Chương 18
Vân Anh
06/01/2018
Tuyết Nhi cười lạnh giọng mang đầy khinh bỉ.
- Tránh xa tôi ra chút , nếu không có tình cảm với Hương thì chia tay đi.
Có một điều Tuyết Nhi không ngờ đến là khi cô vừa nói xong thì lại được Thiên Hương nghe hết.
Thiên Hương nghẹn ngào , đôi mắt đỏ hoe . Không nói gì mà bỏ đi luôn. Tuyết Nhi trừng mắt nhìn Dương Phong .
- Cậu cố ý đúng không ?
Dương Phong cười , giọng đầy thản nhiên.
- Đâu , tôi nào biết.
Tuyết Nhi mặc kệ Dương Phong, tức tốc chạy đuổi theo Thiên Hương , nhưng chẳng tìm thấy cô bạn đâu.
Sáng hôm sao thì Tuyết Nhi biết tin cả Thiên Hương và Dương Phong chuyển trường . Cô biết , có lẽ , Thiên Hương chuyển trường là do cô.
Từ đấy Tuyết Nhi bị khủng hoảng một thời gian , cái danh hiệu chị đại trong trường dành cho Tuyết Nhi dần biến mất , cô như rũ bỏ chính bản thân thực sự của mình.
Mái tóc xoăn đáng yêu , cá tính được Tuyết Nhi tết tóc gọn gàng . Đeo đôi kính không độ để che đi đôi mắt xinh đẹp , lạnh lùng . Tính cách từ đấy cũng vì thế mà thay đổi hoàn toàn . Dần dần biến thành lúc nào cũng không biết.
Nhưng chính Tuyết Nhi cũng biết cái tính cách kiêu ngạo lạnh lùnh cuồng bạo lực vẫn đang tồn tại trong Tuyết Nhi được kìm hãm bởi chiếc kính không độ mà cô đang đeo.
Tuyết Nhi trở mình ngồi dậy , mái tóc khẽ buỗng xoa hai vai , khuân mặt có chút khó chịu , đôi mắt lạnh lùng được lộ rõ khi vất chiếc kính ra.
- Khỉ thật , tại sao mình lại nhớ về chuyện cũ chứ.
Đôi chân thon dài khẽ bước xuống , mang theo tiếng thở dài.
Tuyết Nhi hất nước lên mặt cảm thấy tỉnh táo hẳn . Đưa đôi mắt nhìn vào trong gương , nhếch lên cười một nụ cười kiêu ngạo.
- Thiên Hương , 3 năm rồi nhỉ ...
- Tránh xa tôi ra chút , nếu không có tình cảm với Hương thì chia tay đi.
Có một điều Tuyết Nhi không ngờ đến là khi cô vừa nói xong thì lại được Thiên Hương nghe hết.
Thiên Hương nghẹn ngào , đôi mắt đỏ hoe . Không nói gì mà bỏ đi luôn. Tuyết Nhi trừng mắt nhìn Dương Phong .
- Cậu cố ý đúng không ?
Dương Phong cười , giọng đầy thản nhiên.
- Đâu , tôi nào biết.
Tuyết Nhi mặc kệ Dương Phong, tức tốc chạy đuổi theo Thiên Hương , nhưng chẳng tìm thấy cô bạn đâu.
Sáng hôm sao thì Tuyết Nhi biết tin cả Thiên Hương và Dương Phong chuyển trường . Cô biết , có lẽ , Thiên Hương chuyển trường là do cô.
Từ đấy Tuyết Nhi bị khủng hoảng một thời gian , cái danh hiệu chị đại trong trường dành cho Tuyết Nhi dần biến mất , cô như rũ bỏ chính bản thân thực sự của mình.
Mái tóc xoăn đáng yêu , cá tính được Tuyết Nhi tết tóc gọn gàng . Đeo đôi kính không độ để che đi đôi mắt xinh đẹp , lạnh lùng . Tính cách từ đấy cũng vì thế mà thay đổi hoàn toàn . Dần dần biến thành lúc nào cũng không biết.
Nhưng chính Tuyết Nhi cũng biết cái tính cách kiêu ngạo lạnh lùnh cuồng bạo lực vẫn đang tồn tại trong Tuyết Nhi được kìm hãm bởi chiếc kính không độ mà cô đang đeo.
Tuyết Nhi trở mình ngồi dậy , mái tóc khẽ buỗng xoa hai vai , khuân mặt có chút khó chịu , đôi mắt lạnh lùng được lộ rõ khi vất chiếc kính ra.
- Khỉ thật , tại sao mình lại nhớ về chuyện cũ chứ.
Đôi chân thon dài khẽ bước xuống , mang theo tiếng thở dài.
Tuyết Nhi hất nước lên mặt cảm thấy tỉnh táo hẳn . Đưa đôi mắt nhìn vào trong gương , nhếch lên cười một nụ cười kiêu ngạo.
- Thiên Hương , 3 năm rồi nhỉ ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.