Chương 60: Lâm tỏi nghiền ơi Lâm tỏi nghiền
Vu Triết
28/06/2024
Edit: zhuu
Chương 60: Lâm tỏi nghiền ơi Lâm tỏi nghiền
Lúc Lâm Diệu ra khỏi nhà ngồi vào xe của Quan Trạch thì cảm thấy cả người thoải mái, mẹ đứng ở cổng hét lớn: "Tối mấy đứa cứ ở ngoài đi, đừng ăn xiên bẩn——"
"Yên tâm đi!" Lâm Diệu hạ cửa sổ xe xuống, cũng hét lên.
"Quan Trạch, cách làm thịt lợn nấu táo hai lửa dì nói con nghe con về nhà thử chút nhé, không biết thì gọi cho dì——" Mẹ tiếp tục hét.
"Vâng——" Quan Trạch cũng hét lớn về phía cửa sổ bên chỗ Lâm Diệu.
"Ôi má nó anh nhỏ tiếng chút đi, tai em điếc luôn rồi nè." Lâm Diệu nhíu mày.
"Em hét cũng có nhỏ hơn anh đâu." Quan Trạch khởi động xe, "Giờ mình đi đâu đây?"
"Anh cứ lái trước đi," Tâm trạng Lâm Diệu rất tốt, giờ cho dù Quan Trạch có lái xe đưa cậu lên đường vành đai 2 cho kẹt xe chơi thì cậu cũng chả quan tâm, có điều sau khi nghĩ nghĩ thì cậu vỗ tay, "Có cần đến viện phúc lợi không anh?"
"Ừm, vậy đến thăm con trai tôi thôi." Quan Trạch lái xe ra khỏi tiểu khu, "Trước tiên đến siêu thị mua chút đồ cho thằng bé đã."
Siêu thị rất náo nhiệt, trước tết có nhiều hàng giảm giá sốc nên có rất nhiều người, Lâm Diệu đoán mấy hôm nay mẹ cũng sẽ ra săn.
"Mấy ngày nữa chắc mẹ em đi tranh hàng giảm giá rồi," Lâm Diệu đi theo sau Quan Trạch lòng vòng ở khu đồ chơi, "Anh có muốn đi cùng trải nghiệm chút không?"
"Được," Quan Trạch gật đầu, cầm mô hình ô tô bỏ vào xe mua sắm, "Sáng nay tôi gọi cho giám đốc Khâu, nói ăn tết xong sẽ quay lại làm việc, khoảng thời gian này rảnh lắm."
"Ừm, mấy hôm nay miệng vết thương của anh có gì không thoải mái không?" Lâm Diệu nhìn đầu của Quan Trạch lại muốn đưa tay lên sờ có điều người ở xung quanh hơi nhiều, cuối cùng cậu vẫn nhét tay vào túi.
"Miệng vết thương rất tốt, cũng cắt chỉ mười ngày rồi mà, có thể có gì không thoải mái chứ?" Quan Trạch dừng một chút lại chậm rãi bổ sung một câu, "Mông có hơi không thoải mái mới đúng."
Sau khi Lâm Diệu ngớ người thì nhanh chóng nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói: "Mẹ nó mặt anh sắp dày bằng chảo xào rau của Thiếu Lâm Tự luôn rồi!"
"Sao thế?" Quan Trạch cong môi, "Em sướng xong rồi còn không cho tôi nói không thoải mái à?"
"Lúc trước mông em đau em cũng có nhắc trước mặt người ta đâu, với cả anh chơi xấu em, em có làm được anh bao nhiêu đâu." Lâm Diệu lấy vài con búp bê bỏ vào xe, cậu nhớ ở viện phúc lợi có không ít cô bé.
"Vậy em cũng không chịu nổi mà cứng lên, hủy bỏ dạo đầu thì thôi đi đến công tác chuẩn bị cũng không có luôn…"
"Anh im ngay!" Mặt Lâm Diệu đỏ lên chỉ muốn vùi mặt vào đống búp bê.
Hai người họ mua một đống lớn đồ ăn, đồ chơi nhét đầy cốp sau, lúc xe trên đường lái đến viện phúc lợi Lâm Diệu cực kỳ bùi ngùi: "Giờ em cảm thấy em cứ như sứ giả tình yêu."
"Ừm." Quan Trạch gật đầu.
"Có điều em có hơi lo, em hứa với Lục Đằng lúc anh không có đây em sẽ dẫn thằng bé đi chơi," Lâm Diệu nhíu mày, "Kết quả là em chạy đi một tháng trời, có khi nào em ấy nghĩ em lừa gạt không?"
"Kiếp sau chắc em phải biến thành tỏi nghiền rồi," Quan Trạch cười nhìn cậu một cái, "Một bát lớn luôn."
"Anh cút đi, không phải anh cũng lừa em ấy rằng anh đi công tác đấy à?"
"Anh nói anh đi công tác về sẽ đến thăm thằng bé bây giờ anh đi công tác về rồi đi thăm thằng bé này," Ngón tay Quan Trạch gõ lên tay lái, "Lâm tỏi nghiền ơi Lâm tỏi nghiền, em nói xem kiếp sau anh gặp phải em nên ăn em hay là không đây?"
"Ăn! Nhất định phải ăn! Kiếp sau em mà biến thành tỏi nghiền thì anh nhất định đi tìm người khác, tốt nhất là ngày nào anh cũng ăn em sau đó anh mà tìm được ai thì làm ngạt chết người đó luôn," Lâm Diệu lên kế hoạch, "Sau đó anh cô đơn sống hết phần đời còn lại rồi xong cái anh chết rồi lại bắt đầu một kiếp sống mới, sau đó anh sẽ gặp em, sao nào?"
"Ừm, không tệ, có điều nếu em gặp anh thì nhất định không được giống như kiếp này đâu đó, em cứ dứt khoát tỏ tình với anh, thế nào?" Quan Trạch cười cười, đưa tay lên véo mặt cậu.
"Vâng." Lâm Diệu cực kỳ nghiêm túc gật đầu.
Xe mới vừa dừng trước cửa viện phúc lợi thì Lâm Diệu đã nghe thấy giọng của Lục Đằng. Vừa lúc là giờ tan học, Lục Đằng vừa đi qua giao lộ đã nhìn thấy xe của Quan Trạch, vừa chạy đến vừa gọi.
"Ba ơi——" Lục Đằng hưng phấn gọi lớn chạy qua rất vững vàng.
"Vừa tan học à?" Quan Trạch xuống xe, ngồi xổm xuống giang cánh tay ra ôm Lục Đằng nhào vào lòng mình lên, "Ba xem nào, một tháng không gặp con có cao lên không?"
"Cao lên ạ!" Lục Đằng hưng phấn đến mức mặt cũng đỏ lên, ôm cổ Quan Trạch không buông tay, "Hôm qua dì Lục đo cho con, cao lên 1cm luôn!"
"Không tệ nha, mười năm rồi ba không cao lên." Quan Trạch hôn lên má Lục Đằng một cái.
"Con phải giỏi chứ ạ," Lục Đằng cười rất đắc ý, "Anh Tiểu Khắc nói sau này JJ cũng sẽ dài ra."
(*JJ = kiu)
Suýt nữa thì Quan Trạch nghe không hiểu cậu bé nói gì, ngớ người rồi mới hỏi: "JJ? Ai nói con nghe?"
"Vâng, chính là anh Tiểu Khắc ở chung phòng với con, cái anh học lớp 4 á," Lục Đằng nhìn lên xe, đột nhiên lại gọi lớn, "Anh Lâm Diệu——"
"Nào, lại anh ôm một cái." Lâm Diệu cũng giang tay ra.
Quan Trạch đặt Lục Đằng lên đất, Lục Đằng lon ton chạy đến nhào lên người Lâm Diệu, có hơi uất ức nói: "Anh ơi, không phải anh nói là dẫn em đi chơi ạ? Sao anh cũng không đến?"
"Anh…" Lâm Diệu nhanh chóng ôm Lục Đằng đang bọc cả người như cái bánh chưng, câu này hỏi làm cậu có hơi áy náy đành phải hung hăng liếc nhìn Quan Trạch một cái, "Tự nhiên anh có chuyện gấp, gấp lắm luôn, không có thời gian đến báo với em, anh xin lỗi."
"Bỏ đi," Lục Đằng nghiêng đầu dựa vào vai cậu, tay vỗ vỗ mấy cái lên lưng cậu, giống như đang an ủi mà nói, "Không sao đâu anh, em cũng đoán là anh có việc gấp nên vậy, không giận anh đâu, dù sao thì giờ anh với ba em cũng đến rồi."
Lâm Diệu nghe Lục Đằng nói xong thì phút chốc cậu không biết nên nói cái gì mới phải, lâu lâu đứa nhỏ này lại nói mấy cậu làm cậu không tiếp nổi.
Dì ở viện phúc lợi đăng ký đồ chơi và quần áo mà họ mua xong để lúc Tết đến cho mấy bạn nhỏ làm quà.
Quan Trạch và Lâm Diệu dẫn Lục Đằng chơi bập bênh trong sân, Lâm Diệu và Lục Đằng ở một bên. Lâu rồi cậu không chơi cái này, vì để cho chân Lục Đằng lần nào cũng có thể chạm vào đất mà cậu không thể không squat, cậu cứ lo mình làm thêm mấy cái nữa thì đáy quần cũng rách luôn.
"Ba ơi," Lục Đằng khoa tay, "Dì Lục nói Tết con có thể ra ngoài đón với ba, ba dẫn con về nhà đón tết được không?'"
"Năm nay con không đón tết trong viện à?" Quan Trạch nhìn Lâm Diệu, trước đây lúc ăn tết hắn đều đến viện phúc lợi đón cùng Lục Đằng nhưng năm nay mẹ Lâm Diệu nói đến nhà cậu, hắn vẫn còn đang suy nghĩ nên sắp xếp thế nào.
"Em với ba đến nhà anh đón Tết được không nè?" Lâm Diệu cúi đầu hỏi Lục Đằng.
"Có tiện không?" Quan Trạch hỏi một câu.
"Mẹ em thích náo nhiệt lắm, cực kì thích con nít luôn, lần nào nhà em ăn tết cũng có một đám người lớn," Lâm Diệu sờ sờ mũi, "Anh chị em em đều lớn cỡ này cả rồi, đầy nhà…"
"Họ hàng đều đến nhà em cả à?" Quan Trạch ngớ người.
"Vâng, trước đây đêm 30 đều đến nhà ông nội em nhưng không phải là không đủ chỗ à anh? Sau thì đổi thành nhà em, rộng rãi…." Lâm Diệu nói được một nửa thì dừng lại, đột nhiên cậu hiểu ý của Quan Trạch khi hỏi câu này, mẹ bảo Quan Trạch đến nhà ăn tết, ý tứ chính là họ hàng đều sẽ nhìn thấy Quan Trạch vậy lúc đó nên giới thiệu như nào đây?
"Em đi, ba ơi mình đi đi ạ, được không ba?" Lục Đằng vừa nghe Lâm Diệu nói thì phấn khích, vặn vẹo cọ cọ lên người Lâm Diệu, "Anh ơi, em và ba đến nhà anh ăn tết nha anh? Em chưa từng ăn tết ở nhà bao giờ hết."
Câu này của Lục Đằng làm mũi Lâm Diệu cay cay, cậu Lục Đằng: "Ừm, đi, còn có mấy bạn nhỏ cỡ cỡ em nữa, em cùng mấy đứa đón thế, anh làm sủi cảo cho em."
Ra khỏi viện phúc lợi Quan Trạch nói là về nhà làm cơm, phải thử làm thịt lợn nấu táo hai lửa mà mẹ chỉ. Hai người mua một đống đồ ăn cũng không quan tâm có làm được không cứ đem về nhà trước đã.
Lâm Diệu đặt đồ ăn đã mua lên thớt, sau khi nghiên cứu cả buổi thì cậu quyết định rửa rau, Quan Trạch đi đến khoanh tay nhìn cậu, không hiểu tại sao Lâm Diệu không cận nhưng lần nào rửa cái gì đó thì cậu cứ giống như là đang rửa mặt vậy, mũi cũng sắp chạm vào rau luôn, rửa chén cũng y chang vậy, Quan Trạch nhìn cậu cả buổi mới hỏi một câu: "Em biết gói sủi cảo à?"
"Sao em lại không biết?" Lâm Diệu chậc một tiếng lại nhíu mày, nước dội xuống lá rau bắn lên mặt cậu, "Em nói với anh chứ, năm nào nhà em gói sủi cảo em cũng giúp đỡ hết đó, rất dễ, bỏ nhân vào rồi gấp qua gấp lại ấn một cái là xong, điều không hoàn hảo duy nhất là em gói sủi cảo không có cái nào đứng được hết toàn ngã rạp ra thôi……"
"Chỉ biết gói sủi cảo ngã ra?" Quan Trạch bật cười, "Anh còn tưởng em biết cái gì khác chứ."
"Quan trọng là không đến lượt em, từ hồi cấp 2 là anh em đã có thể cán bột một lần ba cái luôn hơn nữa tốc độ nhanh kinh khủng, năm sáu người gói mà anh ấy cũng làm kịp, anh nói xem ngoại trừ gói xíu thì còn đến lượt em không chứ…… Anh biết không?"
"Không biết," Quan Trạch cười, "Anh chưa gói sủi cảo bao giờ."
"Nhà Ninh Quyên ăn tết không gói sủi cảo hả?" Lâm Diệu ngớ người.
"Tết trong cửa hàng bận lắm, không rảnh làm, toàn là mua sủi cảo về rồi nấu lên ăn thôi."
Lâm Diệu buông đồ trong tay ra tắt nước đi, xoay người lại ôm eo Quan Trạch, sờ sờ mặt hắn: "Trọc Trọc à….."
"Tay lạnh như thế," Quan Trạch nhíu mày, nắm lấy tay cậu, "Sao em không dùng nước nóng?"
"Vặn ngược mất rồi," Lâm Diệu nhìn vòi nước, "Em nghĩ sao mà lúc rửa hơi lạ lạ, Trọc Trọc à…."
"Đạo trường mời nói." Quan Trạch thở dài.
"Trước giờ anh chưa từng gói sủi cảo hỏ?"
"Ừm, chưa từng."
"Lúc ăn tết cũng chưa từng ăn sủi cảo tự tay gói?"
"Không luôn."
Lâm Diệu không nói gì ôm chặt lấy Quan Trạch, nhỏ giọng nói bên tay hắn: "Sau này chồng sẽ thương anh thật nhiều luôn nha, cho anh ăn sủi cảo nè không để anh đáng thương như thế nữa."
"Ừm." Quan Trạch nhịn cười, vuốt lưng cậu.
Có điều câu này của Lâm Diệu nghe có hơi mắc cười nhưng ý nghĩa của nó và khiến cho Quan Trạch cảm thấy ấm áp.
Lúc Quan Trạch bận rộn nấu thịt nấu táo hai lửa Lâm Diệu không đành lòng vây xem, mẹ làm món này mùi vị đã rất kinh rồi giờ lại qua tay tay mơ Quan Trạch vốn dĩ nấu cũng chẳng ra làm sao nữa……
"Vợ ơi," Lâm Diệu ngồi xếp bằng trên sofa gọi với vào trong bếp, "Được không anh? Không biết thì đừng ngại mà hỏi mẹ chồng anh đi!"
"Em xem TV của em đi, em vừa gọi một cái tôi quên mất mình bỏ muối chưa rồi nè." Quan Trạch ở trong phòng bếp trả lời.
"Anh đừng có như thế chứ đại hiệp," Lâm Diệu rất sầu, "Anh nêm thử đi!"
"Không nêm, dù sau thì tôi bỏ một lần thôi, lát múc ra mà có mặn thì đổ thêm nước là được."
"Vl," Lâm Diệu ngã xuống sofa, "Anh nấu mì có phải cũng thế không?"
"Phải, mặn thì thêm nước, nhạt thì bỏ muối, làm đến khi nào được mới thôi." Quan Trạch trả lời rất bình tĩnh.
"Anh nhất định rất hợp với mẹ chồng anh……"
Chờ đến lúc Quan Trạch làm xong đồ ăn bưng ra, Lâm Diệu lấy hết can đảm ăn một miếng, thế mà cậu lại phát hiện mùi vì ngon bất ngờ, cậu trợn tròn mắt: "Ôi thần kì quá thật, anh làm theo cách của mẹ em thật à?"
"Đúng thế," Quan Trạch gắp một đũa nếm thử, "Hình như khá ngon nhỉ?"
"Là rất ngon! Kỳ lạ ghê!" Lâm Diệu gắp một miếng táo vào miệng, "Táo cũng không tệ luôn, cái này quá lạ, anh mà làm theo cách của mẹ em thì chắc chắn không có được cái vị này!"
"Ăn đi, em phụ trách xới cơm," Quan Trạch đưa chén của mình cho cậu, "Điều này chứng tỏ rằng tay nghề của mẹ em không phải người bình thường có thể vượt qua được."
"Mẹ của chúng ta." Lâm Diệu cầm chén xới cơm cho hắn.
"Ừm, điều này chứng tỏ rằng tay nghề của mẹ chúng ta không phải người bình thường có thể vượt qua được."
"Quan Trạch, cứ như này đi anh," Lâm Diệu vỗ bàn, "Tết mẹ em làm đồ ăn cứ bảo mẹ chỉ hết cho anh, sau đó anh làm, không cần anh làm quá ngon nhưng chắc chắn mùi vị nó sẽ bình thường, nhé anh?"
"Ừm, được." Quan Trạch cười cười.
Ăn xong Lâm Diệu dọn chén bát đem đi rửa, Quan Trạch đứng ở bên cạnh: "Tôi nhớ em đâu có cận thị mà."
"Ai nói với anh là em cận hả? Thị lực em tốt lắm đấy nhé," Lâm Diệu xoay đầu lại trừng mắt với hắn, "Có thể so với mắt ưng luôn đó."
"Phải rồi, mắt ưng mà rửa chén phải dùng mũi để ngửi," Quan Trạch liếc mắt nhìn tư thế cong lưng của Lâm Diệu, "Có rửa sạch hay chưa không phải mắt ưng xem mà phải ngửi."
"Má nó," Lâm Diệu bật cười, đóng nước lại, "Anh bất mãn gì với hình tượng em rửa chén hả?"
"Đâu có, chỉ muốn hỏi em tại sao thôi, em rửa rau mà nhìn sát như thế coi như là em tìm sâu đi nhưng em rửa chén cũng như thế không sợ bị văng vào mặt hả?" Quan Trạch xoa đầu cậu, "Cái bồn này là lùn thêm tí nữa, cách em rửa như này không phải là cúi thấp xuống rửa luôn à?"
"Đây là cái thói quen không hiểu nổi của em, em cũng không hiểu sao nữa," Lâm Diệu tiếp tục rửa chén nghĩ nghĩ lại quay đầu nhìn Quan Trạch, "Vì em lễ phép quá à? Chắc chắn thế rồi, mấy người Giang Nhất Phi đều nói em vô cùng lễ phép……"
Nhắc đến Giang Nhất Phi Lâm Diệu đột nhiên không nói nữa, cậu nhớ đến cậu và Giang Nhất Phi đã không còn là đồng nghiệp nữa rồi, cậu nghỉ việc.
Lát sau cậu mới thở dài: "Ăn tết xong em còn phải đi tìm việc nữa, nói không chừng ba em sẽ bảo em đến công ty ông ấy, không thì bảo em đến chỗ Lâm Tông."
"Anh mở cửa sao cho em vào." Quan Trạch cười nhìn cậu.
"Mở kiểu gì?"
"Anh biện lý do với giám đốc Khâu để ăn tết xong em tiếp tục đi làm."
"Biện lý do gì?" Lâm Diệu cầm chén đặt lên bếp, rất chờ mong nhìn Quan Trạch, cậu thật sự muốn về làm lại, đồng nghiệp đều rất không tệ, công việc cũng quen tay cả rồi.
"Nói tôi quy tắc ngầm em rồi." Quan Trạch cười hôn lên môi cậu một cái, xoay người ra khỏi phòng bếp.
"Má!"
Còn hai ngày nữa là đến tết, ngày ngày Lâm Diệu và Quan Trạch rảnh rỗi không có việc gì đều bị mẹ kéo đi mua sắm, từ đồ ăn đến dụng cụ nấu ăn, cuối cùng đến chăn gối nệm cũng không tha.
"Mẹ, chăn không cần mua chứ," Lâm Diệu nhét đồ vào trong cốp xe, ghế sau xe cũng toàn là đồ, "Nhà mình cũng có phải là không có chăn đâu mà."
"Con thì biết cái gì, con quên năm ngoái chú với dì con đến đây, tôi đánh bài trễ không về được, chăn nhà mình không đủ đắp đấy, lần này phải chuẩn bị đầy đủ mới được," Mẹ rất vui vẻ mà vỗ vỗ nóc xe, lại nhìn Quan Trạch đang cầm một đống đồ chuẩn bị nhét vào trong xe, "Quan Trạch biết chơi mạt chược không con? Đánh bài gì đó ấy?"
"Đều biết cả ạ." Quan Trạch cười cười.
"Úi chà tốt quá rồi, không hổ là người từng làm giang hồ," Mẹ rất phấn khích mà hỏi thăm, "Chơi giỏi không?"
"Mẹ, câu này của mẹ…." Lâm Diệu thở dài.
"Con đừng có lên, con mà lên bàn chơi là toàn cúng tiền cho người ta, năm nay con cứ phụ trách bưng trà, đồ ăn lên đi, năm ngoái anh con cho con một vạn cuối cùng thua sạch vào tay ba con," Mẹ vỗ vai Quan Trạch, "Nếu mà con chơi giỏi thì năm nay con giúp dì lấy tiền hồi năm ngoái thua vào tay chú con về nha!"
"Tiền ba con thắng được không phải đều để mẹ mua quần áo hết à." Lâm Diệu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
"Vậy giống nhau được chắc! Nếu Quan Trạch giúp mẹ thắng tiền về được, mẹ cũng mua quần áo cho con mà!" Mẹ đóng cửa xe lại, rất khó chịu mà vừa hét vừa lên xe.
"Phải phải phải, không giống nhau miếng nào, thắng thì mẹ giữ đi con không cần quần áo." Lâm Diệu rất bất đắc dĩ mà cũng lên xe ngồi ở ghế phụ lái.
"Vậy con trần truồng luôn đi." Mẹ phản ứng rất nhanh mà trả lời một câu.
Lâm Diệu há miệng không nói nên lời, Quan Trạch nhịn cười: "Không biết trình độ của chú như nào, con sẽ cố hết sức."
"Ba em hay lắm, cả nhà không một ai chơi lại, anh em mà thấy ba là lập tức xuống bàn đi ăn khuya luôn, cũng chỉ có mình ông em chịu chơi với ông ấy tại ông ấy không dám thắng." Lâm Diệu cười hi hi vui vẻ.
Mẹ Lâm Diệu nói rất nhiều, đôi khi Lâm Diệu hay thích lải nhải chắc là giống mẹ, hơn nữa suy nghĩ của mẹ Lâm Diệu nhảy rất nhanh, câu trước còn đang nói là tết nên làm món gì câu sau đã nói đến con trai nhà anh họ Lâm Diệu mới lớp 1 đã yêu đương rồi.
Quan Trạch không nói gì, cả đường lái xe đều ngồi nghe. Hắn thích cảm giác này, người nhà cùng nói chuyện với nhau, không ngại ngùng gì, không lễ nghĩa gì, hắn từng khát khao có được một gia đình như thế, một phần tình thân mà bây giờ mọi thứ đã vây quanh hắn một cách chân thật nhất.
Trước đây lúc ăn tết chính là những ngày tháng khó sống nhất của hắn, từ đầu tháng Chạp là hắn đã chẳng muốn đi ra đường nữa, bình thường đều sẽ tìm một chỗ không người nào đó ngơ ngẩn cả một ngày, nghe tiếng pháo ở xa xa và cả tiếng trẻ con đùa giỡn, các loại cảm giác đứng trong đám đông nhưng lại không thể chịu được cảm giác cô đơn đã từng khiến hắn vô cùng hận chính mình.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hắn cảm thấy mình cũng xem như là may mắn, chú Ninh kéo hắn lại ngay lúc hắn muốn từ bỏ nhất, thay đổi quỹ đạo của cuộc đời hắn, mặc dù hắn vẫn giấu mình rất chặt nhưng lại bắt đầu có thể cảm giác được thiện ý. Mà bây giờ, hắn nhìn Lâm Diệu ở bên cạnh đang nói chuyện cùng mẹ, người này khiến hắn buông xuống hết tất cả những phòng bị của mình.
Xe dừng trong sân, Lâm Tông ngậm thuốc lá đi từ trong nhà ra, sau khi nhìn thấy cốp xe thì ngớ người, nói một câu không rõ lắm: "Đù má, nay siêu thị cho không đấy à?"
"Giúp đi!" Mẹ đặt đồ lên tay y, lại tiện tay lấy thuốc trong miệng y ném xuống đất dẫm tắt, "Đã nói là đừng có hút thuốc trong nhà rồi mà! Phiền quá trời đi, sao mà cứ hút thuốc ở trong nhà!"
"Con mới lên sân thượng hút đó! Thấy mọi người về con mới đi xuống giúp bê đồ," Lâm Tông ôm đồ đi vào nhà, "Sớm biết thế con đổi với Lâm Diệu cho rồi, con đi tranh đồ cho Lâm Diệu ở nhà dọn dẹp với ba! Con dọn một ngày mệt gần chết mà đứng trên sân thượng hút điếu thuốc thôi cũng bị chửi!"
"Sao không thuê giúp việc thế?" Quan Trạch ôm một đống đồ, biệt thự nhà Lâm Diệu nhiều phòng như thế chỉ có mỗi Lâm Tông và ba Lâm Diệu dọn dẹp đúng là lượng công việc có hơi lớn thật.
"Trước giờ không thuê, mẹ nói người giúp việc không thích hợp là không tốt," Lâm Diệu cười cả buổi, "Còn nói là tự mình dọn một lần mới biết mệt bao nhiêu để bình thường không dám bài ra."
"Ôi trời," Mẹ vào nhà thì hô một tiếng, "Sàn nhà lau sáng quá trời ta, đánh bóng luôn à?"
Lâm Diệu đi theo vào nhà vừa định khen theo một tiếng thì nhìn thấy ba đứng yên trong phòng khách không nhúc nhích.
"Ba đang lau nhà à?" Lâm Diệu hỏi một câu.
Ba nửa cong eo tay chống lên cây lau nhà y như chống gậy, mặt không có biểu cảm gì: "Ừm, còn chưa có đánh bóng đâu."
"Để con làm cho." Quan Trạch đặt đồ xuống đi qua muốn cầm lấy cây lau.
"Đừng nhúc nhích." Ba vẫn giữ tư thế kia.
"Anh sao thế?" Mẹ đi đến trước mặt ba, bày ra cái động tác người máy cũng bất động, "Chúng ta đều là người gỗ nè."
"Hai người có thế đừng như vậy không?" Lâm Tông cầm điếu thuốc muốn lên lại sân thượng, đi lên cầu thang được một nửa vừa thấy cảnh này chỉ đành phải dừng lại, "Từ nhỏ Quan Trạch không quen xem loại chuyện này đâu, doạ người ta tưởng là nhà mình kiêm nhận bệnh nhân tâm thần luôn bây giờ."
"Liên quan gì đến con, đi hút thuốc đi." Mẹ trừng mắt nhìn y một cái, tiếp tục đứng yên tươi cười nhìn ba.
"Anh trật eo rồi." Ba nói một câu.
"Hả? Gì cơ?" Mẹ lấp tức gấp đến mức hét lên.
"Trật, eo, rồi, không, nhúc, nhích, được, nữa." Ba nói rõ ràng từng chữ một.
Cả nhà đều lo lắng, toàn bộ chạy đến nhưng không biết là rốt cuộc nó trật kiểu gì nên ai cũng không dám đỡ.
Ba lạnh mặt nhìn mấy người trong nhà mình lo lắng xong đột nhiên đứng thẳng dậy, xách theo cây lau nhà đi nhanh như bay ra ngoài sân sau.
"Ôi anh đừng nhúc nhích….." Mẹ hét lên, ngớ người xong thì đổi thành hét lớn, "Lâm đại ca, không phải là anh bị trật eo hả!"
"Đùa mọi người chơi thôi," Ba đi vào sân sau, "Giành nhiều đồ vậy vất vả."
"Ôi——" Lâm Tông dài giọng thở dài, "Có tình thú quá trời quá đất."
"Bị chơi nữa rồi," Lâm Diệu nằm phịch xuống sofa, mũi chân chạm chạm lên đùi Quan Trạch, "Ngồi xuống nghỉ chút đi anh."
"Ba em còn chơi kiểu này à?" Quan Trạch cười, ngồi bên người cậu.
"Vâng, đại đa số thời gian đều vô cùng nghiêm túc, lâu lâu sẽ làm khùng làm điên," Lâm Diệu gối lên cánh tay cười với hắn, "Y chang anh vậy đó, bình thường nhìn lạnh lùng kinh khủng, bộ dáng sếp lớn mặt lạnh đồ thật ra sau lưng con mẹ nó chính là lưu manh."
"Anh…" Quan Trạch vừa định nói chuyện thì điện thoại đang vang lên, hắn đã đổi về sim cũ, hắn lấy ra nhìn là số của Ninh Quyên, hắn nghe điện thoại, "Quyên à?"
"Ừm, trước tết anh bận không?" Bên kia Ninh Quyên trực tiếp hỏi một câu.
"Cũng tạm, có chuyện gì à?"
"Anh xem hôm nào rảnh thì đi ăn bữa cơm đi, anh với cả Lâm Diệu nữa."
Quan Trạch suy nghĩ một lúc: "Có phải có người muốn để anh gặp không?"
"Không hổ là anh trai nhiều năm như thế." Ninh Quyên cười cười.
____________
Chương 60: Lâm tỏi nghiền ơi Lâm tỏi nghiền
Lúc Lâm Diệu ra khỏi nhà ngồi vào xe của Quan Trạch thì cảm thấy cả người thoải mái, mẹ đứng ở cổng hét lớn: "Tối mấy đứa cứ ở ngoài đi, đừng ăn xiên bẩn——"
"Yên tâm đi!" Lâm Diệu hạ cửa sổ xe xuống, cũng hét lên.
"Quan Trạch, cách làm thịt lợn nấu táo hai lửa dì nói con nghe con về nhà thử chút nhé, không biết thì gọi cho dì——" Mẹ tiếp tục hét.
"Vâng——" Quan Trạch cũng hét lớn về phía cửa sổ bên chỗ Lâm Diệu.
"Ôi má nó anh nhỏ tiếng chút đi, tai em điếc luôn rồi nè." Lâm Diệu nhíu mày.
"Em hét cũng có nhỏ hơn anh đâu." Quan Trạch khởi động xe, "Giờ mình đi đâu đây?"
"Anh cứ lái trước đi," Tâm trạng Lâm Diệu rất tốt, giờ cho dù Quan Trạch có lái xe đưa cậu lên đường vành đai 2 cho kẹt xe chơi thì cậu cũng chả quan tâm, có điều sau khi nghĩ nghĩ thì cậu vỗ tay, "Có cần đến viện phúc lợi không anh?"
"Ừm, vậy đến thăm con trai tôi thôi." Quan Trạch lái xe ra khỏi tiểu khu, "Trước tiên đến siêu thị mua chút đồ cho thằng bé đã."
Siêu thị rất náo nhiệt, trước tết có nhiều hàng giảm giá sốc nên có rất nhiều người, Lâm Diệu đoán mấy hôm nay mẹ cũng sẽ ra săn.
"Mấy ngày nữa chắc mẹ em đi tranh hàng giảm giá rồi," Lâm Diệu đi theo sau Quan Trạch lòng vòng ở khu đồ chơi, "Anh có muốn đi cùng trải nghiệm chút không?"
"Được," Quan Trạch gật đầu, cầm mô hình ô tô bỏ vào xe mua sắm, "Sáng nay tôi gọi cho giám đốc Khâu, nói ăn tết xong sẽ quay lại làm việc, khoảng thời gian này rảnh lắm."
"Ừm, mấy hôm nay miệng vết thương của anh có gì không thoải mái không?" Lâm Diệu nhìn đầu của Quan Trạch lại muốn đưa tay lên sờ có điều người ở xung quanh hơi nhiều, cuối cùng cậu vẫn nhét tay vào túi.
"Miệng vết thương rất tốt, cũng cắt chỉ mười ngày rồi mà, có thể có gì không thoải mái chứ?" Quan Trạch dừng một chút lại chậm rãi bổ sung một câu, "Mông có hơi không thoải mái mới đúng."
Sau khi Lâm Diệu ngớ người thì nhanh chóng nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói: "Mẹ nó mặt anh sắp dày bằng chảo xào rau của Thiếu Lâm Tự luôn rồi!"
"Sao thế?" Quan Trạch cong môi, "Em sướng xong rồi còn không cho tôi nói không thoải mái à?"
"Lúc trước mông em đau em cũng có nhắc trước mặt người ta đâu, với cả anh chơi xấu em, em có làm được anh bao nhiêu đâu." Lâm Diệu lấy vài con búp bê bỏ vào xe, cậu nhớ ở viện phúc lợi có không ít cô bé.
"Vậy em cũng không chịu nổi mà cứng lên, hủy bỏ dạo đầu thì thôi đi đến công tác chuẩn bị cũng không có luôn…"
"Anh im ngay!" Mặt Lâm Diệu đỏ lên chỉ muốn vùi mặt vào đống búp bê.
Hai người họ mua một đống lớn đồ ăn, đồ chơi nhét đầy cốp sau, lúc xe trên đường lái đến viện phúc lợi Lâm Diệu cực kỳ bùi ngùi: "Giờ em cảm thấy em cứ như sứ giả tình yêu."
"Ừm." Quan Trạch gật đầu.
"Có điều em có hơi lo, em hứa với Lục Đằng lúc anh không có đây em sẽ dẫn thằng bé đi chơi," Lâm Diệu nhíu mày, "Kết quả là em chạy đi một tháng trời, có khi nào em ấy nghĩ em lừa gạt không?"
"Kiếp sau chắc em phải biến thành tỏi nghiền rồi," Quan Trạch cười nhìn cậu một cái, "Một bát lớn luôn."
"Anh cút đi, không phải anh cũng lừa em ấy rằng anh đi công tác đấy à?"
"Anh nói anh đi công tác về sẽ đến thăm thằng bé bây giờ anh đi công tác về rồi đi thăm thằng bé này," Ngón tay Quan Trạch gõ lên tay lái, "Lâm tỏi nghiền ơi Lâm tỏi nghiền, em nói xem kiếp sau anh gặp phải em nên ăn em hay là không đây?"
"Ăn! Nhất định phải ăn! Kiếp sau em mà biến thành tỏi nghiền thì anh nhất định đi tìm người khác, tốt nhất là ngày nào anh cũng ăn em sau đó anh mà tìm được ai thì làm ngạt chết người đó luôn," Lâm Diệu lên kế hoạch, "Sau đó anh cô đơn sống hết phần đời còn lại rồi xong cái anh chết rồi lại bắt đầu một kiếp sống mới, sau đó anh sẽ gặp em, sao nào?"
"Ừm, không tệ, có điều nếu em gặp anh thì nhất định không được giống như kiếp này đâu đó, em cứ dứt khoát tỏ tình với anh, thế nào?" Quan Trạch cười cười, đưa tay lên véo mặt cậu.
"Vâng." Lâm Diệu cực kỳ nghiêm túc gật đầu.
Xe mới vừa dừng trước cửa viện phúc lợi thì Lâm Diệu đã nghe thấy giọng của Lục Đằng. Vừa lúc là giờ tan học, Lục Đằng vừa đi qua giao lộ đã nhìn thấy xe của Quan Trạch, vừa chạy đến vừa gọi.
"Ba ơi——" Lục Đằng hưng phấn gọi lớn chạy qua rất vững vàng.
"Vừa tan học à?" Quan Trạch xuống xe, ngồi xổm xuống giang cánh tay ra ôm Lục Đằng nhào vào lòng mình lên, "Ba xem nào, một tháng không gặp con có cao lên không?"
"Cao lên ạ!" Lục Đằng hưng phấn đến mức mặt cũng đỏ lên, ôm cổ Quan Trạch không buông tay, "Hôm qua dì Lục đo cho con, cao lên 1cm luôn!"
"Không tệ nha, mười năm rồi ba không cao lên." Quan Trạch hôn lên má Lục Đằng một cái.
"Con phải giỏi chứ ạ," Lục Đằng cười rất đắc ý, "Anh Tiểu Khắc nói sau này JJ cũng sẽ dài ra."
(*JJ = kiu)
Suýt nữa thì Quan Trạch nghe không hiểu cậu bé nói gì, ngớ người rồi mới hỏi: "JJ? Ai nói con nghe?"
"Vâng, chính là anh Tiểu Khắc ở chung phòng với con, cái anh học lớp 4 á," Lục Đằng nhìn lên xe, đột nhiên lại gọi lớn, "Anh Lâm Diệu——"
"Nào, lại anh ôm một cái." Lâm Diệu cũng giang tay ra.
Quan Trạch đặt Lục Đằng lên đất, Lục Đằng lon ton chạy đến nhào lên người Lâm Diệu, có hơi uất ức nói: "Anh ơi, không phải anh nói là dẫn em đi chơi ạ? Sao anh cũng không đến?"
"Anh…" Lâm Diệu nhanh chóng ôm Lục Đằng đang bọc cả người như cái bánh chưng, câu này hỏi làm cậu có hơi áy náy đành phải hung hăng liếc nhìn Quan Trạch một cái, "Tự nhiên anh có chuyện gấp, gấp lắm luôn, không có thời gian đến báo với em, anh xin lỗi."
"Bỏ đi," Lục Đằng nghiêng đầu dựa vào vai cậu, tay vỗ vỗ mấy cái lên lưng cậu, giống như đang an ủi mà nói, "Không sao đâu anh, em cũng đoán là anh có việc gấp nên vậy, không giận anh đâu, dù sao thì giờ anh với ba em cũng đến rồi."
Lâm Diệu nghe Lục Đằng nói xong thì phút chốc cậu không biết nên nói cái gì mới phải, lâu lâu đứa nhỏ này lại nói mấy cậu làm cậu không tiếp nổi.
Dì ở viện phúc lợi đăng ký đồ chơi và quần áo mà họ mua xong để lúc Tết đến cho mấy bạn nhỏ làm quà.
Quan Trạch và Lâm Diệu dẫn Lục Đằng chơi bập bênh trong sân, Lâm Diệu và Lục Đằng ở một bên. Lâu rồi cậu không chơi cái này, vì để cho chân Lục Đằng lần nào cũng có thể chạm vào đất mà cậu không thể không squat, cậu cứ lo mình làm thêm mấy cái nữa thì đáy quần cũng rách luôn.
"Ba ơi," Lục Đằng khoa tay, "Dì Lục nói Tết con có thể ra ngoài đón với ba, ba dẫn con về nhà đón tết được không?'"
"Năm nay con không đón tết trong viện à?" Quan Trạch nhìn Lâm Diệu, trước đây lúc ăn tết hắn đều đến viện phúc lợi đón cùng Lục Đằng nhưng năm nay mẹ Lâm Diệu nói đến nhà cậu, hắn vẫn còn đang suy nghĩ nên sắp xếp thế nào.
"Em với ba đến nhà anh đón Tết được không nè?" Lâm Diệu cúi đầu hỏi Lục Đằng.
"Có tiện không?" Quan Trạch hỏi một câu.
"Mẹ em thích náo nhiệt lắm, cực kì thích con nít luôn, lần nào nhà em ăn tết cũng có một đám người lớn," Lâm Diệu sờ sờ mũi, "Anh chị em em đều lớn cỡ này cả rồi, đầy nhà…"
"Họ hàng đều đến nhà em cả à?" Quan Trạch ngớ người.
"Vâng, trước đây đêm 30 đều đến nhà ông nội em nhưng không phải là không đủ chỗ à anh? Sau thì đổi thành nhà em, rộng rãi…." Lâm Diệu nói được một nửa thì dừng lại, đột nhiên cậu hiểu ý của Quan Trạch khi hỏi câu này, mẹ bảo Quan Trạch đến nhà ăn tết, ý tứ chính là họ hàng đều sẽ nhìn thấy Quan Trạch vậy lúc đó nên giới thiệu như nào đây?
"Em đi, ba ơi mình đi đi ạ, được không ba?" Lục Đằng vừa nghe Lâm Diệu nói thì phấn khích, vặn vẹo cọ cọ lên người Lâm Diệu, "Anh ơi, em và ba đến nhà anh ăn tết nha anh? Em chưa từng ăn tết ở nhà bao giờ hết."
Câu này của Lục Đằng làm mũi Lâm Diệu cay cay, cậu Lục Đằng: "Ừm, đi, còn có mấy bạn nhỏ cỡ cỡ em nữa, em cùng mấy đứa đón thế, anh làm sủi cảo cho em."
Ra khỏi viện phúc lợi Quan Trạch nói là về nhà làm cơm, phải thử làm thịt lợn nấu táo hai lửa mà mẹ chỉ. Hai người mua một đống đồ ăn cũng không quan tâm có làm được không cứ đem về nhà trước đã.
Lâm Diệu đặt đồ ăn đã mua lên thớt, sau khi nghiên cứu cả buổi thì cậu quyết định rửa rau, Quan Trạch đi đến khoanh tay nhìn cậu, không hiểu tại sao Lâm Diệu không cận nhưng lần nào rửa cái gì đó thì cậu cứ giống như là đang rửa mặt vậy, mũi cũng sắp chạm vào rau luôn, rửa chén cũng y chang vậy, Quan Trạch nhìn cậu cả buổi mới hỏi một câu: "Em biết gói sủi cảo à?"
"Sao em lại không biết?" Lâm Diệu chậc một tiếng lại nhíu mày, nước dội xuống lá rau bắn lên mặt cậu, "Em nói với anh chứ, năm nào nhà em gói sủi cảo em cũng giúp đỡ hết đó, rất dễ, bỏ nhân vào rồi gấp qua gấp lại ấn một cái là xong, điều không hoàn hảo duy nhất là em gói sủi cảo không có cái nào đứng được hết toàn ngã rạp ra thôi……"
"Chỉ biết gói sủi cảo ngã ra?" Quan Trạch bật cười, "Anh còn tưởng em biết cái gì khác chứ."
"Quan trọng là không đến lượt em, từ hồi cấp 2 là anh em đã có thể cán bột một lần ba cái luôn hơn nữa tốc độ nhanh kinh khủng, năm sáu người gói mà anh ấy cũng làm kịp, anh nói xem ngoại trừ gói xíu thì còn đến lượt em không chứ…… Anh biết không?"
"Không biết," Quan Trạch cười, "Anh chưa gói sủi cảo bao giờ."
"Nhà Ninh Quyên ăn tết không gói sủi cảo hả?" Lâm Diệu ngớ người.
"Tết trong cửa hàng bận lắm, không rảnh làm, toàn là mua sủi cảo về rồi nấu lên ăn thôi."
Lâm Diệu buông đồ trong tay ra tắt nước đi, xoay người lại ôm eo Quan Trạch, sờ sờ mặt hắn: "Trọc Trọc à….."
"Tay lạnh như thế," Quan Trạch nhíu mày, nắm lấy tay cậu, "Sao em không dùng nước nóng?"
"Vặn ngược mất rồi," Lâm Diệu nhìn vòi nước, "Em nghĩ sao mà lúc rửa hơi lạ lạ, Trọc Trọc à…."
"Đạo trường mời nói." Quan Trạch thở dài.
"Trước giờ anh chưa từng gói sủi cảo hỏ?"
"Ừm, chưa từng."
"Lúc ăn tết cũng chưa từng ăn sủi cảo tự tay gói?"
"Không luôn."
Lâm Diệu không nói gì ôm chặt lấy Quan Trạch, nhỏ giọng nói bên tay hắn: "Sau này chồng sẽ thương anh thật nhiều luôn nha, cho anh ăn sủi cảo nè không để anh đáng thương như thế nữa."
"Ừm." Quan Trạch nhịn cười, vuốt lưng cậu.
Có điều câu này của Lâm Diệu nghe có hơi mắc cười nhưng ý nghĩa của nó và khiến cho Quan Trạch cảm thấy ấm áp.
Lúc Quan Trạch bận rộn nấu thịt nấu táo hai lửa Lâm Diệu không đành lòng vây xem, mẹ làm món này mùi vị đã rất kinh rồi giờ lại qua tay tay mơ Quan Trạch vốn dĩ nấu cũng chẳng ra làm sao nữa……
"Vợ ơi," Lâm Diệu ngồi xếp bằng trên sofa gọi với vào trong bếp, "Được không anh? Không biết thì đừng ngại mà hỏi mẹ chồng anh đi!"
"Em xem TV của em đi, em vừa gọi một cái tôi quên mất mình bỏ muối chưa rồi nè." Quan Trạch ở trong phòng bếp trả lời.
"Anh đừng có như thế chứ đại hiệp," Lâm Diệu rất sầu, "Anh nêm thử đi!"
"Không nêm, dù sau thì tôi bỏ một lần thôi, lát múc ra mà có mặn thì đổ thêm nước là được."
"Vl," Lâm Diệu ngã xuống sofa, "Anh nấu mì có phải cũng thế không?"
"Phải, mặn thì thêm nước, nhạt thì bỏ muối, làm đến khi nào được mới thôi." Quan Trạch trả lời rất bình tĩnh.
"Anh nhất định rất hợp với mẹ chồng anh……"
Chờ đến lúc Quan Trạch làm xong đồ ăn bưng ra, Lâm Diệu lấy hết can đảm ăn một miếng, thế mà cậu lại phát hiện mùi vì ngon bất ngờ, cậu trợn tròn mắt: "Ôi thần kì quá thật, anh làm theo cách của mẹ em thật à?"
"Đúng thế," Quan Trạch gắp một đũa nếm thử, "Hình như khá ngon nhỉ?"
"Là rất ngon! Kỳ lạ ghê!" Lâm Diệu gắp một miếng táo vào miệng, "Táo cũng không tệ luôn, cái này quá lạ, anh mà làm theo cách của mẹ em thì chắc chắn không có được cái vị này!"
"Ăn đi, em phụ trách xới cơm," Quan Trạch đưa chén của mình cho cậu, "Điều này chứng tỏ rằng tay nghề của mẹ em không phải người bình thường có thể vượt qua được."
"Mẹ của chúng ta." Lâm Diệu cầm chén xới cơm cho hắn.
"Ừm, điều này chứng tỏ rằng tay nghề của mẹ chúng ta không phải người bình thường có thể vượt qua được."
"Quan Trạch, cứ như này đi anh," Lâm Diệu vỗ bàn, "Tết mẹ em làm đồ ăn cứ bảo mẹ chỉ hết cho anh, sau đó anh làm, không cần anh làm quá ngon nhưng chắc chắn mùi vị nó sẽ bình thường, nhé anh?"
"Ừm, được." Quan Trạch cười cười.
Ăn xong Lâm Diệu dọn chén bát đem đi rửa, Quan Trạch đứng ở bên cạnh: "Tôi nhớ em đâu có cận thị mà."
"Ai nói với anh là em cận hả? Thị lực em tốt lắm đấy nhé," Lâm Diệu xoay đầu lại trừng mắt với hắn, "Có thể so với mắt ưng luôn đó."
"Phải rồi, mắt ưng mà rửa chén phải dùng mũi để ngửi," Quan Trạch liếc mắt nhìn tư thế cong lưng của Lâm Diệu, "Có rửa sạch hay chưa không phải mắt ưng xem mà phải ngửi."
"Má nó," Lâm Diệu bật cười, đóng nước lại, "Anh bất mãn gì với hình tượng em rửa chén hả?"
"Đâu có, chỉ muốn hỏi em tại sao thôi, em rửa rau mà nhìn sát như thế coi như là em tìm sâu đi nhưng em rửa chén cũng như thế không sợ bị văng vào mặt hả?" Quan Trạch xoa đầu cậu, "Cái bồn này là lùn thêm tí nữa, cách em rửa như này không phải là cúi thấp xuống rửa luôn à?"
"Đây là cái thói quen không hiểu nổi của em, em cũng không hiểu sao nữa," Lâm Diệu tiếp tục rửa chén nghĩ nghĩ lại quay đầu nhìn Quan Trạch, "Vì em lễ phép quá à? Chắc chắn thế rồi, mấy người Giang Nhất Phi đều nói em vô cùng lễ phép……"
Nhắc đến Giang Nhất Phi Lâm Diệu đột nhiên không nói nữa, cậu nhớ đến cậu và Giang Nhất Phi đã không còn là đồng nghiệp nữa rồi, cậu nghỉ việc.
Lát sau cậu mới thở dài: "Ăn tết xong em còn phải đi tìm việc nữa, nói không chừng ba em sẽ bảo em đến công ty ông ấy, không thì bảo em đến chỗ Lâm Tông."
"Anh mở cửa sao cho em vào." Quan Trạch cười nhìn cậu.
"Mở kiểu gì?"
"Anh biện lý do với giám đốc Khâu để ăn tết xong em tiếp tục đi làm."
"Biện lý do gì?" Lâm Diệu cầm chén đặt lên bếp, rất chờ mong nhìn Quan Trạch, cậu thật sự muốn về làm lại, đồng nghiệp đều rất không tệ, công việc cũng quen tay cả rồi.
"Nói tôi quy tắc ngầm em rồi." Quan Trạch cười hôn lên môi cậu một cái, xoay người ra khỏi phòng bếp.
"Má!"
Còn hai ngày nữa là đến tết, ngày ngày Lâm Diệu và Quan Trạch rảnh rỗi không có việc gì đều bị mẹ kéo đi mua sắm, từ đồ ăn đến dụng cụ nấu ăn, cuối cùng đến chăn gối nệm cũng không tha.
"Mẹ, chăn không cần mua chứ," Lâm Diệu nhét đồ vào trong cốp xe, ghế sau xe cũng toàn là đồ, "Nhà mình cũng có phải là không có chăn đâu mà."
"Con thì biết cái gì, con quên năm ngoái chú với dì con đến đây, tôi đánh bài trễ không về được, chăn nhà mình không đủ đắp đấy, lần này phải chuẩn bị đầy đủ mới được," Mẹ rất vui vẻ mà vỗ vỗ nóc xe, lại nhìn Quan Trạch đang cầm một đống đồ chuẩn bị nhét vào trong xe, "Quan Trạch biết chơi mạt chược không con? Đánh bài gì đó ấy?"
"Đều biết cả ạ." Quan Trạch cười cười.
"Úi chà tốt quá rồi, không hổ là người từng làm giang hồ," Mẹ rất phấn khích mà hỏi thăm, "Chơi giỏi không?"
"Mẹ, câu này của mẹ…." Lâm Diệu thở dài.
"Con đừng có lên, con mà lên bàn chơi là toàn cúng tiền cho người ta, năm nay con cứ phụ trách bưng trà, đồ ăn lên đi, năm ngoái anh con cho con một vạn cuối cùng thua sạch vào tay ba con," Mẹ vỗ vai Quan Trạch, "Nếu mà con chơi giỏi thì năm nay con giúp dì lấy tiền hồi năm ngoái thua vào tay chú con về nha!"
"Tiền ba con thắng được không phải đều để mẹ mua quần áo hết à." Lâm Diệu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
"Vậy giống nhau được chắc! Nếu Quan Trạch giúp mẹ thắng tiền về được, mẹ cũng mua quần áo cho con mà!" Mẹ đóng cửa xe lại, rất khó chịu mà vừa hét vừa lên xe.
"Phải phải phải, không giống nhau miếng nào, thắng thì mẹ giữ đi con không cần quần áo." Lâm Diệu rất bất đắc dĩ mà cũng lên xe ngồi ở ghế phụ lái.
"Vậy con trần truồng luôn đi." Mẹ phản ứng rất nhanh mà trả lời một câu.
Lâm Diệu há miệng không nói nên lời, Quan Trạch nhịn cười: "Không biết trình độ của chú như nào, con sẽ cố hết sức."
"Ba em hay lắm, cả nhà không một ai chơi lại, anh em mà thấy ba là lập tức xuống bàn đi ăn khuya luôn, cũng chỉ có mình ông em chịu chơi với ông ấy tại ông ấy không dám thắng." Lâm Diệu cười hi hi vui vẻ.
Mẹ Lâm Diệu nói rất nhiều, đôi khi Lâm Diệu hay thích lải nhải chắc là giống mẹ, hơn nữa suy nghĩ của mẹ Lâm Diệu nhảy rất nhanh, câu trước còn đang nói là tết nên làm món gì câu sau đã nói đến con trai nhà anh họ Lâm Diệu mới lớp 1 đã yêu đương rồi.
Quan Trạch không nói gì, cả đường lái xe đều ngồi nghe. Hắn thích cảm giác này, người nhà cùng nói chuyện với nhau, không ngại ngùng gì, không lễ nghĩa gì, hắn từng khát khao có được một gia đình như thế, một phần tình thân mà bây giờ mọi thứ đã vây quanh hắn một cách chân thật nhất.
Trước đây lúc ăn tết chính là những ngày tháng khó sống nhất của hắn, từ đầu tháng Chạp là hắn đã chẳng muốn đi ra đường nữa, bình thường đều sẽ tìm một chỗ không người nào đó ngơ ngẩn cả một ngày, nghe tiếng pháo ở xa xa và cả tiếng trẻ con đùa giỡn, các loại cảm giác đứng trong đám đông nhưng lại không thể chịu được cảm giác cô đơn đã từng khiến hắn vô cùng hận chính mình.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hắn cảm thấy mình cũng xem như là may mắn, chú Ninh kéo hắn lại ngay lúc hắn muốn từ bỏ nhất, thay đổi quỹ đạo của cuộc đời hắn, mặc dù hắn vẫn giấu mình rất chặt nhưng lại bắt đầu có thể cảm giác được thiện ý. Mà bây giờ, hắn nhìn Lâm Diệu ở bên cạnh đang nói chuyện cùng mẹ, người này khiến hắn buông xuống hết tất cả những phòng bị của mình.
Xe dừng trong sân, Lâm Tông ngậm thuốc lá đi từ trong nhà ra, sau khi nhìn thấy cốp xe thì ngớ người, nói một câu không rõ lắm: "Đù má, nay siêu thị cho không đấy à?"
"Giúp đi!" Mẹ đặt đồ lên tay y, lại tiện tay lấy thuốc trong miệng y ném xuống đất dẫm tắt, "Đã nói là đừng có hút thuốc trong nhà rồi mà! Phiền quá trời đi, sao mà cứ hút thuốc ở trong nhà!"
"Con mới lên sân thượng hút đó! Thấy mọi người về con mới đi xuống giúp bê đồ," Lâm Tông ôm đồ đi vào nhà, "Sớm biết thế con đổi với Lâm Diệu cho rồi, con đi tranh đồ cho Lâm Diệu ở nhà dọn dẹp với ba! Con dọn một ngày mệt gần chết mà đứng trên sân thượng hút điếu thuốc thôi cũng bị chửi!"
"Sao không thuê giúp việc thế?" Quan Trạch ôm một đống đồ, biệt thự nhà Lâm Diệu nhiều phòng như thế chỉ có mỗi Lâm Tông và ba Lâm Diệu dọn dẹp đúng là lượng công việc có hơi lớn thật.
"Trước giờ không thuê, mẹ nói người giúp việc không thích hợp là không tốt," Lâm Diệu cười cả buổi, "Còn nói là tự mình dọn một lần mới biết mệt bao nhiêu để bình thường không dám bài ra."
"Ôi trời," Mẹ vào nhà thì hô một tiếng, "Sàn nhà lau sáng quá trời ta, đánh bóng luôn à?"
Lâm Diệu đi theo vào nhà vừa định khen theo một tiếng thì nhìn thấy ba đứng yên trong phòng khách không nhúc nhích.
"Ba đang lau nhà à?" Lâm Diệu hỏi một câu.
Ba nửa cong eo tay chống lên cây lau nhà y như chống gậy, mặt không có biểu cảm gì: "Ừm, còn chưa có đánh bóng đâu."
"Để con làm cho." Quan Trạch đặt đồ xuống đi qua muốn cầm lấy cây lau.
"Đừng nhúc nhích." Ba vẫn giữ tư thế kia.
"Anh sao thế?" Mẹ đi đến trước mặt ba, bày ra cái động tác người máy cũng bất động, "Chúng ta đều là người gỗ nè."
"Hai người có thế đừng như vậy không?" Lâm Tông cầm điếu thuốc muốn lên lại sân thượng, đi lên cầu thang được một nửa vừa thấy cảnh này chỉ đành phải dừng lại, "Từ nhỏ Quan Trạch không quen xem loại chuyện này đâu, doạ người ta tưởng là nhà mình kiêm nhận bệnh nhân tâm thần luôn bây giờ."
"Liên quan gì đến con, đi hút thuốc đi." Mẹ trừng mắt nhìn y một cái, tiếp tục đứng yên tươi cười nhìn ba.
"Anh trật eo rồi." Ba nói một câu.
"Hả? Gì cơ?" Mẹ lấp tức gấp đến mức hét lên.
"Trật, eo, rồi, không, nhúc, nhích, được, nữa." Ba nói rõ ràng từng chữ một.
Cả nhà đều lo lắng, toàn bộ chạy đến nhưng không biết là rốt cuộc nó trật kiểu gì nên ai cũng không dám đỡ.
Ba lạnh mặt nhìn mấy người trong nhà mình lo lắng xong đột nhiên đứng thẳng dậy, xách theo cây lau nhà đi nhanh như bay ra ngoài sân sau.
"Ôi anh đừng nhúc nhích….." Mẹ hét lên, ngớ người xong thì đổi thành hét lớn, "Lâm đại ca, không phải là anh bị trật eo hả!"
"Đùa mọi người chơi thôi," Ba đi vào sân sau, "Giành nhiều đồ vậy vất vả."
"Ôi——" Lâm Tông dài giọng thở dài, "Có tình thú quá trời quá đất."
"Bị chơi nữa rồi," Lâm Diệu nằm phịch xuống sofa, mũi chân chạm chạm lên đùi Quan Trạch, "Ngồi xuống nghỉ chút đi anh."
"Ba em còn chơi kiểu này à?" Quan Trạch cười, ngồi bên người cậu.
"Vâng, đại đa số thời gian đều vô cùng nghiêm túc, lâu lâu sẽ làm khùng làm điên," Lâm Diệu gối lên cánh tay cười với hắn, "Y chang anh vậy đó, bình thường nhìn lạnh lùng kinh khủng, bộ dáng sếp lớn mặt lạnh đồ thật ra sau lưng con mẹ nó chính là lưu manh."
"Anh…" Quan Trạch vừa định nói chuyện thì điện thoại đang vang lên, hắn đã đổi về sim cũ, hắn lấy ra nhìn là số của Ninh Quyên, hắn nghe điện thoại, "Quyên à?"
"Ừm, trước tết anh bận không?" Bên kia Ninh Quyên trực tiếp hỏi một câu.
"Cũng tạm, có chuyện gì à?"
"Anh xem hôm nào rảnh thì đi ăn bữa cơm đi, anh với cả Lâm Diệu nữa."
Quan Trạch suy nghĩ một lúc: "Có phải có người muốn để anh gặp không?"
"Không hổ là anh trai nhiều năm như thế." Ninh Quyên cười cười.
____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.