Chương 119: Xác minh thân phận
PhoebeClara
03/09/2022
“Thái tử phi đúng như lời Công chúa nói, rất hiểu chuyện lễ phép, chắc hẳn phụ mẫu người thực hài lòng.”
Bên ngoài trời trong xanh, thi thoảng có vài cơn gió, lần đầu Khả Hân ngồi nói chuyện với người lạ, nàng có vẻ dè chừng. Chỉ tại tỷ tỷ, kêu nàng đến nói có chuyện rồi lẻn đi mất tiêu,
“Lạc tướng, ta dù sao cũng chưa thành thân với Thái tử, người cứ gọi ta Thượng tiểu thư là được.”
“Được, được… Thượng tiểu thư người dùng thử trà này xem, ta tự pha không biết có hợp?”
Lạc lão đứng lên mời trà nhưng không may làm đổ một ít ra người Khả Hân, ông lúng túng.
“Không sao, ta lau đi là được, người cứ ngồi đi.”
Khả Hân rút khăn tay lau đi nhưng từ khi nàng rút ra, Lạc lão liền bất động, ánh mắt hết nhìn khăn tay lại nhìn lên phần vai của nàng. Ai ngờ vào mắt Khả Hân khiến nàng hiểu lầm, nàng vội lau qua loa rồi cất khăn, ánh mắt đề phòng nhìn Lạc tướng.
Ở cách đó không xa có hai cặp mắt đang nhìn đăm đăm qua khe lá, Vân Nguyệt nghi hoặc quay người hỏi.
“Cách này của chàng có ổn không vậy, sao ta cứ thấy…”
“Nàng yên tâm, cho họ đối diện là cách nhận ra tốt nhất…”
Vương Tử Dực chưa dứt câu đã có tiếng la thu hút bọn họ, hai người vội nhìn thì thấy Khả Hân che tay ôm lấy người gương mặt hoảng hốt nhìn Lạc lão. Cả hai nhìn nhau rồi Vân Nguyệt quyết định bước ra đến đó, ai dè hắn lại giữ nàng lại.
“Vương Tử Dực chàng làm gì thế, bỏ ta ra, ta phải ra đó xem sao…”
“Khoan đã, giờ nàng ra đó làm gì… nhìn kìa…”
Vân Nguyệt ngờ vực nhìn theo, trong lúc bọn họ nói chuyện, Lạc lão đã không kìm chế được mà đứng lên, ánh mắt dán chặt phần vai bị hở, đến khi nhìn nét mặt đề phòng ông mới nhận ra mình thất thố, vội giải thích.
“Thượng tiểu thư đừng hiểu lầm, ta…ta, thực ra người rất giống đứa con gái xấu số của lão… Thứ lỗi khi mạo phạm người…”
Lúc này Khả Hân hiểu ra phần nào, nàng dần buông bỏ phòng ngự nhưng vẫn mang ánh mắt thắc mắc rơi trên người Lạc lão.
“Đứa con gái ấy đã bị mang đi khi ta không ở đây, dù thế nhưng nhìn Thượng tiểu thư đây rất giống Phu nhân quá cố… Khi nãy ta nhìn người là vì… ta muốn xác định xem trên vai người có vết bớt không…”
Giờ thì ánh mắt Khả Hân đã phần nào biến đổi, nàng buông lỏng hai tay, một người chồng người cha khi quay trở về biết được đứa con yêu quý biến mất còn người vợ đầu ấp tay gối hàng ngày mình thương yêu đã ra đi mãi mãi, thử hỏi ông ấy đã làm gì để trải qua. Biểu cảm hiện giờ của nàng là vì hiểu được tình cảnh hay là có ý gì khác.
“Nó… chính là nó, con… Thượng… không, Khả Hân của ta…”
Bất ngờ Khả Hân kéo một bên áo xuống khẽ quay người lại, một vết bớt hình bông hoa hiện ra trước mắt Lạc tướng, đôi tay run rẩy đưa lên nhưng chỉ dừng giữa khoảng không, đôi môi mấp máy vì run rẩy hay quá sốc mà lắp bắp không rõ ngôn từ, chỉ có câu nói nhận định được nghe rõ nhất, nó như luồng yêu thương mạnh mẽ của người cha khi gặp lại đứa con của mình.
Thượng Khả Hân còn chưa kịp phản ứng hay làm thêm động tác gì, một đôi tay đã kéo mạnh vạt áo nàng lên.
"Nói chuyện cần gì động chạm như thế... Lạc lão, ta thấy đứng đây nói chuyện không phù hợp..."
Hoàng Minh Bảo từ đâu xông đến liếc Khả Hân rồi quay sang ngỏ ý mà như ra lệnh vậy. Lạc lão cười trừ gật đầu đồng tình.
Ba người vừa bước vài bước Minh Bảo liền dừng lại hướng ánh mắt ra sau, hắng giọng.
"Muội còn muốn trốn ở đó đến lúc nào?"
Thượng Vân Nguyệt bị chỉ điểm, vuốt vuốt tóc bước ra,
"À haha muội... muội tình cờ đứng đây chứ có trốn đâu, phải không?"
Như chứng minh lời mình nói nàng ngước lên nhìn Vương Tử Dực, hắn bất lực gật đầu.
“Tại chàng đó… làm ta bị phát hiện…”
Thượng Vân Nguyệt đi theo mọi người nhưng không quên quay sang trách móc hắn, Vương Tử Dực chỉ biết cam chịu chứ sao dám nói gì.
“Ý người là nàng ấy chính là Lạc tiểu thư thất lạc…”
Hoàng Minh Bảo chốt một câu chắc nịch giữa bầu không khí căng thẳng.
“Đúng vậy… khăn tay đó là ta cùng Phu nhân quá cố đã làm, nó chỉ có duy nhất một cái nhưng đã biến mất cùng lúc với đứa nhỏ… Hơn nữa vết bớt trên vai con bé…”
Lạc lão ngập ngừng nói rồi dừng lại nhìn Khả Hân, từ nãy đến giờ nàng vẫn im lặng không nói một lời. Thì ra tỷ tỷ đưa cho nàng cái khăn tay là đã có chủ đích, đã biết trước mọi chuyện còn cố ý hẹn nàng để có không gian gặp Lạc lão.
“Khả Hân, muội thấy sao?”
Minh Bảo trầm ngâm rồi quay sang hỏi ý kiến nàng, lúc này Khả Hân vẫn chưa tiếp nhận được hoàn toàn rằng, nàng không phải con của Thượng phủ, nàng còn có thân thích ở đất nước khác.
“Thúc thúc, chuyện này không thể vội vàng,... con nói đúng chứ?”
Vân Nguyệt nhìn ra sự bối rối trên nét mặt của Khả Hân, nàng ngỏ ý với Lạc lão, có lẽ ông cũng nhận ra mình vội vàng mà gật đầu.
“Phải, ta hấp tấp quá… Vậy làm phiền rồi, ta lui trước.”
Lạc lão vẫn không quên cúi người hành lễ, nhưng mấy người họ cũng chắp tay cúi chào. Bây giờ chỉ còn bốn người họ, Khả Hân nhìn Vân Nguyệt.
“Tỷ, chuyện này… tỷ biết từ khi nào?”
“Tỷ… tỷ chỉ mới nghi ngờ từ khi biết thân phận của mình, đến tận khi sang đây tỷ mới chắc phần nào… Tỷ không có ý giấu muội đâu, tỷ…”
Vân Nguyệt vội ngồi xuống cạnh Khả Hân nói, nàng chỉ sợ muội ấy hiểu nhầm mình. Khả Hân mỉm cười lắc đầu, biết là mọi người lo lắng cho mình huống chi con người Vân Nguyệt, Khả Hân tự tin hiểu nàng nhất.
“Không, muội còn phải cảm ơn tỷ nữa, làm sao trách tỷ được… Nhưng tỷ phát hiện…”
Vân Nguyệt nghe được mà nhẹ nhõm, từ khi nàng quyết định tìm ra thân phận cho Khả Hân, điều nàng sợ nhất đã được giải toả. Nàng kể lại cho mọi người mọi chuyện, từ việc khăn tay cho đến việc nàng được Lạc lão cho vào căn phòng đó.
“Minh Minh, muội đúng là ánh sáng ban đêm như mẫu thân nói mà… Căn phòng đó ngay cả Phụ hoàng còn chưa được vào, chậc chậc…”
Hoàng Minh Bảo nghe nàng nói có chút ngạc nhiên mà trêu đùa, mọi chuyện coi như đã được giải quyết chỉ còn chờ vào Khả Hân thôi.
Bên ngoài trời trong xanh, thi thoảng có vài cơn gió, lần đầu Khả Hân ngồi nói chuyện với người lạ, nàng có vẻ dè chừng. Chỉ tại tỷ tỷ, kêu nàng đến nói có chuyện rồi lẻn đi mất tiêu,
“Lạc tướng, ta dù sao cũng chưa thành thân với Thái tử, người cứ gọi ta Thượng tiểu thư là được.”
“Được, được… Thượng tiểu thư người dùng thử trà này xem, ta tự pha không biết có hợp?”
Lạc lão đứng lên mời trà nhưng không may làm đổ một ít ra người Khả Hân, ông lúng túng.
“Không sao, ta lau đi là được, người cứ ngồi đi.”
Khả Hân rút khăn tay lau đi nhưng từ khi nàng rút ra, Lạc lão liền bất động, ánh mắt hết nhìn khăn tay lại nhìn lên phần vai của nàng. Ai ngờ vào mắt Khả Hân khiến nàng hiểu lầm, nàng vội lau qua loa rồi cất khăn, ánh mắt đề phòng nhìn Lạc tướng.
Ở cách đó không xa có hai cặp mắt đang nhìn đăm đăm qua khe lá, Vân Nguyệt nghi hoặc quay người hỏi.
“Cách này của chàng có ổn không vậy, sao ta cứ thấy…”
“Nàng yên tâm, cho họ đối diện là cách nhận ra tốt nhất…”
Vương Tử Dực chưa dứt câu đã có tiếng la thu hút bọn họ, hai người vội nhìn thì thấy Khả Hân che tay ôm lấy người gương mặt hoảng hốt nhìn Lạc lão. Cả hai nhìn nhau rồi Vân Nguyệt quyết định bước ra đến đó, ai dè hắn lại giữ nàng lại.
“Vương Tử Dực chàng làm gì thế, bỏ ta ra, ta phải ra đó xem sao…”
“Khoan đã, giờ nàng ra đó làm gì… nhìn kìa…”
Vân Nguyệt ngờ vực nhìn theo, trong lúc bọn họ nói chuyện, Lạc lão đã không kìm chế được mà đứng lên, ánh mắt dán chặt phần vai bị hở, đến khi nhìn nét mặt đề phòng ông mới nhận ra mình thất thố, vội giải thích.
“Thượng tiểu thư đừng hiểu lầm, ta…ta, thực ra người rất giống đứa con gái xấu số của lão… Thứ lỗi khi mạo phạm người…”
Lúc này Khả Hân hiểu ra phần nào, nàng dần buông bỏ phòng ngự nhưng vẫn mang ánh mắt thắc mắc rơi trên người Lạc lão.
“Đứa con gái ấy đã bị mang đi khi ta không ở đây, dù thế nhưng nhìn Thượng tiểu thư đây rất giống Phu nhân quá cố… Khi nãy ta nhìn người là vì… ta muốn xác định xem trên vai người có vết bớt không…”
Giờ thì ánh mắt Khả Hân đã phần nào biến đổi, nàng buông lỏng hai tay, một người chồng người cha khi quay trở về biết được đứa con yêu quý biến mất còn người vợ đầu ấp tay gối hàng ngày mình thương yêu đã ra đi mãi mãi, thử hỏi ông ấy đã làm gì để trải qua. Biểu cảm hiện giờ của nàng là vì hiểu được tình cảnh hay là có ý gì khác.
“Nó… chính là nó, con… Thượng… không, Khả Hân của ta…”
Bất ngờ Khả Hân kéo một bên áo xuống khẽ quay người lại, một vết bớt hình bông hoa hiện ra trước mắt Lạc tướng, đôi tay run rẩy đưa lên nhưng chỉ dừng giữa khoảng không, đôi môi mấp máy vì run rẩy hay quá sốc mà lắp bắp không rõ ngôn từ, chỉ có câu nói nhận định được nghe rõ nhất, nó như luồng yêu thương mạnh mẽ của người cha khi gặp lại đứa con của mình.
Thượng Khả Hân còn chưa kịp phản ứng hay làm thêm động tác gì, một đôi tay đã kéo mạnh vạt áo nàng lên.
"Nói chuyện cần gì động chạm như thế... Lạc lão, ta thấy đứng đây nói chuyện không phù hợp..."
Hoàng Minh Bảo từ đâu xông đến liếc Khả Hân rồi quay sang ngỏ ý mà như ra lệnh vậy. Lạc lão cười trừ gật đầu đồng tình.
Ba người vừa bước vài bước Minh Bảo liền dừng lại hướng ánh mắt ra sau, hắng giọng.
"Muội còn muốn trốn ở đó đến lúc nào?"
Thượng Vân Nguyệt bị chỉ điểm, vuốt vuốt tóc bước ra,
"À haha muội... muội tình cờ đứng đây chứ có trốn đâu, phải không?"
Như chứng minh lời mình nói nàng ngước lên nhìn Vương Tử Dực, hắn bất lực gật đầu.
“Tại chàng đó… làm ta bị phát hiện…”
Thượng Vân Nguyệt đi theo mọi người nhưng không quên quay sang trách móc hắn, Vương Tử Dực chỉ biết cam chịu chứ sao dám nói gì.
“Ý người là nàng ấy chính là Lạc tiểu thư thất lạc…”
Hoàng Minh Bảo chốt một câu chắc nịch giữa bầu không khí căng thẳng.
“Đúng vậy… khăn tay đó là ta cùng Phu nhân quá cố đã làm, nó chỉ có duy nhất một cái nhưng đã biến mất cùng lúc với đứa nhỏ… Hơn nữa vết bớt trên vai con bé…”
Lạc lão ngập ngừng nói rồi dừng lại nhìn Khả Hân, từ nãy đến giờ nàng vẫn im lặng không nói một lời. Thì ra tỷ tỷ đưa cho nàng cái khăn tay là đã có chủ đích, đã biết trước mọi chuyện còn cố ý hẹn nàng để có không gian gặp Lạc lão.
“Khả Hân, muội thấy sao?”
Minh Bảo trầm ngâm rồi quay sang hỏi ý kiến nàng, lúc này Khả Hân vẫn chưa tiếp nhận được hoàn toàn rằng, nàng không phải con của Thượng phủ, nàng còn có thân thích ở đất nước khác.
“Thúc thúc, chuyện này không thể vội vàng,... con nói đúng chứ?”
Vân Nguyệt nhìn ra sự bối rối trên nét mặt của Khả Hân, nàng ngỏ ý với Lạc lão, có lẽ ông cũng nhận ra mình vội vàng mà gật đầu.
“Phải, ta hấp tấp quá… Vậy làm phiền rồi, ta lui trước.”
Lạc lão vẫn không quên cúi người hành lễ, nhưng mấy người họ cũng chắp tay cúi chào. Bây giờ chỉ còn bốn người họ, Khả Hân nhìn Vân Nguyệt.
“Tỷ, chuyện này… tỷ biết từ khi nào?”
“Tỷ… tỷ chỉ mới nghi ngờ từ khi biết thân phận của mình, đến tận khi sang đây tỷ mới chắc phần nào… Tỷ không có ý giấu muội đâu, tỷ…”
Vân Nguyệt vội ngồi xuống cạnh Khả Hân nói, nàng chỉ sợ muội ấy hiểu nhầm mình. Khả Hân mỉm cười lắc đầu, biết là mọi người lo lắng cho mình huống chi con người Vân Nguyệt, Khả Hân tự tin hiểu nàng nhất.
“Không, muội còn phải cảm ơn tỷ nữa, làm sao trách tỷ được… Nhưng tỷ phát hiện…”
Vân Nguyệt nghe được mà nhẹ nhõm, từ khi nàng quyết định tìm ra thân phận cho Khả Hân, điều nàng sợ nhất đã được giải toả. Nàng kể lại cho mọi người mọi chuyện, từ việc khăn tay cho đến việc nàng được Lạc lão cho vào căn phòng đó.
“Minh Minh, muội đúng là ánh sáng ban đêm như mẫu thân nói mà… Căn phòng đó ngay cả Phụ hoàng còn chưa được vào, chậc chậc…”
Hoàng Minh Bảo nghe nàng nói có chút ngạc nhiên mà trêu đùa, mọi chuyện coi như đã được giải quyết chỉ còn chờ vào Khả Hân thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.