Chương 6: Tôi muốn một con chó
Phong Lưu Thư Ngốc
02/11/2021
Ô Nha Nha vốn đang thoải mái nằm trên trường kỷ lại ngồi dậy, gương mặt tái nhợt, nụ cười biến mất, chỉ còn sót lại giương nanh múa vuốt đề phòng.
Bởi nằm lâu, đầu tóc phía sau gáy của cô lộn xộn, nhìn như bị thổi tung. Cô bắt chéo chân, ưỡn ngực, ngữ khí nói chuyện so với ớt còn cay hơn: "Anh dựa vào đâu mà nói tôi không phải Lâm Tú Trúc?"
Cô khoanh tay trước ngực, hô hấp dồn dập, hoàn toàn không cách nào che giấu sự tức giận lẫn chột dạ của mình, lại càng muốn bày ra bộ dạng hợp tình hợp lý.
Ngược lại, dáng người Dịch Lĩnh ngồi thẳng, thả lỏng. Anh dựa lưng vào ghế, hai mắt nhìn thẳng cô gái, chậm rãi nói: "Lâm Tú Trúc sẽ không giống như cô, dùng ngữ khí hùng hổ dọa người để nói chuyện. Lâm Tú Trúc sẽ không giống như cô, bộ dạng hung hăng hận không thể ăn thịt người khác. Lâm Tú Trúc sẽ càng không trước mặt người lạ mà nằm xuống, làm đầu tóc rối như tổ chim. Loại trạng thái thả lỏng này, cô ấy không đạt được."
Mỗi câu anh nói, liền khiến biểu tình hung ác của Ô Nha Nha cứng đờ.
Nghe được câu cuối cùng, Ô Nha Nha vội vươn tay, đem đầu tóc lộn xộn vén lại. Trọng tâm chú ý của cô thay đổi từ việc thân phận bị vạch trần sang hình tượng ngoại hình.
Dịch Lĩnh lẳng lặng quan sát phản ứng của cô, chẳng mất kiên nhẫn nhẫn nại, khóe môi không nhịn được giương lên một chút.
"Tôi chính là Lâm Tú Trúc!", vuốt phẳng cái ót, Ô Nha Nha trợn tròn đôi mắt, dùng sức nhấn mạnh.
"Cô không phải.", ngữ khí Dịch Lĩnh bình tĩnh mà phủ quyết.
"Tôi phải!"
"Cô không phải!"
"Tôi phải!"
"Cô không phải."
"Anh dựa vào đâu nói tôi không phải?"
Dịch Lĩnh không hiểu vốn đang nói chuyện bình thường, như thế nào lại phát triển thành cãi nhau với bạn nhỏ học nhà trẻ.
Đương lúc anh ý thức được điều này, anh vậy mà nặng nề cười một tiếng.
"Dựa vào tôi là bác sĩ tâm lý, dựa vào tôi mười mấy năm tu dưỡng chuyên nghiệp.", anh chậm rãi nói: "Kỹ thuật diễn xuất của cô cũng không tinh vi như cô tưởng tượng."
"Kỹ thuật diễn của tôi không tốt? Anh đánh rắm!", đôi mắt tròn xoe của Ô Nha Nha trừng lớn hơn một chút, nhưng mặc dù như vậy cũng không thể giúp cô gia tăng thêm khí thế.
Dịch Lĩnh lần nữa phát ra tiếng cười trầm thấp.
Anh cảm giác bản thân không phải đang trò chuyện với một người trưởng thành, mà là một động vật nhỏ bị thổi tung.
Đôi mắt đen như mực của Ô Nha Nha bốc cháy lên hai ngọn lửa sáng rực. Cô rất nhanh sẽ bùng nổ, cũng rất nhanh sẽ chột dạ đến nổ mạnh, đương lúc cô vươn tay, chuẩn bị hủy đi ký ức của Dịch Lĩnh, Dịch Lĩnh lại gỡ mắt kính xuống.
Đôi mắt màu hổ phách thanh thấu của anh, phía ngoài của tròng mắt mạ lên một quầng sáng sắc u lam. Nhìn sâu vào con ngươi này, giống như giữa mây đen trải rộng bầu trời âm trầm, nhìn thấy một bầu trời xanh thẳm nhỏ bé. Mà người khoác lên mình hơi thở dịu dàng, lúc này lại như bị cuồng phong cuốn đi ngay lập tức, trở nên nghiêm túc như lãnh phong quá cảnh [1].
[1] Lãnh phong quá cảnh: lãnh phong (冷锋; tiếng Anh: cold front) còn được gọi là Frông lạnh đây là một hiện tượng thời tiết được định nghĩa là rìa phía trước của khối khí lạnh và khô hơn, chuyển động và thay thế dần (ở mức mặt đất) cho không khí nóng hơn ở phía trước nó. Lãnh phong quá cảnh ý chỉ khi frông lạnh này qua đi thường sẽ bị mây tích, mưa dông với lượng lớn. Trong bối cảnh của câu trên, cụm từ này ý chỉ sự nghiêm túc của Dịch Lĩnh quá mức lạnh lẽo.
Một loại nghiêm túc thấu rõ sự đời nắm giữ trong lòng bàn tay.
Bị đôi mắt rõ ràng, không che chắn lẳng lặng nhìn chăm chú, biểu tình hung ác của Ô Nha Nha cơ hồ trong nháy mắt liền rút đi.
Cô không tự chủ mà nhìn vào mắt Dịch Lĩnh, sau đó nghiêng nghiêng đầu, lộ ra thần sắc trầm mê.
Dịch Lĩnh cũng nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái, trên gương mặt không gợn sóng, trong lòng lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.
Ánh mắt này, động tác này, tựa như đã nhìn thấy ở đâu đó, cẩn thận suy nghĩ, lại không thể bắt lấy ý nghĩ vừa chợt lóe lên.
Anh bình tĩnh nói: "Người bị chứng bệnh chướng ngại đa nhân cách giống như cô, tôi thấy nhiều rồi."
"Hả?", Ô Nha Nha đột nhiên nghiêng đầu trở về.
Đa nhân cách? Cô từ từ hiểu được, sau đó thân thể cứng đờ liền biến thành một cục bột mềm mại, lần nữa nằm ra ghế dựa. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Lĩnh, phảng phất như bất chấp tất cả: "Được thôi! Tôi thừa nhận, tôi không phải Lâm Tú Trúc, tôi là nhân cách thứ hai của của cô ấy."
Ánh mắt Dịch Lĩnh hơi tối sầm lại, tiếp tục câu môi nói: "Bây giờ, tôi lại bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình. Đôi mắt của cô nói với tôi, cô đang nói dối."
Ô Nha Nha vì điều này mà thật sự sợ hãi. Lực quan sát của Dịch Lĩnh quả nhiên khủng bố.
Cô cuống quýt nhắm mắt lại, rồi một giây sau lại mở to, nỗ lực khiến bản thân đừng lộ ra biểu tình chột dạ quá nhiều.
Dịch Lĩnh lắc đầu, lại cười nhẹ lần nữa. Vị bạn nhỏ này có thể đừng đem tâm tư gì cũng viết lên mặt được không?
"Vậy anh nói tôi không phải nhân cách thứ hai thì là cái gì? Quỷ sao? Yêu quái sao?", Ô Nha Nha hùng hổ ép hỏi, ánh mắt một giây cũng không dám rời khỏi gương mặt của Dịch Lĩnh.
Dịch Lĩnh là nhà nghiên cứu khoa học, cho nên anh không thờ phụng quỷ thần.
Cô gái trước mắt này không thể là quỷ, cũng không có khả năng là yêu quái, vậy thì trừ bỏ nhân cách thứ hai ra, cô còn có thể là cái gì được đây? Dịch Lĩnh không tìm ra đáp án hợp lý hơn, vậy nên loại bỏ nghi ngờ.
Ô Nha Nha âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô biết con người ngu ngốc tuyệt đối không có khả năng phán đoán được thân phận thực sự của bản thân. Bọn họ sẽ tìm lý do hợp logic để che đi sự thật phi logic.
"Tôi tên Ô Nha Nha.", cô giả vờ thẳng thắn thành khẩn mà nói: "Ô của ô nha (con quạ), trên cây mọc ra một cái chồi non nhỏ."
Mất đi cha mẹ, cô là do phiến lá của cây Đa ba ba ấm áp ấp nở ra. Lúc mở vỡ vỏ, cô đi lại không tốt, còn sợ độ cao, chỉ có thể dùng móng vuốt nhỏ bám vào cành cây của cây Đa ba ba. Đầu cô ngốc nghếch mà đứng trên ngọn cây dáng vẻ rất giống một chồi non.
Vì vậy, cô liền có một cái tên như thế.
Dịch Lĩnh dùng bút pháp cứng cáp có lực viết xuống cái tên đáng yêu này.
"Cô có biết bản thân vì sao mà xuất hiện không?", Dịch Lĩnh hỏi vấn đề thập phần khó để có thể trả lời.
Cơ hồ không có nhân cách phụ nào sẽ biết ý nghĩa tồn tại của chính mình. Bọn họ bị bắt gánh vác ký ức u ám cùng tâm linh bị tổn thương của chủ nhân, lại không biết bản thân mình thực sự muốn cái gì.
Nhưng điều làm anh ngoài ý muốn chính là, Ô Nha Nha biết.
"Tôi tới cứu Lâm Tú Trúc.", cô vô cùng nghiêm túc gật đầu.
"Cô chuẩn bị như thế nào để cứu cô ấy?", Dịch Lĩnh cảm thấy hứng thú mà truy hỏi.
"Cô ấy muốn kết hôn với Vu Hạo Vỹ, nếu không sự tồn tại của cô ấy sẽ không có ý nghĩa. Cô ấy tình nguyện hiến tế linh hồn để thực hiện tâm nguyện này, cho nên tôi xuất hiện. Tôi phải nghĩ cách khiến hai người họ kết hôn.", Ô Nha Nha thưởng thức móng tay, đôi đồng tử đen như mực đã không có ánh sáng, chỉ có ác niệm cuồn cuộn.
Dịch Lĩnh nhíu chặt mày, ngữ khí nghiêm túc nói: "Cô như vậy không phải giúp cô ấy, mà đang hại cô ấy. Cô đã nắm giữ quyền khống chế thân thể này, cô có thể mang Lâm Tú Trúc rời đi. Vu Hạo Vỹ là dạng người gì, cô chắc cũng hiểu rất rõ? Kết hôn với hắn, cô và Lâm Tú Trúc đều sẽ bị hủy hoại."
"Chính là bởi hiểu quá rõ hắn là dạng người gì, tôi mới càng không buông tha hắn.", Ô Nha Nha cười lạnh nói.
"Tiếp tục dây dưa với người như vậy có ý nghĩa gì đâu? Ngoại trừ càng nhiều tổn thương, các cô có thể đạt được cái gì chứ?", ánh mắt Dịch Lĩnh ôn hòa mà nhìn cô gái.
Không biết nghĩ đến điều gì, Ô Nha Nha liếm liếm cánh môi, áp chế nội tâm hưng phấn, nói: "Tôi có thể có được một con chó, một con chó tùy ý đá đạp, tùy ý đánh mắng, vẫy tới thì tới, đuổi đi thì đi, sau khi ném đi còn sẽ tự động chạy về phía chủ nhân mà sủa gâu gâu. Như vậy không tốt sao?"
Ánh mắt Dịch Lĩnh sắc bén nhìn qua: "Cô chuẩn bị làm gì?"
"Tôi mới không nói với anh!", Ô Nha Nha nhảy xuống ghế dựa, mang giày vào, vội vàng chạy ra bên ngoài, ngữ khí vô cùng không kiên nhẫn: "Tôi không muốn cùng anh hàn huyên nữa, tôi phải về nhà."
Đây là người bệnh có tính đối kháng mạnh. Nếu cô cự tuyệt giao tiếp, như vậy trị liệu cũng sẽ mất đi ý nghĩa. Dưới tình huống cực đoan không phối hợp, Dịch Lĩnh làm cái gì cũng không được. Anh không phải thần, anh không có khả năng đem tay tiến vào cánh cửa trái tim, giúp đối phương lấy ra tâm hồn bị tổn thương.
Anh thả notebook, quay đầu nhìn.
Lâm Tú Tùng nắm lấy em gái lao ra ngoài, căng thẳng bất an dò hỏi: "Hai người nói chuyện có ổn không?"
"Cô vào đi, chúng ta nói chuyện riêng", Dịch Lĩnh đeo kính lên, ngữ khí nhàn nhạt nói.
Lâm Tú Tùng đem em gái giao cho mấy vệ sĩ bên ngoài, bước vào văn phòng.
Nếu không có sự phối hợp của người nhà, tình huống của Lâm Tú Trúc sẽ càng ngày càng khó khống chế. Cô không có ý rời xa Vu Hạo Vỹ, mà đây là lựa chọn tệ nhất, cho nên Dịch Lĩnh cần phải đem chẩn đoán bệnh của mình báo cho Lâm Tú Tùng.
20 phút sau, Lâm Tú Tùng từ trong văn phòng bước ra, hốc mắt có chút hồng. Thấy em gái bị mấy vệ sĩ bao vây xung quanh, đang dùng ngón tay chọc chọc bồn hoa, cô ấy lộ ra vẻ mặt thống khổ.
"Tiểu Trúc!", giọng nói cô ấy khẽ run mà gọi một tiếng, ý thức được bản thân gọi sai, lại vội vàng sửa lại: "Nha Nha!"
Ô Nha Nha nhìn về phía cô ấy, đôi mắt thanh triệt trong vắt.
Lâm Tú Tùng lúc này mới bắt đầu tin những lời Dịch Lĩnh vừa nói. Em gái trước kia chưa từng nhìn mình bằng đôi mắt sạch sẽ như vậy. Em ấy luôn sầu muộn, thậm chí có vài phần oán hận, trong đôi mắt em ấy là một mảng sương mù mênh mông, như cất giấu rất nhiều món đồ quá mức nặng nề.
Lâm Tú Tùng cũng muốn bên cạnh em gái nhiều hơn, nhưng cả nhà chỉ dựa vào mình cô chống đỡ, cô cần phải kiếm được đủ tiền, bằng không học phí của em gái lẫn sinh hoạt phí ai sẽ lo? Bệnh tim của em gái ai sẽ trị? Không tiếp nhận nền giáo dục tốt, tiền đồ của em gái sẽ ra sao?
Cô đem tất cả những điều tốt nhất trên đời này cho em gái, duy chỉ làm bạn là lại thiếu mất.
Đây là lỗi của cô ấy.
Cô em gái trước mắt, trong đôi mắt trong không có sương mù, Lâm Tú Tùng rất thích. Cô bước qua, đem Ô Nha Nha ôm vào lòng.
Ô Nha Nha chỉ sửng sốt trong một giây liền đáp lại cái ôm này. Cô vỗ vỗ sống lưng Lâm Tú Tùng, nhỏ giọng nói: "Đừng khóc, đừng khóc, Lâm Tú Trúc sẽ trở về."
Lâm Tú Tùng lắc lắc đầu, nhất thời nghẹn ngào. Hai cô em gái cô đều yêu, cũng đều có thể tiếp nhận, nhưng cô ấy không sao tiếp nhận được việc hai người đều muốn gả cho Vu Hạo Vỹ. Đó là đường chết!
"Đi thôi, chúng ta về nhà, giờ này ngày mai, chị lại đưa em tới đây trị liệu.", Lâm Tú Tùng gắt gao túm lấy cánh tay em gái một cách đề phòng, đề phòng cô giữa đường chạy trốn.
"Em muốn tạm biệt Dịch Lĩnh.", Ô Nha Nha chỉ chỉ vào văn phòng.
Điều này thật sự có thể.
Lâm Tú Tùng buông tay.
Ô Nha Nha ào ào chạy vào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Dịch Lĩnh đang viết ghi chú ngẩng đầu nhìn lại.
Ô Nha Nha đánh vào trán anh một cái "bộp", sau đó nhanh như chớp mà chạy mất. Cô vừa nãy bị người này dọa cho sợ hãi như vậy, bực bội trong lòng nhất định phải được xả ra.
Dịch Lĩnh: "..."
Một tiếng uỳnh vang lớn, cửa văn phòng bị Ô Nha Nha phát tiết mà dùng lực đóng mạnh. Cô như gió mà tới, lại như gió mà đi, trong ánh mắt đầy lửa giận, rất thanh triệt, lại rất có sức sống.
Dịch Lĩnh nhìn cánh cửa, qua một hồi lâu mới lắc đầu, phát ra tiếng cười nhẹ không khắc chế được.
Bạn nhỏ này từ vườn trẻ nào chạy ra vậy?
ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞ
P.S: Từ nhà trẻ cây Đa ra nha =)))
Mỗi ngày sẽ up 1c nè
Bởi nằm lâu, đầu tóc phía sau gáy của cô lộn xộn, nhìn như bị thổi tung. Cô bắt chéo chân, ưỡn ngực, ngữ khí nói chuyện so với ớt còn cay hơn: "Anh dựa vào đâu mà nói tôi không phải Lâm Tú Trúc?"
Cô khoanh tay trước ngực, hô hấp dồn dập, hoàn toàn không cách nào che giấu sự tức giận lẫn chột dạ của mình, lại càng muốn bày ra bộ dạng hợp tình hợp lý.
Ngược lại, dáng người Dịch Lĩnh ngồi thẳng, thả lỏng. Anh dựa lưng vào ghế, hai mắt nhìn thẳng cô gái, chậm rãi nói: "Lâm Tú Trúc sẽ không giống như cô, dùng ngữ khí hùng hổ dọa người để nói chuyện. Lâm Tú Trúc sẽ không giống như cô, bộ dạng hung hăng hận không thể ăn thịt người khác. Lâm Tú Trúc sẽ càng không trước mặt người lạ mà nằm xuống, làm đầu tóc rối như tổ chim. Loại trạng thái thả lỏng này, cô ấy không đạt được."
Mỗi câu anh nói, liền khiến biểu tình hung ác của Ô Nha Nha cứng đờ.
Nghe được câu cuối cùng, Ô Nha Nha vội vươn tay, đem đầu tóc lộn xộn vén lại. Trọng tâm chú ý của cô thay đổi từ việc thân phận bị vạch trần sang hình tượng ngoại hình.
Dịch Lĩnh lẳng lặng quan sát phản ứng của cô, chẳng mất kiên nhẫn nhẫn nại, khóe môi không nhịn được giương lên một chút.
"Tôi chính là Lâm Tú Trúc!", vuốt phẳng cái ót, Ô Nha Nha trợn tròn đôi mắt, dùng sức nhấn mạnh.
"Cô không phải.", ngữ khí Dịch Lĩnh bình tĩnh mà phủ quyết.
"Tôi phải!"
"Cô không phải!"
"Tôi phải!"
"Cô không phải."
"Anh dựa vào đâu nói tôi không phải?"
Dịch Lĩnh không hiểu vốn đang nói chuyện bình thường, như thế nào lại phát triển thành cãi nhau với bạn nhỏ học nhà trẻ.
Đương lúc anh ý thức được điều này, anh vậy mà nặng nề cười một tiếng.
"Dựa vào tôi là bác sĩ tâm lý, dựa vào tôi mười mấy năm tu dưỡng chuyên nghiệp.", anh chậm rãi nói: "Kỹ thuật diễn xuất của cô cũng không tinh vi như cô tưởng tượng."
"Kỹ thuật diễn của tôi không tốt? Anh đánh rắm!", đôi mắt tròn xoe của Ô Nha Nha trừng lớn hơn một chút, nhưng mặc dù như vậy cũng không thể giúp cô gia tăng thêm khí thế.
Dịch Lĩnh lần nữa phát ra tiếng cười trầm thấp.
Anh cảm giác bản thân không phải đang trò chuyện với một người trưởng thành, mà là một động vật nhỏ bị thổi tung.
Đôi mắt đen như mực của Ô Nha Nha bốc cháy lên hai ngọn lửa sáng rực. Cô rất nhanh sẽ bùng nổ, cũng rất nhanh sẽ chột dạ đến nổ mạnh, đương lúc cô vươn tay, chuẩn bị hủy đi ký ức của Dịch Lĩnh, Dịch Lĩnh lại gỡ mắt kính xuống.
Đôi mắt màu hổ phách thanh thấu của anh, phía ngoài của tròng mắt mạ lên một quầng sáng sắc u lam. Nhìn sâu vào con ngươi này, giống như giữa mây đen trải rộng bầu trời âm trầm, nhìn thấy một bầu trời xanh thẳm nhỏ bé. Mà người khoác lên mình hơi thở dịu dàng, lúc này lại như bị cuồng phong cuốn đi ngay lập tức, trở nên nghiêm túc như lãnh phong quá cảnh [1].
[1] Lãnh phong quá cảnh: lãnh phong (冷锋; tiếng Anh: cold front) còn được gọi là Frông lạnh đây là một hiện tượng thời tiết được định nghĩa là rìa phía trước của khối khí lạnh và khô hơn, chuyển động và thay thế dần (ở mức mặt đất) cho không khí nóng hơn ở phía trước nó. Lãnh phong quá cảnh ý chỉ khi frông lạnh này qua đi thường sẽ bị mây tích, mưa dông với lượng lớn. Trong bối cảnh của câu trên, cụm từ này ý chỉ sự nghiêm túc của Dịch Lĩnh quá mức lạnh lẽo.
Một loại nghiêm túc thấu rõ sự đời nắm giữ trong lòng bàn tay.
Bị đôi mắt rõ ràng, không che chắn lẳng lặng nhìn chăm chú, biểu tình hung ác của Ô Nha Nha cơ hồ trong nháy mắt liền rút đi.
Cô không tự chủ mà nhìn vào mắt Dịch Lĩnh, sau đó nghiêng nghiêng đầu, lộ ra thần sắc trầm mê.
Dịch Lĩnh cũng nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái, trên gương mặt không gợn sóng, trong lòng lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.
Ánh mắt này, động tác này, tựa như đã nhìn thấy ở đâu đó, cẩn thận suy nghĩ, lại không thể bắt lấy ý nghĩ vừa chợt lóe lên.
Anh bình tĩnh nói: "Người bị chứng bệnh chướng ngại đa nhân cách giống như cô, tôi thấy nhiều rồi."
"Hả?", Ô Nha Nha đột nhiên nghiêng đầu trở về.
Đa nhân cách? Cô từ từ hiểu được, sau đó thân thể cứng đờ liền biến thành một cục bột mềm mại, lần nữa nằm ra ghế dựa. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Lĩnh, phảng phất như bất chấp tất cả: "Được thôi! Tôi thừa nhận, tôi không phải Lâm Tú Trúc, tôi là nhân cách thứ hai của của cô ấy."
Ánh mắt Dịch Lĩnh hơi tối sầm lại, tiếp tục câu môi nói: "Bây giờ, tôi lại bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình. Đôi mắt của cô nói với tôi, cô đang nói dối."
Ô Nha Nha vì điều này mà thật sự sợ hãi. Lực quan sát của Dịch Lĩnh quả nhiên khủng bố.
Cô cuống quýt nhắm mắt lại, rồi một giây sau lại mở to, nỗ lực khiến bản thân đừng lộ ra biểu tình chột dạ quá nhiều.
Dịch Lĩnh lắc đầu, lại cười nhẹ lần nữa. Vị bạn nhỏ này có thể đừng đem tâm tư gì cũng viết lên mặt được không?
"Vậy anh nói tôi không phải nhân cách thứ hai thì là cái gì? Quỷ sao? Yêu quái sao?", Ô Nha Nha hùng hổ ép hỏi, ánh mắt một giây cũng không dám rời khỏi gương mặt của Dịch Lĩnh.
Dịch Lĩnh là nhà nghiên cứu khoa học, cho nên anh không thờ phụng quỷ thần.
Cô gái trước mắt này không thể là quỷ, cũng không có khả năng là yêu quái, vậy thì trừ bỏ nhân cách thứ hai ra, cô còn có thể là cái gì được đây? Dịch Lĩnh không tìm ra đáp án hợp lý hơn, vậy nên loại bỏ nghi ngờ.
Ô Nha Nha âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô biết con người ngu ngốc tuyệt đối không có khả năng phán đoán được thân phận thực sự của bản thân. Bọn họ sẽ tìm lý do hợp logic để che đi sự thật phi logic.
"Tôi tên Ô Nha Nha.", cô giả vờ thẳng thắn thành khẩn mà nói: "Ô của ô nha (con quạ), trên cây mọc ra một cái chồi non nhỏ."
Mất đi cha mẹ, cô là do phiến lá của cây Đa ba ba ấm áp ấp nở ra. Lúc mở vỡ vỏ, cô đi lại không tốt, còn sợ độ cao, chỉ có thể dùng móng vuốt nhỏ bám vào cành cây của cây Đa ba ba. Đầu cô ngốc nghếch mà đứng trên ngọn cây dáng vẻ rất giống một chồi non.
Vì vậy, cô liền có một cái tên như thế.
Dịch Lĩnh dùng bút pháp cứng cáp có lực viết xuống cái tên đáng yêu này.
"Cô có biết bản thân vì sao mà xuất hiện không?", Dịch Lĩnh hỏi vấn đề thập phần khó để có thể trả lời.
Cơ hồ không có nhân cách phụ nào sẽ biết ý nghĩa tồn tại của chính mình. Bọn họ bị bắt gánh vác ký ức u ám cùng tâm linh bị tổn thương của chủ nhân, lại không biết bản thân mình thực sự muốn cái gì.
Nhưng điều làm anh ngoài ý muốn chính là, Ô Nha Nha biết.
"Tôi tới cứu Lâm Tú Trúc.", cô vô cùng nghiêm túc gật đầu.
"Cô chuẩn bị như thế nào để cứu cô ấy?", Dịch Lĩnh cảm thấy hứng thú mà truy hỏi.
"Cô ấy muốn kết hôn với Vu Hạo Vỹ, nếu không sự tồn tại của cô ấy sẽ không có ý nghĩa. Cô ấy tình nguyện hiến tế linh hồn để thực hiện tâm nguyện này, cho nên tôi xuất hiện. Tôi phải nghĩ cách khiến hai người họ kết hôn.", Ô Nha Nha thưởng thức móng tay, đôi đồng tử đen như mực đã không có ánh sáng, chỉ có ác niệm cuồn cuộn.
Dịch Lĩnh nhíu chặt mày, ngữ khí nghiêm túc nói: "Cô như vậy không phải giúp cô ấy, mà đang hại cô ấy. Cô đã nắm giữ quyền khống chế thân thể này, cô có thể mang Lâm Tú Trúc rời đi. Vu Hạo Vỹ là dạng người gì, cô chắc cũng hiểu rất rõ? Kết hôn với hắn, cô và Lâm Tú Trúc đều sẽ bị hủy hoại."
"Chính là bởi hiểu quá rõ hắn là dạng người gì, tôi mới càng không buông tha hắn.", Ô Nha Nha cười lạnh nói.
"Tiếp tục dây dưa với người như vậy có ý nghĩa gì đâu? Ngoại trừ càng nhiều tổn thương, các cô có thể đạt được cái gì chứ?", ánh mắt Dịch Lĩnh ôn hòa mà nhìn cô gái.
Không biết nghĩ đến điều gì, Ô Nha Nha liếm liếm cánh môi, áp chế nội tâm hưng phấn, nói: "Tôi có thể có được một con chó, một con chó tùy ý đá đạp, tùy ý đánh mắng, vẫy tới thì tới, đuổi đi thì đi, sau khi ném đi còn sẽ tự động chạy về phía chủ nhân mà sủa gâu gâu. Như vậy không tốt sao?"
Ánh mắt Dịch Lĩnh sắc bén nhìn qua: "Cô chuẩn bị làm gì?"
"Tôi mới không nói với anh!", Ô Nha Nha nhảy xuống ghế dựa, mang giày vào, vội vàng chạy ra bên ngoài, ngữ khí vô cùng không kiên nhẫn: "Tôi không muốn cùng anh hàn huyên nữa, tôi phải về nhà."
Đây là người bệnh có tính đối kháng mạnh. Nếu cô cự tuyệt giao tiếp, như vậy trị liệu cũng sẽ mất đi ý nghĩa. Dưới tình huống cực đoan không phối hợp, Dịch Lĩnh làm cái gì cũng không được. Anh không phải thần, anh không có khả năng đem tay tiến vào cánh cửa trái tim, giúp đối phương lấy ra tâm hồn bị tổn thương.
Anh thả notebook, quay đầu nhìn.
Lâm Tú Tùng nắm lấy em gái lao ra ngoài, căng thẳng bất an dò hỏi: "Hai người nói chuyện có ổn không?"
"Cô vào đi, chúng ta nói chuyện riêng", Dịch Lĩnh đeo kính lên, ngữ khí nhàn nhạt nói.
Lâm Tú Tùng đem em gái giao cho mấy vệ sĩ bên ngoài, bước vào văn phòng.
Nếu không có sự phối hợp của người nhà, tình huống của Lâm Tú Trúc sẽ càng ngày càng khó khống chế. Cô không có ý rời xa Vu Hạo Vỹ, mà đây là lựa chọn tệ nhất, cho nên Dịch Lĩnh cần phải đem chẩn đoán bệnh của mình báo cho Lâm Tú Tùng.
20 phút sau, Lâm Tú Tùng từ trong văn phòng bước ra, hốc mắt có chút hồng. Thấy em gái bị mấy vệ sĩ bao vây xung quanh, đang dùng ngón tay chọc chọc bồn hoa, cô ấy lộ ra vẻ mặt thống khổ.
"Tiểu Trúc!", giọng nói cô ấy khẽ run mà gọi một tiếng, ý thức được bản thân gọi sai, lại vội vàng sửa lại: "Nha Nha!"
Ô Nha Nha nhìn về phía cô ấy, đôi mắt thanh triệt trong vắt.
Lâm Tú Tùng lúc này mới bắt đầu tin những lời Dịch Lĩnh vừa nói. Em gái trước kia chưa từng nhìn mình bằng đôi mắt sạch sẽ như vậy. Em ấy luôn sầu muộn, thậm chí có vài phần oán hận, trong đôi mắt em ấy là một mảng sương mù mênh mông, như cất giấu rất nhiều món đồ quá mức nặng nề.
Lâm Tú Tùng cũng muốn bên cạnh em gái nhiều hơn, nhưng cả nhà chỉ dựa vào mình cô chống đỡ, cô cần phải kiếm được đủ tiền, bằng không học phí của em gái lẫn sinh hoạt phí ai sẽ lo? Bệnh tim của em gái ai sẽ trị? Không tiếp nhận nền giáo dục tốt, tiền đồ của em gái sẽ ra sao?
Cô đem tất cả những điều tốt nhất trên đời này cho em gái, duy chỉ làm bạn là lại thiếu mất.
Đây là lỗi của cô ấy.
Cô em gái trước mắt, trong đôi mắt trong không có sương mù, Lâm Tú Tùng rất thích. Cô bước qua, đem Ô Nha Nha ôm vào lòng.
Ô Nha Nha chỉ sửng sốt trong một giây liền đáp lại cái ôm này. Cô vỗ vỗ sống lưng Lâm Tú Tùng, nhỏ giọng nói: "Đừng khóc, đừng khóc, Lâm Tú Trúc sẽ trở về."
Lâm Tú Tùng lắc lắc đầu, nhất thời nghẹn ngào. Hai cô em gái cô đều yêu, cũng đều có thể tiếp nhận, nhưng cô ấy không sao tiếp nhận được việc hai người đều muốn gả cho Vu Hạo Vỹ. Đó là đường chết!
"Đi thôi, chúng ta về nhà, giờ này ngày mai, chị lại đưa em tới đây trị liệu.", Lâm Tú Tùng gắt gao túm lấy cánh tay em gái một cách đề phòng, đề phòng cô giữa đường chạy trốn.
"Em muốn tạm biệt Dịch Lĩnh.", Ô Nha Nha chỉ chỉ vào văn phòng.
Điều này thật sự có thể.
Lâm Tú Tùng buông tay.
Ô Nha Nha ào ào chạy vào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Dịch Lĩnh đang viết ghi chú ngẩng đầu nhìn lại.
Ô Nha Nha đánh vào trán anh một cái "bộp", sau đó nhanh như chớp mà chạy mất. Cô vừa nãy bị người này dọa cho sợ hãi như vậy, bực bội trong lòng nhất định phải được xả ra.
Dịch Lĩnh: "..."
Một tiếng uỳnh vang lớn, cửa văn phòng bị Ô Nha Nha phát tiết mà dùng lực đóng mạnh. Cô như gió mà tới, lại như gió mà đi, trong ánh mắt đầy lửa giận, rất thanh triệt, lại rất có sức sống.
Dịch Lĩnh nhìn cánh cửa, qua một hồi lâu mới lắc đầu, phát ra tiếng cười nhẹ không khắc chế được.
Bạn nhỏ này từ vườn trẻ nào chạy ra vậy?
ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞ
P.S: Từ nhà trẻ cây Đa ra nha =)))
Mỗi ngày sẽ up 1c nè
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.