Chương 81: Hoảng sợ (năm)
Cố Tam Tam
29/06/2017
"Không về nhà sao?!" Giọng nói của Nhạc Kỳ Sâm ở đầu kia của điện thoại chợt
cất cao thêm vài đề xi ben, nhưng anh đè lại giọng nói rất nhanh, "Vì
sao lại không về nhà? Thiển Thiển, có phải em xảy ra chuyện gì rồi hay
không?"
Thiển Thiển im lặng một chút, nói: "Em có thể nói cho anh biết, nhưng mà, nhưng mà anh tuyệt đối không nói với mẹ và cha nha.... ......."
Nghe Thiển Thiển nói như vậy, Nhạc Kỳ Sâm bắt đầu lo lắng: "Vì sao không thể nói cho cha và mẹ? Em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải cái tên Lục Diệp kia.... ....."
"Chuyện này không liên quan đến lớp trưởng!" Nhạc Kỳ Sâm có thái độ thù địch với Lục Diệp rõ ràng như thế làm cho Thiển Thiển có chút giận, "Lớp trưởng là người đứng đắn, sao anh có thể nghĩ cậu ấy là người xấu được chứ?"
Dự thính Lục Diệp: ... .......Mình giống như người không biết tại sao lại được mang danh người tốt?
Nghe thấy Thiển Thiển tức giận, Nhạc Kỳ Sâm ngừng nói một chút, không tình nguyện nói thêm: "Anh chỉ là lo lắng cậu ta làm gì em thôi mà......Em vẫn còn chưa nói cho anh biết vì sao tối nay em ở lại đó đấy?"
"Vậy thì trước tiên anh phải đáp ứng với em là nhất định không được nói cho cha và mẹ biết."
"Được, được, được anh đồng ý với em."
"Thật ra là, em đã làm mất quà sinh nhật mà cha tặng rồi....." Giọng nói của Thiển Thiển trở nên chần chừ, kể đầu đuôi câu chuyện cho Nhạc Kỳ Sâm nghe.
"... ......Anh còn tưởng chuyện gì to tát lắm, Thiển Thiển ngoan, mất thì đã mất rồi, cùng lắm thì ngày mai anh hai đưa em đi mua một cái mới, em là con gái, không nên chỉ vì cây bút máy mà ở ngoài qua đêm như vậy." Nhạc Kỳ Sâm nói.
Anh nhẹ giọng khi nghe thấy vừa rồi Thiển Thiển vừa nổi giận, cô giận tới mức dậm chân: "Cái này không chỉ là bút máy thôi đâu! Là quà sinh nhật mà, cha tặng quà sinh nhật cho em! Cho dù anh có dẫn em đi mua một cây bút mới, trên mặt viết cũng không có chữ cha tự khắc lên!"
Tính tình Thiển Thiển luôn dễ chịu, khi nói chuyện rất ít khi chứa cảm xúc kịch liệt như vậy. Thực ra lời vừa nói ra khỏi miệng, Nhạc Kỳ Sâm chỉ biết mình đã nói sai rồi, nhưng lời nói ra khỏi miệng chính là cốc nước đổ đi, muốn nhận về cũng không được.
Đầu điện thoại bên kia bỗng nhiên im lặng, điều này làm cho Thiển Thiển rất hoảng sợ, cô đưa di động đến trước mặt, xác nhận là vẫn chưa cúp máy, mới đưa lại bên tai, nhẹ nhàng kêu một tiếng "này".
Thật lâu sau, giọng nói của Nhạc Kỳ Sâm mới truyền đến: "Anh biết rồi. Thiển Thiển, em đưa điện thoại cho Lục Diệp, anh có hai câu muốn nói với cậu ta."
Giọng nói của anh bình tĩnh kỳ lạ, Thiển Thiển nghe được thì ngạc nhiên, không khỏi nói: "Anh hai, vừa rồi em không cố ý.... ......"
"Thiển Thiển ngoan, anh hai không có ý trách em đâu, em nói đúng, cha tặng quà sinh nhật cho em, anh hai mua bút máy khác cho em là hai chuyện khác nhau."
"Anh, anh nói như vậy, là, phải.... ....." Thiển Thiển ngạc nhiên đến mức giọng nói cũng không rõ.
"Ừ, anh hai đồng ý cho em ở lại thành phố C một đêm, nhưng mà đây là nhượng bộ lớn nhất của anh hai rồi. Thiển Thiển, em cũng phải đồng ý với anh hai là, nếu ngày mai không tìm được bút máy ở nhà văn hóa kia, em phải quay về, không thể tiếp tục tìm nữa."
"Dạ.... ...." Thiển Thiển gật đầu đồng ý, nói thật ra, bọn họ đi vòng vòng nhiều xe như vậy, mà cô chỉ nhớ rằng nơi mà cô lấy bút máy ra cũng chỉ có nhà văn hóa nghệ thuật thôi, nếu như không tìm thấy ở chỗ đó, cho dù là cô vẫn còn muốn tìm, cũng không biết tìm ở nơi nào nữa.
"Được rồi, bây giờ em đưa điện thoại cho Lục Diệp đi."
"... ......Tại sao phải đưa điện thoại cho lớp trưởng vậy?"
"Chỉ là anh có chuyện muốn nhờ cậu ta thôi, yên tâm đi, anh sẽ không trách móc gì với cậu ta đâu."
"Oh.... ..."
Được Nhạc Kỳ Sâm hứa hẹn, Thiển Thiển mới đưa điện thoại cho Lục Diệp, nói: "Anh hai muốn nói hai câu với cậu.... ..."
Lục Diệp có chút ngoài ý muốn, kể từ sau khi bị Nhạc Kỳ Sâm phát hiện ra ý đồ của cậu, cậu nghĩ rằng Nhạc Kỳ Sâm chỉ có thể hận mình đến mức nghiến răng mà thôi, làm sao có thể chủ động yêu cầu nói chuyện với cậu được chứ? Nhưng mà nhìn Thiển Thiển nũng nịu trước mặt như nước hồ trong veo, cậu liền hiểu được ý đồ lần này của Nhạc Kỳ Sâm.
Cậu nhận lấy di động, đưa đến bên tay "alo" một tiếng.
"Là Lục Diệp sao." Nhạc Kỳ Sâm đi thẳng vào vấn đề nói, "Tôi biết là cậu thích Thiển Thiển nhà tôi."
Bốn chữ "Thiển Thiển nhà tôi" làm cho Lục Diệp nghe được cảm thấy không được vui vẻ, giọng nói của cậu cũng lạnh một chút, nói: "Đúng thì thế nào? Cho dù anh là anh hai của Thiển Thiển, nhưng cũng không cần phải quản chuyện này của cô ấy chứ?"
Nghe được giọng nói của Lục Diệp không được tốt, Thiển Thiển còn tưởng rằng Nhạc Kỳ Sâm nói lời gì kỳ quái trong điện thoại, nôn nóng đến mức đi vòng quanh, liên tục hỏi có chuyện gì vậy.
Thấy Thiển Thiển như vậy, tâm trạng của Lục Diệp bỗng nhiên mềm nhũn, thái độ cũng hòa hoãn xuống, nói: "Thật có lỗi, vừa rồi giọng nói của em không tốt lắm. Anh nói chuyện này thì em thừa nhận, chỉ là em cảm thấy, anh là anh hai, cũng không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cậu ấy, có rất nhiều lựa chọn phải để tự cậu ấy quyết định chứ."
"... ......." Nhạc Kỳ Sâm trầm mặc một hồi, lãng tránh vấn đề này, cũng không so đo vừa rồi cậu thất lễ, thực bình tĩnh nói, "Hôm nay tôi tìm cậu không phải để nói chuyện này."
"Vậy là cái gì?"
"Mọi chuyện hôm nay xảy ra tôi đã nghe Thiển Thiển nói hết rồi, tôi biết nó định ở lại thành phố C một đêm để sáng sớm ngày mai đi nhà văn hóa nghệ thuật tìm bút máy, mà cậu nói cậu sẽ đi cùng với nó."
"Em xác định là có nói với cậu ấy như thế."
"Như vậy.....Tôi có vài chuyện xin nhờ cậu giúp đỡ."
"Anh nói đi."
"Tôi nhờ cậu chăm sóc cho Thiển Thiển thật tốt."
"Cho dù anh không nói thì em vẫn sẽ làm như vậy."
"Nhưng mà tôi vẫn phải nói, bởi vì tôi mới là anh hai của nó."
"... ......."
"Trời đã tối rồi, nếu muốn đi nơi nào có nhiều người, nhất định phải dắt tay nó, phối hợp với bước chân của nó, nó tương đối ngây ngô, người càng nhiều càng dễ đi lạc. Cũng cố gắng đừng để nó đi đâu một mình, khuôn mặt của nó rất dễ bị lừa gạt, lại không biết phân biệt người tốt người xấu, trong đầu toàn là gân, không chừng bị người ta bắt đem bán cũng không biết được."
"Ừ."
"Nó có nhiều thứ không thể ăn được, tôi đã từng nói qua nhiều lần với nó nhưng mà vẫn không chịu nhớ, cho nên tôi có ghi lại bên trong di động của nó, trước khi mua đồ ăn, cậu phải nhớ kỹ là hỏi xem nó có ăn được hay không, nếu nó không nhớ, thì cậu kêu nó lấy điện thoại ra xem."
"Được."
"Hiện tại khách sạn chính quy đều phải cần đăng ký chứng minh thư mới có thể vào ở được, hai người đều là vị thành niên, không có chứng minh thư, xem chừng cũng chỉ có thể ở phòng trọ mà thôi, nhưng xin cậu hãy tìm một phòng trọ nào tốt một chút, quan trọng nhất là phải an toàn, đắt một chút cũng không sao, lúc về tôi có thể trả lại cậu. Khăn lông trong khách sạn dù tốt thế nào cũng không cần dùng, rất bẩn, tôi đề nghị hai người trước tiên vào siêu thị mua đồ dùng cá nhân, khăn mặt, khăn tắm đi. Những tổn hao này tôi cũng sẽ trả cho cậu."
Lục Diệp cười nhẹ một tiếng, đáp: "Em cũng không tiếc chút tiền này đâu."
"Cậu không tiếc là chuyện của cậu, tôi trả lại cho cậu là chuyện của tôi." Nhạc Kỳ Sâm nói, "Tôi cũng muốn nói chút chuyện này với cậu. Nói thật, tôi nhìn cậu thật sự cảm thấy rất khó chịu, Lục Diệp, em gái của tôi cái gì cũng không biết, làm thế nào mà cậu lại thích nó chứ? Nhưng mà tối hôm nay.... ...." Nhạc Kỳ Sâm dừng một chút, mới không tình nguyện nói, "Tôi cũng chỉ có thể xin nhờ cậu thôi, giúp tôi chăm sóc cho Thiển Thiển."
Nghe Nhạc Kỳ Sâm nói xong, Lục Diệp mới lên tiếng: "Em có thể hiểu được anh, anh vợ nhìn ngang nhìn dọc em rể đều không vừa mắt mà, cái này cùng với câu cha vợ luôn không muốn gặp con rể rất giống nhau. Thiển Thiển nói rằng nhà mọi người đều nói nhiều, anh còn nói nhiều hơn cả mẹ cậu ấy, xem ra hôm nay em đã tận mắt thấy rồi. Thiển Thiển ở đây anh cũng không cần phải lo lắng đâu, em sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt, nhưng mà không phải giúp anh, mà là giúp chính mình."
Nhạc Kỳ Sâm: "... ......."
Ai có thể nói cho anh biết cái người vô liêm sỉ tự xưng là em rể của anh này là ai vậy? [giận]
Còn Thiển Thiển nữa, tại sao em lại muốn bôi đen anh hai trước mặt người ngoài vậy chứ? [khóc]
***
Nhạc Kỳ Sâm hít sâu một hơi tự nói rằng mình phải bình tĩnh, dù sao đêm nay còn muốn dựa vào tên vô liêm sỉ này chăm sóc cho Thiển Thiển, sau đó chậm rãi phun ra một câu, nói: "... ....Bây giờ mời cậu đưa điện thoại lại cho Thiển Thiển."
Lục Diệp đưa điện thoại lại cho Thiển Thiển.
Thiển Thiển nhận lại điện thoại di động, nhìn sắc mặt Lục Diệp khá tốt, nhẹ thở dài một hơi, đưa điện thoại đến bên tai, nói: "Em nghe đây?"
"Thiển Thiển, tối hôm nay em phải theo sát Lục Diệp, cậu ta đi chỗ nào thì em phải đi theo đễn chỗ đó, đừng tự mình chạy lung tung, biết không? Thành phố C không thể so với thành phố A được, có lạc đường thì cùng lắm là bắt taxi hay đi xe buýt thì có thể về nhà được rồi, thành phố C lớn như vậy, người lớn lên ở đó cũng chưa chắc gì biết được đừng góc đường con phố, lỡ như em chạy đến một nơi hẻo lánh, anh muốn tìm em cũng không biết phải tìm như thế nào."
"Em biết rồi." Thiển Thiển khéo léo trả lời một câu, lại cẩn thận hỏi, "Anh nói lâu như vậy, không có nói cái gì không đúng chứ?"
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Nhạc Kỳ Sâm có chút không có cảm giác, Thiển Thiển từ nhỏ đến lớn, ngoài anh và cha ra thì chưa từng quan tâm đến cảm nhận của người đàn ông nào khác. Anh trả lời: "Yên tâm đi, anh không có nói gì với cậu ta đâu, cũng chỉ là xin cậu ta chăm sóc tốt cho em mà thôi."
"Oh.... ........" Thiển Thiển gật gật đầu, lại hỏi: "Còn mẹ ... ....."
"Mẹ vẫn còn tăng ca ở công ty chưa có về, anh sẽ giúp em sắp xếp chu toàn." Nhạc Kỳ Sâm nói.
"Dạ, vậy thì được rồi."
"Thiển Thiển, em nhất định phải nghe lời, vạn lần không thể chạy lung tung, trước khi ngủ phải kiểm tra xem có khóa cửa kĩ hay chưa." Nhạc Kỳ Sâm lo lắng, lải nhải, "Lúc ngủ cũng phải mặc quần áo ngủ, khi đi ra ngoài, như vậy cũng an toàn hơn một chút......"
Đối với tất cả dặn dò của anh, Thiển Thiển đều ngoan ngoãn tiếp thu.
Cho đến khi không còn gì để nói, Nhạc Kỳ Sâm mới cúp điện thoại.
Thiển Thiển cất điện thoại đã có chút nóng lại vào trong ba lô, mới ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, ngượng ngùng cười cười: "Cậu có biết, anh hai của mình, anh ấy vẫn rất lo lắng cho mình."
"Mình biết." Lục Diệp tràn đầy đồng cảm gật đầu, "Mình mà có một người em gái đáng yêu như cậu, nhất định còn sẽ khẩn trương hơn anh hai của cậu đấy."
Vậy mà mục tiêu của cậu chính là muốn biến cô gái đáng yêu như thế này thành vợ của mình, vậy có phải càng khẩn trương hơn so với Nhạc Kỳ Sâm không, không chỉ phải ghánh vác việc lo lắng cô xảy ra việc ngoài ý muốn, mà còn lo lắng cô bị người khác lừa đi mất.
Thiển Thiển im lặng một chút, nói: "Em có thể nói cho anh biết, nhưng mà, nhưng mà anh tuyệt đối không nói với mẹ và cha nha.... ......."
Nghe Thiển Thiển nói như vậy, Nhạc Kỳ Sâm bắt đầu lo lắng: "Vì sao không thể nói cho cha và mẹ? Em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải cái tên Lục Diệp kia.... ....."
"Chuyện này không liên quan đến lớp trưởng!" Nhạc Kỳ Sâm có thái độ thù địch với Lục Diệp rõ ràng như thế làm cho Thiển Thiển có chút giận, "Lớp trưởng là người đứng đắn, sao anh có thể nghĩ cậu ấy là người xấu được chứ?"
Dự thính Lục Diệp: ... .......Mình giống như người không biết tại sao lại được mang danh người tốt?
Nghe thấy Thiển Thiển tức giận, Nhạc Kỳ Sâm ngừng nói một chút, không tình nguyện nói thêm: "Anh chỉ là lo lắng cậu ta làm gì em thôi mà......Em vẫn còn chưa nói cho anh biết vì sao tối nay em ở lại đó đấy?"
"Vậy thì trước tiên anh phải đáp ứng với em là nhất định không được nói cho cha và mẹ biết."
"Được, được, được anh đồng ý với em."
"Thật ra là, em đã làm mất quà sinh nhật mà cha tặng rồi....." Giọng nói của Thiển Thiển trở nên chần chừ, kể đầu đuôi câu chuyện cho Nhạc Kỳ Sâm nghe.
"... ......Anh còn tưởng chuyện gì to tát lắm, Thiển Thiển ngoan, mất thì đã mất rồi, cùng lắm thì ngày mai anh hai đưa em đi mua một cái mới, em là con gái, không nên chỉ vì cây bút máy mà ở ngoài qua đêm như vậy." Nhạc Kỳ Sâm nói.
Anh nhẹ giọng khi nghe thấy vừa rồi Thiển Thiển vừa nổi giận, cô giận tới mức dậm chân: "Cái này không chỉ là bút máy thôi đâu! Là quà sinh nhật mà, cha tặng quà sinh nhật cho em! Cho dù anh có dẫn em đi mua một cây bút mới, trên mặt viết cũng không có chữ cha tự khắc lên!"
Tính tình Thiển Thiển luôn dễ chịu, khi nói chuyện rất ít khi chứa cảm xúc kịch liệt như vậy. Thực ra lời vừa nói ra khỏi miệng, Nhạc Kỳ Sâm chỉ biết mình đã nói sai rồi, nhưng lời nói ra khỏi miệng chính là cốc nước đổ đi, muốn nhận về cũng không được.
Đầu điện thoại bên kia bỗng nhiên im lặng, điều này làm cho Thiển Thiển rất hoảng sợ, cô đưa di động đến trước mặt, xác nhận là vẫn chưa cúp máy, mới đưa lại bên tai, nhẹ nhàng kêu một tiếng "này".
Thật lâu sau, giọng nói của Nhạc Kỳ Sâm mới truyền đến: "Anh biết rồi. Thiển Thiển, em đưa điện thoại cho Lục Diệp, anh có hai câu muốn nói với cậu ta."
Giọng nói của anh bình tĩnh kỳ lạ, Thiển Thiển nghe được thì ngạc nhiên, không khỏi nói: "Anh hai, vừa rồi em không cố ý.... ......"
"Thiển Thiển ngoan, anh hai không có ý trách em đâu, em nói đúng, cha tặng quà sinh nhật cho em, anh hai mua bút máy khác cho em là hai chuyện khác nhau."
"Anh, anh nói như vậy, là, phải.... ....." Thiển Thiển ngạc nhiên đến mức giọng nói cũng không rõ.
"Ừ, anh hai đồng ý cho em ở lại thành phố C một đêm, nhưng mà đây là nhượng bộ lớn nhất của anh hai rồi. Thiển Thiển, em cũng phải đồng ý với anh hai là, nếu ngày mai không tìm được bút máy ở nhà văn hóa kia, em phải quay về, không thể tiếp tục tìm nữa."
"Dạ.... ...." Thiển Thiển gật đầu đồng ý, nói thật ra, bọn họ đi vòng vòng nhiều xe như vậy, mà cô chỉ nhớ rằng nơi mà cô lấy bút máy ra cũng chỉ có nhà văn hóa nghệ thuật thôi, nếu như không tìm thấy ở chỗ đó, cho dù là cô vẫn còn muốn tìm, cũng không biết tìm ở nơi nào nữa.
"Được rồi, bây giờ em đưa điện thoại cho Lục Diệp đi."
"... ......Tại sao phải đưa điện thoại cho lớp trưởng vậy?"
"Chỉ là anh có chuyện muốn nhờ cậu ta thôi, yên tâm đi, anh sẽ không trách móc gì với cậu ta đâu."
"Oh.... ..."
Được Nhạc Kỳ Sâm hứa hẹn, Thiển Thiển mới đưa điện thoại cho Lục Diệp, nói: "Anh hai muốn nói hai câu với cậu.... ..."
Lục Diệp có chút ngoài ý muốn, kể từ sau khi bị Nhạc Kỳ Sâm phát hiện ra ý đồ của cậu, cậu nghĩ rằng Nhạc Kỳ Sâm chỉ có thể hận mình đến mức nghiến răng mà thôi, làm sao có thể chủ động yêu cầu nói chuyện với cậu được chứ? Nhưng mà nhìn Thiển Thiển nũng nịu trước mặt như nước hồ trong veo, cậu liền hiểu được ý đồ lần này của Nhạc Kỳ Sâm.
Cậu nhận lấy di động, đưa đến bên tay "alo" một tiếng.
"Là Lục Diệp sao." Nhạc Kỳ Sâm đi thẳng vào vấn đề nói, "Tôi biết là cậu thích Thiển Thiển nhà tôi."
Bốn chữ "Thiển Thiển nhà tôi" làm cho Lục Diệp nghe được cảm thấy không được vui vẻ, giọng nói của cậu cũng lạnh một chút, nói: "Đúng thì thế nào? Cho dù anh là anh hai của Thiển Thiển, nhưng cũng không cần phải quản chuyện này của cô ấy chứ?"
Nghe được giọng nói của Lục Diệp không được tốt, Thiển Thiển còn tưởng rằng Nhạc Kỳ Sâm nói lời gì kỳ quái trong điện thoại, nôn nóng đến mức đi vòng quanh, liên tục hỏi có chuyện gì vậy.
Thấy Thiển Thiển như vậy, tâm trạng của Lục Diệp bỗng nhiên mềm nhũn, thái độ cũng hòa hoãn xuống, nói: "Thật có lỗi, vừa rồi giọng nói của em không tốt lắm. Anh nói chuyện này thì em thừa nhận, chỉ là em cảm thấy, anh là anh hai, cũng không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cậu ấy, có rất nhiều lựa chọn phải để tự cậu ấy quyết định chứ."
"... ......." Nhạc Kỳ Sâm trầm mặc một hồi, lãng tránh vấn đề này, cũng không so đo vừa rồi cậu thất lễ, thực bình tĩnh nói, "Hôm nay tôi tìm cậu không phải để nói chuyện này."
"Vậy là cái gì?"
"Mọi chuyện hôm nay xảy ra tôi đã nghe Thiển Thiển nói hết rồi, tôi biết nó định ở lại thành phố C một đêm để sáng sớm ngày mai đi nhà văn hóa nghệ thuật tìm bút máy, mà cậu nói cậu sẽ đi cùng với nó."
"Em xác định là có nói với cậu ấy như thế."
"Như vậy.....Tôi có vài chuyện xin nhờ cậu giúp đỡ."
"Anh nói đi."
"Tôi nhờ cậu chăm sóc cho Thiển Thiển thật tốt."
"Cho dù anh không nói thì em vẫn sẽ làm như vậy."
"Nhưng mà tôi vẫn phải nói, bởi vì tôi mới là anh hai của nó."
"... ......."
"Trời đã tối rồi, nếu muốn đi nơi nào có nhiều người, nhất định phải dắt tay nó, phối hợp với bước chân của nó, nó tương đối ngây ngô, người càng nhiều càng dễ đi lạc. Cũng cố gắng đừng để nó đi đâu một mình, khuôn mặt của nó rất dễ bị lừa gạt, lại không biết phân biệt người tốt người xấu, trong đầu toàn là gân, không chừng bị người ta bắt đem bán cũng không biết được."
"Ừ."
"Nó có nhiều thứ không thể ăn được, tôi đã từng nói qua nhiều lần với nó nhưng mà vẫn không chịu nhớ, cho nên tôi có ghi lại bên trong di động của nó, trước khi mua đồ ăn, cậu phải nhớ kỹ là hỏi xem nó có ăn được hay không, nếu nó không nhớ, thì cậu kêu nó lấy điện thoại ra xem."
"Được."
"Hiện tại khách sạn chính quy đều phải cần đăng ký chứng minh thư mới có thể vào ở được, hai người đều là vị thành niên, không có chứng minh thư, xem chừng cũng chỉ có thể ở phòng trọ mà thôi, nhưng xin cậu hãy tìm một phòng trọ nào tốt một chút, quan trọng nhất là phải an toàn, đắt một chút cũng không sao, lúc về tôi có thể trả lại cậu. Khăn lông trong khách sạn dù tốt thế nào cũng không cần dùng, rất bẩn, tôi đề nghị hai người trước tiên vào siêu thị mua đồ dùng cá nhân, khăn mặt, khăn tắm đi. Những tổn hao này tôi cũng sẽ trả cho cậu."
Lục Diệp cười nhẹ một tiếng, đáp: "Em cũng không tiếc chút tiền này đâu."
"Cậu không tiếc là chuyện của cậu, tôi trả lại cho cậu là chuyện của tôi." Nhạc Kỳ Sâm nói, "Tôi cũng muốn nói chút chuyện này với cậu. Nói thật, tôi nhìn cậu thật sự cảm thấy rất khó chịu, Lục Diệp, em gái của tôi cái gì cũng không biết, làm thế nào mà cậu lại thích nó chứ? Nhưng mà tối hôm nay.... ...." Nhạc Kỳ Sâm dừng một chút, mới không tình nguyện nói, "Tôi cũng chỉ có thể xin nhờ cậu thôi, giúp tôi chăm sóc cho Thiển Thiển."
Nghe Nhạc Kỳ Sâm nói xong, Lục Diệp mới lên tiếng: "Em có thể hiểu được anh, anh vợ nhìn ngang nhìn dọc em rể đều không vừa mắt mà, cái này cùng với câu cha vợ luôn không muốn gặp con rể rất giống nhau. Thiển Thiển nói rằng nhà mọi người đều nói nhiều, anh còn nói nhiều hơn cả mẹ cậu ấy, xem ra hôm nay em đã tận mắt thấy rồi. Thiển Thiển ở đây anh cũng không cần phải lo lắng đâu, em sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt, nhưng mà không phải giúp anh, mà là giúp chính mình."
Nhạc Kỳ Sâm: "... ......."
Ai có thể nói cho anh biết cái người vô liêm sỉ tự xưng là em rể của anh này là ai vậy? [giận]
Còn Thiển Thiển nữa, tại sao em lại muốn bôi đen anh hai trước mặt người ngoài vậy chứ? [khóc]
***
Nhạc Kỳ Sâm hít sâu một hơi tự nói rằng mình phải bình tĩnh, dù sao đêm nay còn muốn dựa vào tên vô liêm sỉ này chăm sóc cho Thiển Thiển, sau đó chậm rãi phun ra một câu, nói: "... ....Bây giờ mời cậu đưa điện thoại lại cho Thiển Thiển."
Lục Diệp đưa điện thoại lại cho Thiển Thiển.
Thiển Thiển nhận lại điện thoại di động, nhìn sắc mặt Lục Diệp khá tốt, nhẹ thở dài một hơi, đưa điện thoại đến bên tai, nói: "Em nghe đây?"
"Thiển Thiển, tối hôm nay em phải theo sát Lục Diệp, cậu ta đi chỗ nào thì em phải đi theo đễn chỗ đó, đừng tự mình chạy lung tung, biết không? Thành phố C không thể so với thành phố A được, có lạc đường thì cùng lắm là bắt taxi hay đi xe buýt thì có thể về nhà được rồi, thành phố C lớn như vậy, người lớn lên ở đó cũng chưa chắc gì biết được đừng góc đường con phố, lỡ như em chạy đến một nơi hẻo lánh, anh muốn tìm em cũng không biết phải tìm như thế nào."
"Em biết rồi." Thiển Thiển khéo léo trả lời một câu, lại cẩn thận hỏi, "Anh nói lâu như vậy, không có nói cái gì không đúng chứ?"
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Nhạc Kỳ Sâm có chút không có cảm giác, Thiển Thiển từ nhỏ đến lớn, ngoài anh và cha ra thì chưa từng quan tâm đến cảm nhận của người đàn ông nào khác. Anh trả lời: "Yên tâm đi, anh không có nói gì với cậu ta đâu, cũng chỉ là xin cậu ta chăm sóc tốt cho em mà thôi."
"Oh.... ........" Thiển Thiển gật gật đầu, lại hỏi: "Còn mẹ ... ....."
"Mẹ vẫn còn tăng ca ở công ty chưa có về, anh sẽ giúp em sắp xếp chu toàn." Nhạc Kỳ Sâm nói.
"Dạ, vậy thì được rồi."
"Thiển Thiển, em nhất định phải nghe lời, vạn lần không thể chạy lung tung, trước khi ngủ phải kiểm tra xem có khóa cửa kĩ hay chưa." Nhạc Kỳ Sâm lo lắng, lải nhải, "Lúc ngủ cũng phải mặc quần áo ngủ, khi đi ra ngoài, như vậy cũng an toàn hơn một chút......"
Đối với tất cả dặn dò của anh, Thiển Thiển đều ngoan ngoãn tiếp thu.
Cho đến khi không còn gì để nói, Nhạc Kỳ Sâm mới cúp điện thoại.
Thiển Thiển cất điện thoại đã có chút nóng lại vào trong ba lô, mới ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, ngượng ngùng cười cười: "Cậu có biết, anh hai của mình, anh ấy vẫn rất lo lắng cho mình."
"Mình biết." Lục Diệp tràn đầy đồng cảm gật đầu, "Mình mà có một người em gái đáng yêu như cậu, nhất định còn sẽ khẩn trương hơn anh hai của cậu đấy."
Vậy mà mục tiêu của cậu chính là muốn biến cô gái đáng yêu như thế này thành vợ của mình, vậy có phải càng khẩn trương hơn so với Nhạc Kỳ Sâm không, không chỉ phải ghánh vác việc lo lắng cô xảy ra việc ngoài ý muốn, mà còn lo lắng cô bị người khác lừa đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.