Chương 23: Hội ngộ
PhoebeClara
03/09/2022
“Tham kiến Vương phi.”
Thượng Vân Nguyệt đang ngồi trên bàn trà, thấy vậy liền phất tay ra hiệu cho Thượng Khả Hân ngồi ghế đối diện.
“Không biết là có chuyện quan trọng gì muốn nói với ta.”
“Vương phi… muội muốn hỏi ký hiệu ngôi sao đó là người làm?”
Chuyện Vân cô nương cứu giúp cả một làng khỏi bệnh đã lan tận kinh thành, ký hiệu trên gói thuốc cũng được nhiều người biết đến.
Lúc đầu Thượng Khả Hân nhìn trong lần ở phủ Ngũ Thái Sử liền nghi ngờ, nhưng khi nhìn một loạt gói thuốc thì Khả Hân đã chắc chắn, người có thể vẽ nhiều mà không sai lệch chút nào chỉ có thể là người đó.
“Đây là chuyện quan trọng? Hơn nữa dựa vào đâu khẳng định ta là Vân cô nương?”
Thương Vân Nguyệt không chút xao động, ngước nhìn người trước mặt hỏi lại.
“Tại sao?... Tại sao lại chối bỏ?... Người có thể bắt được bệnh trúng Hạc Đoạn Thảo ngay lần đầu, còn biết rõ nó kết hợp với thứ gì gây độc hại… Còn nữa kiểu tóc hôm đó của người không phải ở thời này… Quan trọng ký hiệu đó... người vẽ được ký hiệu nhiều lần không khác nhau chỉ có thể là… Nguyệt.”
Thượng Khả Hân không bình tĩnh được mà bật dậy chất vấn, nhưng câu cuối lại cúi đầu nói và chữ cuối cùng đã thành công chạm đến Thượng Vân Nguyệt.
Vì đang cúi đầu nên không biết người đối diện mình đang nở nụ cười, giọng nói dịu dàng cất lên.
“Vẫn nóng tính như xưa, Hân nhỉ!”
Thượng Khả Hân kinh hỉ, vội bước đến trước mặt nàng, kích động hỏi lại.
“Thật…là thật…Nguyệt là cậu…huhuu.”
May mà nàng cho lui hết hạ nhân nếu không ngày mai sẽ lại có tin từ phủ Vương phi bắt nạt nhị muội.
“Là tớ đây… đừng khóc nữa… cậu mà khóc nữa mình kêu người đưa cậu về.”
Quả nhiên có tác dụng, Khả Hân liền nín khóc, thút thít trách nàng.
“Hic… có phải cậu biết ngay từ đầu…hiccc… nhưng cậu cố tình không nhận ra…”
“Đúng là lúc đầu mình hơi nghi ngờ, trước giờ nhị muội nổi tiếng gây sự đích nữ, vậy mà hôm đó lại chỉ với ánh mắt hoài nghi, bản tính cứng đầu hôm cậu tới tìm mình đã làm mình ngợ ra gần như chắc chắc. Cho đến hôm ở phủ Ngũ Thái Sử…”
“Vậy tin báo mình đến đó… là của cậu.”
Thượng Vân Nguyệt gật đầu tiếp tục câu vừa dở dang.
“Lúc mình nghe được lời bắt bệnh quen thuộc, mình đã khẳng định là cậu.”
“Hừ, thế mà cậu còn không nhận mình là Nguyệt.”
Khả Hân quay mặt giận dỗi, nàng chỉ biết phì cười, cầm tay người bạn mà ôn tồn khuyên.
“Cậu biết không, lúc đó mình rất muốn hỏi đó có phải là Hân, nhưng mình sợ tất cả chỉ là phỏng đoán… cho nên mình mới để lại ký hiệu trên gói thuốc… Hân, ở đây chỉ có mình mình đối chọi, nên lúc nào cũng phải cảnh giác… Cậu đừng giận được không?”
Khả Hân cũng hiểu được cảm giác một mình ở nơi xa lạ này, ôm chầm lấy người bạn cứ ngỡ không gặp không ngờ lại ở hoàn cảnh này.
“Mình không giận cậu, từ giờ chúng ta sẽ đồng hành như trước nhé.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Vân Nguyệt cũng nghẹn ngào đáp lại cái ôm.
Nghe Khả Hân kể mà cả hai thấy thật trùng hợp, vừa hay cả hai tỷ muội của phủ Thượng thư bộ hình xảy ra chuyện đúng lúc cả hai bọn họ cùng mất mạng.
Dù sao cũng không phải thời hiện đại, cho nên cả hai đều đồng ý xưng hô tỷ muội, theo vai vế Khả Hân sẽ gọi Vân Nguyệt tiếng tỷ tỷ.
“Nguyệt… à tỷ tỷ, dạo đây muội thấy bà ta – mẹ của thân thể này đáng nghi lắm, đêm hay sáng sớm bà ta lén lút ra ngoài.”
Nhớ ra gì đó, Khả Hân nghiêm túc nhìn nàng nói, chỉ là chưa quen với xưng hô. Vân Nguyệt trầm ngâm, một hồi nàng liền bàn bạc với Khả Hân.
“Bây giờ muội cứ về trước, đừng để bà ta nghi ngờ cứ làm theo những gì bà ta nói. Có động tĩnh gì muội nhớ báo.”
Thượng Khả Hân chuẩn bị ra về thì gặp Dạ Thu, nhìn người lạ vừa bước từ phòng tỷ tỷ, Dạ Thu tò mò hỏi nàng.
“Dạ Thu, đây là nhị muội ở phủ. Nhị muội đây là muội muội ta mới nhận.”
Dạ Thu cũng có nghe qua chuyện tỷ tỷ mình bị bắt nạt nên hơi khó chịu khi nghe nàng nói, nhưng đọc được nội tâm của Vân Nguyệt liền vui vẻ chào.
“Dạ, vậy muội có thêm một tỷ nữa, vậy muội gọi tỷ là nhị tỷ nhé.”
Dạ Thu hướng đôi mắt tròn xoe chờ đợi Khả Hân, cũng giống như Vân Nguyệt sao có thể từ chối, liền véo đôi má phúng phính.
“Tốt, nhị tỷ chào muội muội.”
Một cuộc hội ngộ đủ sắc thái biểu cảm, sau hôm đó Vân Nguyệt cũng đưa cuốn sách về y thuật cho Khả Hân, nàng không thấy hứng thú với nó, chi bằng để cho Khả Hân sẽ ổn hơn, nàng cũng thi thoảng sẽ đi cùng chữa bệnh với Khả Hân.
Tuy nhiên Khả Hân từ chối hiện diện, nàng ấy nói danh tiếng là Vân Nguyệt tạo nên, một số công thức cũng là nàng phát hiện. Vì vậy những lần đi chữa bệnh, Khả Hân đều xưng Vân cô nương và ký hiệu ngôi sao nổi.
Thượng Vân Nguyệt dự định sẽ mở Viện vừa tiện cho mọi người tìm đến cũng là để thoả mãn đam mê của Khả Hân. Sau một hồi cả hai cũng nghe ngóng được một mảnh đất đang được rao bán, tuy nhiên nó ở chỗ thuận lợi trong nội thành nên rất nhiều người mua. Với Vân Nguyệt đây lại là chuyện nhỏ.
Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé
Thượng Vân Nguyệt đang ngồi trên bàn trà, thấy vậy liền phất tay ra hiệu cho Thượng Khả Hân ngồi ghế đối diện.
“Không biết là có chuyện quan trọng gì muốn nói với ta.”
“Vương phi… muội muốn hỏi ký hiệu ngôi sao đó là người làm?”
Chuyện Vân cô nương cứu giúp cả một làng khỏi bệnh đã lan tận kinh thành, ký hiệu trên gói thuốc cũng được nhiều người biết đến.
Lúc đầu Thượng Khả Hân nhìn trong lần ở phủ Ngũ Thái Sử liền nghi ngờ, nhưng khi nhìn một loạt gói thuốc thì Khả Hân đã chắc chắn, người có thể vẽ nhiều mà không sai lệch chút nào chỉ có thể là người đó.
“Đây là chuyện quan trọng? Hơn nữa dựa vào đâu khẳng định ta là Vân cô nương?”
Thương Vân Nguyệt không chút xao động, ngước nhìn người trước mặt hỏi lại.
“Tại sao?... Tại sao lại chối bỏ?... Người có thể bắt được bệnh trúng Hạc Đoạn Thảo ngay lần đầu, còn biết rõ nó kết hợp với thứ gì gây độc hại… Còn nữa kiểu tóc hôm đó của người không phải ở thời này… Quan trọng ký hiệu đó... người vẽ được ký hiệu nhiều lần không khác nhau chỉ có thể là… Nguyệt.”
Thượng Khả Hân không bình tĩnh được mà bật dậy chất vấn, nhưng câu cuối lại cúi đầu nói và chữ cuối cùng đã thành công chạm đến Thượng Vân Nguyệt.
Vì đang cúi đầu nên không biết người đối diện mình đang nở nụ cười, giọng nói dịu dàng cất lên.
“Vẫn nóng tính như xưa, Hân nhỉ!”
Thượng Khả Hân kinh hỉ, vội bước đến trước mặt nàng, kích động hỏi lại.
“Thật…là thật…Nguyệt là cậu…huhuu.”
May mà nàng cho lui hết hạ nhân nếu không ngày mai sẽ lại có tin từ phủ Vương phi bắt nạt nhị muội.
“Là tớ đây… đừng khóc nữa… cậu mà khóc nữa mình kêu người đưa cậu về.”
Quả nhiên có tác dụng, Khả Hân liền nín khóc, thút thít trách nàng.
“Hic… có phải cậu biết ngay từ đầu…hiccc… nhưng cậu cố tình không nhận ra…”
“Đúng là lúc đầu mình hơi nghi ngờ, trước giờ nhị muội nổi tiếng gây sự đích nữ, vậy mà hôm đó lại chỉ với ánh mắt hoài nghi, bản tính cứng đầu hôm cậu tới tìm mình đã làm mình ngợ ra gần như chắc chắc. Cho đến hôm ở phủ Ngũ Thái Sử…”
“Vậy tin báo mình đến đó… là của cậu.”
Thượng Vân Nguyệt gật đầu tiếp tục câu vừa dở dang.
“Lúc mình nghe được lời bắt bệnh quen thuộc, mình đã khẳng định là cậu.”
“Hừ, thế mà cậu còn không nhận mình là Nguyệt.”
Khả Hân quay mặt giận dỗi, nàng chỉ biết phì cười, cầm tay người bạn mà ôn tồn khuyên.
“Cậu biết không, lúc đó mình rất muốn hỏi đó có phải là Hân, nhưng mình sợ tất cả chỉ là phỏng đoán… cho nên mình mới để lại ký hiệu trên gói thuốc… Hân, ở đây chỉ có mình mình đối chọi, nên lúc nào cũng phải cảnh giác… Cậu đừng giận được không?”
Khả Hân cũng hiểu được cảm giác một mình ở nơi xa lạ này, ôm chầm lấy người bạn cứ ngỡ không gặp không ngờ lại ở hoàn cảnh này.
“Mình không giận cậu, từ giờ chúng ta sẽ đồng hành như trước nhé.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Vân Nguyệt cũng nghẹn ngào đáp lại cái ôm.
Nghe Khả Hân kể mà cả hai thấy thật trùng hợp, vừa hay cả hai tỷ muội của phủ Thượng thư bộ hình xảy ra chuyện đúng lúc cả hai bọn họ cùng mất mạng.
Dù sao cũng không phải thời hiện đại, cho nên cả hai đều đồng ý xưng hô tỷ muội, theo vai vế Khả Hân sẽ gọi Vân Nguyệt tiếng tỷ tỷ.
“Nguyệt… à tỷ tỷ, dạo đây muội thấy bà ta – mẹ của thân thể này đáng nghi lắm, đêm hay sáng sớm bà ta lén lút ra ngoài.”
Nhớ ra gì đó, Khả Hân nghiêm túc nhìn nàng nói, chỉ là chưa quen với xưng hô. Vân Nguyệt trầm ngâm, một hồi nàng liền bàn bạc với Khả Hân.
“Bây giờ muội cứ về trước, đừng để bà ta nghi ngờ cứ làm theo những gì bà ta nói. Có động tĩnh gì muội nhớ báo.”
Thượng Khả Hân chuẩn bị ra về thì gặp Dạ Thu, nhìn người lạ vừa bước từ phòng tỷ tỷ, Dạ Thu tò mò hỏi nàng.
“Dạ Thu, đây là nhị muội ở phủ. Nhị muội đây là muội muội ta mới nhận.”
Dạ Thu cũng có nghe qua chuyện tỷ tỷ mình bị bắt nạt nên hơi khó chịu khi nghe nàng nói, nhưng đọc được nội tâm của Vân Nguyệt liền vui vẻ chào.
“Dạ, vậy muội có thêm một tỷ nữa, vậy muội gọi tỷ là nhị tỷ nhé.”
Dạ Thu hướng đôi mắt tròn xoe chờ đợi Khả Hân, cũng giống như Vân Nguyệt sao có thể từ chối, liền véo đôi má phúng phính.
“Tốt, nhị tỷ chào muội muội.”
Một cuộc hội ngộ đủ sắc thái biểu cảm, sau hôm đó Vân Nguyệt cũng đưa cuốn sách về y thuật cho Khả Hân, nàng không thấy hứng thú với nó, chi bằng để cho Khả Hân sẽ ổn hơn, nàng cũng thi thoảng sẽ đi cùng chữa bệnh với Khả Hân.
Tuy nhiên Khả Hân từ chối hiện diện, nàng ấy nói danh tiếng là Vân Nguyệt tạo nên, một số công thức cũng là nàng phát hiện. Vì vậy những lần đi chữa bệnh, Khả Hân đều xưng Vân cô nương và ký hiệu ngôi sao nổi.
Thượng Vân Nguyệt dự định sẽ mở Viện vừa tiện cho mọi người tìm đến cũng là để thoả mãn đam mê của Khả Hân. Sau một hồi cả hai cũng nghe ngóng được một mảnh đất đang được rao bán, tuy nhiên nó ở chỗ thuận lợi trong nội thành nên rất nhiều người mua. Với Vân Nguyệt đây lại là chuyện nhỏ.
Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.