Chương 64: Thích khách
PhoebeClara
03/09/2022
Trong đêm tối, ngoài phủ Lục gia, Lục Thái tể đang ung dung ngồi nói chuyện với đứa con trai độc nhất.
“Phụ thân, chuyện lần này ổn thoả chứ?”
“Khà, con yên tâm… trước sau gì chức Thượng thư sẽ thuộc về con…”
Lục Thái tể nhìn ánh mắt đầy tham vọng của đứa con mà hài lòng, phải như vậy mới là con ông ta chứ. Vừa chấn an ăn chắc điều gì đó mờ ám thì bên ngoài một mảng hỗn loạn vang cả vào trong.
“Có thích khách… mau bắt lấy… có thích khách…”
Hai người họ nghe vậy vội vàng muốn chạy ra ngoài nhưng chân vừa bước được vài bước liền lùi về sau.
“Các người… các người là ai…”
Lục Thái tể vẫn lặng im quan sát kể cả khi kiếm đang trên cổ nhưng đứa con của ông ta lại không, chưa gì đã run rẩy hỏi.
“Ngươi đủ mạng để hỏi sao… Lục Thái tể, nghe uy danh nhỉ…”
Một tên áo đen đang giữ Lục Tu mỉa mai hỏi lại rồi quay sang ông ta nhếch mép.
“Hừ, ngươi đã biết ta là Thái tể mà còn tự tiện xông vào đây… bây giờ ngươi thả bọn ta ra có lẽ ta sẽ suy nghĩ…”
Lục Thái tể chỉ coi bọn hắn là cướp ngày mà lấy danh nghĩa Thái tể ra đe doạ nhưng tiếc rằng nhầm người. Hai tên đó cười rộ lên khi ông ta có suy nghĩ ngây thơ đó.
“Haha… chỉ là một Thái tể nhỏ nhoi mà muốn bọn ta nghe lời… hừ, kể cả có Hoàng Thượng ở đây ông nghĩ bọn ta sợ…”
“Các ngươi… các ngươi muốn gì?”
Đang định cao giọng, Lục Thái tể nhận ra bọn họ không phải kẻ thường, thấp giọng hỏi.
“Ngươi hỏi ta muốn gì… đem hết sổ sách của ông từ khi làm quan đến đây…”
Tên đang kề dao cổ Lục lão nghe ông ta hỏi khẽ siết chặt mà gằn giọng ra lệnh.
“Sao… sao các người cần thứ đó… ta sẽ đưa ngân lượng, vàng bạc, các ngươi muốn bao nhiêu cũng được…”
Mặt ông ta khẽ tái lại, vội thương lượng chuyện khác nhưng rất tiếc một tiếng kêu khiến vẻ mặt đã xấu lại càng khó coi hơn.
“Aaa… cứu con… đưa đi cha…”
Tiếng la hét đau đớn của Lục Tu khi bị nhát kiếm cứa một đường trên cổ, có thể thấy thấp thoáng phía dưới người ẩm ướt. Hắn ta chỉ được cái tham vọng học được của ông ta còn sự mưu trí, thâm hiểm lại bằng không.
“Thế nào… ông muốn xem đứa con trai quý hoá chết trước mặt hay đưa thứ kia ra…”
Trước câu hỏi ấy, ông ta không dám trả lời mà cúi đầu dường như ông ta vẫn còn phân vân. Nhìn thấy điều đó, hai tên áo đen lia mắt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, tên đang giữ Lục Tu khẽ phóng thứ gì đó vào người hắn rồi thả ra.
Trong chốc lát, hắn tự đập vào người, cào cấu la hét như kẻ điên, âm thanh ấy đã làm cái đầu đang cúi ngẩng lên, ánh mắt hoang mang nhìn hắn.
“Các người… các người đã làm gì… lũ khốn… thả ta ra…”
“Im miệng… ông có quyền gì la lối… nói bọn ta khốn nạn ông còn gấp bội… Nhìn đi, ông còn chậm giây nào hắn sẽ đau đớn và chết nhanh hơn…”
Ông ta đang vùng ra thì bị quát ngược lại, tên áo đen rảnh rỗi thích thú nhìn Lục Tu rồi nhìn ông ta giễu cợt.
“Ta đưa… thả nó ra, nó không có tội…”
Lục Thái tể suy nghĩ gì đó xong chấp thuận theo. Hai tên đó nhìn nhau quay ra cảnh cáo.
“Đừng có giở trò và… đừng ra điều kiện… lấy ra đây.”
Ông ta chậm chạp quay người đi vào bàn, trên đó rất nhiều giấy tờ, tấu chương. Ông ta gạt giấy tờ để lộ khoảng trống giữa bàn, rút chiếc nhẫn ở tay đặt vào chỗ lõm trên bàn khẽ xoay một cái, mặt bàn dịch chuyển. Lục Thái tể nhìn bọn họ rồi đưa tay lấy tập giấy phía dưới lên.
“Của các người đây… bây giờ thả người được chưa?”
Lục Thái tể đưa một tay cho tên áo đen vừa giữ mình, hắn cầm lấy mở ra lật vài trang. Nhân cơ hội đó, ông ta lao đến với con dao được giấu ở tay còn lại nhưng còn chưa chạm đến đã bị lực giữ lại.
“Chậc chậc… vốn dĩ còn tính giữ lại mạng cho cha con ông… tiếc là ông đã không cần đến…”
Tên áo đen còn lại khi nãy nhởn nhơ nhưng thực chất lại chú ý ông ta nãy giờ, hắn đã thấy bên tay phải ông ta có gì đó khá lạ, không ngờ ông ta làm liều. Lục Thái tể không cử động được, chỉ có bọn họ mới nhìn ra ông ta đang bị hắc khí bao quanh.
Lấy được thứ cần, bọn họ phất tay làm cho hai cha con Lục Thái tể ngã xuống bất tỉnh rồi rời đi ngay. Chỉ một lúc sau đám gia nhân trong nhà mới biết chuyện, vội hô hoán gọi người.
“Lục thiếu gia chỉ bị thương ngoài da sẽ mau lành… Còn tình trạng của hai người, ta… ta là lần đầu gặp…”
Bao thái y bị gọi đến trong đêm đều trả lời như vậy, trên mái nhà có hai người theo dõi cũng là bộ đen nhưng là Gia các chủ và Lâm các chủ. Biết rằng mình đến muộn nên quan sát một hồi cũng quay về.
“Cái gì?”
Hàn chủ nghe xong đập bàn đứng dậy, hắn cảm thấy có gì đó bất ổn, Lục Thái tể đâu phải kẻ dễ chọc nếu là các quan lại trong triều không có khả năng, ngay cả Thượng thư bộ hình không phải đối thủ.
“Hàn chủ… thuộc hạ còn cảm thấy có linh khí trong đó, nhưng khá lâu nên khó xác định được…”
“Sao… lẽ nào… ta biết rồi, lui đi…”
Hắn bất ngờ lẩm nhẩm rồi để hai người họ ra ngoài. Không thể nào, nếu là ông ta có khi nào đã thoát khỏi không…
Mn đừng quên LIKE VOTE và để lại bình luận góp ý cho truyện nhé
“Phụ thân, chuyện lần này ổn thoả chứ?”
“Khà, con yên tâm… trước sau gì chức Thượng thư sẽ thuộc về con…”
Lục Thái tể nhìn ánh mắt đầy tham vọng của đứa con mà hài lòng, phải như vậy mới là con ông ta chứ. Vừa chấn an ăn chắc điều gì đó mờ ám thì bên ngoài một mảng hỗn loạn vang cả vào trong.
“Có thích khách… mau bắt lấy… có thích khách…”
Hai người họ nghe vậy vội vàng muốn chạy ra ngoài nhưng chân vừa bước được vài bước liền lùi về sau.
“Các người… các người là ai…”
Lục Thái tể vẫn lặng im quan sát kể cả khi kiếm đang trên cổ nhưng đứa con của ông ta lại không, chưa gì đã run rẩy hỏi.
“Ngươi đủ mạng để hỏi sao… Lục Thái tể, nghe uy danh nhỉ…”
Một tên áo đen đang giữ Lục Tu mỉa mai hỏi lại rồi quay sang ông ta nhếch mép.
“Hừ, ngươi đã biết ta là Thái tể mà còn tự tiện xông vào đây… bây giờ ngươi thả bọn ta ra có lẽ ta sẽ suy nghĩ…”
Lục Thái tể chỉ coi bọn hắn là cướp ngày mà lấy danh nghĩa Thái tể ra đe doạ nhưng tiếc rằng nhầm người. Hai tên đó cười rộ lên khi ông ta có suy nghĩ ngây thơ đó.
“Haha… chỉ là một Thái tể nhỏ nhoi mà muốn bọn ta nghe lời… hừ, kể cả có Hoàng Thượng ở đây ông nghĩ bọn ta sợ…”
“Các ngươi… các ngươi muốn gì?”
Đang định cao giọng, Lục Thái tể nhận ra bọn họ không phải kẻ thường, thấp giọng hỏi.
“Ngươi hỏi ta muốn gì… đem hết sổ sách của ông từ khi làm quan đến đây…”
Tên đang kề dao cổ Lục lão nghe ông ta hỏi khẽ siết chặt mà gằn giọng ra lệnh.
“Sao… sao các người cần thứ đó… ta sẽ đưa ngân lượng, vàng bạc, các ngươi muốn bao nhiêu cũng được…”
Mặt ông ta khẽ tái lại, vội thương lượng chuyện khác nhưng rất tiếc một tiếng kêu khiến vẻ mặt đã xấu lại càng khó coi hơn.
“Aaa… cứu con… đưa đi cha…”
Tiếng la hét đau đớn của Lục Tu khi bị nhát kiếm cứa một đường trên cổ, có thể thấy thấp thoáng phía dưới người ẩm ướt. Hắn ta chỉ được cái tham vọng học được của ông ta còn sự mưu trí, thâm hiểm lại bằng không.
“Thế nào… ông muốn xem đứa con trai quý hoá chết trước mặt hay đưa thứ kia ra…”
Trước câu hỏi ấy, ông ta không dám trả lời mà cúi đầu dường như ông ta vẫn còn phân vân. Nhìn thấy điều đó, hai tên áo đen lia mắt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, tên đang giữ Lục Tu khẽ phóng thứ gì đó vào người hắn rồi thả ra.
Trong chốc lát, hắn tự đập vào người, cào cấu la hét như kẻ điên, âm thanh ấy đã làm cái đầu đang cúi ngẩng lên, ánh mắt hoang mang nhìn hắn.
“Các người… các người đã làm gì… lũ khốn… thả ta ra…”
“Im miệng… ông có quyền gì la lối… nói bọn ta khốn nạn ông còn gấp bội… Nhìn đi, ông còn chậm giây nào hắn sẽ đau đớn và chết nhanh hơn…”
Ông ta đang vùng ra thì bị quát ngược lại, tên áo đen rảnh rỗi thích thú nhìn Lục Tu rồi nhìn ông ta giễu cợt.
“Ta đưa… thả nó ra, nó không có tội…”
Lục Thái tể suy nghĩ gì đó xong chấp thuận theo. Hai tên đó nhìn nhau quay ra cảnh cáo.
“Đừng có giở trò và… đừng ra điều kiện… lấy ra đây.”
Ông ta chậm chạp quay người đi vào bàn, trên đó rất nhiều giấy tờ, tấu chương. Ông ta gạt giấy tờ để lộ khoảng trống giữa bàn, rút chiếc nhẫn ở tay đặt vào chỗ lõm trên bàn khẽ xoay một cái, mặt bàn dịch chuyển. Lục Thái tể nhìn bọn họ rồi đưa tay lấy tập giấy phía dưới lên.
“Của các người đây… bây giờ thả người được chưa?”
Lục Thái tể đưa một tay cho tên áo đen vừa giữ mình, hắn cầm lấy mở ra lật vài trang. Nhân cơ hội đó, ông ta lao đến với con dao được giấu ở tay còn lại nhưng còn chưa chạm đến đã bị lực giữ lại.
“Chậc chậc… vốn dĩ còn tính giữ lại mạng cho cha con ông… tiếc là ông đã không cần đến…”
Tên áo đen còn lại khi nãy nhởn nhơ nhưng thực chất lại chú ý ông ta nãy giờ, hắn đã thấy bên tay phải ông ta có gì đó khá lạ, không ngờ ông ta làm liều. Lục Thái tể không cử động được, chỉ có bọn họ mới nhìn ra ông ta đang bị hắc khí bao quanh.
Lấy được thứ cần, bọn họ phất tay làm cho hai cha con Lục Thái tể ngã xuống bất tỉnh rồi rời đi ngay. Chỉ một lúc sau đám gia nhân trong nhà mới biết chuyện, vội hô hoán gọi người.
“Lục thiếu gia chỉ bị thương ngoài da sẽ mau lành… Còn tình trạng của hai người, ta… ta là lần đầu gặp…”
Bao thái y bị gọi đến trong đêm đều trả lời như vậy, trên mái nhà có hai người theo dõi cũng là bộ đen nhưng là Gia các chủ và Lâm các chủ. Biết rằng mình đến muộn nên quan sát một hồi cũng quay về.
“Cái gì?”
Hàn chủ nghe xong đập bàn đứng dậy, hắn cảm thấy có gì đó bất ổn, Lục Thái tể đâu phải kẻ dễ chọc nếu là các quan lại trong triều không có khả năng, ngay cả Thượng thư bộ hình không phải đối thủ.
“Hàn chủ… thuộc hạ còn cảm thấy có linh khí trong đó, nhưng khá lâu nên khó xác định được…”
“Sao… lẽ nào… ta biết rồi, lui đi…”
Hắn bất ngờ lẩm nhẩm rồi để hai người họ ra ngoài. Không thể nào, nếu là ông ta có khi nào đã thoát khỏi không…
Mn đừng quên LIKE VOTE và để lại bình luận góp ý cho truyện nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.