Cố Nhân

Chương 26

An Viên

05/01/2019

CỐ NHÂN! (by: An Viên)

Quý I: nhân duyên tiền kiếp – nữ nhân ma cà rồng triều đại Thanh Đế Khang

“Thái tử phi sao rồi?” Thiên Dương nhìn thái y trầm giọng hỏi, ánh mắt nhìn Kiều Nguyên có một chút lo lắng.

Thái y cúi nhẹ người với nét mặt trầm ngâm đáp: “Thưa thái tử, thái tử phi đã bị sẩy thai rồi ạ. Hạ thần sẽ cho bên người sắc thuốc tẩm bổ cho thái tử phi ạ.”

“Được rồi, ngươi ra ngoài đi!”

Thiên Dương đáp rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh giường mà kiều Nguyên đang nằm. Thái Ý cúi người đáp lễ rồi đi ra khỏi đây. Chàng đưa tay hất vài cộng tóc của nàng gọn qua một bên, nét mặt nàng trong tái nhợt và xanh xao. Tại sao chàng dần cảm thấy mình và nàng lại càng ngày càng trở nên xa cách hơn, có lần chàng tự hỏi: “Tại sao ta lại chọn nàng chứ?... Ta với nàng gặp từ nhỏ chẳng phải là duyên mệnh gì, suy cho cùng cũng do gia tộc nàng sắp đặt cả… Quyền lực là thứ gì chứ?...”

Những ngón tay mấp mấy, Kiều Nguyên mở dần mi mắt tỉnh dậy, người nhìn thấy đầu tiên là thái tử. Nàng lấy tay sờ bụng của mình cảm giác đau âm ỉ, giọt nước mắt từ hoen mi chảy dọc xuống.

Thiên Dương đưa tay định lau đi giọt nước mắt đó nhưng nàng lại quay người vào trong, nghẹn giọng đáp: “Thái tử ra ngoài đi, ta muốn ở một mình!... Ta… thật sự cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy thái tử đấy…”

Chàng thu tay lại khẽ vụt ra tiếng thở dài lạnh lẽo với nét mặt lãnh đạm, chàng không thể nhìn thấy cảm xúc lúc này trên khuôn mặt nàng. Chàng cũng không muốn làm phiền nàng làm gì, trầm giọng đáp:

“Nàng thấy có lỗi với ta khi nhìn thấy ta, chẳng lẽ nàng định né tránh ta sao?... Thôi nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ không đến thăm nữa nàng đâu. Còn việc nàng bỏ đứa con này, tất thẩy nàng vì hận đại thân vương… Nàng yêu ngài ấy nên mới khóc nhiều đến như vậy… Có bao giờ nàng nghĩ đến ta không?...”

Dứt lời, Thiên Dương đứng dậy quay người bước đi khỏi đây với sự lạnh nhạt cùng với trái tim trở nên lạnh ngắt ngay khi chàng buông những lời từ trong tận đáy lòng nói với Kiều Nguyên.

Nghe những gì Thiên Dương nói khiến tim nàng như thốt lên một giây, cảm thấy thật sự áy náy trong lòng. Nàng khóc thút thít một mình với ánh mắt đỏ hoe, nàng nghĩ: “Tại sao ta lại phải tốn nước mắt với kẻ đã lừa dối mình, trong khi thái tử vì mình không tiếc hi sinh thân mạng cứu mình. Nếu không giữ thái tử lại thì sẽ ân hận mất!”

Nàng hất tung cái chăn ra khỏi, bước xuống giường chạy nhanh ra khỏi phòng vòng tay ôm chặt lấy Thiên Dương từ phía sau, mà khóc nấc lên thành tiếng, khiến chàng đứng khựng lại. Nàng vừa khóc vừa nói:

“Ở lại với ta đi! Thứ lỗi cho ta, ta sai rồi… đừng đi, đừng bỏ ta lại một mình…”

Nét mặt Thiên Dương trở nên lạnh buồn với ánh mắt đen huyền như chẳng chứa cảm xúc gì ngoài sự vô tri vô giác này. Nếu như chàng chấp nhận ở lại với nàng có phải chàng đã quá mềm lòng chăng? Trong khi những đêm chàng cần nàng ở bên thì nàng lại ở bên ai kia như vậy có công bằng cho chàng không?

Chàng nắm tay Kiều Nguyên buông ra nhưng không quay lại nàng, chỉ buông một câu lạnh lùng: “Ta sẽ không ở lại bên nàng khi trái tim nàng vẫn đang đau khổ vì người khác…Ta bây giờ đối với nàng sẽ không còn như trước... Ta sẽ không đến bên nàng! Nếu nàng nghĩ về ta thì hãy đến với ta, còn quyền lực thì chúng ta không cùng chung chí hướng.”

Nói rồi, chàng bước đi một mạch bỏ lại nàng phía sau với nét mặt thẩn thờ cùng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống. Câu nói đó của thái tử như sát muối vào tim nàng vậy. Giờ nàng chẳng phân định được cảm xúc của mình ngay lúc này như thế nào nữa, hoàn toàn rối bời.



Sau khi rời khỏi chỗ Kiều Nguyên về, Thiên Dương một mình chậm rãi bước đi trên hành lang dài trống vắng, luồng gió thổi thoáng qua làm mái tóc chàng tung bay, nét mặt vẫn giữ sự lạnh lùng vốn có. Ánh mắt nhìn về hướng đâu dó vô định không điểm dừng.

Giờ chàng mới thật sự hiểu, trái tim chàng chứa đựng tình yêu dành cho Kiều Nguyên nhiều thế nào nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Chàng chỉ muốn nàng là một cô bé tinh nghịch, có nụ cười tươi sáng hồn nhiên lanh lợi và ranh ma, chứ không phải như bây giờ một nữ nhi với tâm địa đầy thâm độc, u mê quyền lực và mù quáng bởi tình yêu ai kia.

Chàng ước chi chưa từng gặp nàng, chưa từng gặp cô bé đó. Suy cho cùng thì đây cũng là định mệnh của cả hai người mà thôi.

“Bộp”

Du Thần từ trên bức tường bay xuống tiếp đất một cách nhẹ nhàng, Du Thần đi bên cạnh Thiên Dương khi thấy chàng có vẻ sầu muộn và trầm tĩnh. Du Thần thở dài đáp:

“Có phải thái tử đang buồn vì thái tử phi phải không?... Haizz, tình yêu vốn làm con người ta bi lụy, khổ đau như vậy sao?”

“Ta không buồn mà chỉ giận. ta cũng không bi lụy hay khổ đau mà chỉ ân hận!” Thiên Dương trầm giọng đáp lại với vẻ mặt không chứa đựng cảm xúc gì.

“Mỹ nhân Từ Lam đã chết, chắc không cần nói thái tử cũng biết là ai hạ thủ nàng ta rồi. Đại tướng quân đang làm náo loạn ở đại điện đấy, kiểu gì cũng sẽ cho người điều tra ra kẻ đã giết hại nữ nhi của gia tộc Từ Liêm.” Du Thần đáp với giọng đều đều, cứ thế bước đi cùng thái tử.

Thái tử trầm mặt im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Làm loạn thì làm được gì chứ? Cũng chẳng liên quan tới ta… Ngươi theo dõi đại thân vương tới đâu rồi, có động tĩnh gì không?”

Du Thần nhanh chóng đáp lại: “ Trong yến tiệc sinh thần thái hậu hắn định…”

“Bộp”

“Ui da, đau quá đi mất… Ô…”

Du Thần chưa kịp nói nói hết câu thì bất ngờ có một nữ nhân bước lên bậc thềm không may bị vấp ngã phịch xuống trước mặt ngài và thái tử. Cả hai đều đứng đơ ra nhìn với nét mặt ai nấy chẳng có tí cảm xúc gì.

Trong khi nữ nhân kia thì trố mắt nhìn hai nam nhân quá đỗi anh tú, mỗi người mỗi vẻ, như tạc tượng vậy. Nàng định đứng dậy nhưng bị hai nam nhân này như hớp hồn, nên ngồi ì đó luôn, vờ nhăn mặt đau đớn để một trong hai đưa tay đỡ lấy, thêm vài tiếng than vãn ỉ ôi:



“Ôi đau quá đi thôi, chắc bong gân chân rồi đây!”

Đời không như mơ, tưởng rằng sẽ có nam nhân nào ra tay đỡ nàng ta đứng dậy thì Thiên Dương và Du Thần không quan tâm vì chẳng liên quan tới mình, lạnh lùng bước đi ngang qua một cách phũ phàng.

“Ơ này… này… thấy nữ nhi ngã không đỡ sao? Nam thanh kiểu gì vậy, lạnh lùng sắc đá.”

Nàng hét toáng lên trong sự bực mình, khó chịu, tự mình đứng dậy bỏ đi.

Du Thần nhíu mày dường như cảm thấy nữ nhân đó quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi và chợt chàng nhứ ra hồi có học cùng ở Quốc Tự Học. Ngài lên giọng đáp:

“Nữ nhân vừa rồi là công chúa Quỳnh Dao nước láng giềng, không biết nàng ta vô hoàng cung này làm gì vậy?”

Thiên Dương chẳng quan tâm, im lặng không nói gì, giờ chàng chỉ muốn tới hang động thường hay lui tới đánh một giấc ngủ dài, quên đi hết những xảy ra, thật sự quá mỏi mệt.

“Thật may quá gặp thái tử ở đây, thái hậu đang tìm người có việc cần bàn bạc với người ở Tẩm cung! Thái tử phi cùng với công chúa Y Hỉ đều có mặt ở đó rồi thưa thái tử!” Ngôn công công cúi nhẹ người nói vói vẻ kính cẩn.

“Được rồi ta sẽ tới!” Thiên Dương đáp nhanh với vẻ mặt lạnh lùng, cùng Du Thần nhanh chóng rời đi.

Tại Tẩm cung.

Thái hậu ngồi trên chính điện nhìn xuống dưới nơi Kiều Nguyên đang ngồi với ánh mắt không một chút thiện cảm gì sau những gì xảy ra, giờ bà phải tìm một gia tộc khác để chống lưng cho thái tử, vì bà chẳng còn tin tưởng gì ở gia tộc Bách Thảo nữa. Từ lúc lập nữ nhi của gia tộc này lên làm thái tử phi, đô đốc đại nhân Bách Thảo Kiệt vẫn im hơi lặng tiếng chưa nói gì về việc cho thái tử thống lĩnh quân đội Đế Nam cả.

Bà thôi không nhìn Kiều Nguyên nữa mà quay sang nhìn công chúa Quỳnh Dao mỉm cười đôn hậu đáp:

“Này công chúa Quỳnh Dao, người phải lặn lội xa xôi từ dồng cỏ thảo nguyên xa xôi tới đây chắc mệt lắm nhỉ? Mà công chúa đã gặp thái tử chưa?”

Quỳnh Dao nở nụ cười thật tươi nhìn thái hậu đáp: “Dạ con chưa gặp thái tử. Con cũng rất mong chờ muốn xem thái tử là người như thế nào. Ờ mà… Hình như hai vị mỹ nhân này đều là thiếp của thái tử thì phải?... Mà công nhận mỹ nhân mặc y phục màu đỏ kia đẹp thật đấy…”

“Đó là thái tử phi Bách Thảo Kiều Nguyên!” Thái hậu lườm mắt nhìn Kiều Nguyên đáp.

“Vậy sao? Ta thất lễ rồi! Ta cũng phụ mệnh phụ vương ta tới đây để kết giao hai nước với nhau. Tuy nước ta nhỏ nhưng lại có rất nhiều ma cà rồng mạnh ở đây quy tụ rất nhiều.”

Quỳnh Dao nhẹ giọng đáp tỏ ra sự khéo léo, nhìn Kiều nguyên mỉm cười thật tươi, nhìn vô cùng đơn thuần trong sáng.

Kiều Nguyên chỉ gượng đáp lại, nâng lấy ly rượu huyết uống vài ngụm rồi đặt xuống bàn, nét mặt nàng hiện nỗi sầu tư như không bộc lộ rõ ra ngoài. Trong đầu nàng suy đoán rằng: “không lẽ thái hậu định gả công chúa này cho thái tử sao?... Thái tử phi của mình e rằng khó giữ lấy… Nhìn nàng ta rất hồn nhiên tươi vui, ngây thơ, ai nhìn vào cũng có cảm tình… Thái tử đang dần lạnh nhạt với mình, mình sợ sẽ có ngày thái tử yêu nàng ta mất thôi!”

Vừa lúc Thiên Dương từ ngoài đi vào, theo sau là Du Thần. Chàng khẽ đưa mắt nhìn Kiều Nguyên, ánh mắt nàng nhìn chàng với vẻ thoáng buồn sầu bi rồi nhìn đi hướng khác. Chàng cúi đầu hành lễ một cách kính cẩn đối với thái hậu trầm giọng đáp:

“Thái hậu, gọi con tới có chuyện gì không?”

Thái hậu mỉm cười, ôn tồn đáp: “Hôm nay có công chúa Quỳnh Dao từ nước láng giềng tới đây. Hoàng thượng và ta đã đồng ý cho công chúa Quỳnh Dao làm thái tử phi của con, còn thái tử phi hiện tại bị tước xuống làm mỹ nhân.”

Bà nói điều này ai cũng bất ngờ cả, tất cả đều hướng mắt nhìn Kiều Nguyên, những gì nàng nghĩ đều đã đúng. Sau những gì lùm xùm xảy ra giữa nàng với đại thân vương thì nàng không còn giữ được tước hiệu thái tử phi nữa.

Quỳnh Dao vô cùng bất ngờ khi người nam nhân đứng trước mặt mà nàng gặp vừa nãy lại chính là thái tử, ánh mắt nàng như sáng lên vì nam nhân quá lãng tử.

Thiên Dương ngạc nhiên khi nghe thái hậu nói như vậy, chàng không biết thái hậu bắt chàng lấy người này người họ làm gì nữa, chung quy lại cũng chỉ vì quyền lực hết cả.

Nét mặt trở nên lạnh tanh, ánh mắt nghiêm túc nhìn thái hậu gằn giọng nói: “Tại sao thái hậu với phụ vương không hỏi ý kiến của ta chứ? Coi ta như con cờ sao?... Được thôi, muốn lấy làm gì thì làm… Ta chán ngấy cái việc tranh đấu này lắm rồi… Các người ở đây cũng chỉ vì quyền lực cả thôi… ”

Dứt lời, Thiên Dương quay phắt người đi khỏi đây sau khi buông những lời bức xúc trước mặt thái hậu bao nhiêu người ở đây. Sẽ chẳng ai thấu hiểu cho nỗi lòng của chàng cả, nét mặt chàng trở nên lãnh khốc.

“Thái tử…” Thái hậu lớn giọng gọi Thiên Dương lại nhưng không kịp, chàng đã đi mất hút. Vẻ mặt nhăn nhó khó chịu thầm đáp: “Tại sao thái tử lại không hiểu cho ai gia chứ? Ai gia làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho con khi con lên làm hoàng đế thôi.”

Du Thần thấy vậy đi tới đứng trước mặt thái hậu với vẻ mặt nghiêm nghị đáp: “Thứ lỗi cho thần nói thẳng, việc lập thêm thiếp cho thái tử để làm gì thì thần không quan tâm. Nhưng việc người đang làm không phải vì thái tử mà là cho chính bản thân người thôi. Người làm vậy, chẳng khác nào coi thái tử là công cụ điều khiển của mình cả.”

“Ngưới…” Thái hậu như cứng họng không biết nói gì khi Du Thần nói như vậy.

Du Thần cũng không nói gì nhiều nữa quay người bước đi thẳng một mạch, coi như lãng phí thời gian tới đây với dáng vẻ lạnh lùng, đúng khí chất vốn có của ngài.

“Ô… cái tên tóc trắng đó dám ăn nói sốc sượt với thái hậu luôn… Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy, rốt cuộc thì thái tử có chịu lấy ta không đây?... tên thái tử tuy lạnh lùng vô tâm nhưng ta thích…” Quỳnh Dao thầm nói, khẽ mỉm cười nhưng nhanh chóng tắt lụi đi vì không khí hiện giờ đang một bầu căng thẳng.

Kiều Nguyên chỉ biết ngồi đây nghe những gì họ nói, cuối cùng thì trong hoàng cung này đều đấu đá tranh giành quyền lực cả và nàng cũng vậy. Nhưng khi thái tử nói vậy, nàng cảm thấy trong lòng như trở nên yếu mềm, nàng không thể hiểu thái tử đang nghĩ gì nhưng thái tử đang khao khát một tình yêu đúng nghĩa.

Thái tử đã cho dành cho nàng một tình yêu như vậy nhưng nàng lại đem lợi dụng nó, vì lúc đó nàng đang điên cuồng đắm say trong thứ tình yêu dối trá kia.



“Nếu ta vừa muốn có tình vừa muốn có được quyền lực như vậy chẳng phải đã quá tham lam sao? Nhưng ta chỉ được chọn một trong hai mà thôi.”

...

Trên rừng hoa mận trắng nở rộ khắp nơi, làn gió bay vi vu thổi bay những cánh hoa trắng khắp nơi. Kiều Nguyên đang đi dạo một mình nhìn ngắm phong cảnh xung quanh đây, ánh mắt vô hồn nhìn hướng nào đó xa xăm không điểm dừng.

Bất chợt bị một bàn tay nắm lấy tay Kiều Nguyên kéo vào bên trong rặn cây gần đó, ánh mắt nàng trợn tròn ngạc nhiên thốt lên:

“Danh Chân… ngươi…”

Chưa kịp nói hết câu thì nàng đã bị Danh Chân đẩy mạnh vào thân cây thông hôn một cách mãnh liệt, nàng dùng lực đẩy hắn ra vung tay tát mạnh vào mặt hắn một bạt tay, vội lấy tay lau đi môi mình với nét mặt vô cùng tức giận.

“Đồ ghê tởm!” Kiều Nguyên gằn giọng nói, ánh mắt nhìn ngài đầy sự phẫn nộ.

“Ghê tởm?... chậc…” Danh Chấn chợt cười khinh khi nghe nàng nói vậy, đưa tay sờ lấy bờ má vừa bị nàng tát, tiếp lời: “Lúc trước nàng thích như vậy lắm mà?...”

Kiều Nguyên gằn giọng đáp nhanh: “Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, nhất định ta sẽ hạ gục được ngươi!”

Dứt lời, Kiều Nguyên lườm ánh mắt sắc lạnh quay người bước đi lướt qua mặt Danh Chân nhưng bị ngài kéo phắt lại, đẩy nàng ngã phịch xuống nền đất khiến nàng nhăn mặt lại vì cột sóng lưng đau dữ dội.

Ngài đề lên người nàng, ghì chặt hai tay nàng giữ lại mặc cho nàng có chỗng cự giẫy giụa cũng không tài nào thoát ra được.

“Mau bỏ ta ra, ngươi tính làm gì ta đây?” Kiều Nguyên gân cổ lên nói, ánh mắt đầy giận dữ nhìn Danh Chân.

“Có làm gì đâu, ta chỉ muốn thưởng thức nàng trước khi nàng hạ gục ta thôi. Để xem nàng hạ gục ta kiểu gì đây… hey ya, nàng giết chết Từ Lam, nữ nhân xinh đẹp chiều lòng ta khiến ta mất đi công cụ điều khiển để tóm lấy gia tộc Từ Liêm… Nên ta sẽ trừng phạt nàng!”

Dứt lời, ngài xé bộ y phục của nàng ra, hôn nàng một cach thô bạo, nàng cố né tránh đến nỗi ứa ra nước mắt nhưng không được đành bất lực buông lơi, cô thể như gòng lên chịu đựng nổi nhục này.

Phải một lúc sau, Danh Chấn mới chịu tha cho nàng, nhìn bộ dạng nàng hiện giờ như một cái xác vô hồn vậy, ánh mắt đầy sự câm hận, giọt nước mắt hoen mi chảy dọc xuống. Bộ y phục bị xé rách hở chỗ này chỗ kia, lộ cả da thịt. Trên cổ còn có vết cắn đau rát hằn đỏ do Danh Chân cắn nhưng nhanh chóng lành lại.

“Sao, nàng thấy thích chứ? Giờ thì ta sẽ để cho những kẻ tay chân của ta thưởng thức nàng, trước khi ta tiễn nàng qua thế giới bên kia, vì nàng biết quá nhiều bí mật của ta… Ta thưởng cho các ngươi đây, một nữ nhân sắc nước hương trời nhất thành đô…”

Nói rồi Danh Chân quay người nhếch môi nhạt bước đi, dù sao thì không nữ nhân này thì cũng có nữ nhân khác thôi. Thực chất ngài muốn giết nàng vì nàng quá thông minh và xảo quyệt, ghi nhớ tất cả những chiến lược cũng như mưu kế của ngài nên ngài cần phải loại bỏ, trước khi nàng ta đi nói hết cho thái tử.

Những tên tay chân nhìn thấy bộ dạng này của Kiều Nguyên, đôi chân thon dài trắng nõn, cùng đôi gò bồng nhấp nhô khiến những tên này cảm thấy mê hoặc, lòng ham muốn trong người trỗi dậy với những nét mặt đầy sự thèm khát như muốn chiếm đoạt con mồi vậy.

Kiều Nguyên co ro người lại trong nỗi lo sợ nhưng nàng nhanh chóng giữ sự bình tĩnh nhất có thể, hai tay siết chặt lại với nhau, nhìn chúng với ánh mắt hằng đỏ.

Không chần chừ gì những tên này ngay lập tức lao tới nàng nhưng nàng tấn công đánh trả rồi nhanh chóng guồng chân chạy đi.



Tại Tây cung.

Thiên Dương cùng Du Thần ngồi cùng nhau uống những chén rượu giải sầu, chàng muốn quên đi hết những ngày hôm nay, giờ chàng phải học chấp nhận sự tranh đấu quyền lực đang diễn ra trong hoàng cung này.

“Thật sự tại hạ vẫn không hiểu, tại sao người biết rõ sự thật về thái tử phi… sao người vẫn giữ nàng ta lại mà không oán trách hay trừng trị gì cả?... Người đang có suy tính gì sao?” Du Thần nhìn Thiên Dương thắc mắc hỏi.

Thiên Dương nâng bát rượu nốc một hơi đến cạn với dáng vẻ bất cần, vẻ mặt trở nên lạnh lùng sắc đá hơn sau những gì xảy ra. Chàng gượng cười đáp:

“Lúc ta ở bên cạnh Kiều Nguyên trong lúc nàng bất tỉnh vì bị sẩy thai, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Vì yêu Kiều Nguyên nên ta cố gắng bỏ qua nhưng bây giờ khác rồi, ta sẽ lợi dụng nàng ấy để thâu tóm gia tộc Bách Thảo, tiêu diệt hết vì họ có âm mưu muốn lật đổ triều đại nhà Cổ này. Bởi gia tộc Bách Thảo mạnh nhất trong những gia tộc khác, số lượng quân vệ thần ma cà rồng đều chiếm thế thượng phong.”

“Cuối cùng thì thái tứ cũng bị quấn lấy vòng xoáy tranh đấu quyền lực rồi. Công nhận người tha đổi tâm trạng nhanh thật đấy, từ tuyệt vọng sang độc đoán.” Du Thần đáp với giọng đều đều khi nghe thái tử nói với giọng hạ huyết như vậy.

Kiều Nguyên đứng ngoài như muốn khụy xuống nhưng cố gắng đứng vững khi nghe những lời từ chính thái tử nói ra, trái tim nàng như vụn vỡ ngay tại giây phút này. Đến cuối cùng thì thái tử cũng đem tình yêu lừa dối nàng, vậy mà nàng cứ tưởng chàng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho mình nhưng không ngờ chàng lại như vậy. Nước mắt nàng chợt trực trào rơi xuống, hai tay nắm lấy vạt váy rách bươm siết chặt lại trong nỗi uất hận.

“Tại hạ thấy thái tử phi là một ma cà rồng thông minh, quyết đoán. Rất khó để đọc được suy nghĩ và hiểu người muốn gì. Nếu sau khi tiêu diệt được gia tộc bách Thảo, vậy người sẽ đối xử với thái tử phi như thế nào?” Du Thần hỏi, lấy bình rượu rót đầy bát của thái tử.

“Trước sau cũng sẽ có người ở lại, kẻ ra đi. Nàng ấy từng nói, chung tình là nhất thồi, quyền lực là mãi mãi.Ta… bây giờ sẽ loại tất cả những vết nhơ này.”

Thiên Dương nói giọng vô cùng nghiêm túc, với nét mặt lãnh khốc, sâu trong ánh mắt chất chứa những dự định sẽ làm trong thời gian sắp tới.

Kiều Nguyên thẩn thờ bước đi một cách bơ phờ, những giọt nước mắt mặn chát tuôn rơi nhưng nàng lấy tay gạt đi nhanh chóng. Giờ trong lòng nàng chỉ chất chứa những căm hận mà thôi, ánh mắt hằn lên những tia sắc lạnh. Qua hết đêm nay nàng sẽ chẳng còn là một kẻ yếu đuối như bây giờ, khi mặt trời mọc lại lần nữa nàng sẽ trở thành một con người khác hoàn toàn, vứt bỏ những hoài niệm lẫn khổ đau này. Chỉ cần lật đổ được tất cả, nắm quyền cai trị trong nàng sẽ trừng trị tất cả những kẻ cản đường nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cố Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook