Chương 92: Tạo phản
PhoebeClara
03/09/2022
“A Tứ… Vương gia có ở Điện không?”
Hôm qua A Tứ nói đi mà một mạch đến tận hôm nay mới thấy mặt, cũng do nàng sau khi biết chuyện kia lại ở trong phòng suốt mà suy nghĩ.
“Tiểu thư… à, Vương gia… Vương gia chưa về ạ…”
A Tứ thấy nàng đã quay đi rồi mà bị gọi giật lại, ấp úng một hồi cũng nói, Vân Nguyệt nghi hoặc, trước giờ A Tứ chưa có vẻ mặt này nhưng cũng gật đầu cho qua. Chỉ là cả hôm đó, mỗi lần nàng có ý muốn ra ngoài đều bị lấy lý do ngăn cản.
“A Ly, em sao thế… Ta chỉ muốn đưa phụ hoàng về Thượng phủ để gặp phụ thân thôi mà…”
Đến khi nàng muốn về Thượng phủ, A Ly liền phản đối, lúc này bảo nàng không nghi ngờ là không được. Nhìn mấy người trước mắt mà nghi hoặc, từ biểu hiện của A Tứ cho đến Dạ Thu hay Khả Hân, bây giờ lại là A Ly.
Hoàng Minh Bảo cùng Hoàng Minh Viễn cũng có chung suy nghĩ, hắn buột miệng hỏi.
“Có chuyện gì, sao lại ngăn muội ấy.”
Vừa rời khỏi liền bị ánh mắt như dao Khả Hân chiếu đến tức khắc ngậm lại, Khả Hân tức chết với tên đầu gỗ này, chẳng qua sáng giờ chưa có cơ hội để nói, tại hắn cứ quanh quẩn bên phụ hoàng với Vân Nguyệt.
“Thì… thì…”
Khả Hân ngập ngừng không biết nói sao, chợt giọng lanh lảnh cắt ngang.
“Tham kiến Vương phi. Mời Vương phi nhận chiếu chỉ.”
Người nói chính là Ngô công công, phía sau còn có quân lính triều đình. Dù mọi người không biết có chuyện gì nhưng đồng loạt quỳ xuống. Ngay cả Hoàng Minh Viễn hay Minh Bảo.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Vương gia ý đồ tạo phản, âm mưu hại Hoàng Thượng. Vương phi thân là chính thê của Vương gia, khó tránh khỏi liên quan, mời Vương phi đến Thượng Đô một chuyến. Khâm thử.”
Ngô công công nói xong đưa mắt nhìn nàng, tay cũng đưa chiếu chỉ theo, Vân Nguyệt đưa tay cầm mà lờ mò đoán mọi chuyện, Thượng Đô là nơi tra hỏi các đại thần trọng tội.
“Hắn… Vương gia làm chứ có phải Vương phi đâu mà các người muốn đưa tỷ ấy đi…”
Dạ Thu bất bình vừa nói mới nhớ ra liền sửa lại xưng hô, vốn là người tự do không theo khuôn khổ nên Dạ Thu không hề để ý phép tắc. Khả Hân lo sợ kéo Dạ Thu lại, cúi người khẩn cầu.
“Tiểu muội thất lễ, xin Ngô công công bỏ qua. Bây giờ cũng đã muộn, ngài có thể để trời sáng...”
“Tiểu thư đây ta cũng không muốn làm khó, nhưng lệnh đã ra không thực hiện e là làm khó nô tài.”
Ngô công công giọng điệu khó xử nhưng ông lại đưa tay mời Vương phi.
“Khả Hân… Chúng ta đi.”
Vân Nguyệt gọi tên Khả Hân khẽ lắc đầu, nàng nhìn Ngô công công nói, ánh mắt kiên định không chút bối rối hay sợ hãi. Vì A Ly vốn là nha hoàn bên mình, việc đi theo nàng không ai cản được.
“Muội…”
Hoàng Minh Bảo vừa muốn nói liền bị Minh Viễn kéo lại, ông khẽ lắc đầu, chính ông đang rối rắm trong lòng, họ chỉ vừa gặp nhau đã xảy ra chuyện. Nhưng bây giờ mà làm loạn gây sự sẽ càng bất lợi cho Vân Nguyệt.
Thượng Vân Nguyệt cúi người trước Hoàng Minh Viễn rồi nhìn Khả Hân sau đó nàng bước chân theo Ngô công công. Khả Hân tất nhiên hiểu ý nàng, sau khi nàng vừa khuất bóng, bọn họ đã nháo nhào lên.
“Chuyện gì xảy ra vậy, sao đột nhiên Vương gia lại…”
“Là đêm hôm đó, Vương gia đột nhiên biến mất nên bọn quân lính đã nhốn nháo đi tìm, mà trong thời điểm đó, Dục Cấm Thành có thích khách… Hoàng Thượng giờ vẫn chưa tỉnh…”
A Tứ đứng im nãy giờ mới lên tiếng, đây chính là chuyện mà bọn họ ngăn cản nàng ra ngoài. Cứ nghĩ rằng chỉ cần nàng không biết sẽ không có chuyện gì, nhưng bọn họ quá ngây thơ rồi.
Hoàng Minh Bảo cùng Minh Viễn nhìn nhau, họ đã chậm một bước, nghĩ gì đó Minh Bảo liền bước về phòng. A Tứ cũng rời khỏi đó mong mỏi tìm được thứ gì có ích.
“Thúc thúc, người nghỉ đi đừng lo, tỷ ấy sẽ không sao.”
Dạ Thu dù buồn lòng nhưng chính mình hiểu còn có người lo lắng hơn. Hoàng Minh Viễn gật đầu, nơi này không thuộc địa phận của mình, đi tìm Minh Bảo dù sao nó cũng ở đây khá lâu.
Thượng Đô về khuya càng làm người khác thấy rợn người, nói là nơi xét xử dành riêng cho những quan chức hay trọng thần, thực chất nó được tách riêng mọi nơi, cây cối bao trùm càng âm u khác xa với tên gọi của nó.
“Bẩm Hoàng Hậu, đã đưa Vương phi đến.”
Ngô công công cúi người bẩm báo với người ngồi trên cao, Hoàng Hậu hài lòng gật đầu ra hiệu.
“Đưa Vương phi vào.”
Vừa dứt lời, Vương phi cùng nha hoàn được đưa vào phía sau là hai tên lính. Vân Nguyệt cúi đầu hành lễ, nàng mặt đối mặt với người mình không nghĩ đến, lần này khác xa so với trước đây.
“Sắc mặt Vương phi có vẻ không được tốt,… dù sao cũng là chỗ thân thích, ta không làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi thành thật nói mọi chuyện, ta sẽ tha cho ngươi tội chết.”
“Đa tạ Hoàng Hậu quan tâm, thần thiếp vẫn tốt… Còn chuyện kia người nói gì, thần không hiểu…”
Vân Nguyệt vẫn bình thản đối chất, muốn giả ngu thì nàng giả tới cùng. Hoàng Hậu đập bàn quát.
“Vương phi đúng là không biết điều… Ngươi muốn lôi cả Thượng phủ theo sao?”
Nhắc đến Thượng phủ sắc mặt lạnh lẽo ngập tràn, Vân Nguyệt biết không thể giả ngơ được nữa.
“Theo ta biết, Hoàng Hậu chỉ quản chánh cung, từ bao giờ việc đại sự lại đến tay người… Cho nên, Hoàng Hậu đây không có quyền hỏi và động đến Thượng phủ.”
Hoàng Hậu e dè trước ánh mắt đầy khí lạnh đó, đúng là Vân Nguyệt nói không sai, nhưng không thể để mình bị ê chề liền lấy cớ làm khó nàng.
“Sắp là phạm nhân rồi còn mặc sắc phục đến mê muội ai. Người đâu cởi sắc phục của Vương phi cho ta…”
Mấy cung nữ đằng sau nghe lệnh liền tiến lên, A Ly tức giận nhưng bọn kia khi tay sắp chạm vào nàng lại bị giọng nói làm cho sợ hãi mà rụt lại.
“Ai dám vô lễ trước mặt ta?”
Hôm qua A Tứ nói đi mà một mạch đến tận hôm nay mới thấy mặt, cũng do nàng sau khi biết chuyện kia lại ở trong phòng suốt mà suy nghĩ.
“Tiểu thư… à, Vương gia… Vương gia chưa về ạ…”
A Tứ thấy nàng đã quay đi rồi mà bị gọi giật lại, ấp úng một hồi cũng nói, Vân Nguyệt nghi hoặc, trước giờ A Tứ chưa có vẻ mặt này nhưng cũng gật đầu cho qua. Chỉ là cả hôm đó, mỗi lần nàng có ý muốn ra ngoài đều bị lấy lý do ngăn cản.
“A Ly, em sao thế… Ta chỉ muốn đưa phụ hoàng về Thượng phủ để gặp phụ thân thôi mà…”
Đến khi nàng muốn về Thượng phủ, A Ly liền phản đối, lúc này bảo nàng không nghi ngờ là không được. Nhìn mấy người trước mắt mà nghi hoặc, từ biểu hiện của A Tứ cho đến Dạ Thu hay Khả Hân, bây giờ lại là A Ly.
Hoàng Minh Bảo cùng Hoàng Minh Viễn cũng có chung suy nghĩ, hắn buột miệng hỏi.
“Có chuyện gì, sao lại ngăn muội ấy.”
Vừa rời khỏi liền bị ánh mắt như dao Khả Hân chiếu đến tức khắc ngậm lại, Khả Hân tức chết với tên đầu gỗ này, chẳng qua sáng giờ chưa có cơ hội để nói, tại hắn cứ quanh quẩn bên phụ hoàng với Vân Nguyệt.
“Thì… thì…”
Khả Hân ngập ngừng không biết nói sao, chợt giọng lanh lảnh cắt ngang.
“Tham kiến Vương phi. Mời Vương phi nhận chiếu chỉ.”
Người nói chính là Ngô công công, phía sau còn có quân lính triều đình. Dù mọi người không biết có chuyện gì nhưng đồng loạt quỳ xuống. Ngay cả Hoàng Minh Viễn hay Minh Bảo.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Vương gia ý đồ tạo phản, âm mưu hại Hoàng Thượng. Vương phi thân là chính thê của Vương gia, khó tránh khỏi liên quan, mời Vương phi đến Thượng Đô một chuyến. Khâm thử.”
Ngô công công nói xong đưa mắt nhìn nàng, tay cũng đưa chiếu chỉ theo, Vân Nguyệt đưa tay cầm mà lờ mò đoán mọi chuyện, Thượng Đô là nơi tra hỏi các đại thần trọng tội.
“Hắn… Vương gia làm chứ có phải Vương phi đâu mà các người muốn đưa tỷ ấy đi…”
Dạ Thu bất bình vừa nói mới nhớ ra liền sửa lại xưng hô, vốn là người tự do không theo khuôn khổ nên Dạ Thu không hề để ý phép tắc. Khả Hân lo sợ kéo Dạ Thu lại, cúi người khẩn cầu.
“Tiểu muội thất lễ, xin Ngô công công bỏ qua. Bây giờ cũng đã muộn, ngài có thể để trời sáng...”
“Tiểu thư đây ta cũng không muốn làm khó, nhưng lệnh đã ra không thực hiện e là làm khó nô tài.”
Ngô công công giọng điệu khó xử nhưng ông lại đưa tay mời Vương phi.
“Khả Hân… Chúng ta đi.”
Vân Nguyệt gọi tên Khả Hân khẽ lắc đầu, nàng nhìn Ngô công công nói, ánh mắt kiên định không chút bối rối hay sợ hãi. Vì A Ly vốn là nha hoàn bên mình, việc đi theo nàng không ai cản được.
“Muội…”
Hoàng Minh Bảo vừa muốn nói liền bị Minh Viễn kéo lại, ông khẽ lắc đầu, chính ông đang rối rắm trong lòng, họ chỉ vừa gặp nhau đã xảy ra chuyện. Nhưng bây giờ mà làm loạn gây sự sẽ càng bất lợi cho Vân Nguyệt.
Thượng Vân Nguyệt cúi người trước Hoàng Minh Viễn rồi nhìn Khả Hân sau đó nàng bước chân theo Ngô công công. Khả Hân tất nhiên hiểu ý nàng, sau khi nàng vừa khuất bóng, bọn họ đã nháo nhào lên.
“Chuyện gì xảy ra vậy, sao đột nhiên Vương gia lại…”
“Là đêm hôm đó, Vương gia đột nhiên biến mất nên bọn quân lính đã nhốn nháo đi tìm, mà trong thời điểm đó, Dục Cấm Thành có thích khách… Hoàng Thượng giờ vẫn chưa tỉnh…”
A Tứ đứng im nãy giờ mới lên tiếng, đây chính là chuyện mà bọn họ ngăn cản nàng ra ngoài. Cứ nghĩ rằng chỉ cần nàng không biết sẽ không có chuyện gì, nhưng bọn họ quá ngây thơ rồi.
Hoàng Minh Bảo cùng Minh Viễn nhìn nhau, họ đã chậm một bước, nghĩ gì đó Minh Bảo liền bước về phòng. A Tứ cũng rời khỏi đó mong mỏi tìm được thứ gì có ích.
“Thúc thúc, người nghỉ đi đừng lo, tỷ ấy sẽ không sao.”
Dạ Thu dù buồn lòng nhưng chính mình hiểu còn có người lo lắng hơn. Hoàng Minh Viễn gật đầu, nơi này không thuộc địa phận của mình, đi tìm Minh Bảo dù sao nó cũng ở đây khá lâu.
Thượng Đô về khuya càng làm người khác thấy rợn người, nói là nơi xét xử dành riêng cho những quan chức hay trọng thần, thực chất nó được tách riêng mọi nơi, cây cối bao trùm càng âm u khác xa với tên gọi của nó.
“Bẩm Hoàng Hậu, đã đưa Vương phi đến.”
Ngô công công cúi người bẩm báo với người ngồi trên cao, Hoàng Hậu hài lòng gật đầu ra hiệu.
“Đưa Vương phi vào.”
Vừa dứt lời, Vương phi cùng nha hoàn được đưa vào phía sau là hai tên lính. Vân Nguyệt cúi đầu hành lễ, nàng mặt đối mặt với người mình không nghĩ đến, lần này khác xa so với trước đây.
“Sắc mặt Vương phi có vẻ không được tốt,… dù sao cũng là chỗ thân thích, ta không làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi thành thật nói mọi chuyện, ta sẽ tha cho ngươi tội chết.”
“Đa tạ Hoàng Hậu quan tâm, thần thiếp vẫn tốt… Còn chuyện kia người nói gì, thần không hiểu…”
Vân Nguyệt vẫn bình thản đối chất, muốn giả ngu thì nàng giả tới cùng. Hoàng Hậu đập bàn quát.
“Vương phi đúng là không biết điều… Ngươi muốn lôi cả Thượng phủ theo sao?”
Nhắc đến Thượng phủ sắc mặt lạnh lẽo ngập tràn, Vân Nguyệt biết không thể giả ngơ được nữa.
“Theo ta biết, Hoàng Hậu chỉ quản chánh cung, từ bao giờ việc đại sự lại đến tay người… Cho nên, Hoàng Hậu đây không có quyền hỏi và động đến Thượng phủ.”
Hoàng Hậu e dè trước ánh mắt đầy khí lạnh đó, đúng là Vân Nguyệt nói không sai, nhưng không thể để mình bị ê chề liền lấy cớ làm khó nàng.
“Sắp là phạm nhân rồi còn mặc sắc phục đến mê muội ai. Người đâu cởi sắc phục của Vương phi cho ta…”
Mấy cung nữ đằng sau nghe lệnh liền tiến lên, A Ly tức giận nhưng bọn kia khi tay sắp chạm vào nàng lại bị giọng nói làm cho sợ hãi mà rụt lại.
“Ai dám vô lễ trước mặt ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.