Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 6

Cố Tam Tam

28/09/2015

"Nói đến thiên tài, lớp chúng ta hiện tại cũng có một người nha." Chờ Hạ Văn say sưa nói xong, Giang Đường mới hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói rằng, "Nếu bỏ mất vị kim đại Phật Nhạc Kỳ Sâm, hiệu trưởng Hoa Trung không phải đối với Lục Diệp là không thể buông tay hay sao ? Hơn nữa tớ nhớ là ở kì thi chung thì Lục Diệp đứng vị trí không thấp đâu, làm sao sẽ chạy đến trường học của chúng ta chứ... Các cậu cũng là người từng học ở Hoa Trung, chắc sẽ biết ẩn tình bên trong chứ?"

"Cái này thì bọn mình cũng không được rõ cho lắm..." Hạ Văn phối hợp làm ra một bộ dáng lén lén lút lút nói, "Tuy rằng bọn mình xác thực đều đã từng học ở Hoa Trung, nhưng mà không có chung lớp, tình cờ gặp được thì lại nhìn thấy dáng vẻ lạnh lung của cậu ấy, rất hiếm khi thấy cậu ấy cười, mà nếu có thì cũng chỉ cười với các cậu bạn chơi bóng rổ mà thôi ... Vì lẽ đó nên bọn tớ cũng không có thân với cậu ta."

"Có điều..." Lâm Nhược Vân vẫn luôn im lặng ngồi nghe đột nhiên mở miệng, hỏi, "Các cậu có biết người đứng đầu kì thi trung khảo lần này là ai không?"

"Là ai?" Vấn đề này hiển nhiên đem Giang Đường cùng Hạ Văn làm khó, một lát sau, hai cô mới không xác định nói, "Chẳng lẽ không phải là Lục Diệp sao?"

Đây chính là một hiện tượng vô cùng kỳ quái, học sinh bây giờ quan tâm nhất chính là ai đứng đầu bảng, nhưng lần này lại không ai quan tâm.

"Không phải, lúc tớ điền nguyện vọng thì vô tình nghe nói, tuy rằng tớ không nhớ rõ là ai, nhưng có thể khẳng định không phải Lục Diệp, " Lâm Nhược Vân nói rằng, "Danh tự của người đó là ba chữ."

"Ý của cậu là Lục Diệp không phát huy hết khả năng ở kỳ thi này, cho nên mới phải chạy đến trường học của chúng ta? Thiên, vậy cũng thất thường đến quá lợi hại đi!" Giang Đường khiếp sợ nói.

"Tớ cảm thấy rất có thể là như vậy." Lâm Nhược Vân gật đầu nói, "Các cậu không cảm thấy ngày hôm qua cậu ta đặc biệt tiều tụy hay sao? Vành mắt đen như gấu trúc ấy, khẳng định không phải là do áp lực của kỳ thi. Có điều dù sao cũng chỉ là một trung khảo, thực lực của cậu ấy thì chúng ta rõ như ban ngày, cũng không cần phải học lại, chỉ cần tiếp tục học trung học, cũng bảo đảm lúc thi tốt nghiệp trung học sẽ không giẫm lên vết xe đổ, còn không phải đại học danh tiếng đứng xếp hàng mặc cậu ấy chọn mặc cậu ấy tuyển, ầy..." Lâm Nhược Vân nói, chép miệng ra hiệu nhìn lại vị đại gia ngồi ở phía sau "Tớ nghe một cậu bạn từng học cùng lớp với Lục Diệp nói, nếu không thích thì Lục Diệp sẽ không học, thế nhưng các cậu nhìn đi, hiện tại còn chưa có ai dạy, cậu ta liền cố gắng học tập."

Mọi người thấy Lục Diệp chôn đầu ở bản nháp trên giấy múa bút thành văn, Lâm Nhược Vân yên lặng tán thành.

Mà lúc này, trong lòng mọi người "Đang cố gắng học tập chuẩn bị rửa sạch nhục nhã" bạn học Lục Diệp nước chảy mây trôi ở trên nháp bản viết chính là ——

20xx năm ngày mùng 1 tháng 9

Họ tên: Nhạc Thiển Thiển

Giới tính: Nữ

Tuổi tác: Hẳn là mười lăm

Thân cao: Nhìn ra (ghi chú: Khác biệt không vượt qua 2cm)

Thể trọng: Nhìn ra 42kg(ghi chú: Khác biệt không vượt qua 2kg)

Số đo ba vòng...

Cây bút lướt trên giấy như nước chảy mây trôi bỗng nhiên dừng lại, hắn nắm chặt bút, cái loại căng thẳng trong lòng đến mức khó chịu, cố gắng hít thở ba lần, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm kiếm từ bạc vai một tấc một tấc di chuyển đi xuống ——

Bờ vai của cô rất bình thường, đại khái là bởi vì từ nhỏ đến lớn hai vai vẫn đeo túi sách đi học, cũng không có gì khác biệt với các học sinh khác; eo lưng cũng ưỡn đến mức tiêu chuẩn, vừa nhìn liền biết là học sinh ngoan ngoãn, nhìn đến áo sơ mi trắng —— được rồi mọi người đều biết đồng phục học sinh chất lượng ngươi không thể hy vọng xa vời nó tốt bao nhiêu, vì lẽ đó có thể mơ hồ nhìn thấy cô... Màu đen bên trong.(Lời edit: vâng,các bạn điều biết cái màu đen ấy là gì mà,hiuhiu)

... Còn rất rộng, hẳn là bốn chụp.



Không nên hỏi cậu vì sao lại biết những loại chuyện như thế này, coi như không xuyên qua bên trong. Cậu cũng đã gặp... Nha không đúng, phi! Chưa từng ăn thịt heo cũng đã gặp trư chạy, cậu ở nhà cũng là sẽ giúp mẹ phơi quần áo được không?

Lục Diệp một bên nghĩ nghĩ, một bên theo bản năng mà viết lên trên vở "Bên trong. Y" hai chữ.

, vừa bắt đầu cậu không có ý định nhìn như vậy. Nhưng là nếu trời cao làm cậu nhìn thấy, cậu tại sao phải từ chối ?

Liền hắn thuận thế ở "Bên trong. Y" hai chữ phía dưới viết xuống "Bên trong. Khố" hai chữ.

Được rồi, chỉ là nhìn chằm chằm nội y dây lưng thấy thì thấy không ra ngực đến cùng là bao nhiêu, Lục Diệp biết mình hiện tại chuyện nên làm là ánh mắt dời xuống, đi đầu quyết định hiện nay có thể quyết định cỡ eo cùng mông, nhưng là con ngươi lại như dính vào cái màu đen lúc ẩn lúc hiện kia, làm sao cũng không di chuyển ánh mắt được.

—— như ẩn như hiện mới là phong tình quyến rũ nhất.

Cũng không biết hai mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm nhìn bao lâu, kỹ năng ghi đều ở vở trên đâm ra một cái vòng tròn màu đen, mãi đến tận khi cảm giác mũi có chút ngứa, hắn mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, "Bá" một hồi dời ánh mắt, đợi được cảm giác mình bắt đầu nhiệt huyết sôi trào từ từ tỉnh táo lại, hắn mới thở ra một cái nhiệt khí, tiếp tục hoàn thành cái gian nan công trình này——

Bên trong. Y phía dưới xuất hiện một đạo Thiển Thiển ao hãm, dọc theo cô vị trí sống lưng, vẫn kéo dài tới quần eo bên trong, quần áo theo cô nghiêng nghiêng ngửa ngửa mờ ám thỉnh thoảng dán thật chặt ở trên người, xuống chút nữa, chính là là làn váy màu xanh nhạt bao quanh eo và mông cô...

Nhìn làn váy vẫn chưa tới đầu gối của cô, làm sao liền kín kẽ không một lỗ hổng như vậy chứ?

Lục Diệp nghĩ có chút tiếc nuối.

Sau đó hắn thu lại tâm thần, nhấc nhấc bút, thật nhanh viết xuống ——

Eo cỡ: 56

Lục Diệp nhíu nhíu mày: Đây cũng quá nhỏ đi, thật sự sẽ không vừa bấm liền gãy?

Mông cỡ: 84

Lục Diệp chân mày nhíu chặt hơn: Mông nhỏ như vậy... Phỏng chừng sau này sinh con có chút khó khăn, vậy liền lựa chọn sinh mổ (c-section) là được rồi.

Ngực: (chờ định)

Lục Diệp chấp bút tay dừng một chút, mới tiếp tục viết ——

Trang phục phối hợp: Áo sơ mi trắng (quá mỏng,có thể nhìn thấy bên trong), váy màu xanh nhạt (đối với người khác mà nói thì quá ngắn còn đối với bản thân mà nói thì quá dài), giày vải (rất đáng yêu).

Bên trong. Y: Màu đen. (một loại rung động không tên)

Bên trong. Khố: (chờ định)



Đặt bút xuống, Lục Diệp nhìn chằm chằm hai cái chờ định, tâm tình rất buồn bực: Ngực. cỡ như thế nào còn nói được , chờ sau khi nhìn phía trước liền biết rõ, nhưng đến tột cùng phải làm sao mới có thể "Thăm dò" đến bên trong. Khố hình thức đây, chẳng lẽ muốn chờ một lúc Thiển Thiển đi chỗ nào cậu liền đi chỗ đó? Tuy rằng trời thu quát gió to khả năng không lớn, thế nhưng làm sao để biết được đây...

Trong đầu tuần hoàn "Vạn nhất đây" ba chữ Lục Diệp liền như thế nhìn chằm chằm Thiển Thiển ngây ngốc.

Nhưng cũng không được bao lâu, bởi vì phía trước Thiển Thiển, cô đột nhiên xoay người, đôi mắt to tròn liền đối mặt với cậu.

Lục Diệp bị nhìn trở tay không kịp, nhưng năng lực ứng biến từ nhỏ đến lớn cũng không phải luyện không, cậu lập tức thu hồi thần trí của chính mình, nhanh đến mức không ai phát hiện vừa nãy cậu đã thất thần, rất tự nhiên lấy một tờ giấy nháp, đem ghi chép " Hồ sơ tuyệt mật quan sát Nhạc Thiển Thiển " sau đó đặt lên trên những tờ lúc nãy đã ghi, sau đó đối với cô lộ ra một nụ cười rất bất chính.

Nghĩ đến những lời trong miệng Hạ Văn "Một năm bốn mùa đều lạnh nhạt" vị học thần này ngày hôm nay đã hai lần đối với mình nở nụ cười, Thiển Thiển có chút thụ sủng nhược kinh, liền đáp trả lại một nụ cười rồi tìm kiếm đồ vật.

Vì để cho cô không đến nỗi bị bị ánh mắt của bản than làm cho sợ hãi, Lục Diệp ở đối với cô mỉm cười sau đó liền tự giác dời ánh mắt đi chỗ khác —— cậu chỉ là tùy ý đi xuống đi một vòng, liền...

Liền nhìn thấy đồ vật không nên nhìn ở nơi nào đó.

Thiển Thiển quen thuộc đem túi sách treo ở băng ghế dựa vào ghế tựa mặt trái, đây là hiện tại rất nhiều học sinh khá là yêu chuộng cách thả cặp sách —— ngăn kéo có không gian rất nhỏ, bỏ sách cũng không đủ, chứ đừng nói đén việc bỏ cặp sách vào, thả như thế vừa sẽ không chiếm diện tích trên ghế lại không dễ dàng ngã xuống, tuy rằng dễ dàng bị các bạn ngồi sau đá phải, thế nhưng... Ngược lại cũng không cần tự mình giặt mà ╮(╯▽╰)╭

Thiển Thiển quay xuống là vì tìm cái điện thoại mằm trong cặp sách, bởi vì muốn tìm kiếm mọi ngóc ngách nơi cặp sách, cho nên cả người cô đều là nằm nhoài băng ghế dựa vào trên ghế.

Đồng phục học sinh Nhất Trung là màu trắng quần áo trong, tuy rằng chất lượng kém một chút nhìn tiết lộ một chút, nhưng hình thức cũng ưa nhìn một chút.

Thiển Thiển tự nhận không phải một buông thả người, cho nên đồng phục học sinh của cô nút buộc đều là đúng quy đúng của địa giam ở viên thứ hai, nhưng không chịu được cô từ nhỏ bị cha mẹ buộc ăn các loại đồ bổ phát dục đến so với bạn cùng lứa tuổi thật quá nhiều, mà cô hiện tại lại là cả người đều nằm nhoài dựa vào trên ghế, ép tới nơi nào đó gọi người muốn lơ là cũng khó khăn.

Cùng với bản thân cô hoàn toàn không có chú ý tới mình đã, kinh, đi, quang,.

Không cẩn thận liền nhìn thấy khắp nơi xuân sắc, Lục Diệp còn chưa kịp ngây người, liền cảm thấy mũi liền ngứa, một giây sau, chất lỏng ấm áp theo xoang mũi vui sướng chảy ra, nhỏ xuống trang giấy trắng trên tập vở, đỏ đến mức vô cùng tươi đẹp.

...

Thiển Thiển đang chôn đầu vào cặp sách tìm kiếm điện thoại,người ngồi cùng bàn đang cúi đầu hết sức chuyên chú xem tiểu thuyết thỉnh thoảng phát ra tiếng cười quỷ dị.

Không có ai nhận ra được cậu dị thường.

Lục Diệp lúc này lấy nhanh đến cơ hồ có thể nhìn thấy tàn ảnh tốc độ liên tiếp giật bốn, năm tấm khăn tay đặt tại lỗ mũi, lại rút ra hai tấm siết trong tay, đứng dậy, trong nháy mắt liền biến mất ở nơi cửa sau.

Rốt cục cũng tìm được điện thoại, Thiển Thiển vừa ngẩng đầu, mặt đầy dấu chấm hỏi —— tiểu đội trưởng người đâu?

Sau ba phút.

Giải quyết vấn đề cá nhân Lục Diệp trên mặt đỏ ửng không bình thường trở lại vị trí của mình, cậu vết máu bám trên vở, chột dạ dùng khăn tay xoa xoa, sau đó mới xé một tờ một tờ, một tay dùng khăn tay chặt chẽ đè lại mũi của chính mình, một tay cầm đặt bút, trịnh trọng việc địa xoa rơi mất "Ngực" cái kia gạch đi "Chờ định" hai chữ, cũng ở phía sau viết xuống ——

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ngốc Biết Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook