Chương 2
Julie Garwood
25/09/2013
Luân Đôn, Anh quốc, năm
1810.
Tiếng la hét của Lettie đang yếu dần.
Nam tước Winters - vị bác sĩ đang chăm sóc cho Nữ hầu tước của xứ Lyonwood, khom người xuống bệnh nhân của mình và điên cuồng giữ lấy hai tay cô. Người phụ nữ xinh đẹp này đang quằn quại trong cơn đau. Rõ ràng lúc này cô đã mất hết lý trí và dường như quyết tâm xé toạc lớp da ở vùng bụng căng phồng của mình.
“Nào, nào, Lettie”, bác sĩ thì thầm bằng chất giọng mà ông hy vọng là êm ái. “Mọi thứ sẽ ổn thôi, cô gái thân mến. Chỉ một chút nữa thôi và cô sẽ có một đứa trẻ xinh đẹp để trao cho chồng mình.”
Nam tước hoàn toàn không chắc Lettie có hiểu được tí nào những gì ông nói không. Đôi mắt màu ngọc lục bảo của cô mờ đi vì đau đớn. Có vẻ cô đang nhìn trừng trừng xuyên qua ông. “Ta đã giúp đưa chồng cô đến với thế giới này. Cô có biết điều đó không, Lettie?”
Một tiếng hét sắc nhọn khác cắt ngang nỗ lực xoa dịu bệnh nhân của ông. Winters nhắm mắt lại và cầu xin sự chỉ dẫn. Vầng trán lấm tấm mồ hôi, còn hai tay thì run lẩy bẩy. Trong suốt cuộc đời mình, ông chưa bao giờ gặp phải một ca sinh đẻ nào khó khăn như này. Nó đã kéo dài quá lâu. Nữ hầu tước đang dần trở nên quá yếu ớt để có thể vượt qua.
Cánh cửa phòng ngủ chợt mở toang, thu hút sự chú ý của nam tước. Alexander Michael Phillips, Hầu tước xứ Lyonwood, đang đứng ngay khung cửa. Winters thở dài nhẹ nhõm. “Tạ ơn Chúa, cậu đã trở về”, ông nói to. “Chúng tôi lo cậu sẽ không về kịp.”
Lyon vội vã lao tới cạnh giường. Khuôn mặt chàng lộ rõ vẻ lo lắng. “Vì Chúa, Winters, còn lâu nữa mới tới ngày sinh mà.”
“Đứa bé lại quyết định khác”, Winters đáp lại.
“Ngài không thấy cô ấy đang đau đớn khủng khiếp thế nào sao?”, chàng hét lên. “Làm gì đi chứ!”
“Tôi đang làm mọi thứ có thể”, Winters hét trả lại trước khi có thể kiềm chế cơn giận của mình. Một cơn co thắt khác cuốn lấy Lettie, tiếng thét của cô khiến Winters chú ý. Hai vai ông gồng lên với nỗ lực kiềm chế cô. Nữ hầu tước cũng không phải là người nhỏ bé theo mọi nghĩa. Cô cao lớn và tròn trĩnh. Cô chống trả dữ dội với cái ghìm chặt của bác sĩ trên hai vai mình.
“Cô ấy đã mất tỉnh táo, Lyon. Giúp tôi trói hai tay cô ấy vào trụ giường”, Winters ra lệnh.
“Không”, Lyon hét to, hẳn là bị kinh hãi bởi yêu cầu đó. “Tôi sẽ giữ cô ấy nằm yên. Cứ làm vậy đi, Winters. Cô ấy không thể kéo dài lâu hơn nữa. Chúa ơi, cô ấy bị như vậy bao lâu rồi?”
“Hơn hai mươi giờ tính tới lúc này”, Winters thừa nhận. “Bà đỡ đã báo cho tôi cách đây vài giờ. Bà ta quá hoảng sợ khi nhận ra đứa trẻ không nằm đúng vị trí thông thường”, ông thì thầm thêm vào. “Chúng ta chỉ còn cách chờ nó kết thúc và cầu nguyện cho đứa bé ở lại với chúng ta.”
Lyon gật đầu khi nắm lấy tay vợ. “Ta đã trở về, Lettie. Chỉ một chút nữa thôi, em yêu. Nó sẽ sớm kết thúc.”
Lettie hướng về phía giọng nói quen thuộc. Đôi mắt đờ đẫn, vô hồn. Lyon tiếp tục thầm thì động viên vợ. Và khi cô nhắm mắt lại, chàng tin rằng cô đã ngủ nên quay lại nói với Winters. “Có phải do đứa bé ra đời gần như sớm hơn hai tháng nên Lettie mới gặp nhiều khó khăn như thế không?”
Bác sĩ không trả lời chàng. Ông quay lưng về phía Nữ hầu tước để lấy một cái khăn khác từ chậu. Động tác của ông như đang rất kiềm chế, giận dữ, nhưng cuối cùng khi đặt tấm khăn lạnh lên trán bệnh nhân, cử chỉ của ông lại rất nhẹ nhàng.
“Cầu Chúa giúp chúng ta nếu cô ấy bị lên cơn sốt”, ông lẩm bẩm với chính mình.
Đột nhiên Lettie mở bừng mắt. Cô nhìn chằm chằm vào Nam tước Winters. “James? Là anh phải không, James? Cứu em, làm ơn hãy cứu em. Con của anh đang xé em ra thành từng mảnh. Là sự trừng phạt của Chúa cho tội lỗi của chúng ta, phải không, James? Giết đứa trẻ ghê tởm này đi nếu anh buộc phải làm vậy, nhưng hãy giải thoát cho em. Lyon sẽ không bao giờ biết đâu. Làm ơn đi, James, làm ơn.”
Lời thú nhận khốn kiếp kết thúc bằng một tiếng khóc thút thít đầy kích động.
“Cô ấy không biết mình đang nói gì đâu”, Winters thốt lên ngay khi khôi phục được bình tĩnh. Ông lau máu trên môi Lettie trước khi thêm vào, “Vợ cậu đang bị mê sảng, Lyon. Tâm trí cô ấy đang bị điều khiển bởi sự đau đớn. Đừng chú ý tới những lời nói vô nghĩa của cô ấy”.
Nam tước Winters liếc về phía Hầu tước. Khi nhìn thấy vẻ mặt Lyon, ông biết lời nói của mình đã không tác động đến người đàn ông này. Xét cho cùng thì sự thật luôn chiến thắng.
Winters hắng giọng nói, “Lyon, hãy rời khỏi phòng đi. Tôi sẽ xử lý mọi việc ở đây. Hãy đến thư viện và chờ tôi ở đó. Tôi sẽ đến chỗ cậu khi việc này kết thúc”.
Hầu tước vẫn tiếp tục nhìn trân trối vào vợ mình. Cuối cùng chàng quay đi và gật đầu với bác sĩ, sự đau khổ hằn sâu trong đôi mắt. Rồi chàng lắc đầu, như thể âm thầm phủ nhận điều vừa nghe thấy, và bất thình lình rời khỏi phòng.
Tiếng gào thét gọi tên người tình của vợ đuổi theo chàng đến tận bên ngoài.
Ba giờ sau mọi chuyện kết thúc. Winters tìm thấy Lyon trong thư viện. “Tôi đã làm hết những gì có thể, Lyon. Cầu Chúa phù hộ cho tôi, tôi đã mất cả hai.”
Nam tước ngừng lại vài phút trước khi nói tiếp. “Cậu có nghe thấy tôi nói gì không, Lyon?”
“Có phải đứa trẻ ra đời sớm hai tháng không?” Lyon hỏi.
Wintesr không trả lời ngay. Ông chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh từ giọng nói đều đều vô cảm của Lyon. “Không, đứa bé không ra đời sớm”, cuối cùng ông nói. “Cậu đã bị lừa dối quá lâu rồi, con trai. Tôi sẽ không che giấu thêm phút nào tội lỗi của bọn họ.”
Nam tước ngồi phịch xuống chiếc ghế gần nhất. Quan sát Lyon trong khi chàng điềm tĩnh rót cho ông một ly rượu, sau đó ông đưa tay ra nhận lấy. “Cậu giống như con trai tôi, Lyon. Nếu tôi có thể làm gì giúp cậu vượt qua bi kịch này, cậu chỉ cần nói và tôi sẽ làm ngay.”
“Ngài đã cho tôi biết sự thật, ông bạn già của tôi”, Lyon đáp lại. “Điều đó là quá đủ rồi.”
Winters quan sát Lyon nâng ly rượu lên và uống cạn một hơi thật dài.
“Hãy quan tâm đến bản thân, Lyon. Tôi biết cậu yêu Lettie nhiều thế nào.”
Lyon lắc đầu. “Tôi sẽ ổn thôi”, chàng nói. “Tôi luôn luôn làm được, phải không Winters?”
“Phải”, Winters trả lời, thở dài mệt mỏi. “Không nghi ngờ rằng những bài học về tình anh em đã không được chuẩn bị đầy đủ cho bất kỳ tình huống nào.”
“Có một việc tôi muốn nhờ ngài”, Lyon nói. Chàng với tay lấy bình mực và cây bút.
Vài phút dài trôi qua trong khi Lyon viết lên một tờ giấy.
“Ta sẽ làm bất cứ điều gì”, Winters lại lên tiếng vì không thể chịu đựng sự im lặng lâu hơn nữa.
Cuối cùng thì Lyon cũng viết xong bức thư, chàng cuộn tờ giấy lại, rồi trao cho bác sĩ.
“Mang tin tức này đến cho James, Winters. Báo với anh trai tôi, người tình của hắn đã chết.”
Tiếng la hét của Lettie đang yếu dần.
Nam tước Winters - vị bác sĩ đang chăm sóc cho Nữ hầu tước của xứ Lyonwood, khom người xuống bệnh nhân của mình và điên cuồng giữ lấy hai tay cô. Người phụ nữ xinh đẹp này đang quằn quại trong cơn đau. Rõ ràng lúc này cô đã mất hết lý trí và dường như quyết tâm xé toạc lớp da ở vùng bụng căng phồng của mình.
“Nào, nào, Lettie”, bác sĩ thì thầm bằng chất giọng mà ông hy vọng là êm ái. “Mọi thứ sẽ ổn thôi, cô gái thân mến. Chỉ một chút nữa thôi và cô sẽ có một đứa trẻ xinh đẹp để trao cho chồng mình.”
Nam tước hoàn toàn không chắc Lettie có hiểu được tí nào những gì ông nói không. Đôi mắt màu ngọc lục bảo của cô mờ đi vì đau đớn. Có vẻ cô đang nhìn trừng trừng xuyên qua ông. “Ta đã giúp đưa chồng cô đến với thế giới này. Cô có biết điều đó không, Lettie?”
Một tiếng hét sắc nhọn khác cắt ngang nỗ lực xoa dịu bệnh nhân của ông. Winters nhắm mắt lại và cầu xin sự chỉ dẫn. Vầng trán lấm tấm mồ hôi, còn hai tay thì run lẩy bẩy. Trong suốt cuộc đời mình, ông chưa bao giờ gặp phải một ca sinh đẻ nào khó khăn như này. Nó đã kéo dài quá lâu. Nữ hầu tước đang dần trở nên quá yếu ớt để có thể vượt qua.
Cánh cửa phòng ngủ chợt mở toang, thu hút sự chú ý của nam tước. Alexander Michael Phillips, Hầu tước xứ Lyonwood, đang đứng ngay khung cửa. Winters thở dài nhẹ nhõm. “Tạ ơn Chúa, cậu đã trở về”, ông nói to. “Chúng tôi lo cậu sẽ không về kịp.”
Lyon vội vã lao tới cạnh giường. Khuôn mặt chàng lộ rõ vẻ lo lắng. “Vì Chúa, Winters, còn lâu nữa mới tới ngày sinh mà.”
“Đứa bé lại quyết định khác”, Winters đáp lại.
“Ngài không thấy cô ấy đang đau đớn khủng khiếp thế nào sao?”, chàng hét lên. “Làm gì đi chứ!”
“Tôi đang làm mọi thứ có thể”, Winters hét trả lại trước khi có thể kiềm chế cơn giận của mình. Một cơn co thắt khác cuốn lấy Lettie, tiếng thét của cô khiến Winters chú ý. Hai vai ông gồng lên với nỗ lực kiềm chế cô. Nữ hầu tước cũng không phải là người nhỏ bé theo mọi nghĩa. Cô cao lớn và tròn trĩnh. Cô chống trả dữ dội với cái ghìm chặt của bác sĩ trên hai vai mình.
“Cô ấy đã mất tỉnh táo, Lyon. Giúp tôi trói hai tay cô ấy vào trụ giường”, Winters ra lệnh.
“Không”, Lyon hét to, hẳn là bị kinh hãi bởi yêu cầu đó. “Tôi sẽ giữ cô ấy nằm yên. Cứ làm vậy đi, Winters. Cô ấy không thể kéo dài lâu hơn nữa. Chúa ơi, cô ấy bị như vậy bao lâu rồi?”
“Hơn hai mươi giờ tính tới lúc này”, Winters thừa nhận. “Bà đỡ đã báo cho tôi cách đây vài giờ. Bà ta quá hoảng sợ khi nhận ra đứa trẻ không nằm đúng vị trí thông thường”, ông thì thầm thêm vào. “Chúng ta chỉ còn cách chờ nó kết thúc và cầu nguyện cho đứa bé ở lại với chúng ta.”
Lyon gật đầu khi nắm lấy tay vợ. “Ta đã trở về, Lettie. Chỉ một chút nữa thôi, em yêu. Nó sẽ sớm kết thúc.”
Lettie hướng về phía giọng nói quen thuộc. Đôi mắt đờ đẫn, vô hồn. Lyon tiếp tục thầm thì động viên vợ. Và khi cô nhắm mắt lại, chàng tin rằng cô đã ngủ nên quay lại nói với Winters. “Có phải do đứa bé ra đời gần như sớm hơn hai tháng nên Lettie mới gặp nhiều khó khăn như thế không?”
Bác sĩ không trả lời chàng. Ông quay lưng về phía Nữ hầu tước để lấy một cái khăn khác từ chậu. Động tác của ông như đang rất kiềm chế, giận dữ, nhưng cuối cùng khi đặt tấm khăn lạnh lên trán bệnh nhân, cử chỉ của ông lại rất nhẹ nhàng.
“Cầu Chúa giúp chúng ta nếu cô ấy bị lên cơn sốt”, ông lẩm bẩm với chính mình.
Đột nhiên Lettie mở bừng mắt. Cô nhìn chằm chằm vào Nam tước Winters. “James? Là anh phải không, James? Cứu em, làm ơn hãy cứu em. Con của anh đang xé em ra thành từng mảnh. Là sự trừng phạt của Chúa cho tội lỗi của chúng ta, phải không, James? Giết đứa trẻ ghê tởm này đi nếu anh buộc phải làm vậy, nhưng hãy giải thoát cho em. Lyon sẽ không bao giờ biết đâu. Làm ơn đi, James, làm ơn.”
Lời thú nhận khốn kiếp kết thúc bằng một tiếng khóc thút thít đầy kích động.
“Cô ấy không biết mình đang nói gì đâu”, Winters thốt lên ngay khi khôi phục được bình tĩnh. Ông lau máu trên môi Lettie trước khi thêm vào, “Vợ cậu đang bị mê sảng, Lyon. Tâm trí cô ấy đang bị điều khiển bởi sự đau đớn. Đừng chú ý tới những lời nói vô nghĩa của cô ấy”.
Nam tước Winters liếc về phía Hầu tước. Khi nhìn thấy vẻ mặt Lyon, ông biết lời nói của mình đã không tác động đến người đàn ông này. Xét cho cùng thì sự thật luôn chiến thắng.
Winters hắng giọng nói, “Lyon, hãy rời khỏi phòng đi. Tôi sẽ xử lý mọi việc ở đây. Hãy đến thư viện và chờ tôi ở đó. Tôi sẽ đến chỗ cậu khi việc này kết thúc”.
Hầu tước vẫn tiếp tục nhìn trân trối vào vợ mình. Cuối cùng chàng quay đi và gật đầu với bác sĩ, sự đau khổ hằn sâu trong đôi mắt. Rồi chàng lắc đầu, như thể âm thầm phủ nhận điều vừa nghe thấy, và bất thình lình rời khỏi phòng.
Tiếng gào thét gọi tên người tình của vợ đuổi theo chàng đến tận bên ngoài.
Ba giờ sau mọi chuyện kết thúc. Winters tìm thấy Lyon trong thư viện. “Tôi đã làm hết những gì có thể, Lyon. Cầu Chúa phù hộ cho tôi, tôi đã mất cả hai.”
Nam tước ngừng lại vài phút trước khi nói tiếp. “Cậu có nghe thấy tôi nói gì không, Lyon?”
“Có phải đứa trẻ ra đời sớm hai tháng không?” Lyon hỏi.
Wintesr không trả lời ngay. Ông chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh từ giọng nói đều đều vô cảm của Lyon. “Không, đứa bé không ra đời sớm”, cuối cùng ông nói. “Cậu đã bị lừa dối quá lâu rồi, con trai. Tôi sẽ không che giấu thêm phút nào tội lỗi của bọn họ.”
Nam tước ngồi phịch xuống chiếc ghế gần nhất. Quan sát Lyon trong khi chàng điềm tĩnh rót cho ông một ly rượu, sau đó ông đưa tay ra nhận lấy. “Cậu giống như con trai tôi, Lyon. Nếu tôi có thể làm gì giúp cậu vượt qua bi kịch này, cậu chỉ cần nói và tôi sẽ làm ngay.”
“Ngài đã cho tôi biết sự thật, ông bạn già của tôi”, Lyon đáp lại. “Điều đó là quá đủ rồi.”
Winters quan sát Lyon nâng ly rượu lên và uống cạn một hơi thật dài.
“Hãy quan tâm đến bản thân, Lyon. Tôi biết cậu yêu Lettie nhiều thế nào.”
Lyon lắc đầu. “Tôi sẽ ổn thôi”, chàng nói. “Tôi luôn luôn làm được, phải không Winters?”
“Phải”, Winters trả lời, thở dài mệt mỏi. “Không nghi ngờ rằng những bài học về tình anh em đã không được chuẩn bị đầy đủ cho bất kỳ tình huống nào.”
“Có một việc tôi muốn nhờ ngài”, Lyon nói. Chàng với tay lấy bình mực và cây bút.
Vài phút dài trôi qua trong khi Lyon viết lên một tờ giấy.
“Ta sẽ làm bất cứ điều gì”, Winters lại lên tiếng vì không thể chịu đựng sự im lặng lâu hơn nữa.
Cuối cùng thì Lyon cũng viết xong bức thư, chàng cuộn tờ giấy lại, rồi trao cho bác sĩ.
“Mang tin tức này đến cho James, Winters. Báo với anh trai tôi, người tình của hắn đã chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.