Chương 1: Nguyên nhân
Phong Lưu Thư Ngốc
02/11/2021
Dịch Lĩnh cuộn mình trong một góc của nhà kho bỏ hoang, tay chân đều bị dây thừng trói chặt. Xung quanh kho hàng đều là vách tường, chỉ có một cánh cửa khóa chặt cùng khung cửa sổ nhỏ hình vuông. Cửa sổ nhỏ mở được xây sát trần nhà có thể mơ hồ nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Cái nóng ban ngày còn chưa tan đi, đem kho hàng kín gió như nhét vào lò bếp.
Đầu tóc Dịch Lĩnh ướt đẫm mồ hôi, như rễ cây dính vào trán và bên má, gương mặt tuấn mỹ cũng vì vậy mà đỏ ửng. Cậu vất vả cử động hai lần, cơ thể lại bủn rủn vô lực.
Cậu thở hổn hển từng hơi từng hơi, con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ trên cao.
Lúc này cậu hy vọng biết bao bản thân có thể biến thành một chú chim, thoát khỏi dây thừng này, từ ô cửa sổ nhỏ bay ra ngoài.
Trong lúc giãy dụa, dây thừng ma sát với cổ tay cậu, siết chặt da thịt mang đến một cỗ đau đớn. Cậu nhíu mày kêu lên một tiếng, con ngươi cũng thấm ra một chút nước mắt sinh lý.
Lúc này, một con quạ đen bỗng đáp xuống mép bên ngoài cửa sổ, sau đó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang đẫm nước mắt của Dịch Lĩnh. Đôi mắt của nó rất chuyên chú, như thể nhìn thấy thứ gì đó hiếm lạ đặc biệt.
Nó nghiêng đầu sang bên trái, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của Dịch Lĩnh trong chốc lát, sau đó lại nghiêng đầu sang bên phải, tiếp tục nhìn chằm chằm vào con ngươi Dịch Lĩnh.
Dịch Lĩnh là con lai, đường nét gương mặt đặc biệt thâm thúy, xưa nay lại được sống trong nhung lụa, thân thể mảnh khảnh không cường tráng nam tính, chỉ là một thiếu niên ngây ngô và non nớt, điều này khiến người khác có chút khó không phân biệt được cậu là nam hay nữ.
Nhìn tổng thể, đôi mắt của cậu màu hổ phách, vòng tròn bên trong tròng mắt lại mang một tia u lam. Nếu cẩn thận nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, sẽ đột nhiên cảm thấy như bị hồ nước nuốt vào.
Người người đều nói đôi mắt của Dịch Lĩnh rất đẹp, dường như có ma lực mê hoặc nhân tâm, mà cậu cũng biết rõ điểm này.
Thần kỳ là, con quạ đứng trên mép cửa sổ kia hình như cũng đồng ý điều này. Nó nghiêng đầu qua trái, nghiêng đầu qua phải, vậy mà nhìn đến mê man. Rõ ràng chỉ là một con quạ cái gì cũng không hiểu, trong mắt mang theo sự si mê.
Toàn bộ lực chú ý của Dịch Lĩnh đều bị con quạ nhỏ quái dị thu hút.
Cậu cũng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Khoảnh khắc sau đó, con quạ nhỏ này dùng móng vuốt gạt cửa sổ, bước bước nhỏ vào trong. Nó dừng bên trong bệ cửa sổ chốc lát, đôi mắt đen nhỏ nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn của Dịch Lĩnh.
Lúc sau, nó vỗ cánh phành phạch bay xuống dưới, đáp xuống chân Dịch Lĩnh rồi tiếp tục nhìn thẳng vào đối phương.
Dường như nó bị chàng trai xinh đẹp nhưng xấu hổ này mê hoặc, đúng hơn là vì đôi đồng tử nửa hổ phách, nửa u lam, độc nhất vô nhị kia mê hoặc.
Bị đôi mắt một con quạ lập lòe linh quang, tựa hồ thông hiểu nhân tính nhìn chằm chằm, Dịch Lĩnh không rõ, vẫn mở miệng cầu cứu: "Quạ nhỏ, mày có thể giúp tao cởi dây thừng không?", cậu duỗi duỗi hai chân bị buộc chặt, lại nghiêng người qua, cho nó thấy hai tay đầy máu của cậu bị trói sau lưng.
Người trong tình huống tuyệt vọng thật sự cái gì cũng đều dám nghĩ. Đầu óc cậu rối bời, vậy mà xem một con quạ thành cứu tinh.
Quạ nhỏ nghiêng nghiêng đầu, ngốc nghếch nhìn cậu.
Dịch Lĩnh: "..."
"Mình thật ngốc.", cậu dựa vào vách tường, lắc đầu cười khổ.
Lúc này, con quạ nhỏ kia vậy mà động đậy. Nó bay đến trên người Dịch Lĩnh, móng vuốt sắc bén của nó nhằm ngay tròng mắt của Dịch Lĩnh mà hung hăng cào xuống.
May Dịch Lĩnh phản ứng rất nhanh, lập tức cúi đầu giấu mặt đi.
Một cơn đau kịch liệt ập đến, khiến cậu kêu gào. Con quạ nhỏ kia vậy mà đâm rách da đầu cậu, máu tươi theo tai chảy xuống cổ, áo trắng nhanh chóng nhiễm màu hồng.
Nếu Dịch Lãnh không thể tránh khỏi khoảnh khắc đó, đôi mắt của cậu chắc chắn đã bị con quạ nhỏ này móc đi mất. Đầu móng vuốt nhỏ của nó thực sự ẩn giấu sức mạnh to lớn, sức mạnh này không thua kém chim ưng.
Dịch Lĩnh vừa rồi còn trông cậy vào con quạ nhỏ này có thể giải cứu bản thân, giờ lại càng lâm vào tuyệt vọng. Trên thế giới này, không chỉ có con người, mà ngay cả động vật cũng không thể tin tưởng.
Con quạ nhỏ vỗ cánh bay lượn trên đầu Dịch Lĩnh, một khi nhắm chuẩn thời cơ sẽ ngay lập tức phát động đợt công kích lần hai.
Đúng lúc này, bên cửa bỗng nhiên mở ra, người đàn ông mang mặt nạ trên mặt, thân hình cao tráng (cao lớn + cường tráng) bước vào. Thấy Dịch Lĩnh thảm thương đẫm máu tươi cùng con quạ nhỏ kia, hắn lập tức biết được tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là vì sao.
Hắn vội vàng nhặt một thanh gỗ đặt trong góc, vung về phía con quạ nhỏ.
Con quả nhỏ rất hiểu đạo lý "Hồng phải chọn quả mềm mà bóp", ngay lập tức né tránh cây gậy, theo cửa sổ bay đi.
Người đàn ông cứu Dịch Lĩnh, nhưng lúc này, Dịch Lĩnh lại càng lo lắng hơn, bởi vì người này chính là kẻ bắt cóc cậu.
"Có chút thương tích mà kêu như đàn bà!", người đàn ông nắm cằm Dịch Lĩnh, quay trái quay phải nhìn vết thương.
Dịch Lĩnh dùng sức thoát khỏi kìm kẹp của bàn tay, trong đồng tử bùng cháy ngọn lửa phẫn nộ. Cậu ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn đối phương, ngữ khí thập phần vững vàng bình tĩnh: "Muốn bao nhiêu tiền mới thả tôi, các người ra giá đi."
Mặc dù rơi vào hoàn cảnh hiểm ác, cậu cũng kiềm chế bản thân không lộ ra sự sợ hãi.
Tên bắt cóc lần nữa bóp hàm, sức lực lớn hơn trước, cười dữ tợn nói: "Khó trách người kia muốn mày chết! Nếu là tao, mỗi ngày bị mày dùng ánh mắt thèm đòn này nhìn, tao cũng không chịu nổi, sẽ tìm cách tẩn mày!"
Những lời đe dọa này không khiến Dịch Lĩnh sợ hãi, ngược lại còn giúp cậu nắm được manh mối then chốt.
Ngày ngày bị mình dùng ánh mắt thèm đòn nhìn? Vậy nên, lên kế hoạch bắt cóc cậu nhất định là người quen, bằng không "ngày ngày" này ở đâu ra? Hơn nữa sau khi bắt cóc thành công, những người này đã đem tất cả đồ có gắn chíp của cậu vứt đi. Không có nội gián thông báo, bọn chúng không thể biết được tin tức bí mật này.
Trước khi Dịch Lĩnh kịp suy nghĩ cặn kẽ, người đàn ông kia đã rút thắt lưng cởi, dây quần, chất giọng khàn khàn: "Chỉ là, phương pháp khiến mày chết của tao không giống với người khác. Mày muốn nếm thử không?"
Nhìn thấy bộ mặt xấu xa không khống chế của hắn, Dịch Lĩnh bỗng nhiên ý thức được bản thân tiếp theo sẽ gặp phải cái gì.
Cậu vội vàng cử động thân thể co người về phía sau, lại bị một mặt tường chặn đường lùi. Cậu muốn đứng lên chạy, hoặc khua tay múa chân chống cự, nhưng căn bản không động đậy được.
Cậu bây giờ là cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Người đàn ông thở hổn hển nói: "Mày yên tâm, bọn tao sẽ không giết mày, chúng tao chỉ đem mày tra tấn thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, rồi đem mày thả đi. Tao có bệnh đấy, mày biết không? Là HIV! Nếu tiểu thiếu gia sạch sẽ như mày cũng bị bệnh như tao, sau này phải làm sao đây?"
"Đúng rồi, mày hút hê- ro- in không? Có muốn chích thử một lần? Sau khi xong chuyện bọn tao sẽ đem mày đưa về. Sau khi về mày vẫn là người thừa kế tập đoàn Dịch thị, bọn tao không cần mạng của mày, đây có phải là tin tốt không?"
Người đàn ông dùng chất giọng hùng hồn nói về hành vi ma quỷ.
Sắc mặt Dịch Lĩnh trắng bệch cuộn tròn trong góc, từng đợt từng đợt buồn nôn trào lên cổ họng. Cậu cuối cùng cũng ý thức được, mục đích phía sau kế hoạch không phải muốn tiền của Dịch gia, mà chính là tôn nghiêm, danh dự, nhân cách, kiêu ngạo của bản thân... tất cả nội tại cấu thành nên con người Dịch Lĩnh này, nhất là thanh danh.
Nếu như mất đi thứ này, Dịch Lĩnh cũng không còn là Dịch Lĩnh. Cậu triệt để bị hủy hoại.
Dịch thị không dung chứa được một thành viên dơ bẩn kinh khủng như vậy. Sau khi trở về, cậu đem theo một vết nhơ, vĩnh viễn bị trục xuất, mỗi ngày sau này đều là cuộc sống tận cùng thống khổ. Đây còn không phải là giết người theo cách khác?
Tâm tư phía sau kế hoạch quả thật ác độc sôi máu kinh người!
Dịch Lĩnh không ngừng co người lại, nhưng vẫn bị nhốt trong góc tường. Kiếp nạn lần này cậu không thể trốn.
Đương lúc tên bắt cóc duỗi tay kéo quần cậu ra, con quạ nhỏ vừa nãy bay đi vậy mà bay trở lại. Nó theo cửa sổ bay vào kho hàng, nhằm trúng cái đầu của tên bắt cóc, hung hãn phóng tới.
"Á á á á..."
Tiếng la hét thảm thiết hất tung cả mái nhà. Con quạ nhỏ kia bay lượn một vòng giữa không trung, sau đó móng vuốt của nó buông lỏng, rơi xuống một mảng tóc đầm đìa máu.
Da đầu rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng "bẹp", mà tên bắt cóc kia bịt phần đầu đầy máu, quỳ trên mặt đất gào thét dữ dội. Hắn không ngờ rằng lại có một con quạ đen có thể khiến người ta chịu sát thương lớn như vậy.
Hai mắt Dịch Lĩnh trợn lên, không dám tin vào biến cố thấy được này.
Con quạ nhỏ một kích trúng đích liền bay lên giữa không trung, nhắm chuẩn cơ hội liên tục phát động đánh úp. Tên bắt cóc chỉ biết ôm đầu chật vật né tránh. Hai bàn tay, cánh tay, lưng của hắn sớm đã xuất hiện vết máu, quần áo cũng bị cào đến rách bươm.
May mà hắn có đồng bọn, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vội vàng đẩy cửa chạy vào xem xét tình hình, trong tay còn cầm một ống tiêm mới vừa dùng xong. Rất rõ ràng, hắn ở bên ngoài chích thuốc.
Đồng bọn túm lấy cây gậy múa may, con quạ nhỏ mỗi lần đều có thể linh hoạt tránh né công kích.
"Mau lấy súng!", tên bắt cóc ôm đầu trốn một góc lớn tiếng nhắc nhở.
Đám bắt cóc hút chích vội vàng chạy ra ngoài nhà kho lấy súng.
Con quạ nhỏ dường như có thể nghe hiểu lời bọn chúng nói, lập tức chui qua cửa sổ nhỏ xíu mà bay xa. Đánh không lại, lẽ nào nó không biết chạy sao?
Trải qua chuyện này, hai tên bắt cóc không còn tâm tư tra tấn Dịch Lĩnh nữa. Bọn chúng đem kho hàng khóa lại, vội vàng lái xe vào thành phố tìm phòng khám băng bó vết thương. Một mảng da thịt to như vậy bị móc ra, chắc sau này sẽ trở thành một tên hói đầu.
Thần kinh Dịch Lĩnh căng chặt lắng nghe chốc lát, đến khi âm thanh động cơ càng lúc càng xa mới mềm nhũn ngã xuống góc tường.
Đôi mắt hoảng loạn của cậu hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Cậu bắt đầu tự hỏi rốt cuộc là ai hận mình tới vậy, hơn nữa còn nóng lòng đem bản thân hủy diệt. Người đó có thể nhận được lợi ích nào đó?
Liên kết tới việc mẹ kế mang thai mấy tháng trước, hơn nữa tra ra được thai nhi trong bụng là nam, con ngươi cậu lóe lên, biểu tình cũng lạnh lẽo.
Đúng lúc này, con quạ nhỏ kia vậy mà quay lại. Nó từ cửa sổ nhỏ mà chui vào, nhẹ nhàng bay xuống đậu trước mặt Dịch Lĩnh, cái đầu ngoẹo sang trái ngoẹo sang phải nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Dịch Lĩnh.
Dịch Lĩnh ý thức được, suy nghĩ vừa rồi của mình không phải là hoang đường vô lý. Con quạ nhỏ này thông minh lạ thường.
Cậu cố nén ý nghĩ vùi đầu né tránh, tận lực dùng chất giọng dịu dàng nhất có thể nói: "Nếu mày đem mắt tao móc ra, nó sẽ biến thành màu xám, sau đó sẽ hư thối. Mày biết đồ hư thối sẽ biến thành như thế nào chứ? Chúng rất xấu, còn rất thối!"
Cậu cảm thấy thần kinh của mình có vấn đề, bằng không sao lại giảng đạo lý cho một con quạ nhỏ?
Nhưng, cậu có thể nhận ra được con quạ đen này mê luyến đôi mắt của mình.
Giống như quạ đen đều cảm thấy hứng thú đối với những đồ vật sáng lấp lánh. Vì cái đam mê này, chúng sẽ lấy tàn thuốc của con người bỏ vào tổ chim để cất giữ gây nên cháy rừng. Nó cũng lẻn vào nhà con người, ngậm đi món đồ trang sức quý giá đắt tiền.
Nói xong đạo lý, Dịch Lĩnh lo lắng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Con quạ nhỏ nâng cánh lên, che mũi. Dường như nó liên tưởng đến mùi vị của những động vật hư thối, điều này cho thấy nó có thể nghe hiểu lời của Dịch Lĩnh.
Thần kinh căng chặt của Dịch Lĩnh chợt buông lỏng, sau đó liền cảm nhận được trận mừng như điên.
Cậu hơi nghiêng nghiêng thân mình, nói: "Thế này đi, chúng ta làm giao dịch, trong túi quần bên trái tao có một viên bi, tao đem nó tặng mày, mày giúp tao cởi bỏ dây thừng này được không?"
Nếu lúc này bên ngoài kho hàng có người, bọn họ nhất định cho rằng Dịch Lĩnh điên rồi. Một con quạ sao có thể nghe hiểu tiếng người?
Nhưng con quạ nhỏ chẳng những nghe hiểu mà còn thuận theo yêu cầu của Dịch Lĩnh. Nó ưỡn bộ ngực ra, bước bước nhỏ khoan thai, uốn éo đến bên cạnh Dịch Lĩnh.
Dịch Lĩnh nuôi một con Corgi mông tròn mập, dáng đi của nó vô cùng đáng yêu.
Mà con quạ nhỏ này so với con Corgi kia lại càng đáng yêu. Nó lắc mông, dáng đi nhìn qua vậy mà có chút ý vị đẹp đẽ. Nếu cho nó mặc một chiếc váy ngắn, khả năng nó sẽ nhón chân lên mà nhảy.
Dịch Lĩnh nhắm mắt, cảm thấy mình sớm đã điên rồi. Liên tưởng này không khỏi hoang đường.
Con quạ nhỏ đem đầu chui vào túi quần, ngậm ra một viên bi.
Dịch Lĩnh cảm thấy mình so với thế giới này càng điên. Một con quạ nhỏ vậy mà thực sự có thể đạt đến mức độ thông minh này.
Nó đem viên bi bày trên mặt đất, dùng móng vuốt cào phải cào trái, khiến viên bị quay tròn mà di chuyển. Mà đôi mắt đen nhỏ của nó cũng di chuyển theo viên bi đang quay tròn.
Dịch Lĩnh không chớp mắt nhìn con quạ nhỏ, tâm tình không khỏi khẩn trương. Viên bi này là cậu mua từ nước ngoài về, viên bi màu xanh biển, bên trong là những mảnh bạc vụn, mà những mảnh bạc đó tập hợp lại thành hình chòm sao Tiểu Hùng, nhìn qua giống một vũ trụ nho nhỏ.
Nó rất đẹp, lúc ánh đèn xuyên qua chiếu lên tường hiện ra bầu trời sao càng đẹp.
"Mày đem ánh đèn chiếu vào nó, sẽ phát ra hình ngôi sao.", Dịch Lĩnh thử nhắc một câu.
Những lời này có trình độ phức tạp hơn so với vài câu trước, cậu không biết con quạ nhỏ có thể nghe hiểu hay không. Một con chim tuy thông minh, nhưng chắc IQ cũng phải có giới hạn?
Nhưng chuyện càng thần kỳ lại xảy ra. Con quả nhỏ kia vậy mà ngậm lấy viên bi bay lên đỉnh kho hàng, dùng móng vuốt bắt lấy dây điện, treo ngược thân mình, sau đó dùng cánh quấn lấy bóng đèn.
Trong kho hàng ánh sáng mờ mờ, sau đó có vô số ngôi sao trắng nhỏ chiếu lên trên nền tường. Nơi phạm tội chật chội, oi bức, rách nát này, trong nháy mắt vậy mà trở nên có chút lãng mạn.
Dịch Lĩnh ngây người mình. Cậu hoàn toàn không nghĩ tới con quạ nhỏ này vậy mà thực sự thông minh đến mức này. Nó có thể nghe hiểu mỗi câu của cậu, sau đó dùng chính cách thức đó đi làm!
Khi bọn bắt cóc nói muốn hủy hoại Dịch Lĩnh, cậu không hẳn là bị dọa. Nhưng bây giờ, cậu thế mà bị một con chim quá mức thông minh này dọa rồi.
Cậu nhìn con quạ nhỏ, không dám tin mà thì thầm: "Mày nhất định thành tinh."
Quạ nhỏ treo ngược trên dây điện, lẳng lặng nhìn ngôi sao, trong mắt tràn đầy si mê. Qua tầm 2- 3 phút, cuối cùng nó xem đã rồi, đổ ào xuống, đem viên bi đặt trên mặt đất, nhìn Dịch Lĩnh kêu "cạc cạc" hai tiếng, sau đó nâng móng trái giẫm lên viên bi, ngực nhô rất cao, dáng vẻ hùng dũng oai vệ nhìn giống như ác bá.
Dịch Lĩnh có chút hoảng hốt. Cậu bỗng nhiên ý thức được, phẩm hạnh của quạ trong thế giới động vật thập phần đáng lo. Nó rất thích đùa dai, giỡn ác: Đứng trên đầu người mà phóng uế; đột nhiên bay xuống kéo đuôi chó mèo; dùng chân giẫm lên đầu các con vật khác, hoặc nhổ lông làm tổ cho mình...
Phàm là những chuyện xấu, chúng nó đều làm. Vì vậy, con quạ này lấy được tiện nghi rồi quỵt nợ không phải không thể.
Chất giọng của Dịch Lĩnh khô khốc: "Mày thích viên bi này không? Nếu mày thích, vậy mày có thể giúp tao cởi bỏ dây thừng không?", câu cuối cùng này mang theo chút cầu xin.
Con quạ nhỏ nghiêng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt đầy bất lực và mong mỏi của cậu, vẫn không có chút dấu hiệu nào.
Viên bi tuy đẹp nhưng kém xa đôi mắt của Dịch Lĩnh.
Trên trán Dịch Lĩnh chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, sắc môi cũng trở nên tái nhợt. Đám bắt cóc đó có thể quay trở lại bất kỳ lúc nào, sau đó đem sự phẫn nộ phát tiết lên người cậu. Nếu giờ không trốn đi, vậy thì sau đó cậu sẽ bị đẩy vào vực sâu dơ bẩn.
Cậu nhanh chóng cân nhắc việc khuyên nó, thậm chí còn chuẩn bị dùng một bên nhãn cầu đổi lấy tự do.
Con quạ kia bỗng nhiên bước nhỏ khoan thai đến bên chân Dịch Lĩnh, móng vuốt sắc bén chỉ nhẹ nhàng cào một cái, dây thừng trói quanh chân cậu đã đứt. Sau đó nó lại đi đến phía sau Dịch Lĩnh, cùng một phương thức cào đứt dây thừng trên tay đối phương.
Nó trung thực tuân theo giao dịch.
Thậm chí nó còn bay ra khỏi cửa sổ, vòng đến bên ngoài nhà kho, dùng móng vuốt giúp Dịch Lĩnh mở khóa trái cửa.
Thấy cánh cửa mở rộng, cùng với ánh trăng từ bên ngoài tràn vào, Dịch Lĩnh thiếu chút nữa mừng đến phát khóc.
"Cảm ơn mày, quạ nhỏ! Sau khi về nhà, tao nhất định sẽ đem toàn bộ những viên bi đẹp đẽ nhất trên thế giới này mua tặng mày."
Quạ đen bay giữa không trung dẫn đường, Dịch Lĩnh lảo đảo chạy theo sau, chân thành hứa.
"Cạc cạc", quạ nhỏ kêu hai tiếng, tựa như đồng ý, lại như tạm biệt, sau đó nó bay càng lúc càng cao, hoàn toàn biến mất trên bầu trời đêm đầy sao.
ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞ
Cái nóng ban ngày còn chưa tan đi, đem kho hàng kín gió như nhét vào lò bếp.
Đầu tóc Dịch Lĩnh ướt đẫm mồ hôi, như rễ cây dính vào trán và bên má, gương mặt tuấn mỹ cũng vì vậy mà đỏ ửng. Cậu vất vả cử động hai lần, cơ thể lại bủn rủn vô lực.
Cậu thở hổn hển từng hơi từng hơi, con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ trên cao.
Lúc này cậu hy vọng biết bao bản thân có thể biến thành một chú chim, thoát khỏi dây thừng này, từ ô cửa sổ nhỏ bay ra ngoài.
Trong lúc giãy dụa, dây thừng ma sát với cổ tay cậu, siết chặt da thịt mang đến một cỗ đau đớn. Cậu nhíu mày kêu lên một tiếng, con ngươi cũng thấm ra một chút nước mắt sinh lý.
Lúc này, một con quạ đen bỗng đáp xuống mép bên ngoài cửa sổ, sau đó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang đẫm nước mắt của Dịch Lĩnh. Đôi mắt của nó rất chuyên chú, như thể nhìn thấy thứ gì đó hiếm lạ đặc biệt.
Nó nghiêng đầu sang bên trái, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của Dịch Lĩnh trong chốc lát, sau đó lại nghiêng đầu sang bên phải, tiếp tục nhìn chằm chằm vào con ngươi Dịch Lĩnh.
Dịch Lĩnh là con lai, đường nét gương mặt đặc biệt thâm thúy, xưa nay lại được sống trong nhung lụa, thân thể mảnh khảnh không cường tráng nam tính, chỉ là một thiếu niên ngây ngô và non nớt, điều này khiến người khác có chút khó không phân biệt được cậu là nam hay nữ.
Nhìn tổng thể, đôi mắt của cậu màu hổ phách, vòng tròn bên trong tròng mắt lại mang một tia u lam. Nếu cẩn thận nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, sẽ đột nhiên cảm thấy như bị hồ nước nuốt vào.
Người người đều nói đôi mắt của Dịch Lĩnh rất đẹp, dường như có ma lực mê hoặc nhân tâm, mà cậu cũng biết rõ điểm này.
Thần kỳ là, con quạ đứng trên mép cửa sổ kia hình như cũng đồng ý điều này. Nó nghiêng đầu qua trái, nghiêng đầu qua phải, vậy mà nhìn đến mê man. Rõ ràng chỉ là một con quạ cái gì cũng không hiểu, trong mắt mang theo sự si mê.
Toàn bộ lực chú ý của Dịch Lĩnh đều bị con quạ nhỏ quái dị thu hút.
Cậu cũng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Khoảnh khắc sau đó, con quạ nhỏ này dùng móng vuốt gạt cửa sổ, bước bước nhỏ vào trong. Nó dừng bên trong bệ cửa sổ chốc lát, đôi mắt đen nhỏ nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn của Dịch Lĩnh.
Lúc sau, nó vỗ cánh phành phạch bay xuống dưới, đáp xuống chân Dịch Lĩnh rồi tiếp tục nhìn thẳng vào đối phương.
Dường như nó bị chàng trai xinh đẹp nhưng xấu hổ này mê hoặc, đúng hơn là vì đôi đồng tử nửa hổ phách, nửa u lam, độc nhất vô nhị kia mê hoặc.
Bị đôi mắt một con quạ lập lòe linh quang, tựa hồ thông hiểu nhân tính nhìn chằm chằm, Dịch Lĩnh không rõ, vẫn mở miệng cầu cứu: "Quạ nhỏ, mày có thể giúp tao cởi dây thừng không?", cậu duỗi duỗi hai chân bị buộc chặt, lại nghiêng người qua, cho nó thấy hai tay đầy máu của cậu bị trói sau lưng.
Người trong tình huống tuyệt vọng thật sự cái gì cũng đều dám nghĩ. Đầu óc cậu rối bời, vậy mà xem một con quạ thành cứu tinh.
Quạ nhỏ nghiêng nghiêng đầu, ngốc nghếch nhìn cậu.
Dịch Lĩnh: "..."
"Mình thật ngốc.", cậu dựa vào vách tường, lắc đầu cười khổ.
Lúc này, con quạ nhỏ kia vậy mà động đậy. Nó bay đến trên người Dịch Lĩnh, móng vuốt sắc bén của nó nhằm ngay tròng mắt của Dịch Lĩnh mà hung hăng cào xuống.
May Dịch Lĩnh phản ứng rất nhanh, lập tức cúi đầu giấu mặt đi.
Một cơn đau kịch liệt ập đến, khiến cậu kêu gào. Con quạ nhỏ kia vậy mà đâm rách da đầu cậu, máu tươi theo tai chảy xuống cổ, áo trắng nhanh chóng nhiễm màu hồng.
Nếu Dịch Lãnh không thể tránh khỏi khoảnh khắc đó, đôi mắt của cậu chắc chắn đã bị con quạ nhỏ này móc đi mất. Đầu móng vuốt nhỏ của nó thực sự ẩn giấu sức mạnh to lớn, sức mạnh này không thua kém chim ưng.
Dịch Lĩnh vừa rồi còn trông cậy vào con quạ nhỏ này có thể giải cứu bản thân, giờ lại càng lâm vào tuyệt vọng. Trên thế giới này, không chỉ có con người, mà ngay cả động vật cũng không thể tin tưởng.
Con quạ nhỏ vỗ cánh bay lượn trên đầu Dịch Lĩnh, một khi nhắm chuẩn thời cơ sẽ ngay lập tức phát động đợt công kích lần hai.
Đúng lúc này, bên cửa bỗng nhiên mở ra, người đàn ông mang mặt nạ trên mặt, thân hình cao tráng (cao lớn + cường tráng) bước vào. Thấy Dịch Lĩnh thảm thương đẫm máu tươi cùng con quạ nhỏ kia, hắn lập tức biết được tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là vì sao.
Hắn vội vàng nhặt một thanh gỗ đặt trong góc, vung về phía con quạ nhỏ.
Con quả nhỏ rất hiểu đạo lý "Hồng phải chọn quả mềm mà bóp", ngay lập tức né tránh cây gậy, theo cửa sổ bay đi.
Người đàn ông cứu Dịch Lĩnh, nhưng lúc này, Dịch Lĩnh lại càng lo lắng hơn, bởi vì người này chính là kẻ bắt cóc cậu.
"Có chút thương tích mà kêu như đàn bà!", người đàn ông nắm cằm Dịch Lĩnh, quay trái quay phải nhìn vết thương.
Dịch Lĩnh dùng sức thoát khỏi kìm kẹp của bàn tay, trong đồng tử bùng cháy ngọn lửa phẫn nộ. Cậu ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn đối phương, ngữ khí thập phần vững vàng bình tĩnh: "Muốn bao nhiêu tiền mới thả tôi, các người ra giá đi."
Mặc dù rơi vào hoàn cảnh hiểm ác, cậu cũng kiềm chế bản thân không lộ ra sự sợ hãi.
Tên bắt cóc lần nữa bóp hàm, sức lực lớn hơn trước, cười dữ tợn nói: "Khó trách người kia muốn mày chết! Nếu là tao, mỗi ngày bị mày dùng ánh mắt thèm đòn này nhìn, tao cũng không chịu nổi, sẽ tìm cách tẩn mày!"
Những lời đe dọa này không khiến Dịch Lĩnh sợ hãi, ngược lại còn giúp cậu nắm được manh mối then chốt.
Ngày ngày bị mình dùng ánh mắt thèm đòn nhìn? Vậy nên, lên kế hoạch bắt cóc cậu nhất định là người quen, bằng không "ngày ngày" này ở đâu ra? Hơn nữa sau khi bắt cóc thành công, những người này đã đem tất cả đồ có gắn chíp của cậu vứt đi. Không có nội gián thông báo, bọn chúng không thể biết được tin tức bí mật này.
Trước khi Dịch Lĩnh kịp suy nghĩ cặn kẽ, người đàn ông kia đã rút thắt lưng cởi, dây quần, chất giọng khàn khàn: "Chỉ là, phương pháp khiến mày chết của tao không giống với người khác. Mày muốn nếm thử không?"
Nhìn thấy bộ mặt xấu xa không khống chế của hắn, Dịch Lĩnh bỗng nhiên ý thức được bản thân tiếp theo sẽ gặp phải cái gì.
Cậu vội vàng cử động thân thể co người về phía sau, lại bị một mặt tường chặn đường lùi. Cậu muốn đứng lên chạy, hoặc khua tay múa chân chống cự, nhưng căn bản không động đậy được.
Cậu bây giờ là cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Người đàn ông thở hổn hển nói: "Mày yên tâm, bọn tao sẽ không giết mày, chúng tao chỉ đem mày tra tấn thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, rồi đem mày thả đi. Tao có bệnh đấy, mày biết không? Là HIV! Nếu tiểu thiếu gia sạch sẽ như mày cũng bị bệnh như tao, sau này phải làm sao đây?"
"Đúng rồi, mày hút hê- ro- in không? Có muốn chích thử một lần? Sau khi xong chuyện bọn tao sẽ đem mày đưa về. Sau khi về mày vẫn là người thừa kế tập đoàn Dịch thị, bọn tao không cần mạng của mày, đây có phải là tin tốt không?"
Người đàn ông dùng chất giọng hùng hồn nói về hành vi ma quỷ.
Sắc mặt Dịch Lĩnh trắng bệch cuộn tròn trong góc, từng đợt từng đợt buồn nôn trào lên cổ họng. Cậu cuối cùng cũng ý thức được, mục đích phía sau kế hoạch không phải muốn tiền của Dịch gia, mà chính là tôn nghiêm, danh dự, nhân cách, kiêu ngạo của bản thân... tất cả nội tại cấu thành nên con người Dịch Lĩnh này, nhất là thanh danh.
Nếu như mất đi thứ này, Dịch Lĩnh cũng không còn là Dịch Lĩnh. Cậu triệt để bị hủy hoại.
Dịch thị không dung chứa được một thành viên dơ bẩn kinh khủng như vậy. Sau khi trở về, cậu đem theo một vết nhơ, vĩnh viễn bị trục xuất, mỗi ngày sau này đều là cuộc sống tận cùng thống khổ. Đây còn không phải là giết người theo cách khác?
Tâm tư phía sau kế hoạch quả thật ác độc sôi máu kinh người!
Dịch Lĩnh không ngừng co người lại, nhưng vẫn bị nhốt trong góc tường. Kiếp nạn lần này cậu không thể trốn.
Đương lúc tên bắt cóc duỗi tay kéo quần cậu ra, con quạ nhỏ vừa nãy bay đi vậy mà bay trở lại. Nó theo cửa sổ bay vào kho hàng, nhằm trúng cái đầu của tên bắt cóc, hung hãn phóng tới.
"Á á á á..."
Tiếng la hét thảm thiết hất tung cả mái nhà. Con quạ nhỏ kia bay lượn một vòng giữa không trung, sau đó móng vuốt của nó buông lỏng, rơi xuống một mảng tóc đầm đìa máu.
Da đầu rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng "bẹp", mà tên bắt cóc kia bịt phần đầu đầy máu, quỳ trên mặt đất gào thét dữ dội. Hắn không ngờ rằng lại có một con quạ đen có thể khiến người ta chịu sát thương lớn như vậy.
Hai mắt Dịch Lĩnh trợn lên, không dám tin vào biến cố thấy được này.
Con quạ nhỏ một kích trúng đích liền bay lên giữa không trung, nhắm chuẩn cơ hội liên tục phát động đánh úp. Tên bắt cóc chỉ biết ôm đầu chật vật né tránh. Hai bàn tay, cánh tay, lưng của hắn sớm đã xuất hiện vết máu, quần áo cũng bị cào đến rách bươm.
May mà hắn có đồng bọn, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vội vàng đẩy cửa chạy vào xem xét tình hình, trong tay còn cầm một ống tiêm mới vừa dùng xong. Rất rõ ràng, hắn ở bên ngoài chích thuốc.
Đồng bọn túm lấy cây gậy múa may, con quạ nhỏ mỗi lần đều có thể linh hoạt tránh né công kích.
"Mau lấy súng!", tên bắt cóc ôm đầu trốn một góc lớn tiếng nhắc nhở.
Đám bắt cóc hút chích vội vàng chạy ra ngoài nhà kho lấy súng.
Con quạ nhỏ dường như có thể nghe hiểu lời bọn chúng nói, lập tức chui qua cửa sổ nhỏ xíu mà bay xa. Đánh không lại, lẽ nào nó không biết chạy sao?
Trải qua chuyện này, hai tên bắt cóc không còn tâm tư tra tấn Dịch Lĩnh nữa. Bọn chúng đem kho hàng khóa lại, vội vàng lái xe vào thành phố tìm phòng khám băng bó vết thương. Một mảng da thịt to như vậy bị móc ra, chắc sau này sẽ trở thành một tên hói đầu.
Thần kinh Dịch Lĩnh căng chặt lắng nghe chốc lát, đến khi âm thanh động cơ càng lúc càng xa mới mềm nhũn ngã xuống góc tường.
Đôi mắt hoảng loạn của cậu hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Cậu bắt đầu tự hỏi rốt cuộc là ai hận mình tới vậy, hơn nữa còn nóng lòng đem bản thân hủy diệt. Người đó có thể nhận được lợi ích nào đó?
Liên kết tới việc mẹ kế mang thai mấy tháng trước, hơn nữa tra ra được thai nhi trong bụng là nam, con ngươi cậu lóe lên, biểu tình cũng lạnh lẽo.
Đúng lúc này, con quạ nhỏ kia vậy mà quay lại. Nó từ cửa sổ nhỏ mà chui vào, nhẹ nhàng bay xuống đậu trước mặt Dịch Lĩnh, cái đầu ngoẹo sang trái ngoẹo sang phải nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Dịch Lĩnh.
Dịch Lĩnh ý thức được, suy nghĩ vừa rồi của mình không phải là hoang đường vô lý. Con quạ nhỏ này thông minh lạ thường.
Cậu cố nén ý nghĩ vùi đầu né tránh, tận lực dùng chất giọng dịu dàng nhất có thể nói: "Nếu mày đem mắt tao móc ra, nó sẽ biến thành màu xám, sau đó sẽ hư thối. Mày biết đồ hư thối sẽ biến thành như thế nào chứ? Chúng rất xấu, còn rất thối!"
Cậu cảm thấy thần kinh của mình có vấn đề, bằng không sao lại giảng đạo lý cho một con quạ nhỏ?
Nhưng, cậu có thể nhận ra được con quạ đen này mê luyến đôi mắt của mình.
Giống như quạ đen đều cảm thấy hứng thú đối với những đồ vật sáng lấp lánh. Vì cái đam mê này, chúng sẽ lấy tàn thuốc của con người bỏ vào tổ chim để cất giữ gây nên cháy rừng. Nó cũng lẻn vào nhà con người, ngậm đi món đồ trang sức quý giá đắt tiền.
Nói xong đạo lý, Dịch Lĩnh lo lắng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Con quạ nhỏ nâng cánh lên, che mũi. Dường như nó liên tưởng đến mùi vị của những động vật hư thối, điều này cho thấy nó có thể nghe hiểu lời của Dịch Lĩnh.
Thần kinh căng chặt của Dịch Lĩnh chợt buông lỏng, sau đó liền cảm nhận được trận mừng như điên.
Cậu hơi nghiêng nghiêng thân mình, nói: "Thế này đi, chúng ta làm giao dịch, trong túi quần bên trái tao có một viên bi, tao đem nó tặng mày, mày giúp tao cởi bỏ dây thừng này được không?"
Nếu lúc này bên ngoài kho hàng có người, bọn họ nhất định cho rằng Dịch Lĩnh điên rồi. Một con quạ sao có thể nghe hiểu tiếng người?
Nhưng con quạ nhỏ chẳng những nghe hiểu mà còn thuận theo yêu cầu của Dịch Lĩnh. Nó ưỡn bộ ngực ra, bước bước nhỏ khoan thai, uốn éo đến bên cạnh Dịch Lĩnh.
Dịch Lĩnh nuôi một con Corgi mông tròn mập, dáng đi của nó vô cùng đáng yêu.
Mà con quạ nhỏ này so với con Corgi kia lại càng đáng yêu. Nó lắc mông, dáng đi nhìn qua vậy mà có chút ý vị đẹp đẽ. Nếu cho nó mặc một chiếc váy ngắn, khả năng nó sẽ nhón chân lên mà nhảy.
Dịch Lĩnh nhắm mắt, cảm thấy mình sớm đã điên rồi. Liên tưởng này không khỏi hoang đường.
Con quạ nhỏ đem đầu chui vào túi quần, ngậm ra một viên bi.
Dịch Lĩnh cảm thấy mình so với thế giới này càng điên. Một con quạ nhỏ vậy mà thực sự có thể đạt đến mức độ thông minh này.
Nó đem viên bi bày trên mặt đất, dùng móng vuốt cào phải cào trái, khiến viên bị quay tròn mà di chuyển. Mà đôi mắt đen nhỏ của nó cũng di chuyển theo viên bi đang quay tròn.
Dịch Lĩnh không chớp mắt nhìn con quạ nhỏ, tâm tình không khỏi khẩn trương. Viên bi này là cậu mua từ nước ngoài về, viên bi màu xanh biển, bên trong là những mảnh bạc vụn, mà những mảnh bạc đó tập hợp lại thành hình chòm sao Tiểu Hùng, nhìn qua giống một vũ trụ nho nhỏ.
Nó rất đẹp, lúc ánh đèn xuyên qua chiếu lên tường hiện ra bầu trời sao càng đẹp.
"Mày đem ánh đèn chiếu vào nó, sẽ phát ra hình ngôi sao.", Dịch Lĩnh thử nhắc một câu.
Những lời này có trình độ phức tạp hơn so với vài câu trước, cậu không biết con quạ nhỏ có thể nghe hiểu hay không. Một con chim tuy thông minh, nhưng chắc IQ cũng phải có giới hạn?
Nhưng chuyện càng thần kỳ lại xảy ra. Con quả nhỏ kia vậy mà ngậm lấy viên bi bay lên đỉnh kho hàng, dùng móng vuốt bắt lấy dây điện, treo ngược thân mình, sau đó dùng cánh quấn lấy bóng đèn.
Trong kho hàng ánh sáng mờ mờ, sau đó có vô số ngôi sao trắng nhỏ chiếu lên trên nền tường. Nơi phạm tội chật chội, oi bức, rách nát này, trong nháy mắt vậy mà trở nên có chút lãng mạn.
Dịch Lĩnh ngây người mình. Cậu hoàn toàn không nghĩ tới con quạ nhỏ này vậy mà thực sự thông minh đến mức này. Nó có thể nghe hiểu mỗi câu của cậu, sau đó dùng chính cách thức đó đi làm!
Khi bọn bắt cóc nói muốn hủy hoại Dịch Lĩnh, cậu không hẳn là bị dọa. Nhưng bây giờ, cậu thế mà bị một con chim quá mức thông minh này dọa rồi.
Cậu nhìn con quạ nhỏ, không dám tin mà thì thầm: "Mày nhất định thành tinh."
Quạ nhỏ treo ngược trên dây điện, lẳng lặng nhìn ngôi sao, trong mắt tràn đầy si mê. Qua tầm 2- 3 phút, cuối cùng nó xem đã rồi, đổ ào xuống, đem viên bi đặt trên mặt đất, nhìn Dịch Lĩnh kêu "cạc cạc" hai tiếng, sau đó nâng móng trái giẫm lên viên bi, ngực nhô rất cao, dáng vẻ hùng dũng oai vệ nhìn giống như ác bá.
Dịch Lĩnh có chút hoảng hốt. Cậu bỗng nhiên ý thức được, phẩm hạnh của quạ trong thế giới động vật thập phần đáng lo. Nó rất thích đùa dai, giỡn ác: Đứng trên đầu người mà phóng uế; đột nhiên bay xuống kéo đuôi chó mèo; dùng chân giẫm lên đầu các con vật khác, hoặc nhổ lông làm tổ cho mình...
Phàm là những chuyện xấu, chúng nó đều làm. Vì vậy, con quạ này lấy được tiện nghi rồi quỵt nợ không phải không thể.
Chất giọng của Dịch Lĩnh khô khốc: "Mày thích viên bi này không? Nếu mày thích, vậy mày có thể giúp tao cởi bỏ dây thừng không?", câu cuối cùng này mang theo chút cầu xin.
Con quạ nhỏ nghiêng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt đầy bất lực và mong mỏi của cậu, vẫn không có chút dấu hiệu nào.
Viên bi tuy đẹp nhưng kém xa đôi mắt của Dịch Lĩnh.
Trên trán Dịch Lĩnh chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, sắc môi cũng trở nên tái nhợt. Đám bắt cóc đó có thể quay trở lại bất kỳ lúc nào, sau đó đem sự phẫn nộ phát tiết lên người cậu. Nếu giờ không trốn đi, vậy thì sau đó cậu sẽ bị đẩy vào vực sâu dơ bẩn.
Cậu nhanh chóng cân nhắc việc khuyên nó, thậm chí còn chuẩn bị dùng một bên nhãn cầu đổi lấy tự do.
Con quạ kia bỗng nhiên bước nhỏ khoan thai đến bên chân Dịch Lĩnh, móng vuốt sắc bén chỉ nhẹ nhàng cào một cái, dây thừng trói quanh chân cậu đã đứt. Sau đó nó lại đi đến phía sau Dịch Lĩnh, cùng một phương thức cào đứt dây thừng trên tay đối phương.
Nó trung thực tuân theo giao dịch.
Thậm chí nó còn bay ra khỏi cửa sổ, vòng đến bên ngoài nhà kho, dùng móng vuốt giúp Dịch Lĩnh mở khóa trái cửa.
Thấy cánh cửa mở rộng, cùng với ánh trăng từ bên ngoài tràn vào, Dịch Lĩnh thiếu chút nữa mừng đến phát khóc.
"Cảm ơn mày, quạ nhỏ! Sau khi về nhà, tao nhất định sẽ đem toàn bộ những viên bi đẹp đẽ nhất trên thế giới này mua tặng mày."
Quạ đen bay giữa không trung dẫn đường, Dịch Lĩnh lảo đảo chạy theo sau, chân thành hứa.
"Cạc cạc", quạ nhỏ kêu hai tiếng, tựa như đồng ý, lại như tạm biệt, sau đó nó bay càng lúc càng cao, hoàn toàn biến mất trên bầu trời đêm đầy sao.
ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.