Chương 35: Tân nương của ai? 3
Puii Pi Dy
06/04/2019
Tân Nương Của Ai?
...
Ngày tám tháng mười hai...
Xuân năm đó nàng đã gặp được một đại ngốc tử...
Đi dạo bên hồ Hà Phương, đại ngốc tử đứng hái hoa gần hồ đó...
"Hoa này thật đẹp, chắc chắn mẫu thân sẽ thích!"
... Chính là vẻ ngây thơ thuần khiết của đại ngốc tử làm ta ngây người...
Cái dáng vẻ cầm hoa vừa hái rồi cười tươi, khuôn mặt thì lấm lem đất bẩn, vẻ mặt vui mừng như hài tử được kẹo ngọt. Người khác thấy thế chỉ khinh thường ngốc nghếch, còn nàng nhìn chỉ thấy đáng yêu thôi.
Ngắm nhìn đại ngốc tử cười, thời khắc nàng nhìn say sưa thì có ba người nam nhân cao to đi tới vây lấy đại ngốc tử...
"Ngươi đi đâu để bọn ta tìm mãi? Hay ngươi định trốn?"
"Không... không có..."
"Vậy à, vậy khi nào mới trả tiền đây?"
"Vị ca ca này... tiền ta chưa kiếp đủ... trong này có hai lượng... huynh cầm tạm nha!"
"Ngươi đùa lão tử hả? Đánh hắn cho ta!"
Nhìn đại ngốc tử bị vây quanh, nàng thấy được đại ngốc tử run run qua khe hở nhỏ bé.
Nàng đi qua, tự mình tách những người vây quanh, ngăn cản những tên định đánh đại ngốc tử.
"Xin hỏi hắn nợ bao nhiêu??"
"Cô nương à? Cô nương xinh đẹp là gì của tên ngốc này?"
"Bằng hữu, hắn nợ người bao nhiêu?"
"Hai mươi lượng bạc, thế nào? Cô nương định trả cho hắn?"
"Các người nói láo! Chỉ có mười lăm lượng!"
"Câm mồm! Ta đánh bây giờ!"
"Hai mươi lượng, cầm lấy."
"He he... đa tạ! Ngốc tử nhà ngươi hôm nay may mắn đấy! Chúng ta đi."
...
Không biết có phải thấy thương đại ngốc tử hay không mà nàng cứu chàng.
Nhưng cứu xong, nhìn nụ cười của đại ngốc tử dành cho nàng trong lòng bỗng dưng nhè nhẹ, dường như nặng nề giảm bớt rồi...
"Tỉ tỉ! Đa tạ vì giúp ta! Tặng tỉ!"
"Tỉ tỉ? Ơ... Hoa này tỉ nhận một đóa. đệ đệ, người tên gì?"
"Ta tên Dược Vũ, tỉ tỉ còn người tên gì?"
"Tỉ tên Gia Nhi!"
"Gia Nhi tỉ tỉ giúp đệ như thế... nhưng đệ không biết lấy gì để đền đáp tỉ..."
"Không biết? Tỉ có ý này, hay đệ lấy thân báo đáp cho tỉ đi?"
"Hả? Lấy thân báo đáp?"
"Ha ha... Đùa đệ đây! Sau nếu cần tỉ sẽ tìm đến đệ! Giờ tỉ đi đây, tạm biệt!"
Nàng rời đi dưới ánh mắt của chàng, lúc sắp không còn thấy thì nàng quay đầu nở nụ cười với chàng một cái...
Nghe chàng gọi một tiếng tỉ tỉ nàng mới ngu ngơ nhận ra bản thân gần hai sáu tuổi rồi, Cười cười một cái trêu đùa chàng, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
...
Lần đầu tiên gặp gỡ...
Trao nàng đóa hoa tươi
Nàng nở nụ cười rực rỡ...
Trái tim ta rung động bất ngờ...
...
Ngày ba, tháng ba.
Nàng nhận được thư của hắn... chỉ là nàng không đọc, tự mình viết vài dòng cho có rồi viết về sức khỏe của Phùng Băng, viết xong gửi lại cho hắn.
Xong việc ở nhà nàng tới chỗ Phùng Băng, trên tay cầm đóa hoa chàng tặng, đóa hoa đỏ thắm tươi đã phai màu khô héo từ lâu... Nàng cũng không biết từ khi nào xem đóa hoa này như báu vật của bản thân, nâng niu nó trong tay, dịu dàng vuốt ve.
Phùng Băng lần nữa thấy nàng cầm đóa hoa đó thì kêu một tiếng...
"Gia Nhi, đóa hoa này ngươi cầm ba tháng rồi đi? Rốt cuộc nó đối với ngươi quan trọng cỡ nào?"
"Có sao?"
"Có! Ngươi đã cầm nó suốt! Mỗi khi ngươi buồn chỉ cần vuốt ve nó là ngươi cười vui vẻ!"
"Phùng Băng, đây không phải của Điềm Ân."
"Sao ngươi biết ta nghĩ gì? Khoan đã! Ngươi vừa gọi Điềm Ân mà không phải Ân?"
"Phùng Băng, đừng quá kích động."
"Gia Nhi... vì ta đúng không? Vì ta nên ngươi mới như giờ? Ngươi chán ghét ta cũng được bởi là ta sai... nhưng ngươi đừng giận Điềm Ân... nha?"
"Ta không giận huynh ấy... Ta là buông bỏ tình cảm của mình dành cho huynh ấy thôi... lí do ta mệt mỏi, không đủ sức và kiên nhẫn nữa. Phùng Băng... đừng tự trách hay để ý chuyện giữa ta và huynh ấy, bởi vì huynh ấy không nỡ thấy ngươi như thế, cả ta cũng vậy. "
"Gia Nhi..."
"Phùng Băng... ta tìm được người mới rồi, đóa hoa này là chàng tặng ta đấy! Ta thích nó lắm, mỗi lần thấy nó ta sẽ vui vì nó làm ta nghĩ tới chàng! Phùng Băng, ta có linh cảm rằng ta sẽ lên kiệu hoa lần nữa và lần này sẽ hoàn hảo mỹ mãn."
"Gia Nhi, ngươi không suy nghĩ thêm sao? Không sợ bản thân hối hận?"
"Hối hận? Ta chỉ hối hận khi phụ lòng phụ hoàng thôi."
"Ngươi thật sự? Đã bỏ đi tất cả để theo Điềm Ân, chờ đợi hơn mười năm để có thể cùng Điềm Ân, hiện tại chỉ còn mấy tháng thôi..."
"Điềm Ân ở trong lòng chỉ có Phùng Băng... ngươi cũng thấy? Mấy tháng thôi thì sao? Ngày Điềm Ân đi ta buông bỏ hết rồi. Vẫn là câu nói đó, Phùng Băng, xin ngươi đừng tự trách bản thân mình làm gì."
"Gia Nhi..."
"Đừng nói gì chuyện của ta cho Điềm Ân, cứ để huynh ấy chuyên tâm tìm cỏ Sắc Quy."
Nàng đã hai sáu tuổi... nàng không muốn lãng phí tuổi xuân của mình thêm nữa.
Nàng chọn thích một ngốc tử, chọn gả cho ngốc tử...
Vài tháng tới nàng sẽ cùng chàng, Dược Vũ bồi đắp tình cảm...
Cho đến sinh thần của nàng, để ngày đó là ngày nàng gà đi.
...
Ngày một tháng năm.
Hôm nay nàng là ngày nàng tới nhà chàng...
Cùng chàng nắm tay tới đường nhỏ, đi qua đường nhỏ nàng thấg được những nhà mái rơm... cũ nát, sau chàng đem nàng đi đến trước cửa gỗ, chàng mở cửa rồi dẫn nàng vào trong.
Một nữ nhân trung niên đi tới... trông bà ấy gầy gò, yếu ớt...
Chàng thấy bà ấy thì lo lắng đi tới dìu...
"Mẫu thân... sao người ra đây? Người còn rất yếu... mau mau vào."
"Tiểu Vũ, hôm nay Gia Nhi cô nương đến, mẫu thân muốn tiếp đón cô nương ấy."
"Bá mẫu không cần như vậy ạ, Vũ Vũ, để ta giúp chàng một tay."
Nàng chỉ cần một người trong lòng có riêng nàng, không thêm một ai, còn đâu nàng tự mình lo được.
Ấm áp tình cảm phu thê, có con cái, phụ mẫu nàng sẽ phụng dưỡng tận lực.
...
Ngày mười tháng chín.
Sinh thần của nàng đến rồi... Tự mình mặc lên hỉ phục đỏ thắm, trang điểm thật đẹp, phủ khăn hỉ lên đầu.
Lần ba gả đi nhưng là gả cho người khác...
Lần ba gả đi là hoàn thành mĩ mãn.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường..."
"Phu thê giao bái..."
"Đưa vào động phòng!"
...
"Nương tử?"
"Ừm?"
"Giờ chúng ta làm gì?"
"Chàng vén khăn hỉ của thiếp lên đi."
Soạt...
"Giờ chúng ta uống rượu giao bôi."
"Sao cay quá... ta không uống đâu!"
"Xì... Vũ Vũ, chàng cố gắng uống hết. Lát nữa còn phải sinh bảo bảo nha~~ Không phải chàng mong thiếp sinh bảo bảo cho chàng sao?"
"... Nhưng cay lắm!"
"Vũ Vũ..."
"Được rồi ta uống! Nương tử đừng khóc!"
...
"Vũ Vũ... chàng thích thiếp không?"
"Có..."
"Chàng thật sự thích thiếp?"
"Ta... không chắc... chỉ là thấy nàng tim ta đập rất nhanh luôn, mẫu thân bảo đấy là ta thích nàng..."
"Vũ Vũ... sau này chàng chỉ được có mình thiếp, không được lấy thêm thích thêm ai cả."
"Tại sao? Khoan đã! Nương tử, nàng sao cởi y phục của ta? Ưm..."
...
[Năm mới đến rồi >< Pi chúc các chế năm mới vui vẻ, mạnh khoẻ, có một năm may mắn, có nhiều lì xì! Mọi việc đều như ý! ]
...
Ngày tám tháng mười hai...
Xuân năm đó nàng đã gặp được một đại ngốc tử...
Đi dạo bên hồ Hà Phương, đại ngốc tử đứng hái hoa gần hồ đó...
"Hoa này thật đẹp, chắc chắn mẫu thân sẽ thích!"
... Chính là vẻ ngây thơ thuần khiết của đại ngốc tử làm ta ngây người...
Cái dáng vẻ cầm hoa vừa hái rồi cười tươi, khuôn mặt thì lấm lem đất bẩn, vẻ mặt vui mừng như hài tử được kẹo ngọt. Người khác thấy thế chỉ khinh thường ngốc nghếch, còn nàng nhìn chỉ thấy đáng yêu thôi.
Ngắm nhìn đại ngốc tử cười, thời khắc nàng nhìn say sưa thì có ba người nam nhân cao to đi tới vây lấy đại ngốc tử...
"Ngươi đi đâu để bọn ta tìm mãi? Hay ngươi định trốn?"
"Không... không có..."
"Vậy à, vậy khi nào mới trả tiền đây?"
"Vị ca ca này... tiền ta chưa kiếp đủ... trong này có hai lượng... huynh cầm tạm nha!"
"Ngươi đùa lão tử hả? Đánh hắn cho ta!"
Nhìn đại ngốc tử bị vây quanh, nàng thấy được đại ngốc tử run run qua khe hở nhỏ bé.
Nàng đi qua, tự mình tách những người vây quanh, ngăn cản những tên định đánh đại ngốc tử.
"Xin hỏi hắn nợ bao nhiêu??"
"Cô nương à? Cô nương xinh đẹp là gì của tên ngốc này?"
"Bằng hữu, hắn nợ người bao nhiêu?"
"Hai mươi lượng bạc, thế nào? Cô nương định trả cho hắn?"
"Các người nói láo! Chỉ có mười lăm lượng!"
"Câm mồm! Ta đánh bây giờ!"
"Hai mươi lượng, cầm lấy."
"He he... đa tạ! Ngốc tử nhà ngươi hôm nay may mắn đấy! Chúng ta đi."
...
Không biết có phải thấy thương đại ngốc tử hay không mà nàng cứu chàng.
Nhưng cứu xong, nhìn nụ cười của đại ngốc tử dành cho nàng trong lòng bỗng dưng nhè nhẹ, dường như nặng nề giảm bớt rồi...
"Tỉ tỉ! Đa tạ vì giúp ta! Tặng tỉ!"
"Tỉ tỉ? Ơ... Hoa này tỉ nhận một đóa. đệ đệ, người tên gì?"
"Ta tên Dược Vũ, tỉ tỉ còn người tên gì?"
"Tỉ tên Gia Nhi!"
"Gia Nhi tỉ tỉ giúp đệ như thế... nhưng đệ không biết lấy gì để đền đáp tỉ..."
"Không biết? Tỉ có ý này, hay đệ lấy thân báo đáp cho tỉ đi?"
"Hả? Lấy thân báo đáp?"
"Ha ha... Đùa đệ đây! Sau nếu cần tỉ sẽ tìm đến đệ! Giờ tỉ đi đây, tạm biệt!"
Nàng rời đi dưới ánh mắt của chàng, lúc sắp không còn thấy thì nàng quay đầu nở nụ cười với chàng một cái...
Nghe chàng gọi một tiếng tỉ tỉ nàng mới ngu ngơ nhận ra bản thân gần hai sáu tuổi rồi, Cười cười một cái trêu đùa chàng, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
...
Lần đầu tiên gặp gỡ...
Trao nàng đóa hoa tươi
Nàng nở nụ cười rực rỡ...
Trái tim ta rung động bất ngờ...
...
Ngày ba, tháng ba.
Nàng nhận được thư của hắn... chỉ là nàng không đọc, tự mình viết vài dòng cho có rồi viết về sức khỏe của Phùng Băng, viết xong gửi lại cho hắn.
Xong việc ở nhà nàng tới chỗ Phùng Băng, trên tay cầm đóa hoa chàng tặng, đóa hoa đỏ thắm tươi đã phai màu khô héo từ lâu... Nàng cũng không biết từ khi nào xem đóa hoa này như báu vật của bản thân, nâng niu nó trong tay, dịu dàng vuốt ve.
Phùng Băng lần nữa thấy nàng cầm đóa hoa đó thì kêu một tiếng...
"Gia Nhi, đóa hoa này ngươi cầm ba tháng rồi đi? Rốt cuộc nó đối với ngươi quan trọng cỡ nào?"
"Có sao?"
"Có! Ngươi đã cầm nó suốt! Mỗi khi ngươi buồn chỉ cần vuốt ve nó là ngươi cười vui vẻ!"
"Phùng Băng, đây không phải của Điềm Ân."
"Sao ngươi biết ta nghĩ gì? Khoan đã! Ngươi vừa gọi Điềm Ân mà không phải Ân?"
"Phùng Băng, đừng quá kích động."
"Gia Nhi... vì ta đúng không? Vì ta nên ngươi mới như giờ? Ngươi chán ghét ta cũng được bởi là ta sai... nhưng ngươi đừng giận Điềm Ân... nha?"
"Ta không giận huynh ấy... Ta là buông bỏ tình cảm của mình dành cho huynh ấy thôi... lí do ta mệt mỏi, không đủ sức và kiên nhẫn nữa. Phùng Băng... đừng tự trách hay để ý chuyện giữa ta và huynh ấy, bởi vì huynh ấy không nỡ thấy ngươi như thế, cả ta cũng vậy. "
"Gia Nhi..."
"Phùng Băng... ta tìm được người mới rồi, đóa hoa này là chàng tặng ta đấy! Ta thích nó lắm, mỗi lần thấy nó ta sẽ vui vì nó làm ta nghĩ tới chàng! Phùng Băng, ta có linh cảm rằng ta sẽ lên kiệu hoa lần nữa và lần này sẽ hoàn hảo mỹ mãn."
"Gia Nhi, ngươi không suy nghĩ thêm sao? Không sợ bản thân hối hận?"
"Hối hận? Ta chỉ hối hận khi phụ lòng phụ hoàng thôi."
"Ngươi thật sự? Đã bỏ đi tất cả để theo Điềm Ân, chờ đợi hơn mười năm để có thể cùng Điềm Ân, hiện tại chỉ còn mấy tháng thôi..."
"Điềm Ân ở trong lòng chỉ có Phùng Băng... ngươi cũng thấy? Mấy tháng thôi thì sao? Ngày Điềm Ân đi ta buông bỏ hết rồi. Vẫn là câu nói đó, Phùng Băng, xin ngươi đừng tự trách bản thân mình làm gì."
"Gia Nhi..."
"Đừng nói gì chuyện của ta cho Điềm Ân, cứ để huynh ấy chuyên tâm tìm cỏ Sắc Quy."
Nàng đã hai sáu tuổi... nàng không muốn lãng phí tuổi xuân của mình thêm nữa.
Nàng chọn thích một ngốc tử, chọn gả cho ngốc tử...
Vài tháng tới nàng sẽ cùng chàng, Dược Vũ bồi đắp tình cảm...
Cho đến sinh thần của nàng, để ngày đó là ngày nàng gà đi.
...
Ngày một tháng năm.
Hôm nay nàng là ngày nàng tới nhà chàng...
Cùng chàng nắm tay tới đường nhỏ, đi qua đường nhỏ nàng thấg được những nhà mái rơm... cũ nát, sau chàng đem nàng đi đến trước cửa gỗ, chàng mở cửa rồi dẫn nàng vào trong.
Một nữ nhân trung niên đi tới... trông bà ấy gầy gò, yếu ớt...
Chàng thấy bà ấy thì lo lắng đi tới dìu...
"Mẫu thân... sao người ra đây? Người còn rất yếu... mau mau vào."
"Tiểu Vũ, hôm nay Gia Nhi cô nương đến, mẫu thân muốn tiếp đón cô nương ấy."
"Bá mẫu không cần như vậy ạ, Vũ Vũ, để ta giúp chàng một tay."
Nàng chỉ cần một người trong lòng có riêng nàng, không thêm một ai, còn đâu nàng tự mình lo được.
Ấm áp tình cảm phu thê, có con cái, phụ mẫu nàng sẽ phụng dưỡng tận lực.
...
Ngày mười tháng chín.
Sinh thần của nàng đến rồi... Tự mình mặc lên hỉ phục đỏ thắm, trang điểm thật đẹp, phủ khăn hỉ lên đầu.
Lần ba gả đi nhưng là gả cho người khác...
Lần ba gả đi là hoàn thành mĩ mãn.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường..."
"Phu thê giao bái..."
"Đưa vào động phòng!"
...
"Nương tử?"
"Ừm?"
"Giờ chúng ta làm gì?"
"Chàng vén khăn hỉ của thiếp lên đi."
Soạt...
"Giờ chúng ta uống rượu giao bôi."
"Sao cay quá... ta không uống đâu!"
"Xì... Vũ Vũ, chàng cố gắng uống hết. Lát nữa còn phải sinh bảo bảo nha~~ Không phải chàng mong thiếp sinh bảo bảo cho chàng sao?"
"... Nhưng cay lắm!"
"Vũ Vũ..."
"Được rồi ta uống! Nương tử đừng khóc!"
...
"Vũ Vũ... chàng thích thiếp không?"
"Có..."
"Chàng thật sự thích thiếp?"
"Ta... không chắc... chỉ là thấy nàng tim ta đập rất nhanh luôn, mẫu thân bảo đấy là ta thích nàng..."
"Vũ Vũ... sau này chàng chỉ được có mình thiếp, không được lấy thêm thích thêm ai cả."
"Tại sao? Khoan đã! Nương tử, nàng sao cởi y phục của ta? Ưm..."
...
[Năm mới đến rồi >< Pi chúc các chế năm mới vui vẻ, mạnh khoẻ, có một năm may mắn, có nhiều lì xì! Mọi việc đều như ý! ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.