Chương 89: Giây phút quý giá
PhoebeClara
03/09/2022
“Ông…”
Vân Nguyệt ngập ngừng, tuy nhiên do hôm qua nàng uống rượu làm cổ họng khô khốc, Dạ Thu biết thế rót cho nàng ly trà ấm.
Đợi Vân Nguyệt uống xong, bọn họ biết ý ra ngoài, trong phòng chỉ còn nàng và Hoàng Minh Viễn.
Dù nàng đoán ra phần nào người đó là ai, nhưng nàng không dám chắc, bèn xuống giường, nàng là chủ mà ngồi trên giường để khách đứng đợi thì không hay.
Vân Nguyệt với chiếc áo choàng ngoài, nàng đi ra chỗ bàn trà nơi có một bóng lưng cao lớn nhưng ẩn chứa sự cô đơn đang đứng đó. Hoàng Minh Viễn nghe được tiếng bước chân, ông quay lại nhưng không biết mở lời ra sao.
Cả hai cứ tần ngần mãi, Hoàng Minh Viễn không kìm được mà mở lời, giọng ông trầm ấm còn mang theo cả sự yêu thương bao năm đó.
“Nước Biệt Vĩ trước nay cô lập với bên ngoài, người đứng đầu nơi ấy cứ nghĩ mình sẽ sống cô độc mà toàn tâm lo cho con dân. Có điều suy nghĩ ấy đã thay đổi khi gặp người con gái tên Tôn Bảo Quyên, Hoàng Hậu Biệt Vĩ bây giờ.
Họ nên duyên sau nhiều lần cảm mến nhau, một Thái tử thông minh đã chứng minh cho tình yêu đẹp đó, cứ tưởng tất cả sẽ bình yên hạnh phúc cho đến khi cô công chúa ra đời.
Không chỉ họ mà cả hoàng cung đều vui mừng, tuy nhiên hai người họ lại lo lắng khi nàng không hề khóc. Đến khi tiếng khóc cất lên, tất cả vạn vật chuyển sang đỏ rực giây lát. Và chỉ vài ngày sau đó, cô công chúa đáng yêu đã biến mất.
Kể từ lúc ấy, Hoàng Hậu lâm bệnh một phần vì phát hiện ra bà trúng thuốc nhưng phần lớn là nỗi nhớ thương đứa con… Hoàng Minh Nguyệt là cái tên mà cả đời này cho đến khi nhắm mắt, ta và bà ấy không thể quên…”
Nói đến đây, hốc mắt ông đã nóng lên, Thượng Vân Nguyệt đã không còn đứng im được nữa, nàng ôm chầm lấy ông nghẹn ngào cất tiếng.
“Phụ hoàng…”
Hoàng Minh Viễn bị nàng ôm có đôi chút bất ngờ, bàn tay ông giơ lên rồi cũng ôm lấy, ông khẽ vuốt tóc nàng.
“Minh Minh… đây là nhũ danh không chỉ ca ca con thích, vốn nó được mẫu thân kêu lên khi con sinh ra…”
Đúng vậy, một điều mà ông luôn tự trách, khi bà sinh nàng, ông đã không kịp ở cùng để rồi bà đem nỗi đau cùng nỗi nhớ gửi gắm đến đứa con gái bé bỏng ấy.
“Mẫu thân… con…”
Nhắc đến mẫu thân, Vân Nguyệt buông ông ra, đôi mắt ngập nước loé lên tia tự trách cùng ân hận. Hoàng Minh Viễn hiểu điều đó, ông xoa xoa đuôi mắt nàng.
“Mẫu thân rất yêu con, bà ấy thương con không hết cơ mà… Nào đưa tay cho ta.”
Dù không hiểu nhưng Vân Nguyệt vẫn xoè tay cho ông, Hoàng Minh Viễn mở lòng bàn tay mình ra, trong đó liền xuất hiện một hình tròn đỏ nhỏ, ông đưa nó sang tay nàng.
“Món quà cuối cùng của bà ấy.”
Hoàng Minh Viễn nhẹ giọng, từ lúc nó xuất hiện ông đã nhìn chằm chằm, nâng niu đến khi đưa vào tay nàng. Sau đó liền bước ra khỏi phòng, Vân Nguyệt đứng thẫn thờ ở đó, nàng không dám cử động chỉ sợ thứ trên tay biến mất.
Rồi cuối cùng cảm xúc vỡ oà, giọt nước mắt rơi xuống chạm vào tay nàng, hình tròn đó chợt phát sáng, hiện ra trước mặt nàng là thân ảnh người phụ nữ.
Nhìn qua khá giống nàng, nhất là đôi mắt, nó sáng trong nhìn nàng luôn ánh lên một vẻ cưng chiều vô hạn xen lẫn sự tự trách, nếu không có vết chân chim đuôi mắt khó ai nhận ra bà đã quá tuổi mà giống như sinh đôi với nàng vậy.
“Minh Minh… thật may trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy con… Đứa con bé bỏng năm nào giờ đã là thiếu nữ xinh đẹp, mẫu thân rất vui nhưng… cũng rất buồn…
Giá như năm ấy ta không trốn tránh, có lẽ bây giờ con không phải thay ta dấn thân vào nguy hiểm… Còn liên luỵ đến cả ông ấy…
Nếu được, mẫu thân xin con… xin con hãy ngăn lại, hai mạng là quá đủ rồi, mẫu thân không muốn thù hận cũng không muốn các con với ông ấy trả thù… bởi chính thù hận đã khiến ta mất đi con bao năm trời…
Hãy nhớ, giữ lấy những gì trước mắt, tai nghe mắt thấy vào chưa chắc đã là thật.
Mẫu thân yêu con và sẽ bảo vệ cả nhà chúng ta, Minh Minh…”
Tôn Bảo Quyên vừa nói vừa ngăn nước mắt bà rơi xuống, ánh mắt ấy vẫn nhìn về đằng trước, luôn ngập tràn yêu thương hướng nàng. Bà nói hết nỗi lòng mà mình cất giấu dù biết rằng có nói bao nhiêu cũng không đủ.
Thượng Vân Nguyệt đờ người, nàng không hiểu được hết những gì bà ấy nói, nhưng nàng cảm nhận được bà ấy đã khổ tâm bao năm nay, đến khi nàng đưa tay chạm vào người phía trước thì nó đang tan biến dần. Vân Nguyệt sửng sốt, nàng vội ôm lấy nhưng cuối cùng chỉ là hư ảo không có gì.
“Mẫu thân… Minh Minh yêu người…”
Nàng gục xuống ôm trọn người mình mà nói, như muốn tìm chút hơi ấm yêu thương của bà dù biết nó không tồn tại.
Tôn Bảo Quyên biết trước điều này, nhân lúc bà vẫn còn đủ sức lực đã gửi gắm tâm tư của mình vào hình tròn đỏ này, dù bà có ra sao nó vẫn vẹn nguyên, người được bà chỉ điểm mới có thể nghe và nhìn thấy nó.
Vân Nguyệt ngập ngừng, tuy nhiên do hôm qua nàng uống rượu làm cổ họng khô khốc, Dạ Thu biết thế rót cho nàng ly trà ấm.
Đợi Vân Nguyệt uống xong, bọn họ biết ý ra ngoài, trong phòng chỉ còn nàng và Hoàng Minh Viễn.
Dù nàng đoán ra phần nào người đó là ai, nhưng nàng không dám chắc, bèn xuống giường, nàng là chủ mà ngồi trên giường để khách đứng đợi thì không hay.
Vân Nguyệt với chiếc áo choàng ngoài, nàng đi ra chỗ bàn trà nơi có một bóng lưng cao lớn nhưng ẩn chứa sự cô đơn đang đứng đó. Hoàng Minh Viễn nghe được tiếng bước chân, ông quay lại nhưng không biết mở lời ra sao.
Cả hai cứ tần ngần mãi, Hoàng Minh Viễn không kìm được mà mở lời, giọng ông trầm ấm còn mang theo cả sự yêu thương bao năm đó.
“Nước Biệt Vĩ trước nay cô lập với bên ngoài, người đứng đầu nơi ấy cứ nghĩ mình sẽ sống cô độc mà toàn tâm lo cho con dân. Có điều suy nghĩ ấy đã thay đổi khi gặp người con gái tên Tôn Bảo Quyên, Hoàng Hậu Biệt Vĩ bây giờ.
Họ nên duyên sau nhiều lần cảm mến nhau, một Thái tử thông minh đã chứng minh cho tình yêu đẹp đó, cứ tưởng tất cả sẽ bình yên hạnh phúc cho đến khi cô công chúa ra đời.
Không chỉ họ mà cả hoàng cung đều vui mừng, tuy nhiên hai người họ lại lo lắng khi nàng không hề khóc. Đến khi tiếng khóc cất lên, tất cả vạn vật chuyển sang đỏ rực giây lát. Và chỉ vài ngày sau đó, cô công chúa đáng yêu đã biến mất.
Kể từ lúc ấy, Hoàng Hậu lâm bệnh một phần vì phát hiện ra bà trúng thuốc nhưng phần lớn là nỗi nhớ thương đứa con… Hoàng Minh Nguyệt là cái tên mà cả đời này cho đến khi nhắm mắt, ta và bà ấy không thể quên…”
Nói đến đây, hốc mắt ông đã nóng lên, Thượng Vân Nguyệt đã không còn đứng im được nữa, nàng ôm chầm lấy ông nghẹn ngào cất tiếng.
“Phụ hoàng…”
Hoàng Minh Viễn bị nàng ôm có đôi chút bất ngờ, bàn tay ông giơ lên rồi cũng ôm lấy, ông khẽ vuốt tóc nàng.
“Minh Minh… đây là nhũ danh không chỉ ca ca con thích, vốn nó được mẫu thân kêu lên khi con sinh ra…”
Đúng vậy, một điều mà ông luôn tự trách, khi bà sinh nàng, ông đã không kịp ở cùng để rồi bà đem nỗi đau cùng nỗi nhớ gửi gắm đến đứa con gái bé bỏng ấy.
“Mẫu thân… con…”
Nhắc đến mẫu thân, Vân Nguyệt buông ông ra, đôi mắt ngập nước loé lên tia tự trách cùng ân hận. Hoàng Minh Viễn hiểu điều đó, ông xoa xoa đuôi mắt nàng.
“Mẫu thân rất yêu con, bà ấy thương con không hết cơ mà… Nào đưa tay cho ta.”
Dù không hiểu nhưng Vân Nguyệt vẫn xoè tay cho ông, Hoàng Minh Viễn mở lòng bàn tay mình ra, trong đó liền xuất hiện một hình tròn đỏ nhỏ, ông đưa nó sang tay nàng.
“Món quà cuối cùng của bà ấy.”
Hoàng Minh Viễn nhẹ giọng, từ lúc nó xuất hiện ông đã nhìn chằm chằm, nâng niu đến khi đưa vào tay nàng. Sau đó liền bước ra khỏi phòng, Vân Nguyệt đứng thẫn thờ ở đó, nàng không dám cử động chỉ sợ thứ trên tay biến mất.
Rồi cuối cùng cảm xúc vỡ oà, giọt nước mắt rơi xuống chạm vào tay nàng, hình tròn đó chợt phát sáng, hiện ra trước mặt nàng là thân ảnh người phụ nữ.
Nhìn qua khá giống nàng, nhất là đôi mắt, nó sáng trong nhìn nàng luôn ánh lên một vẻ cưng chiều vô hạn xen lẫn sự tự trách, nếu không có vết chân chim đuôi mắt khó ai nhận ra bà đã quá tuổi mà giống như sinh đôi với nàng vậy.
“Minh Minh… thật may trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy con… Đứa con bé bỏng năm nào giờ đã là thiếu nữ xinh đẹp, mẫu thân rất vui nhưng… cũng rất buồn…
Giá như năm ấy ta không trốn tránh, có lẽ bây giờ con không phải thay ta dấn thân vào nguy hiểm… Còn liên luỵ đến cả ông ấy…
Nếu được, mẫu thân xin con… xin con hãy ngăn lại, hai mạng là quá đủ rồi, mẫu thân không muốn thù hận cũng không muốn các con với ông ấy trả thù… bởi chính thù hận đã khiến ta mất đi con bao năm trời…
Hãy nhớ, giữ lấy những gì trước mắt, tai nghe mắt thấy vào chưa chắc đã là thật.
Mẫu thân yêu con và sẽ bảo vệ cả nhà chúng ta, Minh Minh…”
Tôn Bảo Quyên vừa nói vừa ngăn nước mắt bà rơi xuống, ánh mắt ấy vẫn nhìn về đằng trước, luôn ngập tràn yêu thương hướng nàng. Bà nói hết nỗi lòng mà mình cất giấu dù biết rằng có nói bao nhiêu cũng không đủ.
Thượng Vân Nguyệt đờ người, nàng không hiểu được hết những gì bà ấy nói, nhưng nàng cảm nhận được bà ấy đã khổ tâm bao năm nay, đến khi nàng đưa tay chạm vào người phía trước thì nó đang tan biến dần. Vân Nguyệt sửng sốt, nàng vội ôm lấy nhưng cuối cùng chỉ là hư ảo không có gì.
“Mẫu thân… Minh Minh yêu người…”
Nàng gục xuống ôm trọn người mình mà nói, như muốn tìm chút hơi ấm yêu thương của bà dù biết nó không tồn tại.
Tôn Bảo Quyên biết trước điều này, nhân lúc bà vẫn còn đủ sức lực đã gửi gắm tâm tư của mình vào hình tròn đỏ này, dù bà có ra sao nó vẫn vẹn nguyên, người được bà chỉ điểm mới có thể nghe và nhìn thấy nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.