Chương 45: The End
zen li lom
07/09/2015
Vài tuần sau đó, vẫn vẫn cư xử một cách dịu dàng làm nó cứ dao động
lòng, nhưng khi Duyên hỏi thì nó chỉ ậm ừ nói là nó không quan tâm. Hôm
nay nó thức dậy cứ nghĩ như mọi ngày là hắn gọi nó thức dậy, nấu thức ăn sáng rồi vân vân nhưng không hôm nay nó phải tự thức dậy, lòng thấy
buồn buồn nhưng nó cố quên đi. Nó đi xuống lầu thì thấy Duyên và Quân
đang ngồi ăn nhưng không thấy hắn, nó muốn hỏi nhưng thấy kỳ nên im bật
tuy trong lòng đang rất bức bối. Từ sáng tới giờ nó không thấy hắn đâu,
nó bực mình vô cớ đến khi chịu không nổi nó mới nói:
- Thiên..............ừm..........Thiên đâu rồi?
Duyên nhìn nó, cô thấy nó như vậy thì bình thản nói:
- Đi vs bạn gái chứ đi đâu?
Nó chết sững, người nó đóng băng, tim nó như ngừng đập, nó lấp bấp nói lại lời của Duyên:
- Đi.....vs....vs....bạn gái?
Duyên gật đầu, mặt nó tái mét, nó sao thế này, bây giờ mắt nó đỏ hoe, nước mắt tràn mi, nó chạy lên phòng trong khi Duyên không biết chuyện gì, Duyên nhìn nó đi lên thì định lên xem thì Quân ngăn lại, Quân nửa đùa nửa thật nói:
- Chắc nó nhớ Thiên ý mà!
Duyên lắc đầu không nói gì, tên Quân này khùng như này nào đã lên lớp 11 rồi mà vẫn khùng là khùng. Nó khoá chắt cửa phòng, môi mím lại để không bật ra tiếng khóc, sao nó phải khóc chứ? Sao tim nó lại đau? Cảm giác này là sao? Đau, đau đến không chịu nổi, nó càm thấy như mình là một thứ đồ chơi của hắn, hắn thích thì dùng không thì bỏ, nó vẫn khóc, khóc đến mức nước mặt cạn nhưng vẫn cố khóc, nó hiểu rồi tại sao nó khóc khi nghe tin hắn có bạn gái, nó biết nó bây giờ tại sao lại thế này. Chung quy lại cũng vì một chứ Yêu.
Chiều, nắng dần buông xuống, mọi thứ đang dần ngã màu đang dần bị màn đem nuốt chửng và nó cũng thế, phải như lúc đầu nó thừa nhận thì đâu ra nông nỗi này, mọi thứ có lẽ quá muộn.
Đêm, hắn về, trên người toàn là mùi nước hoa của nữ, nó không xuống phòng, Duyên lo lắng không thôi, hắn vừa về thì không thấy nó đâu, hắn hỏi:
- Quỳnh đâu?
Duyên chỉ thằng lên phòng, trên phòng nó không khóc nữa, nó ngồi im trong góc tối xem xét lại bản thân mình, nó hoàn toàn muốn im lặng nhìn ra thế giới, nó không muốn bị phiền muộn nữa.
"Cốc.....cốc....cốc"
Hắn gõ cửa, nếu bình thường nó sẽ mở ra rồi chửi này nọ nói là đêm rồi muốn gì. Nhưng không lần này không ai mở cửa, bên trong không tiếng người, căn phòng im ắng đến đáng sợ, hắn thấy dự cảm không lành, hắn dõ cửa lần thứ hai rồi thứ ba nhưng vẫn vậy không ai mở cửa, hắn cảm thấy không ổn nên định phá cửa thì cửa mở toan ra, nó ôm lấy chiếc gối, mặt phờ phạc xanh xao, nó không nói gì mà nhìn hắn, hắn khẽ lấy tay chạm vào nó thì bị nó gạt phăng, hắn nói:
- Sao vậy? Bệnh à?
Nó không nói gì mà đóng cửa lại, hắn gõ cửa nhưng nó không mở, hôm đó có hai người ngôi ngay cửa một ngoài phòng, một trong phòng. Mấy ngày hôm đó nó tránh mặt hắn, những nơi có hắn thì không có nó những nơi có nó thì chỉ mình nó mà thôi. Nó trở nên im lặng đến khác thướng, ít nói ít cười, hắn không biết chuyện gì xảy ra vs nó. Hôm đó, tại phòng ăn chỉ có mình hắn, nó đang đói nên đi xuống vừa nhìn thấy hắn, nó toan quay đầu đi lên lại phòng thì ngay lúc đó hắn nắm lấy tay nó kéo lại, nó nhíu mày vùng ra thì hắn nắm chặt hơn, hắn đẩy nó sát cái bàn rồi đè lên người nó, nó sợ hãi đầy hắn ra, hắn nhìn vô cùng tức giận nói:
- Cô tính chơi trò gì đây hả? Chơi trốn tìm à?
Nó không nói nhìn hắn trân trân, hắn tức giận nói tiếp:
- Nói! Sao không nói hả? Nói!
Hắn nhìn nó một cách đầy tức giận trong khi nó vẫn im nhưng khuôn mặt thì hơi nhíu vì cái lưng của nó đụng bàn đau lắm. Hắn vẫn không buông nó ra mà bóp họng nó ( Nóng mất lý trí):
- Cô nói đi chứ? Nói! Muốn chơi trò gì hả?
Nó vẫn không nói tiếng nào, im lặng, nó hoàn toàn im lặng, hắn tức giận áp môi mình vào môi nó, nó trố mắt nhìn, hai tay đánh vào người hắn, hắn vẫn không buông cho tới khi nó khóc thì hắn mới buông ra, hắn nhìn nó, hắn hối hận vs những điều hắn vừa làm, hắn định nói xin lỗi thì nó đã nói:
- Anh chơi đủ chưa? Anh lôi tôi ra làm trò đùa rồi giờ muốn gì nữa? Tôi cũng là một con người, anh đừng nên quá áp bức vs tôi, anh coi tôi là đồ chơi hay sao mà muốn làm gì thì làm? Tôi không muốn thấy anh vì tôi không muốn anh coi tôi là một thứ đồ chơi rẽ tiền!
Hắn chết đứng, nó nghĩ hắn như thế sao? Hắn làm gì khiến nó hiểu lầm chứ? Hắn nắm hai tay nó nói:
- Anh không coi em là đồ chơi, anh chăm sóc em, anh ôn nhu vs em vì anh yêu em chứ không phải như em nghĩ.
Nó ngước nhìn hắn, gì chứ hắn yêu nó? Vậy tại sao hắn đi vs bạn gái? Hắn đùa gì đây, nó lắc đầu, gạt phăng tay hắn ra nói:
- Anh lại đùa rồi! Anh nghĩ tôi tin anh chắc, anh nói anh yêu tôi mà anh đi chơi vs bạn gái, anh nói vậy mà coi được à?
Hắn nhìn nó, hắn ôm nó vào lòng mặc sức nó đánh đập hắn chỉ nói một câu:
- Anh chưa từng nói dối và tình cảm này của anh không giả dối!
Nó im bật không nói, một câu nói nhẹ nhàng nhưng tình cảm chứa thì nhiều, nó khóc lơn hơn, nó sẽ không dối lòng mình nữa, dù hắn thế nào thì nó vẫn yêu hắn.
Đợi nó khóc xong, hắn liền nói:
- Hôm đó anh mua cái này cho em chứ anh không có đi vs bạn gái hiểu chưa ngốc!
Nó khẽ cười, cầm lấy sợi dậy chuyền, nhìn một hồi nó khẽ cười ôm lấy hắn.
***** The End*****
- Thiên..............ừm..........Thiên đâu rồi?
Duyên nhìn nó, cô thấy nó như vậy thì bình thản nói:
- Đi vs bạn gái chứ đi đâu?
Nó chết sững, người nó đóng băng, tim nó như ngừng đập, nó lấp bấp nói lại lời của Duyên:
- Đi.....vs....vs....bạn gái?
Duyên gật đầu, mặt nó tái mét, nó sao thế này, bây giờ mắt nó đỏ hoe, nước mắt tràn mi, nó chạy lên phòng trong khi Duyên không biết chuyện gì, Duyên nhìn nó đi lên thì định lên xem thì Quân ngăn lại, Quân nửa đùa nửa thật nói:
- Chắc nó nhớ Thiên ý mà!
Duyên lắc đầu không nói gì, tên Quân này khùng như này nào đã lên lớp 11 rồi mà vẫn khùng là khùng. Nó khoá chắt cửa phòng, môi mím lại để không bật ra tiếng khóc, sao nó phải khóc chứ? Sao tim nó lại đau? Cảm giác này là sao? Đau, đau đến không chịu nổi, nó càm thấy như mình là một thứ đồ chơi của hắn, hắn thích thì dùng không thì bỏ, nó vẫn khóc, khóc đến mức nước mặt cạn nhưng vẫn cố khóc, nó hiểu rồi tại sao nó khóc khi nghe tin hắn có bạn gái, nó biết nó bây giờ tại sao lại thế này. Chung quy lại cũng vì một chứ Yêu.
Chiều, nắng dần buông xuống, mọi thứ đang dần ngã màu đang dần bị màn đem nuốt chửng và nó cũng thế, phải như lúc đầu nó thừa nhận thì đâu ra nông nỗi này, mọi thứ có lẽ quá muộn.
Đêm, hắn về, trên người toàn là mùi nước hoa của nữ, nó không xuống phòng, Duyên lo lắng không thôi, hắn vừa về thì không thấy nó đâu, hắn hỏi:
- Quỳnh đâu?
Duyên chỉ thằng lên phòng, trên phòng nó không khóc nữa, nó ngồi im trong góc tối xem xét lại bản thân mình, nó hoàn toàn muốn im lặng nhìn ra thế giới, nó không muốn bị phiền muộn nữa.
"Cốc.....cốc....cốc"
Hắn gõ cửa, nếu bình thường nó sẽ mở ra rồi chửi này nọ nói là đêm rồi muốn gì. Nhưng không lần này không ai mở cửa, bên trong không tiếng người, căn phòng im ắng đến đáng sợ, hắn thấy dự cảm không lành, hắn dõ cửa lần thứ hai rồi thứ ba nhưng vẫn vậy không ai mở cửa, hắn cảm thấy không ổn nên định phá cửa thì cửa mở toan ra, nó ôm lấy chiếc gối, mặt phờ phạc xanh xao, nó không nói gì mà nhìn hắn, hắn khẽ lấy tay chạm vào nó thì bị nó gạt phăng, hắn nói:
- Sao vậy? Bệnh à?
Nó không nói gì mà đóng cửa lại, hắn gõ cửa nhưng nó không mở, hôm đó có hai người ngôi ngay cửa một ngoài phòng, một trong phòng. Mấy ngày hôm đó nó tránh mặt hắn, những nơi có hắn thì không có nó những nơi có nó thì chỉ mình nó mà thôi. Nó trở nên im lặng đến khác thướng, ít nói ít cười, hắn không biết chuyện gì xảy ra vs nó. Hôm đó, tại phòng ăn chỉ có mình hắn, nó đang đói nên đi xuống vừa nhìn thấy hắn, nó toan quay đầu đi lên lại phòng thì ngay lúc đó hắn nắm lấy tay nó kéo lại, nó nhíu mày vùng ra thì hắn nắm chặt hơn, hắn đẩy nó sát cái bàn rồi đè lên người nó, nó sợ hãi đầy hắn ra, hắn nhìn vô cùng tức giận nói:
- Cô tính chơi trò gì đây hả? Chơi trốn tìm à?
Nó không nói nhìn hắn trân trân, hắn tức giận nói tiếp:
- Nói! Sao không nói hả? Nói!
Hắn nhìn nó một cách đầy tức giận trong khi nó vẫn im nhưng khuôn mặt thì hơi nhíu vì cái lưng của nó đụng bàn đau lắm. Hắn vẫn không buông nó ra mà bóp họng nó ( Nóng mất lý trí):
- Cô nói đi chứ? Nói! Muốn chơi trò gì hả?
Nó vẫn không nói tiếng nào, im lặng, nó hoàn toàn im lặng, hắn tức giận áp môi mình vào môi nó, nó trố mắt nhìn, hai tay đánh vào người hắn, hắn vẫn không buông cho tới khi nó khóc thì hắn mới buông ra, hắn nhìn nó, hắn hối hận vs những điều hắn vừa làm, hắn định nói xin lỗi thì nó đã nói:
- Anh chơi đủ chưa? Anh lôi tôi ra làm trò đùa rồi giờ muốn gì nữa? Tôi cũng là một con người, anh đừng nên quá áp bức vs tôi, anh coi tôi là đồ chơi hay sao mà muốn làm gì thì làm? Tôi không muốn thấy anh vì tôi không muốn anh coi tôi là một thứ đồ chơi rẽ tiền!
Hắn chết đứng, nó nghĩ hắn như thế sao? Hắn làm gì khiến nó hiểu lầm chứ? Hắn nắm hai tay nó nói:
- Anh không coi em là đồ chơi, anh chăm sóc em, anh ôn nhu vs em vì anh yêu em chứ không phải như em nghĩ.
Nó ngước nhìn hắn, gì chứ hắn yêu nó? Vậy tại sao hắn đi vs bạn gái? Hắn đùa gì đây, nó lắc đầu, gạt phăng tay hắn ra nói:
- Anh lại đùa rồi! Anh nghĩ tôi tin anh chắc, anh nói anh yêu tôi mà anh đi chơi vs bạn gái, anh nói vậy mà coi được à?
Hắn nhìn nó, hắn ôm nó vào lòng mặc sức nó đánh đập hắn chỉ nói một câu:
- Anh chưa từng nói dối và tình cảm này của anh không giả dối!
Nó im bật không nói, một câu nói nhẹ nhàng nhưng tình cảm chứa thì nhiều, nó khóc lơn hơn, nó sẽ không dối lòng mình nữa, dù hắn thế nào thì nó vẫn yêu hắn.
Đợi nó khóc xong, hắn liền nói:
- Hôm đó anh mua cái này cho em chứ anh không có đi vs bạn gái hiểu chưa ngốc!
Nó khẽ cười, cầm lấy sợi dậy chuyền, nhìn một hồi nó khẽ cười ôm lấy hắn.
***** The End*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.