên tôi đâu có ngu mà khai vừa rồi tôi đang suy nghĩ có nên đồng ý yêu đương với anh không, dưới dưới tình thế cấp bách tôi bịa ra một lý do mà nói xong tôi cũng muốn bóp chết mình cho rồi, “Tôi thải đâu, di động để quên trong nhà tắm.”
“… Cho nên…” Bên kia im lặng một chút rồi tôi nghe anh cười khẽ qua điện thoại, tiếng cười mang theo vài phần trêu chọc: “Cho nên em mới chạy vào nhà tắm lấy điện thoại ra nói chuyện với anh sao?”
Tôi im lặng.
“Chỉ có em mới tìm ra lý do ngu ngốc như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.