Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa
Chương 31
Phong Hồn
30/08/2016
Ngày hôm sau đi làm, mới tới không lâu thì Tô San mang theo một xấp văn kiện tới tìm tôi, cười híp mắt gọi "chị Thất", thái độ không khác gì với
trước. Tôi nhịn không được bèn liếc A Tầm, có khi cậu ta cũng đa tâm?
Tô San kéo ghế ngồi xuống bên cạnh:
- Chị Thất, có chuyện muốn nhờ chị giúp đây.
- Chuyện gì thế?
- Chị biết Phương Thiên Hàng không?
Cái tên nghe quen quen, nhưng tôi suy nghĩ một lúc cũng không nhớ ra là ai. Tô San liền bổ sung thêm:
- Là một thương nhân lớn trong nước đó, khởi nghiệp từ địa ốc, hiện nay ở các thành phố lớn khắp cả nước đều có chi nhánh của công ty anh ta, gần đây vừa mở thêm ở thành phố C của chúng ta đó.
Tôi gật đầu:
- Hình như có nghe nói qua, chuyện gì thế?
- Người này là một truyền kỳ trong giới kinh doanh, có thể nói là thành danh sau một đêm. Không một ai biết bất cứ chuyện gì của anh ta trước khi anh ta giàu có, anh ta cũng chưa từng tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn truyền thông nào. Cho nên, kế hoạch của chúng ta là viết bài về anh ta.
Tôi lại gật đầu:
- Nghe rất hay. Nếu như trước đây chưa từng có bài viết nào, mà giờ chúng ta lại làm được thì phát tài to rồi.
- Đúng đó! Tô San cười híp mắt: - Chị Thất, lần này sẽ do chị đi phỏng vấn nha.
- Hả? Tôi ngẩn người, trợn mắt: - Chị?
Vào công ty lâu như vậy, tôi vẫn chưa thấy tiền lệ kêu một biên tập hình ảnh đi phỏng vấn một mình nha, cùng làm là đi theo để chụp ảnh hay quay phim gì đó thôi. Thế nên, tôi liền hỏi lại:
- Một mình chị?
- Dạ. Tô San cười, đưa xấp văn kiện cho tôi: - Em cũng soạn xong câu hỏi rồi, chị xem qua đi.
Tôi định cầm thì A Tầm đã vươn tay qua lấy xấp văn kiện, liếc Tô San:
- Cô làm gì thế? Trước đây chưa từng thấy một biên tập hình ảnh lại đi phỏng vấn một mình bao giờ?
- Chuyện gì mà chẳng có lần đầu. Tô San cười trả lời.
A Tầm tức giận, nói:
- Rõ ràng là đem một nhiệm vụ phỏng vấn hóc búa như vậy, ngay cả cô cũng từng thử qua không dưới năm lần, giao cho một biên tập hình ảnh hoàn toàn không có kinh nghiệm về vấn đề này, đây là cái lần đầu cô nói đó hả?
Tô San vẫn cười cười:
- Tôi chỉ đang giao công việc cho người thích hợp nhất mà thôi. Tôi tin tưởng chị Thất có năng lực này, chí ít thì tôi và Tề tiên sinh đều xem trọng chị ấy.
Tôi bật cười. Quả nhiên đã không còn là nữ sinh năm xưa kéo tay áo tôi mà khóc nữa, giọng điệu cũng đã trở nên trịch thượng rồi.
Tô San quay sang nhìn tôi:
- Em cũng biết, nhiệm vụ phỏng vấn này không dễ làm, đúng là em có thử qua mấy lần đều bị từ chối, mọi người đều nói Phương Thiên Hàng chưa từng tiếp nhận một cuộc phỏng vấn nào. Nên chị Thất à, chị cũng không cần tự tạo áp lực, chị cứ thử xem sao, nếu không được thì chúng ta sẽ tính cách khác. Nhưng tất nhiên, nếu có thể hoàn thành cuộc phỏng vấn này trong một tuần là tốt hơn hết.
Lời này thật là... Nhắc đến cũng nàng, gạt đi cũng nàng. Nhưng Phó chủ biên đại nhân đã nói đến vậy, tôi còn lựa chọn nào khác đây? Nên đành gật đầu, cầm lấy văn kiện.
Tô San vỗ vỗ vai tôi, cười cười bỏ đi.
A Tầm liếc tôi, thở dài:
- Đáng lẽ chị không nên đồng ý. Cô ta làm không được nên cố ý bắt chị đi làm thôi.
Tôi trừng cậu ta:
- Em ấy cần gì phải làm vậy?
A Tầm hừ một tiếng:
- Đây là nhân vật lớn đầu tiên cô ta phải phỏng vấn sau khi nhậm chức, nhưng vẫn luôn bị từ chối, hơn nữa về chuyện thăng chức, trong công ty luôn có lời xì xầm rằng cô ta không bằng chị. Nên cô ta cũng muốn cho chị nếm mùi thất bại, bị mất mặt chứ sao nữa.
Tôi nhíu mày:
- Cho dù lần này chị không phỏng vấn được, cũng đâu có gì mất mặt? Chị vốn không rành việc này mà.
A Tầm không nói nữa, chỉ thở dài rồi về chỗ của mình. Nhưng sau đó lại chat trên MSN:
- Ra đời nhiều năm như vậy, cũng chỉ có chị là còn giữ được sự hồn nhiên. Không biết em nên hâm mộ chị hay là nên tới lay cho chị tỉnh lại nữa. Dù chị có không am hiểu nhưng cũng đã tiếp nhận rồi, đến lúc không làm được, không phải là mặc cô ta trù dập sao?
Tôi gõ lại một hàng dấu chấm.
Mấy năm nay, tôi luôn làm tốt công việc của mình, hết việc thì về nhà, không quan tâm đến những thứ khác, không lẽ là sai rồi?
Tôi sắp xếp lại xấp bản thảo trong tay, rồi lấy số Tô San đưa gọi điện thoại, người nhận là thư ký, giọng từ chối vô cùng lịch sự, nói rằng tổng giám đốc của bọn họ xưa nay không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.
Đến chiều, tôi lại thử lại lần nữa, giọng nói cô thư ký ngọt như đường nhưng kết quả thì vẫn như cũ.
Đến khi tan làm về nhà, tôi vẫn còn nghĩ về việc này, lúc nhìn thấy địa chỉ trên tập hồ sơ, tôi tự nghĩ không biết nếu như chạy thẳng qua nhà thì có bị người ta đuổi đi như đuổi ruồi không?
Lúc Tiểu Lâu về, tôi đang ngồi trên sofa xem những vấn đề Tô Sân đã liệt kê.
Tiểu Lâu cũng ghé mắt vào xem, giật mình hả một tiếng.
- Sao thế? Tôi ngước nhìn nàng.
- Ngạc nhiên chút thôi, bọn cậu muốn phỏng vấn người này à?
- Có gì kỳ quái hả? Bộ tạp chí thời trang không được phỏng vấn đại gia bên bất động sản sao?
- Không phải, tớ ngạc nhiên vì cậu lại mang việc về nhà thôi. Tiểu Lâu cười, nói tiếp: - Hơn nữa, phỏng vấn này nọ cũng đâu phải việc của cậu?
Tôi cười to:
- Là việc của tớ đấy!
Vẻ mặt của Tiểu Lâu càng tỏ ra ngạc nhiên hơn, nhướng mày hỏi:
- Cậu là biên tập hình ảnh mà?
- Nghe đâu cả chủ biên và phó biên đều rất xem trọng tớ, tớ còn có thể làm gì?
Tôi cười kể chuyện trên công ty cho nàng nghe.
Tiểu Lâu nghe xong, im lặng một chút mới hỏi:
- Giờ cậu định sao?
- Thì làm thôi chứ sao nữa.
Tiểu Lâu bày ra một vẻ mặt 'bộ cậu bị ngu hả':
- Không phải chỉ mỗi chuyện phỏng vấn này, cô ta cũng bảo là "lần đầu" thôi. Ai biết sau này, cô ta còn giao cho cậu những gì nữa? Huống chi, nếu cô ta thật sự theo đuổi Tề Mặc, còn không dồn cậu vào chỗ chết hả?
Tôi trợn mắt, rồi cười khổ:
- Tớ đâu có muốn tranh giành gì với em ấy.
- Vấn đề không phải là chuyện cậu muốn tranh hay không.
Tiểu Lâu thở dài:
- Cậu nghĩ đi, cô ta leo lên cái ghế đó đã rất vất vả, nhưng cấp dưới lại dày dặn kinh nghiệm hơn, tình duyên thì tốt đẹp hơn... đụng một chút là bị người khác nói cô ta đạp đầu cậu để leo lên, thì cô ta sẽ thấy dễ chịu sao? Hơn nữa, dù cậu có thích Tề Mặc hay không, thì chuyện anh ta theo đuổi cậu là sự thật. Nếu tớ là Tô San, thì dù nhìn kiểu nào cũng thấy cậu khó ưa.
Tôi chỉ có thể cười khổ:
- Vậy theo cậu, nếu như tớ không muốn đấu với em ấy, chỉ có thể từ chức?
- Còn gì nữa? Giờ cô ta đã căm cậu rồi, nếu cậu không tới thì chỉ có thể lui thôi. Còn như không tranh, cũng không từ chức, cậu cứ đứng đó mà nuốt giận đi.
Tôi im lặng.
Chuyện từ chức kia, tôi thật chưa bao giờ nghĩ tới.
Thật ra mà nói, tôi có chút sợ mấy loại chuyện như vậy, nói tôi lười biếng cũng được, nói tôi vô dụng cũng xong. Nhưng đúng là tôi không muốn lại mò mẫm đi tìm việc làm, một lần nữa phải thích ứng với môi trường xung quanh, càng không muốn tranh đua gì với người khác.
Cho nên, cuối cùng tôi chỉ thở dài:
- Chờ tớ phỏng vấn xong lần này rồi tính. Giờ mà xin nghỉ người ta lại bảo tớ vô tích sự nên từ chức để chuộc lỗi thì khổ.
Tiểu Lâu liếc:
- Tùy cậu thôi, tớ chỉ góp ý vậy, còn quyền quyết định là của cậu.
Tôi gật đầu, đem cất tài liệu đi, sau đó chạy tới bật máy lên chơi game.
Tô San kéo ghế ngồi xuống bên cạnh:
- Chị Thất, có chuyện muốn nhờ chị giúp đây.
- Chuyện gì thế?
- Chị biết Phương Thiên Hàng không?
Cái tên nghe quen quen, nhưng tôi suy nghĩ một lúc cũng không nhớ ra là ai. Tô San liền bổ sung thêm:
- Là một thương nhân lớn trong nước đó, khởi nghiệp từ địa ốc, hiện nay ở các thành phố lớn khắp cả nước đều có chi nhánh của công ty anh ta, gần đây vừa mở thêm ở thành phố C của chúng ta đó.
Tôi gật đầu:
- Hình như có nghe nói qua, chuyện gì thế?
- Người này là một truyền kỳ trong giới kinh doanh, có thể nói là thành danh sau một đêm. Không một ai biết bất cứ chuyện gì của anh ta trước khi anh ta giàu có, anh ta cũng chưa từng tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn truyền thông nào. Cho nên, kế hoạch của chúng ta là viết bài về anh ta.
Tôi lại gật đầu:
- Nghe rất hay. Nếu như trước đây chưa từng có bài viết nào, mà giờ chúng ta lại làm được thì phát tài to rồi.
- Đúng đó! Tô San cười híp mắt: - Chị Thất, lần này sẽ do chị đi phỏng vấn nha.
- Hả? Tôi ngẩn người, trợn mắt: - Chị?
Vào công ty lâu như vậy, tôi vẫn chưa thấy tiền lệ kêu một biên tập hình ảnh đi phỏng vấn một mình nha, cùng làm là đi theo để chụp ảnh hay quay phim gì đó thôi. Thế nên, tôi liền hỏi lại:
- Một mình chị?
- Dạ. Tô San cười, đưa xấp văn kiện cho tôi: - Em cũng soạn xong câu hỏi rồi, chị xem qua đi.
Tôi định cầm thì A Tầm đã vươn tay qua lấy xấp văn kiện, liếc Tô San:
- Cô làm gì thế? Trước đây chưa từng thấy một biên tập hình ảnh lại đi phỏng vấn một mình bao giờ?
- Chuyện gì mà chẳng có lần đầu. Tô San cười trả lời.
A Tầm tức giận, nói:
- Rõ ràng là đem một nhiệm vụ phỏng vấn hóc búa như vậy, ngay cả cô cũng từng thử qua không dưới năm lần, giao cho một biên tập hình ảnh hoàn toàn không có kinh nghiệm về vấn đề này, đây là cái lần đầu cô nói đó hả?
Tô San vẫn cười cười:
- Tôi chỉ đang giao công việc cho người thích hợp nhất mà thôi. Tôi tin tưởng chị Thất có năng lực này, chí ít thì tôi và Tề tiên sinh đều xem trọng chị ấy.
Tôi bật cười. Quả nhiên đã không còn là nữ sinh năm xưa kéo tay áo tôi mà khóc nữa, giọng điệu cũng đã trở nên trịch thượng rồi.
Tô San quay sang nhìn tôi:
- Em cũng biết, nhiệm vụ phỏng vấn này không dễ làm, đúng là em có thử qua mấy lần đều bị từ chối, mọi người đều nói Phương Thiên Hàng chưa từng tiếp nhận một cuộc phỏng vấn nào. Nên chị Thất à, chị cũng không cần tự tạo áp lực, chị cứ thử xem sao, nếu không được thì chúng ta sẽ tính cách khác. Nhưng tất nhiên, nếu có thể hoàn thành cuộc phỏng vấn này trong một tuần là tốt hơn hết.
Lời này thật là... Nhắc đến cũng nàng, gạt đi cũng nàng. Nhưng Phó chủ biên đại nhân đã nói đến vậy, tôi còn lựa chọn nào khác đây? Nên đành gật đầu, cầm lấy văn kiện.
Tô San vỗ vỗ vai tôi, cười cười bỏ đi.
A Tầm liếc tôi, thở dài:
- Đáng lẽ chị không nên đồng ý. Cô ta làm không được nên cố ý bắt chị đi làm thôi.
Tôi trừng cậu ta:
- Em ấy cần gì phải làm vậy?
A Tầm hừ một tiếng:
- Đây là nhân vật lớn đầu tiên cô ta phải phỏng vấn sau khi nhậm chức, nhưng vẫn luôn bị từ chối, hơn nữa về chuyện thăng chức, trong công ty luôn có lời xì xầm rằng cô ta không bằng chị. Nên cô ta cũng muốn cho chị nếm mùi thất bại, bị mất mặt chứ sao nữa.
Tôi nhíu mày:
- Cho dù lần này chị không phỏng vấn được, cũng đâu có gì mất mặt? Chị vốn không rành việc này mà.
A Tầm không nói nữa, chỉ thở dài rồi về chỗ của mình. Nhưng sau đó lại chat trên MSN:
- Ra đời nhiều năm như vậy, cũng chỉ có chị là còn giữ được sự hồn nhiên. Không biết em nên hâm mộ chị hay là nên tới lay cho chị tỉnh lại nữa. Dù chị có không am hiểu nhưng cũng đã tiếp nhận rồi, đến lúc không làm được, không phải là mặc cô ta trù dập sao?
Tôi gõ lại một hàng dấu chấm.
Mấy năm nay, tôi luôn làm tốt công việc của mình, hết việc thì về nhà, không quan tâm đến những thứ khác, không lẽ là sai rồi?
Tôi sắp xếp lại xấp bản thảo trong tay, rồi lấy số Tô San đưa gọi điện thoại, người nhận là thư ký, giọng từ chối vô cùng lịch sự, nói rằng tổng giám đốc của bọn họ xưa nay không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.
Đến chiều, tôi lại thử lại lần nữa, giọng nói cô thư ký ngọt như đường nhưng kết quả thì vẫn như cũ.
Đến khi tan làm về nhà, tôi vẫn còn nghĩ về việc này, lúc nhìn thấy địa chỉ trên tập hồ sơ, tôi tự nghĩ không biết nếu như chạy thẳng qua nhà thì có bị người ta đuổi đi như đuổi ruồi không?
Lúc Tiểu Lâu về, tôi đang ngồi trên sofa xem những vấn đề Tô Sân đã liệt kê.
Tiểu Lâu cũng ghé mắt vào xem, giật mình hả một tiếng.
- Sao thế? Tôi ngước nhìn nàng.
- Ngạc nhiên chút thôi, bọn cậu muốn phỏng vấn người này à?
- Có gì kỳ quái hả? Bộ tạp chí thời trang không được phỏng vấn đại gia bên bất động sản sao?
- Không phải, tớ ngạc nhiên vì cậu lại mang việc về nhà thôi. Tiểu Lâu cười, nói tiếp: - Hơn nữa, phỏng vấn này nọ cũng đâu phải việc của cậu?
Tôi cười to:
- Là việc của tớ đấy!
Vẻ mặt của Tiểu Lâu càng tỏ ra ngạc nhiên hơn, nhướng mày hỏi:
- Cậu là biên tập hình ảnh mà?
- Nghe đâu cả chủ biên và phó biên đều rất xem trọng tớ, tớ còn có thể làm gì?
Tôi cười kể chuyện trên công ty cho nàng nghe.
Tiểu Lâu nghe xong, im lặng một chút mới hỏi:
- Giờ cậu định sao?
- Thì làm thôi chứ sao nữa.
Tiểu Lâu bày ra một vẻ mặt 'bộ cậu bị ngu hả':
- Không phải chỉ mỗi chuyện phỏng vấn này, cô ta cũng bảo là "lần đầu" thôi. Ai biết sau này, cô ta còn giao cho cậu những gì nữa? Huống chi, nếu cô ta thật sự theo đuổi Tề Mặc, còn không dồn cậu vào chỗ chết hả?
Tôi trợn mắt, rồi cười khổ:
- Tớ đâu có muốn tranh giành gì với em ấy.
- Vấn đề không phải là chuyện cậu muốn tranh hay không.
Tiểu Lâu thở dài:
- Cậu nghĩ đi, cô ta leo lên cái ghế đó đã rất vất vả, nhưng cấp dưới lại dày dặn kinh nghiệm hơn, tình duyên thì tốt đẹp hơn... đụng một chút là bị người khác nói cô ta đạp đầu cậu để leo lên, thì cô ta sẽ thấy dễ chịu sao? Hơn nữa, dù cậu có thích Tề Mặc hay không, thì chuyện anh ta theo đuổi cậu là sự thật. Nếu tớ là Tô San, thì dù nhìn kiểu nào cũng thấy cậu khó ưa.
Tôi chỉ có thể cười khổ:
- Vậy theo cậu, nếu như tớ không muốn đấu với em ấy, chỉ có thể từ chức?
- Còn gì nữa? Giờ cô ta đã căm cậu rồi, nếu cậu không tới thì chỉ có thể lui thôi. Còn như không tranh, cũng không từ chức, cậu cứ đứng đó mà nuốt giận đi.
Tôi im lặng.
Chuyện từ chức kia, tôi thật chưa bao giờ nghĩ tới.
Thật ra mà nói, tôi có chút sợ mấy loại chuyện như vậy, nói tôi lười biếng cũng được, nói tôi vô dụng cũng xong. Nhưng đúng là tôi không muốn lại mò mẫm đi tìm việc làm, một lần nữa phải thích ứng với môi trường xung quanh, càng không muốn tranh đua gì với người khác.
Cho nên, cuối cùng tôi chỉ thở dài:
- Chờ tớ phỏng vấn xong lần này rồi tính. Giờ mà xin nghỉ người ta lại bảo tớ vô tích sự nên từ chức để chuộc lỗi thì khổ.
Tiểu Lâu liếc:
- Tùy cậu thôi, tớ chỉ góp ý vậy, còn quyền quyết định là của cậu.
Tôi gật đầu, đem cất tài liệu đi, sau đó chạy tới bật máy lên chơi game.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.