Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa
Chương 7
Phong Hồn
07/06/2016
Hôm sau Bạch Hiểu Trì không lên
trò chơi, Dịch Hàn cũng không lên, tôi và vợ chồng Chanh Tử đánh xác ướp ở kim tự tháp. Lúc chuẩn bị thoát game, có người hỏi tôi đang làm gì,
tôi nói đùa, tôi đã làm người thừa hai tiếng. Chanh Tử liếc mắt nhìn
tôi, nói: "Hâm mộ không? Hâm mộ không? Đại ca, vậy anh cũng kết hôn đi!"
"Với ai?"
"Hê, Thẩm đại ca muốn kết hôn mà còn sợ không tìm được người? Tất cả người đẹp trong server đều sẽ đồng ý ngay!"
Ngọc bên cạnh nói xen vào: "Đúng vậy, đúng vậy. Thẩm đại ca, nếu anh đồng ý lấy em thì em sẽ lập tức li hôn để lấy anh".
Tôi toát mồ hôi: "Cái đó thì thôi".
"Đi nói với GM ấy, nói Thẩm Độ muốn kén vợ, chắc chắn topic này sẽ nóng lắm".
"Ờ đúng, ai đó đi lập topic đi, Thẩm Độ luận võ kén vợ".
"..."
Một đám đông đứng tụ tập ồn ào chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Tôi tùy tiện ứng phso vài câu với bọn họ, trong lòng lại không cầm được thở dài.
Bạn xem, Thẩm Độ bao giờ cũng là một người đàn ông được hoan nghênh.
Bất luận ở đâu.
***
Tiểu Lâu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mua một bộ đồ gốm gửi S Kun làm quà cưới.
Lúc gửi, Tiểu Lâu hỏi tôi: "Theo bạn thì gửi đồ gốm qua chuyển phát nhanh có sợ bị vỡ trên đường không?"
Tôi tức giận lườm cô ấy, đã biết rõ có khả năng đó, vì sao còn chọn thứ đồ dễ vỡ để gửi đi ngàn dặm xa như vậy? Tôi hỏi: "Bạn nghĩ nó có bị vỡ không?"
Cô ấy trầm ngâm một hồi, sau đó cũng lườm tôi: "Làm sao có thể vỡ được".
Nhưng chỉ vì một chuyện không thể nào xảy ra mà cô ấy phải suy nghĩ gần một phút.
Tôi cười cười, gọi chuyển phát nhanh đến nhà giúp Tiểu Lâu, ngồi xem cô ấy viết hóa đơn rồi gửi đi.
Tiểu Lâu tự mình đưa nhân viên ra cửa, thở dài thật dài, rồi không nói gì cả ngày hôm đó.
Quà cưới của Tiểu Kiều cuối cùng được phán quyết là một chiếc vỏ gối ôm thêu chữ thập do chúng tôi tự tay thêu. Không cần nghĩ cũng biết đây nhất định lại là một ý kiến tồi của cô nàng Tiểu Lâu ngớ ngẩn này.
Tôi rất buồn bực trợn mắt nhìn cô ấy, nhưng cô ấy lại tỏ ra đắc chí, nói tặng vỏ gối ôm vừa thuận tiện, vừa thực dụng, lại vừa đẹp, còn có ý nghĩa kỉ niệm.
Có lẽ cô ấy không nghĩ, nếu Tiểu Kiều sẽ sử dụng cái vỏ gối này thật thì điều đó cũng có nghĩa sau này Tiểu Kiều chỉ có thể mua ruột gối với kích thước của cái vỏ gối này, cũng không biết là có thực dụng và thuận tiện thật hay không. Có điều kết quả cuối cùng vẫn là, ngày ngày vừa đi làm về tôi đã phải ngồi trước một đống hoa văn, vất vả học cách thêu chữ thập chết tiệt đó.
Lúc này vấn đề điều chỉnh nhân viên trong công ty cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Nơi tôi làm việc là một tòa soạn tạp chí trực thuộc một công ty văn hóa. Đó là tạp chí thời trang, đã xuất bản nhiều năm ở thành phố này, lượng phát hành cũng rất ổn định. Nhưng ông chủ lại luôn kêu ca vẫn chưa kiếm được nhiều tiền, lúc nào cũng đau khổ suy nghĩ biện pháp cải cách đổi mới, chỉ hận một quyển tạp chí không thể đổi được một xấp vàng lá cùng độ dày về cho ông ta.
Tôi làm việc ở đây được gần bốn năm, Tổng biên tập đã thay đổi hai ba lần, còn tôi vẫn ngồi nguyên một vị trí. Chỉ cần tiền lương vẫn tăng đều đều, tôi cũng chẳng muốn quan tâm rốt cục Tổng biên tập của mình là họ Trương hay là họ Vương.
Đồng sự Tô San đứng dậy rót nước, nhân tiện chạy đến tổ biên tập mỹ thuật tán dóc, ghé sát bên cạnh tôi hạ giọng nói: "Chị Thất, chị đoán lần này điều chuyển, ai sẽ làm Tổng biên tập?"
Tôi nhìn màn hình máy tính, lật xem ảnh minh họa cho các bài báo, tùy tiện đáp: "Tôi biết đâu được".
Tô San nói: "Em nghe nói là Tề Mặc".
Tề Mặc là một người đi trước, đến công ty làm việc sớm hơn tôi một năm.
Lúc mới vào làm việc ở đây, tôi đã được anh ta chăm sóc rất nhiều. Có điều sau đó anh ta bị điều đến bộ phận khác. Tôi không ngờ anh ta lại về, nghe thấy là anh ta, tôi không khỏi ngước mắt lên nhìn Tô San.
Tô San khẽ chớp mắt, hình như rất chờ mong phản ứng của tôi.
Thế là tôi cười một chút: "Ờ, có kinh nghiệm, lại có năng lực, là anh ấy cũng không có gì lạ".
"Nói vậy cũng đúng". Tô San cũng cười cười: "Chị Thất, vậy chị cho rằng anh ấy sẽ đề cử ai làm Phó tổng biên tập?"
Tôi quay đầu đi, tiếp tục xem hình ảnh trên màn hình, thản nhiên nói: "Ai biết được? Chỉ cần không giảm lương của tôi là được rồi, quan tâm ai là toognr ai là phó làm gì".
Tô San lại cười, nói thêm vài câu vô thưởng vô phạt rồi quay về vị trí của mình.
Cô ấy vừa đi khỏi, một cửa sổ chat MSN xuất hiện. Tôi mở lên xem, là đồng nghiệp A Tầm: "Người phụ nữ này lắm chuyện thật".
Tôi quay người sang nhìn A Tầm đang ngồi ngay bên phải tôi: "Này..."
Cậu ta ho một tiếng ngắt lời tôi, lại nói tiếp trên MSN: "Chị Thất, nói chuyện trên này".
A Tầm cũng là biên tập hình ảnh như tôi, lại là sinh viên học dưới khóa tôi, thậm chí hầu như có thể coi là được tôi dắt tay chỉ việc đến bây giờ. Cho nên trước mặt tôi, cậu ta không bao giờ giữ mồm giữ miệng, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta lòng vòng như vậy. Vì thế tôi gõ một dấu hỏi chấm rồi gửi đi.
A Tầm nói: "Cô ta đang thăm dò chị đấy".
Tôi thoáng giật mình, lại gõ một dấu hỏi.
A Tầm nói: "Lần này cải tổ, nghe nói cô ta đã đầu tư rất nhiều cho vị trí Tổng biên tập. Kết quả vẫn không giành được cái ghế đó, vậy là đổi sang nhăm nhe Phó tổng biên tập. Cô ta sợ chị tranh đoạt với cô ta".
Tôi lại hơi giật mình: "Không đến nỗi đó chứ? Tô San?"
A Tầm gửi một biểu tượng khinh bỉ: "Chị cho rằng cô ta vẫn là cô nàng nữ sinh năm đó khóc lóc kéo tay áo chị à?"
Tôi đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.
Tô San vào công ty hai năm trước.
Khi đó cô ấy vừa mới tốt nghiệp, tóc dài mượt mà, mắt to, da trắng, cằm nhọn. Dùng lời của A Tầm mà nói, cô ấy đậm mùi nữ văn nghệ sĩ từ đầu đến chân.
Lần đầu tiên cô ấy độc lập phụ trách một chuyên mục đã mắc lỗi, bị Tổng biên tập chỉ mũi mắng. Cô ấy cắn răng, ngồi lại công ty làm việc suốt đêm.
Hôm đó phải chờ bài viết của cô ấy, tôi cũng ngồi cùng cô ấy suốt đêm trong phòng làm việc.
Buổi sáng hôm sau, tôi lắc Tô San đang nằm ngủ gục trên bàn làm việc dậy, đưa cho cô ấy một cốc sữa đậu nành nóng.
Nhưng cô ấy không nhận, thẫn thờ một hồi lâu rồi kéo tay áo tôi bật khóc, bị A Tầm đi làm sớm nhìn thấy trêu chọc hồi lâu. Có điều sau đó Tô San đã rất quấn tôi, cả ngày chị Thất chị Thất, có thứ gì cũng chia cho tôi một phần.
Tôi thật sự không ngờ, một cô gái như vậy mà cũng có lúc chạy tới thăm dò tôi vì việc thăng tiến trong công việc.
Tôi đứng dậy nhìn sang bên khu vực biên tập nội dung.
Tô San ngồi ở đó, vừa lật thư tín trên tay vừa nói chuyện với đồng sự bên cạnh, mỗi cử chỉ hành động đã mang đầy phong phạm của một nhân viên văn phòng trưởng thành, đâu còn một chút ngây ngô nào năm đó?
Thì ra tất cả mọi thay đổi đều được hoàn thành lặng lẽ trước khi tôi kịp phát hiện ra.
A Tầm tiếp tục nói trên MSN: "Hai năm nay công ty mình người đến người đi, cô ta cũng coi như là người có thâm niên rồi. Lần này nghe nói Phó tổng biên tập sẽ được cất nhắc từ ban biên tập, đại khái không phải cô ta thì chính là chị".
"Tôi?" Tôi rất giật mình, hầu như phải kêu thành tiếng.
A Tầm ở bên kia lại ho một tiếng: "Có kinh nghiệp lại có năng lực, là chị cũng không có gì lạ đúng không?"
Thằng này được lắm, lại dúng chính lời của tôi để chặn họng tôi. Tôi lườm: "Tôi chỉ là một biên tập hình ảnh".
A Tầm nói: "Ai quy định biên tập hình ảnh không thể thăng chức?"
Tôi lại sững sờ.
Trong công ty, người có kinh nghiệm hơn Tô San không chỉ có mình tôi.
Còn có A Tầm.
Tôi đẩy ghế trượt về phía sau một chút, nhìn A Tầm.
Cậu ta đã đóng cửa sổ MSN, đang chỉnh lại đầu đề một bài báo, vẻ mặt chăm chú.
Đột nhiên tôi muốn bật cười.
Đúng là cuộc đời nơi đâu cũng có thăm dò.
"Với ai?"
"Hê, Thẩm đại ca muốn kết hôn mà còn sợ không tìm được người? Tất cả người đẹp trong server đều sẽ đồng ý ngay!"
Ngọc bên cạnh nói xen vào: "Đúng vậy, đúng vậy. Thẩm đại ca, nếu anh đồng ý lấy em thì em sẽ lập tức li hôn để lấy anh".
Tôi toát mồ hôi: "Cái đó thì thôi".
"Đi nói với GM ấy, nói Thẩm Độ muốn kén vợ, chắc chắn topic này sẽ nóng lắm".
"Ờ đúng, ai đó đi lập topic đi, Thẩm Độ luận võ kén vợ".
"..."
Một đám đông đứng tụ tập ồn ào chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Tôi tùy tiện ứng phso vài câu với bọn họ, trong lòng lại không cầm được thở dài.
Bạn xem, Thẩm Độ bao giờ cũng là một người đàn ông được hoan nghênh.
Bất luận ở đâu.
***
Tiểu Lâu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mua một bộ đồ gốm gửi S Kun làm quà cưới.
Lúc gửi, Tiểu Lâu hỏi tôi: "Theo bạn thì gửi đồ gốm qua chuyển phát nhanh có sợ bị vỡ trên đường không?"
Tôi tức giận lườm cô ấy, đã biết rõ có khả năng đó, vì sao còn chọn thứ đồ dễ vỡ để gửi đi ngàn dặm xa như vậy? Tôi hỏi: "Bạn nghĩ nó có bị vỡ không?"
Cô ấy trầm ngâm một hồi, sau đó cũng lườm tôi: "Làm sao có thể vỡ được".
Nhưng chỉ vì một chuyện không thể nào xảy ra mà cô ấy phải suy nghĩ gần một phút.
Tôi cười cười, gọi chuyển phát nhanh đến nhà giúp Tiểu Lâu, ngồi xem cô ấy viết hóa đơn rồi gửi đi.
Tiểu Lâu tự mình đưa nhân viên ra cửa, thở dài thật dài, rồi không nói gì cả ngày hôm đó.
Quà cưới của Tiểu Kiều cuối cùng được phán quyết là một chiếc vỏ gối ôm thêu chữ thập do chúng tôi tự tay thêu. Không cần nghĩ cũng biết đây nhất định lại là một ý kiến tồi của cô nàng Tiểu Lâu ngớ ngẩn này.
Tôi rất buồn bực trợn mắt nhìn cô ấy, nhưng cô ấy lại tỏ ra đắc chí, nói tặng vỏ gối ôm vừa thuận tiện, vừa thực dụng, lại vừa đẹp, còn có ý nghĩa kỉ niệm.
Có lẽ cô ấy không nghĩ, nếu Tiểu Kiều sẽ sử dụng cái vỏ gối này thật thì điều đó cũng có nghĩa sau này Tiểu Kiều chỉ có thể mua ruột gối với kích thước của cái vỏ gối này, cũng không biết là có thực dụng và thuận tiện thật hay không. Có điều kết quả cuối cùng vẫn là, ngày ngày vừa đi làm về tôi đã phải ngồi trước một đống hoa văn, vất vả học cách thêu chữ thập chết tiệt đó.
Lúc này vấn đề điều chỉnh nhân viên trong công ty cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Nơi tôi làm việc là một tòa soạn tạp chí trực thuộc một công ty văn hóa. Đó là tạp chí thời trang, đã xuất bản nhiều năm ở thành phố này, lượng phát hành cũng rất ổn định. Nhưng ông chủ lại luôn kêu ca vẫn chưa kiếm được nhiều tiền, lúc nào cũng đau khổ suy nghĩ biện pháp cải cách đổi mới, chỉ hận một quyển tạp chí không thể đổi được một xấp vàng lá cùng độ dày về cho ông ta.
Tôi làm việc ở đây được gần bốn năm, Tổng biên tập đã thay đổi hai ba lần, còn tôi vẫn ngồi nguyên một vị trí. Chỉ cần tiền lương vẫn tăng đều đều, tôi cũng chẳng muốn quan tâm rốt cục Tổng biên tập của mình là họ Trương hay là họ Vương.
Đồng sự Tô San đứng dậy rót nước, nhân tiện chạy đến tổ biên tập mỹ thuật tán dóc, ghé sát bên cạnh tôi hạ giọng nói: "Chị Thất, chị đoán lần này điều chuyển, ai sẽ làm Tổng biên tập?"
Tôi nhìn màn hình máy tính, lật xem ảnh minh họa cho các bài báo, tùy tiện đáp: "Tôi biết đâu được".
Tô San nói: "Em nghe nói là Tề Mặc".
Tề Mặc là một người đi trước, đến công ty làm việc sớm hơn tôi một năm.
Lúc mới vào làm việc ở đây, tôi đã được anh ta chăm sóc rất nhiều. Có điều sau đó anh ta bị điều đến bộ phận khác. Tôi không ngờ anh ta lại về, nghe thấy là anh ta, tôi không khỏi ngước mắt lên nhìn Tô San.
Tô San khẽ chớp mắt, hình như rất chờ mong phản ứng của tôi.
Thế là tôi cười một chút: "Ờ, có kinh nghiệm, lại có năng lực, là anh ấy cũng không có gì lạ".
"Nói vậy cũng đúng". Tô San cũng cười cười: "Chị Thất, vậy chị cho rằng anh ấy sẽ đề cử ai làm Phó tổng biên tập?"
Tôi quay đầu đi, tiếp tục xem hình ảnh trên màn hình, thản nhiên nói: "Ai biết được? Chỉ cần không giảm lương của tôi là được rồi, quan tâm ai là toognr ai là phó làm gì".
Tô San lại cười, nói thêm vài câu vô thưởng vô phạt rồi quay về vị trí của mình.
Cô ấy vừa đi khỏi, một cửa sổ chat MSN xuất hiện. Tôi mở lên xem, là đồng nghiệp A Tầm: "Người phụ nữ này lắm chuyện thật".
Tôi quay người sang nhìn A Tầm đang ngồi ngay bên phải tôi: "Này..."
Cậu ta ho một tiếng ngắt lời tôi, lại nói tiếp trên MSN: "Chị Thất, nói chuyện trên này".
A Tầm cũng là biên tập hình ảnh như tôi, lại là sinh viên học dưới khóa tôi, thậm chí hầu như có thể coi là được tôi dắt tay chỉ việc đến bây giờ. Cho nên trước mặt tôi, cậu ta không bao giờ giữ mồm giữ miệng, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta lòng vòng như vậy. Vì thế tôi gõ một dấu hỏi chấm rồi gửi đi.
A Tầm nói: "Cô ta đang thăm dò chị đấy".
Tôi thoáng giật mình, lại gõ một dấu hỏi.
A Tầm nói: "Lần này cải tổ, nghe nói cô ta đã đầu tư rất nhiều cho vị trí Tổng biên tập. Kết quả vẫn không giành được cái ghế đó, vậy là đổi sang nhăm nhe Phó tổng biên tập. Cô ta sợ chị tranh đoạt với cô ta".
Tôi lại hơi giật mình: "Không đến nỗi đó chứ? Tô San?"
A Tầm gửi một biểu tượng khinh bỉ: "Chị cho rằng cô ta vẫn là cô nàng nữ sinh năm đó khóc lóc kéo tay áo chị à?"
Tôi đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.
Tô San vào công ty hai năm trước.
Khi đó cô ấy vừa mới tốt nghiệp, tóc dài mượt mà, mắt to, da trắng, cằm nhọn. Dùng lời của A Tầm mà nói, cô ấy đậm mùi nữ văn nghệ sĩ từ đầu đến chân.
Lần đầu tiên cô ấy độc lập phụ trách một chuyên mục đã mắc lỗi, bị Tổng biên tập chỉ mũi mắng. Cô ấy cắn răng, ngồi lại công ty làm việc suốt đêm.
Hôm đó phải chờ bài viết của cô ấy, tôi cũng ngồi cùng cô ấy suốt đêm trong phòng làm việc.
Buổi sáng hôm sau, tôi lắc Tô San đang nằm ngủ gục trên bàn làm việc dậy, đưa cho cô ấy một cốc sữa đậu nành nóng.
Nhưng cô ấy không nhận, thẫn thờ một hồi lâu rồi kéo tay áo tôi bật khóc, bị A Tầm đi làm sớm nhìn thấy trêu chọc hồi lâu. Có điều sau đó Tô San đã rất quấn tôi, cả ngày chị Thất chị Thất, có thứ gì cũng chia cho tôi một phần.
Tôi thật sự không ngờ, một cô gái như vậy mà cũng có lúc chạy tới thăm dò tôi vì việc thăng tiến trong công việc.
Tôi đứng dậy nhìn sang bên khu vực biên tập nội dung.
Tô San ngồi ở đó, vừa lật thư tín trên tay vừa nói chuyện với đồng sự bên cạnh, mỗi cử chỉ hành động đã mang đầy phong phạm của một nhân viên văn phòng trưởng thành, đâu còn một chút ngây ngô nào năm đó?
Thì ra tất cả mọi thay đổi đều được hoàn thành lặng lẽ trước khi tôi kịp phát hiện ra.
A Tầm tiếp tục nói trên MSN: "Hai năm nay công ty mình người đến người đi, cô ta cũng coi như là người có thâm niên rồi. Lần này nghe nói Phó tổng biên tập sẽ được cất nhắc từ ban biên tập, đại khái không phải cô ta thì chính là chị".
"Tôi?" Tôi rất giật mình, hầu như phải kêu thành tiếng.
A Tầm ở bên kia lại ho một tiếng: "Có kinh nghiệp lại có năng lực, là chị cũng không có gì lạ đúng không?"
Thằng này được lắm, lại dúng chính lời của tôi để chặn họng tôi. Tôi lườm: "Tôi chỉ là một biên tập hình ảnh".
A Tầm nói: "Ai quy định biên tập hình ảnh không thể thăng chức?"
Tôi lại sững sờ.
Trong công ty, người có kinh nghiệm hơn Tô San không chỉ có mình tôi.
Còn có A Tầm.
Tôi đẩy ghế trượt về phía sau một chút, nhìn A Tầm.
Cậu ta đã đóng cửa sổ MSN, đang chỉnh lại đầu đề một bài báo, vẻ mặt chăm chú.
Đột nhiên tôi muốn bật cười.
Đúng là cuộc đời nơi đâu cũng có thăm dò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.