Chương 69: Cô ra chiêu, tôi tiếp chiêu
Phong Lưu Thư Ngốc
24/03/2022
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Thạch Lệ Hà, Ôn Cầm dẫn Ô Nha Nha đi phát thuốc cho Lý Viện Quân.
Cô ta vừa đi vừa giới thiệu bệnh tình của Lý Viện Quân, cường điệu trái tim của đối phương không được tốt lắm.
"Được, tôi sẽ chú ý.", Ô Nha Nha ngoan ngoãn gật đầu. Giờ phút này cô nhìn qua một chút cũng không giống người bá đạo lại tà khí độc chiếm số WeChat của Dịch Lĩnh trước đó.
Nhưng Ôn Cầm sớm đã nhận rõ gương mặt thật của cô. Không có một cô gái xinh đẹp nào tâm tình không xấu xí, cô gái này càng vậy. Chỉ là đẳng cấp của cô tương đối cao, rất giỏi ngụy trang mà thôi.
Hai người hai tâm tư đẩy cửa ra, đi vào phòng bệnh.
"Ông Lý, bác sĩ đổi cho ông loại thuốc mới, ông uống thử xem. Lần trước loại thuốc đó ông nói là ông uống vào choáng đầu ghê gớm, bây giờ không cần uống nữa.", Ô Cầm bảo Ô Nha Nha đưa thuốc cho ông già.
Ô Nha Nha vừa mới vươn tay, Lý Quân Viện liền chán ghét lắc đầu: "Đem thuốc bỏ vào trong ngăn kéo của tôi đi."
Y tá nhỏ này là yêu tinh của yêu tinh, đi đứng còn giống rắn nước, ông thấy liền phiền! Bệnh viện sao lại nhận người như vậy? Đây cũng quá không ra gì.
Lý Viện Quân đem điện thoại ném mạnh lên trên giường, phát ra một tiếng bùm, sau đó đỏ mặt hổ đi lấy nước. (Đỏ mặt hổ ý chỉ tức giận đỏ cả mặt)
Ôn Cầm vội vàng giúp ông ấy rót nước. Ông lúc này mới lộ ra ý cười, ngữ khí cũng trở nên ôn hoà: "Tiểu Ôn, cháu cùng ông tâm sự đi. Một mình lâu buồn chán không chịu được."
Ô Nha Nha không quan tâm, hướng vào vách tường không người làm mặt quỷ. Bệnh viện cũng giống giới giải trí, cũng có kỳ thị diện mạo, chẳng qua hai loại kỳ thị này trái ngược nhau. Ở giới giải trí, chỉ cần bạn lớn lên đủ xinh đẹp, bạn có thể hồng (hot). Ở bệnh viện, nếu bạn lớn lên xinh đẹp, đó chính là chứng cứ rõ ràng chứng minh làm không được việc ăn không hết khổ.
Có nữ bác sĩ lớn lên xinh đẹp vì muốn thu hoạch tín nhiệm của người bệnh, mà cố ý cắt mái tóc dài, khiến bản thân nhìn qua ổn trọng hơn.
"Không được, không được, là y tá không được tức giận." [1], Ô Nha Nha niệm chú ngữ này với vách tường. Ở trong ảo cảnh 10 năm, mỗi lần cô gặp phải một người bệnh làm khó làm dễ đều sẽ làm như vậy, vì vậy đã nuôi thành phản ứng thần kỳ, niệm mấy lần lập tức nguôi giận.
[1] Nguyên văn là "不,不,是护士不!: Không, không, là y tá không!" Mình dịch ra thấy hơi tối nghĩa nên đổi lại thành thế kia cho hợp ngữ cảnh.
Quả nhiên sau mấy lần, cô lại mặt mày cong cong, cười vô tâm vô phế.
Cô quay đầu lại, nhìn Lý Viện Quân và Ôn Cầm.
Lý Viện Quân đang oán giận di động con trai gọi mãi không được. Ôn Cầm kiên nhẫn khuyên giải an ủi ông, còn nói mấy câu chọc cười.
"Ông gọi cho con trai không được sao? Sau này cháu linh cảm được liền nói với ông khi nào gọi thì có thể kết nối được. Dự cảm của cháu đặc biệt linh, dự cảm của cháu có thể khiến mọi chuyện có thể làm được, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.", Ô Nha Nha thuận miệng nói một câu.
Cô rất hiểu cảm giác không gọi được điện thoại cho người thân nôn nóng như thế nào. Ở trong ảo cảnh 10 năm, khi cô nhớ ba ba và Dịch Lĩnh sẽ lấy di động ra gọi cho họ, nghe thấy truyền đến tiếng nhắc nhở "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được" sẽ trốn trong góc khóc trộm một hồi.
Cái loại lo lắng thống khổ cùng nhớ nhung khó nhịn này, cô bây giờ nghĩ đến còn cảm thấy sợ.
Cô hất hất cằm, nhẹ nhàng nói: "Chờ lát nữa có thể gọi được, cháu sẽ gọi ông nha."
Không mong đợi, Lý Viện Quân một chút cũng không nhận ân tình của cô, sắc mặt trầm xuống liền nổi giận đùng đùng: "Tôi không nói chuyện với cô, cô xen miệng vào làm gì? Cô nói có thể gọi được là có thể gọi được sao? Cô là công ty viễn thông à? Đồ con gái vô tích sự, một chút cũng không hiểu lễ phép."
Con trai chống lũ ở tiền tuyến, vốn thập phần nguy hiểm, ông gọi điện thoại không được, tâm tình đặc biệt nôn nóng, thấy người miệng đầy rắm lại là yêu trong yêu, tính tình lập tức bạo phát. Lỡ như con trai cũng giống như Chủ tịch huyện trong TV kia, bị nước lũ cuốn đi thì sao bây giờ?
Không cách nào giải nỗi sợ hãi trong lòng, Ô Nha Nha liền trở thành đối tượng phát tiết của ông.
"Không được, không được, là y tá không được tức giận.", Ô Nha Nha một lần nữa niệm đại pháp y tá, xoay người rời đi.
Ôn Cầm ôn tồn trấn an Lý Viện Quân, khi quay đầu lại trào phúng cười. Dự cảm đặc biệt linh? Đây là cái quỷ gì? Phương pháp lấy lòng người cũng không biết nắm giữ, quả nhiên là phế vật xinh đẹp.
Sau khi Ô Nha Nha trở lại văn phòng liền lấy di động đứng trước cửa sổ, đi đến cây Long não bên ngoài.
Cô lên mạng lục tìm ảnh của Thị trưởng Lý, dùng ý niệm nói với cây Long não: "Người này khi nào rảnh nhận điện thoại, các ngươi phải kịp thời báo cho ta biết đó."
Long não đón gió rung rinh, ồm ồm nói: "Người này còn đang ở bờ đê của huyện núi xa xôi đắp bao cát, tình hình rất nguy hiểm, anh ta sợ là không có thời gian nhận điện thoại, đợi anh ta rảnh, tôi nói với người."
"Được, cảm ơn ngươi!", Ô Nha Nha xua tay, trở lại chỗ làm.
Từ bề ngoài nhìn, cô tựa hồ chỉ đang ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng dáng còn rất hiu quạnh.
Lúc Ôn Cầm đi vào văn phòng đúng lúc nhìn thấy một màn này. Cho nên nói xinh đẹp chính là yếu ớt, một chút uỷ khuất cũng chịu không nổi. Nhớ trước đây cô ta bị mười mấy nữ sinh ở trong lớp thay phiên nhau tát cũng không rơi một giọt nước mắt.
Ánh mắt Ôn Cầm u ám, sau đó liền đi lên phía trước kiên nhẫn an ủi. Một khi Ô Nha Nha trong công việc gặp khó khăn, cô ta sẽ luôn là người đầu tiên vươn tay ra, như vậy mới có thể thu hoạch được tín nhiệm của đối phương, sau đó ở thời khắc mấu chốt nhất hung hăng đem người này đẩy mạnh xuống vực sâu.
"...Được rồi, được rồi, đừng dẩu miệng. Công việc này của chúng ta chính là như vậy. Người bệnh thân thể không tốt, cảm xúc chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng, chúng ta phải hiểu. Nhanh cười một cái nào."
Cô ta giống như thân thiết nhéo nhéo mặt của Ô Nha Nha.
Ô Nha Nha bỗng nhiên ôm cô ta, gương mặt xinh đẹp lại gần trước mắt cô ta, cười đến diễm lệ chói mắt: "Cảm ơn cô đã an ủi, tôi đỡ rồi."
Đôi mắt bị sắc đẹp bạo kích lung lay, đôi mắt ôn nhu lập tức ánh lên tâm tình trở nên ác liệt. Ô Nha Nha là người ngu xuẩn nhất, bá đạo nhất, cũng là người biết cách kích thích cô ta nhất.
Cho nên, cô ta (ÔC) phải thay cô (ÔNN) sắp xếp một cái kết tốt đẹp nhất mới được.
"Đi thôi, đi thay thuốc cho giường 22. Cô ấy bỏng rất nghiêm trọng, mỗi ngày phải thay thuốc bốn lần, đây là phiếu chăm sóc của cô ấy, cô xem đi.", Ôn Cầm mang dụng cụ y tế đến.
"Mặt bị bỏng à!", Ô Nha Nha chau mày.
"Đúng vậy, mặt bị bỏng nặng. Trước khi không bị bỏng rất xinh đẹp.", Ôn Cầm thở dài một hơi, phảng phất đang đồng tình với cảnh ngộ của bệnh nhân, mà nội tâm lại yên lặng hưởng thụ phần sung sướng này.
Hai người đi vào phòng bệnh, đi đến trước mặt Triệu Quân Di.
Thấy Ô Nha Nha cầm khay, đồng tử của Triệu Quân Di co rút chớp mắt một cái. Tương phản giữa xinh đẹp và xấu xí khiến cảm xúc tự ti của cô ấy bộc phát trong nháy mắt. Cô ấy nhớ tới bản thân từng xinh đẹp giống vậy, lại nhớ tới nguyên nhân bị huỷ dung mà bạn trai chia tay, càng nhớ tới gương mặt vặn vẹo giống như quái vật trong gương.
Thần kinh của cô ấy vốn yếu ớt mẫn cảm tại một giây này đứt đoạn.
Ôn Cầm đưa khay y tế có kéo và nhíp thả vào tay cô.
Cô ấy lại chỉ cúi đầu, dùng mái tóc dài che gương mặt, vội vàng nói: "Tôi không cần người này thay thuốc cho tôi! Y tá Ôn chị mau bảo cô ta đi!"
Cô ta vừa đi vừa giới thiệu bệnh tình của Lý Viện Quân, cường điệu trái tim của đối phương không được tốt lắm.
"Được, tôi sẽ chú ý.", Ô Nha Nha ngoan ngoãn gật đầu. Giờ phút này cô nhìn qua một chút cũng không giống người bá đạo lại tà khí độc chiếm số WeChat của Dịch Lĩnh trước đó.
Nhưng Ôn Cầm sớm đã nhận rõ gương mặt thật của cô. Không có một cô gái xinh đẹp nào tâm tình không xấu xí, cô gái này càng vậy. Chỉ là đẳng cấp của cô tương đối cao, rất giỏi ngụy trang mà thôi.
Hai người hai tâm tư đẩy cửa ra, đi vào phòng bệnh.
"Ông Lý, bác sĩ đổi cho ông loại thuốc mới, ông uống thử xem. Lần trước loại thuốc đó ông nói là ông uống vào choáng đầu ghê gớm, bây giờ không cần uống nữa.", Ô Cầm bảo Ô Nha Nha đưa thuốc cho ông già.
Ô Nha Nha vừa mới vươn tay, Lý Quân Viện liền chán ghét lắc đầu: "Đem thuốc bỏ vào trong ngăn kéo của tôi đi."
Y tá nhỏ này là yêu tinh của yêu tinh, đi đứng còn giống rắn nước, ông thấy liền phiền! Bệnh viện sao lại nhận người như vậy? Đây cũng quá không ra gì.
Lý Viện Quân đem điện thoại ném mạnh lên trên giường, phát ra một tiếng bùm, sau đó đỏ mặt hổ đi lấy nước. (Đỏ mặt hổ ý chỉ tức giận đỏ cả mặt)
Ôn Cầm vội vàng giúp ông ấy rót nước. Ông lúc này mới lộ ra ý cười, ngữ khí cũng trở nên ôn hoà: "Tiểu Ôn, cháu cùng ông tâm sự đi. Một mình lâu buồn chán không chịu được."
Ô Nha Nha không quan tâm, hướng vào vách tường không người làm mặt quỷ. Bệnh viện cũng giống giới giải trí, cũng có kỳ thị diện mạo, chẳng qua hai loại kỳ thị này trái ngược nhau. Ở giới giải trí, chỉ cần bạn lớn lên đủ xinh đẹp, bạn có thể hồng (hot). Ở bệnh viện, nếu bạn lớn lên xinh đẹp, đó chính là chứng cứ rõ ràng chứng minh làm không được việc ăn không hết khổ.
Có nữ bác sĩ lớn lên xinh đẹp vì muốn thu hoạch tín nhiệm của người bệnh, mà cố ý cắt mái tóc dài, khiến bản thân nhìn qua ổn trọng hơn.
"Không được, không được, là y tá không được tức giận." [1], Ô Nha Nha niệm chú ngữ này với vách tường. Ở trong ảo cảnh 10 năm, mỗi lần cô gặp phải một người bệnh làm khó làm dễ đều sẽ làm như vậy, vì vậy đã nuôi thành phản ứng thần kỳ, niệm mấy lần lập tức nguôi giận.
[1] Nguyên văn là "不,不,是护士不!: Không, không, là y tá không!" Mình dịch ra thấy hơi tối nghĩa nên đổi lại thành thế kia cho hợp ngữ cảnh.
Quả nhiên sau mấy lần, cô lại mặt mày cong cong, cười vô tâm vô phế.
Cô quay đầu lại, nhìn Lý Viện Quân và Ôn Cầm.
Lý Viện Quân đang oán giận di động con trai gọi mãi không được. Ôn Cầm kiên nhẫn khuyên giải an ủi ông, còn nói mấy câu chọc cười.
"Ông gọi cho con trai không được sao? Sau này cháu linh cảm được liền nói với ông khi nào gọi thì có thể kết nối được. Dự cảm của cháu đặc biệt linh, dự cảm của cháu có thể khiến mọi chuyện có thể làm được, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.", Ô Nha Nha thuận miệng nói một câu.
Cô rất hiểu cảm giác không gọi được điện thoại cho người thân nôn nóng như thế nào. Ở trong ảo cảnh 10 năm, khi cô nhớ ba ba và Dịch Lĩnh sẽ lấy di động ra gọi cho họ, nghe thấy truyền đến tiếng nhắc nhở "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được" sẽ trốn trong góc khóc trộm một hồi.
Cái loại lo lắng thống khổ cùng nhớ nhung khó nhịn này, cô bây giờ nghĩ đến còn cảm thấy sợ.
Cô hất hất cằm, nhẹ nhàng nói: "Chờ lát nữa có thể gọi được, cháu sẽ gọi ông nha."
Không mong đợi, Lý Viện Quân một chút cũng không nhận ân tình của cô, sắc mặt trầm xuống liền nổi giận đùng đùng: "Tôi không nói chuyện với cô, cô xen miệng vào làm gì? Cô nói có thể gọi được là có thể gọi được sao? Cô là công ty viễn thông à? Đồ con gái vô tích sự, một chút cũng không hiểu lễ phép."
Con trai chống lũ ở tiền tuyến, vốn thập phần nguy hiểm, ông gọi điện thoại không được, tâm tình đặc biệt nôn nóng, thấy người miệng đầy rắm lại là yêu trong yêu, tính tình lập tức bạo phát. Lỡ như con trai cũng giống như Chủ tịch huyện trong TV kia, bị nước lũ cuốn đi thì sao bây giờ?
Không cách nào giải nỗi sợ hãi trong lòng, Ô Nha Nha liền trở thành đối tượng phát tiết của ông.
"Không được, không được, là y tá không được tức giận.", Ô Nha Nha một lần nữa niệm đại pháp y tá, xoay người rời đi.
Ôn Cầm ôn tồn trấn an Lý Viện Quân, khi quay đầu lại trào phúng cười. Dự cảm đặc biệt linh? Đây là cái quỷ gì? Phương pháp lấy lòng người cũng không biết nắm giữ, quả nhiên là phế vật xinh đẹp.
Sau khi Ô Nha Nha trở lại văn phòng liền lấy di động đứng trước cửa sổ, đi đến cây Long não bên ngoài.
Cô lên mạng lục tìm ảnh của Thị trưởng Lý, dùng ý niệm nói với cây Long não: "Người này khi nào rảnh nhận điện thoại, các ngươi phải kịp thời báo cho ta biết đó."
Long não đón gió rung rinh, ồm ồm nói: "Người này còn đang ở bờ đê của huyện núi xa xôi đắp bao cát, tình hình rất nguy hiểm, anh ta sợ là không có thời gian nhận điện thoại, đợi anh ta rảnh, tôi nói với người."
"Được, cảm ơn ngươi!", Ô Nha Nha xua tay, trở lại chỗ làm.
Từ bề ngoài nhìn, cô tựa hồ chỉ đang ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng dáng còn rất hiu quạnh.
Lúc Ôn Cầm đi vào văn phòng đúng lúc nhìn thấy một màn này. Cho nên nói xinh đẹp chính là yếu ớt, một chút uỷ khuất cũng chịu không nổi. Nhớ trước đây cô ta bị mười mấy nữ sinh ở trong lớp thay phiên nhau tát cũng không rơi một giọt nước mắt.
Ánh mắt Ôn Cầm u ám, sau đó liền đi lên phía trước kiên nhẫn an ủi. Một khi Ô Nha Nha trong công việc gặp khó khăn, cô ta sẽ luôn là người đầu tiên vươn tay ra, như vậy mới có thể thu hoạch được tín nhiệm của đối phương, sau đó ở thời khắc mấu chốt nhất hung hăng đem người này đẩy mạnh xuống vực sâu.
"...Được rồi, được rồi, đừng dẩu miệng. Công việc này của chúng ta chính là như vậy. Người bệnh thân thể không tốt, cảm xúc chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng, chúng ta phải hiểu. Nhanh cười một cái nào."
Cô ta giống như thân thiết nhéo nhéo mặt của Ô Nha Nha.
Ô Nha Nha bỗng nhiên ôm cô ta, gương mặt xinh đẹp lại gần trước mắt cô ta, cười đến diễm lệ chói mắt: "Cảm ơn cô đã an ủi, tôi đỡ rồi."
Đôi mắt bị sắc đẹp bạo kích lung lay, đôi mắt ôn nhu lập tức ánh lên tâm tình trở nên ác liệt. Ô Nha Nha là người ngu xuẩn nhất, bá đạo nhất, cũng là người biết cách kích thích cô ta nhất.
Cho nên, cô ta (ÔC) phải thay cô (ÔNN) sắp xếp một cái kết tốt đẹp nhất mới được.
"Đi thôi, đi thay thuốc cho giường 22. Cô ấy bỏng rất nghiêm trọng, mỗi ngày phải thay thuốc bốn lần, đây là phiếu chăm sóc của cô ấy, cô xem đi.", Ôn Cầm mang dụng cụ y tế đến.
"Mặt bị bỏng à!", Ô Nha Nha chau mày.
"Đúng vậy, mặt bị bỏng nặng. Trước khi không bị bỏng rất xinh đẹp.", Ôn Cầm thở dài một hơi, phảng phất đang đồng tình với cảnh ngộ của bệnh nhân, mà nội tâm lại yên lặng hưởng thụ phần sung sướng này.
Hai người đi vào phòng bệnh, đi đến trước mặt Triệu Quân Di.
Thấy Ô Nha Nha cầm khay, đồng tử của Triệu Quân Di co rút chớp mắt một cái. Tương phản giữa xinh đẹp và xấu xí khiến cảm xúc tự ti của cô ấy bộc phát trong nháy mắt. Cô ấy nhớ tới bản thân từng xinh đẹp giống vậy, lại nhớ tới nguyên nhân bị huỷ dung mà bạn trai chia tay, càng nhớ tới gương mặt vặn vẹo giống như quái vật trong gương.
Thần kinh của cô ấy vốn yếu ớt mẫn cảm tại một giây này đứt đoạn.
Ôn Cầm đưa khay y tế có kéo và nhíp thả vào tay cô.
Cô ấy lại chỉ cúi đầu, dùng mái tóc dài che gương mặt, vội vàng nói: "Tôi không cần người này thay thuốc cho tôi! Y tá Ôn chị mau bảo cô ta đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.