Chương 34: Cảm giác an toàn của Dịch Lĩnh
Phong Lưu Thư Ngốc
01/01/2022
Hạt ăn dù ngon cũng chỉ là đồ ăn vặt, không no bụng, Ô Nha Nha ăn mấy
hạt liền không lấy nữa, chạy vào nhà bếp xem tiến độ của Mộ Thần.
"Bữa trưa chúng ta ăn cái gì?", cô rướn đầu nhìn Mộ Thần đang thái rau.
"Ăn hamburger và sandwich được không?", Mộ Thần có chút xấu hổ nói: "Đây là hai món duy nhất anh biết làm.", nếu không phải năm ngoái tham gia một gameshow về kinh doanh nhà hàng, anh ta ngay cả hai loại đồ ăn này cũng sẽ không biết làm. Bên cạnh anh ta luôn không thiếu phụ nữ chăm sóc.
"Có thịt không?", Ô Nha Nha nhăn mũi lại, rất ghét bỏ cà chua lẫn dưa leo chất đống trên thớt.
"Tôi chỉ thích ăn thịt.", cô cường điệu một câu.
"Đương nhiên là có thịt, thứ này chỉ là rau ăn kèm.", Mộ Thần thả dao xuống, từ tủ lạnh lấy ra một hộp thịt xông khói và một hộp bò bít- tết.
"Sandwich kẹp thịt xông khỏi, hamburger kẹp thịt bò bít- tết, đảm bảo ăn ngon.", anh ta vừa hứa hẹn vừa mở bếp gas, chuẩn bị chiên thịt xông khói và thịt bò bít- tết.
Có thịt thì nói gì cũng dễ, còn mấy cái rau ăn kèm thì ngán ngẩm. Ô Nha Nha lúc này mới lộ ra thần sắc hài lòng, sau đó từ bên ngoài kéo vào một chiếc ghế cao nhỏ, ngồi bên phải Mộ Thần nhìn anh ta chiên thịt.
Cà chua thái lát trên thớt tản ra hương vị chua chua ngọt ngọt, câu dẫn cô đến chảy nước miếng. Chiếc ghế cao nhỏ có bánh xe, vì vậy cô dùng chân dịch ghế sang bên trái Mộ Thần, từ trên thớt lấy về một miếng cà chua, nhét vào miệng.
Mộ Thần rất nhanh đã chiên xong một miếng thịt xông khói, trong phòng bếp tràn ngập mùi hương của dầu. Ô Nha Nha vội vàng nuốt cà chua xuống, vội vàng đem ghế cao đẩy về phía bên phải Mộ Thần, bày biện đĩa thịt ra bàn.
Nhìn lát thịt vàng ruộm mới ra khỏi nồi trên đầu ngón tay, cô lại luyến tiếc buông tay, miệng nhướng lên thổi phù phù, thổi không quá hai cái liền nhét vào miệng, vừa nhai vừa tán thưởng: "Ăn ngon!"
Cụ thể ăn ngon như thế nào cô không nói tới, nhưng miệng cô bóng nhẩy cùng đôi mắt hơi híp lại đã đủ để kể ra giờ phút thoả mãn này.
Mộ Thần cố kìm nén cảm xúc giúp cô lau miệng, ngữ khí dịu dàng, hỏi: "Anh giúp em chiên thêm một miếng thịt xông khói?"
"Được!", Ô Nha Nha mừng rỡ vỗ tay.
Vậy nên Mộ Thần lại thả vào trong chảo một miếng thịt xông khói, càng thêm dụng tâm mà làm.
Ô Nha Nha động đôi chân dài, đem ghế cao nhỏ từ bên phải Mộ Thần đẩy sang bên trái, tiếp tục ăn cà chua trên thớt. Ăn xong vài miếng cà chua thì thịt xông khói Mộ Thần đã chiên xong, cô lập tức đẩy ghế trở về ăn thịt xông khói, ăn xong chưa đã thèm mà ồn ào: "Tôi còn muốn!"
Mộ Thần không cách nào cự tuyệt đôi mắt ngập tràn khát vọng, đành phải một lần thả vào 5- 6 miếng thịt vào nồi, tiếp tục chiên.
Ô Nha Nha lại đẩy ghế sang bên trái tiếp tục ăn cà chua.
Sau khi vào phòng bếp, miệng cô trong 15 phút liền không ngừng nghỉ, một đôi chân dài đem ghế cao nhỏ đẩy qua đẩy lại giống như Phong hỏa luân.
Dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp xem đến vui vẻ, còn đặt cho cô biệt hiệu "Gió xoáy tiểu kiều khê", duy nhất chỉ mỗi Dịch Lĩnh là âm trầm nhìn một màn này.
Sau khi đưa yêu quái nhỏ tới biệt thự, anh vẫn luôn vật lộn với cảm giác mất khống chế. Bởi vì chuyện gặp phải lúc nhỏ, anh đối với mỗi người bên cạnh đều không thể sinh ra tín nhiệm. Anh ngoài mặt ôn hoà, kỳ thực lại nghiêm ngặt đề phòng tới độ ngăn cách bản thân với thế giới ngoài kia.
Mong muốn khống chế của anh, bắt nguồn từ loại đề phòng này.
May mắn là, trong quá khứ 15 năm, anh chưa từng gặp người hoặc việc bản thân không thể khống chế, anh luôn dễ dàng có được tất cả.
Nhưng bây giờ lại không giống. Anh gặp yêu quái nhỏ, rốt cuộc cũng nhấm nháp được tư vị không sao khống chế. Anh biết rõ, nếu bản thân dùng phương pháp giam cầm tinh thần để đoạt lấy, cuối cùng sẽ chỉ là công dã tràng.
Anh nhìn như cường đại, kỳ thực lại cô lãnh, không có bất kỳ cái gì, bất kỳ ai, với anh mà nói đó mới là an toàn tuyệt đối. Nhưng yêu quái nhỏ không giống vậy, anh có thể tín nhiệm cô như tín nhiệm chính mình. Nếu không có cô, thế giới này dơ bẩn cỡ nào, lại tịch mịch cỡ nào.
Thời điểm đem yêu quái nhỏ cho người đàn ông khác chăm sóc, loại cảm giác không an toàn này bị phóng đại vô hạn.
Đương lúc Mộ Thần lấy sữa chua ra, dụ hoặc yêu quái nhỏ ăn, Dịch Lĩnh gỡ mắt kính xuống, khiến lệ khí lạnh lẽo từ tròng mắt không kiêng nể bắn ra.
Lúc ấy anh lập tức lấy di động ra, chuẩn bị gọi cho yêu quái nhỏ, nghiêm lệnh không cho cô ăn sữa chua. Nhưng, chỉ vừa gõ ra chữ số đầu tiên, anh liền khắc chế cảm xúc nôn nóng bất kham này.
Lý trí của anh nói với anh, nếu yêu quái nhỏ thích, bản thân cũng không thể ngăn cản. Chính mình không thể giống những tên PUA đùa bỡn đó được, tàn nhẫn phá huỷ đi thiên tính của cô.
Vì vậy Dịch Lĩnh khắc chế.
Nhưng trước mắt, thấy yêu quái nhỏ ở trong bếp vòng quanh Mộ Thần, Dịch Lĩnh đã không cách nào khắc chế. Anh lấy di động ra, soạn một tin nhắn.
Ở đầu khác, Ô Nha Nha lấy di động từ túi quần ra nhìn, sau đó không tiếp tục đẩy ghế cao nhỏ nữa.
Trên màn hình di động nhảy ra một tin nhắn: [Viên bi nhỏ: Đừng ở trong phòng bếp đẩy vòng quanh, trên mặt bàn đầy dụng cụ cắt gọt, đụng phải sẽ rất nguy hiểm.]
[Yêu quái nhỏ: Biết rồi! Tôi không đẩy nữa.]
Ô Nha Nha chẳng những không trượt, còn khép hai chân lại, giống học sinh tiểu học ngồi ngay ngắn.
Thấy cô nghe lời như vậy, nôn nóng lẫn cảm giác không an toàn bị cưỡng chế trong lòng Dịch Lĩnh đều lắng xuống. Anh hỏi: [Buổi sáng lúc tôi rời đi, em bẻ đầu ngón tay là đang tính cái gì?]
ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞ
"Bữa trưa chúng ta ăn cái gì?", cô rướn đầu nhìn Mộ Thần đang thái rau.
"Ăn hamburger và sandwich được không?", Mộ Thần có chút xấu hổ nói: "Đây là hai món duy nhất anh biết làm.", nếu không phải năm ngoái tham gia một gameshow về kinh doanh nhà hàng, anh ta ngay cả hai loại đồ ăn này cũng sẽ không biết làm. Bên cạnh anh ta luôn không thiếu phụ nữ chăm sóc.
"Có thịt không?", Ô Nha Nha nhăn mũi lại, rất ghét bỏ cà chua lẫn dưa leo chất đống trên thớt.
"Tôi chỉ thích ăn thịt.", cô cường điệu một câu.
"Đương nhiên là có thịt, thứ này chỉ là rau ăn kèm.", Mộ Thần thả dao xuống, từ tủ lạnh lấy ra một hộp thịt xông khói và một hộp bò bít- tết.
"Sandwich kẹp thịt xông khỏi, hamburger kẹp thịt bò bít- tết, đảm bảo ăn ngon.", anh ta vừa hứa hẹn vừa mở bếp gas, chuẩn bị chiên thịt xông khói và thịt bò bít- tết.
Có thịt thì nói gì cũng dễ, còn mấy cái rau ăn kèm thì ngán ngẩm. Ô Nha Nha lúc này mới lộ ra thần sắc hài lòng, sau đó từ bên ngoài kéo vào một chiếc ghế cao nhỏ, ngồi bên phải Mộ Thần nhìn anh ta chiên thịt.
Cà chua thái lát trên thớt tản ra hương vị chua chua ngọt ngọt, câu dẫn cô đến chảy nước miếng. Chiếc ghế cao nhỏ có bánh xe, vì vậy cô dùng chân dịch ghế sang bên trái Mộ Thần, từ trên thớt lấy về một miếng cà chua, nhét vào miệng.
Mộ Thần rất nhanh đã chiên xong một miếng thịt xông khói, trong phòng bếp tràn ngập mùi hương của dầu. Ô Nha Nha vội vàng nuốt cà chua xuống, vội vàng đem ghế cao đẩy về phía bên phải Mộ Thần, bày biện đĩa thịt ra bàn.
Nhìn lát thịt vàng ruộm mới ra khỏi nồi trên đầu ngón tay, cô lại luyến tiếc buông tay, miệng nhướng lên thổi phù phù, thổi không quá hai cái liền nhét vào miệng, vừa nhai vừa tán thưởng: "Ăn ngon!"
Cụ thể ăn ngon như thế nào cô không nói tới, nhưng miệng cô bóng nhẩy cùng đôi mắt hơi híp lại đã đủ để kể ra giờ phút thoả mãn này.
Mộ Thần cố kìm nén cảm xúc giúp cô lau miệng, ngữ khí dịu dàng, hỏi: "Anh giúp em chiên thêm một miếng thịt xông khói?"
"Được!", Ô Nha Nha mừng rỡ vỗ tay.
Vậy nên Mộ Thần lại thả vào trong chảo một miếng thịt xông khói, càng thêm dụng tâm mà làm.
Ô Nha Nha động đôi chân dài, đem ghế cao nhỏ từ bên phải Mộ Thần đẩy sang bên trái, tiếp tục ăn cà chua trên thớt. Ăn xong vài miếng cà chua thì thịt xông khói Mộ Thần đã chiên xong, cô lập tức đẩy ghế trở về ăn thịt xông khói, ăn xong chưa đã thèm mà ồn ào: "Tôi còn muốn!"
Mộ Thần không cách nào cự tuyệt đôi mắt ngập tràn khát vọng, đành phải một lần thả vào 5- 6 miếng thịt vào nồi, tiếp tục chiên.
Ô Nha Nha lại đẩy ghế sang bên trái tiếp tục ăn cà chua.
Sau khi vào phòng bếp, miệng cô trong 15 phút liền không ngừng nghỉ, một đôi chân dài đem ghế cao nhỏ đẩy qua đẩy lại giống như Phong hỏa luân.
Dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp xem đến vui vẻ, còn đặt cho cô biệt hiệu "Gió xoáy tiểu kiều khê", duy nhất chỉ mỗi Dịch Lĩnh là âm trầm nhìn một màn này.
Sau khi đưa yêu quái nhỏ tới biệt thự, anh vẫn luôn vật lộn với cảm giác mất khống chế. Bởi vì chuyện gặp phải lúc nhỏ, anh đối với mỗi người bên cạnh đều không thể sinh ra tín nhiệm. Anh ngoài mặt ôn hoà, kỳ thực lại nghiêm ngặt đề phòng tới độ ngăn cách bản thân với thế giới ngoài kia.
Mong muốn khống chế của anh, bắt nguồn từ loại đề phòng này.
May mắn là, trong quá khứ 15 năm, anh chưa từng gặp người hoặc việc bản thân không thể khống chế, anh luôn dễ dàng có được tất cả.
Nhưng bây giờ lại không giống. Anh gặp yêu quái nhỏ, rốt cuộc cũng nhấm nháp được tư vị không sao khống chế. Anh biết rõ, nếu bản thân dùng phương pháp giam cầm tinh thần để đoạt lấy, cuối cùng sẽ chỉ là công dã tràng.
Anh nhìn như cường đại, kỳ thực lại cô lãnh, không có bất kỳ cái gì, bất kỳ ai, với anh mà nói đó mới là an toàn tuyệt đối. Nhưng yêu quái nhỏ không giống vậy, anh có thể tín nhiệm cô như tín nhiệm chính mình. Nếu không có cô, thế giới này dơ bẩn cỡ nào, lại tịch mịch cỡ nào.
Thời điểm đem yêu quái nhỏ cho người đàn ông khác chăm sóc, loại cảm giác không an toàn này bị phóng đại vô hạn.
Đương lúc Mộ Thần lấy sữa chua ra, dụ hoặc yêu quái nhỏ ăn, Dịch Lĩnh gỡ mắt kính xuống, khiến lệ khí lạnh lẽo từ tròng mắt không kiêng nể bắn ra.
Lúc ấy anh lập tức lấy di động ra, chuẩn bị gọi cho yêu quái nhỏ, nghiêm lệnh không cho cô ăn sữa chua. Nhưng, chỉ vừa gõ ra chữ số đầu tiên, anh liền khắc chế cảm xúc nôn nóng bất kham này.
Lý trí của anh nói với anh, nếu yêu quái nhỏ thích, bản thân cũng không thể ngăn cản. Chính mình không thể giống những tên PUA đùa bỡn đó được, tàn nhẫn phá huỷ đi thiên tính của cô.
Vì vậy Dịch Lĩnh khắc chế.
Nhưng trước mắt, thấy yêu quái nhỏ ở trong bếp vòng quanh Mộ Thần, Dịch Lĩnh đã không cách nào khắc chế. Anh lấy di động ra, soạn một tin nhắn.
Ở đầu khác, Ô Nha Nha lấy di động từ túi quần ra nhìn, sau đó không tiếp tục đẩy ghế cao nhỏ nữa.
Trên màn hình di động nhảy ra một tin nhắn: [Viên bi nhỏ: Đừng ở trong phòng bếp đẩy vòng quanh, trên mặt bàn đầy dụng cụ cắt gọt, đụng phải sẽ rất nguy hiểm.]
[Yêu quái nhỏ: Biết rồi! Tôi không đẩy nữa.]
Ô Nha Nha chẳng những không trượt, còn khép hai chân lại, giống học sinh tiểu học ngồi ngay ngắn.
Thấy cô nghe lời như vậy, nôn nóng lẫn cảm giác không an toàn bị cưỡng chế trong lòng Dịch Lĩnh đều lắng xuống. Anh hỏi: [Buổi sáng lúc tôi rời đi, em bẻ đầu ngón tay là đang tính cái gì?]
ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.