Chương 8
Chỉ Thấm
25/08/2014
Editor: Khưu Uy Uy
Trong khi Luyến Thiên còn chưa có phản ứng nào thì Vân Phi Dương đã xoay người một cái, đẩy cửa ra, lớn tiếng nói: “Nếu cậu đã tới, thì vào đi! Cần gì để Oánh Hoa làm kẻ chết thay chứ? Tôi nhớ cậu cũng không phải là người nhát gan vô dụng như vậy mà đúng không?!”
Quả nhiên, Hoắc Thiếu Quân mặc áo sơ mi và quần jean đơn giản đã đứng ngay cửa.
Anh từ từ đi tới, cười ngượng ngùng nói: “Vốn muốn cho hai người bất ngờ, không ngờ lại để cho hai người phát hiện.” Miệng anh nói như vậy nhưng đôi mắt lại nhìn thẳng chằm chằm vào Luyến Thiên.
“Em vốn nên cười như vậy, cười thật vui vẻ, thật tốt! Dáng vẻ ngày đó, mặc dù khóc đến thảm, nhưng cũng rất xinh đẹp khiến người khác phải thương yêu, nhưng vẫn kém so với thần thái phấn khởi của hôm nay!” Ẩn ý của anh khiến Vân Phi Dương không khỏi nhăn mày lại.
“Anh cứ việc nói thẳng đi! Lần này đến đây có chuyện gì?”
Hoắc Thiếu Quân dường như không để thái độ bất thiện của Vân Phi Dương vào mắt, ngược lại bước một bước dài, vượt lên đứng trước mặt Luyến Thiên: “Còn nhớ rõ anh chứ…”
Lời anh còn chưa nói hết, Luyến Thiên liền bị Vân Phi Dương nhanh chóng kéo đến bên cạnh, sau đó lấy tư thế bảo hộ nói: “Có việc cứ nói thẳng, chúng tôi còn có việc.”
“Có chuyện à? Làm sao lại vậy chứ? Hôm nay là thứ bảy, đợi lát nữa tan tầm, Luyến Thiên đã có hẹn cùng chúng tôi đi núi Dương Minh.”
“Cái gì?” Vân Phi Dương quay đầu nhìn chằm chằm Luyến Thiên.
Chỉ thấy cô cũng đang ngơ ngác: “Em cũng không biết? Có sao?”
“Em cũng đừng lấy cớ đã quên mà không đi đó.”
Hoắc Thiếu Quân cười mập mờ, cảnh này khiến Vân Phi Dương càng thêm tức giận, đưa tay nắm lấy Luyến Thiên muốn rời đi.
“Anh, anh không thể như vậy, Luyến Thiên đồng ý đi cùng với em; nhưng mà đi đến núi Dương Minh lấy tư liệu, cũng không phải đi chơi.” Oánh Hoa đứng một bên vội vàng giải thích. “Trước em cũng không biết anh chính là người tặng hoa kia đâu.”
“ Tôi nghĩ nếu đã như vậy chắc không không còn vấn đề gì nữa chứ! Cũng không nên lãng phí ngày chủ nhật đẹp trời!”
Vân Phi Dương đột nhiên cắt đứt lời của anh. “Cho dù có, đó cũng là chuyện của Luyến Thiên và Oánh Hoa, không liên quan đến cậu.” Hoắc Thiếu Quân công khai lấy lòng Luyến Thiên, hơn nữa lại không đặt hành động của anh vào mắt, thật sự chọc giận anh mà.
“Sao lại như vậy? Tôi chính là anh trai của Oánh Hoa, vì sao không liên quan. Ngược lại cậu…” Hoắc Thiếu Quân dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Vân Phi Dương.
“Tôi…” Anh và Luyến Thiên thật sự là một chút quan hệ cũng không có sao? Vân Phi Dương âm trầm nghĩ, nhưng anh đã đồng ý với cô, vì vậy cho dù có tức giận không nguôi cũng vẫn phải ngậm miệng, không có nói gì thêm.
Luyến Thiên vì sao không biết Vân Phi Dương đang tức giận, mím môi cười một tiếng, vội nói: “Hoắc tiên sinh, anh nói vậy là sai rồi, về công Phi Dương là cấp trên của tôi; về tư! Anh ấy chính là bạn tốt của em! Vì sao lại không có quan hệ gì chứ?” Cô cố ý dừng cách xưng hô khác nhau giữa hai người, điều này khiến cho trong lòng Vân Phi Dương không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Nhìn vào ánh mắt của cô, Vân Phi Dương có vẻ tình thâm chân thành.
Oánh Hoa một bên thở dài, nhỏ giọng nói bên tai Hoắc Thiếu Quân: “Anh xem, anh cần gì phải vậy?” Hoắc Thiếu Quân vẫn cười tự phụ: “Yểu điệu thục nữ vốn là mục tiêu theo đuổi của đông đảo quân tử, như vậy thì có quan hệ gì? Ngược lại là em, vì sao lại muốn nói bỏ qua dễ dàng như vậy?! Một chút cũng không có tác phong của người nhà họ Hoắc chúng ta.!”
“Anh, vì sao anh lại nói như vậy chứ?” Oánh Hoa hơi thẹn thùng.
Anh quay đầu lại cười, dùng giọng nói khiêu chiến nói: “Có phải hay không, Phi Dương?”
“Cậu có ý gì?”
Anh bước đến, cùng Vân Phi Dương nhìn nhau, “Tôi muốn chứng minh Vân Phi Dương cậu không phải mọi thứ đều mạnh hơn tôi, chứng minh Hoắc Thiếu Quân tôi cuối cùng có sẽ có một ngày đánh bại cậu.” Anh cố ý hạ thấp giọng nói, để chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy được.
Vân Phi Dương sửng sốt
Anh lại nói: “Cậu không tin, hay là sợ?” Ánh mắt của anh rất quỷ dị.
Vân Phi Dương vẫn trầm mặc không nói.
“Từ nhỏ mọi người đã so sánh hai chúng ta ra, cậu cho rằng tôi chỉ vì một chiếc đồng hồ mà không đến nhà cậu nữa sao? Sai lầm rồi —— thật ra tôi không thể chịu nổi loại cảm giác đó, không nhìn thấy sẽ không suy nghĩ; lại vẫn thường thường nghe được tin tức về cậu; cho dù đi đến đâu, cậu đều giống như quỷ hồn đeo bám lấy tôi như hình với bóng. Lần này, tôi nhất định phải cho mọi người biết, tôi không phải cái gì cũng thua cậu. Luyến Thiên, mục đích của tôi là biến cô ấy thành của mình. Cậu có nghe thấy không, tôi sẽ cướp cô ấy từ trên tay của cậu.”
Trong lòng Vân Phi Dương chấn động. “Tôi chưa từng có ý đối đầu với cậu, tôi vẫn xem cậu là…”
Anh không cho anh (Vân Phi Dương) nói xong đã cười to: “Thế nào, Vân Phi Dương, cậu sợ sao? Chúng ta nên cạnh tranh công bằng, xem ai là người giành được Luyến Thiên trước vậy!”
Luyến Thiên mặc dù không biết hai người đang nói chuyện gì, nhưng những lời nói từ miệng Hoắc Thiếu Quân lại khiến cho cô không vui, “Tôi là một con người, cũng không phải là đồ vật. Cái gì mà giành với không giành.”
“Luyến Thiên, cậu đừng để ý, anh trai mình chính là người như vậy, nói chuyện luôn không chịu suy nghĩ kỹ lưỡng.” Oánh Hoa một bên vội vàng giải thích.
“Mình thấy hôm nay thời tiết không tệ, chúng ta quyết định đi dã ngoại nhé; rất lâu rồi không có thư giãn gân cốt ở bên ngoài, ý cậu thì sao? Đúng rồi, còn có thể mang theo Tiểu Tường, lần trước không phải cậu nói một người mang nhiều “đứa trẻ” như vậy thật sự hơi khó khăn sao, có muốn đưa nchúng theo không? Giao cho mình là được rồi, cậucó thể tin vào mình!”
Nói đến Tiểu Tường, Luyến Thiên liền bỏ qua tất cả lo lắng, lập tức cao hứng nói: “Được đó, nếu như cậu thật sự muốn vậy thì tiện mang bọn trẻ ra ngoài một chút, chắc là sẽ rất vui.”
“Đúng vậy đó, anh, chúng ta cùng đi chứ! Anh Vân, bây giờ anh tạm thời tha cho hai cái bóng đèn lớn như bọn em đi. Anh yên tâm, hết giờ bọn em nhất định sẽ thức thời mà biến mất. Anh nói có phải không, anh trai.” Chỉ lo Hoắc Thiếu Quân lại nói thêm cái gì, cô vội vàng nháy mắt với anh.
Không ngờ, anh lại cười rất thong dong, “Đương nhiên —— anh nghĩ Phi Dương sẽ không nhỏ mọn như vậy, nhiều người mới vui, hơn nữa đã lâu chúng ta cũng chưa tâm sự với nhau rồi.”
Thấy Vân Phi Dương giống như không yên lòng, Luyến Thiên vội lên tiếng kêu anh: “Anh nghĩ cái gì vậy?”
“Không có, anh đang nghĩ, nếu muốn ra ngoài thì nên đi sớm một chút mới tốt, dù sao thứ bảy cũng không bận rộn việc gì.”
"Thật? !"
Nhìn gương mặt tươi cười,ửng hồng phơi phới vì hưng phấn của Luyến Thiên, Vân Phi Dương bỗng dưng có một chút cảm giác bất an; anh không phải lo lắng bởi sự có mặt của Hoắc Thiếu Quân. Anh tin tưởng Luyến Thiên, cũng tin tưởng vào tình cảm thật vất vả mới xây dựng thành giữa anh và cô; nhưng cho tới bây giờ, Luyến Thiên còn chưa chân chính thuộc về mình, việc này, dù sao cũng là sự thật.
Buổi dã ngoại này, người khác chơi có tận hứng hay không, Luyến Thiên cũng không biết, nhưng cô biết lòng mình thật sự không hề thoải mái.
Hoắc Thiếu Quân vẫn cứ lấy lòng, sợ cô khát nước, sợ cô đói, săn sóc phục vụ, điều này cũng không sao. Lại lấy danh nghĩa chụp hình chung, thân mật đứng kề bên, khiến người khác phải chú ý, lúc này làm cho người ta thật sự tức giận.
Nếu là cô trước kia, cô sẽ nhanh chóng nói lời cự tuyệt, nhưng đầu tiên Hoắc Thiếu Quân là anh trai của Oánh Hoa, thứ hai, anh luôn khách khí thân thiện; cái gọi là không đánh người tươi cười, điều này khiến cho cô tức giận cũng không làm gì được.
Trải qua việc này, mới chân chính nhận ra, nếu không phải người trong lòng, cho dù đối phương có hoàn mỹ đến đâu, vẫn là “lựa xương trong trứng”
Vì vậy, khi Vân Phi Dương đưa cô về, sắc mặt của Luyến Thiên có chút không tốt.
“Em đang tức giận?”
Cô buồn buồn, gật đầu một cái: “Chẳng lẽ anh lại không có?”
Vân Phi Dương nhàn nhạt nhìn cô, không lên tiếng, thầm nghĩ, cuối cùng cô cũng tự giác biết rồi, nhưng anh vẫn không muốn nói nhiều lời.
“Em mất hứng anh không nhìn thấy sao? Anh không cảm thấy anh ta quá đáng à; Nếu không phải nể tình Oánh Hoa, em đã nổi giận từ lâu rồi. Anh vì sao lại không vì em nói chuyện chứ?”
“Nói chuyện? Em kêu anh nói cái gì? Nhiều nhất là anh ta cũng chỉ là phục vụ người đẹp thôi; ở nước ngoài, người ta gọi là phong độ thân sĩ đó.” Lời vừa nói, nhất thời làm Luyến Thiên cũng ngu ngơ, đúng nha, cô muốn anh nói cái gì chứ?
Trên danh nghĩa, bọn họ mặc dù sắp trở thành vợ chồng, nhưng dù sao vẫn chưa có công khai; hơn nữa nói cho cùng cô với Vân Phi Dương, nếu không được người lớn hai nhà tán thành tuyệt đối không thể công khai. Chỉ với điều này, thật sự đã đau đầu rồi.
Vì vậy, cho dù Vân Phi Dương không vui, tất cả những gì Hoắc Thiếu Quân nói cũng rất đúng “ yểu điệu thực nữ quân tử hảo cầu”. Hơn nữa anh ta cũng công khai, muốn cùng Vân Phi Dương công bằng cạnh tranh , dưới tình huống như vậy, kêu Vân Phi Dương nói cái chuyện gì?
Hơn nữa hai nhà Vân – Hoắc hình như đã có quan hệ lâu đời, cũng không thể bởi vì cô một “người ngoài” mà xung đột, khiến Vân Phi Dương phải bá đạo mà không cho phép người khác theo đuổi.
Nghĩ tới đây, Luyến Thiên có chút kinh ngạc nhìn anh.
“Khó trách vì sao anh đều không nói chuyện -------” sau một lúc lâu, cô mới thở dài.
Anh liếc cô, cười nói: “Tức giận tất nhiên là có, nhưng anh cũng biết, người khác tuyệt đối không thể giành mất em, phải hay không?”
“Sao anh biết?” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
Thật ra Vân Phi Dương sao lại không tức giận, nhưng mọi chuyện đều chưa công khai, anh bây giờ chưa có lập trường để cấm Hoắc Thiếu Quân nói lời tán tỉnh Luyến Thiên. Hơn nữa anh ngoài ý muốn biết được, trước giờ Hoắc Thiếu Quân lại luôn coi mình lại kẻ địch, khiến anh lại càng thêm tức giận.
Nhưng nguyên nhân thật sự là anh phát hiện đối với hành động tán tỉnh Luyến Thiên của người khác làm anh vô cùng chán ghét.
“Em thích anh ở điểm nào?” Anh đột nhiên hỏi
“Cái gì?”
“Anh nói, em rốt cuộc yêu thích anh ở điểm nào?”
Khi nghe hiểu được, cô nhanh chóng đỏ mặt, xấu hổ nói: “Anh…anh tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”
Vân Phi Dương cười lớn: “Tại sao không? Anh vừa mới tức giận, hận không thể giấu em vào trong ngực, không cho người khác đụng vào, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không thể. Nhưng khi anh thấy em đối với hành động tán tỉnh của người khác lại lúng túng, giống như vô cùng không được tự nhiên còn có phần chán ghét anh lại cảm thấy buồn cười. Con gái không phải thích có người phục vụ sao? Sao em lại…”
“Việc này có gì mà buồn cười, em chính là không thích có người hạch hỏi sau lưng, anh không thấy như vậy rất đáng ghét sao?” Cô cong môi bất mãn.
“Cho nên anh mới hỏi, nếu như vậy, em rốt cuộc thích anh ở điểm nào? Là anh ngược đãii em? Hay là đối với em chưa tốt, cho nên mới khiến em khuynh tâm đối với anh như vậy---“
“Anh đừng đùa!” Luyến Thiên cũng bị anh chọc cười, nhưng nghĩ lại, nhớ đến quá khứ những gì anh đối với cô lại cảm thấy cực kỳ cảm động.
Anh đối với cô không cần nói, tin rằng đối với những lời nói của Hoắc Thiếu Quân, anh không thể nào không giận; nhưng lại quan tâm đến lời hứa với cô mà không lộ ra, suy nghĩ kỹ một chút cô không phải là quá ích kỷ chứ?
Ngồi trên xe, cảnh vật bên ngoài như chiếc đèn kéo quân khiến trong lòng Luyến Thiên khẽ động, vội nói: “Chờ một chút, lát nữa rồi về nhà, bây giờ anh đưa em đến một nơi trước đã.” Cũng nên cho anh gặp mẹ cô rồi, cô phải nói cho mẹ biết, cô cuối cùng đã tìm được một người thật lòng với mình; tin tưởng sau khi gặp Vân Phi Dương, mẹ cũng sẽ vui mừng cho cô.
"Muốn đi đâu?"
Cô cười thần bí, “Không nói, sau khi đến nói anh tự biết.” Cô muốn anh ngạc nhiên, không thể cứ để anh chịu thua thiệt được.
Nghĩ vậy, Luyến Thiên say đắm, len lén nhìn anh một cái, ngay sau đó lại lộ ra gương mặt xinh đẹp động lòng người.
Mặc dù Vân Phi Dương cảm thấy buồn bực, nhưng vẫn lái xe theo lời cô.
Khi xe đến một nơi ở ngoại ô, hai bên đường trùng trùng nhà cửa rất khó phân biệt.
“Em nhớ …hình như là…” Cô đã rất lâu không tới nơi này, vì vậy cô phải cẩn thận dựa vào trí nhớ để tìm đường.
Khi cô nhận ra nơi cần đến, muốn mở miệng gọi Vân Phi Dương thì xe chợt thắng gấp dừng lại.
Luyến Thiên nhào về phía trước, vội vàng thốt lên: “Sao vậy?”
“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi, có sao hay không?” Vân Phi Dương liên tục xin lỗi không ngừng, nhưng cặp mắt nhìn chằm vào phía trước.
“Không sao, thật may là có mang dây an toàn, xảy chuyện gì ra vậy?” Điều chỉnh lại tư thế ngồi, Luyến Thiên cũng nhìn theo phía trước, nhưng sắc trời quá tối, ngoại trừ nhà cửa, thêm vào chiếc xe lẻ tẻ đậu bên đường, thì còn có cái gì đâu?
“Anh nhìn thấy cái gì vậy?” Cô cảm thấy sắc mặt Vân Phi Dương có chút không tốt.
“Không có gì.” Vân Phi Dương quay đầu nhìn cô, sau đó kinh ngạc nhìn về phía trước.
Luyến Thiên vươn tay vuốt mặt anh, quan tâm hỏi: “Thế nào? Đang êm đẹp lại lại đột nhiên như vậy? Nói ra sẽ khá hơn một chút.”
“Anh nhìn thấy…” Anh muốn nói lại thôi.
"Nhìn thấy gì?" cô chờ đợi.
“Anh thấy ba anh, ông lại đang ở trong quán cà phê, hơn nữa lại đi cùng một người phụ nữ…”
“Ba anh…” Luyến Thiên lại ngẩng đầu.
Vân Phi Dương chỉ vào chiếc xe màu đen cách đó không xa, đứng bên cạnh là người đàn ông trung niên nói: “Em thấy không, ông ấy chính là ba anh, anh vẫn nghĩ ông ấy và mẹ ở nước ngoài, không nghĩ tới….không nghĩ tới ông lại đang ở nơi này…”
Sau khi Luyến Thiên nhìn kỹ, trong lòng cũng không khỏi chấn động. Trong nháy mắt, đầu của cô trống rỗng, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm.
Cô mù mờ, ngỡ ngàng hói: “Ông…Ông ấy chính là ba anh…” Khuôn mặt này, hình dáng này, nội tâm Luyến Thiên đột nhiên hò hét. Trời ơi! Trời ơi! Cô đã làm sai điều gì? Cô đã làm sai điều gì? Ông trời vì sao lại muốn đối đãi với cô như vậy, muốn đối đãi với bọn họ như vậy…
Vân Phi Dương gật đầu.
Lòng Luyến Thiên tan nát, nhắm mắt lại, cô cảm thấy một khắc kia, lòng cô giống như vỡ vụn thành từng mảnh, giống như phiêu tán trong không khí, tim của cô cũng không còn. Nhưng mà, tim không có, nhưng cảm giác đau đớn đến phế liệt vẫn không giảm bớt, vẫn ra sức tra tấn cô.
Cô hỏi lại lần nữa."Anh. . . . . . Có nhìn lầm không?"
“Nhầm sao được? Đó là ông ấy và xe của ông ấy, tuyệt đối không nhầm.” Vân Phi Dương cũng bị cảnh trước mắt làm kinh hãi, không hề phát giác sự khác thường của Luyến Thiên.
“Không ngờ ba anh lại có phụ nữ ở bên ngoài. Khó trách mấy năm nay vẫn ít thấy ông ấy đi cùng mẹ, anh còn nghĩ bọn họ du lịch ở nước ngoài, không ngờ sự thật lại như vậy. Ai, anh nên sớm phát hiện chứ.” Vân Phi Dương thất vọng, nhưng anh cũng chỉ đang nói chuyện trước mắt mà thôi.
"Không nghĩ tới ba của anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác. Khó trách mấy năm này vẫn rất ít nhìn đến anh cùng mẹ cùng xuất hiện, ta còn tưởng rằng bọn họ là ở quán nước ngoài, thích bên ngoài du lịch, không nghĩ tới sự thật hẳn là như vậy. Ai, ta sớm nên phát hiện rồi." Vân Phi Dương thất vọng như đưa đám, nhưng đó là khi anh còn chỉ hiểu chuyện trước mắt mà thôi.
"Đúng vậy , nên sớm phát hiện. . . . . . nên sớm phát hiện. . . . . ." thật muốn khóc, tuy nhiên nửa giọt lệ cũng không có, cô giống như nghe lòng mình đang bị xé thành từng mảnh.
“Em muốn đi đâu? Chúng ta nhanh đi khỏi chỗ này được không?”
Luyến Thiên cắn chặt răng gật đầu.
“Không sao, anh chỉ quá mức kinh ngạc mà thôi, thật ra người lớn muốn thế nào, cũng là tự do của họ, làm con cháu như chúng ta cũng có thể làm gì chứ? Nghĩ một chút thì cũng khó cho bọn họ, để che giấu vẫn luôn giả bộ ân ái, thật sự rất khổ sở.” Anh nói xong, lại cảm thấy Luyến Thiên im lặng lạ thường.
“Em không nên lo lắng cho anh, thật đó, em yên tâm đi, anh chỉ quá kinh ngạc mà thôi, không sao đâu…” Vân Phi Dương cầm tay của cô, lại cảm thấy tay cô rất lạnh, lạnh đến xuyên thấu lòng người.
“Sao vậy? Rất lạnh sao?”
Luyến Thiên chậm rãi lắc đầu, ngây ngốc nhìn bàn tay đang giữ lấy tay mình, thẫn thờ nói: “Về nhà…anh đưa em về đi, em đột nhiên cảm thấy mệt quá…mệt quá…”
"Em không phải nói là muốn đi. . . . . ."
Cô lại lắc đầu không nói.
Vân Phi Dương mặc dù cảm giác khác thường, nhưng thầm nghĩ có lẽ cô mệt mỏi, có lẽ về nhà ngủ một giấc, ngày mai sẽ khá hơn. Vì vậy chuyển hướng, nhanh chóng quay về chiếc ổ nhỏ của Luyến Thiên.
Vừa xuống xe, Luyến Thiên chậm rãi đi về phía cửa, đột nhiên quay đầu lại, chạy vội đến trong ngực của Vân Phi Dương, ôm chặt lấy anh; sau đó lại nhanh chóng buông ra, chạy thẳng vào nhà không quay đầu lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Luyên Thiến giống như một người máy, giúp mẹ con Tiểu Tường sửa sang lại giường, chuẩn bị thức ăn, liền quay về phòng ngủ. Trong thời gian này, mặc kệ chuông điện thoại hay chuông cửa vang lên bao nhiêu lần, cô đều nhắm mắt bịt tai làm ngơ, nhiều lắm chính là nhìn cánh cửa ngẩn người, đợi khi âm thanh không còn, bốn phía chỉ còn lại tiếng của mẹ con Tiểu Tường thì cô mới chậm rãi thông thả quay về.
Cô sao vậy? Cô không biết, cũng không muốn biết, chỉ cảm thấy đầu ốc trống rỗng, rối bời. Cũng tốt, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không nhớ, như vậy thì khá hơn; có lẽ vào giờ phút này , lòng cô đã bị mất, đã không biết mất đi ở nơi nào.
Thật ra thì nằm ở trên giường cô cũng không ngủ, nhưng cuộn lại như con tôm, ngẩn người ôm chăn bông.
Đột nhiên, Tiểu Tường vui vẻ sủa mấy tiếng, sau đó cửa liền mở ra.
"Thiên Thiên, con ở nhà không? Thiên Thiên. . . . . ."
Tiếng kêu gọi truyền thẳng đến bên tai, tư thế của cô vẫn không thay đổi, nhưng rất tự nhiên càng tựa đầu vào bên trong.
"Thiên Thiên làm sao vậy? Không khoẻ sao? Đã mấy ngày không gọi cho con; thuận đường đi qua liền ghé vào xem, sao con vẫn còn ngủ?" Từ Thiến Chi đưa tay lên xoa trán cô, thấy cô vẫn không động đậy, cảm thấy có chút khác thường, liền cúi đầu nhìn kỹ.
Luyến Thiên xê dịch thân thể muốn tránh ra.
"Thiên Thiên, mẹ nhìn cũng không được sao?" Bà xoay mặt cô qua, vừa nhìn thấy liền ngạc nhiên không thôi.
Thì ra đôi mắt vốn linh động của Luyến Thiên, lúc này đã trống rỗng không có thần cùng với gương mặt trắng xanh dọa người.
Từ Thiến Chi nhíu mày, trầm ngâm nói: "Thiên Thiên, nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì?"
Luyến Thiên lắc đầu, giọng khàn khàn nói: "Không có gì ạ. . . . . ."
"Không có gì con lại khóc thành như vậy sao? Rốt cuộc con đã khóc bao lâu?"
"Khóc?" Luyến Thiên chậm rãi dưa tay chạm tới má của mình, lành lạnh ẩm ướt a; hai mắt như là bị người đánh tàn nhẫn, giống như hai gò núi nhỏ lỗi lõm trên đất. Khó trách, còn cảm thấy mở mắt ra liền khó chịu, thì ra là khóc; khóc đến hai mắt sưng thành như vậy, chính mình còn đang suy nghĩ tại sao cả ngày cũng không mở mắt được.
Từ Thiến Chi nhìn bộ dáng của cô, sau khi thở dài một hơi thì đứng dậy: " Con cũng đã lớn như vậy rồi, còn để cho mẹ lo lắng. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cơm phải ăn, ngủ phải ngủ, phải chăm sóc bản thân thật tốt. Con xem, đã thành hình dáng như thế này, thấy có được không? Người không ra người, quỷ không ra quỷ." Bà vừa quở trách vừa đi lấy khăn mặt.
"Tới đây, nằm xong không được cử động, chịu đựng một chút, hơi lạnh, đắp hơn mười phút thì mắt sẽ tốt hơn nhiều. Mẹ đi nấu chút gì cho con ăn, không được nói không muốn ăn hoặc là không ăn được, mẹ sẽ tức giận không vui." Nói xong, bà liền vội vàng đi thẳng phòng bếp.
Qua một hồi lâu, Luyến Thiên cảm thấy mắt đã tốt hơn nhiều, lấy khăn mặt ra, từ từ ra khỏi phòng.
Từ Thiến Chi vừa vặn bưng bát đi đến.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Dường như cô nhìn thấy hốc mắt bà có nước mắt.
Từ Thiến Chi vội vàng lấy tay phất phất."Không có gì, con đừng cho mẹ, lo cho mình là được rồi." Nói xong, nước mắt lại trợt xuống theo khóe mắt bà.
"Mẹ. . . . . ." Trong lòng của Luyến Thiên đau xót thì liền đi vào trong lòng Từ Thiến Chi.
Từ Thiến Chi yêu thương xoa đầu cô, chậm rãi nói: "Hôm nay con thành ra hình dáng đau lòng này, mẹ biết nhất định là đã xảy ra chuyện nghiêm trọng. Từ nhỏ đến lớn, con chính là có tính tình ngang ngược này, có chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói ra. Cho nên mẹ sẽ không éo con nói, chỉ là hi vong con ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ, ngàn vạn lần đừng để cho mẹ lo lắng được không?"
Nước mắt nghẹn ngào, Luyến Thiên chua xót gật gật đầu.
"Được, mẹ nấu bát mỳ, ăn ngon không?"
Luyến Thiên bày ra nụ cười cứng ngắc."Ngon ạ. . . . . ."
Hai người đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Luyến Thiên yên lặng cúi đầu ăn, chỉ là ăn từng miếng thức ăn nhưng không có chút khẩu vị nào. Trước kia cô thích nhất là ăn thức ăn mẹ nấu, nhưng mà bây giờ chỉ là nuốt xuống thôi cũng cảm thấy khó khăn.
"Không muốn ăn sao?"
Cô liếc mắt một cái, vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng mà thật sự là nuốt không nổi."Mẹ, con đi vệ sinh trước." Nói xong, cô vội vội vàng vàng vọt vào nhà vệ sinh; nhưng cửa vừa đóng, nước mắt lập tức tuôn ra như suối.
Không thể khóc, cô không thể khóc, mẹ sẽ lo lắng, nhưng mà cho dù trong lòng cô không ngừng nói với chính mình, nước mắt vẫn không nghe lời, vẫn cứ chảy xuống.
Đối mặt với gương, cuối cùng Luyến Thiên không chịu được sụp đổ, vì sao? Vì sao lại để cho gặp loại chuyện này? Vì sao? Cô luôn luôn sống vô tư, cho dù cô bị tổn thương nặng nề, cô cũng chỉ rơi vài giọt nước mắt; cho tới bây giờ cũng không có một lần nào mà nước mắt lại hoàn toàn không nghe lời tuôn ra như vậy. Bây giờ cô mới biết được cái gì gọi là đau khổ, giờ phút này, cô thà rằng mình không có sinh mạng thật sự, không cách nào suy nghĩ .
Trời ạ! Cô nhanh chóng mở van nước nóng, lấy tay giữ một chút nước hất lên khuôn mặt mình, một lần lại một lần, mãi đến khi tiếng gọi của Từ Thiến Chi truyền đến.
"Thiên Thiên, Thiên Thiên, con sao vậy?"
Cô ndừng lại, không ngừng hít sâu, sau đó vừa mở miệng lớn tiếng nói: "Không có sao ạ , mặt con rất bẩn, thuận tiện con rửa mặt thôi."
Ngoài cửa đã không có tiếng gì.
Ngừng một lát, dùng khăn mặt chà lau, cô chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó ngồi xuống chậm rãi ăn mỳ.
"Mẹ, mẹ nấu ăn rất ngon, thật đó, đã rất lâu con không có ăn."
"Thiên Thiên, mấy ngày nay đến chỗ mẹ ở được không?"
"Vì sao?" Cô ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức lại sữa lại lời nói: "Không cần, thật sự mẹ không cần lo lắng cho con, con không có chuyện gì ."
"Phải không ——"
"Ừm, không cần lo lắng. Con sẽ đứng lên lại, con không dễ dàng bị đánh đổ như vậy, không phải sao? Mẹ." Cô cô gắng kiềm chế chính mình, cô gắng ra vẻ dường như không có việc gì .
"Đúng rồi, mẹ, mẹ nói thuận đường đi qua, mẹ muốn đi đâu?" Cô nghĩ cách dời lực chú ý của bà đi.
"A! Mẹ lại quên mất." Từ Thiến Chi bị cô nhắc tới, vội vàng đứng lên.
"Con chờ một chút, mẹ đi gọi điện thoại." Bà vội vàng chạy đến bên cạnh điện thoại.
Luyến Thiên nghe được loáng thoáng đối thoại, chỉ chốc lát sau Từ Thiến Chi lại đi trở lại.
"Mẹ nói với ông ấy hôm nay không quay về , mấy ngày nay mẹ phải ở lại cùng với con gái bảo bối."
Luyến Thiến biết, ông ấy ở trong miệng của mẹ là ai, trước kia cô sẽ không hỏi, cũng không muốn hỏi, ngoại lệ hôm nay cô đã mở miệng.
"Mẹ, ông ấy. . . . . . Ông ấy không phải là họ Vân chứ?"
Trước khi không chính miệng hỏi rõ, cô ôm chút hi vọng, tuy hi vọng xa vời. Nhưng mà. . . . . . Cô vẫn pát ra ánh mắt tha thiết; không nghĩ tới, mà toàn bộ hi vọng này của Luyến Thiến lại bị Từ Thiến Chi hiểu lầm.
Mặt của bà sáng lên."Thiên Thiên. . . . . . Rốt cuộc con cũng muốn biết sao?"
"Ừm, ông ấy. . . . . ."
"Ông ấy chính là Vân Chấn Thiên, nếu không phải vì mẹ thì ông ấy sẽ không tự nguyện buông tha Vân thị. . . . . ."
Lời tiếp theo, cuối cùng cô cũng không nghe vào, chỉ biết là, một tia hi vọng cuối cùng cũng bị sụp đổ. . . . . . Vỡ nát rồi.
"Thiên Thiên, con có nghe không?"
Đột nhiên cô lấy lại tinh thần, gạt bỏ cuộc đời đau khở nhất, tươi cười nói: "Mẹ, con có thể xin mẹ một chuyện hay không?"
Nhìn thấy khuôn mặt đau lòng của cô, Từ Thiến Chi cực kỳ đau lòng, vội nói: "Đương nhiên, không chỉ là một chuyện, cho dù là mười chuyện trăm chuyện mẹ cũng đồng ý. Con cần gì phải khách sáo với mẹ như vậy?"
"Con muốn. . . . . ." Cô gắt gao cắn môi, chậm rãi mở miệng.
"Đã lâu con và mẹ không ở cùng nhau, bây giờ mẹ có thể cùng con đi đến phía nam dạo chơi? Một tuần, một tuần là được, có được không? Nếu lâu quá thì ba ngày cũng được, hai mẹ con chúng ta không nên hỏi nguyên nhân; bây giờ chúng ta sẽ xuất phát, dẫn theo tiểu Tường đi có được hay không?"
Từ Thiến Chi ngây ngẩn cả người, trong ấn tượng của bà Luyến Thiến là đứa bé kiên cường, cho dù khi người thân yêu nhất của cô chết đi, cô ngoại trừ khóc lớn một hồi thì hôm sau vẫn dũng cảm đối mặt với mọi người, biểu hiện dường như không có việc gì. Nhưng mà bây giờ, lại làm cho nảy sinh ý nghĩ trốn tránh, cần bà bên cạnh làm bạn.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bà rất muốn mở miệng hỏi nhưng bà hiểu rõ, nếu không phải tự Luyến Thiến đồng ý,cho dù bà có hỏi trên trăm lần, đáp án vẫn như thế.
Tuy đau lòng nhưng vẫn gật đầu đáp ứng; ít nhất là có bà làm bạn, Luyến Thiến đau khổ cũng sẽ không làm ra việc ngốc gì."Đứa ngốc, đứa ngốc. . . . . ." Bà không nhịn được ôm lấy Luyến Thiến rơi nước mắt.
Trong khi Luyến Thiên còn chưa có phản ứng nào thì Vân Phi Dương đã xoay người một cái, đẩy cửa ra, lớn tiếng nói: “Nếu cậu đã tới, thì vào đi! Cần gì để Oánh Hoa làm kẻ chết thay chứ? Tôi nhớ cậu cũng không phải là người nhát gan vô dụng như vậy mà đúng không?!”
Quả nhiên, Hoắc Thiếu Quân mặc áo sơ mi và quần jean đơn giản đã đứng ngay cửa.
Anh từ từ đi tới, cười ngượng ngùng nói: “Vốn muốn cho hai người bất ngờ, không ngờ lại để cho hai người phát hiện.” Miệng anh nói như vậy nhưng đôi mắt lại nhìn thẳng chằm chằm vào Luyến Thiên.
“Em vốn nên cười như vậy, cười thật vui vẻ, thật tốt! Dáng vẻ ngày đó, mặc dù khóc đến thảm, nhưng cũng rất xinh đẹp khiến người khác phải thương yêu, nhưng vẫn kém so với thần thái phấn khởi của hôm nay!” Ẩn ý của anh khiến Vân Phi Dương không khỏi nhăn mày lại.
“Anh cứ việc nói thẳng đi! Lần này đến đây có chuyện gì?”
Hoắc Thiếu Quân dường như không để thái độ bất thiện của Vân Phi Dương vào mắt, ngược lại bước một bước dài, vượt lên đứng trước mặt Luyến Thiên: “Còn nhớ rõ anh chứ…”
Lời anh còn chưa nói hết, Luyến Thiên liền bị Vân Phi Dương nhanh chóng kéo đến bên cạnh, sau đó lấy tư thế bảo hộ nói: “Có việc cứ nói thẳng, chúng tôi còn có việc.”
“Có chuyện à? Làm sao lại vậy chứ? Hôm nay là thứ bảy, đợi lát nữa tan tầm, Luyến Thiên đã có hẹn cùng chúng tôi đi núi Dương Minh.”
“Cái gì?” Vân Phi Dương quay đầu nhìn chằm chằm Luyến Thiên.
Chỉ thấy cô cũng đang ngơ ngác: “Em cũng không biết? Có sao?”
“Em cũng đừng lấy cớ đã quên mà không đi đó.”
Hoắc Thiếu Quân cười mập mờ, cảnh này khiến Vân Phi Dương càng thêm tức giận, đưa tay nắm lấy Luyến Thiên muốn rời đi.
“Anh, anh không thể như vậy, Luyến Thiên đồng ý đi cùng với em; nhưng mà đi đến núi Dương Minh lấy tư liệu, cũng không phải đi chơi.” Oánh Hoa đứng một bên vội vàng giải thích. “Trước em cũng không biết anh chính là người tặng hoa kia đâu.”
“ Tôi nghĩ nếu đã như vậy chắc không không còn vấn đề gì nữa chứ! Cũng không nên lãng phí ngày chủ nhật đẹp trời!”
Vân Phi Dương đột nhiên cắt đứt lời của anh. “Cho dù có, đó cũng là chuyện của Luyến Thiên và Oánh Hoa, không liên quan đến cậu.” Hoắc Thiếu Quân công khai lấy lòng Luyến Thiên, hơn nữa lại không đặt hành động của anh vào mắt, thật sự chọc giận anh mà.
“Sao lại như vậy? Tôi chính là anh trai của Oánh Hoa, vì sao không liên quan. Ngược lại cậu…” Hoắc Thiếu Quân dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Vân Phi Dương.
“Tôi…” Anh và Luyến Thiên thật sự là một chút quan hệ cũng không có sao? Vân Phi Dương âm trầm nghĩ, nhưng anh đã đồng ý với cô, vì vậy cho dù có tức giận không nguôi cũng vẫn phải ngậm miệng, không có nói gì thêm.
Luyến Thiên vì sao không biết Vân Phi Dương đang tức giận, mím môi cười một tiếng, vội nói: “Hoắc tiên sinh, anh nói vậy là sai rồi, về công Phi Dương là cấp trên của tôi; về tư! Anh ấy chính là bạn tốt của em! Vì sao lại không có quan hệ gì chứ?” Cô cố ý dừng cách xưng hô khác nhau giữa hai người, điều này khiến cho trong lòng Vân Phi Dương không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Nhìn vào ánh mắt của cô, Vân Phi Dương có vẻ tình thâm chân thành.
Oánh Hoa một bên thở dài, nhỏ giọng nói bên tai Hoắc Thiếu Quân: “Anh xem, anh cần gì phải vậy?” Hoắc Thiếu Quân vẫn cười tự phụ: “Yểu điệu thục nữ vốn là mục tiêu theo đuổi của đông đảo quân tử, như vậy thì có quan hệ gì? Ngược lại là em, vì sao lại muốn nói bỏ qua dễ dàng như vậy?! Một chút cũng không có tác phong của người nhà họ Hoắc chúng ta.!”
“Anh, vì sao anh lại nói như vậy chứ?” Oánh Hoa hơi thẹn thùng.
Anh quay đầu lại cười, dùng giọng nói khiêu chiến nói: “Có phải hay không, Phi Dương?”
“Cậu có ý gì?”
Anh bước đến, cùng Vân Phi Dương nhìn nhau, “Tôi muốn chứng minh Vân Phi Dương cậu không phải mọi thứ đều mạnh hơn tôi, chứng minh Hoắc Thiếu Quân tôi cuối cùng có sẽ có một ngày đánh bại cậu.” Anh cố ý hạ thấp giọng nói, để chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy được.
Vân Phi Dương sửng sốt
Anh lại nói: “Cậu không tin, hay là sợ?” Ánh mắt của anh rất quỷ dị.
Vân Phi Dương vẫn trầm mặc không nói.
“Từ nhỏ mọi người đã so sánh hai chúng ta ra, cậu cho rằng tôi chỉ vì một chiếc đồng hồ mà không đến nhà cậu nữa sao? Sai lầm rồi —— thật ra tôi không thể chịu nổi loại cảm giác đó, không nhìn thấy sẽ không suy nghĩ; lại vẫn thường thường nghe được tin tức về cậu; cho dù đi đến đâu, cậu đều giống như quỷ hồn đeo bám lấy tôi như hình với bóng. Lần này, tôi nhất định phải cho mọi người biết, tôi không phải cái gì cũng thua cậu. Luyến Thiên, mục đích của tôi là biến cô ấy thành của mình. Cậu có nghe thấy không, tôi sẽ cướp cô ấy từ trên tay của cậu.”
Trong lòng Vân Phi Dương chấn động. “Tôi chưa từng có ý đối đầu với cậu, tôi vẫn xem cậu là…”
Anh không cho anh (Vân Phi Dương) nói xong đã cười to: “Thế nào, Vân Phi Dương, cậu sợ sao? Chúng ta nên cạnh tranh công bằng, xem ai là người giành được Luyến Thiên trước vậy!”
Luyến Thiên mặc dù không biết hai người đang nói chuyện gì, nhưng những lời nói từ miệng Hoắc Thiếu Quân lại khiến cho cô không vui, “Tôi là một con người, cũng không phải là đồ vật. Cái gì mà giành với không giành.”
“Luyến Thiên, cậu đừng để ý, anh trai mình chính là người như vậy, nói chuyện luôn không chịu suy nghĩ kỹ lưỡng.” Oánh Hoa một bên vội vàng giải thích.
“Mình thấy hôm nay thời tiết không tệ, chúng ta quyết định đi dã ngoại nhé; rất lâu rồi không có thư giãn gân cốt ở bên ngoài, ý cậu thì sao? Đúng rồi, còn có thể mang theo Tiểu Tường, lần trước không phải cậu nói một người mang nhiều “đứa trẻ” như vậy thật sự hơi khó khăn sao, có muốn đưa nchúng theo không? Giao cho mình là được rồi, cậucó thể tin vào mình!”
Nói đến Tiểu Tường, Luyến Thiên liền bỏ qua tất cả lo lắng, lập tức cao hứng nói: “Được đó, nếu như cậu thật sự muốn vậy thì tiện mang bọn trẻ ra ngoài một chút, chắc là sẽ rất vui.”
“Đúng vậy đó, anh, chúng ta cùng đi chứ! Anh Vân, bây giờ anh tạm thời tha cho hai cái bóng đèn lớn như bọn em đi. Anh yên tâm, hết giờ bọn em nhất định sẽ thức thời mà biến mất. Anh nói có phải không, anh trai.” Chỉ lo Hoắc Thiếu Quân lại nói thêm cái gì, cô vội vàng nháy mắt với anh.
Không ngờ, anh lại cười rất thong dong, “Đương nhiên —— anh nghĩ Phi Dương sẽ không nhỏ mọn như vậy, nhiều người mới vui, hơn nữa đã lâu chúng ta cũng chưa tâm sự với nhau rồi.”
Thấy Vân Phi Dương giống như không yên lòng, Luyến Thiên vội lên tiếng kêu anh: “Anh nghĩ cái gì vậy?”
“Không có, anh đang nghĩ, nếu muốn ra ngoài thì nên đi sớm một chút mới tốt, dù sao thứ bảy cũng không bận rộn việc gì.”
"Thật? !"
Nhìn gương mặt tươi cười,ửng hồng phơi phới vì hưng phấn của Luyến Thiên, Vân Phi Dương bỗng dưng có một chút cảm giác bất an; anh không phải lo lắng bởi sự có mặt của Hoắc Thiếu Quân. Anh tin tưởng Luyến Thiên, cũng tin tưởng vào tình cảm thật vất vả mới xây dựng thành giữa anh và cô; nhưng cho tới bây giờ, Luyến Thiên còn chưa chân chính thuộc về mình, việc này, dù sao cũng là sự thật.
Buổi dã ngoại này, người khác chơi có tận hứng hay không, Luyến Thiên cũng không biết, nhưng cô biết lòng mình thật sự không hề thoải mái.
Hoắc Thiếu Quân vẫn cứ lấy lòng, sợ cô khát nước, sợ cô đói, săn sóc phục vụ, điều này cũng không sao. Lại lấy danh nghĩa chụp hình chung, thân mật đứng kề bên, khiến người khác phải chú ý, lúc này làm cho người ta thật sự tức giận.
Nếu là cô trước kia, cô sẽ nhanh chóng nói lời cự tuyệt, nhưng đầu tiên Hoắc Thiếu Quân là anh trai của Oánh Hoa, thứ hai, anh luôn khách khí thân thiện; cái gọi là không đánh người tươi cười, điều này khiến cho cô tức giận cũng không làm gì được.
Trải qua việc này, mới chân chính nhận ra, nếu không phải người trong lòng, cho dù đối phương có hoàn mỹ đến đâu, vẫn là “lựa xương trong trứng”
Vì vậy, khi Vân Phi Dương đưa cô về, sắc mặt của Luyến Thiên có chút không tốt.
“Em đang tức giận?”
Cô buồn buồn, gật đầu một cái: “Chẳng lẽ anh lại không có?”
Vân Phi Dương nhàn nhạt nhìn cô, không lên tiếng, thầm nghĩ, cuối cùng cô cũng tự giác biết rồi, nhưng anh vẫn không muốn nói nhiều lời.
“Em mất hứng anh không nhìn thấy sao? Anh không cảm thấy anh ta quá đáng à; Nếu không phải nể tình Oánh Hoa, em đã nổi giận từ lâu rồi. Anh vì sao lại không vì em nói chuyện chứ?”
“Nói chuyện? Em kêu anh nói cái gì? Nhiều nhất là anh ta cũng chỉ là phục vụ người đẹp thôi; ở nước ngoài, người ta gọi là phong độ thân sĩ đó.” Lời vừa nói, nhất thời làm Luyến Thiên cũng ngu ngơ, đúng nha, cô muốn anh nói cái gì chứ?
Trên danh nghĩa, bọn họ mặc dù sắp trở thành vợ chồng, nhưng dù sao vẫn chưa có công khai; hơn nữa nói cho cùng cô với Vân Phi Dương, nếu không được người lớn hai nhà tán thành tuyệt đối không thể công khai. Chỉ với điều này, thật sự đã đau đầu rồi.
Vì vậy, cho dù Vân Phi Dương không vui, tất cả những gì Hoắc Thiếu Quân nói cũng rất đúng “ yểu điệu thực nữ quân tử hảo cầu”. Hơn nữa anh ta cũng công khai, muốn cùng Vân Phi Dương công bằng cạnh tranh , dưới tình huống như vậy, kêu Vân Phi Dương nói cái chuyện gì?
Hơn nữa hai nhà Vân – Hoắc hình như đã có quan hệ lâu đời, cũng không thể bởi vì cô một “người ngoài” mà xung đột, khiến Vân Phi Dương phải bá đạo mà không cho phép người khác theo đuổi.
Nghĩ tới đây, Luyến Thiên có chút kinh ngạc nhìn anh.
“Khó trách vì sao anh đều không nói chuyện -------” sau một lúc lâu, cô mới thở dài.
Anh liếc cô, cười nói: “Tức giận tất nhiên là có, nhưng anh cũng biết, người khác tuyệt đối không thể giành mất em, phải hay không?”
“Sao anh biết?” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
Thật ra Vân Phi Dương sao lại không tức giận, nhưng mọi chuyện đều chưa công khai, anh bây giờ chưa có lập trường để cấm Hoắc Thiếu Quân nói lời tán tỉnh Luyến Thiên. Hơn nữa anh ngoài ý muốn biết được, trước giờ Hoắc Thiếu Quân lại luôn coi mình lại kẻ địch, khiến anh lại càng thêm tức giận.
Nhưng nguyên nhân thật sự là anh phát hiện đối với hành động tán tỉnh Luyến Thiên của người khác làm anh vô cùng chán ghét.
“Em thích anh ở điểm nào?” Anh đột nhiên hỏi
“Cái gì?”
“Anh nói, em rốt cuộc yêu thích anh ở điểm nào?”
Khi nghe hiểu được, cô nhanh chóng đỏ mặt, xấu hổ nói: “Anh…anh tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”
Vân Phi Dương cười lớn: “Tại sao không? Anh vừa mới tức giận, hận không thể giấu em vào trong ngực, không cho người khác đụng vào, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không thể. Nhưng khi anh thấy em đối với hành động tán tỉnh của người khác lại lúng túng, giống như vô cùng không được tự nhiên còn có phần chán ghét anh lại cảm thấy buồn cười. Con gái không phải thích có người phục vụ sao? Sao em lại…”
“Việc này có gì mà buồn cười, em chính là không thích có người hạch hỏi sau lưng, anh không thấy như vậy rất đáng ghét sao?” Cô cong môi bất mãn.
“Cho nên anh mới hỏi, nếu như vậy, em rốt cuộc thích anh ở điểm nào? Là anh ngược đãii em? Hay là đối với em chưa tốt, cho nên mới khiến em khuynh tâm đối với anh như vậy---“
“Anh đừng đùa!” Luyến Thiên cũng bị anh chọc cười, nhưng nghĩ lại, nhớ đến quá khứ những gì anh đối với cô lại cảm thấy cực kỳ cảm động.
Anh đối với cô không cần nói, tin rằng đối với những lời nói của Hoắc Thiếu Quân, anh không thể nào không giận; nhưng lại quan tâm đến lời hứa với cô mà không lộ ra, suy nghĩ kỹ một chút cô không phải là quá ích kỷ chứ?
Ngồi trên xe, cảnh vật bên ngoài như chiếc đèn kéo quân khiến trong lòng Luyến Thiên khẽ động, vội nói: “Chờ một chút, lát nữa rồi về nhà, bây giờ anh đưa em đến một nơi trước đã.” Cũng nên cho anh gặp mẹ cô rồi, cô phải nói cho mẹ biết, cô cuối cùng đã tìm được một người thật lòng với mình; tin tưởng sau khi gặp Vân Phi Dương, mẹ cũng sẽ vui mừng cho cô.
"Muốn đi đâu?"
Cô cười thần bí, “Không nói, sau khi đến nói anh tự biết.” Cô muốn anh ngạc nhiên, không thể cứ để anh chịu thua thiệt được.
Nghĩ vậy, Luyến Thiên say đắm, len lén nhìn anh một cái, ngay sau đó lại lộ ra gương mặt xinh đẹp động lòng người.
Mặc dù Vân Phi Dương cảm thấy buồn bực, nhưng vẫn lái xe theo lời cô.
Khi xe đến một nơi ở ngoại ô, hai bên đường trùng trùng nhà cửa rất khó phân biệt.
“Em nhớ …hình như là…” Cô đã rất lâu không tới nơi này, vì vậy cô phải cẩn thận dựa vào trí nhớ để tìm đường.
Khi cô nhận ra nơi cần đến, muốn mở miệng gọi Vân Phi Dương thì xe chợt thắng gấp dừng lại.
Luyến Thiên nhào về phía trước, vội vàng thốt lên: “Sao vậy?”
“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi, có sao hay không?” Vân Phi Dương liên tục xin lỗi không ngừng, nhưng cặp mắt nhìn chằm vào phía trước.
“Không sao, thật may là có mang dây an toàn, xảy chuyện gì ra vậy?” Điều chỉnh lại tư thế ngồi, Luyến Thiên cũng nhìn theo phía trước, nhưng sắc trời quá tối, ngoại trừ nhà cửa, thêm vào chiếc xe lẻ tẻ đậu bên đường, thì còn có cái gì đâu?
“Anh nhìn thấy cái gì vậy?” Cô cảm thấy sắc mặt Vân Phi Dương có chút không tốt.
“Không có gì.” Vân Phi Dương quay đầu nhìn cô, sau đó kinh ngạc nhìn về phía trước.
Luyến Thiên vươn tay vuốt mặt anh, quan tâm hỏi: “Thế nào? Đang êm đẹp lại lại đột nhiên như vậy? Nói ra sẽ khá hơn một chút.”
“Anh nhìn thấy…” Anh muốn nói lại thôi.
"Nhìn thấy gì?" cô chờ đợi.
“Anh thấy ba anh, ông lại đang ở trong quán cà phê, hơn nữa lại đi cùng một người phụ nữ…”
“Ba anh…” Luyến Thiên lại ngẩng đầu.
Vân Phi Dương chỉ vào chiếc xe màu đen cách đó không xa, đứng bên cạnh là người đàn ông trung niên nói: “Em thấy không, ông ấy chính là ba anh, anh vẫn nghĩ ông ấy và mẹ ở nước ngoài, không nghĩ tới….không nghĩ tới ông lại đang ở nơi này…”
Sau khi Luyến Thiên nhìn kỹ, trong lòng cũng không khỏi chấn động. Trong nháy mắt, đầu của cô trống rỗng, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm.
Cô mù mờ, ngỡ ngàng hói: “Ông…Ông ấy chính là ba anh…” Khuôn mặt này, hình dáng này, nội tâm Luyến Thiên đột nhiên hò hét. Trời ơi! Trời ơi! Cô đã làm sai điều gì? Cô đã làm sai điều gì? Ông trời vì sao lại muốn đối đãi với cô như vậy, muốn đối đãi với bọn họ như vậy…
Vân Phi Dương gật đầu.
Lòng Luyến Thiên tan nát, nhắm mắt lại, cô cảm thấy một khắc kia, lòng cô giống như vỡ vụn thành từng mảnh, giống như phiêu tán trong không khí, tim của cô cũng không còn. Nhưng mà, tim không có, nhưng cảm giác đau đớn đến phế liệt vẫn không giảm bớt, vẫn ra sức tra tấn cô.
Cô hỏi lại lần nữa."Anh. . . . . . Có nhìn lầm không?"
“Nhầm sao được? Đó là ông ấy và xe của ông ấy, tuyệt đối không nhầm.” Vân Phi Dương cũng bị cảnh trước mắt làm kinh hãi, không hề phát giác sự khác thường của Luyến Thiên.
“Không ngờ ba anh lại có phụ nữ ở bên ngoài. Khó trách mấy năm nay vẫn ít thấy ông ấy đi cùng mẹ, anh còn nghĩ bọn họ du lịch ở nước ngoài, không ngờ sự thật lại như vậy. Ai, anh nên sớm phát hiện chứ.” Vân Phi Dương thất vọng, nhưng anh cũng chỉ đang nói chuyện trước mắt mà thôi.
"Không nghĩ tới ba của anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác. Khó trách mấy năm này vẫn rất ít nhìn đến anh cùng mẹ cùng xuất hiện, ta còn tưởng rằng bọn họ là ở quán nước ngoài, thích bên ngoài du lịch, không nghĩ tới sự thật hẳn là như vậy. Ai, ta sớm nên phát hiện rồi." Vân Phi Dương thất vọng như đưa đám, nhưng đó là khi anh còn chỉ hiểu chuyện trước mắt mà thôi.
"Đúng vậy , nên sớm phát hiện. . . . . . nên sớm phát hiện. . . . . ." thật muốn khóc, tuy nhiên nửa giọt lệ cũng không có, cô giống như nghe lòng mình đang bị xé thành từng mảnh.
“Em muốn đi đâu? Chúng ta nhanh đi khỏi chỗ này được không?”
Luyến Thiên cắn chặt răng gật đầu.
“Không sao, anh chỉ quá mức kinh ngạc mà thôi, thật ra người lớn muốn thế nào, cũng là tự do của họ, làm con cháu như chúng ta cũng có thể làm gì chứ? Nghĩ một chút thì cũng khó cho bọn họ, để che giấu vẫn luôn giả bộ ân ái, thật sự rất khổ sở.” Anh nói xong, lại cảm thấy Luyến Thiên im lặng lạ thường.
“Em không nên lo lắng cho anh, thật đó, em yên tâm đi, anh chỉ quá kinh ngạc mà thôi, không sao đâu…” Vân Phi Dương cầm tay của cô, lại cảm thấy tay cô rất lạnh, lạnh đến xuyên thấu lòng người.
“Sao vậy? Rất lạnh sao?”
Luyến Thiên chậm rãi lắc đầu, ngây ngốc nhìn bàn tay đang giữ lấy tay mình, thẫn thờ nói: “Về nhà…anh đưa em về đi, em đột nhiên cảm thấy mệt quá…mệt quá…”
"Em không phải nói là muốn đi. . . . . ."
Cô lại lắc đầu không nói.
Vân Phi Dương mặc dù cảm giác khác thường, nhưng thầm nghĩ có lẽ cô mệt mỏi, có lẽ về nhà ngủ một giấc, ngày mai sẽ khá hơn. Vì vậy chuyển hướng, nhanh chóng quay về chiếc ổ nhỏ của Luyến Thiên.
Vừa xuống xe, Luyến Thiên chậm rãi đi về phía cửa, đột nhiên quay đầu lại, chạy vội đến trong ngực của Vân Phi Dương, ôm chặt lấy anh; sau đó lại nhanh chóng buông ra, chạy thẳng vào nhà không quay đầu lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Luyên Thiến giống như một người máy, giúp mẹ con Tiểu Tường sửa sang lại giường, chuẩn bị thức ăn, liền quay về phòng ngủ. Trong thời gian này, mặc kệ chuông điện thoại hay chuông cửa vang lên bao nhiêu lần, cô đều nhắm mắt bịt tai làm ngơ, nhiều lắm chính là nhìn cánh cửa ngẩn người, đợi khi âm thanh không còn, bốn phía chỉ còn lại tiếng của mẹ con Tiểu Tường thì cô mới chậm rãi thông thả quay về.
Cô sao vậy? Cô không biết, cũng không muốn biết, chỉ cảm thấy đầu ốc trống rỗng, rối bời. Cũng tốt, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không nhớ, như vậy thì khá hơn; có lẽ vào giờ phút này , lòng cô đã bị mất, đã không biết mất đi ở nơi nào.
Thật ra thì nằm ở trên giường cô cũng không ngủ, nhưng cuộn lại như con tôm, ngẩn người ôm chăn bông.
Đột nhiên, Tiểu Tường vui vẻ sủa mấy tiếng, sau đó cửa liền mở ra.
"Thiên Thiên, con ở nhà không? Thiên Thiên. . . . . ."
Tiếng kêu gọi truyền thẳng đến bên tai, tư thế của cô vẫn không thay đổi, nhưng rất tự nhiên càng tựa đầu vào bên trong.
"Thiên Thiên làm sao vậy? Không khoẻ sao? Đã mấy ngày không gọi cho con; thuận đường đi qua liền ghé vào xem, sao con vẫn còn ngủ?" Từ Thiến Chi đưa tay lên xoa trán cô, thấy cô vẫn không động đậy, cảm thấy có chút khác thường, liền cúi đầu nhìn kỹ.
Luyến Thiên xê dịch thân thể muốn tránh ra.
"Thiên Thiên, mẹ nhìn cũng không được sao?" Bà xoay mặt cô qua, vừa nhìn thấy liền ngạc nhiên không thôi.
Thì ra đôi mắt vốn linh động của Luyến Thiên, lúc này đã trống rỗng không có thần cùng với gương mặt trắng xanh dọa người.
Từ Thiến Chi nhíu mày, trầm ngâm nói: "Thiên Thiên, nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì?"
Luyến Thiên lắc đầu, giọng khàn khàn nói: "Không có gì ạ. . . . . ."
"Không có gì con lại khóc thành như vậy sao? Rốt cuộc con đã khóc bao lâu?"
"Khóc?" Luyến Thiên chậm rãi dưa tay chạm tới má của mình, lành lạnh ẩm ướt a; hai mắt như là bị người đánh tàn nhẫn, giống như hai gò núi nhỏ lỗi lõm trên đất. Khó trách, còn cảm thấy mở mắt ra liền khó chịu, thì ra là khóc; khóc đến hai mắt sưng thành như vậy, chính mình còn đang suy nghĩ tại sao cả ngày cũng không mở mắt được.
Từ Thiến Chi nhìn bộ dáng của cô, sau khi thở dài một hơi thì đứng dậy: " Con cũng đã lớn như vậy rồi, còn để cho mẹ lo lắng. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cơm phải ăn, ngủ phải ngủ, phải chăm sóc bản thân thật tốt. Con xem, đã thành hình dáng như thế này, thấy có được không? Người không ra người, quỷ không ra quỷ." Bà vừa quở trách vừa đi lấy khăn mặt.
"Tới đây, nằm xong không được cử động, chịu đựng một chút, hơi lạnh, đắp hơn mười phút thì mắt sẽ tốt hơn nhiều. Mẹ đi nấu chút gì cho con ăn, không được nói không muốn ăn hoặc là không ăn được, mẹ sẽ tức giận không vui." Nói xong, bà liền vội vàng đi thẳng phòng bếp.
Qua một hồi lâu, Luyến Thiên cảm thấy mắt đã tốt hơn nhiều, lấy khăn mặt ra, từ từ ra khỏi phòng.
Từ Thiến Chi vừa vặn bưng bát đi đến.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Dường như cô nhìn thấy hốc mắt bà có nước mắt.
Từ Thiến Chi vội vàng lấy tay phất phất."Không có gì, con đừng cho mẹ, lo cho mình là được rồi." Nói xong, nước mắt lại trợt xuống theo khóe mắt bà.
"Mẹ. . . . . ." Trong lòng của Luyến Thiên đau xót thì liền đi vào trong lòng Từ Thiến Chi.
Từ Thiến Chi yêu thương xoa đầu cô, chậm rãi nói: "Hôm nay con thành ra hình dáng đau lòng này, mẹ biết nhất định là đã xảy ra chuyện nghiêm trọng. Từ nhỏ đến lớn, con chính là có tính tình ngang ngược này, có chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói ra. Cho nên mẹ sẽ không éo con nói, chỉ là hi vong con ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ, ngàn vạn lần đừng để cho mẹ lo lắng được không?"
Nước mắt nghẹn ngào, Luyến Thiên chua xót gật gật đầu.
"Được, mẹ nấu bát mỳ, ăn ngon không?"
Luyến Thiên bày ra nụ cười cứng ngắc."Ngon ạ. . . . . ."
Hai người đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Luyến Thiên yên lặng cúi đầu ăn, chỉ là ăn từng miếng thức ăn nhưng không có chút khẩu vị nào. Trước kia cô thích nhất là ăn thức ăn mẹ nấu, nhưng mà bây giờ chỉ là nuốt xuống thôi cũng cảm thấy khó khăn.
"Không muốn ăn sao?"
Cô liếc mắt một cái, vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng mà thật sự là nuốt không nổi."Mẹ, con đi vệ sinh trước." Nói xong, cô vội vội vàng vàng vọt vào nhà vệ sinh; nhưng cửa vừa đóng, nước mắt lập tức tuôn ra như suối.
Không thể khóc, cô không thể khóc, mẹ sẽ lo lắng, nhưng mà cho dù trong lòng cô không ngừng nói với chính mình, nước mắt vẫn không nghe lời, vẫn cứ chảy xuống.
Đối mặt với gương, cuối cùng Luyến Thiên không chịu được sụp đổ, vì sao? Vì sao lại để cho gặp loại chuyện này? Vì sao? Cô luôn luôn sống vô tư, cho dù cô bị tổn thương nặng nề, cô cũng chỉ rơi vài giọt nước mắt; cho tới bây giờ cũng không có một lần nào mà nước mắt lại hoàn toàn không nghe lời tuôn ra như vậy. Bây giờ cô mới biết được cái gì gọi là đau khổ, giờ phút này, cô thà rằng mình không có sinh mạng thật sự, không cách nào suy nghĩ .
Trời ạ! Cô nhanh chóng mở van nước nóng, lấy tay giữ một chút nước hất lên khuôn mặt mình, một lần lại một lần, mãi đến khi tiếng gọi của Từ Thiến Chi truyền đến.
"Thiên Thiên, Thiên Thiên, con sao vậy?"
Cô ndừng lại, không ngừng hít sâu, sau đó vừa mở miệng lớn tiếng nói: "Không có sao ạ , mặt con rất bẩn, thuận tiện con rửa mặt thôi."
Ngoài cửa đã không có tiếng gì.
Ngừng một lát, dùng khăn mặt chà lau, cô chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó ngồi xuống chậm rãi ăn mỳ.
"Mẹ, mẹ nấu ăn rất ngon, thật đó, đã rất lâu con không có ăn."
"Thiên Thiên, mấy ngày nay đến chỗ mẹ ở được không?"
"Vì sao?" Cô ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức lại sữa lại lời nói: "Không cần, thật sự mẹ không cần lo lắng cho con, con không có chuyện gì ."
"Phải không ——"
"Ừm, không cần lo lắng. Con sẽ đứng lên lại, con không dễ dàng bị đánh đổ như vậy, không phải sao? Mẹ." Cô cô gắng kiềm chế chính mình, cô gắng ra vẻ dường như không có việc gì .
"Đúng rồi, mẹ, mẹ nói thuận đường đi qua, mẹ muốn đi đâu?" Cô nghĩ cách dời lực chú ý của bà đi.
"A! Mẹ lại quên mất." Từ Thiến Chi bị cô nhắc tới, vội vàng đứng lên.
"Con chờ một chút, mẹ đi gọi điện thoại." Bà vội vàng chạy đến bên cạnh điện thoại.
Luyến Thiên nghe được loáng thoáng đối thoại, chỉ chốc lát sau Từ Thiến Chi lại đi trở lại.
"Mẹ nói với ông ấy hôm nay không quay về , mấy ngày nay mẹ phải ở lại cùng với con gái bảo bối."
Luyến Thiến biết, ông ấy ở trong miệng của mẹ là ai, trước kia cô sẽ không hỏi, cũng không muốn hỏi, ngoại lệ hôm nay cô đã mở miệng.
"Mẹ, ông ấy. . . . . . Ông ấy không phải là họ Vân chứ?"
Trước khi không chính miệng hỏi rõ, cô ôm chút hi vọng, tuy hi vọng xa vời. Nhưng mà. . . . . . Cô vẫn pát ra ánh mắt tha thiết; không nghĩ tới, mà toàn bộ hi vọng này của Luyến Thiến lại bị Từ Thiến Chi hiểu lầm.
Mặt của bà sáng lên."Thiên Thiên. . . . . . Rốt cuộc con cũng muốn biết sao?"
"Ừm, ông ấy. . . . . ."
"Ông ấy chính là Vân Chấn Thiên, nếu không phải vì mẹ thì ông ấy sẽ không tự nguyện buông tha Vân thị. . . . . ."
Lời tiếp theo, cuối cùng cô cũng không nghe vào, chỉ biết là, một tia hi vọng cuối cùng cũng bị sụp đổ. . . . . . Vỡ nát rồi.
"Thiên Thiên, con có nghe không?"
Đột nhiên cô lấy lại tinh thần, gạt bỏ cuộc đời đau khở nhất, tươi cười nói: "Mẹ, con có thể xin mẹ một chuyện hay không?"
Nhìn thấy khuôn mặt đau lòng của cô, Từ Thiến Chi cực kỳ đau lòng, vội nói: "Đương nhiên, không chỉ là một chuyện, cho dù là mười chuyện trăm chuyện mẹ cũng đồng ý. Con cần gì phải khách sáo với mẹ như vậy?"
"Con muốn. . . . . ." Cô gắt gao cắn môi, chậm rãi mở miệng.
"Đã lâu con và mẹ không ở cùng nhau, bây giờ mẹ có thể cùng con đi đến phía nam dạo chơi? Một tuần, một tuần là được, có được không? Nếu lâu quá thì ba ngày cũng được, hai mẹ con chúng ta không nên hỏi nguyên nhân; bây giờ chúng ta sẽ xuất phát, dẫn theo tiểu Tường đi có được hay không?"
Từ Thiến Chi ngây ngẩn cả người, trong ấn tượng của bà Luyến Thiến là đứa bé kiên cường, cho dù khi người thân yêu nhất của cô chết đi, cô ngoại trừ khóc lớn một hồi thì hôm sau vẫn dũng cảm đối mặt với mọi người, biểu hiện dường như không có việc gì. Nhưng mà bây giờ, lại làm cho nảy sinh ý nghĩ trốn tránh, cần bà bên cạnh làm bạn.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bà rất muốn mở miệng hỏi nhưng bà hiểu rõ, nếu không phải tự Luyến Thiến đồng ý,cho dù bà có hỏi trên trăm lần, đáp án vẫn như thế.
Tuy đau lòng nhưng vẫn gật đầu đáp ứng; ít nhất là có bà làm bạn, Luyến Thiến đau khổ cũng sẽ không làm ra việc ngốc gì."Đứa ngốc, đứa ngốc. . . . . ." Bà không nhịn được ôm lấy Luyến Thiến rơi nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.