Cô Nàng Xấu Xí Là Bạn Gái Tổng Tài!!
Chương 23
Thúy Vy06032008
27/03/2023
Tại quán bar XX.
- Ông chủ! Giới thiệu với ông đây là bạn tôi, Mộng Hoàn. Ông có thể để cô ấy làm phục vụ ở quán của ông không??
Ông chủ quán bar nhìn sơ qua Mộng Hoàn từ trên xuống dưới rồi chậc chậc lưỡi.
- Cái này... nhan sắc của cô ấy...
- Chỉ là làm phục vụ, rót rượu, bưng bê này nọ thôi mà.
- Nhưng mà... cũng phải cần có nhan sắc chứ! Cô Mộng Hoàn đây... nhìn trông quê mùa quá, là con gái thời này mà ra đường không trang điểm cũng được sao??
Mộng Hoàn kéo tay áo của Hồ Sơ Hạ.
- Thôi đi! Không được thì thôi, cậu đừng làm khó ông chủ đâu nữa.
Hồ Sơ Hạ đẩy Mộng Hoàn sang một bên.
- Ông chủ!! Tôi là khách quen ở đây nên ông cũng biết tôi là ai chứ?? Hửm?
Ông chủ lúc này toát hết cả mồ hôi.
- Đương nhiên rồi, Hồ tiểu thư!!
- Vậy ông còn không nể mặt tôi??
Ông chủ cũng không còn cách nào khác chỉ biết cắn răng gật đầu.
- Vậy được, Mộng Hoàn, từ ngày mai cô hãy đến đây làm, nếu làm tốt không chừng còn được khách bo thêm tiền!!
Mộng Hoàn vui mừng.
- Cảm ơn ông chủ! Vậy giờ tôi có thể học hỏi một chút không, để ngày mai khi làm việc tôi sẽ làm tốt và không bị bỡ ngỡ.
- Được! Cô đi theo tôi!!
...----------------...
Về đến nhà, Mộng Hoàn liền nhìn thấy Trần Hữu Tiến đứng ở trước cửa nhà cô.
- Hữu Tiến! Anh sao lại đứng ở đây??
- Sao giờ này cô mới về??
- À! Có lẽ từ nhày mai tôi còn sẽ về trễ hơn cả hôm nay vì tôi phải đi làm thêm.
Hữu Tiến cau có.
- Chân cô vẫn còn bị thương, những vết trầy xước cũng chưa lành, không phải tôi đã bảo cô ít đi lại rồi sao??
- Không sao thật, ngày mai chân tôi có lẽ sẽ đỡ hơn rồi, chú ý một chút thì không sao cả.
Trần Hữu Tiến thở dài.
- Cô chẳng biết lo cho bản thân gì cả. Phải rồi, cô đã anh tối chưa??
Mộng Hoàn đột nhiên nhớ ra hình như là cô còn chưa ăn gì trong cả buổi chiều.
- Tôi quên mất luôn.
Đột nhiên Trần Hữu Tiến búng vào trán cô một cái rõ đau.
- Á! Anh làm gì vậy??
- Làm gì? Quả nhiên là cô không biết chăm lo cho bản thân thật. Cô cũng đâu còn nhỏ nữa. Trước giờ tôi thấy cô vẫn hay ăn uống lung tung rồi bỏ bữa, nhưng từ hôm nay tôi sẽ là người nhắc nhở cô. Đây! Tôi có mua đồ ăn cho cô nè! Vào nhà đi!!
Trong khi Mộng Hoàn đứng đực người ra thì Trần Hữu Tiến dã bấm mật khẩu rồi vào nhà cô như không.
- Vào thôi!!
...----------------...
Từ khi bước vào nhà Mộng Hoàn chỉ việc ngồi ở ghế sofa còn Trần Hữu Tiến sẽ dọn thức ăn ra bàn cho từ A đến Z.
Điều này khiến cô hơi tò mò.
- Anh... sao lại như vậy hả?
- Hửm??
- Ý tôi là tại sao anh lại quan tâm tôi như vậy??
Trần Hữu Tiến trả lời câu hỏi của cô một cách thản nhiên nhất có thể.
- Vì chúng ta là hàng xóm của nhau, cũng là bạn của nhau, quan tâm cô là chuyện bình thường thôi. Mà phải rồi, cô nên tìm một người bạn trai quan tâm cô, chăm sóc cho cô đi!! Cô cứ như vầy thì thật sự không ổn.
Mộng Hoàn im lặng.
- Bạn trai? Như anh sao??
- Như tôi? Cũng có thể là vậy, hoặc là, cô muốn tôi làm bạn trai của cô cũng không tệ!!
- Hả??
- Ha ha! Tôi đùa thôi!! Cô vẫn nên tìm một người hoàn hảo, giàu có hơn tôi thì hơn!
Mộng Hoàn lại rơi vào im lặng.
"Không cần có bạn trai đâu, tôi quả thật sắp có một người chồng vô cùng hoàng hảo và nhiều tiền, nhưng, anh ta vốn không thuộc về tôi và tôi cũng vốn không xứng. Hơn nữa...."
- Tình yêu sẽ không dành cho một người như tôi đâu. Tôi thất bại trong sự nghiệp và ngay cả nhan sắc cũng không có thì ai muốn yêu chứ? Bất quá thì sẽ có một người giống anh, quan tâm tôi vì chúng ta là hàng xóm, là bạn bè của nhau, ngoài ra thì chả còn gì khác.
Trần Hữu Tiến nhìn cô chầm chầm.
- Sự nghiệp thì cứ từ từ gầy dựng thôi, hay chữ thành công nhiều khi không như mình tưởng tượng hoặc là không bao giờ dừng lại. Kiểu như... lúc trước tôi chỉ muốn có công việc ổn định là ổn nhưng bây giờ thì tôi muốn được thăng chức. Còn nhan sắc, cô vốn không xấu xí đến vậy đâu, hơn nữa khi yêu thì trong mắt người đàn ông đó, họ cảm thấy chỉ có cô mới là đẹp nhất, trong mắt họ chỉ chứa mỗi mình cô.
Sau khi hâm nóng thức ăn xong thì Hữu Tiến bưng lại bàn cho cô.
- Ăn đi kẻo nguội. Đây toàn là những món cô thích đấy! Đương nhiên, đặc biệt không có thịt gà.
Mộng Hoàn ngạc nhiên.
- Anh còn nhớ tôi bị dị ứng với thịt gà sao? Anh chu đáo thật đấy!!
- Vậy có xứng đáng làm người yêu của cô chưa??
- Anh lại đùa!!
- Ông chủ! Giới thiệu với ông đây là bạn tôi, Mộng Hoàn. Ông có thể để cô ấy làm phục vụ ở quán của ông không??
Ông chủ quán bar nhìn sơ qua Mộng Hoàn từ trên xuống dưới rồi chậc chậc lưỡi.
- Cái này... nhan sắc của cô ấy...
- Chỉ là làm phục vụ, rót rượu, bưng bê này nọ thôi mà.
- Nhưng mà... cũng phải cần có nhan sắc chứ! Cô Mộng Hoàn đây... nhìn trông quê mùa quá, là con gái thời này mà ra đường không trang điểm cũng được sao??
Mộng Hoàn kéo tay áo của Hồ Sơ Hạ.
- Thôi đi! Không được thì thôi, cậu đừng làm khó ông chủ đâu nữa.
Hồ Sơ Hạ đẩy Mộng Hoàn sang một bên.
- Ông chủ!! Tôi là khách quen ở đây nên ông cũng biết tôi là ai chứ?? Hửm?
Ông chủ lúc này toát hết cả mồ hôi.
- Đương nhiên rồi, Hồ tiểu thư!!
- Vậy ông còn không nể mặt tôi??
Ông chủ cũng không còn cách nào khác chỉ biết cắn răng gật đầu.
- Vậy được, Mộng Hoàn, từ ngày mai cô hãy đến đây làm, nếu làm tốt không chừng còn được khách bo thêm tiền!!
Mộng Hoàn vui mừng.
- Cảm ơn ông chủ! Vậy giờ tôi có thể học hỏi một chút không, để ngày mai khi làm việc tôi sẽ làm tốt và không bị bỡ ngỡ.
- Được! Cô đi theo tôi!!
...----------------...
Về đến nhà, Mộng Hoàn liền nhìn thấy Trần Hữu Tiến đứng ở trước cửa nhà cô.
- Hữu Tiến! Anh sao lại đứng ở đây??
- Sao giờ này cô mới về??
- À! Có lẽ từ nhày mai tôi còn sẽ về trễ hơn cả hôm nay vì tôi phải đi làm thêm.
Hữu Tiến cau có.
- Chân cô vẫn còn bị thương, những vết trầy xước cũng chưa lành, không phải tôi đã bảo cô ít đi lại rồi sao??
- Không sao thật, ngày mai chân tôi có lẽ sẽ đỡ hơn rồi, chú ý một chút thì không sao cả.
Trần Hữu Tiến thở dài.
- Cô chẳng biết lo cho bản thân gì cả. Phải rồi, cô đã anh tối chưa??
Mộng Hoàn đột nhiên nhớ ra hình như là cô còn chưa ăn gì trong cả buổi chiều.
- Tôi quên mất luôn.
Đột nhiên Trần Hữu Tiến búng vào trán cô một cái rõ đau.
- Á! Anh làm gì vậy??
- Làm gì? Quả nhiên là cô không biết chăm lo cho bản thân thật. Cô cũng đâu còn nhỏ nữa. Trước giờ tôi thấy cô vẫn hay ăn uống lung tung rồi bỏ bữa, nhưng từ hôm nay tôi sẽ là người nhắc nhở cô. Đây! Tôi có mua đồ ăn cho cô nè! Vào nhà đi!!
Trong khi Mộng Hoàn đứng đực người ra thì Trần Hữu Tiến dã bấm mật khẩu rồi vào nhà cô như không.
- Vào thôi!!
...----------------...
Từ khi bước vào nhà Mộng Hoàn chỉ việc ngồi ở ghế sofa còn Trần Hữu Tiến sẽ dọn thức ăn ra bàn cho từ A đến Z.
Điều này khiến cô hơi tò mò.
- Anh... sao lại như vậy hả?
- Hửm??
- Ý tôi là tại sao anh lại quan tâm tôi như vậy??
Trần Hữu Tiến trả lời câu hỏi của cô một cách thản nhiên nhất có thể.
- Vì chúng ta là hàng xóm của nhau, cũng là bạn của nhau, quan tâm cô là chuyện bình thường thôi. Mà phải rồi, cô nên tìm một người bạn trai quan tâm cô, chăm sóc cho cô đi!! Cô cứ như vầy thì thật sự không ổn.
Mộng Hoàn im lặng.
- Bạn trai? Như anh sao??
- Như tôi? Cũng có thể là vậy, hoặc là, cô muốn tôi làm bạn trai của cô cũng không tệ!!
- Hả??
- Ha ha! Tôi đùa thôi!! Cô vẫn nên tìm một người hoàn hảo, giàu có hơn tôi thì hơn!
Mộng Hoàn lại rơi vào im lặng.
"Không cần có bạn trai đâu, tôi quả thật sắp có một người chồng vô cùng hoàng hảo và nhiều tiền, nhưng, anh ta vốn không thuộc về tôi và tôi cũng vốn không xứng. Hơn nữa...."
- Tình yêu sẽ không dành cho một người như tôi đâu. Tôi thất bại trong sự nghiệp và ngay cả nhan sắc cũng không có thì ai muốn yêu chứ? Bất quá thì sẽ có một người giống anh, quan tâm tôi vì chúng ta là hàng xóm, là bạn bè của nhau, ngoài ra thì chả còn gì khác.
Trần Hữu Tiến nhìn cô chầm chầm.
- Sự nghiệp thì cứ từ từ gầy dựng thôi, hay chữ thành công nhiều khi không như mình tưởng tượng hoặc là không bao giờ dừng lại. Kiểu như... lúc trước tôi chỉ muốn có công việc ổn định là ổn nhưng bây giờ thì tôi muốn được thăng chức. Còn nhan sắc, cô vốn không xấu xí đến vậy đâu, hơn nữa khi yêu thì trong mắt người đàn ông đó, họ cảm thấy chỉ có cô mới là đẹp nhất, trong mắt họ chỉ chứa mỗi mình cô.
Sau khi hâm nóng thức ăn xong thì Hữu Tiến bưng lại bàn cho cô.
- Ăn đi kẻo nguội. Đây toàn là những món cô thích đấy! Đương nhiên, đặc biệt không có thịt gà.
Mộng Hoàn ngạc nhiên.
- Anh còn nhớ tôi bị dị ứng với thịt gà sao? Anh chu đáo thật đấy!!
- Vậy có xứng đáng làm người yêu của cô chưa??
- Anh lại đùa!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.