Chương 60: Chơi xuân (hai)
Cố Tam Tam
29/12/2016
Cứ như vậy, ngay cả Giang Đường nhìn Lục Diệp không thuận mắt cũng cảm
thấy may mắn khi mình không đuổi cậu ta đi, các cô mang nhiều đồ ăn đến
như vậy, ăn có thể không khát nước sao? Nếu không phải còn có Lục Diệp
nhớ mà mang nước theo, thì nhóm các cô không phải sẽ đi uống những giọt
sương trên lá cây rồi sao?
Thấy Thiển Thiển dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, Lục Diệp buồn cười, cậu cầm hộp sữa chua đưa qua đưa lại, đụng hộp sữa chua vào mặt Thiển Thiển một cái, sau đó lại buông ra, dừng lại trước mặt Thiển Thiển.
Thiển Thiển lặng đi một chút, kinh ngạc nói: "Cho, cho mình hả?"
Cô nghĩ là đãi ngộ của cô hẳn là một trong bốn bình nước suối kia mới đúng......
"Đưa cho cậu." Lục Diệp gật gật đầu, cuối cùng cũng gạt bỏ được một chút nghi ngờ kia của Thiển Thiển.
Thiển Thiển đưa tay nhận, hết sức cảm động mà nói: "Cảm ơn lớp trưởng vạn năng."
Ban đầu Lục Diệp dự định là giả vờ lơ đãng lúc Thiển Thiển nhận lấy hộp sữa nhưng chỉ một câu nói này của cô đã làm cho đầu ngón tay của cậu cứng lại rồi, lúc này phát hiện ra cử động này của mình cậu mới nhận ra rằng Thiển Thiển vừa mới đặt cho cậu một biệt danh, nhất thời giở khóc dở cười.
Cậu có chút tiếc nuối thu tay về, tùy ý chỉ chỉ hàng nước suối với bọn Giang Đường, ý muốn nói là: tự mình lấy đi.
Biết được là mình không có khả năng được ưu đãi "Giao hàng tận nơi" như Thiển Thiển được nên đám người Giang Đường yên lặng chồm qua cầm mỗi người một chai nước suối, lại yên lặng trở về.
Giằng co lâu như vậy, thật sự các cô cũng có chút khát, cho nên khi lấy được nước suối liền mở nắp uống vài ngụm, Thiển Thiển nhìn họ một cái, lại cuối đầu nhìn hộp sữa chua nhỏ đến đáng thương trong tay mình, nuốt một ngụm nước bọt, đặt ở một bên.
Chú ý đến động tác của cô, Lục Diệp đang chuẩn bị uống nước bỗng dừng lại, kì quái hỏi: "Thiển Thiển, sao không uống nước, cậu không khát nước sao?"
"À? A, đúng, mình cũng, không khát lắm, cho nên tạm thời không muốn uống." Thiển Thiển định nở nụ cười để che giấu, cầm lấy túi bánh bích quy: "Mình ăn cái này trước đã......"
"Hay là uống nước trước đi." Lục DIệp khuyên nhủ, "Với tố chất thân thể của cậu, lại leo núi lâu như vậy rồi, có lẽ là nên bổ sung một chút nước thì tốt hơn."
"À.....à."
Thiển Thiển không lay chuyển được cậu, không thể làm gì khác hơn là phải cầm hộp sữa chua lên, cắm ống hút vào, chỉ nhấp một ngụm liền để lại chỗ cũ.
"Chỉ uống một chút như vậy là đủ rồi sao?" Lục Diệp càng thêm nghi ngờ, nhưng mà cậu đã biết là Thiển Thiển sau khi học thể dục xong đã trực tiếp uống một hơi hết sạch hộp sữa chua.
"Đủ rồi, đủ rồi, cái đó.......Mình không khát lắm." Thiển Thiển thật sự không giỏi nói dối, đôi mắt to tròn di chuyển qua lại, nhưng mà không nhìn Lục Diệp.
Lục Diệp trầm mặc trong chốc lát, lên tiếng thêm lần nữa thì giọng nói đã tràn ngập một loại "Đã nhìn ra được mọi chuyện" đã tính trước hết mọi việc: "Thiển Thiển, có phải cậu lo rằng sữa chua ít quá không đủ uống phải không?"
"... ...!" Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, mang theo vẻ mặt như đã được viết sẵn câu hỏi: Làm sao cậu biết?!
Lục Diệp nhìn chằm chằm Thiển Thiển khoảng nửa phút, mới vô lực cúi đầu xuống, hi vọng tóc rơi xuống có thể che được biểu cảm trên mặt cậu lúc này, cậu thật là!! Không biết là Thiển Thiển ngốc nghếch nên làm cho cậu cười hay khóc đây.... ....
Chờ đến khi cậu có thể cảm nhận rằng mình có thể khống chế được toàn bộ cơ mặt của mình thì Lục Diệp ngẩng đầu lên, hai tay không nhẹ không nặng đặt tại bờ vai của Thiển Thiển, nghiêm túc nói: "Thiển Thiển không cần tiết kiệm đâu, mình đảm bảo sẽ đủ sữa chua cho cậu uống."
"Đảm bảo đủ?" Thiển Thiển hỏi tới.
"Đảm bảo đủ." Lục Diệp khẳng định nói, trong túi của cậu bây giờ còn thừa bảy tám hộp sữa chua đấy.
"Vậy thì thật tốt quá rồi." Thiển Thiển vừa nói, vừa cầm lấy hộp sữa chua, ngậm ống hút vào miệng ra sức hút một ngụm, cô thật là khát quá đi, nếu không phải sợ rằng nếu hút một ngụm thì hết sạch như thế này, thì vừa rồi cô có thể uống một hơi là hết sạch hộp sữa chua rồi.
"Nếu còn nhiều như vậy, vì sao không cho bọn Đường Đường mỗi người một hộp vậy?" Thiển Thiển uống sữa chua, mơ hồ không rõ hỏi.
"À, các cậu ấy hả." Lục Diệp chẳng hề để ý nói, "Các cậu ấy uống nước suối là đủ rồi."
Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân uống nước suối là đủ rồi: "... ...... ...... ..."
Lời này ngụ ý chính là "Nếu như các cậu uống nước suối xong, tôi cũng sẽ không phát sữa chua cho các cậu đâu." phải không?
Nơi này xứng đáng có bối cảnh âm nhạc, như thế thì cậu sẽ đặc biệt thích đấy.
Mặt Giang Đường không chút thay đổi thầm nghĩ.
***
Sau khi ăn uống no đủ, Hạ Văn ngồi không yên bèn cầm máy chụp ảnh dẫn đầu đi chụp ảnh ở chung quanh, sau đó Giang Đường cùng Lâm Nhược Vân đi bên cạnh cũng bị bạn học kéo đi chơi trò giết người cùng họ. Vốn là cũng muốn kéo Thiển Thiển qua, nhưng Thiển Thiển nghe qua quy tắc chơi được một lần xong, nghe xong hai mắt của cô bỗng biến thành nhang muỗi, liên tục xua tay nói trò chơi này phức tạp quá mình chơi không được, Thiển Thiển không chơi, cũng không có khả năng là Lục Diệp sẽ chơi.
Thiển Thiển ngồi một chỗ chơi đùa với ngón tay đến chán, chợt nghe có người nói bên kia có một dòng suối nhỏ, cái gì mà có thể vớt tôm bắt nòng nọc gì đó.
Thiển Thiển vừa nghe xong, đang buồn ngủ bỗng chốc tỉnh hẳn, có thể vớt tôm bắt nòng nọc!
Thấy Thiển Thiển vừa rồi còn suy nghĩ một chút bỗng dứt khoát đứng lên, sương mù trong đôi mắt cũng lóe lên ánh sáng, Lục Diệp cười hỏi: "Muốn đi đến dòng suối chơi sao?"
"Ừ!" Thiển Thiển dùng sức gật gật đầu một cái, nhìn Lục Diệp với vẻ mặt mong chờ.
Lục Diệp bị cô nhìn đến buồn cười, thầm nghĩ: Nha đầu kia đúng là đã xem mình là người không có thứ gì không làm được rồi, như vậy cũng có thể nghĩ rằng mình nhất định có thể mang cậu ấy đi tìm dòng suối kia được rồi sao?
Cảm giác được người trong lòng tin tưởng mà ỷ lại vào mình thật tốt, cho nên nhất thời Lục Diệp cảm thấy mình thật may mắn khi thứ bảy tuần trước đã đến đây trước rồi. Bởi vì lo lắng Thiển Thiển đi đến một nơi lạ, địa điểm đi chơi nhất định là ở trên núi, cho nên Lục Diệp tìm thời gian đến ngọn núi này tìm hiểu một lần, phong cảnh của nơi này cũng không tệ lắm, chỗ nào nguy hiểm, chỗ nào tương đối hoang vu,....Đều ghi tạc trong lòng.
"Vậy đi thôi." Lục Diệp đứng lên, sườn mặt nghiêng sang một bên rất đẹp trai mà nói.
Thiển Thiển liền cười tươi như hoa, vội vang đứng dậy đi đến bên cạnh cậu.
Chỗ này cách 1000 mét so với mặt nước biển, nhưng thực tế cũng chỉ để cho khách du lịch leo đến độ cao 800 mét mà thôi, 800 mét trở xuống độ dốc tương đối thấp, 800 mét trở lên thì đột nhiên quá dốc, thẳng đứng, giống như là nhiều thêm một khối, mà cái gọi là "trèo lên đến đỉnh", cũng chỉ khoảng 800 mét là có một khoảng đất trống được xem như là bằng phẳng, người đến leo núi có thể nghỉ ngơi ở đây.
Bởi vì không phải tất cả phong cảnh tại nơi này đều đẹp nên Chính phủ cũng không nghĩ đến việc sẽ khai phá nơi này. Đường lên núi là do du khách đi nhiều nên mởi để lại, cũng chỉ có dịp xuân về hoa nở thì du khách ở nơi này mới tương đối nhiều, những lúc khác cũng rất ít người đến đây.
Lục Diệp dẫn Thiển Thiển đi, cũng không trực tiếp dẫn đến dòng suối, mà cố ý dẫn cô đến những nơi có phong cảnh đẹp. Dọc theo đường đi có nhiều loại hoa đang nở rộ, tranh nhau khoe sắc, so với những loại hoa trong chậu kia thì có sức sống hơn nhiều, Thiển Thiển nhìn bên trái thì lại luyến tiếc bên phải, không khỏi đi càng ngày càng chậm, không bao lâu thì hoa cả mắt.
Lục Diệp thấy cô lưu luyến đến mức quên đường về, trước kia bởi vì cô dị ứng với phấn hoa, cho dù thích cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa, có lẽ đây là lần đầu tiên cô đứng nhìn với khoảng cách gần như vậy, nên cũng chiều theo ý cô đi chậm lại.
Thoáng nhìn thấy có có cành liễu xanh nhạt rủ xuống trên cánh tay của mình, trái tim Lục Diệp vừa hở ra một tí, chìa tay ra bẻ một nhánh, đùa nghịch ở trong tay.
Nhìn thấy ở phía trước có một cây hoa đào đang nở rộ, Thiển Thiển duỗi cánh tay ra, thật vất vả mới đưa cành hoa về lại chỗ cũ, Thiển Thiển vui mừng chạy đến dưới tàng cây hoa đào, ngưỡng cổ nhìn hồi lâu, mới lựa chọn cành hoa gần với cô nhất, kéo cành hoa đào về phía mình.
Nói là khoảng cách gần với cô nhất, nhưng với độ cao này mà nói thì cũng là một thử thách đối với cô, cô ra sức kiễng chân lên, duỗi thẳng cánh tay, đầu ngón tay cố gắng nắm bắt giữa không trung một lúc, nắm hai cái, nắm ba cái.....Trước sau vẫn còn kém một khoảng như vậy nữa, Thiển Thiển nôn nóng đến mức xoay tròn tại chỗ.
Đang lúc Thiển Thiển đang cố gắng hết sức, lúc chuẩn bị cố gắng thêm một lần nữa, thì một cánh tay từ phía sau lưng đưa tới, dễ dàng kéo cành hoa đào cô cố gắng thế nào cũng không kéo xuống được đưa đến trước mặt cô.
Thiển Thiển sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, là Lục Diệp.
"Thích cành này nhất sao?" Lục Diệp hỏi, lại nhìn cành hoa đào trong tay mình, chê nói, "Cành này nở không đẹp lắm."
Nói xong, cậu thả cành hoa đào về chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn một chút, chọn một cành hoa khác kéo xuống trước mặt của Thiển Thiển, nói; "Cành này tương đối đẹp này."
Thiển Thiển nhìn về phía tay của cậu một chút, quả thực là cành hoa này có vẻ tốt hơn, hoa đào lớn gần bằng ngón tay cái đan xen nhau trên cành, mỗi một đóa hoa đều nở rất đẹp, tầng ngoài cùng của đóa hoa chỉ một chút nữa là đụng vào cành hoa rồi.
Cô cầm lấy cành hoa đào từ trong tay của Lục Diệp, cẩn thật ngắt một bông hoa trên cành hoa đào ấy, cúi đầu hít sâu một hơi, xem ra là vô cùng thích rồi.
Lục Diệp thấy cô như vậy, buồn cười nói: "Nếu thích thì mình có thể giúp cậu bẻ."
Đề nghị này làm cho Thiển Thiển rất cảm động, suy nghĩ một chút, cô vẫn lắc lắc đầu mà nói: "Nếu bẻ, nó sẽ chết mất. Hoa là phải còn sống mới xem được. Giống như những bông hoa trong tiệm hoa kia, phải gói lại cho đẹp, còn nơi này thì có những bông hoa dại thì mới có cảnh đẹp được."
Cô nói xong, lại chọt nhẹ vào trên cành hoa đào một chút, sau đó đưa cành hoa về cho Lục Diệp nói: "Cậu trả nó về chỗ cũ đi thôi."
Lục Diệp theo lời cô đưa cành hoa trở về chỗ cũ, cậu đã quan sát được dọc theo đường đi này, có người kéo cành hoa xuống, xem xong sẽ tùy tiện thả tay ra, làm cho cành hoa tự bắn ngược trở về, làm rớt đầy cánh hoa xuống đất. Còn Thiển Thiển kéo xuống từ chỗ nào, xem xong sẽ trả nó về chỗ cũ, giống như sẽ sợ động đến thì cánh hoa sẽ rơi xuống vậy.
Không thể ngờ rằng nha đầu này còn là một tiểu thánh mẫu.
Lục Diệp nghĩ, có chút lo lắng rằng không biết cô có thích "quà tặng" mà cậu đã chuẩn bị cho cô không.
Cứ như vậy không lâu sau, Thiển Thiển lại chạy đến phía trước, Lục Diệp vội vàng đuổi theo gọi cô lại: "Thiển Thiển."
Thiển Thiển vui vẻ ngừng lại một chút, quay đầu lại có chút nghi hoặc, còn chưa kịp nói chuyện, hoa cả mắt lên, trên đầu dường như cũng có thêm thứ gì đó.
Cô vừa nhìn thấy hình như trên đầu mình là một cành liễu được bện lại thành một vòng hoa, phía trên được tô điểm bằng bốn màu của bốn loại hoa dại cô không biết tên là màu đỏ, màu trắng, màu hồng nhạt và màu tím.
Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vòng hoa trong tay của mình một chút mới kịp phản ứng lại, khóe miệng không khống chế được mà cong lên, niềm vui sướng trong lòng nhiều hơn là thương tiếc, hoa tươi cùng cành liễu bện thành vòng hoa thì chỉ có thể giữ được một ngày, không bằng để cho chúng tự sinh trưởng trên cành, tốt xấu gì thì chúng cũng sống được thêm một thời gian nữa. Dùng làm đồ xa xỉ như vậy, vốn là cô nên cảm thấy tiếc mới đúng, nhưng khi thật sự được nâng niu vòng hoa này trên tay, cô cẩn thận cảm nhận một chút, vẫn cảm thấy trong lòng mình niềm vui đã chiếm đa số.
Cô yêu thích không buông mà sờ vào vòng hoa, sau đó mới ngẩng đầu lên, mím môi ngượng ngùng cười với Lục Diệp, hỏi: "Cho mình sao?"
"Tặng cho cậu đấy." Lục Diệp vuốt cằm nói.
"Vậy......" Thiển Thiển hạ thấp tai xuống nói: "Cảm ơn nha....."
Rõ ràng là Lục Diệp cảm thấy cả người mình vô cùng thoải mái, nhưng lại cố tình muốn phá hư chuyện, cố ý hỏi: "Thế nào, hiện tại không thấy đau lòng sao?"
"Chuyện này......." Thiển Thiển có chút nghẹn họng, mình cũng cảm thấy có chút không tốt, nghiêng đầu qua một bên không nhìn Lục Diệp, mạnh miệng nói: "Cậu hái cũng hái rồi, mình đau lòng cũng vô dụng thôi. Hơn nữa, vòng hoa này đẹp như vậy, vứt đi thì thực đáng tiếc nha."
Cô nói được một nửa thì giọng nói liền nhỏ xuống, nghĩ đến cũng biết là ý kiến này của mình cũng quá gượng ép rồi.
Bộ dạng cô bĩu môi nói nhỏ hết sức thú vị, vốn là định che miệng cười nhưng Lục Diệp nhịn không được liền "phì" một cái bật cười ra thành tiếng.
Thì ra nha đầu này không phải là thánh mẫu rồi, cái gì mà bên trong, trong tiểu thuyết cô thích xem thường có lời thoại như thế nào đây?
"Ngoài miệng nói không cần, nhưng mà cơ thể thì thành thật hơn."
Thấy Thiển Thiển dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, Lục Diệp buồn cười, cậu cầm hộp sữa chua đưa qua đưa lại, đụng hộp sữa chua vào mặt Thiển Thiển một cái, sau đó lại buông ra, dừng lại trước mặt Thiển Thiển.
Thiển Thiển lặng đi một chút, kinh ngạc nói: "Cho, cho mình hả?"
Cô nghĩ là đãi ngộ của cô hẳn là một trong bốn bình nước suối kia mới đúng......
"Đưa cho cậu." Lục Diệp gật gật đầu, cuối cùng cũng gạt bỏ được một chút nghi ngờ kia của Thiển Thiển.
Thiển Thiển đưa tay nhận, hết sức cảm động mà nói: "Cảm ơn lớp trưởng vạn năng."
Ban đầu Lục Diệp dự định là giả vờ lơ đãng lúc Thiển Thiển nhận lấy hộp sữa nhưng chỉ một câu nói này của cô đã làm cho đầu ngón tay của cậu cứng lại rồi, lúc này phát hiện ra cử động này của mình cậu mới nhận ra rằng Thiển Thiển vừa mới đặt cho cậu một biệt danh, nhất thời giở khóc dở cười.
Cậu có chút tiếc nuối thu tay về, tùy ý chỉ chỉ hàng nước suối với bọn Giang Đường, ý muốn nói là: tự mình lấy đi.
Biết được là mình không có khả năng được ưu đãi "Giao hàng tận nơi" như Thiển Thiển được nên đám người Giang Đường yên lặng chồm qua cầm mỗi người một chai nước suối, lại yên lặng trở về.
Giằng co lâu như vậy, thật sự các cô cũng có chút khát, cho nên khi lấy được nước suối liền mở nắp uống vài ngụm, Thiển Thiển nhìn họ một cái, lại cuối đầu nhìn hộp sữa chua nhỏ đến đáng thương trong tay mình, nuốt một ngụm nước bọt, đặt ở một bên.
Chú ý đến động tác của cô, Lục Diệp đang chuẩn bị uống nước bỗng dừng lại, kì quái hỏi: "Thiển Thiển, sao không uống nước, cậu không khát nước sao?"
"À? A, đúng, mình cũng, không khát lắm, cho nên tạm thời không muốn uống." Thiển Thiển định nở nụ cười để che giấu, cầm lấy túi bánh bích quy: "Mình ăn cái này trước đã......"
"Hay là uống nước trước đi." Lục DIệp khuyên nhủ, "Với tố chất thân thể của cậu, lại leo núi lâu như vậy rồi, có lẽ là nên bổ sung một chút nước thì tốt hơn."
"À.....à."
Thiển Thiển không lay chuyển được cậu, không thể làm gì khác hơn là phải cầm hộp sữa chua lên, cắm ống hút vào, chỉ nhấp một ngụm liền để lại chỗ cũ.
"Chỉ uống một chút như vậy là đủ rồi sao?" Lục Diệp càng thêm nghi ngờ, nhưng mà cậu đã biết là Thiển Thiển sau khi học thể dục xong đã trực tiếp uống một hơi hết sạch hộp sữa chua.
"Đủ rồi, đủ rồi, cái đó.......Mình không khát lắm." Thiển Thiển thật sự không giỏi nói dối, đôi mắt to tròn di chuyển qua lại, nhưng mà không nhìn Lục Diệp.
Lục Diệp trầm mặc trong chốc lát, lên tiếng thêm lần nữa thì giọng nói đã tràn ngập một loại "Đã nhìn ra được mọi chuyện" đã tính trước hết mọi việc: "Thiển Thiển, có phải cậu lo rằng sữa chua ít quá không đủ uống phải không?"
"... ...!" Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, mang theo vẻ mặt như đã được viết sẵn câu hỏi: Làm sao cậu biết?!
Lục Diệp nhìn chằm chằm Thiển Thiển khoảng nửa phút, mới vô lực cúi đầu xuống, hi vọng tóc rơi xuống có thể che được biểu cảm trên mặt cậu lúc này, cậu thật là!! Không biết là Thiển Thiển ngốc nghếch nên làm cho cậu cười hay khóc đây.... ....
Chờ đến khi cậu có thể cảm nhận rằng mình có thể khống chế được toàn bộ cơ mặt của mình thì Lục Diệp ngẩng đầu lên, hai tay không nhẹ không nặng đặt tại bờ vai của Thiển Thiển, nghiêm túc nói: "Thiển Thiển không cần tiết kiệm đâu, mình đảm bảo sẽ đủ sữa chua cho cậu uống."
"Đảm bảo đủ?" Thiển Thiển hỏi tới.
"Đảm bảo đủ." Lục Diệp khẳng định nói, trong túi của cậu bây giờ còn thừa bảy tám hộp sữa chua đấy.
"Vậy thì thật tốt quá rồi." Thiển Thiển vừa nói, vừa cầm lấy hộp sữa chua, ngậm ống hút vào miệng ra sức hút một ngụm, cô thật là khát quá đi, nếu không phải sợ rằng nếu hút một ngụm thì hết sạch như thế này, thì vừa rồi cô có thể uống một hơi là hết sạch hộp sữa chua rồi.
"Nếu còn nhiều như vậy, vì sao không cho bọn Đường Đường mỗi người một hộp vậy?" Thiển Thiển uống sữa chua, mơ hồ không rõ hỏi.
"À, các cậu ấy hả." Lục Diệp chẳng hề để ý nói, "Các cậu ấy uống nước suối là đủ rồi."
Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân uống nước suối là đủ rồi: "... ...... ...... ..."
Lời này ngụ ý chính là "Nếu như các cậu uống nước suối xong, tôi cũng sẽ không phát sữa chua cho các cậu đâu." phải không?
Nơi này xứng đáng có bối cảnh âm nhạc, như thế thì cậu sẽ đặc biệt thích đấy.
Mặt Giang Đường không chút thay đổi thầm nghĩ.
***
Sau khi ăn uống no đủ, Hạ Văn ngồi không yên bèn cầm máy chụp ảnh dẫn đầu đi chụp ảnh ở chung quanh, sau đó Giang Đường cùng Lâm Nhược Vân đi bên cạnh cũng bị bạn học kéo đi chơi trò giết người cùng họ. Vốn là cũng muốn kéo Thiển Thiển qua, nhưng Thiển Thiển nghe qua quy tắc chơi được một lần xong, nghe xong hai mắt của cô bỗng biến thành nhang muỗi, liên tục xua tay nói trò chơi này phức tạp quá mình chơi không được, Thiển Thiển không chơi, cũng không có khả năng là Lục Diệp sẽ chơi.
Thiển Thiển ngồi một chỗ chơi đùa với ngón tay đến chán, chợt nghe có người nói bên kia có một dòng suối nhỏ, cái gì mà có thể vớt tôm bắt nòng nọc gì đó.
Thiển Thiển vừa nghe xong, đang buồn ngủ bỗng chốc tỉnh hẳn, có thể vớt tôm bắt nòng nọc!
Thấy Thiển Thiển vừa rồi còn suy nghĩ một chút bỗng dứt khoát đứng lên, sương mù trong đôi mắt cũng lóe lên ánh sáng, Lục Diệp cười hỏi: "Muốn đi đến dòng suối chơi sao?"
"Ừ!" Thiển Thiển dùng sức gật gật đầu một cái, nhìn Lục Diệp với vẻ mặt mong chờ.
Lục Diệp bị cô nhìn đến buồn cười, thầm nghĩ: Nha đầu kia đúng là đã xem mình là người không có thứ gì không làm được rồi, như vậy cũng có thể nghĩ rằng mình nhất định có thể mang cậu ấy đi tìm dòng suối kia được rồi sao?
Cảm giác được người trong lòng tin tưởng mà ỷ lại vào mình thật tốt, cho nên nhất thời Lục Diệp cảm thấy mình thật may mắn khi thứ bảy tuần trước đã đến đây trước rồi. Bởi vì lo lắng Thiển Thiển đi đến một nơi lạ, địa điểm đi chơi nhất định là ở trên núi, cho nên Lục Diệp tìm thời gian đến ngọn núi này tìm hiểu một lần, phong cảnh của nơi này cũng không tệ lắm, chỗ nào nguy hiểm, chỗ nào tương đối hoang vu,....Đều ghi tạc trong lòng.
"Vậy đi thôi." Lục Diệp đứng lên, sườn mặt nghiêng sang một bên rất đẹp trai mà nói.
Thiển Thiển liền cười tươi như hoa, vội vang đứng dậy đi đến bên cạnh cậu.
Chỗ này cách 1000 mét so với mặt nước biển, nhưng thực tế cũng chỉ để cho khách du lịch leo đến độ cao 800 mét mà thôi, 800 mét trở xuống độ dốc tương đối thấp, 800 mét trở lên thì đột nhiên quá dốc, thẳng đứng, giống như là nhiều thêm một khối, mà cái gọi là "trèo lên đến đỉnh", cũng chỉ khoảng 800 mét là có một khoảng đất trống được xem như là bằng phẳng, người đến leo núi có thể nghỉ ngơi ở đây.
Bởi vì không phải tất cả phong cảnh tại nơi này đều đẹp nên Chính phủ cũng không nghĩ đến việc sẽ khai phá nơi này. Đường lên núi là do du khách đi nhiều nên mởi để lại, cũng chỉ có dịp xuân về hoa nở thì du khách ở nơi này mới tương đối nhiều, những lúc khác cũng rất ít người đến đây.
Lục Diệp dẫn Thiển Thiển đi, cũng không trực tiếp dẫn đến dòng suối, mà cố ý dẫn cô đến những nơi có phong cảnh đẹp. Dọc theo đường đi có nhiều loại hoa đang nở rộ, tranh nhau khoe sắc, so với những loại hoa trong chậu kia thì có sức sống hơn nhiều, Thiển Thiển nhìn bên trái thì lại luyến tiếc bên phải, không khỏi đi càng ngày càng chậm, không bao lâu thì hoa cả mắt.
Lục Diệp thấy cô lưu luyến đến mức quên đường về, trước kia bởi vì cô dị ứng với phấn hoa, cho dù thích cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa, có lẽ đây là lần đầu tiên cô đứng nhìn với khoảng cách gần như vậy, nên cũng chiều theo ý cô đi chậm lại.
Thoáng nhìn thấy có có cành liễu xanh nhạt rủ xuống trên cánh tay của mình, trái tim Lục Diệp vừa hở ra một tí, chìa tay ra bẻ một nhánh, đùa nghịch ở trong tay.
Nhìn thấy ở phía trước có một cây hoa đào đang nở rộ, Thiển Thiển duỗi cánh tay ra, thật vất vả mới đưa cành hoa về lại chỗ cũ, Thiển Thiển vui mừng chạy đến dưới tàng cây hoa đào, ngưỡng cổ nhìn hồi lâu, mới lựa chọn cành hoa gần với cô nhất, kéo cành hoa đào về phía mình.
Nói là khoảng cách gần với cô nhất, nhưng với độ cao này mà nói thì cũng là một thử thách đối với cô, cô ra sức kiễng chân lên, duỗi thẳng cánh tay, đầu ngón tay cố gắng nắm bắt giữa không trung một lúc, nắm hai cái, nắm ba cái.....Trước sau vẫn còn kém một khoảng như vậy nữa, Thiển Thiển nôn nóng đến mức xoay tròn tại chỗ.
Đang lúc Thiển Thiển đang cố gắng hết sức, lúc chuẩn bị cố gắng thêm một lần nữa, thì một cánh tay từ phía sau lưng đưa tới, dễ dàng kéo cành hoa đào cô cố gắng thế nào cũng không kéo xuống được đưa đến trước mặt cô.
Thiển Thiển sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, là Lục Diệp.
"Thích cành này nhất sao?" Lục Diệp hỏi, lại nhìn cành hoa đào trong tay mình, chê nói, "Cành này nở không đẹp lắm."
Nói xong, cậu thả cành hoa đào về chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn một chút, chọn một cành hoa khác kéo xuống trước mặt của Thiển Thiển, nói; "Cành này tương đối đẹp này."
Thiển Thiển nhìn về phía tay của cậu một chút, quả thực là cành hoa này có vẻ tốt hơn, hoa đào lớn gần bằng ngón tay cái đan xen nhau trên cành, mỗi một đóa hoa đều nở rất đẹp, tầng ngoài cùng của đóa hoa chỉ một chút nữa là đụng vào cành hoa rồi.
Cô cầm lấy cành hoa đào từ trong tay của Lục Diệp, cẩn thật ngắt một bông hoa trên cành hoa đào ấy, cúi đầu hít sâu một hơi, xem ra là vô cùng thích rồi.
Lục Diệp thấy cô như vậy, buồn cười nói: "Nếu thích thì mình có thể giúp cậu bẻ."
Đề nghị này làm cho Thiển Thiển rất cảm động, suy nghĩ một chút, cô vẫn lắc lắc đầu mà nói: "Nếu bẻ, nó sẽ chết mất. Hoa là phải còn sống mới xem được. Giống như những bông hoa trong tiệm hoa kia, phải gói lại cho đẹp, còn nơi này thì có những bông hoa dại thì mới có cảnh đẹp được."
Cô nói xong, lại chọt nhẹ vào trên cành hoa đào một chút, sau đó đưa cành hoa về cho Lục Diệp nói: "Cậu trả nó về chỗ cũ đi thôi."
Lục Diệp theo lời cô đưa cành hoa trở về chỗ cũ, cậu đã quan sát được dọc theo đường đi này, có người kéo cành hoa xuống, xem xong sẽ tùy tiện thả tay ra, làm cho cành hoa tự bắn ngược trở về, làm rớt đầy cánh hoa xuống đất. Còn Thiển Thiển kéo xuống từ chỗ nào, xem xong sẽ trả nó về chỗ cũ, giống như sẽ sợ động đến thì cánh hoa sẽ rơi xuống vậy.
Không thể ngờ rằng nha đầu này còn là một tiểu thánh mẫu.
Lục Diệp nghĩ, có chút lo lắng rằng không biết cô có thích "quà tặng" mà cậu đã chuẩn bị cho cô không.
Cứ như vậy không lâu sau, Thiển Thiển lại chạy đến phía trước, Lục Diệp vội vàng đuổi theo gọi cô lại: "Thiển Thiển."
Thiển Thiển vui vẻ ngừng lại một chút, quay đầu lại có chút nghi hoặc, còn chưa kịp nói chuyện, hoa cả mắt lên, trên đầu dường như cũng có thêm thứ gì đó.
Cô vừa nhìn thấy hình như trên đầu mình là một cành liễu được bện lại thành một vòng hoa, phía trên được tô điểm bằng bốn màu của bốn loại hoa dại cô không biết tên là màu đỏ, màu trắng, màu hồng nhạt và màu tím.
Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vòng hoa trong tay của mình một chút mới kịp phản ứng lại, khóe miệng không khống chế được mà cong lên, niềm vui sướng trong lòng nhiều hơn là thương tiếc, hoa tươi cùng cành liễu bện thành vòng hoa thì chỉ có thể giữ được một ngày, không bằng để cho chúng tự sinh trưởng trên cành, tốt xấu gì thì chúng cũng sống được thêm một thời gian nữa. Dùng làm đồ xa xỉ như vậy, vốn là cô nên cảm thấy tiếc mới đúng, nhưng khi thật sự được nâng niu vòng hoa này trên tay, cô cẩn thận cảm nhận một chút, vẫn cảm thấy trong lòng mình niềm vui đã chiếm đa số.
Cô yêu thích không buông mà sờ vào vòng hoa, sau đó mới ngẩng đầu lên, mím môi ngượng ngùng cười với Lục Diệp, hỏi: "Cho mình sao?"
"Tặng cho cậu đấy." Lục Diệp vuốt cằm nói.
"Vậy......" Thiển Thiển hạ thấp tai xuống nói: "Cảm ơn nha....."
Rõ ràng là Lục Diệp cảm thấy cả người mình vô cùng thoải mái, nhưng lại cố tình muốn phá hư chuyện, cố ý hỏi: "Thế nào, hiện tại không thấy đau lòng sao?"
"Chuyện này......." Thiển Thiển có chút nghẹn họng, mình cũng cảm thấy có chút không tốt, nghiêng đầu qua một bên không nhìn Lục Diệp, mạnh miệng nói: "Cậu hái cũng hái rồi, mình đau lòng cũng vô dụng thôi. Hơn nữa, vòng hoa này đẹp như vậy, vứt đi thì thực đáng tiếc nha."
Cô nói được một nửa thì giọng nói liền nhỏ xuống, nghĩ đến cũng biết là ý kiến này của mình cũng quá gượng ép rồi.
Bộ dạng cô bĩu môi nói nhỏ hết sức thú vị, vốn là định che miệng cười nhưng Lục Diệp nhịn không được liền "phì" một cái bật cười ra thành tiếng.
Thì ra nha đầu này không phải là thánh mẫu rồi, cái gì mà bên trong, trong tiểu thuyết cô thích xem thường có lời thoại như thế nào đây?
"Ngoài miệng nói không cần, nhưng mà cơ thể thì thành thật hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.