Chương 100: Cắm trại (hai)
Cố Tam Tam
12/05/2018
"Được...... Hả?!" Câu chuyện xoay chuyển quá nhanh, Thiển Thiển thiếu
chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, cô kinh hoảng hỏi lại: "Sao, tại sao lại là mình gọi điện thoại cho lớp trưởng? Chẳng phải người khởi xướng
hoạt động này chính là cậu sao?"
"...... Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối? ←_←"
Thiển Thiển không hiểu ra sao: "Cái này đều còn phải xem nói thật hay nói dối sao?"
"Dĩ nhiên rồi." Lâm Nhược Vân nói một cách đương nhiên: "Nếu như cậu muốn nghe nói đối, vậy thì mình sẽ nói để cho cậu gọi điện thoại cho Lục Diệp là vì tạo cơ hội cho các cậu tăng thêm hiểu biết với đối phương, dù sao nếu gọi điện thoại, không thể nào chỉ hỏi một câu cậu có muốn đi cắm trại tại công viên sinh thái với mình không thì đã cúp máy đấy chứ? Ít nhất cũng phải nói chuyện trên trời dưới đất một chút, thăm hỏi cha mẹ người nhà đối phương, quan tâm xem gần đây người kia đang làm gì chứ?"
"...... Vậy hay là cậu cứ gọi điện thoại cho lớp trưởng đi thôi." Thiển Thiển nói xong đã muốn cúp máy đến nơi rồi.
"Ây da, đừng nha." Lâm Nhược Vân vội gọi cô bạn lại, nói: "Được rồi, được rồi, mình thừa nhận —— mình không dám gọi điện thoại cho anh ấy, ngộ nhỡ anh ấy không đồng ý thì mình phải làm thế nào?"
"Hả?" Thiển Thiển trợn tròn mắt: "Cũng bởi vì nguyên nhân này ư?"
"Không sai!" Lâm Nhược Vân nói năng hùng hồn: "Từ nhỏ đến lớn mình còn chưa từng bị người khác cự tuyệt bao giờ đâu. Mặc dù mình cảm thấy nếu như cậu đi thì nhất định anh ấy sẽ tới, nhưng nếu như anh ấy trả lời mình một câu: ‘Đã như vậy, thì hãy để cho Thiển Thiển gọi điện thoại cho anh’, vậy thì quả thực là còn khó có thể tiếp nhận hơn là anh ấy trực tiếp cự tuyệt mình đi!"
"Chuyện này...... Không thể nào." Thiển Thiển xoa mồ hôi lạnh chảy trên trán: "Làm gì có chuyện lớp trưởng là người như thế đâu."
"Toàn thể thành viên lớp C1-7 —— không sai, bao gồm cả cô giáo! Cũng biết Lục Diệp chỉ đưa số điện thoại của anh ấy cho một mình cậu thôi. Vậy nên bạn học Nhạc Thiển Thiển à, mình đại diện cho tổ chức giao nhiệm vụ vinh quang mà nặng nề này cho cậu, hi vọng cậu sẽ không làm cho chúng mình thất vọng." Lâm Nhược Vân nặng nề nói.
Thiển Thiển xoa xoa cái đầu đang muốn chóng mặt, buồn bực nói, nói: "Vậy, vậy cũng được......"
**
Sau khi cúp điện thoại, Thiển Thiển ngồi yên ở trong phòng của mình, mãi cho đến điện thoại di động rung lên hai cái, cô cúi đầu xem xét —— là Nhược Vân gửi cho cô địa chỉ trang web chính thức của công viên sinh thái kia.
Thiển Thiển tắt máy xong, soi bóng mình trên màn hình điện thoại một chút, cảm giác trên mặt không còn đỏ nhiều nữa, cô mới đứng dậy mở cửa đi xuống lầu.
Mẹ đang ngồi ở trên sô pha dài trong phòng khách, nhàn nhã lật tạp chí, công việc của bà chính là như vậy, lúc bận rộn có thể vội chết người, lúc rảnh rỗi cũng có thể rảnh đến chết người, chỉ là làm người sao có thể để bị rảnh đến chết được đây? Bà đã sớm hẹn với bạn bè thân thiết buổi chiều đến nhà cùng nhau đánh mạt chược rồi.
Anh trai thì đang thu dọn bàn ăn, một chén canh ngân nhĩ cô mới uống một nửa vẫn ở trên bàn y như cũ không thay đổi gì cả.
Thấy Thiển Thiển xuống, mẹ lập tức vứt cuốn tạp chí đã lật xem đến hai lần sang một bên, ngồi dậy, hứng trí bừng bừng hỏi cô: "Thế nào, Thiển Thiển, có bạn học hẹn con đi cắm trại sao?"
"Vâng." Thiển Thiển gật đầu một.
"Có những ai vậy?"
"Trước mắt chỉ có Nhược Vân, Văn Văn và Triệu Thần. Triệu Thần là ủy viên thể dục lớp chúng con. Nhược Vân nói chờ xem con nghĩ kỹ có muốn đi hay không, sẽ liên lạc lại với Đường Đường và lớp trưởng." Sau khi nói đến đây Thiển Thiển để ý, cô biết Nhạc Kỳ Sâm không thích lớp trưởng, cho nên cố ý hàm hồ nói “Sẽ liên lạc lại với lớp trưởng", không hề nói Nhược Vân giao cho cô nhiệm vụ liên lạc với lớp trưởng.
"Vậy con có muốn đi không?"
Thiển Thiển đàng hoàng trả lời: "Con thật sự muốn đi ạ."
Có người nói trời sinh phụ nữ đã là kẻ cuồng mua đồ, bởi vì các cô luôn cảm giác trong tủ treo quần áo của mình thiếu một bộ trang phục. Không nghi ngờ chút nào, Thiển Thiển là một ngoại lệ, cô không thích đi dạo phố, một mặt là bởi vì cách mấy ngày trong tủ treo quần áo của cô sẽ xuất hiện một mới váy, căn bản cô không mặc đến, làm gì có thời gian nghĩ đến việc có ít đi một bộ trang phục? Một mặt khác là cô bị làm hư rồi, giống như chỉ là thứ cô cần thì sẽ có người mua tất cả mọi thứ về cho cô, cô hoàn toàn không cần phải tự mình đi mua, nói cách khác lúc cô đặc biệt mong muốn hoặc là muốn ăn cái gì đó rồi lại không ai có thể mua về cho cô, cô vẫn sẽ tự mình ra khỏi nhà.
Thiển Thiển thường cười vô tư đến mức không tim không phổi, cũng không có nghĩa rằng cô là một người lạnh nhạt, mặc dù cô thường xuyên ở nhà, nhưng sau quãng thời gian nghỉ lâu dài, cô cũng sẽ nhớ nhung Giang Đường, Hạ Văn và Lâm Nhược Vân, dù sao lúc đi học bốn người bọn họ kết hợp với nhau tựa như những cặp sinh đôi. Sau kỳ nghỉ không bao lâu, cô phải đi thăm ông bà ngoại rồi, đã hai lần Giang Đường gọi cô đi ra ngoài cô đều cự tuyệt. Từ sau khi trở về từ nhà ông bà ngoại, Thiển Thiển vẫn tụ hội một lần với Giang Đường và Hạ Văn, về phần Lâm Nhược Vân, đúng như ở trong điện thoại cô từng nói, vì xếp hạng thi, nên thời gian buổi tối cô ấy đều dùng để luyện tập rồi, không thể đi ra ngoài. Thiếu một Lâm Nhược Vân, ba người bọn họ xúm lại tựa như thiếu một góc bàn, cảm giác mất đi cái gì đó.
Cho nên lần này rốt cuộc bốn người bọn họ lại có thể tụ hội chung một chỗ rồi, sao mà cô có thể không muốn đi được?
Cùng lúc đó, giọng nói của Nhạc Kỳ Sâm cũng truyền ra từ phòng bếp ——
"Không cho phép đi!"
Vừa nghe thấy giọng nói mạnh mẽ lại ngang ngược này, Thiển Thiển lập tức lộ ra nét mặt nhe răng trợn mắt giống như là bị đau răng, đến mẹ cô cũng nhíu mày.
Nhạc Kỳ Sâm cởi tạp dề ra lau khô tay, đi tới, nhìn Thiển Thiển, cau mày nói: "Cũng không nghĩ một chút xem thân thể của mình thế nào, cắm trại là việc em có thể chịu được sao? Cái khác không nói, chỉ riêng việc đây là nơi rừng sâu núi thẳm, nhiệt độ rất thấp đã không phải là chuyện em chịu đựng nổi rồi."
Thiển Thiển mất hứng phồng má, không phục nói: "Thân thể của em thì sao, em cảm thấy hai năm qua thân thể của mình đã tốt hơn nhiều rồi, trước đây khi trời lạnh rất dễ bị cảm, nhưng lần trước em đi chơi xuân...... Không đúng, không đúng, mà từ ngày tựu trường đến bây giờ, em cũng chưa từng bị bệnh nha. Hơn nữa, bọn em không phải đi tới mấy nơi rừng sâu núi thẳm, mà là đi đến công viên sinh thái tháng trước mới chính thức mở cửa đón khách kìa."Nhanh miệng suýt nữa đã nói lộ ra miệng chuyện lần trước đi chơi xuân rơi xuống nước rồi, cũng may cô kịp thời thắng xe lại, khó được khi phúc chí tâm linh (*) vừa mới bắt đầu nói đã kịp sửa lời, mới không khiến cho Nhạc Kỳ Sâm nghi ngờ.
(*) Phúc chí tâm linh: Vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn.
Thiển Thiển nói xong, thì mở màn hình điện thoại lên, đưa địa chỉ trang web của công viên kia cho Nhạc Kỳ Sâm xem.
Nhạc Kỳ Sâm nhận lấy điện thoại di động, cau mày nhìn kỹ.
Một bên mẹ cũng nói giúp vào: "Mẹ lại cảm thấy Thiển Thiển nên đi, con bé cũng đã ở trong nhà hơn nửa tháng rồi —— đến Nhà ông bà ngoại cũng chỉ là chuyển sang một nơi khác ngồi không mà thôi. Con còn không cho con bé đi ra ngoài phơi nắng một chút, không sợ nó mốc meo luôn sao? Con bé cũng khép mình quá rồi, phải đi ra ngoài nhiều một chút, chơi đùa cùng bạn bè nhiều hơn, nói không chừng sẽ không còn ngốc như vậy nữa. Như mẹ đã nói, bây giờ Thiển Thiển đã là học sinh cao trung rồi, chúng ta không thể tiếp tục coi con bé như học sinh tiểu học hoặc là học sinh sơ trung mà còn cần phải bảo vệ nữa." Ⓛê♡Ⓠuý❧D❀Ⓝ~
(Cao trung và Sơ trung gần tương tự như cấp III và cấp II ở Việt Nam.)
Sau khi đã lật khắp các ngõ ngách của trang web, Nhạc Kỳ Sâm trả điện thoại di động lại cho Thiển Thiển, anh vẫn tiếp tục cau mày, nhưng thái độ lại không còn kiên quyết như trước nữa, anh hỏi Thiển Thiển: "Em thật sự muốn đi?"
Thiển Thiển trợn to hai mắt để anh có thể nhìn thấy rõ ràng thành ý của cô, đáp lời: "Muốn đi ạ."
Nhạc Kỳ Sâm trầm mặc trong chốc lát, nói: "Vậy anh đi cùng với em."
Truyện độc quyền tại diễn đàn! ^ 0 ^
Thiển Thiển: "......"
"Ai ôi… mẹ nói này, A Sâm," mẹ cô ngồi trên ghế sofa cười đến mức không đứng dậy nổi rồi: "Tất cả những người cùng đi đều là bạn học cùng lớp với Thiển Thiển, một mình con là người lạ chạy theo xen vào để mò mẫm cái gì? Con theo chân bọn nhóc, chúng lại thấy không quen, một hồi sau lại chẳng có chuyện mà nói với nhau ấy, đến lúc đó vì chăm sóc tâm tình của con, khẳng định phần lớn thời gian Thiển Thiển sẽ phải đi cùng với con, cái này có khác gì lúc hai đứa ở trong sân nhà chúng ta chơi đồ chơi đâu?"
Thiển Thiển không lên tiếng, chỉ là chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh của mình, bày tỏ sự đồng ý.
Nhạc Kỳ Sâm cũng cảm thấy mẹ nói có lý, nhưng anh lại không yên lòng về Thiển Thiển.
"Yên tâm đi, A Sâm, con cũng đừng lo lắng quá nhiều như vậy, rõ ràng còn nhỏ tuổi, lại tự ép mình giống như là một ông già. Có nhiều người đi cùng Thiển Thiển như vậy cơ mà, chỉ là đi thăm quan công viên sinh thái quốc gia chứ cũng không phải dã ngoại ở nơi hoang dã, còn sợ con bé bị hổ sói ngậm trong mồm tha đi hay sao?" Mẹ lại đổi một tư thế khác tiếp tục nằm trên sofa, lười biếng nói: "A Sâm, mẹ nói với con này, con cũng không thể đi. Mẹ đã hẹn với dì Trịnh của con đến bao nhiêu ngày thì chơi bấy nhiêu ngày mạt chược, chơi mạt chược rất mệt mỏi, eo cũng mỏi chân cũng đau, sau đó mẹ sẽ không muốn làm cơm nữa, nếu mà con cũng đi, sẽ không có ai nấu cơm cho mẹ, vậy chẳng phải là muốn mẹ đói chết ở nhà sao?"
Gân xanh trên trán Nhạc Kỳ Sâm nảy "Thình thịch", anh hít sâu một hơi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói: "Thật ra thì trọng điểm là ở một câu cuối cùng mà thôi đúng không?"
"Không sai." Mẹ rất thản nhiên thừa nhận.
"Vậy mẹ không thể không đánh mạt chược sao?"
"Không được, đã đồng ý với người khác rồi, làm người không thể nói mà không giữ lời được!" Mẹ hùng hồn nói.
"...... Nói như vậy thì con còn nên khích lệ mẹ chơi?"
"Cái này thì thôi đi, ngượng chết." Mẹ cười đến đặc biệt khiêm tốn.
Nhạc Kỳ Sâm: "......"
Cuối cùng, Nhạc Kỳ Sâm vẫn là thua trong trận giao đấu kịch liệt này, dù sao anh cũng chỉ có thể phạt mẹ không thể ăn kem mỗi khi mẹ làm việc gì sai, lại cũng không thể chân chính cãi lại "Ý chỉ" của mẫu thân đại nhân.
Nhìn Nhạc Kỳ Sâm cau mày ngầm cho phép chuyện này, mẹ hả hê len lén giơ ngón tay cái với Thiển Thiển.
Thiển Thiển: "......"
**
Nhận được sự đồng ý của mẹ, Thiển Thiển ra dấu "Xin lỗi" với Nhạc Kỳ Sâm rồi vội vàng chạy về phòng của mình như một làn khói, nhanh chóng gọi điện thoại báo cho Lâm Nhược Vân tin tức tốt này.
"Vậy thì thật là quá tốt rồi!" Trong điện thoại, giọng nói của Lâm Nhược Vân nghe cũng rất vui mừng, cô nói: "Mới vừa rồi mình đã gọi điện thoại cho Giang Đường nói chuyện này, cậu ấy nói nếu cậu đi, thì cậu ấy nhất định sẽ đi, bây giờ mình sẽ điện thoại nói cho cậu ấy biết, cậu nhớ gọi điện thoại cho Lục Diệp nha."
Một câu "Hả? Đợi chút......" của Thiển Thiển còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, bên kia Lâm Nhược Vân đã cúp điện thoại. Thiển Thiển nhìn màn hình đã chuyển về mục quay số, chân mày nhíu lại, tự lẩm bẩm: "Tại sao nhất định phải là mình gọi điện thoại cho lớp trưởng vậy......"
Cô ngồi xuống giường, xoa xoa cái ót nhìn trông có vẻ hơi ngốc nghếch —— không phải là cô chỉ không cẩn thận nói sai một câu nói thôi ư, lớp trưởng lại không nghe được, rốt cuộc thì tâm tình cô rối rắm cái gì......
Sau đó cô cầm điện thoại di động lên, tìm được số điện thoại của Lục Diệp trong số ít các liên lạc mà cô có, cô nhìn chằm chằm dãy số bình thường đến không thể bình thường hơn này trong chốc lát, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trên phím quay số một chút ——
"...... Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối? ←_←"
Thiển Thiển không hiểu ra sao: "Cái này đều còn phải xem nói thật hay nói dối sao?"
"Dĩ nhiên rồi." Lâm Nhược Vân nói một cách đương nhiên: "Nếu như cậu muốn nghe nói đối, vậy thì mình sẽ nói để cho cậu gọi điện thoại cho Lục Diệp là vì tạo cơ hội cho các cậu tăng thêm hiểu biết với đối phương, dù sao nếu gọi điện thoại, không thể nào chỉ hỏi một câu cậu có muốn đi cắm trại tại công viên sinh thái với mình không thì đã cúp máy đấy chứ? Ít nhất cũng phải nói chuyện trên trời dưới đất một chút, thăm hỏi cha mẹ người nhà đối phương, quan tâm xem gần đây người kia đang làm gì chứ?"
"...... Vậy hay là cậu cứ gọi điện thoại cho lớp trưởng đi thôi." Thiển Thiển nói xong đã muốn cúp máy đến nơi rồi.
"Ây da, đừng nha." Lâm Nhược Vân vội gọi cô bạn lại, nói: "Được rồi, được rồi, mình thừa nhận —— mình không dám gọi điện thoại cho anh ấy, ngộ nhỡ anh ấy không đồng ý thì mình phải làm thế nào?"
"Hả?" Thiển Thiển trợn tròn mắt: "Cũng bởi vì nguyên nhân này ư?"
"Không sai!" Lâm Nhược Vân nói năng hùng hồn: "Từ nhỏ đến lớn mình còn chưa từng bị người khác cự tuyệt bao giờ đâu. Mặc dù mình cảm thấy nếu như cậu đi thì nhất định anh ấy sẽ tới, nhưng nếu như anh ấy trả lời mình một câu: ‘Đã như vậy, thì hãy để cho Thiển Thiển gọi điện thoại cho anh’, vậy thì quả thực là còn khó có thể tiếp nhận hơn là anh ấy trực tiếp cự tuyệt mình đi!"
"Chuyện này...... Không thể nào." Thiển Thiển xoa mồ hôi lạnh chảy trên trán: "Làm gì có chuyện lớp trưởng là người như thế đâu."
"Toàn thể thành viên lớp C1-7 —— không sai, bao gồm cả cô giáo! Cũng biết Lục Diệp chỉ đưa số điện thoại của anh ấy cho một mình cậu thôi. Vậy nên bạn học Nhạc Thiển Thiển à, mình đại diện cho tổ chức giao nhiệm vụ vinh quang mà nặng nề này cho cậu, hi vọng cậu sẽ không làm cho chúng mình thất vọng." Lâm Nhược Vân nặng nề nói.
Thiển Thiển xoa xoa cái đầu đang muốn chóng mặt, buồn bực nói, nói: "Vậy, vậy cũng được......"
**
Sau khi cúp điện thoại, Thiển Thiển ngồi yên ở trong phòng của mình, mãi cho đến điện thoại di động rung lên hai cái, cô cúi đầu xem xét —— là Nhược Vân gửi cho cô địa chỉ trang web chính thức của công viên sinh thái kia.
Thiển Thiển tắt máy xong, soi bóng mình trên màn hình điện thoại một chút, cảm giác trên mặt không còn đỏ nhiều nữa, cô mới đứng dậy mở cửa đi xuống lầu.
Mẹ đang ngồi ở trên sô pha dài trong phòng khách, nhàn nhã lật tạp chí, công việc của bà chính là như vậy, lúc bận rộn có thể vội chết người, lúc rảnh rỗi cũng có thể rảnh đến chết người, chỉ là làm người sao có thể để bị rảnh đến chết được đây? Bà đã sớm hẹn với bạn bè thân thiết buổi chiều đến nhà cùng nhau đánh mạt chược rồi.
Anh trai thì đang thu dọn bàn ăn, một chén canh ngân nhĩ cô mới uống một nửa vẫn ở trên bàn y như cũ không thay đổi gì cả.
Thấy Thiển Thiển xuống, mẹ lập tức vứt cuốn tạp chí đã lật xem đến hai lần sang một bên, ngồi dậy, hứng trí bừng bừng hỏi cô: "Thế nào, Thiển Thiển, có bạn học hẹn con đi cắm trại sao?"
"Vâng." Thiển Thiển gật đầu một.
"Có những ai vậy?"
"Trước mắt chỉ có Nhược Vân, Văn Văn và Triệu Thần. Triệu Thần là ủy viên thể dục lớp chúng con. Nhược Vân nói chờ xem con nghĩ kỹ có muốn đi hay không, sẽ liên lạc lại với Đường Đường và lớp trưởng." Sau khi nói đến đây Thiển Thiển để ý, cô biết Nhạc Kỳ Sâm không thích lớp trưởng, cho nên cố ý hàm hồ nói “Sẽ liên lạc lại với lớp trưởng", không hề nói Nhược Vân giao cho cô nhiệm vụ liên lạc với lớp trưởng.
"Vậy con có muốn đi không?"
Thiển Thiển đàng hoàng trả lời: "Con thật sự muốn đi ạ."
Có người nói trời sinh phụ nữ đã là kẻ cuồng mua đồ, bởi vì các cô luôn cảm giác trong tủ treo quần áo của mình thiếu một bộ trang phục. Không nghi ngờ chút nào, Thiển Thiển là một ngoại lệ, cô không thích đi dạo phố, một mặt là bởi vì cách mấy ngày trong tủ treo quần áo của cô sẽ xuất hiện một mới váy, căn bản cô không mặc đến, làm gì có thời gian nghĩ đến việc có ít đi một bộ trang phục? Một mặt khác là cô bị làm hư rồi, giống như chỉ là thứ cô cần thì sẽ có người mua tất cả mọi thứ về cho cô, cô hoàn toàn không cần phải tự mình đi mua, nói cách khác lúc cô đặc biệt mong muốn hoặc là muốn ăn cái gì đó rồi lại không ai có thể mua về cho cô, cô vẫn sẽ tự mình ra khỏi nhà.
Thiển Thiển thường cười vô tư đến mức không tim không phổi, cũng không có nghĩa rằng cô là một người lạnh nhạt, mặc dù cô thường xuyên ở nhà, nhưng sau quãng thời gian nghỉ lâu dài, cô cũng sẽ nhớ nhung Giang Đường, Hạ Văn và Lâm Nhược Vân, dù sao lúc đi học bốn người bọn họ kết hợp với nhau tựa như những cặp sinh đôi. Sau kỳ nghỉ không bao lâu, cô phải đi thăm ông bà ngoại rồi, đã hai lần Giang Đường gọi cô đi ra ngoài cô đều cự tuyệt. Từ sau khi trở về từ nhà ông bà ngoại, Thiển Thiển vẫn tụ hội một lần với Giang Đường và Hạ Văn, về phần Lâm Nhược Vân, đúng như ở trong điện thoại cô từng nói, vì xếp hạng thi, nên thời gian buổi tối cô ấy đều dùng để luyện tập rồi, không thể đi ra ngoài. Thiếu một Lâm Nhược Vân, ba người bọn họ xúm lại tựa như thiếu một góc bàn, cảm giác mất đi cái gì đó.
Cho nên lần này rốt cuộc bốn người bọn họ lại có thể tụ hội chung một chỗ rồi, sao mà cô có thể không muốn đi được?
Cùng lúc đó, giọng nói của Nhạc Kỳ Sâm cũng truyền ra từ phòng bếp ——
"Không cho phép đi!"
Vừa nghe thấy giọng nói mạnh mẽ lại ngang ngược này, Thiển Thiển lập tức lộ ra nét mặt nhe răng trợn mắt giống như là bị đau răng, đến mẹ cô cũng nhíu mày.
Nhạc Kỳ Sâm cởi tạp dề ra lau khô tay, đi tới, nhìn Thiển Thiển, cau mày nói: "Cũng không nghĩ một chút xem thân thể của mình thế nào, cắm trại là việc em có thể chịu được sao? Cái khác không nói, chỉ riêng việc đây là nơi rừng sâu núi thẳm, nhiệt độ rất thấp đã không phải là chuyện em chịu đựng nổi rồi."
Thiển Thiển mất hứng phồng má, không phục nói: "Thân thể của em thì sao, em cảm thấy hai năm qua thân thể của mình đã tốt hơn nhiều rồi, trước đây khi trời lạnh rất dễ bị cảm, nhưng lần trước em đi chơi xuân...... Không đúng, không đúng, mà từ ngày tựu trường đến bây giờ, em cũng chưa từng bị bệnh nha. Hơn nữa, bọn em không phải đi tới mấy nơi rừng sâu núi thẳm, mà là đi đến công viên sinh thái tháng trước mới chính thức mở cửa đón khách kìa."Nhanh miệng suýt nữa đã nói lộ ra miệng chuyện lần trước đi chơi xuân rơi xuống nước rồi, cũng may cô kịp thời thắng xe lại, khó được khi phúc chí tâm linh (*) vừa mới bắt đầu nói đã kịp sửa lời, mới không khiến cho Nhạc Kỳ Sâm nghi ngờ.
(*) Phúc chí tâm linh: Vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn.
Thiển Thiển nói xong, thì mở màn hình điện thoại lên, đưa địa chỉ trang web của công viên kia cho Nhạc Kỳ Sâm xem.
Nhạc Kỳ Sâm nhận lấy điện thoại di động, cau mày nhìn kỹ.
Một bên mẹ cũng nói giúp vào: "Mẹ lại cảm thấy Thiển Thiển nên đi, con bé cũng đã ở trong nhà hơn nửa tháng rồi —— đến Nhà ông bà ngoại cũng chỉ là chuyển sang một nơi khác ngồi không mà thôi. Con còn không cho con bé đi ra ngoài phơi nắng một chút, không sợ nó mốc meo luôn sao? Con bé cũng khép mình quá rồi, phải đi ra ngoài nhiều một chút, chơi đùa cùng bạn bè nhiều hơn, nói không chừng sẽ không còn ngốc như vậy nữa. Như mẹ đã nói, bây giờ Thiển Thiển đã là học sinh cao trung rồi, chúng ta không thể tiếp tục coi con bé như học sinh tiểu học hoặc là học sinh sơ trung mà còn cần phải bảo vệ nữa." Ⓛê♡Ⓠuý❧D❀Ⓝ~
(Cao trung và Sơ trung gần tương tự như cấp III và cấp II ở Việt Nam.)
Sau khi đã lật khắp các ngõ ngách của trang web, Nhạc Kỳ Sâm trả điện thoại di động lại cho Thiển Thiển, anh vẫn tiếp tục cau mày, nhưng thái độ lại không còn kiên quyết như trước nữa, anh hỏi Thiển Thiển: "Em thật sự muốn đi?"
Thiển Thiển trợn to hai mắt để anh có thể nhìn thấy rõ ràng thành ý của cô, đáp lời: "Muốn đi ạ."
Nhạc Kỳ Sâm trầm mặc trong chốc lát, nói: "Vậy anh đi cùng với em."
Truyện độc quyền tại diễn đàn! ^ 0 ^
Thiển Thiển: "......"
"Ai ôi… mẹ nói này, A Sâm," mẹ cô ngồi trên ghế sofa cười đến mức không đứng dậy nổi rồi: "Tất cả những người cùng đi đều là bạn học cùng lớp với Thiển Thiển, một mình con là người lạ chạy theo xen vào để mò mẫm cái gì? Con theo chân bọn nhóc, chúng lại thấy không quen, một hồi sau lại chẳng có chuyện mà nói với nhau ấy, đến lúc đó vì chăm sóc tâm tình của con, khẳng định phần lớn thời gian Thiển Thiển sẽ phải đi cùng với con, cái này có khác gì lúc hai đứa ở trong sân nhà chúng ta chơi đồ chơi đâu?"
Thiển Thiển không lên tiếng, chỉ là chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh của mình, bày tỏ sự đồng ý.
Nhạc Kỳ Sâm cũng cảm thấy mẹ nói có lý, nhưng anh lại không yên lòng về Thiển Thiển.
"Yên tâm đi, A Sâm, con cũng đừng lo lắng quá nhiều như vậy, rõ ràng còn nhỏ tuổi, lại tự ép mình giống như là một ông già. Có nhiều người đi cùng Thiển Thiển như vậy cơ mà, chỉ là đi thăm quan công viên sinh thái quốc gia chứ cũng không phải dã ngoại ở nơi hoang dã, còn sợ con bé bị hổ sói ngậm trong mồm tha đi hay sao?" Mẹ lại đổi một tư thế khác tiếp tục nằm trên sofa, lười biếng nói: "A Sâm, mẹ nói với con này, con cũng không thể đi. Mẹ đã hẹn với dì Trịnh của con đến bao nhiêu ngày thì chơi bấy nhiêu ngày mạt chược, chơi mạt chược rất mệt mỏi, eo cũng mỏi chân cũng đau, sau đó mẹ sẽ không muốn làm cơm nữa, nếu mà con cũng đi, sẽ không có ai nấu cơm cho mẹ, vậy chẳng phải là muốn mẹ đói chết ở nhà sao?"
Gân xanh trên trán Nhạc Kỳ Sâm nảy "Thình thịch", anh hít sâu một hơi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói: "Thật ra thì trọng điểm là ở một câu cuối cùng mà thôi đúng không?"
"Không sai." Mẹ rất thản nhiên thừa nhận.
"Vậy mẹ không thể không đánh mạt chược sao?"
"Không được, đã đồng ý với người khác rồi, làm người không thể nói mà không giữ lời được!" Mẹ hùng hồn nói.
"...... Nói như vậy thì con còn nên khích lệ mẹ chơi?"
"Cái này thì thôi đi, ngượng chết." Mẹ cười đến đặc biệt khiêm tốn.
Nhạc Kỳ Sâm: "......"
Cuối cùng, Nhạc Kỳ Sâm vẫn là thua trong trận giao đấu kịch liệt này, dù sao anh cũng chỉ có thể phạt mẹ không thể ăn kem mỗi khi mẹ làm việc gì sai, lại cũng không thể chân chính cãi lại "Ý chỉ" của mẫu thân đại nhân.
Nhìn Nhạc Kỳ Sâm cau mày ngầm cho phép chuyện này, mẹ hả hê len lén giơ ngón tay cái với Thiển Thiển.
Thiển Thiển: "......"
**
Nhận được sự đồng ý của mẹ, Thiển Thiển ra dấu "Xin lỗi" với Nhạc Kỳ Sâm rồi vội vàng chạy về phòng của mình như một làn khói, nhanh chóng gọi điện thoại báo cho Lâm Nhược Vân tin tức tốt này.
"Vậy thì thật là quá tốt rồi!" Trong điện thoại, giọng nói của Lâm Nhược Vân nghe cũng rất vui mừng, cô nói: "Mới vừa rồi mình đã gọi điện thoại cho Giang Đường nói chuyện này, cậu ấy nói nếu cậu đi, thì cậu ấy nhất định sẽ đi, bây giờ mình sẽ điện thoại nói cho cậu ấy biết, cậu nhớ gọi điện thoại cho Lục Diệp nha."
Một câu "Hả? Đợi chút......" của Thiển Thiển còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, bên kia Lâm Nhược Vân đã cúp điện thoại. Thiển Thiển nhìn màn hình đã chuyển về mục quay số, chân mày nhíu lại, tự lẩm bẩm: "Tại sao nhất định phải là mình gọi điện thoại cho lớp trưởng vậy......"
Cô ngồi xuống giường, xoa xoa cái ót nhìn trông có vẻ hơi ngốc nghếch —— không phải là cô chỉ không cẩn thận nói sai một câu nói thôi ư, lớp trưởng lại không nghe được, rốt cuộc thì tâm tình cô rối rắm cái gì......
Sau đó cô cầm điện thoại di động lên, tìm được số điện thoại của Lục Diệp trong số ít các liên lạc mà cô có, cô nhìn chằm chằm dãy số bình thường đến không thể bình thường hơn này trong chốc lát, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trên phím quay số một chút ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.