Cô Nàng Xấu Xí Là Bạn Gái Tổng Tài!!
Chương 117
Thúy Vy06032008
15/06/2023
Sau bữa tiệc của đêm hôm qua, mọi chuyện trở nên rối tung lên và mất kiểm
soát, phóng viên không ngừng tung tin vô căn cứ và bịa ra những câu
chuyện hấp dẫn người đọc.
Từ sáng phóng viên đã tụ tập trước công Lâm gia và Dương gia để biết thêm sự việc, cũng may là không ai biết đến căn biệt thự này nên ở đây mới được yên tĩnh.
Nhưng mà cho đến bây giờ Mộng Hoàn vẫn chưa hết bàng hoàng và hãi hùng, cô không hiểu vì sao cô ta phải làm như vậy, tại sao phải bất chấp làm tổn thương chính bản thân cô ta?
- Lâm Đình, anh định ra ngoài sao? Có phải đến bệnh viện không?
Lâm Đình vốn dĩ muốn đến bệnh viện một mình, không muốn để Mộng Hoàn chịu thêm đả kích từ dư luận nhưng cô lại nằng nặc đòi đi cùng anh.
- Em cũng muốn đến đó thăm cô ấy.
- Em không cần cảm thấy áy náy, anh biết rõ là em không phải loại người như vậy, em sẽ không đẩy cô ta đâu.
- Em... em không phải áy náy, dù sao cũng đâu thể trốn tránh cả đời, chuyện gì nên đối mặt thì cứ đối mặt, không phải sao?
Lâm Đình ngăn cản nhưng không ngăn cản nổi, chỉ đành thận trọng dẫn cô theo.
...----------------...
Khi bọn họ đến bệnh viện thì ba mẹ Dương Kỳ Uyên đã ở đó, người nhà họ Lâm cũng vừa mới đến, tất cả dường như đã có mặt đông đủ, chứng tỏ vụ việc lần này không hề đơn giản.
Mẹ của Dương Kỳ Uyên nhìn thấy cô liền tức giận lao đến định tát vào mặt Mộng Hoàn nhưng đã bị Lâm Đình ngăn cản lại.
- Dương phu nhân, bà đang làm gì vậy?
- Các người còn có mặt mũi đến đây sao? Cô ta còn có mặt mũi đến đây sao? Các người hại con tôi còn chưa đủ sao? Cũng may là con bé không sao, chứ nếu con bé mà có mệnh hệ gì thì các người có đền bù nổi không, hả?
Dương lão gia tuy cũng xót con nhưng không thể không nghĩ đến mối quan hệ của Lâm gia và Dương gia, cộng thêm mối làm ăn ở Lâm thị nên ông cũng không muốn truy cứu.
- Thôi được rồi, có lẽ chỉ là tai nạn thôi!
- Tai nạn? Ông thật sự nghĩ đây là tai nạn à? Chứ không phải thiếu phu nhân đây ghen ăn tức ở nên muốn hại chết con của chúng ta sao?
- Đủ rồi! Từ tối hôm qua đến giờ bà cũng mệt rồi, tôi đưa bà về nghĩ. Còn mọi người, mọi người có thể vào thăm Kỳ Uyên, bây giờ nó đã không sao rồi.
- Cái gì mà không sao? Một vết sẹo trên trán mà ông nói là không sao?
Dương Lão gia không muốn gây bất hoà nhưng Dương phu nhân thì lại không muốn bỏ qua, thế là hai người đã cãi vã lớn tiếng rồi rời khỏi bệnh viện.
Sau khi hai người họ rời đi thì mọi người đã cùng phải thăm Dương Kỳ Uyên, Mộng Hoàn cũng theo sau Lâm Đình mà bước vào.
- Mọi người đến thăm con sao?
Bọn họ dường như đều xót cho gương mặt xinh xắn đó của cô ta, ba mẹ chả Lâm Đình vốn không ưa cô nên đưa nhiên cho rằng tất cả là do lỗi của Mộng Hoàn, còn nội thì vẫn đang lưỡng lự không biết tin vào ai và... có vẻ hơi thất vọng về Mộng Hoàn.
- Dì, dượng à, con không muốn để lại sẹo đâu.
- Dì biết, vụ việc làn này dì nhất định sẽ phân xử công bằng, dì nhất định sẽ không tha cho kẻ muốn hại con.
- Con, con không phải có ý đó, dù sao cũng không phải lỗi của Mộng Hoàn. - Tỏ ra đáng thương.
Cô ta đúng thật rất biết cách lấy lòng người khác, nhưng tự làm hại bản thân để có được sự đồng cảm này, thì...
- Mộng Hoàn, tôi biết là cô không cố ý, nhưng mà xin cô hãy buông tha cho Lâm Đình đi có thật không? Cô cầm tiền và rời xa anh ấy là được rồi, cần gì phải đeo bám nhà họ Lâm như vậy. Hai người rõ ràng chỉ là kết hôn giả thôi mà, bây giờ cũng đã hết thời hạn hợp đồng rồi, cô vẫn còn luyến tiếc cái hư danh Lâm thiếu phu nhân sao???
Cô ta bất chấp như vậy cũng chỉ để vạch trần Mộng Hoàn, đương nhiên để vạch trần thì cô phải cho tất cả mọi người cùng biết. Cô ta đã có chuẩn bị từ trước, sấp đặt một tên phóng viên bên ngoài và giả vờ như hắn đã nghe lén cuộc trò chuyện và không liên quan gì đến cô ta. Có lẽ... chỉ trong vài giờ đồng hồ nữa, đoạn thu âm này sẽ được tiết lộ, chuyện của nhà họ Lâm cũng sẽ được lên hotsearch.
Còn nội của Lâm Đình nghe xong lời của Dương Kỳ Uyên nói liền cảm thấy khó hiểu.
- Là ý gì?
- Nội, Kỳ Uyên thật sự không thể giấu nội được nữa, Mộng Hoàn không tốt đẹp giống như những gì nội nghĩ đâu, từ trước đến giờ cô ấy vẫn luôn lừa dối nội, bọn họ chỉ là kết hôn giả thôi.
Nội vẫn không thể tin được nên quay sang hỏi Lâm Đình và Mộng Hoàn, nhưng không cần hỏi thì ánh mắt của hai người đã nói lên tất cả.
- Nội, con xin lỗi. - Mộng Hoàn cảm thấy vô cùng áy náy.
- Vậy là... sự thật sao? Sao hai đứa có thể làm như vậy? - Choáng váng.
Lâm Đình vội vàng giải thích.
- Đúng, là bọn con đã lừa dối nội, nhưng đó không phải là lỗi của cô ấy, hơn nữa bây giờ con và cô ấy đã thật lòng yêu nhau.
- Con còn định lừa nội?
- Con không hề lừa mọi người, cô ấy còn đang mang thai đứa con của con.
Nghe đến cái thai, Dương Kỳ Uyên liền trợn tròn mắt.
- Rõ ràng cô ấy đã bị sảy thai rồi mà!
- Sảy thai? Dương Kỳ Uyên cô đang nói gì vậy? Sao cô biết cô ấy sảy thai?
Ánh mắt của Lâm Đình khiến cho cô ta trở nên run sợ, cô ta không ngờ cái thai vẫn còn.
- Tốt nhất là hai đứa đừng lừa nội một lần nữa. Nếu không nội sẽ không bỏ qua đâu
Từ sáng phóng viên đã tụ tập trước công Lâm gia và Dương gia để biết thêm sự việc, cũng may là không ai biết đến căn biệt thự này nên ở đây mới được yên tĩnh.
Nhưng mà cho đến bây giờ Mộng Hoàn vẫn chưa hết bàng hoàng và hãi hùng, cô không hiểu vì sao cô ta phải làm như vậy, tại sao phải bất chấp làm tổn thương chính bản thân cô ta?
- Lâm Đình, anh định ra ngoài sao? Có phải đến bệnh viện không?
Lâm Đình vốn dĩ muốn đến bệnh viện một mình, không muốn để Mộng Hoàn chịu thêm đả kích từ dư luận nhưng cô lại nằng nặc đòi đi cùng anh.
- Em cũng muốn đến đó thăm cô ấy.
- Em không cần cảm thấy áy náy, anh biết rõ là em không phải loại người như vậy, em sẽ không đẩy cô ta đâu.
- Em... em không phải áy náy, dù sao cũng đâu thể trốn tránh cả đời, chuyện gì nên đối mặt thì cứ đối mặt, không phải sao?
Lâm Đình ngăn cản nhưng không ngăn cản nổi, chỉ đành thận trọng dẫn cô theo.
...----------------...
Khi bọn họ đến bệnh viện thì ba mẹ Dương Kỳ Uyên đã ở đó, người nhà họ Lâm cũng vừa mới đến, tất cả dường như đã có mặt đông đủ, chứng tỏ vụ việc lần này không hề đơn giản.
Mẹ của Dương Kỳ Uyên nhìn thấy cô liền tức giận lao đến định tát vào mặt Mộng Hoàn nhưng đã bị Lâm Đình ngăn cản lại.
- Dương phu nhân, bà đang làm gì vậy?
- Các người còn có mặt mũi đến đây sao? Cô ta còn có mặt mũi đến đây sao? Các người hại con tôi còn chưa đủ sao? Cũng may là con bé không sao, chứ nếu con bé mà có mệnh hệ gì thì các người có đền bù nổi không, hả?
Dương lão gia tuy cũng xót con nhưng không thể không nghĩ đến mối quan hệ của Lâm gia và Dương gia, cộng thêm mối làm ăn ở Lâm thị nên ông cũng không muốn truy cứu.
- Thôi được rồi, có lẽ chỉ là tai nạn thôi!
- Tai nạn? Ông thật sự nghĩ đây là tai nạn à? Chứ không phải thiếu phu nhân đây ghen ăn tức ở nên muốn hại chết con của chúng ta sao?
- Đủ rồi! Từ tối hôm qua đến giờ bà cũng mệt rồi, tôi đưa bà về nghĩ. Còn mọi người, mọi người có thể vào thăm Kỳ Uyên, bây giờ nó đã không sao rồi.
- Cái gì mà không sao? Một vết sẹo trên trán mà ông nói là không sao?
Dương Lão gia không muốn gây bất hoà nhưng Dương phu nhân thì lại không muốn bỏ qua, thế là hai người đã cãi vã lớn tiếng rồi rời khỏi bệnh viện.
Sau khi hai người họ rời đi thì mọi người đã cùng phải thăm Dương Kỳ Uyên, Mộng Hoàn cũng theo sau Lâm Đình mà bước vào.
- Mọi người đến thăm con sao?
Bọn họ dường như đều xót cho gương mặt xinh xắn đó của cô ta, ba mẹ chả Lâm Đình vốn không ưa cô nên đưa nhiên cho rằng tất cả là do lỗi của Mộng Hoàn, còn nội thì vẫn đang lưỡng lự không biết tin vào ai và... có vẻ hơi thất vọng về Mộng Hoàn.
- Dì, dượng à, con không muốn để lại sẹo đâu.
- Dì biết, vụ việc làn này dì nhất định sẽ phân xử công bằng, dì nhất định sẽ không tha cho kẻ muốn hại con.
- Con, con không phải có ý đó, dù sao cũng không phải lỗi của Mộng Hoàn. - Tỏ ra đáng thương.
Cô ta đúng thật rất biết cách lấy lòng người khác, nhưng tự làm hại bản thân để có được sự đồng cảm này, thì...
- Mộng Hoàn, tôi biết là cô không cố ý, nhưng mà xin cô hãy buông tha cho Lâm Đình đi có thật không? Cô cầm tiền và rời xa anh ấy là được rồi, cần gì phải đeo bám nhà họ Lâm như vậy. Hai người rõ ràng chỉ là kết hôn giả thôi mà, bây giờ cũng đã hết thời hạn hợp đồng rồi, cô vẫn còn luyến tiếc cái hư danh Lâm thiếu phu nhân sao???
Cô ta bất chấp như vậy cũng chỉ để vạch trần Mộng Hoàn, đương nhiên để vạch trần thì cô phải cho tất cả mọi người cùng biết. Cô ta đã có chuẩn bị từ trước, sấp đặt một tên phóng viên bên ngoài và giả vờ như hắn đã nghe lén cuộc trò chuyện và không liên quan gì đến cô ta. Có lẽ... chỉ trong vài giờ đồng hồ nữa, đoạn thu âm này sẽ được tiết lộ, chuyện của nhà họ Lâm cũng sẽ được lên hotsearch.
Còn nội của Lâm Đình nghe xong lời của Dương Kỳ Uyên nói liền cảm thấy khó hiểu.
- Là ý gì?
- Nội, Kỳ Uyên thật sự không thể giấu nội được nữa, Mộng Hoàn không tốt đẹp giống như những gì nội nghĩ đâu, từ trước đến giờ cô ấy vẫn luôn lừa dối nội, bọn họ chỉ là kết hôn giả thôi.
Nội vẫn không thể tin được nên quay sang hỏi Lâm Đình và Mộng Hoàn, nhưng không cần hỏi thì ánh mắt của hai người đã nói lên tất cả.
- Nội, con xin lỗi. - Mộng Hoàn cảm thấy vô cùng áy náy.
- Vậy là... sự thật sao? Sao hai đứa có thể làm như vậy? - Choáng váng.
Lâm Đình vội vàng giải thích.
- Đúng, là bọn con đã lừa dối nội, nhưng đó không phải là lỗi của cô ấy, hơn nữa bây giờ con và cô ấy đã thật lòng yêu nhau.
- Con còn định lừa nội?
- Con không hề lừa mọi người, cô ấy còn đang mang thai đứa con của con.
Nghe đến cái thai, Dương Kỳ Uyên liền trợn tròn mắt.
- Rõ ràng cô ấy đã bị sảy thai rồi mà!
- Sảy thai? Dương Kỳ Uyên cô đang nói gì vậy? Sao cô biết cô ấy sảy thai?
Ánh mắt của Lâm Đình khiến cho cô ta trở nên run sợ, cô ta không ngờ cái thai vẫn còn.
- Tốt nhất là hai đứa đừng lừa nội một lần nữa. Nếu không nội sẽ không bỏ qua đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.