Chương 12: Liên hoan
Cố Tam Tam
21/04/2016
Sau khi diễn xuất kết thúc, nam sinh dẫn đầu phất phất khăn lụa trong tay, nói: "Được rồi,
chúng tôi đã diễn xong rồi, các bạn cũng nên biểu diễn."
Tiếng cười của mọi người liền ngừng lại, cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, ai cũng ngại ngùng không muốn chủ động biểu diễn.
"Ai nha, tôi nói các cậu này, thế nào lại mắc cỡ ngại ngùng như vậy, một chút cũng không mạnh dạng." Cậu nam sinh rất không vui nói, cậu cũng đã hy sinh lớn như vậy, tạo không khí cho lớp, làm sao một chút hiệu quả cũng không có chứ?
"Như vậy đi, tôi cho các cậu một biện pháp." Nam sinh nói xong, liền buộc nút chiếc khăn lụa trong tay, ném cho một bạn kế bên, nói, "Chúng ta đánh trống truyền hoa, khi tiếng trống dừng lại hoa ở trong tay ai người đó liền lên biểu diễn, như vậy được không? Đẩy qua đẩy lại tôi liền không chơi với các cậu nữa đấy. Cũng không có ý kiến gì phải không? Không có ý kiến tôi liền bắt đầu đánh trống. . . . . . Nhìn tôi làm gì, tôi đã biểu diễn rồi. Chuẩn bị, bắt đầu."
Tiếng nói của cậu ta vừa dứt, tiếng trống liền vang lên, học sinh đang cầm hoa giống như bị phỏng tay ném đồ vật cho những người bên cạnh.
Mỗi người bọn họ đều phản ứng rất nhanh, tựa như tay cũng chưa đụng được liền ném cho những người bên cạnh, chỉ có Thiển Thiển mặc kệ làm cái gì cũng đều chậm chạp, không chỉ một tay chụp hoa, còn dừng lại suy nghĩ xem nên ném qua bên trái hay là ném qua bên phải.
Tiếng trống nói dừng liền dừng.
Lúc bị các bạn học sinh vây vào trong giữa vòng, mặt Thiển Thiển vẫn còn mờ mịt.
"Chúc mừng bạn học này đã trở thành người thứ nhất trong danh sách hôm nay." Cậu nam sinh kia cũng không biết ở đâu tìm được một quyển vở cuốn thành loa, khoa trương nói: "Bạn học này chuẩn bị mang đến cho mọi người tiết mục gì đây?"
"Tiết mục? Tiết mục gì?" Thiển Thiển mê mang hỏi ngược lại, "Là chỉ cần múa giống như các cậu mới vừa rồi sao?"
"Không nhất định phải múa, cậu cũng có thể biểu diễn sở trường khác."
"Sở trường. . . . . ." Thiển Thiển suy nghĩ một chút, chần chờ nói, "Nhưng mình không có sở trường. . . . . ."
Cuộc sống mười lăm năm của cô, một phần ba là ở nhà, một phần ba là ở trường học, còn một phần ba là ở bệnh viện, thật sự chưa bao giờ học qua loại năng khiếu nào.
"Thân thể Thiển Thiển không tốt, trước kia hoạt động gì cũng không tham gia, xế chiều hôm nay còn bị cảm nắng té xỉu ." Không nhìn nổi, Giang Đường chen miệng nói, "Cậu đừng làm khó bạn ấy quá."
Thiển Thiển lập tức ném ánh mắt cảm kích với Giang Đường.
"Nếu không thì cậu hát một khúc đi." Chống lại cặp mắt sương mù của Thiển Thiển, cậu bạn học kia cũng cảm thấy hơi ngại, gãi gãi đầu nói, "Tùy tiện hát cái gì cũng được, cho dù là nhạc thiếu nhi mình cũng sẽ cho qua, được không? Dù sao cậu cũng là ngươi thứ nhất bắt được hoa, nếu bây giờ tùy tiện bỏ qua cậu, trò chơi này cũng chơi không được nữa."
"Nhưng. . . . . ." Vẻ mặt của Thiển Thiển đột nhiên có chút xấu hổ, cô dừng một chút, mới lên tiếng, "Khi học năm nhất tiểu học có một lần thầy gọi mình đứng lên hát sau đó. . . . . ."
"Sau đó cả lớp đều bị mình làm sợ mà khóc." Thiển Thiển khô cằn nói, "Từ đó về sau không có ai dám gọi mình hát."
Nam sinh chủ trì: ". . . . . ."
Quần chúng vây xem: ". . . . . ."
Nam sinh kia cũng sắp khóc, cậu là vì muốn tranh cử chức ủy viên tuyên truyền cho khóa sau mới cố ý ra nhảy để mọi người làm quen, nào nghĩ tới vừa đi lên lại đụng phải vấn đề "Đau đầu", bảo cậu làm sao không cảm thấy bi thương chứ?
Thấy vẻ mặt cậu nam sinh khổ sở cũng không nói được lời nào, Thiển Thiển cũng luống cuống, vội nói: "Mình...Mình có thể biểu diễn một chút. . . . . . Nhưng, nhưng các bạn không được chê mình. . . . . ."
Nghe Thiển Thiển nói như vậy, nam sinh cảm động đến rơi nước mắt gật đầu nói: "Được, được, được, bảo đảm không chê cậu."
Chỉ cần cậu chịu biểu diễn, cho dù là bắt chước mèo kêu meo meo hai tiếng cậu cũng chịu.
Thiển Thiển cúi đầu, chuẩn bị một hồi, mới nâng hai tay lên đặt ở bên đầu, sau đó ngẩng đầu lên, mơ hồ không rõ nói một câu: "Bên trong có mấy con thỏ."
Nhất thời một vòng tròn học sinh cũng không phản ứng kịp cô đang làm gì.
Chỉ chốc lát sau, Lục Diệp mới chịu không nỗi cười khẽ ra tiếng.
Đèn trên không chiếu rọi xuống, đôi tay Thiển Thiển làm thành hình chữ V để bên đầu, tóc mai đắp lên lông mày, một đôi mắt vừa lớn vừa tròn, lóe ra tinh thần thấp thỏm, mũi nho nhỏ nhíu thành một đoàn, miệng toét ra chỉ lộ ra hai cái răng cửa, hai má có chút mập mạp vì động tác phồng lên. . . . . .
Đừng nói nữa, đúng là cực kỳ giống một con thỏ.
Một tiếng cười khẽ này của anh giống như một kíp nổ, làm cả lớp cười ầm.
Mặt Thiển Thiển ở giữa tiếng cười vang từng chút từng chút đỏ lên, cô không hiểu những tiếng cười này là có ý gì, tay đặt bên đầu cũng không biết là nên tiếp tục giơ hay phải lấy xuống.
Nhìn cô hình như lại không rõ tình huống cho lắm, Lục Diệp vội nhịn cười nói: "Thật đáng yêu. Đã có thể rồi, cậu mau trở lại thôi."
Nếu trưởng lớp cũng đã nói có thể thì không thành vấn đề rồi.
Thiển Thiển vui mừng trở lại vị trí của mình, vẫn không quên nói cảm ơn với Lục Diệp.
Người "Trúng thưởng" thứ hai là Lục Diệp, nói xác thực, sau khi khăn tơ hồng ném tới trong tay anh, anh liền giữ trong tay không tiếp tục truyền đi, đợi một chút tiếng trống liền dừng lại.
Bởi vì khi Lục Diệp mặt lạnh làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác xơ xác tiêu điều, cho nên biểu hiện của nam sinh ở trước mặt anh quy củ hơn rất nhiều, cũng chỉ khách khí hỏi anh một câu muốn biểu diễn cái gì, Lục Diệp cũng không kéo dài, từ thế đứng coi như buông lỏng của anh cũng có thể nhìn ra tối nay tâm tình của anh không tệ, anh rảnh rang nói: "Hôm nay mình sẽ biểu diễn cho các cậu xem một chút tuyệt kỹ của mình."
"Hả? Là tuyệt kỹ gì vậy?" Nam sinh cảm thấy hứng thú nói.
Lục Diệp cũng không trả lời, đứng tại chỗ hít vào một hơi thật dài, đột nhiên há mồm phát ra một tiếng cực kỳ sinh động giống như thật - tiếng sói tru.
Âm thanh kia hùng hồn dai dẳng, hoàn toàn khác với giọng nói thanh thanh lãnh lãnh lúc bình thường, giống như mắt thường có thể thấy được sóng âm truyền đi bốn phía tám phương, mới vừa rồi còn bãi tập rất náo nhiệt nhất thời trở nên yên lặng như tờ.
Huấn luyện viên nhìn bọn thanh niên hồn phách bị chấn động, cười hắc hắc thầm nghĩ: “Lục Diệp này thật đúng là xuất ra tuyệt kỹ của cậu ta nữa a.”
Quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vì dụ dỗ cô gái kia vui vẻ, cái gì cũng không trông nom không để ý. Nhớ ngày đó lần đầu tiên anh từ chỗ mẹ của Lục Diệp nghe nói Lục Diệp biết tuyệt kỹ này, đeo bám dai dẳng tròn một kỳ nghỉ hè Lục Diệp cũng không lộ cho anh được thêm kiến thức, không ngờ bây giờ vì một cô gái nhỏ mà làm như vậy, thật là trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn mà.
Thật lâu, bọn học sinh ngồi dưới đất mới lần lượt từ trong cổ họng của Lục Diệp hồi phục tinh thần, nói đến tài nghệ biểu diễn, mọi người sẽ nghĩ tới chính là cầm kỳ thư họa ca hát khiêu vũ, tiết mục này của Lục Diệp thật là ngoài dự đoán của mọi người, làm người ta không phục cũng không được.
Lục Diệp đang ở giữa một màn tiếng vỗ tay như sấm, trước khi kết thúc anh cố ý liếc mắt nhìn về phía Thiển Thiển – cô gái nhỏ ngây ngô đang liều mạng vỗ tay, đôi mắt sáng lấp lánh giống như chứa cả một bầu trời đầy sao.
Lục Diệp hài lòng thu hồi ánh mắt, trong lòng ngọt ngào hơn so với ăn một viên kẹo.
Vỗ tay cũng có chút đau đớn, Thiển Thiển mới ngừng lại, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, cố ý quay đầu tán dương: "Lớp trưởng thật lợi hại nha."
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Lục Diệp lộ ra mấy phần ý cười, nói: "Cám ơn."
Mà lúc này, Giang Đường tỉnh táo lại kéo Hạ Văn và Lâm Nhược Vân, hạ thấp giọng hỏi: "Các cậu nói xem. . . . . . Thiển Thiển chân trước mới vừa biểu diễn thỏ, chân sau Lục Diệp liền cùng đi lên biểu diễn sói, đây tột cùng là có ý gì?"
Hạ Văn sờ cằm suy nghĩ một chút, nói: "Sẽ không phải trước kia Thiển Thiển biết Lục Diệp chứ, hai người bọn họ mới vừa rồi là cố ý?"
"Cái này không thể, mình chưa từng nghe Thiển Thiển nói cô ấy quen Lục Diệp." Giang Đường nói.
"Đó cũng chỉ là cậu chưa nghe nói mà thôi. Mình không cảm thấy Thiển Thiển là một người sẽ chủ động nói loại chuyện như vậy khắp nơi, cho nên. . . . . . Chúng ta hỏi xem sao?" Hạ văn đề nghị.
"Vậy cũng được."
Giang Đường nói xong, liền kéo Thiển Thiển đang nói chuyện phiếm với Lục Diệp trở lại, hỏi: "Thiển Thiển cậu. . . . . . Trước kia cậu có quen biết với Lục Diệp không? Mình là nói lúc trước khi khai giảng khóa học đấy."
Thiển Thiển bị hỏi đến sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Không biết. Thế nào?"
Thế nào? Cô cũng muốn biết thế nào nha. Giang Đường rối rắm thầm nghĩ, nếu trước kia Thiển Thiển không biết Lục Diệp, vậy cái loại cảm giác vi diệu giữa hai người bọn họ đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Thời khắc mấu chốt vẫn là Lâm Nhược Vân xuất chiêu, cô lôi kéo Thiển Thiển, nói: "Thiển Thiển à, mình cảm thấy. . . . . . Lục Diệp cậu ta thích cậu."
Thiển Thiển à, mình cảm thấy. . . . . . Lục Diệp cậu ta thích cậu.
Trong chớp mắt đầu óc Thiển Thiển lâm vào trạng thái đơ, đợi sau khi cô hiểu từng chữ từng chữ trong lời nói của Lâm Nhược Vân nói những lời này là ý gì, lúc này lắc đầu giống như trống lắc: "Cái này không thể nào. Nếu không phải do anh mình từng nói với mình vài lần thì ngay cả có người này mình cũng không biết. Trước kia cũng chưa từng gặp mặt qua."
Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Nhược Vân liền hối hận: ‘Chuyện như vậy, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng rồi. Trừ danh hiệu học thần ở bên ngoài, lúc Lục Diệp ở sơ trung còn nổi danh lạnh lùng, ở tuổi mới biết yêu, ba năm trôi qua nữ sinh thổ lộ với Lục Diệp đếm không hết, chưa bao giờ thấy cậu ta quan tâm tới, mà đối với nữ sinh đưa cho cậu ta thư tình, cậu ta cũng chỉ cho người ta hai sự lựa chọn "Vứt bỏ hay là lấy lại, tự chọn đi."
Trong đó không thiếu các cô gái xinh đẹp hơn Thiển Thiển, nhưng toàn bộ đều bị vùi dập thê thảm.
Lục Diệp quá độc ác.
Tính tình cậu ta như vậy, cũng sẽ không có chuyện lãng mạn vừa gặp đã yêu đâu.
Lâm Nhược Vân nhớ lại, sau đó lắc đầu, hình như là muốn phủi bay những chuyện không thiết thực này trở về trong hệ ngân hà.
Nhìn Thiển Thiển nói chuyện với các bạn, Lục Diệp nheo mắt lại.
Rốt cuộc là sói yêu thỏ?
Hay là sói ăn hết thỏ?
Các cậu cho rằng ý nào mới đúng.
Tiếng cười của mọi người liền ngừng lại, cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, ai cũng ngại ngùng không muốn chủ động biểu diễn.
"Ai nha, tôi nói các cậu này, thế nào lại mắc cỡ ngại ngùng như vậy, một chút cũng không mạnh dạng." Cậu nam sinh rất không vui nói, cậu cũng đã hy sinh lớn như vậy, tạo không khí cho lớp, làm sao một chút hiệu quả cũng không có chứ?
"Như vậy đi, tôi cho các cậu một biện pháp." Nam sinh nói xong, liền buộc nút chiếc khăn lụa trong tay, ném cho một bạn kế bên, nói, "Chúng ta đánh trống truyền hoa, khi tiếng trống dừng lại hoa ở trong tay ai người đó liền lên biểu diễn, như vậy được không? Đẩy qua đẩy lại tôi liền không chơi với các cậu nữa đấy. Cũng không có ý kiến gì phải không? Không có ý kiến tôi liền bắt đầu đánh trống. . . . . . Nhìn tôi làm gì, tôi đã biểu diễn rồi. Chuẩn bị, bắt đầu."
Tiếng nói của cậu ta vừa dứt, tiếng trống liền vang lên, học sinh đang cầm hoa giống như bị phỏng tay ném đồ vật cho những người bên cạnh.
Mỗi người bọn họ đều phản ứng rất nhanh, tựa như tay cũng chưa đụng được liền ném cho những người bên cạnh, chỉ có Thiển Thiển mặc kệ làm cái gì cũng đều chậm chạp, không chỉ một tay chụp hoa, còn dừng lại suy nghĩ xem nên ném qua bên trái hay là ném qua bên phải.
Tiếng trống nói dừng liền dừng.
Lúc bị các bạn học sinh vây vào trong giữa vòng, mặt Thiển Thiển vẫn còn mờ mịt.
"Chúc mừng bạn học này đã trở thành người thứ nhất trong danh sách hôm nay." Cậu nam sinh kia cũng không biết ở đâu tìm được một quyển vở cuốn thành loa, khoa trương nói: "Bạn học này chuẩn bị mang đến cho mọi người tiết mục gì đây?"
"Tiết mục? Tiết mục gì?" Thiển Thiển mê mang hỏi ngược lại, "Là chỉ cần múa giống như các cậu mới vừa rồi sao?"
"Không nhất định phải múa, cậu cũng có thể biểu diễn sở trường khác."
"Sở trường. . . . . ." Thiển Thiển suy nghĩ một chút, chần chờ nói, "Nhưng mình không có sở trường. . . . . ."
Cuộc sống mười lăm năm của cô, một phần ba là ở nhà, một phần ba là ở trường học, còn một phần ba là ở bệnh viện, thật sự chưa bao giờ học qua loại năng khiếu nào.
"Thân thể Thiển Thiển không tốt, trước kia hoạt động gì cũng không tham gia, xế chiều hôm nay còn bị cảm nắng té xỉu ." Không nhìn nổi, Giang Đường chen miệng nói, "Cậu đừng làm khó bạn ấy quá."
Thiển Thiển lập tức ném ánh mắt cảm kích với Giang Đường.
"Nếu không thì cậu hát một khúc đi." Chống lại cặp mắt sương mù của Thiển Thiển, cậu bạn học kia cũng cảm thấy hơi ngại, gãi gãi đầu nói, "Tùy tiện hát cái gì cũng được, cho dù là nhạc thiếu nhi mình cũng sẽ cho qua, được không? Dù sao cậu cũng là ngươi thứ nhất bắt được hoa, nếu bây giờ tùy tiện bỏ qua cậu, trò chơi này cũng chơi không được nữa."
"Nhưng. . . . . ." Vẻ mặt của Thiển Thiển đột nhiên có chút xấu hổ, cô dừng một chút, mới lên tiếng, "Khi học năm nhất tiểu học có một lần thầy gọi mình đứng lên hát sau đó. . . . . ."
"Sau đó cả lớp đều bị mình làm sợ mà khóc." Thiển Thiển khô cằn nói, "Từ đó về sau không có ai dám gọi mình hát."
Nam sinh chủ trì: ". . . . . ."
Quần chúng vây xem: ". . . . . ."
Nam sinh kia cũng sắp khóc, cậu là vì muốn tranh cử chức ủy viên tuyên truyền cho khóa sau mới cố ý ra nhảy để mọi người làm quen, nào nghĩ tới vừa đi lên lại đụng phải vấn đề "Đau đầu", bảo cậu làm sao không cảm thấy bi thương chứ?
Thấy vẻ mặt cậu nam sinh khổ sở cũng không nói được lời nào, Thiển Thiển cũng luống cuống, vội nói: "Mình...Mình có thể biểu diễn một chút. . . . . . Nhưng, nhưng các bạn không được chê mình. . . . . ."
Nghe Thiển Thiển nói như vậy, nam sinh cảm động đến rơi nước mắt gật đầu nói: "Được, được, được, bảo đảm không chê cậu."
Chỉ cần cậu chịu biểu diễn, cho dù là bắt chước mèo kêu meo meo hai tiếng cậu cũng chịu.
Thiển Thiển cúi đầu, chuẩn bị một hồi, mới nâng hai tay lên đặt ở bên đầu, sau đó ngẩng đầu lên, mơ hồ không rõ nói một câu: "Bên trong có mấy con thỏ."
Nhất thời một vòng tròn học sinh cũng không phản ứng kịp cô đang làm gì.
Chỉ chốc lát sau, Lục Diệp mới chịu không nỗi cười khẽ ra tiếng.
Đèn trên không chiếu rọi xuống, đôi tay Thiển Thiển làm thành hình chữ V để bên đầu, tóc mai đắp lên lông mày, một đôi mắt vừa lớn vừa tròn, lóe ra tinh thần thấp thỏm, mũi nho nhỏ nhíu thành một đoàn, miệng toét ra chỉ lộ ra hai cái răng cửa, hai má có chút mập mạp vì động tác phồng lên. . . . . .
Đừng nói nữa, đúng là cực kỳ giống một con thỏ.
Một tiếng cười khẽ này của anh giống như một kíp nổ, làm cả lớp cười ầm.
Mặt Thiển Thiển ở giữa tiếng cười vang từng chút từng chút đỏ lên, cô không hiểu những tiếng cười này là có ý gì, tay đặt bên đầu cũng không biết là nên tiếp tục giơ hay phải lấy xuống.
Nhìn cô hình như lại không rõ tình huống cho lắm, Lục Diệp vội nhịn cười nói: "Thật đáng yêu. Đã có thể rồi, cậu mau trở lại thôi."
Nếu trưởng lớp cũng đã nói có thể thì không thành vấn đề rồi.
Thiển Thiển vui mừng trở lại vị trí của mình, vẫn không quên nói cảm ơn với Lục Diệp.
Người "Trúng thưởng" thứ hai là Lục Diệp, nói xác thực, sau khi khăn tơ hồng ném tới trong tay anh, anh liền giữ trong tay không tiếp tục truyền đi, đợi một chút tiếng trống liền dừng lại.
Bởi vì khi Lục Diệp mặt lạnh làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác xơ xác tiêu điều, cho nên biểu hiện của nam sinh ở trước mặt anh quy củ hơn rất nhiều, cũng chỉ khách khí hỏi anh một câu muốn biểu diễn cái gì, Lục Diệp cũng không kéo dài, từ thế đứng coi như buông lỏng của anh cũng có thể nhìn ra tối nay tâm tình của anh không tệ, anh rảnh rang nói: "Hôm nay mình sẽ biểu diễn cho các cậu xem một chút tuyệt kỹ của mình."
"Hả? Là tuyệt kỹ gì vậy?" Nam sinh cảm thấy hứng thú nói.
Lục Diệp cũng không trả lời, đứng tại chỗ hít vào một hơi thật dài, đột nhiên há mồm phát ra một tiếng cực kỳ sinh động giống như thật - tiếng sói tru.
Âm thanh kia hùng hồn dai dẳng, hoàn toàn khác với giọng nói thanh thanh lãnh lãnh lúc bình thường, giống như mắt thường có thể thấy được sóng âm truyền đi bốn phía tám phương, mới vừa rồi còn bãi tập rất náo nhiệt nhất thời trở nên yên lặng như tờ.
Huấn luyện viên nhìn bọn thanh niên hồn phách bị chấn động, cười hắc hắc thầm nghĩ: “Lục Diệp này thật đúng là xuất ra tuyệt kỹ của cậu ta nữa a.”
Quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vì dụ dỗ cô gái kia vui vẻ, cái gì cũng không trông nom không để ý. Nhớ ngày đó lần đầu tiên anh từ chỗ mẹ của Lục Diệp nghe nói Lục Diệp biết tuyệt kỹ này, đeo bám dai dẳng tròn một kỳ nghỉ hè Lục Diệp cũng không lộ cho anh được thêm kiến thức, không ngờ bây giờ vì một cô gái nhỏ mà làm như vậy, thật là trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn mà.
Thật lâu, bọn học sinh ngồi dưới đất mới lần lượt từ trong cổ họng của Lục Diệp hồi phục tinh thần, nói đến tài nghệ biểu diễn, mọi người sẽ nghĩ tới chính là cầm kỳ thư họa ca hát khiêu vũ, tiết mục này của Lục Diệp thật là ngoài dự đoán của mọi người, làm người ta không phục cũng không được.
Lục Diệp đang ở giữa một màn tiếng vỗ tay như sấm, trước khi kết thúc anh cố ý liếc mắt nhìn về phía Thiển Thiển – cô gái nhỏ ngây ngô đang liều mạng vỗ tay, đôi mắt sáng lấp lánh giống như chứa cả một bầu trời đầy sao.
Lục Diệp hài lòng thu hồi ánh mắt, trong lòng ngọt ngào hơn so với ăn một viên kẹo.
Vỗ tay cũng có chút đau đớn, Thiển Thiển mới ngừng lại, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, cố ý quay đầu tán dương: "Lớp trưởng thật lợi hại nha."
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Lục Diệp lộ ra mấy phần ý cười, nói: "Cám ơn."
Mà lúc này, Giang Đường tỉnh táo lại kéo Hạ Văn và Lâm Nhược Vân, hạ thấp giọng hỏi: "Các cậu nói xem. . . . . . Thiển Thiển chân trước mới vừa biểu diễn thỏ, chân sau Lục Diệp liền cùng đi lên biểu diễn sói, đây tột cùng là có ý gì?"
Hạ Văn sờ cằm suy nghĩ một chút, nói: "Sẽ không phải trước kia Thiển Thiển biết Lục Diệp chứ, hai người bọn họ mới vừa rồi là cố ý?"
"Cái này không thể, mình chưa từng nghe Thiển Thiển nói cô ấy quen Lục Diệp." Giang Đường nói.
"Đó cũng chỉ là cậu chưa nghe nói mà thôi. Mình không cảm thấy Thiển Thiển là một người sẽ chủ động nói loại chuyện như vậy khắp nơi, cho nên. . . . . . Chúng ta hỏi xem sao?" Hạ văn đề nghị.
"Vậy cũng được."
Giang Đường nói xong, liền kéo Thiển Thiển đang nói chuyện phiếm với Lục Diệp trở lại, hỏi: "Thiển Thiển cậu. . . . . . Trước kia cậu có quen biết với Lục Diệp không? Mình là nói lúc trước khi khai giảng khóa học đấy."
Thiển Thiển bị hỏi đến sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Không biết. Thế nào?"
Thế nào? Cô cũng muốn biết thế nào nha. Giang Đường rối rắm thầm nghĩ, nếu trước kia Thiển Thiển không biết Lục Diệp, vậy cái loại cảm giác vi diệu giữa hai người bọn họ đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Thời khắc mấu chốt vẫn là Lâm Nhược Vân xuất chiêu, cô lôi kéo Thiển Thiển, nói: "Thiển Thiển à, mình cảm thấy. . . . . . Lục Diệp cậu ta thích cậu."
Thiển Thiển à, mình cảm thấy. . . . . . Lục Diệp cậu ta thích cậu.
Trong chớp mắt đầu óc Thiển Thiển lâm vào trạng thái đơ, đợi sau khi cô hiểu từng chữ từng chữ trong lời nói của Lâm Nhược Vân nói những lời này là ý gì, lúc này lắc đầu giống như trống lắc: "Cái này không thể nào. Nếu không phải do anh mình từng nói với mình vài lần thì ngay cả có người này mình cũng không biết. Trước kia cũng chưa từng gặp mặt qua."
Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Nhược Vân liền hối hận: ‘Chuyện như vậy, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng rồi. Trừ danh hiệu học thần ở bên ngoài, lúc Lục Diệp ở sơ trung còn nổi danh lạnh lùng, ở tuổi mới biết yêu, ba năm trôi qua nữ sinh thổ lộ với Lục Diệp đếm không hết, chưa bao giờ thấy cậu ta quan tâm tới, mà đối với nữ sinh đưa cho cậu ta thư tình, cậu ta cũng chỉ cho người ta hai sự lựa chọn "Vứt bỏ hay là lấy lại, tự chọn đi."
Trong đó không thiếu các cô gái xinh đẹp hơn Thiển Thiển, nhưng toàn bộ đều bị vùi dập thê thảm.
Lục Diệp quá độc ác.
Tính tình cậu ta như vậy, cũng sẽ không có chuyện lãng mạn vừa gặp đã yêu đâu.
Lâm Nhược Vân nhớ lại, sau đó lắc đầu, hình như là muốn phủi bay những chuyện không thiết thực này trở về trong hệ ngân hà.
Nhìn Thiển Thiển nói chuyện với các bạn, Lục Diệp nheo mắt lại.
Rốt cuộc là sói yêu thỏ?
Hay là sói ăn hết thỏ?
Các cậu cho rằng ý nào mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.