Chương 21: Chương 21
Thất Tiểu Liễu
16/09/2018
Edit: Lam Sắc
Khi Khương Vị cứu ngón tay của mình ra khỏi miệng Nhạc San, trên ngón tay đã có một vòng dấu răng màu hồng.
“Cậu đúng là một chút cũng không thay đổi.” Khương Vị cong cong ngón tay lên, “Cái tật xấu cắn loạn này bao giờ mới sửa được hả?”
Nhạc San lắc đầu, đáp trả lại bằng câu nói kia: “Thật sự không sửa được.” Cô nói xong, còn không đành lòng mà lắc đầu, tầm mắt dừng trên ngón tay Khương Vị, bên trên vẫn còn dính nước miếng, càng nhìn càng thấy ngượng.
“Cậu ở ngoài cũng tùy tiện cắn người như vậy à?” Khương Vị nhìn dấu răng nho nhỏ của Nhạc San.
“Không phải ai cũng có thể kích thích sự xúc động này của tớ đâu.” Nhạc San nói xong, thì cầm lấy tay Khương Vị, lôi anh về phía bồn rửa chén, “Nhanh, tớ rửa cho cậu nhé.”
Cô vặn vòi nước, giơ ngón tay Khương Vị về phía dòng nước.
Khương Vị nhìn bộ dáng nghiêm túc của Nhạc San, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, không cắn rách da, không bị chảy máu.”
Không chảy máu nhưng có nước miếng mà. Nhạc San nói xong lại tinh tế ngẫm nghĩ lời của Khương Vị, cảm thấy có gì đó không đúng.
Người này nói chuyện vẫn luôn kỳ quái, Nhạc San suy nghĩ một chút rồi bỏ qua.
Nhạc San ăn bữa trưa rất thỏa mãn, cảm thấy đã hơi bù lại được nỗi tiếc nuối vì ăn được ít sau khi bị thu nhỏ lại. Khương Vị thích nấu nướng, coi nấu nướng như một sự yêu thích của bản thân, mọi người đều nguyện ý bỏ tâm huyết đi làm việc mình yêu thích, vì vậy dù là chọn dụng cụ trong bếp hay nghiên cứu đồ ăn, Khương Vị cũng bỏ rất nhiều công phu.
Sự yêu thích này rất tốt. Nhạc San híp mắt lại uống canh.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Nhạc San rửa bát, đây là truyền thống tốt đẹp của nhà họ Nhạc: ai không nấu cơm thì người đó rửa bát. Khương Vị muốn vào giúp, nhưng bị Nhạc San từ chối, cô tự nhận là mình đang đầu tư cho bữa đại tiệc tiếp theo.
Nhưng mà cho dù Khương Vị không đến nhà Nhạc San nấu cơm cho cô, thì chỉ cần Nhạc San đến nhà Khương Vị là cũng có thể cọ cơm được.
Thu dọn phòng bếp xong, Nhạc San tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cách một lớp thủy tim cũng có thể cảm nhận được hơi nóng của bên ngoài.
“Đợi trời mát rồi về.” Nhạc San nói với Khương Vị.
Khương Vị nhàn nhạt ừ một tiếng, vốn dĩ anh cũng định ở lại.
Bình thường, Nhạc San đều là ấm no thì… đi ngủ, nhưng cô cũng không thể ném Khương Vị lại một mình, còn mình thì đi ngủ được, cho nên cô ngồi vào thảm tatami, bắt đầu cắt vải.
Bộ váy búp bê này là tác phẩm để cô luyện tập, bởi vì cả tuần nay không đụng tới nó, cô luôn thấy ngượng tay. Để làm một bộ váy búp bê có thể bán ra, cô còn phải sửa chữa liên tục, bổ sung chi tiết thiếu, không hề dễ dàng gì, vì váy búp bê cần sự tinh xảo, càng cần sự nghiêm túc và nhẫn nại.
Bất chợt đã tự mở ra hình thức làm việc nghiêm túc.
Khương Vị năm nay chuẩn bị thi kiến trúc sư, cho nên luôn mang theo tài liệu bên người. Lúc anh đọc sách lại nghe thấy tiếng máy may bên tai, liền quay lại nhìn Nhạc San.
Nhạc San ngồi xếp bằng trên tatami, tóc dài tùy tiện buộc lên, xung quanh có vài sợi lẻ tẻ bay loạn. Tư thế cô ngồi bên cạnh bàn vĩnh viên đều là nghiêng, vai trái nghiêng xuống, vai phải ngả về phía trước, đầu cũng nghiêng về bên trái, nên vai phải và cổ tạo ra một đường cong, tóc bên tai rơi xuống, làm cô cứ một lát lại phải giơ tay ra túm lại.
Bộ dạng nghiêm túc nỗ lực này làm Khương Vị nhớ tới Nhạc San khi làm bài kiểm tra hồi trung học, cũng là nghiêng người, đầu như muốn chui luôn vào bài kiểm tra. Nhìn từ xa như là đang làm bài tập, tới gần xem mới phát hiện là đang vẽ bừa trên chỗ trống trong bài kiểm tra. Càng là môn cô ghét thì càng nhiều hình vẽ.
Bị bắt được thì liền vội vàng lấy tẩy xóa đi, vừa tẩy vừa trốn tránh ngón tay Khương Vị định gõ đầu, miệng còn khiếu nại: “Tớ học mệt rồi, thả lỏng một xíu thôi mà.”
Thời gian thả lỏng luôn dài hơn thời gian học, cho nên hơn nửa ngày đều không làm hết đề.
Khương Vị nghĩ đến đó, thì cười một cái, rồi lại cúi đầu đọc sách.
Nhạc San để váy sang một bên, duỗi thẳng hai chân, chống ngược tay lại thở phào nhẹ nhõm. Ngồi xếp bằng trong thời gian dài, vừa cử động một chút, mũi chân liền tê tê. Cô động cổ một chút, gần như có thể nghe thấy tiếng xương sống kêu, hơi ngửa đầu ra sau, nhìn về phía trần nhà, sau đó nằm xuống, vừa nằm xuống thì Khương Vị đã xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Thân hình Khương Vị xuất hiện trong tầm mắt cô, Nhạc San định thần lại nhìn thì thấy quyển tài liệu dày cộp trong tay Khương Vị − − trời ạ, loại tinh thần học đến chết này thật là làm người ta vui buồn lẫn lộn mà.
Nhạc San bỗng chốc ngồi thẳng người dậy, xoay người nhìn sách trong tay Khương Vị. Mang vào lúc nào nhỉ, sao mình không nhớ chứ?
Lúc Khương Vị mang theo sách đi vào, trong mắt Nhạc San chỉ có mỗi nguyên liệu nấu ăn mà thôi.
Nhạc San để bộ váy bán thành phẩm lên bàn, hơi lôi kéo làn váy, đánh dấu vào chỗ có vấn đề, rồi đứng dậy, duỗi người.
Cô lấy một con búp bê ở bên cạnh lên, cẩn thận nhẹ nhàng đi tới cạnh Khương Vị, ngồi xổm bên cạnh anh, để búp bê lên đỉnh đầu, nói: “Bạn học Khương Vị Lai, bạn đang học gì mà chuyên tâm thế?
Ánh mắt Khương Vị hơi dời lên, liền trông thấy cậu bé tóc ngắn trên đỉnh đầu Nhạc San, nghiêm túc nói: “Tôi đang thông qua việc học tập, tìm kiếm phương pháp tăng tiền lương.”
Nhạc San bỗng chốc ngẩng đầu, chế nhạo: “Oa, loại lý do để cậu trở lại cuộc sống sinh hoạt đơn giản này, thật sự là người phàm nhưu tớ không thể hiểu nổi.”
Khương Vị cười cười, anh gấp sách lại, hơi cuộn quyển sách lại.
Nhạc San phản xạ có điều kiện giơ tay chắn đầu, cậu bé tóc ngắn lại một lần nữa ở trên đỉnh đầu cô: “Đừng gõ, đây không phải sách giáo khoa trung học của chúng ta đâu.” Nhạc San nhìn chằm chằm quyển sách mà Khương Vị muốn cuộn lại cũng phải cố sức, “Quyển sách dày như vậy, sẽ trực tiếp đập vỡ đầu tớ mất… Cậu muốn ăn não người sao.”
Lúc học trung học, Khương Vị dạy cô học thêm quả thực là một bóng ma khó mà tiêu tan. Người này nhìn thì tao nhã, dễ gần, hòa ái, có học thức, biết đạo lý, nhưng trên thực tế thì là một thành viên của phái hành động, trong tay có quyển sách nào là liền cuộn lại gõ đầu cô.
Lúc đó Nhạc San còn tổng kết xem quyển nào gõ lên đau nhất, nhưng khi thấy Khương Vị cầm quyển sách trên tay thì cũng ngoan ngoãn hơn hẳn.
Hiện giờ nghĩ lại, sách trung học thật là mỏng mà, nếu đổi thành giáo trình đại học… Quả nhiên tri thức chính là sức mạnh.
Nhạc San nhìn thấy Khương Vị bỏ sách ra, thì mới đứng dậy, đặt mông ngồi lên sofa, lườm bìa quyển sách kia một cái: “Khi nào thì cậu mới lên tới vị trí của Hứa Công trong văn phòng cậu, trông rất uy phong.”
“Đó là sư phụ của tớ, tên là Hứa Tùng Triết, không phải Hứa Công.” Khương Vị giải thích, “Đó là kiến trúc sư, còn bọn tớ chỉ là trợ lý thôi.”
Nhạc San gật đầu, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý tưởng: “Thế nếu cậu trở thành kiến trúc sư, có phải người khác cũng sẽ phải gọi cậu là Công không…. Khương Công, ừm, Khương Thái Công* câu cá, không xuôi tai.”Nhạc San chậc chậc hai cái, lắc đầu.
(*nhân vật nổi tiếng của Trung Quốc.)
“Đúng là không dễ nghe.” Khương Vị trầm ngâm một chút, “Cậu cũng không dễ nghe đâu.”
Nhạc Công… Nguyệt Cung…*
(*Nhạc Công /樂工/Yuè gōng và Nguyệt Cung/月宮/ Yuègōng)
“Không đúng, cái này có thể giống nhau à, tớ sẽ không bị người khác gọi là ‘Công’ nhé.” Nhạc San rất có nguyên tắc, nghĩ cẩn thận một chút, hoàn toàn là ngụy biện, “Vẫn là cậu khó nghe.”
Cô cường điệu lại, rồi đứng lên: “Cậu mau xem sách tiếp đi, tớ muốn thả lỏng một chút. Cô để lại cậu bé búp bê tóc ngắn ở trên bàn với Khương Vị, tự mình cầm lấy di động, ngồi xổm trên tatami ấn di động.
Để bản nháp vẽ phác họa và một nửa bộ váy lên trên bàn, chọn một góc thích hợp, chụp một tấm ảnh. Trong ảnh, trước cái máy may màu hồng của cô là bộ váy nho nhỏ, bản nháp thiết kế để bên dưới, không thấy rõ chi tiết nhưng đủ để nhìn thấy đại khái, phía xa xa là chỗ vải vụn, mơ hồ chỉ có thể trông thấy màu sắc.
Nhạc San rất vừa lòng với hiệu quả của ảnh chụp, nằm sấp trên tatami, mở ra app chỉnh sửa ảnh, thử đủ mọi hiệu ứng, chọn cái hài lòng nhất đăng lên weibo.
Nhạc Sơn đại ma vương: Đang làm việc… [ ảnh chụp ]
Weibo đã lâu không thay đổi và không có tin tức gì mới, nổ tung một đống bình luận.
Sức mạnh pho mát của chúng ta: Đại đại đã khỏe rồi sao?
Người mẹ mạnh mẽ không quay đầu nhìn rác rưởi: Chờ mong [vui mừng]
Bình luận không phải là hỏi thăm sức khỏe thì là chờ mong sản phẩm mới, Nhạc San chọn vài cái để trả lời, nhìn thấy có tin nhắn riêng, vì thế chọc mở ra xem.
Phòng làm việc của do. lolita: Nhạc Sơn, Nhạc Sơn, chị trả lời chim cánh cụt (QQ) của em đi, có việc.
do. Lolita là thương hiệu đồ loli nổi tiếng, đã từng hợp tác với Nhạc San. Lúc trước Nhạc San từng làm ra một bộ váy búp bê vô cùng đẹp, sau khi bán ra thì phòng làm việc này tới hỏi Nhạc San, hỏi cô có đồng ý thiết kế một bộ giống với nó không.
Mà Nhạc San cũng là một người thích loli, cũng từng mua mấy bộ váy của thương hiệu này, cũng rất hài lòng về chất lượng phục vụ của họ, có thể hợp tác thì đương nhiên cũng vui vẻ. Hơn nữa mình mặc bộ váy giống với con gái của mình, thì nhất định cũng rất tuyệt. (con gái ở đây là búp bê nhé.)
Chọn vải, hoa văn in, chụp ảnh, chọn ảnh, mỗi một công việc Nhạc San đều tham dự hoặc ít hoặc nhiều. Lúc váy tới tay, cô cũng kích động một thời gian dài.
Hợp tác cũng rất vui vẻ, nhìn thấy tin nhắn riêng của họ, Nhạc San cũng hơi nghi hoặc, lập tức mở chim cánh cụt ra.
Chim cánh cụt của cô cũng không có tác dụng gì, ngay cả thông báo cũng tắt. Trên đó có thêm vài người bạn cùng học hồi sơ trung, còn có mấy người cùng sở thích. Vì tiện cho việc trao đổi tài liệu, mới thêm cả phòng làm việc của họ.
Mở ra liền trông thấy em gái do. lolita kia đã gửi vài tin nhắn cho cô.
Đậu: Nhạc Sơn, chị ở đâu?
Đậu: Váy của chúng ta bị nhái rồi.
Đậu: Tức chết em mất!
Sau đó là một đường link, Nhạc San mở đường link ra, sau mấy lần chuyển mới mở được.
Fan holita: “trà chiều” đã được phục chế, các chị em đã đợi từ lâu mau rước em ấy về nhà đi nào. Giá cả ưu đãi, nhưng chất lượng cam đoan, tuyệt đối không kém với bản gốc. Link taobao: [Hình ảnh].
Số lượng bình luận bên dưới cũng khá khả quan, phần lớn đều là mắng.
Tôi muốn nuôi một con mèo bông: Lần đầu tiên tôi gặp cái loại “Phục chế” này đó [mỉm cười], còn muốn mặt mũi nữa không?
Vĩnh viễn không tìm thấy đường: Quả nhiên hàng nhái không bao giờ biến mất.
Xxxl: @Phòng làm việc lolita @Nhạc Sơn đại ma vương.
Âu tiểu tập: Mặc sơn (xuyên núi/ nhưng ở đây nghĩa là mặc đồ nhái) thì sao chứ? Sợ các người chắc?
Thần Chi Cách: @Âu tiểu tập Mặc sơn chính là xuyên sơn giáp đó, cái này cũng không biết, thì thật là thẹn với bộ váy nhái của cô đấy.
Nhạc San vừa thấy đồ nhái liền thấy tức giận, ra khỏi weibo, về chim cánh cụt thì thấy Đậu còn gửi thêm mấy tấm ảnh nữa
Khi Khương Vị cứu ngón tay của mình ra khỏi miệng Nhạc San, trên ngón tay đã có một vòng dấu răng màu hồng.
“Cậu đúng là một chút cũng không thay đổi.” Khương Vị cong cong ngón tay lên, “Cái tật xấu cắn loạn này bao giờ mới sửa được hả?”
Nhạc San lắc đầu, đáp trả lại bằng câu nói kia: “Thật sự không sửa được.” Cô nói xong, còn không đành lòng mà lắc đầu, tầm mắt dừng trên ngón tay Khương Vị, bên trên vẫn còn dính nước miếng, càng nhìn càng thấy ngượng.
“Cậu ở ngoài cũng tùy tiện cắn người như vậy à?” Khương Vị nhìn dấu răng nho nhỏ của Nhạc San.
“Không phải ai cũng có thể kích thích sự xúc động này của tớ đâu.” Nhạc San nói xong, thì cầm lấy tay Khương Vị, lôi anh về phía bồn rửa chén, “Nhanh, tớ rửa cho cậu nhé.”
Cô vặn vòi nước, giơ ngón tay Khương Vị về phía dòng nước.
Khương Vị nhìn bộ dáng nghiêm túc của Nhạc San, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, không cắn rách da, không bị chảy máu.”
Không chảy máu nhưng có nước miếng mà. Nhạc San nói xong lại tinh tế ngẫm nghĩ lời của Khương Vị, cảm thấy có gì đó không đúng.
Người này nói chuyện vẫn luôn kỳ quái, Nhạc San suy nghĩ một chút rồi bỏ qua.
Nhạc San ăn bữa trưa rất thỏa mãn, cảm thấy đã hơi bù lại được nỗi tiếc nuối vì ăn được ít sau khi bị thu nhỏ lại. Khương Vị thích nấu nướng, coi nấu nướng như một sự yêu thích của bản thân, mọi người đều nguyện ý bỏ tâm huyết đi làm việc mình yêu thích, vì vậy dù là chọn dụng cụ trong bếp hay nghiên cứu đồ ăn, Khương Vị cũng bỏ rất nhiều công phu.
Sự yêu thích này rất tốt. Nhạc San híp mắt lại uống canh.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Nhạc San rửa bát, đây là truyền thống tốt đẹp của nhà họ Nhạc: ai không nấu cơm thì người đó rửa bát. Khương Vị muốn vào giúp, nhưng bị Nhạc San từ chối, cô tự nhận là mình đang đầu tư cho bữa đại tiệc tiếp theo.
Nhưng mà cho dù Khương Vị không đến nhà Nhạc San nấu cơm cho cô, thì chỉ cần Nhạc San đến nhà Khương Vị là cũng có thể cọ cơm được.
Thu dọn phòng bếp xong, Nhạc San tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cách một lớp thủy tim cũng có thể cảm nhận được hơi nóng của bên ngoài.
“Đợi trời mát rồi về.” Nhạc San nói với Khương Vị.
Khương Vị nhàn nhạt ừ một tiếng, vốn dĩ anh cũng định ở lại.
Bình thường, Nhạc San đều là ấm no thì… đi ngủ, nhưng cô cũng không thể ném Khương Vị lại một mình, còn mình thì đi ngủ được, cho nên cô ngồi vào thảm tatami, bắt đầu cắt vải.
Bộ váy búp bê này là tác phẩm để cô luyện tập, bởi vì cả tuần nay không đụng tới nó, cô luôn thấy ngượng tay. Để làm một bộ váy búp bê có thể bán ra, cô còn phải sửa chữa liên tục, bổ sung chi tiết thiếu, không hề dễ dàng gì, vì váy búp bê cần sự tinh xảo, càng cần sự nghiêm túc và nhẫn nại.
Bất chợt đã tự mở ra hình thức làm việc nghiêm túc.
Khương Vị năm nay chuẩn bị thi kiến trúc sư, cho nên luôn mang theo tài liệu bên người. Lúc anh đọc sách lại nghe thấy tiếng máy may bên tai, liền quay lại nhìn Nhạc San.
Nhạc San ngồi xếp bằng trên tatami, tóc dài tùy tiện buộc lên, xung quanh có vài sợi lẻ tẻ bay loạn. Tư thế cô ngồi bên cạnh bàn vĩnh viên đều là nghiêng, vai trái nghiêng xuống, vai phải ngả về phía trước, đầu cũng nghiêng về bên trái, nên vai phải và cổ tạo ra một đường cong, tóc bên tai rơi xuống, làm cô cứ một lát lại phải giơ tay ra túm lại.
Bộ dạng nghiêm túc nỗ lực này làm Khương Vị nhớ tới Nhạc San khi làm bài kiểm tra hồi trung học, cũng là nghiêng người, đầu như muốn chui luôn vào bài kiểm tra. Nhìn từ xa như là đang làm bài tập, tới gần xem mới phát hiện là đang vẽ bừa trên chỗ trống trong bài kiểm tra. Càng là môn cô ghét thì càng nhiều hình vẽ.
Bị bắt được thì liền vội vàng lấy tẩy xóa đi, vừa tẩy vừa trốn tránh ngón tay Khương Vị định gõ đầu, miệng còn khiếu nại: “Tớ học mệt rồi, thả lỏng một xíu thôi mà.”
Thời gian thả lỏng luôn dài hơn thời gian học, cho nên hơn nửa ngày đều không làm hết đề.
Khương Vị nghĩ đến đó, thì cười một cái, rồi lại cúi đầu đọc sách.
Nhạc San để váy sang một bên, duỗi thẳng hai chân, chống ngược tay lại thở phào nhẹ nhõm. Ngồi xếp bằng trong thời gian dài, vừa cử động một chút, mũi chân liền tê tê. Cô động cổ một chút, gần như có thể nghe thấy tiếng xương sống kêu, hơi ngửa đầu ra sau, nhìn về phía trần nhà, sau đó nằm xuống, vừa nằm xuống thì Khương Vị đã xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Thân hình Khương Vị xuất hiện trong tầm mắt cô, Nhạc San định thần lại nhìn thì thấy quyển tài liệu dày cộp trong tay Khương Vị − − trời ạ, loại tinh thần học đến chết này thật là làm người ta vui buồn lẫn lộn mà.
Nhạc San bỗng chốc ngồi thẳng người dậy, xoay người nhìn sách trong tay Khương Vị. Mang vào lúc nào nhỉ, sao mình không nhớ chứ?
Lúc Khương Vị mang theo sách đi vào, trong mắt Nhạc San chỉ có mỗi nguyên liệu nấu ăn mà thôi.
Nhạc San để bộ váy bán thành phẩm lên bàn, hơi lôi kéo làn váy, đánh dấu vào chỗ có vấn đề, rồi đứng dậy, duỗi người.
Cô lấy một con búp bê ở bên cạnh lên, cẩn thận nhẹ nhàng đi tới cạnh Khương Vị, ngồi xổm bên cạnh anh, để búp bê lên đỉnh đầu, nói: “Bạn học Khương Vị Lai, bạn đang học gì mà chuyên tâm thế?
Ánh mắt Khương Vị hơi dời lên, liền trông thấy cậu bé tóc ngắn trên đỉnh đầu Nhạc San, nghiêm túc nói: “Tôi đang thông qua việc học tập, tìm kiếm phương pháp tăng tiền lương.”
Nhạc San bỗng chốc ngẩng đầu, chế nhạo: “Oa, loại lý do để cậu trở lại cuộc sống sinh hoạt đơn giản này, thật sự là người phàm nhưu tớ không thể hiểu nổi.”
Khương Vị cười cười, anh gấp sách lại, hơi cuộn quyển sách lại.
Nhạc San phản xạ có điều kiện giơ tay chắn đầu, cậu bé tóc ngắn lại một lần nữa ở trên đỉnh đầu cô: “Đừng gõ, đây không phải sách giáo khoa trung học của chúng ta đâu.” Nhạc San nhìn chằm chằm quyển sách mà Khương Vị muốn cuộn lại cũng phải cố sức, “Quyển sách dày như vậy, sẽ trực tiếp đập vỡ đầu tớ mất… Cậu muốn ăn não người sao.”
Lúc học trung học, Khương Vị dạy cô học thêm quả thực là một bóng ma khó mà tiêu tan. Người này nhìn thì tao nhã, dễ gần, hòa ái, có học thức, biết đạo lý, nhưng trên thực tế thì là một thành viên của phái hành động, trong tay có quyển sách nào là liền cuộn lại gõ đầu cô.
Lúc đó Nhạc San còn tổng kết xem quyển nào gõ lên đau nhất, nhưng khi thấy Khương Vị cầm quyển sách trên tay thì cũng ngoan ngoãn hơn hẳn.
Hiện giờ nghĩ lại, sách trung học thật là mỏng mà, nếu đổi thành giáo trình đại học… Quả nhiên tri thức chính là sức mạnh.
Nhạc San nhìn thấy Khương Vị bỏ sách ra, thì mới đứng dậy, đặt mông ngồi lên sofa, lườm bìa quyển sách kia một cái: “Khi nào thì cậu mới lên tới vị trí của Hứa Công trong văn phòng cậu, trông rất uy phong.”
“Đó là sư phụ của tớ, tên là Hứa Tùng Triết, không phải Hứa Công.” Khương Vị giải thích, “Đó là kiến trúc sư, còn bọn tớ chỉ là trợ lý thôi.”
Nhạc San gật đầu, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý tưởng: “Thế nếu cậu trở thành kiến trúc sư, có phải người khác cũng sẽ phải gọi cậu là Công không…. Khương Công, ừm, Khương Thái Công* câu cá, không xuôi tai.”Nhạc San chậc chậc hai cái, lắc đầu.
(*nhân vật nổi tiếng của Trung Quốc.)
“Đúng là không dễ nghe.” Khương Vị trầm ngâm một chút, “Cậu cũng không dễ nghe đâu.”
Nhạc Công… Nguyệt Cung…*
(*Nhạc Công /樂工/Yuè gōng và Nguyệt Cung/月宮/ Yuègōng)
“Không đúng, cái này có thể giống nhau à, tớ sẽ không bị người khác gọi là ‘Công’ nhé.” Nhạc San rất có nguyên tắc, nghĩ cẩn thận một chút, hoàn toàn là ngụy biện, “Vẫn là cậu khó nghe.”
Cô cường điệu lại, rồi đứng lên: “Cậu mau xem sách tiếp đi, tớ muốn thả lỏng một chút. Cô để lại cậu bé búp bê tóc ngắn ở trên bàn với Khương Vị, tự mình cầm lấy di động, ngồi xổm trên tatami ấn di động.
Để bản nháp vẽ phác họa và một nửa bộ váy lên trên bàn, chọn một góc thích hợp, chụp một tấm ảnh. Trong ảnh, trước cái máy may màu hồng của cô là bộ váy nho nhỏ, bản nháp thiết kế để bên dưới, không thấy rõ chi tiết nhưng đủ để nhìn thấy đại khái, phía xa xa là chỗ vải vụn, mơ hồ chỉ có thể trông thấy màu sắc.
Nhạc San rất vừa lòng với hiệu quả của ảnh chụp, nằm sấp trên tatami, mở ra app chỉnh sửa ảnh, thử đủ mọi hiệu ứng, chọn cái hài lòng nhất đăng lên weibo.
Nhạc Sơn đại ma vương: Đang làm việc… [ ảnh chụp ]
Weibo đã lâu không thay đổi và không có tin tức gì mới, nổ tung một đống bình luận.
Sức mạnh pho mát của chúng ta: Đại đại đã khỏe rồi sao?
Người mẹ mạnh mẽ không quay đầu nhìn rác rưởi: Chờ mong [vui mừng]
Bình luận không phải là hỏi thăm sức khỏe thì là chờ mong sản phẩm mới, Nhạc San chọn vài cái để trả lời, nhìn thấy có tin nhắn riêng, vì thế chọc mở ra xem.
Phòng làm việc của do. lolita: Nhạc Sơn, Nhạc Sơn, chị trả lời chim cánh cụt (QQ) của em đi, có việc.
do. Lolita là thương hiệu đồ loli nổi tiếng, đã từng hợp tác với Nhạc San. Lúc trước Nhạc San từng làm ra một bộ váy búp bê vô cùng đẹp, sau khi bán ra thì phòng làm việc này tới hỏi Nhạc San, hỏi cô có đồng ý thiết kế một bộ giống với nó không.
Mà Nhạc San cũng là một người thích loli, cũng từng mua mấy bộ váy của thương hiệu này, cũng rất hài lòng về chất lượng phục vụ của họ, có thể hợp tác thì đương nhiên cũng vui vẻ. Hơn nữa mình mặc bộ váy giống với con gái của mình, thì nhất định cũng rất tuyệt. (con gái ở đây là búp bê nhé.)
Chọn vải, hoa văn in, chụp ảnh, chọn ảnh, mỗi một công việc Nhạc San đều tham dự hoặc ít hoặc nhiều. Lúc váy tới tay, cô cũng kích động một thời gian dài.
Hợp tác cũng rất vui vẻ, nhìn thấy tin nhắn riêng của họ, Nhạc San cũng hơi nghi hoặc, lập tức mở chim cánh cụt ra.
Chim cánh cụt của cô cũng không có tác dụng gì, ngay cả thông báo cũng tắt. Trên đó có thêm vài người bạn cùng học hồi sơ trung, còn có mấy người cùng sở thích. Vì tiện cho việc trao đổi tài liệu, mới thêm cả phòng làm việc của họ.
Mở ra liền trông thấy em gái do. lolita kia đã gửi vài tin nhắn cho cô.
Đậu: Nhạc Sơn, chị ở đâu?
Đậu: Váy của chúng ta bị nhái rồi.
Đậu: Tức chết em mất!
Sau đó là một đường link, Nhạc San mở đường link ra, sau mấy lần chuyển mới mở được.
Fan holita: “trà chiều” đã được phục chế, các chị em đã đợi từ lâu mau rước em ấy về nhà đi nào. Giá cả ưu đãi, nhưng chất lượng cam đoan, tuyệt đối không kém với bản gốc. Link taobao: [Hình ảnh].
Số lượng bình luận bên dưới cũng khá khả quan, phần lớn đều là mắng.
Tôi muốn nuôi một con mèo bông: Lần đầu tiên tôi gặp cái loại “Phục chế” này đó [mỉm cười], còn muốn mặt mũi nữa không?
Vĩnh viễn không tìm thấy đường: Quả nhiên hàng nhái không bao giờ biến mất.
Xxxl: @Phòng làm việc lolita @Nhạc Sơn đại ma vương.
Âu tiểu tập: Mặc sơn (xuyên núi/ nhưng ở đây nghĩa là mặc đồ nhái) thì sao chứ? Sợ các người chắc?
Thần Chi Cách: @Âu tiểu tập Mặc sơn chính là xuyên sơn giáp đó, cái này cũng không biết, thì thật là thẹn với bộ váy nhái của cô đấy.
Nhạc San vừa thấy đồ nhái liền thấy tức giận, ra khỏi weibo, về chim cánh cụt thì thấy Đậu còn gửi thêm mấy tấm ảnh nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.