Chương 18
Thần Hi
06/11/2014
Cầm lấy hành lý từ dưới đất lên tay, cô nhìn vòng quanh căn phòng lần nữa
Thời gian cô ở nơi này, là lúc cô sung sướng nhất
Là anh khiến cô hiểu rõ yêu là như thế nào
Mặc dù từ đầu đến cuối đều là giả, nhưng cô....thật sự rất vui vẻ
Nước mắt lặng lẽ rơi, dọc theo gương mặt cô chảy xuống
Cô sẽ không quên nơi này, nơi mà cô đã từng vui vẻ
Sẽ không quên chủ nhân nơi này, là người đàn ông cô yêu
Những điều tốt đẹp cô sẽ mãi mãi ghi nhớ
Đem chìa khóa trong lòng bàn tay, cô đặt nhè nhẹ ở trên bàn
Đây là căn phòng nơi hai người mỗi ngày vui vẻ, nhớ tới anh cô nhịn không được khóc thành tiếng.
Cô yêu anh
Thật yêu, thật yêu anh,......
*****************************************************
Kỳ quái, ngồi trước bàn làm việc, anh không thể nào tập trung
Mấy ngày nay, cô vấn đề gì đó khiến anh cảm thấy không an tâm
Đem tài liệu bỏ lại trên bàn anh đứng lên
Cô làm sao vậy?
Từ chuyện lần trước đến bây giờ, một người luôn luôn tươi cười đáng yêu, lại trở nên buồn bực không vui, cô luôn len lén thở dài, khuôn mặt tràn đầy tâm sự
"Tổng giám đốc, lão tổng giám đốc tìm ngài". Giọng nói thư kí truyền đến qua điện thoại
"A lô" nhận điện thoại anh đem phiền não gác qua một bên
"Lạc nhi, con có bận không?"
"Không có, ba tìm con có chuyện gì sao?" buông lỏng cà vạt, anh đem thân thể tựa lưng vào ghế
"Con và con bé kia còn tốt chứ?" bá tước quan tâm hỏi
Kể từ ngày ông rời đi, ông càng nghĩ càng có chỗ không đúng
Con trai không nói cho con bé biết quan hệ của bọn nó, nhưng ông lại nói ra, làm hại hai đứa gây gổ cũng không hay
Vì thế, ông phiền não chừng mấy ngày mới quyết định gọi điện hỏi con trai
"Con cùng Tâm Diệp không xảy ra chuyện gì, ba đừng lo". Nhớ tới hành động của cô mấy ngày qua, anh lắc đầu, đem suy nghĩ quăng đi
"Không có là tốt rồi! Không có là tốt rồi. Ba còn đang lo lắng! Ngày đó ta nói cho con bé biết con bé là vị hôn thê của con, con bé rất kinh ngạc cái gì cũng không nói, giống như bị đả kích không nhỏ". Bá tước cười ha ha nói
Xem ra là ông đã quá lo lắng rồi, con trai đã đem mọi chuyện giải thích rõ ràng với con bé
"Ba nói gì?" anh kinh ngạc từ trên ghế đứng dậy
Nghe ba nói như vậy, trong lòng anh dâng lên dự cảm xấu
"Hôm đó ba và mẹ con đến chỗ con tìm Tâm Diệp cùng nhau nói chuyện phiếm, còn nói cho con bé nghe vụ hôn ước, con bé lúc ấy vô cùng kinh ngạc, sững sờ nhìn chúng ta, không nói gì. Sau ta lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, phát hiện con bé không hề biết chuyện này, ta cùng mẹ con đi về. Hôm nay gọi điện hỏi thăm tình hình của con bé xem sao". Nghe con trai có chút bối rối, ông cũng nhanh nói ra
"Ba mẹ tới khi nào?" sao anh lại không biết
"Chính là tuần trước, sao vậy? Tâm Diệp không nói cho con biết sao?" ông nhanh chóng hỏi
"Không có, cô ấy chưa nói... Cô ấy". Trong đầu anh hiện lên cuộc nói chuyện tuần trước của anh và cô, sau đó là tình huống khác thường mấy hôm nay
"Kỳ quái, làm sao cô bé không nói cho con biết?"
Trong lòng anh bắt đầu cảm thấy lo lắng
Cô biết anh là vị hôn phu của cô, nên mới hỏi anh này nọ như vậy
"Ba, thật xin lỗi, con cúp điện thoai, con về nhà xem đã. Anh cảm thấy lo lắng, linh cảm như có việc gì xảy ra rồi
Anh muốn nhìn thấy cô, muốn ngay lập tức
"Được, được, con mau trở về, nhớ liên lạc với ba". Nghe giọng nói lo lắng của con trai, ông cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng"
Chẳng lẽ ông và vợ lại phá hư chuyện tốt của con rồi sao?
Cúp điện thoại,anh nhanh chóng chạy ra ngoài, không quan tâm đến bộ dạng giật mình của thư ký
Cô đã biết, mà cô còn hỏi anh, vì muốn nghe chính miệng anh nói ra sao?
Vậy lúc ấy anh lại trả lời cô cái gì?
Không có, anh trả lời là không có vị hôn thê
Khi anh chưa muốn nói chân tướng sự việc cho cô thì cô đã sớm biết, nên cô mới buồn bã
Bởi vì anh lừa cô
"Đáng chết"
Khó trách khi nghe câu trả lời của anh cô cảm thấy khổ sở
Khó trách mấy ngày nay cô thật kỳ quái, khó trách cô có một chút trốn tránh đối với anh
Cô đợi anh nói rõ sự thật cho cô nghe, nhưng mà....anh lựa chọn giấu giếm!
Cô nhất định nghĩ anh không cần cô, cho nên cô thất vọng, đau lòng, cùng khổ sở
Khởi động xe, anh nóng nảy nhanh chóng chạy như bay về nhà
"Tâm Diệp?"
Mở cửa ra, anh chạy vào trong nhà tìm kiếm bóng dáng của cô
"Tâm Diệp, em ở đâu?'"
Trong nhà bất kỳ chỗ nào cũng không thấy bóng dáng cô
Đáng chết, tại sao anh không tìm được cô?
Anh phải giải thích rõ nguyên nhân với cô, nói cho cô biết,anh không cố ý gạt cô, chỉ là chờ cô thật sự yêu anh, anh mới nói cho cô biết
"Sẽ không phải ra ngoài mua đồ ăn đi?" anh có chút thở gấp ngồi trên gế sa lông, tay cầm chén nước trên bàn
Đột nhiên, anh thấy có một chút ánh sáng nhỏ phát ra
"Chìa khóa?"
Cửa khóa làm sao chiếc chìa khóa lại ở đây?
Anh chợt đứng đậy, chạy nhanh về phía phòng ngủ, đưa tay mở tủ trang điểm
Trừ đồ anh mua cho cô vẫn còn, những mỹ phẩm cô thường sử dụng trên bàn trang điểm và ngăn kéo hoàn toàn biến mất
Anh kéo tủ treo quần áo, phát hiện bên trong trừ quần áo của anh, cái gì anh mua vẫn còn, những quần áo cô mang đến đều biến mất
"Đáng chết" anh rống to
Cầm chìa khóa xe, anh nhanh chóng chạy ra ngoài
Sao cô lại đi, đây coi là gì?
Ngay cả lời giải thích cũng không cho anh nói sao?
Cô thật vô tình như vậy?
Không được, anh không thể để cho cô đi
Tại sao cô lại có thể đi như vậy?
Anh phải đem cô trở về, nếu cô không tha thứ cho anh cũng không sao, ít nhất.... ...... .....
Anh phải nói cho cô biết, anh yêu cô.
Thời gian cô ở nơi này, là lúc cô sung sướng nhất
Là anh khiến cô hiểu rõ yêu là như thế nào
Mặc dù từ đầu đến cuối đều là giả, nhưng cô....thật sự rất vui vẻ
Nước mắt lặng lẽ rơi, dọc theo gương mặt cô chảy xuống
Cô sẽ không quên nơi này, nơi mà cô đã từng vui vẻ
Sẽ không quên chủ nhân nơi này, là người đàn ông cô yêu
Những điều tốt đẹp cô sẽ mãi mãi ghi nhớ
Đem chìa khóa trong lòng bàn tay, cô đặt nhè nhẹ ở trên bàn
Đây là căn phòng nơi hai người mỗi ngày vui vẻ, nhớ tới anh cô nhịn không được khóc thành tiếng.
Cô yêu anh
Thật yêu, thật yêu anh,......
*****************************************************
Kỳ quái, ngồi trước bàn làm việc, anh không thể nào tập trung
Mấy ngày nay, cô vấn đề gì đó khiến anh cảm thấy không an tâm
Đem tài liệu bỏ lại trên bàn anh đứng lên
Cô làm sao vậy?
Từ chuyện lần trước đến bây giờ, một người luôn luôn tươi cười đáng yêu, lại trở nên buồn bực không vui, cô luôn len lén thở dài, khuôn mặt tràn đầy tâm sự
"Tổng giám đốc, lão tổng giám đốc tìm ngài". Giọng nói thư kí truyền đến qua điện thoại
"A lô" nhận điện thoại anh đem phiền não gác qua một bên
"Lạc nhi, con có bận không?"
"Không có, ba tìm con có chuyện gì sao?" buông lỏng cà vạt, anh đem thân thể tựa lưng vào ghế
"Con và con bé kia còn tốt chứ?" bá tước quan tâm hỏi
Kể từ ngày ông rời đi, ông càng nghĩ càng có chỗ không đúng
Con trai không nói cho con bé biết quan hệ của bọn nó, nhưng ông lại nói ra, làm hại hai đứa gây gổ cũng không hay
Vì thế, ông phiền não chừng mấy ngày mới quyết định gọi điện hỏi con trai
"Con cùng Tâm Diệp không xảy ra chuyện gì, ba đừng lo". Nhớ tới hành động của cô mấy ngày qua, anh lắc đầu, đem suy nghĩ quăng đi
"Không có là tốt rồi! Không có là tốt rồi. Ba còn đang lo lắng! Ngày đó ta nói cho con bé biết con bé là vị hôn thê của con, con bé rất kinh ngạc cái gì cũng không nói, giống như bị đả kích không nhỏ". Bá tước cười ha ha nói
Xem ra là ông đã quá lo lắng rồi, con trai đã đem mọi chuyện giải thích rõ ràng với con bé
"Ba nói gì?" anh kinh ngạc từ trên ghế đứng dậy
Nghe ba nói như vậy, trong lòng anh dâng lên dự cảm xấu
"Hôm đó ba và mẹ con đến chỗ con tìm Tâm Diệp cùng nhau nói chuyện phiếm, còn nói cho con bé nghe vụ hôn ước, con bé lúc ấy vô cùng kinh ngạc, sững sờ nhìn chúng ta, không nói gì. Sau ta lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, phát hiện con bé không hề biết chuyện này, ta cùng mẹ con đi về. Hôm nay gọi điện hỏi thăm tình hình của con bé xem sao". Nghe con trai có chút bối rối, ông cũng nhanh nói ra
"Ba mẹ tới khi nào?" sao anh lại không biết
"Chính là tuần trước, sao vậy? Tâm Diệp không nói cho con biết sao?" ông nhanh chóng hỏi
"Không có, cô ấy chưa nói... Cô ấy". Trong đầu anh hiện lên cuộc nói chuyện tuần trước của anh và cô, sau đó là tình huống khác thường mấy hôm nay
"Kỳ quái, làm sao cô bé không nói cho con biết?"
Trong lòng anh bắt đầu cảm thấy lo lắng
Cô biết anh là vị hôn phu của cô, nên mới hỏi anh này nọ như vậy
"Ba, thật xin lỗi, con cúp điện thoai, con về nhà xem đã. Anh cảm thấy lo lắng, linh cảm như có việc gì xảy ra rồi
Anh muốn nhìn thấy cô, muốn ngay lập tức
"Được, được, con mau trở về, nhớ liên lạc với ba". Nghe giọng nói lo lắng của con trai, ông cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng"
Chẳng lẽ ông và vợ lại phá hư chuyện tốt của con rồi sao?
Cúp điện thoại,anh nhanh chóng chạy ra ngoài, không quan tâm đến bộ dạng giật mình của thư ký
Cô đã biết, mà cô còn hỏi anh, vì muốn nghe chính miệng anh nói ra sao?
Vậy lúc ấy anh lại trả lời cô cái gì?
Không có, anh trả lời là không có vị hôn thê
Khi anh chưa muốn nói chân tướng sự việc cho cô thì cô đã sớm biết, nên cô mới buồn bã
Bởi vì anh lừa cô
"Đáng chết"
Khó trách khi nghe câu trả lời của anh cô cảm thấy khổ sở
Khó trách mấy ngày nay cô thật kỳ quái, khó trách cô có một chút trốn tránh đối với anh
Cô đợi anh nói rõ sự thật cho cô nghe, nhưng mà....anh lựa chọn giấu giếm!
Cô nhất định nghĩ anh không cần cô, cho nên cô thất vọng, đau lòng, cùng khổ sở
Khởi động xe, anh nóng nảy nhanh chóng chạy như bay về nhà
"Tâm Diệp?"
Mở cửa ra, anh chạy vào trong nhà tìm kiếm bóng dáng của cô
"Tâm Diệp, em ở đâu?'"
Trong nhà bất kỳ chỗ nào cũng không thấy bóng dáng cô
Đáng chết, tại sao anh không tìm được cô?
Anh phải giải thích rõ nguyên nhân với cô, nói cho cô biết,anh không cố ý gạt cô, chỉ là chờ cô thật sự yêu anh, anh mới nói cho cô biết
"Sẽ không phải ra ngoài mua đồ ăn đi?" anh có chút thở gấp ngồi trên gế sa lông, tay cầm chén nước trên bàn
Đột nhiên, anh thấy có một chút ánh sáng nhỏ phát ra
"Chìa khóa?"
Cửa khóa làm sao chiếc chìa khóa lại ở đây?
Anh chợt đứng đậy, chạy nhanh về phía phòng ngủ, đưa tay mở tủ trang điểm
Trừ đồ anh mua cho cô vẫn còn, những mỹ phẩm cô thường sử dụng trên bàn trang điểm và ngăn kéo hoàn toàn biến mất
Anh kéo tủ treo quần áo, phát hiện bên trong trừ quần áo của anh, cái gì anh mua vẫn còn, những quần áo cô mang đến đều biến mất
"Đáng chết" anh rống to
Cầm chìa khóa xe, anh nhanh chóng chạy ra ngoài
Sao cô lại đi, đây coi là gì?
Ngay cả lời giải thích cũng không cho anh nói sao?
Cô thật vô tình như vậy?
Không được, anh không thể để cho cô đi
Tại sao cô lại có thể đi như vậy?
Anh phải đem cô trở về, nếu cô không tha thứ cho anh cũng không sao, ít nhất.... ...... .....
Anh phải nói cho cô biết, anh yêu cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.