Chương 15
Thần Hi
06/11/2014
Nơi này thật là ồn ào nha!
Buổi tối hôm nay, cô cùng anh đi vào quán bar nổi tiếng.
"Là rất ồn". Hơn nữa sắc lang (hí hí để nguyên văn hay hơn mí n nhỉ) cũng rất nhiều. Cau mày, nhìn anh có vẻ không vui.
Anh thật không nên đồng ý yêu cầu của cô, mang cô đến nơi này.
Từ lúc mới bước vào đến giờ, anh liền phát hiện có không dưới mười thằng đàn ông, cặp mắt thẳng tắp nhìn vào cô.
Đối với người đàn ông khác mà nói, có lẽ người phụ nữ của mình được người khác tán thưởng, thưởng thức sẽ cảm thấy kiêu ngạo.
Nhưng anh hết sức khó chịu.
Cô, chỉ có thể có mình anh thưởng thức
Đảo đôi mắt lạnh đi khắp bốn phía, những người đàn ông khác bị ánh mắt sắc lạnh của anh vội vã thu hồi ánh nhìn.
"Sao vậy?"
Cô vươn tay vuốt trán anh, cô nhìn thấy được anh không hề vui mừng
Nhìn cặp mắt to tràn ngập lo lắng, cô đang lo lắng cho anh sao?
Nhìn về phía cô , trong nháy mắt cơn giận dữ nhanh chóng tan đi thay vào đó là nhu tình.
"Không sao. Sau này không được đến đây nếu không có anh, biết không?" giọng anh tuy nhẹ nhưng lại rất kiên trì.
"Vâng"
Theo cá tính của cô, nếu có ai dùng giọng nói ra lệnh yêu cầu cô chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ không làm theo.
Nhưng mà đối với anh, cô cam tâm tình nguyện gật đầu, bởi vì cô biết là anh quan tâm đến cô.
Cùng anh chung sống hơn 1 tháng, đều là những ngày vui sướng nhất trong đời của cô, anh dịu dàng, chăm sóc, che chở làm cho cô vô cùng cảm động.
Anh mang theo cô vui chơi gần một tháng, vừa phải dùng điện thoại điều khiển chuyện công ty
Cô tin tưởng, chỉ cần cô muốn vật gì, anh nhất định sẽ lấy đưa cho cô
Cùng anh chung sống, cô không cần phải ngụy trang bản thân, có thể lấy tính cách chân thật mà sống với anh, thỉnh thoảng hai người cũng có những cãi vã nhưng người giảng hòa luôn luôn là anh.
Đây chính là hạnh phúc.
Trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào, nhờ anh mang lại
"Đáng chết". Khó khi thấy anh nói như vậy trước mặt cô
"Anh ghét những ánh mắt của những tên đàn ông kia nhìn em". Giọng anh rõ ràng không vui, trong mắt cũng toát ra lạnh lùng làm người ta không nhịn được mà rùng mình
"Không cảm thấy vinh hạnh sao? Có bạn gái được nhiều người thưởng thức, chứng tỏ ánh mắt anh thật tốt, khiến người khác hâm mộ". Thấy anh ghen tức cô thật cao hứng nha
"Phụ nữ của anh không cần ai nhìn". Anh một tay ôm cô vào ngực ngay khi cô chưa kịp phản ứng, nhanh chóng hôn cô
Chìm đắm trong nụ hôn của anh, cô không kiềm chế được mà hãm sâu trong đó
Mùi hương nhàn nhạt trên người cô, hoàn toàn chiếm hết lí trí anh
Mỗi lần hôn như vậy, hai người luôn lâm vào tình cảnh không thể dứt ra, kích thích, tiếng động bốn phía dường như biến mất, chỉ có tiếng hơi thở và tiếng tim đập bên tai (lyly: híc đoạn nì tớ chém mãi mới được a, có j không hiểu tớ cũng chịu)
Bỏ qua nơi này không thích hợp, từ bỏ thân phận của mình, giờ phút này chỉ có anh và cô, chỉ là một đôi tình nhân đang chìm đắm trong tình yêu.
Lúc lâu, anh rốt cuộc buông cô ra
"Anh muốn....tốt nhất anh nên mang cho em ly nước". Thở gấp gáp, trong ánh mắt anh tràn ngập khát vọng mãnh liệt đối với cô
"Em........em không khát.... ......."
Cô không muốn uống nước mà muốn anh hôn cô (hê hê chị cũng sắc nhể, cơ mà em thích). Trong mắt cô mang theo men say, cô vì nụ hôn của anh mà say
Cô mang cặp mắt mờ mịt nhìn anh, khiêu chiến lý trí của anh, môi đỏ khẽ mở ra, giống như đang mời gọi anh, gò má cô ửng hồng.
"Anh....anh cũng cần...". Anh hít thở thật sâu, nắm vai cô, đẩy nhẹ ra
Anh luôn luôn cho rằng mình luôn có sự tự chủ, nhưng gặp cô chúng tựa như tan rã hết
"Hiện tại anh nên rời xa em một chút, nếu không anh không biết sẽ làm ra chuyện gì với em". Nở một nụ cười bất đắc dĩ
Anh không muốn thương tổn cô, cô vẫn chưa hoàn toàn yêu thương anh, anh không muốn làm như vậy đối với cô
"Em...". Cúi đầu, im lặng
Biết anh chăm sóc cô như vậy nhưng không nghĩ anh lại vì cô mà suy nghĩ nhiều như vậy
"Anh giúp em đi lấy nước, có người đến bắt chuyện không cần để ý, biết không?" lau lau gương mặt trắng nõn không tì vết của cô, khẽ hôn nhẹ cô một cái anh mới rời đi
Nhìn bóng lưng anh rời đi, chỉ là như thế, nhưng cũng khiến cô tràn đầy kích động muốn nhanh chóng nhảy vào lòng anh
Cô muốn bên cạnh anh, anh hoàn toàn chiếm lấy trái tim cô, không hề chừa ra một không gian nào hết
Người đàn ông như vậy a! Cô hạnh phúc khẽ nở nụ cười. Lòng đang cười, mắt đang cười, cảm giác cả người tràn ngập sung sướng
"Cô là Hạ Tâm Diệp?"
Một người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, cắt đứt chuyện vui của cô
Là người đến bắt chuyện sao?
Quay đầu lại, cô không nhịn được nhìn người đàn ông bên cạnh
"Có chuyện gì sao?". Giọng của cô không được vui, nếu như có thể người đàn ông này nên nhanh chóng tránh xa cô một chút
"Cô là chị cả của Hạ gia?" . Nghe giọng nói anh không xác định. Anh nói như vậy, cũng là tò mò. Ở chỗ như thế này sẽ không có người biết thân phận cô mới đúng nha
"Anh?". Cô nhìn kỹ người đàn ông trước mắt, xác định mình không biết anh ta, trong lòng tràn đầy cảnh giác
Anh ta là người phương Đông nhưng tiếng Trung nói không chuẩn
"Thật xin lỗi, tôi không có ác ý, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi cô"
"Có chuyện gì muốn hỏi tôi? Tôi căn bản là không biết anh"
"Tôi muốn hỏi em gái cô, Hạ Vân Vi". Đọc lên cái tên này, trong mắt anh ta có thêm chút nhiệt độ bớt phần lạnh nhạt
"Vân Vi?". Nheo mắt lai, cô đứng dậy, tỉ mỉ quan sát người đàn ông trước mắt này
"Anh tìm Vân Vi làm gì?"
Cô thật lo lắng nha, đầu óc em hai so với cô còn thông minh hơn, không biết đã chọc gì tới người đàn ông này?
Cô phải hỏi rõ ràng, người anh ta toát ra khí thế, sợ rằng anh ta không hề đơn giản, nếu là Vân Vi chọc giận anh ta thì nguy rồi
"Tôi muốn biết từ khi các cô trốn hôn, cô ấy có tin tức gì không?"
Khi anh ta nhắc đến hai chữ trốn hôn thì cô khẳng định giọng điệu anh ta mang theo tức giận, trong mắt cũng tản ra ngọn lửa
"Biết cũng không nói cho anh biết, trừ phi anh nói ra thân phận mình, muốn tìm em gái tôi làm gì?". Thật ra cô cái gì cũng không biết, đến nước Pháp lâu vậy, cô cũng chưa liên lạc với ai
Trừ lão tam Chi Liễn cá tính tương đối khiến người ta lo lắng, những người khác đều có năng lực tự bảo vệ mình, căn bản không cần lo lắng, hơn nữa Vân Vi nhất định chăm sóc Chi Liễn, cô càng không cần phải lo lắng.
"Tôi là vị hôn phu của cô ấy"
"Cái gì?" nghe vậy cô mở mắt thật to
Anh ta là vị hôn phu của Vân Vi
Là một khối băng lớn?
Xem kỹ anh ta một lúc, cô đột nhiên cười lớn
"Chúc mừng anh". Cô giả vờ đùa giỡn anh ta
Khi anh ta còn chưa kịp phản ứng, cô bắt tay người đàn ông này siết chặt
"Em rể à! Chị chấp nhận em, em phải cố gắng lên:
Mặc dù cô không tán thành ba mẹ lén lút quyết định hôn sự, nhưng không thể phủ nhận người đàn ông trước mắt này làm cho người ta một loại cảm giác hết sức ưu tú cùng hoàn mĩ
Người đàn ông này tựa hồ không hiểu ý tứ, thoáng nhăn mặt lại
"Không sao, không sao. Em không hiểu thì từ từ hiểu không vội"
Cô có dự cảm, người đàn ông này có thể đem con bươm bướm hoa nhà cô thu phục
"Cô còn chưa nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?". Giọng anh ta lạnh lùng nhắc nhở lần nữa
"Không cần tìm nó, tôi hiểu rõ nó nhất, nó sẽ chủ động đi tìm anh mới đúng"
Người đàn ông nhăn mày, không tin lời cô nối
"Anh phải tin tưởng tôi, nó tuyệt đối tới tìm anh nha". Cô vỗ vỗ vai anh, dùng sức gật đầu đảm bảo (lyly: công nhận chi hiểu rõ em thiệt, chị Vân Vi đúng là tìm anh từ hôn nha:)
Nếu như cô nhớ không lầm, Vân Vi có nói qua, em ấy sẽ tự mình đi giải quyết hôn sự này
"Được. Vậy tôi không quấy rầy cô ". Đáp án anh muốn đã có, gật đầu một cái xoay người rời đi
"Em rể, cố gắng lên nha! Chị luôn ủng hộ em". Cô nhìn theo bóng lưng anh ta phất tay
"Ai vậy?" vừa đúng lúc Địch Lạc trở về bên cạnh cô, giọng của anh mặc dù nhu hòa nhưng âm trầm vô cùng dọa người nha
"Anh ta là vị hôn phu của em hai". Cô nhận lấy ly từ trên tay anh, hướng anh lộ ra nụ cười
"Hả?". Nghe được thân phận của đối phương, vẻ mặt lạnh lùng của anh trong nháy mắt tan biến
"Ừ. Người đàn ông kia chắc có biện pháp đối phó em ấy". Cho nên anh hứng phấn chờ xem kịch hay
"Tên là gì?". Anh buồn cười nhìn thấy cô đang cười hả hê
"Anh ta gọi...em không hỏi". Cô tức giận vì mình đã sơ ý
Người đàn ông rất quen mặt, nhưng anh nhất thời không nhớ ra
"Vậy sao?" vỗ vỗ đầu cô, nhìn bộ dáng muốn khóc của cô có chút buồn cười
"Không được, em đuổi theo anh ta". Nói xong cô làm bộ muốn chạy, nhưng anh nhanh chóng kéo cô lại
"Làm cái.... ......". Cô bị bộ mặt trầm xuống của anh hù dọa không thốt nên lời
Nhìn anh thật đáng sợ nha
"Người em đuổi theo chỉ có thể là anh", anh bên tai cô nhẹ ngàng nói
Anh thiếu chút nữa phát điên, cô gái này, ở trước mặt anh lại nói đuổi theo người đàn ông khác
"Đi". Anh lôi kéo cô rời khỏi chỗ này
"Muốn đi đâu"
"Về nghỉ ngơi"
"Hiện tại, vẫn còn sớm mà?" cô hỏi anh
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, mới 8g30
"Anh hơi mệt"
Mặc kệ cô hoài nghi không tin lời anh nhưng anh nhất định dẫn cô rời đi
Ở chỗ này quá nguy hiểm, đàn ông vô số, sẽ ảnh hưởng đến sự chú ý của cô, mà anh thì không thể chịu được khi cô đem sự chú ý đặt trên người đàn ông khác
"Này! Em còn chưa chơi đủ.... ....chậm một chút......."
Buổi tối hôm nay, cô cùng anh đi vào quán bar nổi tiếng.
"Là rất ồn". Hơn nữa sắc lang (hí hí để nguyên văn hay hơn mí n nhỉ) cũng rất nhiều. Cau mày, nhìn anh có vẻ không vui.
Anh thật không nên đồng ý yêu cầu của cô, mang cô đến nơi này.
Từ lúc mới bước vào đến giờ, anh liền phát hiện có không dưới mười thằng đàn ông, cặp mắt thẳng tắp nhìn vào cô.
Đối với người đàn ông khác mà nói, có lẽ người phụ nữ của mình được người khác tán thưởng, thưởng thức sẽ cảm thấy kiêu ngạo.
Nhưng anh hết sức khó chịu.
Cô, chỉ có thể có mình anh thưởng thức
Đảo đôi mắt lạnh đi khắp bốn phía, những người đàn ông khác bị ánh mắt sắc lạnh của anh vội vã thu hồi ánh nhìn.
"Sao vậy?"
Cô vươn tay vuốt trán anh, cô nhìn thấy được anh không hề vui mừng
Nhìn cặp mắt to tràn ngập lo lắng, cô đang lo lắng cho anh sao?
Nhìn về phía cô , trong nháy mắt cơn giận dữ nhanh chóng tan đi thay vào đó là nhu tình.
"Không sao. Sau này không được đến đây nếu không có anh, biết không?" giọng anh tuy nhẹ nhưng lại rất kiên trì.
"Vâng"
Theo cá tính của cô, nếu có ai dùng giọng nói ra lệnh yêu cầu cô chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ không làm theo.
Nhưng mà đối với anh, cô cam tâm tình nguyện gật đầu, bởi vì cô biết là anh quan tâm đến cô.
Cùng anh chung sống hơn 1 tháng, đều là những ngày vui sướng nhất trong đời của cô, anh dịu dàng, chăm sóc, che chở làm cho cô vô cùng cảm động.
Anh mang theo cô vui chơi gần một tháng, vừa phải dùng điện thoại điều khiển chuyện công ty
Cô tin tưởng, chỉ cần cô muốn vật gì, anh nhất định sẽ lấy đưa cho cô
Cùng anh chung sống, cô không cần phải ngụy trang bản thân, có thể lấy tính cách chân thật mà sống với anh, thỉnh thoảng hai người cũng có những cãi vã nhưng người giảng hòa luôn luôn là anh.
Đây chính là hạnh phúc.
Trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào, nhờ anh mang lại
"Đáng chết". Khó khi thấy anh nói như vậy trước mặt cô
"Anh ghét những ánh mắt của những tên đàn ông kia nhìn em". Giọng anh rõ ràng không vui, trong mắt cũng toát ra lạnh lùng làm người ta không nhịn được mà rùng mình
"Không cảm thấy vinh hạnh sao? Có bạn gái được nhiều người thưởng thức, chứng tỏ ánh mắt anh thật tốt, khiến người khác hâm mộ". Thấy anh ghen tức cô thật cao hứng nha
"Phụ nữ của anh không cần ai nhìn". Anh một tay ôm cô vào ngực ngay khi cô chưa kịp phản ứng, nhanh chóng hôn cô
Chìm đắm trong nụ hôn của anh, cô không kiềm chế được mà hãm sâu trong đó
Mùi hương nhàn nhạt trên người cô, hoàn toàn chiếm hết lí trí anh
Mỗi lần hôn như vậy, hai người luôn lâm vào tình cảnh không thể dứt ra, kích thích, tiếng động bốn phía dường như biến mất, chỉ có tiếng hơi thở và tiếng tim đập bên tai (lyly: híc đoạn nì tớ chém mãi mới được a, có j không hiểu tớ cũng chịu)
Bỏ qua nơi này không thích hợp, từ bỏ thân phận của mình, giờ phút này chỉ có anh và cô, chỉ là một đôi tình nhân đang chìm đắm trong tình yêu.
Lúc lâu, anh rốt cuộc buông cô ra
"Anh muốn....tốt nhất anh nên mang cho em ly nước". Thở gấp gáp, trong ánh mắt anh tràn ngập khát vọng mãnh liệt đối với cô
"Em........em không khát.... ......."
Cô không muốn uống nước mà muốn anh hôn cô (hê hê chị cũng sắc nhể, cơ mà em thích). Trong mắt cô mang theo men say, cô vì nụ hôn của anh mà say
Cô mang cặp mắt mờ mịt nhìn anh, khiêu chiến lý trí của anh, môi đỏ khẽ mở ra, giống như đang mời gọi anh, gò má cô ửng hồng.
"Anh....anh cũng cần...". Anh hít thở thật sâu, nắm vai cô, đẩy nhẹ ra
Anh luôn luôn cho rằng mình luôn có sự tự chủ, nhưng gặp cô chúng tựa như tan rã hết
"Hiện tại anh nên rời xa em một chút, nếu không anh không biết sẽ làm ra chuyện gì với em". Nở một nụ cười bất đắc dĩ
Anh không muốn thương tổn cô, cô vẫn chưa hoàn toàn yêu thương anh, anh không muốn làm như vậy đối với cô
"Em...". Cúi đầu, im lặng
Biết anh chăm sóc cô như vậy nhưng không nghĩ anh lại vì cô mà suy nghĩ nhiều như vậy
"Anh giúp em đi lấy nước, có người đến bắt chuyện không cần để ý, biết không?" lau lau gương mặt trắng nõn không tì vết của cô, khẽ hôn nhẹ cô một cái anh mới rời đi
Nhìn bóng lưng anh rời đi, chỉ là như thế, nhưng cũng khiến cô tràn đầy kích động muốn nhanh chóng nhảy vào lòng anh
Cô muốn bên cạnh anh, anh hoàn toàn chiếm lấy trái tim cô, không hề chừa ra một không gian nào hết
Người đàn ông như vậy a! Cô hạnh phúc khẽ nở nụ cười. Lòng đang cười, mắt đang cười, cảm giác cả người tràn ngập sung sướng
"Cô là Hạ Tâm Diệp?"
Một người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, cắt đứt chuyện vui của cô
Là người đến bắt chuyện sao?
Quay đầu lại, cô không nhịn được nhìn người đàn ông bên cạnh
"Có chuyện gì sao?". Giọng của cô không được vui, nếu như có thể người đàn ông này nên nhanh chóng tránh xa cô một chút
"Cô là chị cả của Hạ gia?" . Nghe giọng nói anh không xác định. Anh nói như vậy, cũng là tò mò. Ở chỗ như thế này sẽ không có người biết thân phận cô mới đúng nha
"Anh?". Cô nhìn kỹ người đàn ông trước mắt, xác định mình không biết anh ta, trong lòng tràn đầy cảnh giác
Anh ta là người phương Đông nhưng tiếng Trung nói không chuẩn
"Thật xin lỗi, tôi không có ác ý, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi cô"
"Có chuyện gì muốn hỏi tôi? Tôi căn bản là không biết anh"
"Tôi muốn hỏi em gái cô, Hạ Vân Vi". Đọc lên cái tên này, trong mắt anh ta có thêm chút nhiệt độ bớt phần lạnh nhạt
"Vân Vi?". Nheo mắt lai, cô đứng dậy, tỉ mỉ quan sát người đàn ông trước mắt này
"Anh tìm Vân Vi làm gì?"
Cô thật lo lắng nha, đầu óc em hai so với cô còn thông minh hơn, không biết đã chọc gì tới người đàn ông này?
Cô phải hỏi rõ ràng, người anh ta toát ra khí thế, sợ rằng anh ta không hề đơn giản, nếu là Vân Vi chọc giận anh ta thì nguy rồi
"Tôi muốn biết từ khi các cô trốn hôn, cô ấy có tin tức gì không?"
Khi anh ta nhắc đến hai chữ trốn hôn thì cô khẳng định giọng điệu anh ta mang theo tức giận, trong mắt cũng tản ra ngọn lửa
"Biết cũng không nói cho anh biết, trừ phi anh nói ra thân phận mình, muốn tìm em gái tôi làm gì?". Thật ra cô cái gì cũng không biết, đến nước Pháp lâu vậy, cô cũng chưa liên lạc với ai
Trừ lão tam Chi Liễn cá tính tương đối khiến người ta lo lắng, những người khác đều có năng lực tự bảo vệ mình, căn bản không cần lo lắng, hơn nữa Vân Vi nhất định chăm sóc Chi Liễn, cô càng không cần phải lo lắng.
"Tôi là vị hôn phu của cô ấy"
"Cái gì?" nghe vậy cô mở mắt thật to
Anh ta là vị hôn phu của Vân Vi
Là một khối băng lớn?
Xem kỹ anh ta một lúc, cô đột nhiên cười lớn
"Chúc mừng anh". Cô giả vờ đùa giỡn anh ta
Khi anh ta còn chưa kịp phản ứng, cô bắt tay người đàn ông này siết chặt
"Em rể à! Chị chấp nhận em, em phải cố gắng lên:
Mặc dù cô không tán thành ba mẹ lén lút quyết định hôn sự, nhưng không thể phủ nhận người đàn ông trước mắt này làm cho người ta một loại cảm giác hết sức ưu tú cùng hoàn mĩ
Người đàn ông này tựa hồ không hiểu ý tứ, thoáng nhăn mặt lại
"Không sao, không sao. Em không hiểu thì từ từ hiểu không vội"
Cô có dự cảm, người đàn ông này có thể đem con bươm bướm hoa nhà cô thu phục
"Cô còn chưa nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?". Giọng anh ta lạnh lùng nhắc nhở lần nữa
"Không cần tìm nó, tôi hiểu rõ nó nhất, nó sẽ chủ động đi tìm anh mới đúng"
Người đàn ông nhăn mày, không tin lời cô nối
"Anh phải tin tưởng tôi, nó tuyệt đối tới tìm anh nha". Cô vỗ vỗ vai anh, dùng sức gật đầu đảm bảo (lyly: công nhận chi hiểu rõ em thiệt, chị Vân Vi đúng là tìm anh từ hôn nha:)
Nếu như cô nhớ không lầm, Vân Vi có nói qua, em ấy sẽ tự mình đi giải quyết hôn sự này
"Được. Vậy tôi không quấy rầy cô ". Đáp án anh muốn đã có, gật đầu một cái xoay người rời đi
"Em rể, cố gắng lên nha! Chị luôn ủng hộ em". Cô nhìn theo bóng lưng anh ta phất tay
"Ai vậy?" vừa đúng lúc Địch Lạc trở về bên cạnh cô, giọng của anh mặc dù nhu hòa nhưng âm trầm vô cùng dọa người nha
"Anh ta là vị hôn phu của em hai". Cô nhận lấy ly từ trên tay anh, hướng anh lộ ra nụ cười
"Hả?". Nghe được thân phận của đối phương, vẻ mặt lạnh lùng của anh trong nháy mắt tan biến
"Ừ. Người đàn ông kia chắc có biện pháp đối phó em ấy". Cho nên anh hứng phấn chờ xem kịch hay
"Tên là gì?". Anh buồn cười nhìn thấy cô đang cười hả hê
"Anh ta gọi...em không hỏi". Cô tức giận vì mình đã sơ ý
Người đàn ông rất quen mặt, nhưng anh nhất thời không nhớ ra
"Vậy sao?" vỗ vỗ đầu cô, nhìn bộ dáng muốn khóc của cô có chút buồn cười
"Không được, em đuổi theo anh ta". Nói xong cô làm bộ muốn chạy, nhưng anh nhanh chóng kéo cô lại
"Làm cái.... ......". Cô bị bộ mặt trầm xuống của anh hù dọa không thốt nên lời
Nhìn anh thật đáng sợ nha
"Người em đuổi theo chỉ có thể là anh", anh bên tai cô nhẹ ngàng nói
Anh thiếu chút nữa phát điên, cô gái này, ở trước mặt anh lại nói đuổi theo người đàn ông khác
"Đi". Anh lôi kéo cô rời khỏi chỗ này
"Muốn đi đâu"
"Về nghỉ ngơi"
"Hiện tại, vẫn còn sớm mà?" cô hỏi anh
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, mới 8g30
"Anh hơi mệt"
Mặc kệ cô hoài nghi không tin lời anh nhưng anh nhất định dẫn cô rời đi
Ở chỗ này quá nguy hiểm, đàn ông vô số, sẽ ảnh hưởng đến sự chú ý của cô, mà anh thì không thể chịu được khi cô đem sự chú ý đặt trên người đàn ông khác
"Này! Em còn chưa chơi đủ.... ....chậm một chút......."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.